12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Yêu người Hàng Châu thật tốt

Lương Tùng tựa vào vai Tạ Lan, lấy tay che nước mắt, sợ làm vấy bẩn chiếc áo phông trắng tinh của Tạ Lan. Tạ Lan cảm nhận được sự kiềm chế của nàng, trong lòng lại chua chát: Lúc này nàng vẫn còn suy nghĩ cho người khác.

Tạ Lan trở lại ghế sô pha, ra hiệu cho Lương Tùng nằm xuống, lúc này Lương Tùng không còn bao nhiêu sức lực, nàng ngoan ngoãn nằm xuống, tựa đầu vào đùi Tạ Lan. Khi quay mặt vào trong, nàng có thể cảm nhận được xương hông nhô ra của Tạ Lan. Tay Tạ Lan vuốt mái tóc bồng bềnh của nàng, vuốt theo đường cằm trong trẻo của nàng, dịu dàng xoa gương mặt nàng.

"Khi tôi còn là sinh viên." Giọng nói khàn khàn của Tạ Lan vang lên, như đang kể chuyện, "Thư viện bây giờ vẫn là công trường. Một đêm nọ, tôi đi ngang qua đó và nghe thấy một cô gái đang khóc. Cô ấy nói: 'Buông tôi ra, buông tôi ra', tôi nhìn thấy, có một nam sinh siết chặt tay cô ấy. Nếu là tôi khi đó, em sẽ làm gì?"

Lương Tùng chán nản nói một cách qua loa: "Em không quan tâm, em sẽ rời đi."

Tạ Lan mỉm cười hiền lành, kéo tai Lương Tùng: "Em không thể làm như vậy được, em rất giống tôi. Tôi lấy hết can đảm lao tới yêu cầu chàng trai buông cô gái ra. Nhưng đoán xem chuyện gì đã xảy ra? Cô gái có chút tức giận. Cô ấy nhìn tôi và nói: 'Đây là bạn trai của tôi. Chúng tôi đang cãi nhau. Chuyện liên quan gì đến cô chứ?' Khi cô ấy nói những lời này, chàng trai nhìn tôi với vẻ khinh thường. Mặc dù trời tối, tôi vẫn thấy rõ, tôi cũng sẽ không bao giờ quên ánh mắt đó, như thể tôi là một chú hề vậy."

Lương Tùng quay đầu lại, lo lắng nhìn Tạ Lan. Có thể thấy, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng Tạ Lan vẫn bị tổn thương một chút. Hàm Thiền nhảy lên ghế sô pha, liếm tay Tạ Lan, sau đó cuộn tròn bên cạnh chân Lương Tùng: Sau vài ngày làm quen, Hàm Thiền đã hoàn toàn chấp nhận Lương Tùng.

"Sau lần đó, tôi thề sẽ không bao giờ xen vào việc của người khác nữa. Tôi chỉ lo việc của mình thôi, như vậy không phải tốt hơn sao? Nhưng với tính cách của một người là không thể thay đổi trong chốc lát. Một ngày nọ, tôi nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang bước vào bụi cỏ, dưới chân có cơ quan lồng sắt, trong chuồng lúc đó có một con mèo hoang rất nổi tiếng ở Chiêu Đại. Lúc đó, ở trường học gần đó có người ngược đãi mèo. Tôi không nhịn được nên hỏi bà ấy đang làm gì. Bà ấy nói muốn bắt con mèo và triệt sản nó, nhưng tôi không tin, bà ấy cho tôi xem phiếu triệt sản của Tổ chức Động vật. Tôi tin bà ấy là người tốt, thật sự là người tốt. Lúc đó tôi rất xấu hổ, cảm thấy mình đang can thiệp vào việc riêng của người khác. Không ngờ bà ấy lại nói cảm ơn, nhờ những người như bạn, mèo mới tốt hơn. Trước khi đi, bà ấy đưa cho tôi một cuốn sách, nói Chúa Giê-su yêu tôi." Lúc này, Tạ Lan mỉm cười, "Tôi không tin vào Cơ đốc giáo, nhưng tôi vẫn nói rằng Chúa Giê-su cũng yêu bà. Sau này tôi mới biết, bà ấy là một người yêu mèo nổi tiếng ở trường chúng tôi. Bà ấy đã ra nước ngoài cùng các con mình, thời điểm bà ấy rời đi, bà ấy đã triệt sản hơn 70 con mèo."

"Vậy nên không phải ai có ý tốt cũng sẽ nhận được sự đối xử xứng đáng, nhưng cũng không phải lúc nào họ cũng bị hiểu lầm. Sẽ luôn có người hiểu em và sát cánh cùng em"

Tạ Lan còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng hơi thở của Lương Tùng dần trở nên đều đặn... Nàng đã ngủ thiếp đi. Trong lòng Tạ Lan dâng lên một loại tình cảm mẹ con, cô nhẹ nhàng lấy tay vỗ lưng cho Lương Tùng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cô cảm thấy lòng mình giống như biển lúc thủy triều xuống, tĩnh lặng và rộng lớn.

Không ai có thể biết rằng cô giáo Tạ lạnh lùng và quyết đoán đã từng nhìn người khác một cách dịu dàng như vậy.

Lương Tùng không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên sô pha, lấy gối ôm, đắp chăn là áo của Tạ Lan. Tạ Lan đâu? Lương Tùng ngồi dậy, ngoài cửa sổ là ánh nắng rực rỡ đặc biệt của mùa hè, trong phòng yên tĩnh, trên bàn bày một đĩa trái cây. Con mèo tam thể Hàm Thiền bị động tác của nàng đánh thức, chơi đùa với tay áo sơ mi. Lương Tùng ôm Hàm Thiền vào lòng, thăm dò kêu lên: "Cô giáo Tạ?"

Tạ Lan chớp mắt đi ra khỏi phòng ngủ – Lương Tùng có ảo giác rằng cô đang đợi mình gọi – cô kẹp một cuốn sách dưới nách. "Tôi đang chuẩn bị bài học, học kỳ sau tôi sẽ tổ chức một lớp liên quan đến tiểu thuyết Minh Thanh." Tạ Lan chỉ vào cuốn sách "Lời cảnh báo" nói.

Lương Tùng hơi chút bối rối, Tạ Lan lại hành động kỳ quái. Kỳ lạ hơn nữa là Tạ Lan không hề giải thích mà đưa cuốn sách vào tay nàng, hỏi: "Em thích bài nào nhất? Tôi... muốn biết sở thích của học sinh."

Tạ Lan vốn luôn tự tin, chưa bao giờ nói lắp như thế, Lương Tùng không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn mở sách ra. Chẳng bao lâu, nàng cảm thấy có gì đó bị mắc kẹt trong cuốn sách, đó là một mảnh giấy được dán trong tập thứ hai mươi tám của cuốn sách "Bạch Nương Tử vĩnh trấn tháp Lôi Phong". Bên trên là dòng chữ ngay ngắn của Tạ Lan "Yêu người Hàng Châu rất tốt." Lương Tùng mở to mắt, nhìn Tạ Lan, sau đó nhìn sách. Câu gốc được đánh dấu bằng một đường gợn sóng gọn gàng: "Quan nhân, yêu người Hàng Châu rất tốt, vợ chồng hai người lại ân sâu nghĩa nặng. Nghe ta nói, hòa thuận với vợ ngươi, đừng vội nghi ngờ."

Đây là... Tạ Lan tỏ tình? Nàng đến từ Hàng Châu, cô ... yêu nàng?

Lương Tùng không thể tin nhìn Tạ Lan, người sau né tránh ánh mắt của nàng, dùng nĩa nghịch nghịch trái cây trên đĩa, nhưng khóe miệng hơi run đã phản bội cô. "Cô giáo Tạ..." Tạ Lan nhanh chóng liếc nhìn nàng, giống như đang thấp thỏm chờ tuyên án. "Nếu... Tôi nói là nếu... Nếu em không đăng ký lớp học của tôi... Nếu em không muốn... Ý tôi không phải em không muốn chọn lớp, ý là nếu em muốn..."

"Em đồng ý." Lương Tùng quỳ xuống nhìn cô như một con chó ngoan ngoãn, "Em đồng ý. Em đã thích cô kể từ lần đầu tiên nhìn thấy cô vào ngày 26 tháng 2."

Tạ Lan có chút bối rối. Lương Tùng nhẹ giọng lẩm bẩm: "Cô thật sự không nhớ."

"Em cũng không nhớ trận đấu bóng đá đó." Tạ Lan thở phào nhẹ nhõm, lấy lại tinh thần xa cách thường ngày, "Đầu tháng tư, em có ghi bàn thắng, lúc đầu tôi không biết là em, tôi chỉ cảm thấy, người này thật ngầu."

Lương Tùng đỏ mặt, từ nhỏ, mỗi khi có người khen nàng, nàng lập tức đỏ mặt không nói nên lời. Mặc dù mẹ nàng đã dạy nàng chơi bóng đá để vui vẻ hơn nhưng nàng vẫn rất hiền lành và tốt bụng nên người khác không nỡ lừa gạt mà bảo vệ nàng, nếu không họ sẽ phải đối mặt với nhiều sự trêu chọc, chế nhạo hơn. Tạ Lan như người thuộc vế sau, cô kéo tai Lương Tùng: "Em bị ngốc à..."

Lương Tùng lao tới ôm chặt lấy Tạ Lan, Hàm Thiền sợ hãi trừng mắt nhìn bọn họ, nhảy dựng lên. Cái đuôi không tồn tại của Lương Tùng biến thành một cánh quạt, nàng lấy một chiếc ví từ trong túi quần ra- ngày nay không có nhiều người dùng ví – nhét tờ giấy của Tạ Lan vào trong, cùng với một tờ giấy khác do Tạ Lan ngày đó đưa cho.

Tim Tạ Lan đập thình thịch.

Trên thực tế, cô không biết chuyện này sẽ đi theo con đường nào. Đồng giới, đã từng là học sinh, cách nhau 9 tuổi... Nhưng cả đời chỉ sống một lần, nếu bỏ lỡ, sự việc này sẽ như một lỗ hổng, mãi mãi in dấu trong cuộc đời cô. Vì vậy cô lựa chọn tham lam và ích kỷ nhưng Lương Tùng lại bằng lòng chiều chuộng cô. Đây là tình yêu phải không?

"Ôi!" Lương Tùng nhìn thấy đồng hồ trên tường kêu lên: "Em có một cuộc phỏng vấn trực tuyến! Còn có năm phút nữa!"

"Em..." Tạ Lan đánh nhẹ vào người nàng, nghĩ rằng sau này cô có thể phải sống cuộc sống nuôi con. Cô nhanh chóng giúp Lương Tùng dọn dẹp một góc tương đối gọn gàng, vừa bật camera lên, đối phương đã lên tiếng: "Xin chào bạn học Lương, hoan nghênh bạn đến phỏng vấn với bộ phận công nghệ thông tin của chúng tôi. Tôi là người phỏng vấn bạn Đặng Thanh Vân. Đừng lo lắng. Hôm nay chỉ nói chuyện bình thường thôi."

Lương Tùng sửng sốt một chút, nàng từng gặp người này rồi. Ngày hôm đó, trước cửa văn phòng Tạ Lan, Đặng Thanh Vân bình tĩnh chờ đợi Tạ Lan, nàng vì suy đoán quan hệ của bọn họ nên đã buồn bã từ lâu... Đặng Thanh Vân liếc nhìn đã nhận ra Tạ Lan chưa kịp trốn khỏi camera. "Lão Tạ..."

Tạ Lan như bị bắt gian, cô xấu hổ cười: "Cậu... Cậu nói đi, tớ ra ngoài nấu cơm."

Lương Tùng vẫn chưa biết về tình bạn giữa Tạ Lan và Đặng Thanh Vân, sau đó nàng nhận ra rằng mình biết quá ít về hai mươi chín năm qua của Tạ Lan, còn Tạ Lan có lẽ chỉ biết về cuộc đời của nàng thông qua những lời nàng kể.

Lòng Lương Tùng trở nên nặng trĩu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro