Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: dohuyenrua

Cái gì gọi là là phúc thì không phải là họa, là họa chẳng thể ngăn cản?

"Tô Nhan."

Tô Nhan quay người nhìn lại, lại là Bạch Khuynh, một thân trang phục đơn giản, đứng ở nơi đó đang nhìn chằm chằm cô.

Tô Nhan theo trực giác xoay người đi, nhưng lại không có bước đi, trong lòng cô tồn tại một nghi vấn, đó chính là sau khi Bạch Khuynh trải qua chuyện kia thì đi đâu, không thể nào trong nhất thời mai danh ẩn tích.

Có người nói, phía sau của cô ta có một người.

Tất cả mọi người nhao nhao suy đoán người đó là ai, ai lại có năng lực cùng đối kháng với Trình Tự Cẩm.

Lúc ấy Tô Nhan cũng không hề để ý, bởi vì cô bị tình yêu làm đầu óc mê muội, bây giờ suy nghĩ lại, đúng là có rất nhiều vấn đề.

"Bạch Khuynh, sao cô ở chỗ này?"

Phòng chờ, Bạch Khuynh đóng cửa phòng đi tới, lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống, tóc có chút hỗn độn, lại hung hăng nhìn chằm chằm cô, cuối cùng chẳng biết tại sao lại cười.

"Cô muốn biết?"

Tô Nhan nhìn ánh sáng trong mắt cô ta, cau mày, nhưng chỉ nhìn cô ta.

Bạch Khuynh chỉ khẽ cười nói: "Thật ra, bây giờ tôi không nên xuất hiện trước mặt cô, nhưng..."

Bạch Khuynh nói xong, sắc mặt liền lạnh xuống, gắt gao nhìn chằm chằm cô."Sở dĩ xuất hiện ở nơi này, là bởi vì ngày hôm qua được một người gọi tới, người đó lại nói sẽ cho tôi một khoản tiền, để tôi rời khỏi Trung Quốc, không quay về đây, nhất là không nên xuất hiện ở trước mặt cô, khi tôi mất mát nhất, bất lực nhất, sau khi hai bàn tay trắng, Tô Nhan, chẳng lẽ cô không muốn biết là ai ở sau lưng đưa tay ra giúp đỡ tôi, thậm chí giúp tôi trốn, cô đoán người này là ai?"

Tô Nhan nghe, sắc mặt đã càng ngày càng trắng, đôi tay nắm thật chặt, vẻ mặt lại càng ngày càng lạnh, giọng nói mang theo run rẩy mà chính cô cũng không phát hiện ra.

"Cô muốn nói gì?"

Nghe vậy, Bạch Khuynh cười, hai tay cô ta mở ra, cười to nói: "Tôi muốn nói gì chẳng lẽ cô không đoán ra được sao? Cô thông minh như vậy, cô đoán thử xem là ai che giấu tin tức của tôi, giấu tôi đi, hơn nữa còn dốc lòng bồi dưỡng, chỉ vì có một ngày có thể xuất hiện trước mặt cô, hung hăng giẫm cô ở dưới chân, cô nói, là ai? Sợ là cô vĩnh viễn cũng không đoán được là ai."

Tô Nhan nghe, cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, tay chân lạnh lẽo, máu trong người cũng đông lại, hô hấp có chút dồn dập, rốt cuộc...

"Là Trình Tự Cẩm, người bên gối cô, anh ta tìm người tỉ mỉ chăm sóc, tốn sức giấu tôi đi, không để người ta phát hiện được tung tích của tôi, cũng chỉ vì tương lai có một ngày nào đó ở khi cô rơi xuống đáy cốc tôi sẽ xuất hiện trước mặt cô, cho cô một kích cuối cùng, như thế nào? Có phải cảm thấy rất hoang đường không, có phải rất đau khổ không?"

Bạch Khuynh cười lớn, nói xong lời cuối cùng tiến lên nắm lấy hai tay Tô Nhan, đỏ mắt nhìn cô, gằn từng chữ: "Cô là người phụ nữ đáng buồn cười nhất trên đời này, cô cho rằng anh ta yêu cô? Trong mắt của tôi, anh ta chỉ hận cô, người phụ nữ ngu xuẩn, ha ha..."

Tô Nhan chỉ cảm thấy bên tai ong ong, tầm mắt cũng càng ngày càng mơ hồ, không nghe được Bạch Khuynh nói cái gì, chỉ có cảm giác mình rơi vào một vực sâu không đáy, thân thể của cô vẫn, rơi xuống...

"Ngu ngốc, anh ta không thích cô, anh ta hận cô, anh ta hận cô, chỉ tại sao anh ta đột nhiên quyết định vứt bỏ tôi, tại sao? Có phải bởi vì anh ta yêu cô không? Phải không?"

Tô Diệu Mạn đi ngang qua phòng chờ của Tô Nhan, hình như nghe thấy bên trong có tiếng nói, đẩy cửa ra vừa nhìn, lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, vội vàng gọi người.

"Người đâu, người đâu, nhanh lên, có người xông vào, kêu bảo an nhanh lên..."

Chưa đến một phút, bảo an đã tiến lên kéo Bạch Khuynh ra, sắp mang cô ta đi, Bạch Khuynh lại đột nhiên hô lớn.

"Tô Nhan, Trình Tự Cẩm anh ta sẽ không yêu cô... cô biết vì sao không, trước kia khi ở cùng với anh ta, khi anh ta đè ở trên người tôi cô biết anh ta gọi cái gì không? Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, trong lòng anh ta cất giấu một người con gái, làm sao lại yêu cô, Tô Nhan, cô thật đáng buồn so với bất kì người phụ nữ nào, bởi vì anh ta muốn cô hai bàn tay trắng, ha ha..."

Tô Diệu Mạn nghe đến đó, trong lòng không khỏi cả kinh, vội vàng nhìn Tô Nhan, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, thân thể đã khẽ run, sắc mặt tái nhợt giống người chết.

"Thất thần làm gì, còn không mau dẫn người đi nhanh lên.""Các người buông tôi ra, buông tôi ra, Tô Nhan, tôi chờ, tôi chờ cô có kết quả giống tôi, cô có thể còn thảm hơn tôi, ha ha..."

Bạch Khuynh bị mang đi, một màn kịch khôi hài kết thúc, trong phòng chỉ còn lại hai người con gái, Tô Nhan lại cười, cười to như phát điên.

"Ha ha, ha ha, a..."

"A... Oa ô..." Cười đến cuối cùng khóc làm cho người ta tan nát cõi lòng, là đau triệt nội tâm của cô, là tê tâm liệt phế (1) của cô.

(1) đau triệt nội tâm: đau triệt để trái tim, đau hoàn toàn trái tim; tê tâm liệt phế: xé tim vỡ phổi

Tô Nhan như vậy khiến Tô Diệu Mạn đổi sắc mặt, biết cô bị lời nói của Bạch Khuynh kích thích, không khó tưởng tượng ra Bạch Khuynh nói gì trước khi cô (TDM) đến, lúc này, Tô Diệu Mạn chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.

"Nhan Nhan, em..."

Nhưng sau một giây Tô Nhan ngã ở trên sàn nhà, sắc mặt tái nhợt, trên lông mi còn đọng lại nước mắt trong suốt.

Tô Diệu Mạn thấy thế bỗng kinh sợ, vội vàng đi tới bên cạnh cô vội vàng kêu: "Nhan Nhan, Nhan Nhan?"

Tin tức Tô Nhan té xỉu bị đưa bệnh viện ở hội tiếp kí giả rất nhanh đã truyền đến Chính Hằng, còn có Bạch Khuynh xuất hiện, nhưng không đăng lên trên báo trước, mà là truyền đến nơi này của Trình Tự Cẩm.

Sau khi Hàn Lỗi ngắt điện thoại di động, sắc mặt có chút nặng nề, đi tới trước mặt Trình Tự Cẩm, nhỏ giọng nói: "Trình tổng, đã xảy ra chuyện..."

Bệnh viện, Tô Diệu Mạn khẩn trương đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, đi ra đi vào, xoay người nhìn đèn đỏ của phòng cấp cứu sáng lên, cô nhanh chóng cau mày.

Đột nhiên,một bàn tay to vỗ lên trên bả vai, Tô Diệu Mạn tưởng là Trình Tự Cẩm, quay đầu...

"Cẩm, làm sao cậu..." Khi phát hiện là Trình Tự Tuấn (2) thì mặt của Tô Diệu Mạn lạnh xuống.

(2) Ở đây tác giả viết là Trình Tự Cẩm nhưng mình thấy là Trình Tự Tuấn mới hợp lí với câu đó.

Lui về phía sau một bước ngước mắt nhìn anh, nhưng phát hiện ở trong mắt cô nhìn anh có ánh sáng lung linh, có kích động, còn có cái gì?

Riêng loại lạnh lùng trước kia thì không có, cô nghĩ cô biết rõ nguyên nhân, khi cô nhận được điện thoại của Trần Nhã, cô có loại cảm giác giật mình như cách mấy đời.

Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, mười mấy năm yêu nhau cuối cùng cũng không tín nhiệm, cuối cùng bị hiểu lầm. Dẫn đến kết cục hiện tại của hai người.

Tô Diệu Mạn thở dài một tiếng, dời tầm mắt đi, không nhìn tới anh lạnh lùng nói: "Tôi không muốn nói với anh bất cứ chuyện gì, anh ở đây vô ích thôi, anh đi đi."

Trình Tự Tuấn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô, chỉ cảm thấy cổ họng có chút khàn khàn, hai mắt tràn đầy ý hồi hận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô, đau lòng không thôi.

"Mạn Mạn, anh..."

"Anh không cần nói nữa, tôi biết rõ anh muốn nói gì, bây giờ tôi không muốn nghe, nếu như không ngậm miệng được vậy thì đi đi."

"Được được được, anh không nói, anh không nói còn không được sao?" Trình Tự Tuấn thấy cô tức giận, vội vàng nói, hai mắt lại chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô, gần như tham lam mà ngắm nhìn, không che giấu thiết tha đối với cô chút nào.

Tô Diệu Mạn chỉ cau mày lựa chọn không để ý, khi rốt cuộc cô biết nguyên nhân, chỉ cảm thấy là ý trời trêu người, lúc trước cô không nói, anh không hỏi, cho nên mới biến thành tình trạng này.

Nhưng ánh mắt của người đàn ông bên cạnh làm cho lòng của cô không an tĩnh được, mãi cho đến khi Trình Tự Cẩm chạy tới.

"Trình Tự Cẩm, hai anh em các người đều khốn kiếp như nhau." Không biết lửa giận của Tô Diệu Mạn từ đâu tới, nhìn Trình Tự Cẩm chạy tới mắng.

Một bên, Trình Tự Tuấn chỉ hạ mắt xuống, anh thừa nhận, anh rất khốn khiếp với cô, anh không nắm chắc sẽ mang người phụ nữ anh yêu nhất trở về, để cho anh thương *.

Editor: dohuyenrua

Trình Tự Cẩm nhìn lướt qua người đàn ông cúi đầu, nhìn vào ba chữ phòng cấp cứu trầm giọng nói: "Cô ấy như thế nào?"

"Như thế nào? Chị không biết, tốt nhất em nên cầu nguyện sau khi cô ấy tỉnh lại sẽ không điên mất." Tô Diệu Mạn lạnh mặt nói: "Tiểu Cẩm, chị không biết em thật sự có thể hư hỏng như vậy, em có biết không, Bạch Khuynh nói với cô ấy cái gì, em không nhìn thấy bộ dạng của Nhan Nhan, nhưng chị thấy được, chị cũng đau lòng, chẳng lẽ sẽ không sao? Thật sự không có một chút tình cảm sao? Là bản thân đàn ông các người đều là như vậy?"

Trình Tự Cẩm chỉ mím chặt môi mỏng không nói một lời, cho đến khi bác sĩ từ phòng cấp cứu ra ngoài, lấy khẩu trang xuống nhìn Trình Tự Cẩm lắc đầu thở dài một tiếng.

Trong nháy mắt sắc mặt Trình Tự Cẩm trở nên âm trầm, ngay cả mắt lạnh nhạt nhìn bác sĩ cũng lạnh đi rất nhiều, Tô Diệu Mạn thấy thế, trong lòng cả kinh, vội vàng dò hỏi.

"Bác sĩ, tại sao ông lắc đầu? Ông lắc đầu là có ý gì?"

Bác sĩ thở dài một tiếng nói: "Tô tiểu thư bởi vì việc lần trước, trong đầu có một khối máu bầm không tan đi, vốn là không có vấn đề, nhưng tôi đã dặn dò không thể để cho Tô tiểu thư bị kích thích, nếu không não sẽ tụ huyết, hiện tại Tô tiểu thư hôn mê bất tỉnh, nếu như nội trong 24 giờ còn chưa tỉnh lại, chúng ta sẽ phải chọn lựa phẫu thuật lấy khối máu bầm kia ra, chẳng qua..."

"Chẳng qua làm sao?"

"Chẳng qua, chúng tôi vừa mới chụp CT não phát hiện máu bầm đã tan ra đến giác mạc của Tô tiểu thư , nếu như xảy ra ngoài ý muốn, sợ là sẽ mù trong thời gian ngắn."

Nghe vậy, Tô Diệu Mạn lùi về phía sau một bước, cuối cùng nhìn mặt Trình Tự Cẩm âm trầm hỏi "Em hài lòng chưa? Em làm ra nhiều như vậy, không phải là muốn nhìn cô ấy sống không bằng chết?"

Nói xong, Tô Diệu Mạn nhìn bác sĩ nói: "Bác sĩ, đừng làm phẫu thuật, bỏ mặc cô ấy để cho cô ấy tự sanh tự diệt thôi." Nói xong, liền đỏ mắt xoay người rời đi.

Trình Tự Tuấn chỉ ngước mắt liếc nhìn Trình Tự Cẩm liền đi theo Tô Diệu Mạn rời đi.

Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ nhìn bác sĩ ngây người lạnh lùng nói: "Không cho cô ấy gặp bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào."

"Vâng, vâng..."

Phòng bệnh, Trình Tự Cẩm đứng ở * vừa nhìn Tô Nhan lâm vào hôn mê, màu mắt thâm thúy đen tối, hồi lâu mới mở miệng trầm giọng nói: "Tôi muốn biết xảy ra chuyện gì."

"Được, tôi lập tức điều tra. " Hàn Lỗi trả lời một câu liền xoay người rời đi.

Chờ Hàn Lỗi lấy băng theo dõi phòng chờ đã là chuyện nửa giờ sau rồi, trong máy vi tính, phát hình hai người Tô Nhan và Bạch Khuynh.

Nhìn mặt Bạch Khuynh kích động nói cái gì, thân thể Tô Nhan lảo đảo như muốn ngã xuống, sắc mặt vừa thay đổi, ngay sau đó là Tô Diệu Mạn tìm người lôi cô ta ra, khi gian phòng còn lại hai người, Tô Nhan đột nhiên cười to, không biết nói những cái gì, lại đột nhiên ngã xuống trên sàn nhà.

Trình Tự Cẩm lạnh lùng nhìn quá trình xảy ra trong màn ảnh, lạnh lùng nói: "Đi nói cho cô ta biết, không nghe lời sẽ dẫn tới phiền toái gì."

"Tôi lập tức đi." Hàn Lỗi nói xong liền xoay người rời đi, mà Trình Tự Cẩm cũng đóng máy vi tính, chuyển mắt nhìn về phía người con gái rõ ràng ngủ không yên trên giường bệnh, mắt càng thâm trầm như biển.

Mà trên giường bệnh, hình như Tô Nhan bị một cơn ác mộng quấn lấy, cô mơ thấy mình làm ảnh hậu, khi cô đứng ở trên bục lĩnh thưởng muốn tuyên bố cả đời mình may mắn thì cô nhìn thấy dưới sân khấu, Trình Tự Cẩm ôm Bạch Khuynh trong lòng, còn có một người con gái cô không thấy rõ mặt lắm .

Cô mơ thấy mình đứng ở trên sân khấu bị người mắng, bị ngàn người chỉ trỏ, mà dưới sân khấu người đàn ông chỉ cười nhạt lạnh lùng nhìn cô.

Anh nói với cô: anh chưa bao giờ yêu cô, chỉ vì trả thù mà thôi, tất cả đều chỉ vì làm cho cô khổ sở mà thôi, anh nói anh sẽ không ly hôn, anh muốn cô đau khổ vùng vẫy trong cuộc hôn nhân này, cả đời...

"Không..." Tô Nhan tỉnh dậy, sắc mặt trắng bệch, trên trán rỉ ra rất nhiều mồ hôi hột, hai mắt có chút ngây ngô, ngồi dậy thở hồng hộc trên giường bệnh.

Mơ thật chân thực, thật là giấc mơ đáng sợ...

Không biết đã qua bao lâu, Tô Nhan mới phục hồi tinh thần lại, bởi vì có chút hơi thở, phòng bệnh của cô còn có người khác, quay đầu nhìn lại, liền đối diện cặp mắt thâm thuý kia.

Ánh mắt Tô Nhan chói lên một cái, cảnh trong giấc mộng vừa rồi của cô chân thực như thế, cô không thể ngồi mà chờ chết, tuyệt đối không thể, người đàn ông này lòng dạ sâu như thế nào, tâm cơ sâu như thế nào, muốn đẩy cô vào đáy cốc đau khổ như thế nào, cô coi như là hoàn toàn lĩnh ngộ được.

Nhìn anh, đôi tay rất nhanh kéo thật chặt chăn, giọng khàn khàn nói: "Dù tôi đã biết tất cả âm mưu của anh, anh vẫn không chịu buông tha tôi như cũ đúng không?"

Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ trầm mặc nhìn cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, cho cô một chữ rất chính xác.

"Đúng."

Tô Nhan biết rõ sẽ là câu trả lời này, nhưng lòng của cô vẫn sẽ đau, trời mới biết, khi cô nghe lời nói của Bạch Khuynh thì phản ứng của cô là cái gì?

Hoá ra anh thật sự hận cô như vậy, chán ghét như vậy, thế cho nên hao tổn tâm trí muốn hủy diệt cô, nhưng nếu anh muốn hủy diệt một người là chuyện dễ dàng như thế nào, tại sao còn muốn lãng phí nhiều thời gian và tâm trí như vậy.

Chẳng qua là muốn tự mình hưởng thụ quá trình hạnh hạ cô.

Quả nhiên đủ độc ác!

Tô Nhan cười, hiện tại cho dù nghe cái gì, cô cũng không cảm thấy kinh ngạc.

"Tôi hiểu rõ tôi không thắng được anh, nhưng, tôi cũng sẽ không thua quá khó coi."

Trình Tự Cẩm lại chậm rãi đứng lên đi về phía cô, Tô Nhan chỉ dùng sức siết chặt chăn, bây giờ cô sợ chuyện gì anh muốn làm với cô.

Mà cô lộ ra sợ hãi và cảnh giác khiến sắc mặt của Trình Tự Cẩm trầm xuống, ngón tay dài dùng sức nắm được cằm của cô, ánh mắt âm trầm.

"Em sợ tôi?"

Thân thể Tô Nhan có chút run rẩy, không hiểu tại sao anh lại hỏi ra những lời này, sau lưng anh còn làm công việc bề bộn như vậy, là vì sao?

Tô Nhan bị ép nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn thẳng vào mắt anh nói giọng khàn khàn: "Anh đáng sợ như vậy? Tôi không nên sợ sao?"

"Đáng sợ?" Hai mắt Trình Tự Cẩm nhíu lại, ánh mắt bén nhọn nhìn cô, Tô Nhan cũng khẽ run rẩy, cô không còn kịp nữa nói gì anh đến gần hung hăng hôn lên môi của cô.

"Ừ ưmh..."

Trình Tự Cẩm dùng sức hôn, không đúng, phải nói là cắn xé cánh môi của cô, răng nanh dùng sức cắn xé cánh môi non mềm của cô, rất nhanh, mùi máu tanh tản ra ở giữa răng môi hai người.

"Ừ ưmh..." Tô Nhan bị đau cau mày, đôi tay dùng sức vỗ vào anh, đẩy anh ra, tuy nhiên cũng không nhúc nhích được anh chút nào.

Mãi cho đến khi anh chịu thả môi cô ra, sắc mặt tái nhợt, môi đỏ bừng như thế, còn dính máu tươi của cô, Tô Nhan thở hồng hộc, giơ tay lên định vung tới lại bị chặn lại nửa đường.

"Anh buông tôi ra." Thân thể Tô Nhan đang run rẩy, hai mắt chán ghét nhìn anh, một cái tay khác không lau trên cánh môi đã tràn đầy máu tươi của cô, muốn cố gắng lau mùi vị của anh dấu vết của anh.

Sắc mặt của Trình Tự Cẩm càng âm trầm, xoay người qua mặt của cô trầm giọng nói: "Tôi không buông tay, em cho rằng em có thể đi sao?" Nói xong, liền xoay người rời đi, mang khí lạnh bên trong phòng bệnh đi.

Tô Nhan nhìn cửa phòng bị đập vang lên, yên lặng quyết định, lấy điện thoại di động của mình ra.

"Cầm Cầm, cậu giúp tớ làm một việc."

Buổi tối, Tiết Cầm Cầm sang đây thăm cô cau mày nói: "Cậu lấy nhiều tiền như vậy làm cái gì?"

"Tớ muốn lúc này rời đi thôi, Trình Tự Cẩm là một người điên, cậu biết không, người sau lưng Bạch Khuynh là anh ta, là anh ta ra tay giúp Bạch Khuynh, người đàn ông đáng sợ như vậy, tớ muốn đi, tớ nhất định phải rời khỏi."

Tiết Cầm Cầm nghe nói sững sờ, nhìn cô có chút lo lắng.

"Nhưng cậu đi thế nào? Lấy thực lực của anh ta, cậu muốn đi rất khó khăn."

"Cho nên, tớ cần cậu giúp tớ, Cầm Cầm, cậu nhất định phải giúp tớ."

"Tớ đương nhiên sẽ giúp cậu, nhưng trước tiên cậu nói cho tớ biết, phải làm sao?"

Tô Nhan ở lại bệnh viện quan sát ba ngày, sau khi xác định không có gì đáng ngại mới ra viện, nhưng khi cô mới vừa bước ra cửa chính bệnh viện, liền bị Hàn Lỗi ngăn người lại.

Tô Nhan ngước mắt nhìn, ánh mắt lạnh lùng, lạnh lùng nói: "Cút ngay."

Hàn Lỗi chỉ là gật đầu nói: "Phu nhân, lên xe trước đi, Trình tổng chờ người ở trên xe."

"Ta nói lại một lần, cút ngay."

"Phu nhân, người đi tới..."

Tô Nhan cũng cười lạnh một tiếng, nhìn Hàn Lỗi nói: "Các người cho là tôi sẽ sợ, cái anh ta muốn là tôi thân bại danh liệt, tôi không bằng thỏa mãn anh ta có được không? Còn sợ gì người?"

Hàn Lỗi nghe nói, khóe môi căng ra, mãi cho đến khi Trình Tự Cẩm bước xuống xe, ngay cả một cái ánh mắt Tô Nhan cũng không cho anh.

Sắc mặt của Trình Tự Cẩm rất không tốt, kéo eo của cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô trầm giọng nói: "Vết thương đã hết đau thật sao? Em có tin tôi khiến một nhà Tiết gia không đất đặt chân ở nơi này không?"

Tô Nhan vừa nghe, mặt liền biến sắc.

"Anh..."

"Trình Tự Cẩm, tôi thấy anh là người hèn hạ nhất." Vẻ mặt Tô Nhan chán ghét nói.

Trình Tự Cẩm lại trầm mặt đến gần cô, mũi thẳng đẹp nhẹ nhàng cọ vào mũi của cô, trầm giọng nói: "Tôi còn có thể hơn hèn hạ, muốn thử xem không? Hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro