the 𝒍𝒐𝒗𝒆 i can't name; (demo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hamin yêu rất sâu đậm. Em yêu những người mỉm cười với mình. Yêu những ai dành thời gian trò chuyện với em. Em yêu con cá vàng nhỏ bé bơi trong chiếc bể thủy tinh giữa căn phòng chật chội. Em yêu những cái cây cao lớn, tỏa bóng che mát cho em khỏi ánh nắng mặt trời. Em yêu vỉa hè trước nhà, nơi em từng dùng phấn tô lên đó những bức tranh ngây ngô. Hamin yêu tất cả, đến nỗi những đóa hoa nở từ trong phổi em chẳng bao giờ ngừng chen chúc trong cổ họng.

Lần đầu tiên em ho ra hoa, khi ấy em mới lên năm, đang ríu rít kể cho mẹ nghe về cô bạn đã tô màu cùng em trong lớp học. Em miêu tả mái tóc dài thẳng của cô bé, cách cô bé cẩn thận tô từng mảng màu trên con hổ mà hai đứa cùng tô. Em cứ nói mãi, nói mãi, cho đến khi một cơn ngứa bất chợt khiến em ho khan, mặt nhăn nhó vì cảm giác lạ.

Một bông cúc trắng tinh khôi nhẹ nhàng rơi xuống bàn.

"Mẹ ơi, mẹ ơi!" em kêu lên. Mẹ quay lại, đôi mắt dịu dàng nhìn em.

"Mẹ ơi, có một bông hoa chui ra từ miệng con."

Ngay khi thấy bông hoa đang nằm trên tay con mình, mẹ đánh rơi cái muỗng gỗ và chạy đến bên em.

𑁍ࠬܓ

Hamin không nhớ gì nhiều về ngày hôm đó. Mẹ kể rằng bố mẹ đã đưa em đến bệnh viện và trở về với một lọ thuốc nhỏ.

"Đừng lo quá," bác sĩ bảo họ. "Trẻ con vẫn chưa phân biệt được tình yêu rõ ràng như người lớn, nên mọi cảm xúc đều bị gom lại thành một."

Thuốc khiến em lặng đi, như thể không còn gì đáng để vui hay buồn. Mọi thứ xung quanh dần nhạt nhòa, như viên sỏi nằm yên dưới đáy hồ. Em không cười, không chơi, chỉ làm những gì được bảo.

Khi thuốc hết, những cảm xúc lại ùa về, mãnh liệt. Và một tuần sau, Hanahaki quay trở lại. Lần này, em đã ho ra những bông oải hương nhỏ li ti.

Cứ như vậy, mỗi lần em hồi phục, Hanahaki lại trở về, không ngừng nghỉ.

"Sao con lại yêu nhiều đến vậy, Hamin của mẹ?" Mẹ hỏi em trong một đêm Hamin không dùng thuốc, giọng đượm buồn, khi đó Hanahaki chưa trở lại với em. "Con trai của mẹ, con có quá nhiều tình yêu cho thế giới này."

"Nhưng mẹ ơi," em khẽ nói, chất giọng non nớt thuộc về đứa trẻ mới lên sáu, "mọi thứ thật đẹp đẽ. Con chỉ không thể... không yêu chúng được."

Mẹ có lẽ đã khóc rất nhiều trong đêm đó, nhưng em lại phải uống thuốc vào ngày hôm sau. Những ngày tháng sau này trở nên nhạt nhòa trong trí nhớ em, từng ngày trôi qua một cách vô vị và nhàm chán khi em bị ràng buộc với thuốc.

Chu kỳ ấy không dừng lại. Cũng không chậm lại. Cuối cùng, các bác sĩ nói với bố mẹ em rằng:

"Chúng ta không thể tiếp tục thế này mãi được," bác sĩ nói, trầm buồn nhưng đầy nghiêm túc. "Cứ mãi như này sẽ không tốt cho cơ thể cháu bé. Các chất ức chế cảm xúc không nên dùng lâu dài, và nếu đến giờ mà tình trạng sức khoẻ của cậu bé vẫn chưa cải thiện thì tôi nghi ngờ rằng sức khoẻ của bé sẽ không bao giờ tốt lên được."

"Vậy chúng tôi phải làm gì?" Bố hỏi, giọng khàn đi vì tuyệt vọng. "Chẳng có gì hiệu quả cả. Chúng tôi đã thử cả giáo dục tại nhà để tránh việc thẳng bé phải tương tác với mọi thứ."

"Tôi nghĩ," bác sĩ chuyên khoa về Hanahaki chậm rãi, "phụ huynh nên cân nhắc việc loại bỏ Hanahaki vĩnh viễn cho bé."

Mẹ em bật khóc. Bố em thở dài, mặt đầy âu lo. Hamin, lúc đó mới mười hai tuổi, vẫn đang dùng thuốc và không thể có bất kỳ phản ứng nào.

Hamin chưa biết gì về tình yêu, em chỉ biết qua lời kể của bố mẹ và bác sĩ.

Tình yêu khiến em bệnh. Tình yêu khiến em ho ra hoa, rồi phải dùng thuốc khiến em như đã chết. Tình yêu là điều xấu xa, vì mỗi lần em nhắc đến, bố mẹ lại khóc. Và khi không bị bệnh, em chẳng bao giờ nói "Con yêu mẹ" nữa, vì em sợ sẽ lại khiến họ lo lắng.

"Điều đó có giúp ích không?" Hamin hỏi nhỏ. "Con sẽ không phải dùng thuốc nữa ạ?"

"Phải," bác sĩ đáp. "Con sẽ không bao giờ phải dùng thuốc nữa."

Hamin gật đầu, không cảm xúc. Bây giờ em chẳng thực sự quan tâm nhiều. Có lẽ em sẽ quan tâm khi thuốc hết tác dụng vào tuần tới, nhưng hiện giờ em chẳng màng đến.

"Bố mẹ sẽ đón con về khi con trở lại bình thường ạ?" Hamin hỏi.

"Dĩ nhiên rồi," mẹ em nói, giọng dịu dàng nhưng chất chứa lo lắng. "Chúng ta sẽ bàn về việc này ở nhà, chờ con loại bỏ Hanahaki rồi quay lại đón con ngay," và bà quay sang nói với các bác sĩ.

"Chúng tôi sẽ chờ đợi hồi âm từ hai người," các bác sĩ chuyên gia về Hanahaki đáp, nét mặt họ nghiêm nghị nhưng cũng đầy cảm thông.

𑁍ࠬܓ

Một tuần sau đó, khi Hamin vẫn còn đang trên giường bệnh, bố mẹ hỏi em muốn gì, em chỉ bảo rằng em muốn căn bệnh Hanahaki biến mất. Em không muốn sống trong cảm giác liên tục hạnh phúc và chán chường, cứ phải tiến lên rồi lại lùi về như đi qua một mê cung không lối thoát.

Mẹ và bố nhìn em đầy buồn bã, ánh mắt họ chứa đựng sự đau lòng và bất lực. Mẹ ôm em thật chặt, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc em như muốn xoa dịu nỗi đau mà em đang trải qua.

"Mẹ chỉ ước rằng con không phải đưa ra lựa chọn như thế này," mẹ nói, giọng bà run rẩy.

"Con yêu mẹ, mẹ ơi," Hamin thì thầm, cố gắng giữ cho giọng mình thật vững vàng.

Mẹ cứng người trong vòng tay em, mắt mẹ mở to lo lắng như chờ đợi một điều gì đó tồi tệ xảy ra. Nhưng khi em không bắt đầu ho ra một đoá hoa nào, bà lại thở phào nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng vừa được trút bỏ.

Em cảm nhận được sự nhẹ nhõm của mẹ trong vòng tay mình, và cũng cảm thấy nỗi đau âm ỉ đang dần lắng xuống, những nỗi đau mà em biết sẽ không bao giờ phai nhạt hoàn toàn.

𑁍ࠬܓ

Một tháng sau ca phẫu thuật, Hamin tỉnh dậy, cảm giác choáng váng và tê dại, như thể mọi thứ xung quanh trở nên xa lạ. Mẹ, bố và anh trai em ở bên cạnh em cho đến khi bác sĩ bảo em đã ổn định. Nhưng Hamin biết mình đã khác. Như thể mọi thứ xung quanh đã bị che mờ bởi một tấm kính dày, em đã bị cách biệt với cả thế giới.

Hamin cảm thấy mình đã thay đổi, dù có dùng thuốc hay không. Mọi cảm xúc trong em như bị chìm trong một màn sương mờ đặc, phải cố gắng bước qua để tìm lại chút cảm giác. Không phải là em không còn cảm xúc, chỉ là chúng không còn sâu sắc và mãnh liệt như trước. Giờ đây, em không còn hiểu tình yêu là gì nữa.

Hamin nhớ về những ngày trước kia, khi mà thuốc chưa làm tắc nghẽn mọi cảm xúc của em. Em nhớ cảm giác được yêu thương, nhưng bây giờ, cảm giác ấy dường như xa vời đến mức Hamin không thể chạm tới. Nó như một bóng mờ mà em còn không thấy được.

Chẳng hạn như gia đình em, Hamin vẫn cảm thấy có sự gắn bó, có một tình cảm nhất định với họ. Có lẽ em thích họ hơn những người khác. Em muốn họ hạnh phúc, nhưng em không còn thấy mình phải làm mọi thứ để làm họ vui nữa. Em không còn thấy đau lòng khi họ không có thời gian dành cho em như trước. Ngay cả khi anh trai em không muốn ở bên em hay chơi game cùng em, em cũng không cảm thấy bị tổn thương như xưa.

Sự tách biệt mà em cảm nhận bây giờ khác xa với khi em dùng thuốc. Hamin vẫn cảm nhận được mọi cảm xúc bên trong em, vẫn biết thế nào là tức giận, vui vẻ hay buồn bã. Chỉ là những cảm xúc ấy không còn mãnh liệt như trước. Mọi thứ đều nhạt nhòa, mờ ảo. Những điều đáng ra có thể khiến em nổi giận giờ chỉ làm em khó chịu; những điều đáng ra có thể khiến em hạnh phúc giờ chỉ mang lại một chút hài lòng.

Con cá vàng mà em nuôi nhiều năm qua đã chết cách đây hai hoặc ba tháng sau khi em được loại bỏ Hanahaki. Em biết, về mặt lý trí, rằng mình nên buồn. Em đã từng gắn bó với nó, em không muốn nó chết. Nhưng giờ nó đã không còn, và em cũng chẳng thể làm gì được. Nỗi buồn dường như chỉ là một sự lãng phí năng lượng.

Mẹ và bố em rất lo lắng về em của bây giờ. Tuy họ không nói ra, nhưng em có thể nhận thấy. Như là cách mẹ em luôn dõi theo em mỗi khi chúng em ở cùng một căn phòng. Hay là cách bố em ít dành thời gian với em hơn trước. Cả hai đều nhìn em như thể em là một người xa lạ – như thể một người ngoài hành tinh vô cảm đã chiếm lấy cơ thể của con trai họ.

Điều duy nhất khiến em cảm thấy thật sự tìm về được cảm xúc của chính mình là khi em được nhảy múa, và đôi khi là khi hát. Hamin cảm thấy thật nhẹ nhàng, như em đang được giải thoát mỗi khi em nhảy. Cảm giác như nếu em nhảy đủ cao, em có thể bay lên, thoát ly khỏi mọi thứ. Em muốn mỉm cười khi nhảy, vì đó là lúc em cảm thấy gần gũi nhất với con người thật của mình, trước khi có thuốc, trước khi có phẫu thuật, trước khi có Hanahaki. Hamin cảm thấy như mình thật sự sống khi nhảy múa.

Hát cũng mang lại cảm giác tương tự. Em cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng, một cảm giác thoải mái mà thường ngày em không có. Có quá nhiều kỳ vọng từ mọi người dành cho em. Bố mẹ muốn em như trước kia, nhưng em đã sống qua nhiều năm với thuốc và chỉ có vài tuần "bình thường" để so sánh, em đã quên mất "bình thường" là gì.

Đôi khi, em cố gắng bắt chước cảm xúc của người khác, cố gắng thể hiện chúng theo cách mà bố mẹ em sẽ thấy hài lòng hơn. Em không hiểu những tinh tế của cảm xúc, và nhiều khi, những tín hiệu cảm xúc vẫn vượt qua em – theo những cách mà em biết rằng với những người bình thường thì không như vậy.

Mọi thứ đều quá mệt mỏi. Em cảm thấy mình như một phiên bản hỏng của đứa con mà bố mẹ từng có. Em không thể yêu họ, không thể giống như trước đây. Nhưng họ vẫn mong đợi điều đó từ em.

𑁍ࠬܓ

Sau vài tháng, bố em đưa em trở lại bệnh viện và hỏi có vấn đề gì với em không.

Con chẳng có vấn đề gì hết! Hamin gần như muốn gào lên. Không phải đây là điều bố mẹ em muốn sao? Bố mẹ em muốn Hanahaki biến mất và nó đã biến mất. Tại sao bố mẹ lại nghĩ có gì đó sai với em?

"Con cảm thấy thế nào hôm nay, Hamin?" bác sĩ hỏi.

"Con ổn," em đáp, nhún vai. Bố em đang đợi ở phòng bên.

"Bố con đã nêu một số lo lắng của ông về ảnh hưởng của ca phẫu thuật Hanahaki với bác." Bác sĩ tạm dừng. "Con có lo lắng về điều gì không?"

"Không ạ."

"Con có cảm thấy tách biệt với gia đình không?"

"Có," Hamin đáp.

"Còn với cảm xúc của con? Chúng có cảm giác tách biệt không?"

"Có," em trả lời.

"Như thế nào?"

"Con không biết. Mọi thứ như đều bị giảm bớt." Hamin vung tay xung quanh, cố gắng diễn tả cảm xúc của mình. Nhưng em không nghĩ mình đã làm rõ được ý.

"Được rồi, Hamin," bác sĩ nói. "Bác sẽ gọi bố con vào, được chứ?"

Hamin nhún vai.

"Tôi nghĩ ông nên ngồi," bác sĩ nói với bố em.

Khi bố em ngồi xuống, vẻ mặt đầy lo lắng, bác sĩ nói, "Hamin hoàn toàn ổn."

"Nhưng-"

"Tuy nhiên," bác sĩ tiếp tục, "Hamin có vẻ như đã trải qua một trong những tác động cực đoan hơn vì sự kết hợp giữa hậu phẫu và loại thuốc mà bé đã uống trước đó."

"Gì cơ?" bố em hỏi, âm thanh nhẹ đến mức Hamin suýt không nghe thấy. Bố em điều chỉnh lại giọng và hỏi, "Những tác động đó là gì?"

"Đôi khi, đặc biệt là với những bệnh nhân trẻ tuổi như Hamin, tình yêu chưa phát triển thành các phần tách biệt cho tình yêu lãng mạn và tình yêu gia đình. Việc loại bỏ sớm Hanahaki đã lấy đi khả năng cảm nhận toàn bộ phạm vi tình cảm, không chỉ mỗi tình yêu lãng mạn. Thêm vào đó là các tác dụng phụ lâu dài của thuốc mà bé đã dùng trong nhiều năm, thường bao gồm cảm xúc bị giảm bớt do thay đổi hóa học não bộ. Kết hợp lại có thể xuất hiện như một sự thay đổi tính cách nghiêm trọng, tuy nhiên, tôi đảm bảo với ông là con trai ông hoàn toàn ổn."

"Ổn," bố em nghẹn ngào nói. "Ông vừa nói rằng thằng bé không thể... không thể bình thường được nữa! Nó không thể yêu ai, không thể yêu bất cứ điều gì. Nó sẽ không bao giờ cảm nhận được trọn vẹn. Ông bảo vậy là ổn sao?"

Những lời của bố như một nhát dao đâm thẳng vào tim Hamin. Em biết, em biết rất rõ rằng mình đã không còn như trước, em biết mình đã thay đổi, trở nên lạ lẫm và khác biệt so với mọi người xung quanh. Nhưng khi nghe những lời đó được nói ra một cách thẳng thắn, rõ ràng như một lời nguyền từ bố mình, bỗng dưng cảm giác đau đớn dường như không còn bị giảm bớt như những cảm xúc khác.

Sau cuộc trò chuyện đó, bố mẹ em dường như trở nên xa cách em hơn, như thể việc em trở nên khác biệt và ít nhạy cảm hơn với cảm xúc khiến em có thể trở thành một kẻ xa lạ nào đó. Em biết họ vẫn yêu mình, nhưng tình yêu ấy giờ đây dường như đã bị kéo giãn ra, xa cách và lạnh nhạt. Mẹ không còn đến chải tóc cho em trước khi em ngủ từ vài tuần sau ca phẫu thuật.

Tuy vậy, em vẫn ổn, hoặc ít nhất là đủ ổn để giả vờ rằng điều đó không làm phiền em nhiều lắm. Em phân tán sự chú ý của mình bằng cách nhảy múa và ca hát nhiều hơn, thậm chí tham gia thử giọng cho một chương trình truyền hình. Em không được chọn, nhưng lại nhận được lời mời từ một người đàn anh tên là Han Noah. Em không quan tâm nhiều đến việc học một cái gì đó để theo đuổi suốt đời và làm việc. Nếu có một thứ mà em thực sự quan tâm, thì đó chính là khi Hamin được hát và được tìm lại cảm giác gần gũi với niềm đam mê nhảy múa.

Khi em giải thích lý do muốn gia nhập một công ty giải trí, mẹ trông thật buồn bã. Tối hôm đó, em vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa bố mẹ.

"Em cảm thấy như chúng ta đã nguyền rủa con mình sống một cuộc sống mà không có tình yêu. Nó thậm chí không còn yêu chúng ta nữa," mẹ em nói.

"Con vẫn yêu chúng ta mà em," bố em cố gắng khẳng định, nhưng ngay cả ông cũng không có vẻ gì là tin tưởng lời nói của chính mình.

"Thằng bé chỉ còn lại chút tình cảm với chúng ta như một sự gắn bó nhất định. Con không hề nói rằng nó yêu chúng ta từ sau cái ngày phẫu thuật đáng nguyền rủa đó," mẹ nghẹn ngào thở dài. "Thằng bé đối xử với chúng ta giống như là những người bình thường mà nó biết, hay như những người họ hàng xa mà nó chỉ cần phải tử tế vì nghĩa vụ."

Hamin không nghĩ vậy. Em thích họ hơn những người họ hàng mà em ít khi gặp. Không có từ ngữ nào diễn tả được cảm xúc của em với gia đình, em chỉ biết rằng họ là của em, và em không muốn điều gì tồi tệ xảy ra với họ.

𑁍ࠬܓ

Cuối cùng, bố mẹ đồng ý cho em gia nhập một công ty, với điều kiện là em phải tự tìm hiểu mọi thứ thật kỹ càng.

Hamin đã cẩn trọng xem xét tất cả và sau khi thấy một màn trình diễn của Noah, em cảm thấy có điều gì đó gần giống như cảm giác khi em nhảy múa. Đây là lần đầu tiên em cảm nhận điều gì đó như vậy trong một thời gian dài đến mức em chọn PLAVE dựa trên cảm giác đó.

Mẹ trông như muốn khóc khi Hamin giải thích sự lựa chọn của mình.

Sau đó, em nghe mẹ thì thầm với bố: "Tại sao con mình không thể cảm nhận được điều gì đó như thế với chúng ta?"

𑁍ࠬܓ

Làm thực tập sinh là một công việc vất vả. Em nhảy múa, hát, và học tập đến mức tưởng chừng như mình có thể kiệt sức. Khi giáo viên dạy nhảy nói, "Con nhảy không có đam mê," em không thể hiểu nổi. Nhảy múa là điều duy nhất mà em cảm thấy gần gũi với đam mê nhất, vậy làm sao em có thể không có đam mê?

Em đã sang Mỹ để tham gia một workshop về nhảy múa, nhưng mọi thứ vẫn không có gì khá hơn. Giáo viên ở đó la mắng bằng cả tiếng Anh lẫn tiếng Hàn với các học viên, cho đến khi cuối cùng Hamin không thể chịu đựng được nữa và xin giáo viên sang một bên để hỏi, "Có cách nào để con giả vờ rằng con có đam mê không?"

"Ý con là gì?" giáo viên hỏi. "Con không thể giả vờ có đam mê được. Điều con thích nhất là gì? Điều gì mà con cảm thấy con đam mê nhất?"

Hamin nhíu mày, bối rối.

"Con nghĩ đó chính là nhảy múa, nhưng giáo viên dạy nhảy cũ của con lại không nghĩ vậy" em nói nhẹ nhàng. "Con không hiểu đam mê nghĩa là gì. Con thích nhảy múa. Đó là điều con thích nhất. Con không biết đam mê là gì."

Đột nhiên, vẻ mặt của giáo viên trở nên buồn bã. Ông nhìn em chăm chú.

"Hamin à, con đã trải qua ca phẫu thuật Hanahaki phải không?"

Hamin gật đầu.

"Ồ," giáo viên thốt lên. Có rất nhiều ý nghĩa trong âm thanh đó.

"Vậy con phải làm gì?" Hamin hỏi lại.

Giáo viên lắc đầu. "Thầy không biết. Con phải cảm nhận nhiều hơn là chỉ thích nhảy múa. Con không thể chỉ xem nó là một sở thích thú vị. Nó phải là điều quan trọng nhất đối với con."

"Nhưng nó đã là như vậy rồi," Hamin tranh luận.

"Vậy hãy thể hiện điều đó khi con nhảy múa. Không chỉ là việc thực hiện đúng các bước nhảy, mà còn là cách thể hiện mức độ cảm xúc của con khi làm điều đó."

Hamin cố gắng nhiều hơn và cuối cùng, em nhận được cái gật đầu tán thưởng từ giáo viên và trở về Hàn Quốc.

𑁍ࠬܓ

Khi nhóm của em ra mắt, họ trả lời các câu hỏi được viết trên các giấy ghi chú của fans đang trôi nổi trên màn hình. Điều đó thật ngớ ngẩn và ngu ngốc, nhưng em vẫn mỉm cười khi làm điều đó.

"Thà chết còn hơn sống mà không có đam mê," em nói khi chọn một mảnh giấy trên tường.

Noah cười đùa, "Vậy thì Hamin sắp chết rồi." Nếu những lời đó không làm đau em, thì em không biết điều gì có thể. Hamin đã cố gắng rất nhiều để trở thành một người không chỉ đơn thuần là thiếu đam mê hay tình yêu, hay những cảm xúc mãnh liệt.

Lý trí em biết rằng điều này đáng lẽ phải làm em tức giận, thậm chí là phải cảm thấy giận dữ khi em bị một ai đó chối từ một điều vốn dĩ rất đỗi con người của em, nhưng điều Hamin có thể cảm nhận chỉ là sự thất vọng nhẹ.

Em không phiền hà về chính mình.

Em không mong chờ rằng em sẽ cảm nhận được nhiều điều, nhưng em đã trở thành một diễn viên giỏi. Em giỏi giả vờ cảm thấy mình trong niềm vui tột độ, giỏi giả vờ cảm thấy bản thân như đang cơn giận dữ dữ dội. Em không thực sự nhớ được cảm giác trỗi dậy từ những cảm xúc mạnh mẽ nữa.

Rồi các anh quên sinh nhật của em, và nỗi buồn đến mức áp đảo khiến em tưởng như mình đang trong cơn đau tim. Nhưng khi các anh bước vào phòng hát chúc mừng một cách đầy bất ngờ, và em bắt đầu khóc, thật nhẹ nhõm khi nhận ra các anh của em không hề quên em, rằng các anh vẫn quan tâm, thật sự giải phóng bức tường cảm xúc đang ngự trị trong tim Hamin. Tối hôm ấy, em cố gắng gợi lại cảm giác đó, nhưng điều Hamin có thể cảm nhận chỉ là sự hài lòng nhẹ nhàng rằng các anh không quên em.

Hamin lại đến gặp bác sĩ và kể về những cảm xúc không ổn định của mình.

"Thỉnh thoảng, cảm xúc mạnh mẽ có thể xuất hiện," bác sĩ giải thích. "Chẳng ai có thể đoán trước được với Hanahaki cả. Theo lý thuyết, mọi cảm xúc, trừ khả năng yêu thương, đều phải còn nguyên vẹn. Trường hợp của con thì hơi khác, do tác động của thuốc trong thời gian dài đã ảnh hưởng đến não bộ. Kết hợp lại, điều này có thể làm cho con có những khoảnh khắc cảm xúc mạnh mẽ. Nhưng đừng mong đợi nó sẽ xảy ra thường xuyên. Bác xin lỗi, Hamin, nhưng không có gì thay đổi nhiều đâu."

Thế là, em chấp nhận điều đó. Đôi khi, em thấy Bamby làm điều gì đó thật hài hước, hoặc một hành động của Eunho thật truyền cảm hứng. Các anh của Hamin luôn có những khoảnh khắc làm em cảm thấy kết nối với những người bình thường. Nhưng cũng có lúc em thấy buồn cho mình vì em phải cần những khoảnh khắc như vậy để cảm thấy mình thực sự là con người. Đôi khi, em tự hỏi liệu phần lớn cảm giác đó có phải chỉ vì bố mẹ em thường nói thế không.

𑁍ࠬܓ

Cảm xúc mạnh mẽ nhất em từng cảm nhận là khi em thấy Yejun nôn mửa trong nhà vệ sinh. Cảm giác cần phải bảo vệ anh và làm tổn thương bất kỳ ai nói xấu về anh đã áp đảo Hamin. Sau đó, khi em trở lại bình thường (đối với em), em vẫn ở bên cạnh anh, khuyến khích anh ăn nghỉ ngơi thật nhiều, động viên Yejun ngừng lo lắng về giọng hát của anh, rằng anh đừng bận tâm đến những gì người khác nói. Tất cả đều xuất phát từ sự quan tâm mà em dành cho các thành viên trong nhóm.

Sau đó, Yejun trở nên gần gũi với em hơn, không tỏ ra phiền hà với sự im lặng của em, những hành động nhỏ nhặt em thể hiện sự quan tâm, hay cách mà em không bao giờ tỏ ra quá vui mừng hay buồn bã.

Hamin quý tất cả các người anh của mình, nhưng Yejun thì có phần đặc biệt hơn. Có thể là vì anh luôn tỏa ra năng lượng của một người anh trai đáng tin cậy, anh luôn để ý và giúp đỡ em mọi lúc. Có thể vì cả hai chúng em là Ye-line. Có thể vì em cảm thấy mình cần phải để mắt đến anh. Dù lý do là gì, Yejun lại đặc biệt hơn một chút với em.

Cuối cùng, sau khi concert của chúng em kết thúc, ngay khi màn hình tắt, Yejun đã hôn em. Hamin sững người. Đây là lần đầu tiên em bị ai đó hôn, và em không biết phải làm gì hay cảm thấy thế nào. Hôn thì cũng không tệ, nhưng em cũng không thấy gì đặc biệt cả. Em thích Yejun, nhưng anh chỉ như một người anh lớn của em. Em không biết tình yêu là gì, và mặc dù em không thấy phiền khi hôn anh, em cũng không thấy buồn nếu anh không hôn em.

Nhưng điều đó chẳng công bằng với Yejun, người xứng đáng được một ai đó yêu thương thật lòng, chứ không phải là loại người hờ hững như em.

"Em xin lỗi," Hamin nói ngay sau khi Yejun lùi lại. "Em xin lỗi, nhưng em không có cùng cảm xúc đó với anh, Yejun à."

Yejun mỉm cười buồn bã.

"Anh biết mà, Hamin. Anh chỉ nghĩ rằng nó đáng để thử một lần."

Em không biết phải nói gì trước điều đó. Theo thời gian, Yejun bắt đầu giữ khoảng cách với em hơn một chút. Hamin thấy cũng không sao cả. Nếu anh cần không gian, em không ngại tạo điều kiện cho anh. Hamin dành nhiều thời gian hơn với các anh khác, ngoại trừ Bamby, người nhìn em như thể em là quái vật. Điều đó không làm Hamin quá buồn lòng, chỉ mơ hồ gây chút tổn thương cho em.

𑁍ࠬܓ

"Tại sao lúc đấy em lại để anh Yejun ở lại một mình?" Bamby hỏi Hamin khi thấy em nán lại phòng tập một mình để tập luyện thêm cho đợt comeback sắp tới của nhóm một chút.

"Em nghĩ anh ấy muốn ở một mình," em đáp, vẻ bối rối. "Anh ấy bắt đầu tránh xa em, nên em đã làm cho điều đó dễ dàng hơn. Đó không phải là điều anh ấy muốn sao?"

"Trời ạ, em thật sự là một con rô bốt không cảm xúc," Bamby cười khẩy.

"Em không hiểu," em nói, cố gắng bỏ qua sự đau nhói gần như là từ lời của cậu. "Vậy anh Yejun muốn gì?"

"Anh ấy muốn biết em vẫn yêu anh ấy, dù em không yêu anh ấy."

"Em yêu anh ấy," em nói dối ngay lập tức.

"Em là một người nói dối tồi tệ," Bamby nói. "Có vẻ em còn bối rối, nhưng đừng để điều đó làm tổn thương anh Yejun trong thời gian này."

"Em không bối rối," Hamin nói. "Em thích anh Yejun như em thích tất cả các anh. Như em thích gia đình của mình."

Bamby nhìn sâu vào mắt em, chăm chú. Sau một lúc, cậu quay đi.

"Em thật sự không biết gì về tình yêu, phải không?"

"Đúng vậy," Hamin đáp. "Em không hiểu chút nào. Có lẽ còn nhiều điều khác em cũng chẳng thể hiểu."

Lần đầu tiên, có vẻ như Bamby hiểu được những gì em đang muốn nói.

"Em không hiểu..." Bamby thở dài thật sâu. "Hamin à, đã có khi nào em làm phẫu thuật Hanahaki chưa?"

Hamin nhún vai. "Em có. Khi em mười hai tuổi, có lẽ vậy? Có thể là gần mười hai. Lúc ấy em vẫn còn nhỏ."

"Tại sao-"

"Mẹ em luôn nói trái tim em quá lớn. Em thường bị Hanahaki khi còn nhỏ, ngay cả khi có những tình cảm nhỏ nhặt, thậm chí cả tình bạn. Em chỉ có hai lựa chọn vào lúc đó: sống mà không thể cảm nhận được gì với thuốc mãi mãi hoặc phải loại bỏ nó để em không phải chết—"

"—và nó lấy đi tất cả tình yêu mà em có."

Em cười khẽ, thật cay đắng làm sao.

"Bác sĩ của em nói rằng việc còn quá trẻ mà không được phát triển cảm xúc hoàn chỉnh đã làm nhiều dây thần kinh bị rối loạn vì thuốc."

"Điều đó có nghĩa là gì?" Bamby hỏi.

"Giống như," em dừng lại, cố tìm cách mô tả. Thực ra em đôi khi cảm nhận cảm xúc một cách bình thường. "Giống như cảm nhận mọi thứ qua làn nước. Khi có ai đó đá em dưới nước, nó không đau nhiều vì lực không mạnh. Đó là cảm giác của em. Mọi cảm xúc của em đều ít mãnh liệt hơn người khác."

"Tất cả mọi thứ?"

"Tất cả mọi thứ."

"Vậy em đã tránh xa anh Yejun vì anh ấy tránh xa em, vậy đó có phải là điều anh ấy muốn không?"

"Có lẽ không phải vậy," em nói. "Hoặc ít nhất là em nghĩ vậy."

Bamby cười buồn bã.

"Tất nhiên là không, không phải vậy. Anh Yejun chỉ muốn mọi thứ trở lại như trước, dù anh ấy đang bị tổn thương. Anh ấy chỉ không muốn em cảm thấy lúng túng."

"Thật tuyệt là em không bao giờ cảm thấy lúng túng thật," em đùa.

"Anh xin lỗi nếu anh làm tổn thương cảm xúc của em khi nói em là một con rô bốt không cảm xúc," Bamby nói sau một lúc.

"Không sao," em nói. "Em không thật sự quan tâm nhiều đến thế đâu anh."

"Nhưng điều đó không làm cho những gì anh nói trước đó là đúng."

𑁍ࠬܓ

Sau một thời gian, Yejun trở lại bình thường. Đôi khi Bamby sẽ kéo em sang một bên và giải thích những điều mà em không hiểu. Ví dụ như khi Noah mời bất kỳ ai đang buồn chán đến giúp anh ấy trong studio, và chỉ có Eunho đồng ý, nhưng chẳng ai nói gì, điều đó có nghĩa là ngoài cậu ấy, không một ai được chào đón. Em đã suýt tham gia để giúp Noah một lần trước khi Bamby nắm tay em để ngăn em di chuyển.

"Hai người họ đang hẹn hò với nhau," Bamby nói. "Anh không rõ đó là một mối quan hệ nghiêm túc hay chỉ là thoáng qua, nhưng đó thường là tín hiệu để mọi người tránh xa họ."

Yejun hành xử như thường lệ quanh em phần lớn thời gian. Đôi khi anh lại tránh xa em, nhưng hầu hết thì anh vẫn tỏ ra bình thường. Hoặc ít nhất là Hamin nghĩ vậy, cho đến khi em thấy Yejun đang nôn mửa trong nhà vệ sinh.

Lúc đầu, em nghĩ đó là do cơn say nguội của anh, nhưng sau đó em thấy cánh hoa trên khóe môi anh.

Những đoá hoa Huệ Tây rất lớn, và em lơ đãng tự hỏi chúng đã làm anh đau đến mức nào khi trào ra từ phổi anh.

"Yejun à, anh có ổn không?" em hỏi nhỏ.

Yejun kinh ngạc ngẩng đầu lên, rồi anh cười nhếch mép, một nụ cười pha lẫn tự giễu, như thể đang chế nhạo hoàn cảnh trớ trêu của mình – khi người anh không muốn bị bắt gặp nhất lại chính là người đã chứng kiến tình trạng éo le này

"Anh đã nghĩ rằng anh có thể ngừng yêu em," Yejun nói. "Anh nghĩ anh sẽ ổn nhưng mọi thứ chỉ ngày càng tồi tệ hơn."

"Em xin lỗi," Hamin nói nhỏ.

"Không phải lỗi của em," Yejun cười khẩy. "Nếu có lỗi, đó là lỗi của anh khi từ chối thấy em không yêu anh theo cách nào ngoài tình anh em."

"Em không thực sự yêu ai cả," Hamin nói. "Nếu em có thể, em chắc sẽ yêu anh nhiều nhất."

"Vẫn không phải lỗi của em."

"Nhưng cũng có phần nào đó là lỗi của em. Anh là một người rất đáng yêu, Yejun à, nhưng em lại không thể yêu ai được cả." Em mỉm cười buồn bã, đôi mắt đong đầy sự day dứt. "Xin đừng để điều này làm tổn thương anh thêm nữa... Anh cần phải quên em đi, Yejun, nếu không anh sẽ tự hủy hoại chính mình mất."

"Anh không thể mất em," Yejun nói.

"Anh sẽ không. Em sẽ luôn ở đây nếu anh muốn, chỉ là chúng ta sẽ bên nhau theo cách khác."

Nếu đây là bất kỳ tình huống nào khác, có lẽ sẽ gần giống như một lời bày tỏ lãng mạn. Nhưng buồn thay là không phải vậy. Bởi vì Hamin không thể yêu ai, dù em ước mình có thể để đỡ lấy nỗi đau ấy thay cho anh.

"Anh không muốn yêu ai ngoài em."

"Đừng vậy mà anh, em không biết liệu mình có thể chịu đựng việc mất anh không."

"Hamin, xin đừng yêu cầu anh làm điều này."

"Xin anh," em van nài, cảm thấy có điều gì đó chuyển động bên trong mình. "Em xin anh hãy phẫu thuật và tiếp tục sống, hoặc tìm một ai khác để yêu."

"Anh không thể," Yejun thì thầm, vẻ mặt anh xót xa.

"Vậy thì em sẽ yêu anh," em nói, lòng đầy quyết tâm. "Em sẽ tìm cách yêu anh."

"Em đã tự nói rằng em không thể yêu anh."

"Em sẽ. Anh không thể chết và em biết rằng em không thể yêu anh theo cách bình thường," Giọng Hamin lạc đi vì nghẹn ngào, mắt em đỏ hoe. "Em không thể vì em không hiểu, nhưng em sẽ yêu anh theo cách của em. Anh sẽ là người mà em yêu thích nhất, là thần tượng em mến mộ nhất và là người anh lớn tuyệt vời nhất. Em sẽ dành thời gian với anh và mua cho anh những món quà khiến anh mỉm cười. Em không hiểu tình yêu là gì nhưng em sẽ làm tất cả những gì em có thể để yêu anh cho đến khi em hiểu và cho đến khi anh muốn em dừng lại."

Yejun mỉm cười với em, dù vẫn đượm nét buồn.

Vậy là em cho anh thấy rằng anh là người mà em yêu thích nhất. Em mua cho anh những món quà nhỏ và dành nhiều thời gian với anh hơn bất kỳ ai khác. Em để anh bám vào em và nằm trên giường cùng em. Em ôm anh từ phía sau, mua cho anh đồ ăn, chăm sóc cho anh, và để anh chăm sóc em.

Và từ từ, Yejun ngừng nôn ra hoa.

Hamin vẫn không hiểu được tình yêu là gì.

"Em chỉ muốn anh luôn hạnh phúc," Hamin nói với anh vào một ngày nọ, khi em đang vuốt tóc Yejun trong khi anh nằm lên trên người em. "Em muốn anh có một cuộc sống hạnh phúc và không bao giờ ngừng mỉm cười."

"Đối với anh, điều đó nghe như là tình yêu vậy." Yejun thì thầm, ánh mắt anh rưng rưng trước khi ngẩng lên và hôn em với một nụ hôn dịu dàng.

𑁍ࠬܓ

Hamin vẫn có những ngày cảm thấy mình bị ngắt kết nối với mọi người, những ngày mà rõ ràng em không hiểu được tại sao lại vậy, nhưng em luôn cố gắng hết sức để làm anh cười. Em không thật sự mong mỏi điều gì từ mối quan hệ của chúng em ngoài sự hạnh phúc của anh. Ngược lại, Yejun muốn em cũng hạnh phúc.

Vậy nên, có lẽ Hamin không hiểu tình yêu theo cách của mọi người. Em vẫn không biết rõ phải định nghĩa tình yêu như thế nào hay diễn tả những cảm xúc mãnh liệt mà em hiếm khi cảm nhận được. Em chỉ biết rằng tất cả đều liên quan đến người em yêu bây giờ: Yejun trêu chọc em, Yejun cười, Yejun khóc, Yejun yêu em.




Trong thế giới không có tình yêu của Hamin, em chỉ biết một điều duy nhất: nếu có một ai đó đáng để em phá vỡ những giới hạn cảm xúc của mình, thì người đó luôn là Yejun, dù cho em có phải lạc bước trong biển cả trống rỗng của trái tim mình mãi mãi.



⊹˚₊‧꒰ა END ໒꒱ ‧₊˚⊹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro