Chương 1: Giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôi nào! Con tự đứng dậy đi(Mẹ)
Nhưng con đau lắm! Mẹ bế con đi(Mạnh Thiên)
Con là con trai là phải mạnh mẽ lên. Nào tự đứng đi con!(Mẹ)
Không!(khóc lóc) Mẹ bế con con cơ(Mạnh Thiên)
Haizzz! Con phải tự đựng đứng đi(Mẹ)
Cậu chủ! Có bánh cậu thích nè(Mr.Pitchoi)
Ngay lập tức Mạnh Thiên bật dậy chạy tới khay bánh:
Yead! Có bánh(Mạnh Thiên)
Ông đúng là giỏi đó! Quản gia(Mẹ)
Vâng! Thưa bà! Dẫu gì cậu chủ còn nhỏ. Trẻ con ai mà chả thích được cưng chiều.(Quản Gia)
Trẻ con thì trẻ con nhưng cứ chiều Mạnh Thiên mãi nó sẽ Hư. Tôi không muốn Mạnh Thiên như vậy(Mẹ)
Bà chủ cứ yên tâm! Tôi sẽ dạy dỗ cậu chủ nên người.(Mr.Pitchoi)
Được rồi tôi trông cậy vào ông. À mà nè còn 2 ngày là tôi đi lưu diễn Châu âu rồi đúng không?(Mẹ)
Dạ đúng thưa Bà(Mr.Pitchoi)
Ngày mai tôi muốn đưa Mạnh Thiên đi chơi trước khi tôi đi.(Mẹ)
Dạ thưa bà, bà có cần gì không?.(Mr.Pitchoi)
Ông chỉ cần chuẩn bị đồ ăn và xe cho tôi nhé.(Mẹ)
Vâng! Thưa bà.(Mr.Pitchoi)
                     Ngày Hôm Sau
Mẹ ơi! Con muốn ăn susi cơ!(Mạnh Thiên)
Không được! Các đầu bếp đã làm cho con ăn đó!(Mẹ)
Nhưng con muốn ăn susi cơ!(Mạnh Thiên)
Mạnh Thiên nếu còn nhõng nhẽo! Mẹ sẽ không đưa con đi chơi và con cứ nhịn đói đi!(Mẹ)
Con không thèm!!!{Gặt phăng đĩa Bít tết}(Mạnh Thiên)
Mạnh Thiên!!!{tát vô mặt}(Mẹ)
Con ghét mẹ!{Bỏ ra ngoài}(Mạnh Thiên)
Mạnh Thiên đứng lại!(Mẹ)
Cậu chủ!!(Mr.Pitchoi)
-Mạnh Thiên bỏ chạy ra ngoài Biệt Thự. Đúng lúc đang qua đường cậu bắp té. Đang đứng dậy, từ đằng xa một chiếc xe hơi đang chạy nhanh phóng đến. Mẹ cậu từ trong bay ra xô cậu vào lề không kịp chạy vào. Mẹ cậu đã bị xe tông.
MẸ!!!!!!!!!!!!!!(Mạnh Thiên)
                       Ở bệnh viện
Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức mình! Bà nhà không qua khỏi! Được Mời mọi người vô nói chuyện lần cuối với bà nhà(Bác sĩ)
Mẹ ơi! Con sai rồi mẹ dậy đi con sai rồi mẹ ơi (Mạnh Thiên)
Mạnh Thiên con phải mạnh mẽ. Không được khóc! Con muốn được mẹ ôm lắm mà phải không?(Mẹ)
Mẹ ơi! Con muốn nằm vô lòng mẹ!(Mạnh Thiên)
Lên đây!{Khóc}(Mẹ)
Mạnh Thiên nằm vô lòng mẹ khóc ôm chặt lấy mẹ rồi khóc.
Con phải tập sống thiếu mẹ. Mẹ vẫn sẽ luôn bên con. Con phải mạnh mẽ, trưởng thành trở thành người đàn ông chân chính. Phải là người tốt không được kiêu ngạo hiểu không. Con phải chuyên tâm học hành. Sau này con phải thành đạt biết không?(Mẹ)
Dạ! Mẹ ơi con yêu mẹ lắm!(Mạnh Thiên)
Hứa với mẹ con sẽ nên người(Mẹ)
Dạ!!!(Mạnh Thiên).(khóc)
Con không được khóc đã hứa với mẹ rồi(Mẹ)
Anh à, Quản gia hai người hãy chăm sóc cho Mạnh Thiên nên người nhé!
Em à! Em không được. Em phải sống với con và anh!(Mạnh Quốc)
Em phải đi rồi!(Mẹ)
Hứa với..... Em.. Hứa đi(Mẹ)
LẠC GIAO CHỈ!!!! ANH HỨA(khóc)
Bà chủ!!!!(Quản Gia)
MẸ!!!(Mạnh Thiên)
Không! Không! EM KHÔNG THỂ. DẬY ĐI EM DẬY ĐI NÓI ĐI!KHÔNG!!!!!!!!!!!(Mạnh Quốc)
Kể từ đó Mạnh Thiên không kiêu căng nữa nghe lời hơn. Đó là mất mát quá lớn đối với cậu. Cậu đã rời xa mẹ khi mơi 7 tuổi.
Mạnh Quốc cũng không cưới thêm ai. Vì với ông! Không ai có thể hơn được vợ ông.
Dưới sự chỉ dạy của Mr.Pitchoi. Mạnh Thiên đã đứng nhất nhiều năm liền. Cậu chơi thể thao rất giỏi. Và môn cậu thích là Bóng rổ(Vì trước đây mẹ cậu đã dạy cậu môn này)
                    Mười năm sau
Đoán chờ phần sau nhé. Vì đây chỉ là lời giới thiệu về Gia đình của Lịch Mạnh Thiên thôi. Mọi chuyện vẫn chưa tới đâu! Hãy đón chờ Phần sau xem Mạnh Thiên sẽ trải qua chuyện gì nữa nhé! Yêu các bạn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#powww