7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời đã tối hẳn, mây đen dày đặc không có vì sao le lói, chỉ sau một trận mưa lớn, gió thổi se lạnh, tiếng xe cộ ầm ầm chạy qua đường phố. Lúc này, một chiếc ô tô lao vút qua, như thể một con dã thú đang phi nước đại cố hết sức gầm rú, người qua đường bị nước bắn đầy quần.

Ánh đèn vàng mờ ảo chiếu vào những ô cửa kính lớn của ngã tư, và cùng với đèn giao thông, họ chơi một bài hát không thể nghe được trong màn đêm của thành phố. 

Aesop chưa bao giờ uống nhiều rượu như vậy, lúc này nội tạng cậu như bốc hỏa, tối không ăn gì, trên đường đi cậu còn nôn mửa nhiều lần trong nhà vệ sinh công cộng, giờ Aesop yếu và phải đặt tay lên vai Eli người đang hỗ trợ cậu bước đi.

"Aesop, em quá bướng bỉnh, em chỉ cần nói đáp án sẽ không phải uống nhiều như vậy."

Trong lúc chờ đèn đỏ, Eli quay đầu nhìn Aesop đang say rượu mờ mịt, bất lực mỉm cười: "Nhưng là ngươi hôm nay thật vất vả, có thể ở trước mặt nhiều người xa lạ như vậy lâu như vậy."

Cố gắng làm cho Aesop trọng tâm dựa vào chính mình bước đi vững vàng, Eli siết chặt cánh tay ôm lấy eo của Aesop, tiếc nuối nói: "Anh muốn em tiếp xúc nhiều người hơn nữa vượt qua phương diện xã hội. Bởi vì trở ngại, anh đã giao chìa khóa của em cho Mike, nhưng anh không biết rằng buổi tiệc này sẽ khiến em gặp những người mà em không muốn gặp,tôi xin lỗi. "

"Không phải việc của anh ... ờ ..." Cơn chóng mặt càng ngày càng trở nên trầm trọng, một cỗ lực lượng không tự chủ được từ bụng xông lên, chất lỏng nóng hổi trào lên cổ họng, lấp đầy hai má ngay lập tức, che lại thật chặt, nếu không nhịn xuống cậu sẽ gần như nôn mửa trên Eli.

Đẩy Eli bằng phần sức lực còn lại, Aesop loạng choạng và bắt đầu nôn khi dựa vào thùng rác bên đường. Eli ân cần vỗ nhẹ vào lưng Aesop, sau đó lấy nước khoáng từ trong ba lô ra, đưa cho Aesop.

Aesop nhìn chai nước và lắc đầu miễn cưỡng, bởi vì Aesop thậm chí không còn sức để uống nước bây giờ.

Mệt mỏi ngồi phịch xuống chiếc ghế công cộng bên đường, sau khi xoa dịu cơn đau bụng, Aesop chậm rãi nói: "Anh về trước đi ... em sẽ tự đi sau ..."

"Không sao đâu, tôi sẽ đi cùng với em. Nếu em ở một mình bên ngoài trong tình trạng hiện tại thì quá nguy hiểm." Mặc dù tàu điện ngầm hoạt động 24 giờ nhưng tình hình an ninh ở khu vực này không được tốt lắm, những vụ cướp không phải là hiếm.

"Tôi là beta nam, không có gì nguy hiểm."

Cậu thậm chí còn không có tiền đi taxi vào người, cho nên dù có bị cướp cũng không tổn thất bao nhiêu, hơn nữa cậu là một beta nam bình thường, làm sao có người cướp được?

"Điều đó không hẳn là đúng." Eli nghe giọng điệu khẳng định của Aesop, thở dài nói: "Em nên cố gắng soi gương hoặc chụp ảnh, để không nói ra những lời thiếu tự tin như vậy."

Tình cờ có một cửa hàng tiện lợi ở con phố đối diện, Eli nhìn quanh và xác nhận không có người khả nghi nào gần đó, "Aesop, đợi ở đây, tôi sẽ mua cho em nước giải rượu." Nói xong Eli tranh thủ đi đến chỗ đèn xanh chạy băng qua đương để tới cửa hàng gần đó, để lại Aesop ngồi một mình trong cơn mê.

Đêm sau cơn mưa mang theo chút mát lạnh, nước trên mặt đất dường như ngưng tụ lại, trở thành một tấm gương bạc, chia bầu trời thành vô số mảnh. Sau khi uống rượu, Aesop trở nên choáng váng, cậu nghĩ rằng khoảng ba phút nữa Eli sẽ trở lại nên Aesop nằm nghiêng trên băng ghế nghỉ ngơi một lúc.

Cùng lúc đó, một chiếc BMW màu trắng bạc phóng tới, tiếng huýt sáo rõ ràng trên con đường nhựa rộng cắt ngang màn đêm vắng lặng, lướt qua thể hiện sự dữ dằn và bốc đồng của chủ nhân.

Ngay sau đó, một tiếng phanh ngắn và chói tai từ bên kia đường, Aesop bị tiếng ồn làm phiền, lông mi khẽ run lên, dường như có tiếng bước chân đang đi về phía mình. Một bóng đen xuất hiện.

Nhiệt độ càng ngày càng thấp, một cơn gió thổi qua, khuôn mặt hơi co lại vì lạnh, trên người chỉ có một chiếc áo len không chống được lạnh. Aesop chân tay co quắp lại, nhưng lúc này đột nhiên có một chiếc áo khoác da lộn đang trầm tư phủ lên người cậu, sưởi ấm cơ thể đang run rẩy của cậu.

Chiếc áo khoác đủ dài để che toàn bộ cơ thể cậu. Aesop cảm giác được cánh tay của mình bị  đầu ngón tay của ai đó đụng vào, bộ não say xỉn của cậu cho rằng hiện tại chỉ có Eli đang chạm vào mình, cho nên không cảnh giác, lại nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: "Eli, tôi..."

Tôi muốn ngủ thêm một phút nữa.

Aesop còn chưa kịp nói những lời sau, bàn tay dường như đang đỡ cậu đứng dậy đột nhiên đông cứng lại, ngay giây tiếp theo thân thể cậu đột nhiên bị đá một cái, lực đạo rất lớn khiến Aesop trực tiếp lăn từ trên ghế xuống.

"Ư ... hả?"

Aesop rên rỉ vì đau đớn, và cậu ngã xuống nền đất lạnh và ẩm ướt mà không hề chuẩn bị sẵn sàng.

Aesop vẫn chưa tỉnh dậy sau cú sốc "Eli thực sự có thể đá người". Chiếc áo khoác da lộn vốn bao phủ cậu đã được kéo lên trên. Tầm nhìn của cậu bây giờ tối đen như mực. Aesop được bọc trong chiếc áo khoác và buộc chặt bằng tay áo dài áo khoác như dây thừng.

Aesop chỉ vừa mới nôn xong, hiện tại lại có cảm giác như mình bị bóp cổ, Aesop khó chịu không nhận ra mình đang bị người ta cõng trên vai, cuối cùng hoàn hồn lại bị thô bạo ném vào trong thùng xe.

Tiếng máy ầm ầm lại vang lên, chiếc xe đạp ga rồi phóng đi.

"Aesop?" Bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi với chai thuốc giải rượu, Eli đi đến băng ghế ban đầu và nhìn xung quanh, nhưng không thấy Aesop.

Eli lấy điện thoại di động trong túi ra, bấm số của Aesop, không biết là do điện thoại hết pin hay do tín hiệu ở vị trí đó không tốt, số điện thoại của Aesop liên tục vào hộp thư thoại.

Chap sau có H nha mọi người :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro