5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Tôi rất nhớ em

Kết quả là, sáng hôm sau, Tạ Lan thức dậy từ sớm, chột dạ mặc áo sơ mi vào, thay chiếc quần lót vẫn còn ướt đẫm. Khi cô xuất hiện gọn gàng và thanh lịch ở sảnh khách sạn, không ai biết đêm qua cô đã dâm đãng đến mức nào.

Tuy nhiên, Tạ Lan vẫn lo lắng cho Lương Tùng, cô bảo trợ giảng vào phòng gọi thêm lần nữa, khi Lương Tùng vội vàng thu dọn hành lý thì Tạ Lan đã cùng những học sinh đến đầu tiên lên xe buýt. Trên đường đi, hai người ít có cơ hội nói chuyện.

Tạ Lan không dám nói gì với Lương Tùng, lúc tỉnh táo, cô không có cách nào đó đối mặt với sự phóng đãng đêm qua của mình, thật quá xấu hổ.

Lương Tùng cũng không nói chuyện với Tạ Lan. Trí nhớ của Lương Tùng không rõ ràng lắm, nàng chỉ nhớ mình đã hôn cô giáo Tạ, ôm cô dịu dàng an ủi. Còn về bộ ngực ấm áp và những lời nói bậy bạ đều bị lãng quên. Vì vậy, theo ý kiến ​​​​của nàng, sự việc đã xảy ra như thế này: Nàng hôn cô giáo Tạ rồi khóc, còn cô Tạ đã an ủi nàng bỏ qua hiềm khích trước đó.

Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu hôn cô giáo, có lẽ nàng sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa... Nghĩ đến đây, lòng Lương Tùng đau nhói. Nàng biết đó đã là một mối tình không có kết quả nhưng không ngờ nó lại ngắn ngủi đến vậy, vừa chạm nhẹ một cái đã chia tay. Lương Tùng cố gắng nhớ lại đôi môi của Tạ Lan cùng những cảm giác hạnh phúc mơ hồ đó, nhưng lại không thể đè nén cảm giác áy náy trong lòng. Cô là giáo viên của nàng, sao có thể có những ý nghĩ không nên có mà sỉ nhục cô như vậy...

Sau khi buổi học kết thúc, như thường lệ, Tạ Lan sẽ để lại lời nhắn trong nhóm lớp. Lần này cô gõ rồi xóa, xóa rồi gõ lại. Cuối cùng, Tạ Lan đã viết như này:

Kể từ khi bắt đầu đứng giảng dạy, cuộc gặp gỡ với mọi người trong học kỳ này là ấn tượng nhất. Cảm ơn tất cả các bạn đã hợp tác trong việc giảng dạy. Các bạn cũng đã dạy tôi rất nhiều điều. Là một giáo viên, tôi sẽ không bao giờ quên bạn. Chúc các bạn một tương lai tươi sáng.

Cô tưởng rằng Lương Tùng sẽ nhận được tín hiệu của cô. Cô chưa bao giờ nhìn chằm chằm vào những câu trả lời lịch sự của học sinh như lần này, nhưng không có tin nhắn nào từ Lương Tùng. Tạ Lan muốn gửi lời xin lỗi đến Lương Tùng, nhưng nghĩ đến tâm trạng của mình tối hôm đó, cô lại không dám liên lạc với Lương Tùng. Cô cũng yếu đuối, chỉ có thể đợi Lương Tùng liên lạc với mình, nhưng nàng thì không. Cô nửa tự trách mình, nửa cảm thấy buồn. Tự trách mình vì đã không ngăn cản sự thân thiết của Lương Tùng, buồn là vì cô chỉ là một đoạn trong thanh xuân của Lương Tùng.

Bên kia màn hình, Lương Tùng rơi nước mắt nhưng không dám nhắn tin. Nàng như chắc chắn rằng cô giáo Tạ không muốn gặp lại cô học trò say xỉn của mình.

Câu chuyện của hai người tưởng như đã kết thúc vĩnh viễn. Sự phi lý của đêm đó vẫn còn tan vỡ trong ký ức của cả hai.

Đặng Thanh Vân cảm thấy Tạ Lan gần đây cư xử rất kỳ lạ, mời cô đi ăn tối nhưng không nói gì, sụt cân rất nhiều. Đặng Thanh Vân vốn là loại người hỏi mười câu đều sẽ đáp lại đủ mười câu, lúc này không nhịn được hỏi cô: "Gần đây cậu sao vậy?"

Tạ La! vì nóng mà ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp có chút buồn bã, một lúc sau mới nói: "Vẫn ổn."

Trong lòng Đặng Thanh Vân có linh cảm rằng trạng thái của Tạ Lan có liên quan đến cô gái cô gặp ngày hôm đó. Cô ấy thậm chí còn không biết tên cô gái này, nhưng cô ấy mơ hồ cảm thấy giữa đối phương và Tạ Lan có điều gì đó. Cô ấy do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng hỏi: "Mối quan hệ giữa cậu với học sinh ổn chứ?"

Tạ Lan không ngờ Đặng Thanh Vân sẽ hỏi như vậy, cô nhìn chằm chằm Đặng Thanh Vân, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói được. Cô phải nói thế nào về những chuyện này đây... Cô không thể nói mình không thể quên được tình một đêm với cô học trò của mình. Cô chỉ có thể nói: "Không tệ lắm."

Đặng Thanh Vân và Tạ Lan quen nhau từ thời trung học, cô ấy nhìn thoáng qua là biết bạn của mình đang nói dối. Nhưng cô ấy không vạch trần, vì đã gần ba mươi nên cả hai đã nếm trải những cay đắng của cuộc đời, biết rằng có những nỗi cay đắng không thể kể cho người khác. Cô ấy hỏi Tạ Lan: "Cậu có muốn uống rượu không?" Tạ Lan gật đầu rồi lại lắc đầu, cô nhớ tới mùi rượu của Lương Tùng đêm đó, thậm chí không muốn uống.

"Haiz." Đặng Thanh Vân thở dài.

Tạ Lan biết cô và bạn có rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết, "Aiz." Cô cũng thở dài.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Tạ Lan về nhà. Trước kia Tạ Lan cảm thấy sống ở khu vực nhà của trường rất thuận tiện, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy khổ sở. Cô sợ gặp Lương Tùng trên đường.

Lại đi đến sân bóng, loại cảm giác đau nhói đó vẫn còn đọng lại trong lòng Tạ Lan, cô có chút bất lực nhưng vẫn không từ bỏ cảm giác đó. Trong sân là trận đấu của học viện Khoa học Kỹ thuật, Tạ Lan biết Lương Tùng cũng có ở đó. Cô không tìm nàng mà chỉ thận trọng đứng trong bóng tối.

"Tôi rất nhớ em." Tạ Lan nhẹ giọng nói.

Trên sân, Lương Tùng đang rê bóng, chuẩn bị xâm nhập vòng cấm đối phương. Đột nhiên, một nhịp tim kỳ lạ xuất hiện, Lương Tùng làm một hành động trên sân mà không bao giờ xảy ra, nàng dừng lại, quay người.

Đương nhiên đã bị mất bóng, huấn luyện viên, đồng đội và thậm chí cả khán giả bên lề đều khó chịu hét lên, Lương Tùng không nghe thấy, trực giác mách bảo nàng rằng Tạ Lan đang ở bên ngoài sân.

Tạ Lan rời đi, cô cũng không chú ý tới sự ồn ào trên sân. Cô chỉ cảm thấy buồn bã và yếu đuối, đêm hè đã mang lại cho cô quá nhiều tâm sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro