Chương 11. Cẩu huyết!!! (P3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 3: Singapore và thiên đường

- Alo...

- ...

- Sao cậu lại chuyển qua bưu phẩm mà không gặp trực tiếp tôi... Cậu có biết là chuyện này vô cùng quan trọng không hả? – Trần Thiên cau mày

- ...

- Haizzz. Thôi được rồi... - Trần Thiên gác máy và vội vàng đi tới văn phòng

Thông tin anh điều tra về Ánh đã có và chuyển đến qua đường bưu điện, anh không thể để ai lấy được nó trước anh. Thật sự những gì anh làm đều có nguyên do riêng, anh không hề muốn cho bất kỳ ai biết ngay cả Trần Vương.

- Tiểu Mai... Em có thấy bưu phẩm chuyển đến cho anh không? – anh đứng ngoài hỏi tiểu Mai

- Dạ có... Nhưng em mang vào bàn làm việc của anh rồi... Anh Vương anh ấy chắc đang đọc ở trong...

- Hả??? Sao tiểu Vương dám đọc bưu phẩm của anh... - Trần Thiên hoảng hốt chạy vội

- Ơ... Thì trước giờ mọi giấy tờ cả hai anh đều đọc mà... - tiểu Mai ngạc nhiên với thái độ của Trần Vương

Trần Thiên thất thần chạy vội tới cửa văn phòng đẩy cửa bước vào...

- Hai... Sao hôm nay hai tới công ty vậy... Em tưởng hai nói hai có việc bận gặp đối tác mà... - Trần Vương nhìn ra phía cửa ngạc nhiên

- Ờ.. ờm thì hai tới lấy giấy tờ của hai thôi... Em có nhận bưu phẩm nào không??? Đưa cho hai... - Trần Thiên ậm ờ bước vào bàn làm việc phía Trần Vương ngồi

- À... Hai nói cái này hả??? – Trần Vương vừa nói vừa giờ đống tài liệu đã được mở khỏi phong bao lên

- Hả??? Đúng... Sao... Sao em lại mở bưu phẩm của hai... - Trần Thiên hột hoảng thất thanh, nhanh chóng chạy lại giật đống tài liệu trên tay Trần Vương

- Ủa??? Thì em thay hai làm việc hôm nay mà... Trước giờ công văn gửi tới ai đọc cũng được... Hôm nay hai sao thế? – Trần Vương nhìn anh trai nghi ngờ

- Không có gì... Chỉ là đây là chuyện riêng của hai... Em... Em đã đọc tài liệu chưa? – Trần Thiên dò hỏi

- À... Rồi... Em có đọc một đoạn... Thấy cái gì mà về Dương Hồng Ánh... Hai... Em hỏi thật... hai thích cô ta hả? Ahahaha... - Trần Vương đứng dậy lại gần anh trai mình cười lớn

- Hả??? Thích gì... Em đọc được những gì? – Trần Thiên giật mình

- Thì đọc được một chút thôi ạ... Chỉ biết là tài liệu gì đó về Dương Hồng Ánh... Hai... hai điều tra người ta chi vậy? Hehe – Trần Vương nhìn trần Thiên cười gian

- À... Không có gì... Em khỏi nghĩ lung tung... Anh đề phòng chút thôi... E hèm... Hôm nay anh sẽ làm việc tiếp, em về trước đi... Cả tiểu Mai nữa... Em đưa nó đi ăn luôn đi... Hai về sau... - Trần Thiên đi lại phía ghế làm việc và ngồi xuống

- Rồi... Kệ hai... Em đi à... "Tình yên đến em không mong đợi gì, tình yêu đi em không hề hối tiếc... là lá lá" Hahaha... - Trần Vương đi lùi ra phía cửa nhìn anh trai hát xoáy rồi cười lớn rời khỏi văn phòng

- Thẳng quỷ.... Hừ... - Trần Thiên không biết nói gì chỉ biết cười lắc đầu

Anh khẽ thờ dài một cái nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì Trần Vương chưa đọc được những tài liệu trên tay anh. Anh đặt xấp tài liệu xuống bàn và bắt đầu đọc.

"Hừ... Xem nào... Dương Hồng Ánh... 1993.......... Đông Anh.......... Đã từng học ở Học Viện Du Lịch( trước là CĐ Du lịch) chuyên ngành Quản Trị Nhà Hàng khóa E6................ Sau vụ hỏa hoạn vào SG học tập và sinh sống 5 năm...

Những mối quan hệ liên quan bao gồm: Mai Vi (bạn học cao đẳng và hiện tại cùng là cổ đông....)

Nguyễn Huy....

Nguyễn Nguyên...

Trần Ngọc Lâm (ba nuôi......)

Trần Ngọc Linh (bạn cao đẳng,.... Đã mất trong vụ hỏa hoạn tại trường)"

"Đoàng..." Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Trần Thiên. Anh giật mình đánh rơi đống tài liệu trên tay mình."Không lẽ... Đúng là bọn họ... Trùng hợp vậy sao? Không thể nào..." Anh hoảng hốt vội vàng cầm xấp tài liệu lên xem lại...

"Trần Ngọc Lâm... Trần Ngọc Linh... Dương Hồng Ánh..."

"Là họ thật sao? Nếu vậy thì tiểu Vương...... Không được... Nhất định em ấy phải về Singapore" Trần Thiên như sực nhớ ra điều gì đó, anh vội vàng nhấc điện thoại và gọi tới một nơi: "Cho tôi đặt 3 vé Nội Bài – Singapore, càng nhanh càng tốt..."

Trần Thiên như đã nhận ra được điều gì không hay sẽ xảy đến, có lẽ sự thật mà anh giấu giếm bấy lâu nay sẽ bị phơi bày nếu Trần Vương còn ở lại nơi đây. Anh vội vã rời khỏi văn phòng: "Không được... Mình phải tới chỗ tiểu Vương ngay..."

Cùng lúc đó tại nhà ga T2 sân bay Nội Bài...

- Hù... Hù... Mọi người... Mọi người chờ em lâu chưa... - Kỳ Giang vừa thở dốc, vừa chạy ra khỏi nhà ga

- Không... Anh chị cũng mới tới thôi... Có chuyện gì vậy em? – nhỏ Vi nhìn Kỳ Giang tò mò

- Ừ... có chuyện gì mà gọi bọn chị gấp vậy... Em có biết là chị đang gặp đối tác không... Cơ mà nghe em nói là có việc gấp nên chị đành hủy – Ánh cũng tò mò

- Ừ... Mà không phải em cùng Mạc Phong vào miền Nam để quản lý chi nhánh cho Ánh sao? Sao em còn ở Hà Nội? – Nguyễn Huy thắc mắc nhìn Ánh rồi lại nhìn Kỳ Giang

- Mọi người từ từ đã... Hù hù... Cho em thở cái đã... Chuyện hôm nay... Thật sự rất quan trọng, nên em mới gọi mọi người tới thẳng sân bay đón em... - Kỳ Giang xua tay tiếp tục thở

- Rồi rồi... Mà có chuyện gì mà vội thế? Em đi đâu... Sao lại ở sân bay quốc tế giờ này... - Vi vỗ vai

- Ừ... Thôi được rồi... Việc gì gấp thì cũng từ từ rồi nói... Nào... đưa anh Huy xách hành lý cho... Chị dẫn ra phía ghế chờ ngồi nghỉ... - Ánh ân cần

- Không... Ok... Em ổn rồi... Em nói... Chuyện này vô cùng quan trọng... Anh chị phải chuẩn bị tinh thần... Nghe cho kỹ đây... Đại Tỷ, Chị Vi, Anh Huy... Em... Em tìm được Linh ca rồi... - Kỳ Giang từ từ nói lớn

- Hả??? Tìm được sếp Linh... Là sao? Chị không hiểu? – Vi ngạc nhiên nhìn Kỳ Giang, Ánh và Huy cũng á khẩu nhỉn Kỳ Giang khó hiểu

- ĐÚNG... Không sai... Ba người nghe rõ đây... Linh ca còn sống... Không những vậy... Linh ca còn gặp chúng ta rồi... - Kỳ Giang lại nhấn mạnh từng từ một

- Hả??? Cái gì nữa vậy? Còn sống á... Sao mà có thể? Giang ơi... Em bị tai nạn máy bay nên ấm đầu à... - Vi há hốc mồm chạy lại phía Kỳ Giang sờ trán

- Xời... Chị bị ấm đầu ý... Em nói sự thật... Linh ca còn sống... Trần Vương của tập đoàn Trần Annamery chính là Linh ca... - Kỳ Giang hất tay Vi ra

- Hả??? Trời ơi... Toi rồi... Giang nó bị đơ rồi... Khổ thân em tôi... Đy đâu về mà đầu lại chấn thương nặng vậy cơ chứ... Huhu – Vi ôm lấy Kỳ Giang vỗ về

Ánh... Anh Huy... Hai người nói gì đi... Giang nó bị làm sao thế này?

- Ây da... Chị Vi... Chị thật là... Em nói thật chị lại không tin... Buông em ra coi... - Kỳ Giang bực bội hất tay Vi ra

- Giang à... Chị nói thật... Chị cũng không tin... Em đang nói nhảm gì vậy... Chính chị, Vi và anh Huy đã chứng kiến Linh ra đi mà... Hơn nữa Trần Vương đúng là có điểm giống cậu ấy nhưng mà cậu ta nhìn khác hẳn Linh mà... - Ánh nhìn Kỳ Giang lắc đầu

- Đúng... Anh cũng nghĩ như Ánh và Vi... Linh sao có thể còn sống? Chính bọn anh đã tiễn em ấy đi những bước cuối của cuộc đời mà... Em đừng gây chuyện nữa... - Nguyễn Huy cúi mặt giọng buồn

- Trời ơi... Được rồi, được rồi... Để em kể đầu đuôi câu chuyện... Đúng là vội quá mất khôn...

Kỳ Giang bắt đầu kể lại câu chuyện của mình...

"Ngày hôm đó, sau sự việc xảy ra giữa em và Trần Vương, em thật sự nghi ngờ về con người đó. Thật sự cậu ta rất giống Linh ca, như em đã nói đó, ngoài giọng nói thì từ thần thái đến tính cách đều giống. Hôm đó, sau buổi giao đấu, cậu ta đã nói với em một câu mà em không thể nào quên."

(Flash back)

- Sao? Cô thấy tôi thế nào? Cô nghĩ, với bản lĩnh của cô có thể đánh thắng tôi sao? – Trần Vương lau vết thương nhìn Kỳ Giang khinh bỉ

- Hừ... Thắng hay thua chẳng hề quan trọng đối với tôi... Chỉ cần tôi cố gắng hết sức mình thì đó cũng là chiến thắng... - Kỳ Giang nhìn lên bầu trời nhớ tới Linh

- Hử? Cô lấy câu nói đó ở đâu? Có khí chất... Chắc hẳn người dạy võ cho cô đã nói vậy... - Trần Thiên khẽ ngồi xuống phía cô đang gục, nhíu mày

- Đúng... Đại ca của tôi đã nói vậy... Nếu có ca ấy ở đây... Ca ấy nhất định sẽ chẳng thua kém anh... Chỉ tiếc là... Hừ... - Kỳ Giang nhếch mép

- Ồ... Không phải thắng thua không quan trọng sao... Người học võ vốn là để rèn luyện cơ thể, bảo vệ bản thân... Nhưng cô lại đem nó đy gây chuyện sao? Người dạy cô có như cô không? – Trần Vương lắc đầu nhìn

- Câm miệng... Đại ca của tôi chẳng bao giờ ức hiếp ai hết... Là các người... các người ức hiếp chúng tôi... Tôi nói cho anh biết... Sở dĩ ca tôi dạy cho tôi võ học, là muốn tôi thay ca ấy giúp kẻ yếu đánh kẻ mạnh... Chống lại áp bức bóc lột từ người xấu...

- Thì ra vậy... Vậy tôi cũng nói cho cô biết một câu nói của tôi... NGƯỜI XẤU THÌ KHÔNG XỨNG HỌC KARATEDO...

(End Flash Back)

Kỳ Giang tiếp tục kể...

"Cũng chính vì câu nói đó, mà em đã nghi ngờ... Linh ca cũng từng nói với em rất nhiều về võ đạo, trong đó cũng có khí chất riêng mà Linh ca tự rèn... Không chỉ vì Trần Vương giống với Linh ca, mà còn vì những gì em điều tra được về nhà họ Trần cũng rất khả nghi. Trần Vương từng học tại trường Du lịch của anh chị đó, anh chị biết không?"

- Hả??? Từng học... - Ánh và Vi ngạc nhiên

"Vâng, đúng ạ... Vậy nên sau khi mọi người giải quyết việc của em và Trần Vương, em đã nói dối đại tỷ là về Sài Gòn, thực ra em không đi Sài Gòn, mà em qua Singapore để điều tra về anh em nhà Trần Annamery. Theo những gì em điều tra được, Trần Thiên và Trần Vương là 2 anh em ruột mang hai dòng máu, ba là người Việt, mẹ là người Singapore."

"Họ cưới nhau tại Việt Nam và sinh ra Trần Thiên, sau khi Trần Thiên được 2 tuổi thì họ rời sang Singapore định cư làm ăn. Không lâu sau họ lại về Việt Nam để phát triển một dự án du lịch và liên kết với trường CĐ Du lịch. Ở Việt Nam, họ có thêm một người con là Trần Vương nhưng không may lại thất lạc. Đến khi họ tìm được thì Trần Vương đã đang học cấp 3 và được nuôi dưỡng bởi một bà lão đơn thân. Thương tình nên họ để Trần Vương ở lại Việt Nam cùng bà lão đó, họ chu cấp một cuộc sống đầy đủ cho 2 người. Năm Trần Vương tốt nghiệp cấp 3 thì bà lão kia qua đời...

Tuy nhiên, Trần Vương vẫn muốn ở lại Việt Nam tiếp tục học tập, anh ta học chuyên ngành lữ hành tại trường CĐ Du lịch... Năm nhà trường bị hỏa hoạn, có rất nhiều học sinh mắc kẹt trong đám chạy trong đó có Linh ca và Trần Vương. Hai người này là hai người bị thương nặng nhất, họ có thân hình tương tự nhau, quần áo tương tự nhau... Vì vậy mà không ai có thể nhận ra đâu là Trần Vương, đâu là Linh ca...

Biết được tin dữ, gia đình Trần Annamery vội vàng sang Việt Nam và đón Linh ca qua Singapore chữa trị. Còn nhà mình thì nhận nhầm Trần Vương và đã chấp nhận rằng đó là người thân, chấp nhận sự ra đi mà không hoài nghi gì cả.

Về Linh ca, sau khi được đưa sang Singapore thì cũng phải cấp cứu một thời gian khá dài, vết thương bỏng khá sâu nên ngoại hình gần như biến dạng. Chính vì thế họ đã cho Linh ca đi phẫu thuật thẩm mỹ cấy da mất cả năm trời để có được hình dáng và khuôn mặt hiện tại."

- Chuyện này... Chuyện này không thể nào? Nếu Trần Vương là sếp Linh, thì sao có thể không nhận ra chúng ta cơ chứ... - nhỏ Vi lắc đầu khó hiểu

- Đúng vậy... Hơn nữa... Đâu có gì dám chắc rằng Trần Vương là Linh... Nếu họ nhận đúng người thì sao... - Ánh cũng lắc đầu

"Hai chị cứ bĩnh tĩnh ạ... Vấn đề là ở chỗ đó... Theo như em điều tra được... thì hình như Linh ca bị mất trí nhớ sau vụ hỏa hoạn, hơn nữa chuyện của đại tỷ, anh Huy nữa, cũng sẽ góp phần làm trí nhớ kia mất đi sau một sự việc lớn như vậy."

- Nhưng như vậy cũng đâu có bằng chứng gì? – Ánh lắc đầu

- Ừ... Giang à... em điều tra vậy có chứng cứ gì chứ... - Huy cũng tán thành

"Không có... Nhưng mọi người cũng phải nghi ngờ chứ, Trần Vương có thể nào giống Linh ca như khuôn vậy sao? Hơn nữa, mọi người nên biết một chuyện, tên Trần Thiên anh trai của Trần Vương không hiểu vì sao lại không đồng ý để em trai mình điều trị trí nhớ... Anh ra sức bảo vệ em mình khỏi mọi thứ liên quan đến Việt Nam. Chưa hết, em còn điều tra được rằng... Chính anh ta cũng đã điều tra về chúng ta..."

- Điều tra về chúng ta??? – nhỏ Vi ngạc nhiên

"Không sai... Anh ta điều tra về toàn bộ chúng ta... Chẳng lẽ anh ta sợ gì đó sao? Mọi người thử nghĩ xem... Em điều tra được ngần ấy thông tin xong vội vã tức tốc quay về đây là muốn cùng mọi người bàn xem, chuyện này nên giải quyết sao giờ đại tỷ..."

- Chuyện này... Chuyện này... - Ánh nhíu mày suy nghĩ nhìn sang phía Nguyễn Huy

Anh Huy... Anh nghĩ sao?

- Anh... Được rồi... Kỳ Giang... Em có dám chắc Trần Vương là Linh không?

- Không biết mọi người như nào... Em thì chắc chắn... - Kỳ Giang khẳng định

- Được... Vậy anh sẽ tin em... Anh sẽ cho bản thân hy vọng vậy... - Nguyễn Huy gật đầu vỗ vai Giang

- Được rồi... Vậy Vi... Mày tham gia chứ...? – Ánh đưa mắt nhìn Vi

- Tao thì ok luôn... Tao thật sự cũng muốn sếp là Trần Vương... Anh ấy siêu khả ái luôn... Hè hè – Vi cười đùa

- Vậy chuyện này chúng ta cùng bàn bạc... Trước hết hãy rời khỏi đây đã...

Ánh nói rồi cùng mọi người rời khỏi sân bay, trong lòng công đang thật sự rất rối loạn. Cô thật sự không biết bản thân đang nghĩ gì, cô vui hay buồn, cô sợ hy vọng rồi lại phải thất vọng thì sao đây. Nếu nơi mà nó đến là Singapore chứ không phải thiên đường, thì cô sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.

Nguyễn Huy cũng đang mang trong mình một tâm trạng như Ánh vậy. Chả biết nên vui hay nên buồn, chả biết tự tin hay sợ hãi. Anh sợ nỗi hy vọng của bản thân sẽ lại nhấn chìm chính nó một lần nữa. Tuy nhiên, anh cũng mong rằng chàng trai kia thật sự là nó, thật sự là người mà anh yêu.

Những ánh mặt và nụ cười của chàng trai đó đúng là rất giống nó, giống y hệt. Anh vừa mới lại thổn thức vì ánh mắt đó mà. Nếu đó là ánh mắt của nó, thì đối với anh, anh sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Anh liệu rằng sẽ có nó một nữa không đây, chàng trai làm trái tim anh xao xuyến.

Sự thật đã đến, mọi chuyện lại phức tạp hơn, liệurằng sự thật này có đúng như họ mong muốn, Trần Vương sẽ ra sao khi biết chuyệnnày đây? Mời các bạn cùng đón đọc chương 11 phần 4 (xác thực)    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro