Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông từ chiếc di động nằm trên tủ đầu giường vang lên ngày càng to, người nằm trên giường không kiên nhẫn xoay người lại, vươn bàn tay chuẩn xác ấn tắt tiếng chuông ầm ĩ kia, vẫn để cánh tay tinh tế bên ngoài chăn, màu da trắng nõn nổi bật trên nền giường xanh ngọc.

Tần Tiểu Ý ló ra khỏi tấm chăn rối nùi, ánh mặt mờ mịt còn lộ ra vẻ buồn ngủ, nhìn chằm chằm trần nhà quen thuộc, hồi lâu mới dần dần tỉnh táo.

Lấy cái gối nhỏ đến nằm lên, xem xét lịch trình hôm nay do thư ký đưa đến, xem xong lại tiện tay ném luôn cái gối, trên chiếc giường vừa lớn vừa dài, chỉ có một mình cô, chỉ cần cô cao hứng, ném cái gì đều không thành vấn đề.

Để tay sau thắt lưng duỗi người thật dài, lưu loát xoay người xuống giường, kỳ thuật Tần Tiểu Ý chính là người lười biếng yêu cái giường, đặc biệt trong thời tiết đầu hạ thoải mái như vầy, nếu không có chuyện gì, cô có thể "làm tổ" trên giường cả ngày, càng trưởng thành, trên lưng gánh vác trách nhiệm càng lớn, có thể thấy được ngủ đã là một loại hạnh phúc, lười giường lại càng là chuyện xa xỉ, quả thực có muốn cũng chưa chắc được.

Tìm quần áo mặc vào, đi dép lê nhung đến cửa sổ sát đất, vén bức màn ra, khuôn mặt thanh tú của Tần Tiểu Ý lập tức nhíu mày.

Bên ngoài cửa sổ sát đất, trời đất tối tăm mờ mịt, mưa nhỏ và gió lạnh, từng hạt từng hạt bay tứ tung.

Phòng của Tần Tiểu Ý nằm ở phía Nam, vào lúc thời tiết tốt, đỉnh núi nhỏ xa xa hợp với cánh rừng nhỏ của Vu gia, đều có thể thu hết vào tầm mắt, lục ấm tùng tùng (1), đẹp không sao tả xiết, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tần Tiểu Ý chọn phòng này là phòng ngủ, cảnh đẹp cô luôn thoải mái ngắm này, bây giờ lại đang bị mưa phùn bao phủ, trở nên thê lương, nhìn rất ưu thương.

(1) Lục ấm tùng tùng: khóm cây chụm lại màu xanh biếc.

Không biết vì sao, Tần Tiểu Ý chính là rất ghét trời mưa ướt át, ngày mưa trong mắt thi nhân thì rất lãng mạn, nhưng lại khiến lòng cô chìm trong tối tăm, dù thế nào cũng rất khó chịu.

Vừa rời khỏi cửa sổ muốn đi rửa mặt, dì Lan đã đến gõ cửa, hỏi cô muốn đưa bữa sáng lên đây ăn hay là xuống lầu ăn, Tần Tiểu Ý nghĩ nghĩ, bảo muốn xuống lầu ăn, ai ngờ dì Lan bình thường nghe cô nói xong sẽ đi, hôm nay lại đứng lì trước cửa.

"Dì Lan, còn chuyện gì sao?"

Người phụ nữ gần năm mươi tuổi mỉm cười, ôn nhu trả lời: "Tối qua tiên sinh về, bây giờ đang ở phòng tập thể thao, ngài ấy dặn sau khi cô ăn xong thì đến tìm ngài ấy."

Tần Tiểu Ý hơi hơi dừng một chút, mày không tự giác nhẹ nhàng nhăn lại, "Tôi biết rồi, dì đi làm việc đi."

Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Tần Tiểu Ý không khỏi căm tức nghĩ: cô quả nhiên không thích ngày mưa!

Gả vào Vu gia đã nửa năm, vượt qua giai đoạn hỗn loạn ban đầu, Tần Tiểu Ý cảm thấy tiết tấu cuộc sống của cô, đã dần dần bước vào quỹ đạo, tuy rằng mấy chuyện xung quanh còn chưa thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng có thể ứng phó được, chỉ có việc phải đối mặt với lời nói của dì Lan, cô luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Một hôn lễ long trọng bắt buộc cô phải quen với người đàn ông đó, nhưng chẳng qua đã mấy tháng rồi, ấn tượng của cô đối với hắn, vẫn xa lạ như vậy, không phải cô không muốn quen, mà căn bản là không có cơ hội.

Không có cơ hội thì không có cơ hội, dù sao ngày đó cô quyết định gả vào Vu gia, cũng không nghĩ sẽ ở Vu gia quá lâu, những người biết cô, đều biết Tần Tiểu Ý là người cuồng yêu, tình yêu là phần quan trọng không thể thiếu trong sinh mệnh của cô, tuy rằng không hài lòng với mấy mối tình trước, thậm chí còn kết thúc rất vô vị, vẫn không thể ngăn cản việc cô tiếp tục theo đuổi tình yêu, tìm người giống như cô, cho nên dù thể nào cũng không thể chỉ vì một thời gian không có bất kỳ tình cảm gì chẳng qua chỉ là đám cưới kiểu giao dịch mà phải trả giá bằng cả cuộc đời mình, thật sự rất nhảm nhí.

Chậm rãi ăn sáng xong, Tần Tiểu Ý lấy tốc độ ốc sên thong thả đi về phía phòng tập thể thao, trên lý thuyết, Tần Tiểu Ý dốc sức trên thương trường của không phải chuyện một hai năm, năng lực xử sự và tâm lý đều đã được lôi hỏa thuần thanh, có sóng to gió lớn chưa từng thấy? Sớm đã luyện thành một thân gan dạ sáng suốt, nhưng trong tâm Tần Tiểu Ý, lúc đối mặt với hắn, từ đáy lòng sẽ nảy sinh cảm giác khiến người ta sợ hãi, đối phương chính là nói chuyện mà mặt không chút biến đổi, khiến cô cảm thấy hắn chỉ cần trong một giây đã có thể hóa thân thành quái thú, một ngụm nuối luôn cô, tuy tưởng tượng như vậy khá buồn cười, nhưng Tần Tiểu Ý luôn không thể khống chế được suy nghĩ đó.

Lúc đi qua thư phòng, Tần Tiểu Ý nhíu mày rồi bước vào, tìm trong đống văn kiện lộn xộn, lấy ra thứ mình cần, sau đó mới đi đến phòng tập thể thao, tập văn kiện kia, bình thường giống như bùa hộ mệnh của cô, bây giờ lại là thứ khiến cô có chút lo lắng khi phải đối mặt với người nọ.
Phòng tập thể thao diện tích rất lớn, tuy rằng trời mưa, nhưng vì có cửa sổ sát đất, nên ánh sáng bên trong phòng cũng không đến nỗi ảm đạm, tuy rằng bây giờ Tần Tiểu Ý là trạch nữ chủ nhân ở Vu gia, quản lý rất nhiều nơi, nhưng vẫn rất xa lạ, phòng tập thể thao là một trong những nơi như thế, không có ấn tượng, cũng do lúc dì Lan dẫn cô đi xem một vòng Vu gia, chỉ vội vàng liếc mắt một cái, đối với mấy thứ dụng cụ tập thể hình bên trong, cô một chút hứng thú cũng không có.

Lúc này người đàn ông cao lớn đang tập chạy bộ trước cửa sổ, sáng sớm cuối xuân đầu hạ, nhiệt độ vẫn rất thấp, gió lạnh mang theo hơi ẩm theo hướng cửa sổ đang mở tràn vào, cảm giác mát càng gia tăng, người đàn ông do chạy bộ mà cả người đẫm mồ hôi, quần áo thấm ướt dán sát vào lưng, mơ hồ nhìn ra được một thân thể khỏe mạnh cường đại.

Ở thành phố S, hầu như ai cũng biết đến Vu gia, càng biết trước kia Vu gia là thế lực thao túng hắc đạo, tuy rằng Vu gia đã từ bỏ tà đạo đi theo con đường chính nghĩa, đã từ bỏ rất nhiều năm, nhưng bọn họ đối với thế lực hắc ám vẫn có sức ảnh hưởng, điều này không phải dễ dàng xóa bỏ được, cho nên rất nhiều người khi nói chuyện về Vu gia, tâm lý thường sợ hãi.

Vu Hạo Viễn là con trưởng của Vu gia, năm trước Vu Chính Thiên đã tuyên bố nghỉ hưu, bây giờ sản nghiệp của Vu gia, cho dù là ngoài sáng hay trong tối, đều do hắn một tay nắm giữ, đối với đại thiếu gia Vu gia hàng năm đều sống ở hải ngoại, rất nhiều người chẳng hề biết mặt, thậm chí đại bộ phận người dân đều hoài nghi, nhưng người đàn ông này, chưa đến một năm, đều biến mọi sự nghi ngờ thành sự thần phục.

Trước khi Tần Tiểu Ý gả vào Vu gia, có mấy lần giao dịch buôn bán cũng từng gặp Vu Hạo Viễn vài lần, nhưng chỉ ở cự ly xa, cũng có biết mấy chuyện về hắn, lúc đó cô có ấn tượng với người đàn ông này, đơn thuần là vì cảm thấy người đàn ông này rất khó lường, vạn lần không ngờ, có một ngày mình lại trở thành vợ hắn. Cho nên mới nói, cuộc sống này giống như cuốn sách ma thuật, sự ngạc nhiên đều được ẩn chứa sau từng trang sách!

Vu Hạo Viễn cảm thấy có người, liền quay đầu về phía cô, khuôn mặt cương nghị, không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt sắc bén lại khiến người ta không dám nhìn thẳng vào hắn.

Tần Tiểu Ý vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đối mặt với ánh mắt của hắn, cái tâm lý đã chuẩn bị kia, như gặp phải địa chấn lớn, lập tức sụp đổ.

Không khỏi cảm thán: người đàn ông có thể dễ dàng tiếp quản sự nghiệp lớn, quả nhiên khí chất cường đại rất khác người bình thường.

Từ khi kết hôn đến nay, số lần Vu Hạo Viễn xuất hiện ở Vu gia có thể đếm trên đầu ngón tay, nguyên nhân, ai cũng biết, Tần Tiểu Ý cũng từng bôn ba thương trường, đối với chuyện của người chồng trên danh nghĩa này, không cảm thấy lạ, thật ra những ai biết Vu Hạo Viễn đều nghĩ, hắn có một người bạn hồng nhan tri kỷ đã nhiều năm, ai cũng nghĩ hắn sẽ cưới vị hồng nhan kia làm vợ, kết quả lại khiến người ta phải trợn tròn mắt, đại thiếu gia sau khi tiếp quản sự nghiệp, không đến nửa năm, đã tuyên bố muốn kết hôn với người không có tí bối cảnh, danh khí – Tần Tiểu Ý làm vợ, dư luận lúc đó đều ồ lên, chính Tần Tiểu Ý cũng thật khó tưởng tượng ra được.

Đối với giai đoạn hỗn loạn lúc đó, Tần Tiểu Ý đều cố quên đi, nhưng cô bạn Giản Tình nghe được tin, biểu tình như gặp quỷ, khiến Tần Tiểu Ý phải nhớ đến.

Bởi vì Vu Hạo Viễn rất ít xuất hiện trước mặt Tần Tiểu Ý, vì thế lúc Tần Tiểu Ý nghe đại thiếu gia tìm cô, tự nhiên cố ý nhớ lại xem, gần đây có phát sinh chuyện gì trọng đại mà đại thiếu gia phải tự thân xuất mã không.

Là chuyện công ty? Gần đây công ty không có chuyện gì lớn, thành tích rất tốt, nhưng chắc không đến mức có thể khiến Vu tổng tự mình đến chúc mừng chứ! Chẳng lẽ là chuyện trong nhà? Từ ngày Vu Chính Thiên tuyên bố nghỉ hưu, liền dẫn vợ đi vòng quanh thế giới, bây giờ ở Vu gia, chỉ còn mình cô lâm trận, nhưng cũng không có gì xảy ra nha! Vậy rốt cuộc hắn vì sao lại xuất hiện? Phải biết, bình thường Tần Tiểu Ý mà muốn tìm hắn, còn phải hẹn trước với trợ lý của hắn.

Nghĩ như thế, Tần Tiểu Ý sinh ra một chút tò mò.

"Vu tiên sinh tìm tôi có việc?" Nói ra câu này xong, Tần Tiểu Ý biểu tình có chút túng quẫn, phải, hai người kết hôn đã mấy tháng rồi, nhưng cô vẫn gọi chồng mình là Vu tiên sinh, khỏi cần người khác cười, chính cô cũng cảm thấy buồn cười.

Đối với cách xưng hô như người xa lạ của cô, Vu Hạo Viễn không có phản ứng gì, chỉ dừng bước bộ, tay tùy tiện ném khăn lau mồ hôi sang một bên, ra hiệu cho Tần Tiểu Ý ngồi xuống sofa, tự hắn mang đến một cái ghế, mời cô ngồi đối diện.

Tần Tiểu Ý vóc dáng rất cao, kết hợp với mái tóc nửa dài nửa ngắn, vẻ ngoài tỏa lên là hình tượng nữ cường nhân, lúc này đối diện với thân hình cao lớn của người đàn ông, tự nhiên liền trở thành nhỏ bé.

Vu Hạo Viễn cầm chai nước khoáng trên bàn lên uống hai ngụm, sau đó chậm rãi mở miệng: "Gần đây thế nào?" Thanh âm Vu Hạo Viễn kỳ thật rất êm tai, từ tính trầm thấp, mang theo đặc tính gợi cảm của đàn ông, mấy lời kiệm từ này của hắn, coi vậy mà rất ít người có thể thưởng thức.

Tần Tiểu Ý nghe câu hỏi của hắn, nhíu mày, "Vẫn tốt." Dì Lan không phải là truyền tin viên đắc lực của đại thiếu gia anh sao, có gì mà anh không biết? Hỏi câu thật dối trá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro