3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Cùng vào chung một phòng

Nghiên cứu khóa học dự kiến ​​​​vào đầu học kỳ cuối cùng đều bắt đầu trước kỳ nghỉ hè, Tạ Lan định đưa học sinh đến Hàng Châu, cô có kiến ​​thức về địa lý lịch sử và rất quen thuộc với Hàng Châu. Các sinh viên chủ yếu đến từ học viện Lịch sử, ngoại trừ Lương Tùng. Vì vậy vấn đề ăn ở được giao cho thầy Tiểu Trương, người phụ trách quản lý học viện Lịch sử, ông ấy vẫn luôn sắp xếp từ lúc lên xe đến lúc tới, Tạ Lan bị say xe, chờ tới trạm mới nhận học sinh.

Ai biết đúng lúc này lại có chuyện.

Tạ Lan đang thu dọn hành lý trong phòng thì đột nhiên nghe thấy giọng nói hoảng sợ của một nam sinh ở bên ngoài, khi đi ra ngoài đã thấy cậu ta đứng trước cửa mở, lẩm bẩm linh tinh xin lỗi vào phòng. Mà người trong phòng có khuôn mặt đỏ bừng đó không ai khác chính là Lương Tùng.

Hóa ra bằng một cách nào đó, Lương Tùng và nam sinh này đã được xếp vào một phòng. Lương Tùng đến trước, sau đó là cậu ta, cậu ta mở cửa thì nhìn thấy Lương Tùng, thoạt nhìn tưởng là một nam sinh nên kéo vali vào, ai ngờ Lương Tùng sợ hãi hét lên, khiến cậu ta cũng bị sốc.

Sao lại có chuyện như vậy? Trong lòng Tạ Lan dâng lên một cơn tức giận, không nói một lời, cô bấm số điện thoại của thầy Tiểu Trương, mở loa ngoài lên. Thầy Tiểu Trương ở đầu bên kia điện thoại giải thích ông ấy không biết các sinh viên đến từ các trường đại học khác nên chỉ nhìn vào tên họ lại tưởng nam sinh, chưa kể Lương Tùng là sinh viên khoa Máy tính. Trước mặt Tạ Lan hiện lên khuôn mặt to béo của ông ấy, bao gồm cả hình tượng mắt nhỏ miệng thối, cô trầm giọng hỏi. "Vậy thầy tính sao về chuyện này đây?"

Tiểu Trương lẩm bẩm, nếu muốn thuê thêm một phòng nữa thì phải trả thêm tiền. Sau khi nghe tin, đề nghị này đã bị người quản lý khách sạn từ chối: Đây là một sự kiện quy mô lớn được tổ chức ở Hàng Châu, khách sạn cũng đã kín chỗ.

Lương Tùng không muốn làm phiền người khác, đề nghị tự mình ra ngoài tìm chỗ ở, nhưng Tạ Lan lại dùng ánh mắt kiên quyết ngăn cản: "Là hoạt động tập thể, tự mình đi ra ngoài rất nguy hiểm."

Tiểu Trương ở đầu bên kia điện thoại bị áp suất thấp của Tạ Lan lấn át, đầu óc đang chạy tốc độ cao, đột nhiên nói: "Cô giáo Tạ, phòng của cô tuy là dành cho một người, nhưng cũng là phòng đôi, đúng không?"

Tạ Lan đương nhiên nghĩ nếu là nữ sinh bất kỳ nào khác, Tạ Lan sẽ không chút do dự để cô ấy ở cùng mình, nhưng tại sao lại là Lương Tùng?

Lương Tùng và Tạ Lan gần như đồng thanh nói: "Như vậy không ổn lắm đâu."

Vì xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn của Lương Tùng càng ngày càng đỏ, Tạ Lan nhận ra mặt mình cũng nóng bừng, không muốn mất bình tĩnh nên đành phải thỏa hiệp: "Tạm thời làm như vậy đi, chúng tôi sẽ tự nghĩ ra giải pháp."

Tạ Lan cúp điện thoại, nhìn Lương Tùng, người cũng đang nhìn cô, hai người nhìn nhau một lúc. Tạ Lan bấm móng tay vào lòng bàn tay, cầu nguyện Lương Tùng đừng để cô quyết định, có thể lợi dụng lúc mình đang do dự. Nói cách khác, dung túng.

Lương Tùng dùng ánh mắt dịu dàng ngoan ngoãn liếc nhìn Tạ Lan dò hỏi, trong đầu đếm ngược ba giây, thấy Tạ Lan vẫn không trả lời, nàng nhanh chóng đóng vali lại, đi vào phòng Tạ Lan.

Tạ Lan nhìn bóng lưng sáng chói của nàng, trong lòng thở dài.

Điểm dừng chân đầu tiên của cuộc thám hiểm là Tây Hồ, đương nhiên có nghĩa là đi du lịch. Tạ Lan rất quen thuộc với Tây Hồ, khi còn là sinh viên, cô rất hứng thú với lịch sử Nam Tống, đến Hàng Châu và sống ở đó một thời gian dài. Trên đường đi, Tạ Lan buộc mình phải tập trung giải thích cho các học sinh mà không để ý đến Lương Tùng, khiến các học sinh bối rối không hiểu sao hôm nay cô giáo Tạ lại nói nhiều như vậy. Tuy nhiên, điều khiến Tạ Lan cảm thấy nóng lòng là Lương Tùng dường như hiểu được suy nghĩ của Tạ Lan, đi theo đội từ xa.

Khi tới cây cầu gãy, mọi người đương nhiên không thể tránh khỏi câu chuyện Bạch nương tử và Hứa Tiên. Trong lớp, Tạ Lan cũng từng nói về Tam ngôn "Bạch nương tử trấn vĩnh tháp Lôi Phong", phân tích về tình hình địa lý của Hàng Châu. Lúc này, Tạ Lan chợt nhớ đến câu nói khiến cô cảm động: "Nương tử, yêu người Hàng Châu đúng là rất tốt". Là đọc riêng nên đương nhiên không được nhắc đến trên lớp, nhưng Tạ Lan lại đang suy nghĩ đến "yêu người tuyệt vời", đây có lẽ là mối tình ngây thơ nhất.

Sau khi dạo quanh Hồ Tây, quả là một ngày vô cùng mệt mỏi, nhưng sau khi trở về khách sạn, Tạ Lan vẫn không thể thư giãn được. Cô và Lương Tùng ngồi trên giường của mình, cả hai đều nhận ra một vấn đề quan trọng: đã đến lúc đi tắm.

Tạ Lan không muốn ở trong phòng lúc Lương Tùng đang tắm nên định kiếm cớ ra ngoài. Nhưng vừa định nói, cô đã nhìn thấy vẻ mặt do dự của Lương Tùng. Cả hai đều im lặng, bầu không khí trở nên mơ hồ một chút.

"Tôi đi mua một ít trái cây." Tạ Lan cảm thấy đây là một cái cớ tốt, nói xong liền lập tức chạy đi. Cô như rời khỏi phòng với tâm trạng muốn trốn chạy, cuối hành lang có một sân thượng, Tạ Lan đi đến sân thượng, để điều hòa ức chế, sự cáu kỉnh bên ngoài của cô, để cô không nghĩ đến việc Lương Tùng đứng giữa màn sương nóng làm gì.

Hút một điếu thuốc cũng tốt, lần đầu tiên trong đời Tạ Lan hối hận vì không thể hút thuốc.

Khi quay lại, Lương Tùng vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt. "Cô ạ." Nàng lau tóc, lễ phép chào. Mái tóc ướt và đôi mắt sáng ngời như một chú chó con mới được tân trang.

Tạ Lan gật đầu, lại nhận ra Lương Tùng đang nhịn cười. Tạ Lan bối rối một lúc mới nhận ra: Mình căn bản không hề mua trái cây gì cả.

Tạ Lan ngửa mặt lên trời thở dài trong lòng.

Sau đó, Lương Tùng cũng làm theo, đi ra ngoài trốn ở đâu đó. Tạ Lan vội vàng đi tắm, cố gắng hết sức không nghĩ đến nơi Lương Tùng từng đứng khỏa thân, Lương Tùng cởi quần áo thế nào, cọ rửa thân thể mảnh khảnh, mơ hồ thấy cơ bắp run lên ra sao...

Tạ Lan lau chút nước trên mặt cho tỉnh táo lại. Nơi đó có cảm giác nhớp nháp, Tạ Lan đưa tay xuống thì cảm thấy trơn trượt. Dù chỉ có một mình nhưng Tạ Lan vẫn đỏ mặt đến tận mang tai...

Khi Lương Tùng quay lại, Tạ Lan đã thay đồ ngủ và giả vờ ngủ. Cô chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, cũng không biết Lương Tùng làm cách nào để đặt túi cam xuống, ngồi dưới ánh trăng, sốt ruột nhìn cô không nói nên lời. Một lúc lâu sau, Lương Tùng cởi bớt quần áo rồi đi ngủ.

Thật ra Tạ Lan sao có thể ngủ được? Mỗi hơi thở của Lương Tùng dường như đang hút hết dưỡng khí trong phòng. Cô nhớ lại lần thủ dâm đêm khuya đó, Lương Tùng chỉ cách cô vài mét, ngứa ngáy sâu nhất trong lòng cô dường như đang sống dậy, đập rộn ràng và cám dỗ cô. Lương Tùng không phải là học trò của cô thì tuyệt biết bao... Tạ Lan không biết tại sao mình lại háo hức như vậy, thậm chí còn nghĩ nếu không phải là thầy trò, hai người có thể sẽ leo lên giường của nhau để quan hệ tình dục... Ôi chúa ơi

Sự dày vò như vậy đã khiến Tạ Lan và Lương Tùng trở thành hai người có quầng thâm dưới mắt duy nhất trong lớp. Tạ Lan tự an ủi mình, nghiên cứu xong cũng sắp kết thúc khóa học. Nhưng nghĩ đến, lòng cô lại đau nhói: Cô sắp bước sang tuổi ba mươi, có lẽ cô sẽ không thể trải qua lần động tâm thuần khiết như vậy nữa, nhưng tại sao nhất định phải là nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro