20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Thực tập

Lương Tùng dù đã trong trạng thái tỉnh táo, nhưng vẫn xấu hổ run rẩy gần mười giây. Khi từ trên mây rơi xuống đất, Lương Tùng cảm thấy mình không thể đối mặt với Tạ Lan được nữa: Nàng đã làm ướt giường của Tạ Lan. Nếu có thể, Lương Tùng thực sự muốn được di chuyển lên mặt trăng ngay lập tức.

Tạ Lan mỉm cười, quỳ xuống ôm Lương Tùng vào lòng, vuốt ve phần gáy của Lương Tùng. Lương Tùng muốn thoát khỏi nơi này. Tạ Lan ôm chặt lấy nàng: "Không sao đâu, chỉ là ga trải giường ướt thôi, thay đi là được."

Tạ Lan vẫn còn say khướt xuống giường ra hiệu cho Lương Tùng cũng xuống, cô cởi ga trải giường và chăn bông ướt đẫm ra, Lương Tùng không dám nhìn xem nệm có ướt quá không, nên đã bỏ chạy đến phòng ngủ phụ mà không ngoái nhìn lại.

Một lúc sau, Tạ Lan đi theo, cởi quần áo, nằm nghiêng ôm lấy Lương Tùng, để Lương Tùng tựa đầu vào ngực cô. "Cô giáo Tạ, cô vẫn còn say." Lương Tùng đờ đẫn nói, như thể nàng chắc chắn rằng Tạ Lan sau khi tỉnh dậy sẽ ghét bỏ mình.

Tạ Lan không biết phải nói gì, chỉ dịu dàng hôn Lương Tùng. Cô say rượu, không thể nói được nhiều lời. Cô muốn nói với Lương Tùng là ở bên em là điều dũng cảm nhất mà tôi từng làm. Chỉ cần em hạnh phúc, tôi sẽ không bận tâm bất cứ điều gì.

Một lý do khác khiến Tạ Lan không nói với Lương Tùng là khi Lương Tùng tè lên giường cô, cô có cảm giác như đang chăm sóc một đứa trẻ, điều này khiến cô cảm nhận như bản thân đã lấy lại được bản chất của người mẹ.

Trong nụ hôn tinh tế của Tạ Lan, Lương Tùng cuối cùng cũng thả lỏng, cả hai đều chìm vào giấc ngủ sâu. Khi nàng tỉnh dậy thì trời đã gần tối. Lương Tùng nhẹ nhàng ra khỏi giường, bỏ ga trải giường bẩn vào máy giặt nhân lúc Tạ Lan đang ngủ. Khi Tạ Lan tỉnh lại, chăn ga gối đệm đã được phơi ngoài ban công, Lương Tùng đang đứng trước bếp, trên bếp có một nồi thịt hầm, mùi như nồi cháo. Món thịt hầm này là lần trước cha mẹ Tạ Lan mang tới, Tạ Lan cũng không biết nó ở đâu, Lương Tùng làm sao tìm được.

Con mèo tam thể Hàm Thiền chấp nhất nhảy lên kệ bếp, Lương Tùng bế nó xuống, đặt ở ngoài bếp rồi kéo cửa lại. Đáng tiếc cửa kéo không có khóa, Hàm Thiền đã học được cách mở cửa. Một người và một con mèo đang vật lộn như thế này. Tạ Lan nhìn, không khỏi mỉm cười. Rượu gạo nồng độ thấp, cơn say của Tạ Lan đã biến mất. Chỉ là rượu dư, ngủ quá lâu đã khiến cô hơi đau đầu. Cô giẫm dép lê, cảm thấy dưới chân mình có chút sức lực, cô bế Hàm Thiền cạnh cửa lên, đi đến bên cửa sổ, đánh thức con mèo đen đang ngủ say Niết Bàn, sau đó đặt Hàm Thiền bên cạnh Niết Bàn. Hàm Thiền oán hận liếc nhìn Tạ Lan, sau đó bị áp đảo bởi đòn tấn công của mèo sữa Niết Bàn.

Lương Tùng không nhìn thấy chuyện này, trên cửa kéo xuất hiện một màn sương mù.

Tạ Lan đi thẳng vào bếp, ôm lấy Lương Tùng từ phía sau. Lương Tùng không quay lại nhìn cô, vừa rửa rau vừa hỏi: "Cô tỉnh rồi à? Có đau đầu không?"

"Không sao đâu." Tạ Lan ôm chặt Lương Tùng, mùi thức ăn từ cơ thể nàng truyền đến, khiến Tạ Lan cảm thấy thoải mái.

Sau khi Lương Tùng rửa bát xong, nàng đưa Tạ Lan ra ngoài, tìm tinh dầu bôi lên thái dương của Tạ Lan, xoa xoa trán cho cô.

Tạ Lan nhìn Lương Tùng không nói gì.

Lương Tùng hỏi cô đang nhìn gì, nhưng Tạ Lan không nói.

Lương Tùng hỏi cô đã thấy khỏe hơn chưa, nhưng Tạ Lan vẫn không nói.

"Không muốn nói thì đừng nói, em sẽ làm một đĩa cải ngồng xào giúp cô tỉnh táo." Lương Tùng ân cần nói, hôn lên đỉnh đầu cô. Nàng luôn cảm thấy mình và Tạ Lan bắt đầu quá nồng nàn, luôn có ham muốn mãnh liệt nhưng hiếm khi có được những giây phút bình yên và dịu dàng như vậy. Bầu không khí hiện tại rất hạnh phúc.

Tạ Lan cảm nhận được một loại tình yêu không liên quan gì đến nhục dục, giống như nước suối chảy qua tứ chi. Trước kia, cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy, sự xuất hiện của Lương Tùng đã kéo dài suốt cuộc đời cô. Đầu cô tựa vào trong ngực Lương Tùng, thật lâu không muốn động đậy.

Ngày hôm sau, Lương Tùng định đi thực tập với Đặng Thanh Vân: Sau khi lệnh phong tỏa được dỡ bỏ, quá trình thực tập sẽ được tiến hành theo phương thức trực tiếp. Tạ Lan ôm nàng một lúc lâu mới miễn cưỡng buông nàng ra.

Công việc hàng ngày thực ra rất đơn giản, bộ phận công nghệ thông tin của chi nhánh không chịu trách nhiệm về công việc cốt lõi, chỉ cần bảo trì hàng ngày, bất kỳ sinh viên đại học nào của học viện Khoa học Kế hoạch Chiêu Đại đều có thể làm được. Tuy nhiên, Lương Tùng vẫn thể hiện tiêu chuẩn cao, nàng nhanh chóng đơn giản hóa những đoạn mã thông dụng nhất, khiến chúng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, tuổi thọ của bàn phím dường như được kéo dài hơn.

Lương Tùng sớm phát hiện ra cô giáo Đặng, người mà nàng gần như coi là "tình địch" của mình, thực ra là một người rất lôi cuốn. Một từ hiện lên trong đầu Lương Tùng: Cứng rắn. Nàng chưa từng thấy ai phù hợp với từ này đến thế. Thanh Vân nghiêm khắc, lúc rảnh rỗi không nói chuyện, chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc. Lông mày sắc nét, xương mày cao, mắt sâu, vì có chút nếp nhăn ở mí mắt nên khi cau mày trông cô ấy rất điềm tĩnh. Bình thường Thanh Vân là người ít nói, nhưng khi mở miệng, từng chữ cô ấy nói đều chính xác, thậm chí không hề mắc lỗi hay vấp, rất vui khi được nghe cô ấy giải thích về công việc của mình. Điều hiếm hoi nhất là trách nhiệm rõ ràng, không bao giờ đổ lỗi nếu là việc của mình, dù có sai lầm cũng tự mình gánh vác.

Có một nam đồng nghiệp cùng cơ quan đã hai ba lần nhờ Lương Tùng gửi tài liệu cho anh ta, có một lần Đặng Thanh Vân tình cờ nhìn thấy anh ta. Lương Tùng tính tình tốt, cho rằng chuyện nhỏ, Đặng Thanh Vân mặt không biểu cảm nói: "Anh Vương, mỗi người đều có phạm vi công việc của mình, sao lại để người khác đưa tài liệu giúp mình?" Sắc mặt của họ Vương rất khó nhìn, nhưng không dám nổi giận. Thanh Vân trước những tình huống như vậy luôn nhìn việc không nhìn người, cô ấy không bao giờ công kích cá nhân người khác khi nói mà khẳng định sự thật, dường như cô ấy chưa bao giờ nghĩ mình đang chỉ trích người khác mà chỉ nêu ra sự thật, điều này khiến người ta có chút kinh hãi. .

Nhưng một ngày nọ, Lương Tùng vô tình nghe thấy người đàn ông họ Vương đang nói chuyện điện thoại với người khác mà rõ ràng đó không phải bà xã của anh ta ở ngoài hành lang, nàng hiểu rằng người này là người đàn ông muốn bắt cá hai tay. Nếu nàng lại gần đối phương, có thể anh ta sẽ ra tay với nàng. Chính Thanh Vân đã bảo vệ nàng.

Sau sự việc này, Lương Tùng càng thêm ngưỡng mộ Thanh Vân.

Về phần Đặng Thanh Vân, cô ấy đã biết Lương Tùng là học trò của Tạ Lan. Kể từ khi nhìn thấy cách Lương Tùng nhìn Tạ Lan ở cửa phòng làm việc của Tạ Lan, cô ấy đã cảm thấy có gì đó không đúng. Khi cô ấy gặp Lương Tùng lần đầu tiên, cô ấy phát hiện ra mối quan hệ giữa họ có thể không phải là một chiều: Trên người Lương Tùng toả ra mùi gỗ quen thuộc đó. Thanh Vân biết rất rõ mùi hương đó là của ai – năm đó Thanh Vân và mẹ cô ấy đi du lịch nước ngoài, khi trở về, họ mang theo cho Tạ Lan một cây nến thơm của một thương hiệu, ai biết Tạ Lan thích đến mức từ đó trở đi chỉ dùng loại nến thơm kia? Nếu Lương Tùng không tiếp xúc gần với Tạ Lan, hẳn sẽ không có mùi rõ ràng như vậy.

Nhưng Tạ Lan không nói cho cô ấy biết, Thanh Vân cũng không hỏi. Thanh Vân là một người rất nhạy cảm với những cảm xúc lãng mạn, cô ấy chỉ mơ hồ cảm nhận Tạ Lan và Lương Tùng có mối liên hệ sâu sắc, nhưng cô ấy không thể tưởng tượng được mối quan hệ lãng mạn của họ. Cô ấy bảo vệ Lương Tùng vì biết người bạn cũ chắc chắn sẽ muốn cô ấy làm điều này, mặc dù cô ấy không biết tại sao.

Lương Tùng nhớ Tạ Lan đã đề cập rằng Thanh Vân đã phải chịu đựng rất nhiều. Lương Tùng về nhà hỏi Tạ Lan, Tạ Lan nhấp một ngụm trà, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cô ấy sống cũng không dễ dàng gì ... Khi cô ấy học cấp ba, cha cô ấy đã nghĩ đến việc cho cô ấy nghỉ học. Cha cô ấy ngày nào cũng đánh mẹ cô ấy, lần nào đến trường đưa cơm, mẹ cô ấy cũng băng kín đầu, sau này khi Thanh Vân vào đại học, cô ấy không thường xuyên về nhà, sau khi tốt nghiệp cô ấy trực tiếp đưa mẹ đi mà không nói với ba, cũng không bao giờ liên lạc lại nữa. Cả nhà đã cắt đứt mối quan hệ. Cách đây một thời gian, gia đình cũ của cô ấy đã gọi điện cho cô ấy, nói ba cô ấy uống quá nhiều rượu nên đã chết cóng. Đối với tôi, ông ta xứng đáng bị như vậy. Nhưng cô ấy vẫn vậy, dẫn theo người em họ về. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra... Chắc chắn có lý do nào đó khiến cô ấy không muốn nói cho tôi biết."

Lương Tùng và Tạ Lan ngồi đối diện nhau uống một tách trà, Tạ Lan cảm thấy nhẹ nhõm khi có được một người bạn lợi hại như vậy.

Tạ Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ đang nghĩ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ. Lương Tùng chưa bao giờ nhìn thấy Tạ Lan như thế này, nàng nhìn chằm chằm hồi lâu rồi hôn thật sâu.

Em yêu cô, bao gồm cả quá khứ của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro