Chương 9.Hạt giống trong tro tàn (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1: Sân Bay quốc tế

5 năm sau...

Ánh nắng chiều vàng của bầu trời Sài Gòn trải dài trên con phố nhỏ, từng hàng cây xanh xanh khẽ đung đưa theo cơn gió. Có 2 người con gái đang đứng chờ một chiếc ô tô, một người thì chỉ ngồi chơi game trên smartphone còn người còn lại đang gọi điện thoại.

- Alo, anh đang ở đâu mà lâu thế... Có biết là em chờ mỏi cẳng lắm rồi không? – tiếng nói quen thuộc vang lên trong chiếc điện thoại

- Ừ, ừ... Anh đang tới đây mà... Ráng chờ anh thêm xíu nữa thôi... Nha nha... - tiếng nói trầm ấm của một nam nhân vang lên bên kia đầu dây, trong chiếc ô tô màu đen lịch lãm.

- Rồi... Nhanh lên đó, đừng để em cáu... Ok... Rụp – tiếng nói đe dọa đầy đáng sợ kèm theo một cú ngắt máy vô tình

- Trời ơi... Vi à, tao đã nói bao nhiêu lần rồi... Mày bắt nạt ông ấy vừa thôi chứ, mày cứ giục ông ấy đi nhanh lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Mới chờ có xíu hà... - Ánh quay sang nói với Vi

- Cái gì mà chờ có xíu, tao hẹn ổng cả tiếng đồng trước chứ ít à... Mày khỏi nói đỡ cho ổng... Kệ ổng, ổng mà không nhanh thì tao từ... - nhỏ Vi đanh đá

- Ờ, ờ... thôi tao chịu... - Ánh lắc đầu

- Ờ... Chả thế... Tao với mày lẽo đẽo xách một đống hành lý xuống tận rìa đường đây mà ổng còn chưa tới là tao đã muốn xử ổng rồi... Đáng lẽ ra như người ta thì phải đến sớm mà xách hành lý giùm phụ nữ, ai dè... Haizzz...

- Thôi thôi đi bà chằn... Ổng tới rồi kìa... Bớt lời giùm tao cái coi... Mày là hủ chứ đâu phải bánh bèo vô dụng... - Ánh nói xéo

- Cái gì??? Tao không quên tao là hủ đâu nhá... Chẳng qua ổng là người yêu tao... Hông lẽ tao không có quyền sai vặt hả... Mới có xíu mà đã bao che cho anh trai kết nghĩa... Xí... - nhỏ Vi tức giận kéo hành lý ra phía chiếc xe ô tô đang tới gần

- Anh đi kiểu gì mà từ công ty tới đây mất nửa ngày trời đấy hả? Bọn em mà trễ giờ bay là anh chết với em... - nhỏ Vi nạt gã thanh niên

- Ây da... Công ty có việc mà em... Anh đã cố gắng đến nhanh hết mức rồi mà... Ánh còn không lo trễ thì em lo gì nào? – Anh thanh niên nhìn Vi cười khả ái

- Thôi đi Vi... Hôm nay mày ăn gì mà lắm lời thế... Lên xe ngồi đi, anh Nguyên xếp đồ lên cho... - Ánh kéo Vi ra phía cửa xe

- Ừm... Mà 2 đứa về Hà Nội lần này là về hẳn đó hả? Có quay lại Sài Gòn không? – Nguyễn Nguyên cho hành lý ra phía cốp xe và chuẩn bị vào lái

- Vâng... tụi em không quay lại Sài Gòn nữa, 5 năm rồi mà anh... đã đến lúc bọn em phải quay lại rồi... - Ánh cười và trả lời rồi nhìn ra phía ô cửa kính tiếng nhỏ dần

- Ừ... Thế thì chắc anh cũng chuẩn bị ra Bắc thôi... còn mình anh trong này thì hết vui rồi... Haha – anh cười lớn và lái xe về hướng Sân Bay Tân Sơn Nhất

Chiếc xe vút đi trông một chiều nắng Sài Gòn, trên xe, nhỏ Vi và Nguyên cứ thao thao bất tuyệt nói chuyện cười đùa vui vẻ. Còn Ánh, cô thỉnh thoảng mới nói một câu chen vào, cô đưa mắt nhìn lại đường phố Sài Gòn lần cuối trước khi từ biệt nơi đây. Đã 5 năm trôi qua cô không về Hà Nội, không về quê hương nơi đã có biết bao kỷ niệm vui buồn. Khẽ thở nhẹ nhàng, cô mỉm cười, đã đến lúc rồi, đến lúc cô gặp lại nó và cùng nó xây dựng mơ ước ngày nào kia. Hà Nội đang đón chờ cô, tất cả đang chờ đợi cô phía trước, cô nhất định phải thực hiện được dự định của mình.

(Nhân vật mới: Nguyễn Nguyên, anh trai của Nguyễn Huy, sinh năm 89, hiện tại đang là giám đốc của một công ty cổ phần đầu tư thương mại và du lịch tại Sài Gòn. Anh đã quen Vi khi tất cả chuyển tới Sài Gòn, từ đó anh và Vi nảy sinh tình cảm và trở thành một cặp đôi nhiều chuyện của tập 2 này :v )

Một không gian tại sảnh chờ của nhà Ga trong Sân Bay Tân Sơn Nhất.

- Alo, em nghe nè Hai, em đã tới Sân Bay rồi... - tiếng nói trầm nhỏ nhẹ của một thanh niên có gương mặt thanh tú

- ...

- Dạ vâng, em biết rồi... Trời ạ... Ừ... Em mới đến chi nhánh khách sạn mình ở Sài Gòn được mấy ngày mà Hai đã bắt em đi ra Bắc rồi...

- ...

- Rồi... Em biết rồi... Khổ... Em đã giải quyết nhanh chóng mọi việc ở Sài Gòn xong rồi tức tốc đặt vé tới Nội Bài nè... Em đang chờ ở Tân Sơn Nhất mà Hai còn lèm bèm gì nữa... - giọng nói dần chuyển sang hờn dỗi bực tức

- ...

- Ok... Thôi em sắp bay, Hai khỏi lo... Em sẽ hoàn thành việc lập chi nhánh ở Hà Nội mà... Bye Hai nhé...

Chàng thanh niên tắt máy và rảo bước kéo hành lý tiến vào trong khu vực làm thủ tục...

"Bụp..." một cú va chạm nhẹ giữa nhỏ Vi và chàng thanh niên.

- Ôi... Tôi xin lỗi... Anh có sao không? – nhỏ Vi vội vàng xin lỗi

- ... - chàng thanh niên không nói gì chỉ nhìn cô với ánh mắt hơi khó chịu

- Vi... Sao thế... Đi đứng kiểu gì vậy... Tao đã nói không phải vội rồi mà... - Ánh chạy lại hỏi han

- Tại anh Nguyên ý, chân dài mà đi chậm như con rùa... làm tao vừa đi vừa ngoái lại gọi ổng mới đụng trúng anh này... - Vi vừa nói vừa quay qua lườm Nguyên đang chạy tới

- Ờ thôi... Không sao rồi... Anh gì ơi... Xin lỗi anh nha... Anh có sao không? – nhỏ Ánh nhìn chàng thanh niên tỏ vẻ ái ngại

- ... - chàng trai vẫn không nói gì, chỉnh lại y phục rồi lại tiếp tục kéo hành lý tới quầy làm thủ tục

- Hứ... Thật là một người kỳ quặc... Hồi nãy tao xin lỗi rồi... chả nói gì sất... Thôi kệ đy mày... Vào thôi – nhỏ Vi và Ánh cũng bắt đầu vào làm thủ tục bay

- Haizzz... Vi ơi là Vi... Từ từ đã nào - Ánh lắc đầu ngán ngẩm cũng nhanh chóng kéo hành lý theo sau Vi

Nguyễn Nguyên theo sau Vi một cách vội vã để nói lời tạm biệt. Ánh thì vẫn thản nhiên đi từng bước chậm rãi phía xa xa. Chỉ vài giờ đồng hồ nữa thôi là có sẽ có mặt tại Nội Bài, tại nơi mà nó đã chờ sẵn để đón cô về. Tâm trạng cô có chút gì đó bối rối xao động, mặc dù cô đã tin rằng mình đã đủ lý trí quay về nơi đó, nhưng đôi khi cô vẫn sợ bản thân chưa đủ dũng cảm để nhớ lại tất cả quá khứ đã qua.

- Hai đứa đi vui vẻ nha... Nhớ chờ anh đó... Anh sẽ thu xếp công việc ổn định để ra cùng mấy đứa cho vui... - Nguyễn Nguyên vỗ vai anh dặn dò

- Anh khỏi lo... Gia đình em ở Hà Nội cơ mà,... Anh lo thân mình đy kìa... Mau mau ra Bắc không em đem thằng khác về ra mắt ba mẹ thỳ đừng trách... - nhỏ Vi đe dọa

- Khổ... Mày lại thế rồi... Anh cứ kệ Vi... thu xếp công việc ổn thỏa đi đã nhé... Bọn em ra trước, anh Huy chắc cũng đang chuẩn bị mọi thứ chờ bọn em rồi... Chừng nào anh ra thì nhớ gọi bọn em nhé... - Ánh liếc Vi rồi quay qua trả lời anh.

- Ừm... Anh biết rồi mà... Vi nè... Chờ anh nghen... Anh nhất định sẽ ra đó hỏi cưới em... Hyhy – anh nhẹ nhàng nhìn Vi

- Rồi... Anh nhớ đó nghe... Em sẽ nhớ anh nhiều lắm... Huhu – nhỏ Vi ôm anh nũng nịu

Màn chia tay cũng sớm kết thúc, Nguyễn Nguyên ra xe và quay về công ty, còn Vi và Ánh thì vào phòng chờ bay. Ánh lại tiếp tục dùng điện thoại chơi game, còn nhỏ Vi thì đang nhìn về phía chàng trai lạ lùng phía xa kia.

- Ánh... Này này, mày để ý ông kia xem, đó có phải tên tao đụng trúng hồi nãy không? – Vi kéo áo Ánh rồi chỉ tay về phía nam nhân

- Ờ... ờm... Đúng rồi... Người hồi nãy đó... Sao thế? – Ánh nhìn theo hướng tay của Vi gật gù

- Tao thấy hình như ổng bay cùng mình đấy... Mẹ kiếp... hồi nãy va phải nó tao nghe mùi âm khí khá nặng... Mày nhìn cái mặt của nó kìa... Lạnh tanh... - nhỏ Vi nhiều chuyện

- Thôi mày... kệ đy... lại bắt đầu nhiều chuyện rồi nha...

- Ừm... thôi chờ tao đi vệ sinh xíu nha...

Ở phía xa xa, chàng thanh niên có gương mặt sắc lạnh cũng khẽ nhíu mày nhìn về phía hai cô gái đang chỉ trỏ nói gì đó về mình. Trần Vương có phần hơi khó chịu về hành động khiếm nhã đó, anh lắc đầu tỏ vẻ khinh khỉnh rồi lại gật gù. Anh nhìn hai người bọn họ có vẻ gì đó khá quen thuộc, nhưng anh không nghĩ anh lại quen hạng người như cô gái lắm điều kia. Đúng rồi, anh đã sống ở Singapore lâu lắm rồi mà, đâu thể nào quen họ được, hơn nữa anh cũng không thích người Việt Nam cho lắm, dù bản thân vẫn mang dòng máu anh hùng đó.

Khoảng gần 2 giờ đồng hồ sau...

Ánh và Vi đã đặt chân tới Nội Bài, mọi thứ đều trở nên lạ lẫm, không gian ngày nào không còn nữa mà thay vào đó là một không gian mới lạ với Ánh. Sân bay đã quy hoạch lại rộng và hiện đại hơn rất nhiều. Khẽ hít thật sâu rồi thở ra nhẹ nhàng, Ánh nhìn bầu trời trong xanh của cuối mùa thu Hà Nội. Đúng là nó vẫn đẹp như ngày nào, đã 5 năm trôi qua cô không hề cảm nhận được nó, cái cảm giác của bốn mùa, trải qua từng cung bậc cảm xúc của thời điểm giao thoa.

Không gian và thời gian có thể thay đổi, cảnh vật cũng có thể thay đổi nhưng cảm nhận đó vẫn vậy, cảm nhận về vẻ đẹp của mùa thu tại nơi đây, hàng cây Bằng Lăng xơ xác lá đỏ, từng bông hoa sữa chuẩn bị thơm ngát nồng nàn. Quê hương đây rồi, nơi đã sinh ra cô và cho cô biết bao hạnh phúc.

- Này, này... Sao thế? Lạ lắm hả mày – nhỏ Vi khẽ lay bờ vai gầy của Ánh

- Ờ... Mọi thứ thay đổi nhiều quá... - Ánh giật mình gật đầu

- Thì đương nhiên rồi... Mày đã đi 5 năm mới chịu về mà... đâu như tao năm nào cũng về... chả có gì lạ lắm... Mày khỏi lo... còn nhiều thứ lạ hơn nữa kìa... - nhỏ Vi cũng nhìn quang cảnh nơi đây mà tự tin nói lớn

- Ừm... Thôi, ra ngoài mau đi kẻo anh Huy chờ lâu...

Ánh và Vi cùng kéo hành lý và đi ra phía con đường lớn ngoài nhà ga. Tại đó, đã có một chiếc ô tô chờ sẵn hai người từ lâu lắm, một dáng người quen thuộc đang đứng bên ngoài nhìn về phía trong tìm người thân. Anh đã nhận điện thoại của Ánh và tới chờ từ rất lâu rồi, anh cũng vào Sài Gòn mấy năm cùng Ánh và Vi nhưng lại trở ra trước một năm để điều hành chi nhánh công ty của Nguyễn Nguyên.

Thời gian trôi qua thật mau, thấm thoắt đã 5 năm rồi, 5 năm để anh cùng anh trai làm nên sự nghiệp hiện tại, 5 năm để anh và Ánh có mối quan hệ thân thiết như anh em ruột thịt, 5 năm để anh cố gắng làm phai mờ điều gì đó vẫn đang ngự trị trong trái tim anh. Thời gian thật kỳ diệu, nó sẽ đem một số thứ trong mỗi con người rồi gói ghém nó lại, để họ có thể tiếp tục bước tiếp những đoạn đường khó khăn của tương lai.

Thở phào một tiếng anh chợt mỉm cười khi thấy Ánh và Vi đang đi ra khỏi nhà Ga. Đã lâu lắm rồi còn gì, vậy mà gương mặt kia vẫn đầy phiền muộn, phải rồi, tình cảm giữa nó và Ánh cứ như một đôi giầy vậy, mất đi một chiếc rồi thì chiếc còn lại còn tác dụng gì chứ. Nhìn về phía thân hình vẫn gầy và xanh xao kia, khuôn mặt vẫn như ngày nào kia, tất cả cho anh biết rằng, Ánh vẫn còn nhớ nó nhiều lắm. Cũng như anh mà, đâu dễ dàng vượt qua nỗi đau của quá khứ, thời gian chỉ trói buộc nó lại mà thôi, chứ không xóa nó khỏi tâm trí của mỗi con người.

Nhưng đó chỉ là trong thâm tâm mà thôi, chứ cuộc sống muôn màu muôn vẻ kia vẫn sẽ làm ta xao lãng một số điều không cần thiết. Ánh đã cố gắng và cũng có được những gì cô mong muốn. Hiện tại, Ánh và Vi đã trở thành chủ của một nhà hàng nổi tiếng tại Sài Gòn, và lần này ra Hà Nội, có lẽ là để thực hiện ước mơ ngày nào của cô và nó, mở một nhà hàng tại thủ đô yêu dấu này.

- Anh chờ em lâu chưa... - Ánh nhẹ nhàng mỉm cười với anh

- Cũng không lâu lắm... Em và Vi có mệt không? Anh Nguyên có dặn dò gì không? – anh trả lời và xếp hành lý lên ô tô

- Tất nhiên là có rồi anh... Anh Nguyên nói là anh ấy sẽ thu xếp mọi thứ ổn thỏa xong rồi sẽ ra đây hỏi cưới em mà... Hahaha – nhỏ Vi cười lớn

- Ờ ha... Anh quên mất là anh sắp có bà chị dâu nhiều chuyện này rồi... - anh cũng cười với nhỏ Vi

- Cái gì??? Anh dám nói Đại Tẩu của mình nhiều chuyện à... Giỏi, giỏi... - nhỏ Vi đe dọa anh và bước lên xe

- Thôi thôi... Anh không dám... He he...

Chiếc xe ô tô màu trắng sang trọng nhanh chóng đi về hướng đường Võ Nguyên Giáp. Trên xe, nhỏ Vi và anh nói chuyện rôm rả còn Ánh thì lại tiếp tục đăm chiêu ngắm nhìn khung cảnh quê hương, thỉnh thoảng lắc đầu ngán ngẩm hai con người ồn ã kia. Sớm thôi, cô sẽ về tới Đông Anh, về căn nhà yêu dấu. Cô sẽ gặp lại những con người cô yêu thương sau bao năm xa cách.

Năm năm không trở lại, cô cảm thấy mình là một đứa con bất hiếu với ba mẹ, năm mùa xuân trong gia đình thiếu đi bóng dáng của cô, năm năm rồi. Cô biết bản thân ích kỷ khi chỉ vì nỗi đau quá khứ mà bỏ rơi một số điều quan trọng của hiện tại, nhưng điều đó là bắt buộc mà thôi.Giờ đây khi đã trở về mảnh đất phù sa màu mỡ này, cô tự nhắc bản thân rằng cô sẽ bù đắp lại tất cả những gì cô đã lãng quên.

Đối với cô mọi thứ mới lạ sẽ bắt đầu, những điều trong quá khứ cần thiết sẽ lại tới. Không gian nơi đây có biết bao nhiều sẽ khiến cô phải cố gắng hơn nữa để có được tương lai vui vẻ và hạnh phúc kia.

Để đi tới tương lai mà Ánh đang mong muốn kia, cô đã dự định sẽ phải xây dựng một nhà hàng của cô và nó, một nhà hàng theo đúng những gì cô và nó đã mơ ước từ khi bắt đầu học tại giảng đường kia.

Vậy dự định đó sẽ bắt đầu từ đâu, và nó sẽ diễn ra như thế nào? Mời các bạn cùng đón đọc trong phần tiếp theo của chương 9, phần 2(khởi đầu khó khăn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro