Chương 8. Mảnh đất màu nâu đỏ (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phần 1: Đống tro tàn...

Dưới ánh nắng muôn màu của mùa đông xuyên qua từng tán cây xơ xác kia, Ánh vẫn ngồi đó lâu lắm, cô nghĩ về những kỷ niệm cùng nó dưới ngôi trường này, những kỷ niệm đã làm nên tình bạn của cô và nó. Thế nhưng tất cả giờ chỉ là quá khứ riêng mình cô giữ lấy, làn gió bấc lạnh lẽo của mùa đông kia cùng ánh nắng vàng nhợt nhạt đã mang nó về thiên đường. Hai con người thân thiết như anh em nay đành xa cách không thể nào gặp lại, tuy nhiên với cô, dù nó đã đi nhưng tình bạn này sẽ còn mãi, cô sẽ không bao giờ quên rằng cô có một tình bạn tồn tại ngàn đời mà cô và nó đã luôn hứa hẹn.

Ngước nhìn lên bầu trời phía làn mây trắng mờ ảo, cô khẽ gọi nó và nhắc lại lời hứa của mình:

"Linh à, tớ và cậu đã hứa là sẽ làm bạn ngàn đời rồi đấy. Nếu có kiếp sau, cậu nhất định phải chờ tớ, chúng ta sẽ vẫn là bạn..."

Những cơn gió thổi rì rào bay qua từng góc không gian của ngôi trường, làn gió khẽ bay qua gò má và làm mái tóc cô bồng bềnh lay động, đó như là một lời đáp lại của nó với cô, rằng nó sẽ chờ ngày nó và cô lại trở thành bạn tốt.

"Biết đâu chữ ngờ, cũng biết không bao giờ, có thể nào quay ngược thời gian..." nhạc chuông điện thoại của nhỏ Ánh reo.

- Alo... Ừm... tao đang chuẩn bị về rồi... - Ánh nhấc máy và trả lời

- Ừ... Hỏa táng xong rồi, mày quay về nhà sếp luôn nhé! – nhỏ Vi nói trong điện thoại

- Ừm... - Ánh tắt máy

Thế là mọi thứ đã hết, tất cả giờ chỉ còn là đống tro tàn. Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế đá kia và rảo từng bước chân rời khỏi trường. Kỷ niệm ở nơi đây sẽ tồn tại mãi trong lòng cô, cô biết giờ cô phải vì nó mà sống tốt những tháng ngày tiếp theo. Cô đã làm nó sống lại trong con người đã chết thì giờ nó lại cứu cô thoát khỏi tử thần. Tất cả chẳng phải là duyên nợ sao? Khẽ thở dài một tiếng cô ngoái lại nhìn ngôi trường nhỏ bé lần cuối trước khi rời đi, bỗng nhiên từ phía cổng trường thốt lên một tiếng gọi.

- ÁNH ĐẠI TỶ... - tiếng nói đánh đá quen thuộc ngày nào

- Ánh đại tỷ, sao tỷ lại về đây... Lâu lắm rồi em với mọi người chưa gặp nhau, thế Linh ca đâu, sao Linh ca không về cùng tỷ... - thỳ ra là đám nữ sinh ngày nào từng đụng độ với cô và nó

(Trong quá khứ : Sau khi nó và Ánh đã thắng trong vụ bạo lực học đường, thì đám lưu manh trong trường đã tập hợp thêm đồng bọn và chuẩn bị vũ khí để trả thù. Tuy nhiên do Ánh có quen biết rộng rãi với các băng đảng của trường khác, hơn nữa cô lại có các đàn anh đàn chị bên trung tâm thể thao Mỹ Đình bảo kê, nên từ đó đám du côn kia không dám làm gì cô và nó nữa. Ngược lại, bọn chúng tôn cô và nó lên làm đầu sỏ. Cô và nó đã thay đổi cục diện ngôi trường, thành lập băng đảng giúp đỡ những học sinh yếu ớt hay bị bắt nạt. Những mối quan hệ từ không đánh không thành bạn bè cũng từ đó mà bắt đầu)

Quay trở lại hiện tại, Ánh thật sự ngỡ ngàng khi nhìn thấy đám nữ sinh nam sinh ngày nào kia. Cô không ngờ cô lại gặp lại bọn họ tại nơi đây trong hoàn cảnh này, dù không còn đông đảo như trước nhưng tất cả vẫn như ngày nào, vẫn những khuôn mặt đó. Cô cũng chạy lại gần họ và vội vã hỏi han.

- Lâu rồi không gặp lại mấy đứa, sao hôm nay mấy đứa lại về đây...

- À... Em được tin báo là trường mình nổi lên đám du côn nào đó chuyên bắt nạt thần dân nhà mình, nên em cùng với một số anh em quay về đây để san phẳng bình địa ý mà... Đại tỷ dạo này sao rồi... Em nghe nói đại tỷ và Linh ca học chung trường mà, sao không thấy Linh ca về cùng đại tỷ... Mà còn nữa, sao đại tỷ lại về đây... - Kỳ Giang (ả Võ Mị Nương ngày nào) cũng hỏi han Ánh.

- À... Linh Ca của mấy đứa không về đây nữa đâu...Ừm... Ờ... Mà mấy đứa học hành như nào mà lại về đây giải quyết chuyện giang hồ... Đừng nói với chị là mấy đứa bỏ học đi làm xã hội đen nhá... - Ánh nói đứt quãng

- Dạ không phải đâu đại tỷ... Mấy đứa bọn em rảnh ngày hôm nay thì mới về đây mà... Mấy đứa này thì nó ở Hà Nội luôn nên về cũng dễ, còn em đang học Đại Học ở trong Sài Gòn, em mới được nghỉ giữa kỳ nên cũng bay ra tụ tập với anh em một chút thôi... Linh Ca sao lại không về nữa ạ... Không lẽ Linh ca đi du học sao đại tỷ... - Kỳ Giang trả lời một hồi rồi tò mò hỏi về nó

- Mấy đứa được nghỉ phải không? Haizzz... Thế cũng tốt... Thôi thì chị kể hết sự thật cho mấy đứa nghe... Hôm nay chị về đây là vì... - Ánh thở dài rồi trầm tư xuống tâm trạng kể cho đàn em về toàn bộ sự việc về nó.

- Ra là vậy... Hic... Em nhớ Linh Ca quá, hồi đó Linh Ca có dạy em karatedo mà... Vậy mà giờ... Hic... Đại tỷ, thôi... tụi em sẽ cùng đại tỷ về viếng Linh Ca trước, còn chuyện trong trường tính sau cũng được... Em thương Linh Ca quá à... - Kỳ Giang xúc động

Thật sự thì đối với một đàn chị giang hồ như Kỳ Giang,cô rất ít khi phải rơi lệ vì đau đớn bao giờ. Chỉ riêng với nó, nó đã dạy cho cô không chỉ kỹ năng võ thuật mà còn biết bao nhiêu điều về cuộc sống này, ta luôn cần mạnh mẽ trước kẻ thù tuy nhiên ta vẫn sẽ rơi lệ vì những điều làm ta phải bắt buộc yếu lòng. Chỉ có như vậy thì ta mới có thể cân bằng được bản thân mình.

(Nhân vật mới: Kỳ Giang, sinh năm 95, cô gái giang hồ đầy cá tính. Biết võ karatedo do nó dạy. Tính cách vô tư, sòng phẳng, giang hồ...là nhân vật phụ của truyện)

- Ừ... Vậy cũng được, chị đang định về nhà Linh đây... Mấy đứa về thay đồ đàng hoàng đi đã... Rồi có gì alo chị... - Ánh vỗ vai Giang

- Dạ... Đại tỷ cũng đừng quá đau lòng nhé, em biết đại tỷ và Linh ca rất thân thiết với nhau, em biết đại tỷ đã đau đớn như thế nào khi không thể làm gì được nữa, nhưng đại tỷ à, đại tỷ cũng biết Linh ca là người như thế nào mà... Đại tỷ nhất định phải cố gắng sống tốt, đừng quá đau lòng nha... Có như vậy thì Linh ca mới an tâm mà ra đi... - Kỳ Giang cũng an ủi Ánh

- Ừ... Thôi... Chị đy trước nhé... - Ánh gật đầu với Kỳ Giang rồi quay ra phía cổng trường một cách vội vã

Đằng sau cô, đám du côn ngày nào kia, người thì rơm rớm nước mắt, người thì xót xa đau lòng, và Kỳ Giang cũng vậy. Cô đã chứng kiến tình bạn của Ánh và Linh bắt đầu ra sao, thân thiết gắn bó như thế nào, hơn ai hết cô hiểu rõ trong lòng Ánh đang cảm thấy đau đớn lắm, buồn và ân hận lắm.

Dù nó và Giang còn chưa thân thiết là mấy, nhưng nó ra đi cũng làm cô cảm thấy chua xót, cô hụt hẫng vì còn chưa được gặp lại sư phụ của mình lần cuối, huống hồ Ánh và nó tình như anh em ruột, nỗi buồn của cô đâu có thấm tháp gì so với Ánh. Khẽ thở dài trấn tĩnh lại đầu óc, Kỳ Giang đá mắt sang đám đàn em ra hiệu quay về.

Tại một ngôi nhà nhỏ gần Sân Bay Nội Bài, ba nó, anh và Vi đang chuẩn bị mọi thứ cho tang lễ. Dù sao thì ông Lâm (ba nó) và nó đã sống tại nơi đây được 4 năm trời, hàng xóm láng giềng cũng khá thân thiết, rồi là bạn bè của ông Lâm cùng bạn bè của nó, thầy cô trong trường... tất cả mọi người đều đến rất đông để chia sẻ nỗi đau buồn của gia đình.

Nhỏ Vi và anh đã ở bên nó suốt 2 ngày dài đằng đẵng kia, trải qua hai ngày dài đau đớn đó, 2 người không hề cảm thấy mệt mỏi mà chỉ cảm thấy buồn vô hạn. Những gì đã xảy ra, thật sự quá nhanh khiến không ai kịp chuẩn bị tinh thần. Anh vẫn còn sốc khi nó mới đến bên anh rồi lại vội vã ra đi không lời từ biệt, còn Vi thì đau đớn khôn nguôi vì cô đã mất đi một người bạn cô vô cũng quý mến.

Một không khí ảm đạm và đau buồn bao trùm lên nơi đây, ai nấy đều xót xa vì sự ra đi của nó. Không có ai có thể biết được mình sẽ sống được bao lâu, con người đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, có người già chết, có người bệnh chết... nhưng với cái chết của một người trẻ và khỏe mạnh, thì cái chết này bao giờ cũng làm cho những người ở lại đau đớn hơn cả.

Ánh đã về đến nơi, cô lặng lẽ từng bước chân tiến vào ngôi nhà kia, ngôi nhà không còn có nó nữa, mà chỉ còn một hũ tro tàn mà thôi. Nỗi đau về nó sẽ mãi theo cô đến hết cuộc đời này sao, chắc chắn vậy rồi, cô sẽ chẳng bao giờ quên đi nó được.

Những tháng ngày đau khổ sẽ phải trôi qua thôi, thời gian là vậy, không chờ đợi cái gì cả, bản thân thời gian cũng chính là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu những nỗi đau của con người, chỉ là dài hay ngắn mà thôi. Sau đám tang của nó, ba nó và Ánh đã quyết định sẽ đem tro cốt của nó đem rắc ở Sông Hồng. Con sông chảy qua mảnh đất Hà thành yêu dấu mà nó muốn gắn bó mãi mãi. Mảnh đất này cũng là nơi mà nó đã sống lại một đời người, vậy thì khi ra đi, nó cũng sẽ ra đi tại nơi đây.

Trên một bãi bồi rộng lớn giữa sông nước màu nâu đỏ, những nắm tro bụi bay theo làn gió rơi xuống mặt nước kia đầy vô tư và thoải mái. Cuộc đời của một con người kết thúc nhưng tình yêu thì sẽ không bao giờ kết thúc, dù thứ tình cảm đó đã trở thành một đống tro tàn, thì những con người còn lại vẫn sẽ phải tiếp tục bon chen với cái cuộc sống bộn bề tấp nập này, họ sẽ lại trồng lại những cái cây tình cảm kia.

Vậy trên mảnh đất tro tàn màu mỡ kia những mầmnon sẽ ấp ủ ra sao từ nỗi đau trường tồn? Mời các bạn tiếp tục đón đọc chương 8phần 2(hối hận)    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro