HDHT Q14 c1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 14- Chương 1: Hoàng đình đấu ti

Hoa Hạ đế quốc - Hoàng cung, thượng thư phòng.

"Bệ hạ, Lưu Phong đã hồi kinh, người nghĩ có cần triệu hắn thương nghị về chuyện Thái tử phi không?" Người đang nói chính là Xích Long, thủ lĩnh Chân Long vệ, đoàn quân trung thành tuyệt đối của Hoa Hạ đại đế.

Phải thật lâu sau lão hoàng đế mới mở mắt, vẻ mặt mệt mỏi nói: "Ta không triệu hắn, sớm muộn gì hắn cũng đến gặp ta, chuyện này ngươi không cần phải xen vào." Nói xong liền nhắm mắt trở lại.

Ngừng một hồi, lão hoàng đế lạnh nhạt hỏi: " Chuyện luyện đan của Thiên Sư Đạo tiến hành đến đâu rồi? Không phải nói bảy ngày sẽ hoàn thành? Chẳng phải hôm nay đã là ngày thứ năm rồi sao?

Xích Long vội vàng trả lời: "Bệ hạ, hôm nay kì thật đã là ngày thứ sáu".

"Hừ, trẫm quả thật đã già. Ngay cả chuyện ngày tháng cũng không nhớ rõ. Cũng may tiên đan ngày mai hoàn thành, thật là chuyện tốt. Sau khi phục đan ta sẽ trường sinh bất lão. Đến lúc đó, trẫm sẽ đích thân dẫn quân viễn chinh lần thứ ba." Nhắc đến viễn chinh, sắc mặt ảm đạm của lão hoàng đế cũng ánh lên vài phần hưng phấn.

"Bệ hạ, về chuyện tiên đan, thuộc hạ có chút lo lắng không biết nên nói ra không?" Nói đến đây, trên mặt Xích Long rõ ràng có chút không được tự nhiên.

Lão hoàng đế liếc mắt nhìn Xích Long, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì ngươi cứ nói ra đi". Xích Long dù sao cũng là tâm phúc của lão.

Xích Long thoáng chút do dự, cuối cùng cũng lấy một hơi can đảm nói: "Bệ hạ, ta cảm thấy Thiên Sư Đạo đích thực có chút vấn đề. Còn nhớ trước lúc phục tiên đan của Thiên Sư Đạo, tinh thần người khi đó thật là tốt a, nhưng bây giờ..."

"Đủ rồi, im miệng."

Lão hoàng đế nghe vậy, sắc mặt phát lạnh, cả giận nói: "Ta biết người muốn nói cái gì, bất quá ta phải nói cho ngươi biết, Thiên Sư Đạo là tận tâm tương trợ ta. Lần trước đan

dược biểu hiện kém một ít, nhưng lần này nhất định phải thành công. Ngươi cứ chờ xem đi."

"Bệ hạ......" Xích Long nhất thời cảm thấy hô hấp khó khăn, cuối cùng là nên nói hay không.

"Tốt lắm. Ngươi trở về đi, thuận tiện kiểm tra đan phòng, nhất định phải bảo đảm đúng giờ khai lò, hỏi han xem bọn họ có cần gì không, ngươi phải cung cấp thật đầy đủ vật liệu."

Lão hoàng đế không kiên nhẫn nữa phất tay một cái.

........

Đợi sau khi Xích Long rời đi, lão hoàng đế đứng lên, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, như thể nói cho mình nghe, nhưng cũng như thể đang nói với ai:" Xích Long hoài nghi, ngươi thấy thế nào?"

Thật lâu sau, đại điện đột nhiên vang lên một tiếng âm lãnh như băng nhưng cũng thập phần cung kính - " Bệ hạ. Ta hiểu được Xích Long hoài nghi là đúng, tinh thần bệ hạ trước kia quả thật rất tốt. Bất quá đan dược có hay không vấn đề, ta phải tận mắt chứng kiến mới có thể cho ngươi câu trả lời thuyết phục. Hiện tại không thề kết luận bừa bãi được."

"Vu Thiên, trong tay ngươi Hoàng Đình Đấu Ti thật ra có bao nhiêu người, ta hy vọng ngươi có thể toàn lực hỗ trợ ta." Lão hoàng đế trầm giọng hỏi.

"Bệ hạ. Hoàng Đình Đấu Ti là Thái Tổ hoàng đế một tay sáng lập, mục đích là không để Hoa Hạ diệt vong, bảo tồn huyết mạch hoàng gia chính thống. Muốn vận dụng lực lượng chúng ta, trừ phi là quốc gia sinh tử tồn vong hết sức cấp bách, còn lại đều không thể. Hiện tại cũng chưa phải thời điểm vận dụng Hoàng Đình Đấu Ti. Bất quá ta có thề dùng danh nghĩa Thái Tổ hoàng đế cam đoan với ngươi: Tánh mạng của ngươi sẽ do chúng ta phụ trách, bảo đảm an toàn tuyệt đối. Nhưng ta cũng phải đề nghị, bệ hạ, tuổi của ngươi đã là thời điểm chọn người kế thừa."

Hoàng Đình Đấu Ti nghe nói đã tồn tài từ khi Hoa Hạ khai quốc, ngàn năm lịch sử. Mỗi lần đế quốc gặp nguy biến lực lượng này sẽ xuất hiện, trợ giúp hoàng đế trừ loạn, ổn định giang sơn xã tắc. Lão hoàng đế đã sớm thèm nhỏ dãi lực lượng này, nhưng thuỷ chung không cách nào liên lạc được. Lần này Hoàng Đình Đấu Ti chủ động liên lạc với lão hoàng đế, có lẽ phát hiện sinh mệnh hoàng đế chân chính bị uy hiếp, Hoàng Đình Đấu Ti lúc này mới chính thức ra mặt.

Hoàng Đình Đấu Ti có điểm chung với Chân Long Vệ đều là vì bảo hộ hoàng đế, bảo vệ hoàng quyền chính thống. Nhưng Chân Long vệ là do hoàng đế quản thúc, còn Hoàng Đình Đấu Ti không phải tuân theo hiệu lệnh của hoàng đế, chỉ phụ trách an toàn tính mạng cho hắn. Nói một cách đơn giản, Hoa Hạ đại đế không thể ra lệnh cho Hoàng Đình Đấu Ti.

Đồng thời, dựa trên thực lực mà nói, Hoàng Đình Đấu Ti cũng mạnh hơn Chân Long vệ không ít.

Cũng không ai biết tột cùng là mạnh hơn bao nhiêu lần, vì căn bản cho đến giờ chưa có người nào chứng kiến được sức mạnh thực sự của Hoàng Đình Đấu Ti.

"Hừ....!"

Lão hoàng đế nghe vậy, cũng không lấy làm giận, chỉ lạnh lùng nói: "Vu thiên, người đừng quên Tổ hoàng có di huấn, Hoàng Đình Đấu Ti không thể can thiệp chuyện triều chính."

"Vũ Thiên biết, cho nên ta nói chỉ là đề nghị mà thôi."

"Vũ Thiên, theo ngươi quan sát thì trong đám con cháu của trẫm, ai là người có thể đảm nhiệm ngôi vị cửu ngủ chí tôn?" Lão hoàng đế đột nhiên hỏi.

Thật lâu sau đó, thần bí nhân, người được gọi là Vũ Thiên mới lạnh nhạt nói: "Bệ hạ, ngươi lại quên rồi, chính ngươi vưa nhắc nhở ta, Hoàng Đình Đấu ti không thể nghị sự chuyện

triều chính, chuyện ai làm hoàng đế là sự tình của ngươi. Chuyện Hoàng Đình chúng ta phải làm thật tốt là bảo vệ tại vị hoàng đế, chỉ có vậy mả thôi."

Lão hoàng đế tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời của Vu Thiên, cười ha hả:" Tốt lắm, không hổ danh là tổ chức một tay Tổ hoàng thành lập, lòng trung thành của các ngươi thậm chí

còn vượt qua cả Chân Long Vệ."

"Bệ hạ, không cần biết ngươi thích hay không thích nghe, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, con người người gần đây quả thật không như trước nữa, Chân Long vệ cùng Hoàng Đình Đấu Ti đồng thời xuất hiện, việc này cũng đã có thể chứng mình cho không ít vấn đề." Vu Thiên không biểu lộ sắc thái gì, thanh âm vẫn như trước.

"Ngươi cho rằng trẫm là hôn quân?" Lão hoàng đế giận dữ đập tay lên long án. "Sự tình đã đến nước này cũng không liên quan đến ta. ai bảo trẫm con cháu không chịu thua kém, hiện tại thành ra như vầy cũng là do bọn chúng cố chấp......."

"Trẫm còn chưa có chết đâu, bọn chúng ngoài mặt tươi cười nhưng ánh mắt rõ ràng bộc lộ dã tâm, thậm chí chưa kịp đợi lão già này qua đời đã có thể ra tay, nếu trẫm không ra tay trước e rằng đám nghịch tự, nghịch tôn không xem trẫm ra gì. Chiếc ghế này, ai lại không muốn ngồi lên?" Nói tới đây, lão hoàng đế đắc ý cười cười:" Bọn chúng đều nghĩ trẫm đã già, nên thoái vị nhường ngôi, ta lại càng muốn cho bọn chúng biết, từ đây đến lúc trẫm thoái vị hãy còn rất sớm."

Ngừng một chút. lão hoàng đế lại bắt đầu thì thào tự nói:" Cũng nên nói rằng trong đám nghịch tử, nghịch tôn này, lão Tứ là ta nhìn thuận mắt nhất. Đáng tiếc, mấy năm gần đây ta

lại cùng hắn xảy ra bất hoà.....Về phần Thái Tôn, hừ..."

Nói đến đây đột nhiên lão hoàng đế cười to vài tiếng, hướng ra cửa trước hô:" Trương công công, đưa một xử nữ vào đây. Trẫm phải hưởng dụng."

Rất nhanh, Trương công công liền đích thân dẫn theo một bạch y cung nữ đi vào thượng thư phòng:" Bệ hạ, người đã mang tới"

Lão hoàng đế cười ha hả, khoác tay bảo Trương công công:" Hảo, ngươi lui xuống đi, nơi này không còn việc gì cho ngươi nữa."

Kế đó, lão hoàng đế vẫy tay nói với bạch y cung nữ:" Lại đây, mau làm cho trẫm thoải mái, nếu không đêm nay trẫm ắt đem ngươi đi tu luyện."

Bạch y cung nữ nghe vậy, thân hình khẽ rung một chút, sau đó vội vàng tiến đến trước người hoàng đế, nhẹ nhàng cởi quần áo lão ra. Đem miệng hướng về hạ thân của hắn, bắt đầu hầu hạ lão hoàng đế thoải mái.

" Ha ha. Ai nói đan dược của Thiên Sự Đạo không công hiệu. Ta hiện giờ không phải như hùm như báo sao". Nói xong, lão hoàng đế đắc ý nắm chặt thắt lưng, nhất thời đẩy mạnh vào làm bạch y cung nữ kêu to.

" Thoải mái, không sai."

Đắc ý nở nụ cười dâm đãng, lão hoàng đế nói:" Vu Thiên, ngươi thấy thế nào? Trẫm hiện tại đúng là hùng phong như trước a, chỉ có những lúc như thế này, trẫm mới cảm giác mình là nam tử hán. Chờ ngày mai dùng Thiên Sư Đạo tân tiên đan, trẫm là có thể hoàn toàn phản lão hoàn đồng, thọ cùng trời đất."

"Bệ hạ. Trên đời này không có thứ gì giúp người phản lão hoàn đồng, thọ cùng trời đất, trừ phi là tu thành thần tiên chân chính."

Vu Thiên có hảo tâm nhắc nhở một câu, lại đổi lấy lão hoàng đế một cái xem thường. Đương nhiên. Lão hoàng đế cũng không biết Vu Thiên ở địa phương nào.

"Hừ--!"

Lão hoàng đế không hờn giận nói:" Là thật hay giả, ngày mai tất biết."

Nói tới đây, lão hoàng đế mạnh mẽ ghì chặt lên đầu bạch y cung nữ, dùng sức đâm hạ thân của mình vào.... :" Tiện nhân, nhanh lên, có phải ăn cơm chưa no hay không. Chưa ăn cơm, trẫm sẽ làm ngươi no bằng cái này." (Vào chỗ nào thì tự hiểu ha ^^)

Cung nữ bị long bổng quá lớn thiếu chút nữa tắc khí không thở được, bất quá nàng cũng có chút công phu mút mạnh vào, hơn nữa lão hoàng đế thôi động, tốc độ rất nhanh cũng sắp đến.

Không bao lâu sau, lão hoàng đế thân mình run mạnh lên, dộng mạnh vài cái, tựa hồ rất sung sướng.

"Cút đi!"

Một tay đẩy cung nữ kia ra, tay kia tự mình kéo quần lên, đắc ý cười:" Trẫm không hổ là chân long thiên tử, người bình thường bằng vào tuổi trẫm e là không làm được a."

"Vu Thiên, ta hy vọng ngươi có thề điều động Đấu Ti nhân thủ giúp ta giám thị Lưu Phong, không biết ý ngươi thế nào? Lão hoàng đế đảo mắt nhìn quanh đại điện, tựa như muốn xác định Vu Thiên rốt cuộc là ở chỗ nào.

Thanh âm sâu kín lại vang lên:" Bệ hạ, ta đã nói rồi. Hoàng Đình đấu Ti chúng ta không thể can thiệp triều chính." Nói xong câu đó, liền trở nên im bặt, thập phần kí quái.

"Ta không nói chuyện triều chính gì cả" Lão hoàng đế có chút buồn bực nói.

"Vu Thiên, ngươi chuyện gì cũng không quản, vậy ta cũng không phải lo lắng". Lão hoàng đế âm hiểm cười một tiếng, nói:" Thái tử? Thấy còn rất sớm, trẫm sống còn chưa đủ lâu. Phải để trẫm hưởng thụ một chút......" (Tư tưởng Tần Thuỷ Hoàng a)

"Bệ hạ, nếu tương lai đế quốc trong tay ngươi mà suy sụp, ngươi không sợ phải đối mặt với Tổ Hoàng, tổ tiên Chu gia sao?" Vu Thiên lại nhắc nhở một câu.

Lão hoàng đế nghe vậy, cười khan vài tiếng, hít một hơi dài" Ta không quản được nhiều chuyện như vậy, nhân sinh trên đời, phải tận hưởng lạc thú trước mắt, trẫm tại vị nhiều năm

như vậy, coi như là chăm lo việc nước, phấn đấu hơn nửa đời người, cũng nên tới lúc hưởng thụ rồi. Tương lai đế quốc, còn phải trông vào bổn sự của đám con cháu."

"Yến vương, Thái Tôn, Túc Vương...... Còn có Lưu phong, các ngươi đều muốn ngồi lên cái ghế này của ta, nhưng để xem ai có đủ bãn lĩnh đó? Lão hoàng đế khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh:" Để xem mèo nào cắn mỉu nào, các ngươi ngoạm được ta, hay là ta nuốt chửng các ngươi."

"Người đâu, bãi giá Tây cung, từ hôm nay trở đi trẫm phải chiếu cố hậu cung một chút." Hai tròng mắt lão hoàng đế ánh lên một tia dục vọng, liên tục vài năm không thể hành sự, hiện giờ đã có Thải bổ cùng đan dược tác dụng phi thường, làm hắn một lần nữa khôi phục khí thế nam nhân hùng phong. Cũng nên ban cho các nương nương trong hậu cung chút ân điển.

Hôm nay là ngày thứ ba sau khi Lưu Phong trở lại kinh đô.

Ba ngày thời gian, ngoài xử lí những việc quan trọng, tất cả đều cùng Khuynh Quốc triền miên hết thảy, lời nói tiểu biệt thắng tân hôn, lời này quả thật không giả dối. Khuynh Quốc ở trên giường như lang như hổ, sau mấy tháng trời xa cách, mỹ nữ lại càng hung mãnh, cùng Lưu Phong giao đấu mấy trăm hiệp mà hai bên vẫn ngang bằng.

"Lão công, người ta còn muốn....." Khuynh Quốc vẻ mặt mỵ người, nũng nịu vòi vĩnh, tựa hộ không bao nhiêu có thể vừa ý nàng. (Lưu Phong chết chắc chẳng chơi ^^)

Lưu Phong đang muốn nói điều gì, đột nhiên tâm sinh cảnh giác, một cỗ cường lực nguy hiểm gấp rút hướng Thiên Thượng Nhân Gian ập tới.

" Khuynh quốc ngoan ngoãn, có biến, nàng trước chờ ta, ta đi ra ngoài nhìn xem."

Từ khi xảy ra tử chiến cùng Huyết đạo nhân, Lưu Phong thu hoạch không ít kinh nghiệm quý báu, hận là không có cao thủ để thử kiếm. Cho nên nói, giờ phút này cảm ứng được hơi thở cao thủ, như mở cờ trong bụng, lập tức đứng lên, cầu mong người đến tìm mình gây phiền toái, đến lúc đó có thể đại chiến thoả chí.

" Lão công, ngươi không phải...là không được...., muốn lấy cớ thoái thoát a? Khuynh Quốc nữa đùa nữa thật, kéo ghì Lưu Phong lại.

Lưu Phong có chút buồn bực, thật muốn thành toàn chuyện tốt cùng mỹ nhân, nhưng bên kia là đại chiến hấp dẫn cũng không nhỏ.

"Khuynh quốc ngoan ngoãn, ta xem xong sẽ lập tức trở lại."

Nói xong, Lưu Phong liền bước ra khỏi cửa, hướng về cỗ khí tức kia nghênh đón.

"Người nào?" Lưu Phong thấy nhân ảnh lạ mặt giữa không trung, cười nói:" Ta đang tìm ngươi khai kiếm, ngươi lại chính tới chỗ ta tìm phiền toái, đến đây mau, thật là sảng khoái."

Người tới có chút buồn bực, cảm nhận được Lưu phong trên người toả đầy chiến ý, không khỏi khẽ nhíu mày:" Hầu gia, ta nghĩ ngươi hiểu lầm, ta không phải tới tìm ngươi gây phiền toái, ta cũng không muốn cùng với ngươi động thủ."

Không lẽ ngươi đến đây muốn uống trà cùng ta sao. Lão tử cũng không phải là người hiếu khách.

Nhưng người này hơi thở có chút quên thuộc.

Bất tử chiến sĩ?

Lưu Phong biến sắc:" Là Thái tử phi cho ngươi tới?" Trích từ: http://4vn.eu

Người tới gật đầu, hắc khí từ từ tản ra bốn phía, để lộ một khuân mặt anh tuấn tuyệt đối không thua kém Lưu Phong, hắn thản nhiên đáp:" Nhãn lực Hầu gia quả nhiên lợi hại, tại hạ đích thực là do Điện hạ phái tới, chuyển lời thỉnh Hầu gia ước kiến cùng Điện hạ.

Lưu Phong nghe vậy, cũng không nói gì, chỉ cẩn thận đánh giá người lạ mới đến, sắc mặt bỗng ngưng trọng hẳn lên, người này hoàn toàn không có khí tức sinh mệnh, thậm chí ngay cả tu vi của hắn Lưu Phong đều không cảm ứng được, chỉ là trực giác mách bảo hắn cực kì nguy hiểm.

"Cao thủ a...!" Đây mới là chân chính cao thủ.

Lưu Phong đối với người này đánh giá rất cao, trong lòng chờ mong cùng hắn phân cao thấp.

"Không biết các hạ xưng hô thế nào?" Lưu Phong đối với vị cao thủ này thập phần tôn kính.

"Hồi bẩm Hầu gia, tại hạ Á Đương! (Adam)" Thái tử phi cùng Lưu Phong có chút quan hệ, Á Đương tự nhiên đối với Lưu Phong cũng phải ba phần lễ khí.

"Á Đương?" Ta kháo, không phải Adam và Eve chứ. (Thuỷ tổ loài người, Vườn địa đàng...)

"Tên ngươi từ đâu mà có?" Lưu Phong đột nhiên cảm thấy hứng thú.

"Bẩm Hầu gia, là Điện hạ ban tặng cho ta." tuy không hiểu tại sao Lưu Phong lại cảm thấy hứng thú với danh tự của mình, nhưng Á Đương cũng cung kính trả lời Lưu Phong.

"Trùng hợp mà thôi." Lưu Phong lạnh nhạt cười, nói:" A Đương, không bằng chúng ta đánh một trận trước đã."

Á Đương nghe vậy, trước tiên là thân hình khẽ run một chút, vội vàng khoác tay nói:" Không ổn, không ổn, Điện hạ lệnh cho ta phải mời bằng được Hầu gia đến bổn cung, ta sao dám cùng ngươi động thủ. Nếu bị Điện hạ biết, ta thực không gánh vác nổi." Á Đương tuy đối với quan hệ của Thái tử Phi và Lưu Phong cũng không rõ lắm, nhưng theo hắn suy đoán qua lời nói của Thái tử phi, vị tiểu Hầu gia này nhất định trở thành nam nhân của Điện hạ. Cho nên không có lệnh của Thái tử phi, hắn tuyệt đối không dám cùng Lưu Phong động thủ.

"Không có gì không ổn, ra tay đi, nếu ngươi không ra tay thì có chuyện gì cũng đừng trách ta." Lưu Phong thấy Á Đương do dự không dám động thủ, quyết định buộc hắn phải ra tay.

Nói câu chưa dứt, một đạo kim quang sắc kiếm vô thanh vô tức đã chém tới Á Đương.

Một kiếm này, Lưu Phong chỉ vận không đến ba thành công lực.

" Ầm vang ----!"

Thế kiếm như sấm sét bổ tới, Á Đương cũng không chút cử động, chỉ đứng chịu một kiếm của Lưu Phong, cũng may Lưu Phong chỉ dùng ba thành công lực, thêm nữa Á Đương thân thể cường hãn, cho nên tuy rằng trúng kiếm nhưng cũng không xảy ra thương tổn gì.

Lưu Phong trợn tròn mắt, tức giận hỏi:" Ngươi tại sao lại không hoàn thủ?"

"Hầu gia. Ta là phụng mệnh mời ngươi tương kiến cùng Thái tử điện hạ, ta tuyệt đối không thể cùng ngươi động thủ." Á Đương lạnh nhạt nói.

Lưu Phong sửng sốt một chút. Cảm thấy âm thầm bội phục. Thái tử phi quả nhiên có chút bổn sự, cư nhiên có thể huấn luyện ra thuộc hạ như vậy, thật khiến người ta hâm mộ. Sự trung thành siêu việt của hắn nằm ngoài dự liệu của Lưu Phong. Thử hỏi thiên hạ có được mấy người chỉ vì một câu mệnh lệnh mà bất chấp cả chuyện sinh tử chính mình.

"Á Đương. May mắn cho ngươi ta chỉ dùng tam thành lực lượng, nếu ta xuất toàn lực, ngươi tất lâm vào tử địa không sai." Lưu Phong có chút khâm phục nói.

Á Đương nhìn Lưu Phong ngây ngô cười:" Điện hạ đối với Hầu gia thập phần quan ái, ta như thế nào có thể cùng ngươi động thủ, Á Đương ngay cả bị ngươi đánh chết cũng nhất định không hoàn thủ. Trừ phi là có mệnh lệnh của Điện hạ."

Ngừng một chút, A Đương tiếp tục nói:" Hầu gia có điều không biết, những ngày ngươi không ở kinh đô, Điện hạ ngày đêm thương nhớ, thậm chí không tiếc bại lộ lực lượng, phái bất tử chiến sĩ âm thầm theo bảo hộ ngươi. Ta theo điện hạ nhiều năm, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy người nào được nàng dụng tâm quan hoài như vậy. Hầu gia, ta hy vọng ngươi về sau dành chút thời gian cho Điện hạ, Điện hạ tuy cứng cỏi, nhưng nàng thuỷ chung vẫn là nữ nhân. Nữ nhân bên người không thể không có nam nhân....." Nói xong câu cuối cùng, ánh mắt Á Đương lộ ra một tia mập mờ.

Nghe khẩu khí của ngươi, chẳng lẽ muốn cho ta trở thành nam nhân của Thái tử phi. Chẳng lẽ ngươi không biết rằng, ta hiện giờ đang cùng nàng có quan hệ mẫu tử. Như vậy thực sự là...

Bất quá nói đi phải nói lại, Thái tử phi đối với hắn gần đây đích xác có chút quan tâm, không nói đến chuyện nàng phái bất tử chiến sĩ đi Thần Xã hỗ trợ hắn. Riêng chuyện ở kink đô, nàng cũng tạo ra rất nhiều lợi ích cho Lưu Phong.

Lưu Phong không thể không hoài nghi động cơ ở đây

Đây là "mẫu thân" quan ái "hài tử"?

Hay là một loại thủ đoạn của Thái tử phi?

Hay là tình cảm của nữ nhân đối với nam nhân?

"Phi, phi.....Tâm địa đàn bà." Lưu Phong bước đầu nhận định đây đích thực là thủ đoạn của Thái tử phi, dù sao nàng vẫn tưởng rằng mình không biết chân tướng sự tình năm đó.

"Hầu gia, lúc này đã không còn sớm, xin người theo ta ước kiến Điện hạ." Á Đương thúc giục nói.

Lưu Phong khôi phục tình thần như trước, lạnh nhạt cười:" Á Đương, ngươi cứ về trước, ta trở về sắp xếp mọi chuyện sẽ cùng các ngươi hội kiến."

Á Đương hướng tới Lưu Phong thi lễ đáp:" Hầu gia, đã như vậy ta xin cáo từ, mong người đến sớm a."

---------

"Lão công xảy ra chuyện gì, tại sao lâu như thế mới đến, làm cho người ta phải hồi hộp chờ đợi...." Lưu Phong vừa bước vào, Khuynh Quốc đã ngã nhào vào lòng ngực hắn, vẻ mặt rất ân cần.

Lưu Phong mìm cười, bế nàng lên giường nói:" Khuynh quốc, Thái tử phi muốn gặp ta, chỉ sợ tạm thời không thể hảo hảo cùng nàng."

Khuynh Quốc khẽ nhíu mày:" Thái tử phi tìm chàng? Có chuyện gì?"

"Ta cũng không rõ lắm, bất quá ta đối với bất tử chiến sĩ quả thực rất hứng thú, nên phải đi xem, nàng ta rốt cuộc tìm ta có chuyện gì, thuận tiện tìm hiểu bí mật của bất tử chiến sĩ." Lưu Phong dùng tay xoa lên bộ ngực bạo mạn vài cái, cười nói:" Nàng hãy nghỉ một chút lấy sức, khi ta trở về nhất định phải bù đắp cho nàng."

Khuynh Quốc phong tình vạn trạng, nở nụ cười kiều mỵ, nhìn Lưu Phong yêu thương nói:" Lão công, việc này không vội, trước tiên phải lo chuyện chính sự. Nếu ta đoán không sai, Thái tử phi lần này tìm chàng, nhất định là muốn cùng chàng ám sát lão hoàng đế, thay đổi thế cục trong triều."

Lưu Phong thật sự kinh hãi:" Nàng thật sự nghĩ như vậy?"

Khuynh quốc nghĩ một chút rồi nói:" Theo tin tức trong tay chúng ta, Thái tử phi đích thực có quyết định này, có thể nói, nàng rất muốn làm nữ hoàng."

"Làm nữ hoàng?" Lưu Phong sửng sốt hỏi.

"Không sai, Thái Tử phi quả thật có ý này. Sau khi phát sinh mâu thuẫn cùng Hoàng Thái Tôn, nàng bắt đầu ý tưởng muốn tự mình làm nữ hoàng." Khuynh quốc kết hợp những thông tin tình báo gần đây, đem phân tích cho Lưu Phong biết.

Quả nhiên ứng với câu nói, điên không có giới hạn, chỉ là càng điên cuồng hơn. Nữ nhân này, quả nhiên không phải tầm thường. Trước mắt tình hình đế quốc có chút rối loạn, nhưng nói muốn sinh ra một nữ hoàng. Đó là không có khả năng. Đừng nói là giai cấp quý tộc không đồng ý, mà e là ngay cả thường dân cũng bất bình.

"Xem ra, ta phải nhanh chân một chút." Lưu phong tính toán, tìm thởi điểm thích hợp cùng Hoàng Thái tôn nói chuyện, nói không chừng may mắn còn tìm ra gian phu là ai? Hoàn thành ý nguyện của Thái tử.

"Lão công phải hết sức cẩn thận." Trước khi Lưu Phong bước ra khỏi cửa, Khuynh Quốc biểu lộ không ít quan tâm cho hắn.

Lưu Phong cười hăng hắc:" Lo lắng cái gì. Ta đường đường là đại nam nhân có chuyện gì phải sợ? Ta hiện giờ chỉ sợ bị nàng ta ăn mất thôi."

Nhìn bóng Lưu Phong dần chìm vào bóng đêm, Khuynh Quốc thấp giọng như nói thầm:" Ăn ngươi? Sao lại như vậy? Ngươi không phải con của ả sao?"

------------

Đông cung

Thái tử phi nhận được tin báo của Á Đương, biết Lưu Phong sắp tới, vội vàng chỉnh sửa lại phục sức, trang điểm tỉ mỉ một phen. Thật là xuất phần thoát tục, tựa như tiên tử giáng trần.

"Á đương, hắn thế nào còn chưa tới? Ngươi xác định hắn đã đáp ứng phó ước với ta? Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, Thái tử phi nói những lời này đã không dưới năm lần.

Á Đương chỉ là không nề hà trả lời:" Hồm bẩm điện hạ, Hầu gia đích thực đã đáp ứng phó ước, ngàn lần chân thực, ta không dám nói ngoa. Có lẽ giờ này hắn đang trên đường tới, người hãy kiên nhẫn thêm chút nữa a."

"Ân, ngươi nói đúng." Giờ khắc này, Thái tử phi hệt như vị tiểu cô nương lần đầu biết đến hương vị tình yêu, dáng vẻ điên cuồng tham vọng đã biến mất hoàn toàn.

Lại thêm một tuần trà trôi qua, Lưu Phong vẫn chưa tới, Thái Tử Phi không giấu nổi vẻ sốt ruột:" Hắn như thế nào còn chưa...." Thái tử phi lúc này, hoàn toàn là bộ dáng của cô gái chờ tình lang, bồn chồn không yên.

Á Đương vẻ mặt có chút mất tự nhiên, hắn giết người không chớp mắt nhưng đối với chuyện tình yêu nam nữ thì hắn thật tình không hiểu được, cũng không tài nào hiểu được.

Chủ nhân có tâm sự mà mình không thể cùng chia sẻ, Á đương không khỏi có chút tự trách bản thân.

Cũng may thái tử phi năng lực kiềm chế bản thân cũng không tệ lắm, sau một hổi nóng nảy cũng từ từ tĩnh tâm lại, nghĩ đã lâu rồi chưa đụng đến đàn, liền sai nha hoàn đem đàn đến. Nhạc khúc có thể nung đúc tình cảm sâu đậm, cũng có thể khiến con người tâm tình bình tĩnh.

"Bổn cung phải diễn tấu một khúc--!"

Cân nhắc một hồi, Thái tử phi quyết định tấu khúc "Trường tương tư." Nàng muốn mượn khúc nhạc này nhắn nhủ tâm tình của mình đối với Lưu Phong.

Không thể không nói, Cầm nghệ của Thái tử phi thiên hạ vô song, đích xác không sai, những ngón tay uyển chuyển một lúc, một khúc tiên âm giống như từ trên trời truyền xuống kết hợp với phong thái gảy đàn kiều mỵ của Thái tử phi, thập phần thoát tục, không thể không động lòng người.

Lúc này Lưu Phong vừa đi vào Thái tử phi tẩm cung, tuy rằng âm luật một khiếu hắn không thông, nhưng không phải là loại "Đàn gải tai trâu", cũng có thể mơ hồ cảm nhận được tình ý trong đó.

Lưu phong một trận ngạc nhiên, hay là nữ cuồng nhân này thật sự thèm muốn nam nhân?

Mang theo nghi vấn, Lưu Phong theo bước cung nữ dẫn đường. Qua khỏi bức bình phong, Lưu Phong liếc mắt nhìn thấy ngồi ngay ngắn trên ghế quả đúng là Thái tử phi, một thân áo trắng như tiên nữ trên trời, không nhiễm chút bụi trần, dáng người quyến rũ mặn mà, tóc búi cao, phối hợp nhịp nhàng theo âm điệu, quả thật là tiên cảnh chốn trần gian.

"Đẹp a." Lưu Phong âm thầm khen ngợi một tiếng.

"Hầu gia, người đã đến rồi--!" Á Đương ngẩng đầu, hướng về phái Lưu Phong tươi cười, hô một tiếng.

Thái tử phi nghe vậy, vậy vàng dừng tiếng đàn lại, vẻ mặt ửng hồng mang chút bối rối, bước tới ôm chầm lấy Lưu Phong:" Hài tử, ngươi rốt cuộc cũng đến rồi, ngươi không biết là ta nhớ ngươi cỡ nào......" Nếu không phải cố kỵ có người ở đây, Thái tử phi chắc chắn sẽ đem Lưu Phong ôm vào lòng ngực.

Lưu Phong không nghĩ đó là tình cảm chân thành, mỉm cười:" Làm cho điện hạ phải dụng tâm."

"Hài tử, mau qua đây, phải cho ta hảo hảo nhìn ngươi một lúc." Thái tử phi trực tiếp kéo tay Lưu Phong đến ngồi đầu giường bên cạnh mình.

Lưu Phong chỉ cảm thấy một hương thơm dễ chịu làm phấn chấn tâm hồn, nữ nhân này quả thật muốn ăn ta?

"Điện hạ, ngươi tìm ta không biết có chuyện gì?" Lưu Phong theo bản năng ngồi xích ra cách Thái tử phi một ít khoảng cách, lái đề tài về chuyện chính sự.

Thái tử phi đang muốn nói, đột nhiên quay đầu nói với Á đương:" Ngươi mang mọi người ra ngoài cho ta, ta cùng Hầu gia có chuyện quan trọng cần thương lượng, không có lệnh của ta, không ai được phép vào đây."

Á đương khẽ gật đầu lĩnh mệnh, vội mang theo đám thuộc hạ cáo lui.

Lưu Phong trán ứa mồ hôi lạnh, trong lòng có chút buồn bực, lời nói này, tình huống này, đều phải là nam nhân nói mới đúng.

Đuổi người đóng cửa, bước tiếp theo lên giường?

" Hài tử, ta tìm ngươi, đích thật có việc muốn cùng ngươi thương nghị, bất quá chuyện này cũng không vội, mẫu thân xa ngươi lâu như vậy, thật vất vả mới gặp mặt, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi." Con ngươi thái tử phi loé lên một tia hưng phấn. Người ngoài nhìn vào đích thực nghĩ mẫu tử tình thâm.

Lưu Phong bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ bà mẹ hờ này thật nhiệt tình, ngay cả chuyện vợ chồng tân hôn tiểu biệt cũng không bằng tình cảm thái tử phi lúc này.

"Điện hạ, hay là chúng ta trước tiên bàn về chính sự a, ngươi cũng biết, gần đây kinh đô, thế cục có chút hỗn loạn, có một số việc nửa điểm cũng không thể chậm trể." Lưu Phong bình tĩnh điều chỉnh bản thân, tâm thần quả thật có chút nhộn nhạo, nghiêm túc nói. Trích từ: http://4vn.eu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro