10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# [Hiện đại - Trùng sinh - Điền văn] Tam cô nương nhà nông - Ma Lạt Hương Chanh List truyện sủng hoàn + Ebook. Click vào List truyện ngôn tình hoàn + Ebook. Click. Tuyển Editor! Beta-er! Designer! (Cần giúp đỡ) Xem Cách chuyển nhiều trang, tìm truyện, tìm chương, tắt quảng cáo... [Hiện đại - Trùng sinh - Điền văn] Tam cô nương nhà nông - Ma Lạt Hương Chanh ≧◉◡◉≦ ≧◠◡◠≦ ≧◔◡◔≦ Chuyển đến trang Trang trước 1 ... 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13 ... 49 Trang sau Gởi bài trả lời Xem Cách đăng truyện mới, chương mới, chống copy, truyện được đề cử Mèo Mạnh Mẽ↓ 04.09.2015, 16:27 Edit: Mèo Mạnh Mẽ CHƯƠNG 27: ĐỨA TRẺ XÚI QUẨY Nghe nói Tiểu Tứ bỏ đi, Diêu Tam Tam vô cùng sốt ruột. Một đứa con nít tám tuổi, nó có thể chạy đi đâu? Năm ấy, thường xuyên nghe nói chuyện bọn buôn người, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện được! Diêu Tiểu Cải lại lên tiếng hỏi: “Cậu hai, đang yên đang lành, sao Tiểu Tứ lại đột nhiên chạy ra khỏi nhà, còn chạy luôn không trở lại?”. "Chuyện này. . . . . . Haiz! Một hai câu không thể nói rõ, tìm người trước rồi hãy nói!”. Mặt cậu hai lộ vẻ khó xử, vừa leo lên xe máy, vừa căn dặn ba chị em: "Ba đứa, mau mau đi tìm dọc theo đường, nói không chừng là nó muốn trở về nhà con, đến những đường mà nó có thể tới để tìm thử”. Tìm thử? Trước nay Tiểu Tứ chưa từng tới nhà cha mẹ ruột, một cô bé tám tuổi, không có đồng nào trên người, không biết đường đi, làm sao mà nó tìm về được? Ba chị em vội vã bàn bạc, quyết định men theo đường đi tìm Tiểu Tứ, ba chị em tìm một đường đến trấn trên, lại đặc biệt đi đến sân ga hỏi một vòng, nhưng không có ai nhìn thấy một cô bé bình thường, hoặc là nói, không ai buồn để ý. Họ đi tìm rất xa về phía nhà bà ngoại, nhưng không hề thấy tăm hơi Tiểu Tứ, ba chị em lo lắng nóng nảy, hết đường xoay sở. Cho đến trời tối, mới không thể không kéo lê hai chân nặng như đổ chì, đi về nhà trước. “Tam Tam, có khi nào Tiểu Tứ thật sự tìm đến đây được không?”. “Không đâu, Tiểu Tứ là một đứa nhỏ không thể đi xa, nói không chừng bên ngoại đã tìm được, nhưng chưa đến báo với chúng ta đấy”. "Đúng, nói không chừng bên kia đã tìm được."       “Chị hai, chị ba, hai người đừng quá nóng ruột, hôm nay chúng ta có gấp cũng gấp không được, sáng sớm mai chúng ta đến nhà ngoại xem thử, dù chưa tìm được, mình cũng sẽ tìm tiếp”. Diêu Tam Tam an ủi hai chị. Mấy tháng nay, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải hết sức tin tưởng Diêu Tam Tam, chuyện trong nhà, thường thường đều nghe chủ ý của Diêu Tam Tam cả. Gặp chuyện như vầy, cũng chỉ có thể bàn bạc với Diêu Tam Tam. Thật ra thì, trong lòng Diêu Tam Tam còn lo lắng hơn, nhưng vẫn cố an ủi hai chị, gặp phải chuyện này mà còn có thể không hoảng hốt được hay sao? Họ phải bình tĩnh trước đã, rồi mới có thể nhanh chóng tìm được Tiểu Tứ trở về. Diêu Tam Tam ngoài miệng an ủi hai chị, trong lòng cũng tự an ủi mình. Tiểu Tứ không thể xảy ra chuyện, đời trước, Tiểu Tứ đều sống yến ổn, mặc dù lớn lên ở nhà bà ngoại, mãi cho đến khi tự ra ngoài làm công, lấy chồng, cũng không được trở lại nhà họ Diêu, nhưng Tiểu Tứ vẫn sống tốt. Tiểu Tứ sẽ không có việc gì. Diêu Tam Tam tự nhủ. Cô lôi kéo Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải, nói: “Chị hai, chị ba, mình nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại nói. Nếu ngày mai còn không tìm được, liền báo cảnh sát đi, để cảnh sát tìm giúp chúng ta”. "Cảnh sát có thể tìm giúp mình sao?"            “Có trẻ nhỏ mất tích, mình đi báo án, cảnh sát nhất định có thể tìm giúp mình”. Diêu Tam Tam nói, “Trước tiên chúng ta đừng hoảng hốt, hoảng hốt cũng không ích gì”. Ba chị em an ủi lẫn nhau, về đến nhà, trời đã tối rồi, mặt trăng trốn trong áng mây, mờ mờ không rõ. Diêu Tiểu Đông vừa đi, vừa móc chìa khóa mở cửa, bật đèn sáng, nương theo ánh đèn sáng từ trong nhà chiếu ra, khóe mắt Diêu Tam Tam liếc thấy dưới chân tường cạnh cửa, hình như có thứ gì đó, giật giật. Diêu Tam Tam vội vàng nhìn kỹ lại, một thân hình nho nhỏ, đang co rúc dưới chân tường cạnh cửa. Cô xông tới, kéo bóng người nhỏ bé kia, kêu một tiếng: “Tiểu Tứ?”. Trời vừa sáng Diêu Tiểu Tứ đã lặng lẽ rời khỏi nhà bà ngoại, tay chân rón rén, lúc này không phải vụ mùa, những người khác còn đang ngủ. Lúc rời đi, Tiểu Tứ tám tuổi đã chuẩn bị tốt vạn lý trường chinh, rón rén lấy theo một xấp bánh rán, tìm một chiếc áo ngắn của mình bao lại, ôm vào lòng, lặng lẽ kéo cửa ra, rời khỏi ngôi nhà nhỏ đã gắn bó tám năm. Tiểu Tứ đã từng nghe nói, nhà mình ở thôn Thổ Câu làng Thạch Kiều, nằm ở hướng Đông Nam của nhà bà ngoài, Tiểu Tứ đi một đường theo hướng Đông Nam, hỏi địa danh kia, lần lượt đi qua các thôn xóm, trốn chó, trốn xe… Tốc độ đi bộ bình thường của người lớn là mười dặm đường một giờ, thế nhưng ba mươi dặm đường, Tiểu Tứ đi mất cả một ngày. (*)d;d;l-q-d Dặm: Một dặm bằng ½ km. Cảm ơn trời đất, con bé cúi đầu im lặng bước đi, thế mà lại không xảy ra chuyện gì. Lúc mặt trời lặn xuống phía Tây, Tiểu Tứ rốt cuộc cũng đi vào thôn Thổ Câu, đây vốn là nên là nơi bản xứ của nó, thế nhưng lại là lần đầu tiên nó được tới. “Nhà của Diêu Tiểu Đông ở đâu vậy chị?”. Tiểu Tứ chọn một cô bé hơn mười tuổi đề hỏi đường, ngẫu nhiên hỏi trúng Diêu Lĩnh Đệ bạn học của Diêu Tam Tam, Diêu Lĩnh Đệ dẫn nó vượt qua hai con ngõ, chỉ tay: “Đó đó. Nhà chị ấy hình như không có ai ở nhà, khóa cửa rồi”. Diêu Lĩnh Đệ tò mò nhìn Tiểu Tứ, dáng dấp Tiểu Tứ có mấy phần tương tự với chị em nhà họ Diêu. “Em là họ hàng nhà chị ấy hả?”. Tiểu Tứ không trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Cảm ơn chị, em đợi các chị ấy." Diêu Lĩnh Đệ đi rồi, Tiểu Tứ quan sát ngôi nhà hai gian cũ kĩ trước mắt, ngay cả hàng rào cũng không có, Tiểu tứ lặng lẽ đến cạnh cửa, ngồi dựa vào tường, ăn một cái bánh rán. Chờ mãi chờ mãi, Tiểu Tứ co ro mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cho đến khi bị cái gì đó đánh thức, đã nghe thấy tiếng ba chị rồi. *Truyện được edit bởi Mèo Mạnh Mẽ -diễn-đàn-Lê-Quý-Đôn-* Diêu Tiểu Tứ ngồi bên bàn ăn, ăn sạch mỳ sợi chị hai nấu cho nó như hổ đói. Cả ngày nay, Tiểu Tứ chỉ ăn có mấy cái bánh rán, nước cũng không có mà uống, đã sớm vừa mệt vừa đói rồi. Diêu Tiểu Đông cho hai quả trứng vào mì, Tiểu Tứ lặng lẽ ăn, lặng lẽ quan sát sắc mặt ba chị. Nó đang lo lắng, ngày mai mình sẽ bị đuổi trở về.      “Tiểu Tứ, sao em lại chạy đến đây? Chạy loạn như vậy lỡ xảy ra chuyện rồi sao?”. Diêu Tiểu Cải không nhịn được mà nói nó. Diêu Tam Tam liếc nhìn chị ba ra hiệu, hơi lắc đầu: trước đừng hỏi, đợi nó ăn no rồi lại nói. Tiểu Tứ ăn sạch mì rồi, lấy mu bàn tay quệt miệng, giương đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn ba chị, trong mắt tràn ngập uất ức và mong đợi. “Ăn nữa không?” Diêu Tiểu Đông hỏi. Tiểu Tứ lắc đầu, cúi đầu dưới ánh mắt của ba chị, tự đùa với mấy ngón tay của mình. “Tiểu Tứ, sao em lại chạy ta ngoài? Em nhỏ như vậy, nếu lỡ gặp phải bọn buôn người, em sẽ bị bắt đi đó”. Diêu Tam Tam nói, “Tiểu Tứ, em nói với chị xem, nguyên nhân gì mà chạy đến đây?”. “Em muốn về nhà em”. Tiểu Tứ vừa mở miệng, nước mắt đã trào ra, “Tối hôm qua, em trông Tiểu Bối không cẩn thận để nó ngã sấp xuống khóc lên, mợ hai đánh em, mắng em ăn không ngồi rồi, chỉ ra cửa chính kêu em cút đi… Tiểu Bảo cũng động tí là đánh em, nói em là đứa xúi quẩy ăn bám nhà họ…”. Tiểu Tứ nói xong, nước mắt đã rơi xuống như mưa, trong đôi mắt có thần sắc không tương xứng với số tuổi, nó tủi thân mím môi, nói: “Chị hai, chị ba, chị tư, sao các chị được ở nhà mình, còn em không được? Bà ngoại không cho em trở về, nói em về sẽ không có cơm ăn, sẽ đói chết. Nhưng em không muốn sống ở nhà bà ngoại đâu, em sẽ rất nghe lời, em không muốn làm đứa xúi quẩy đâu”. Đứa nhỏ sinh vượt kế hoạch bị giấu nuôi, ở nông thôn bị gọi là “đứa nhỏ xúi quẩy”, Diêu Tiểu Tứ không muốn làm đứa nhỏ xúi quẩy đó nữa. Diêu Tam Tam vừa nghe, nước mắt đã không nén được rơi xuống. Cô lau nước mắt, nói: “Chị hai, mình không thể kêu Tiểu Tứ trở lại nữa. Theo nó đi, dù sao cha mẹ cũng không có ở nhà, Tiểu Tứ đi cả ngày đường, con bé nhỏ như vậy lại một mình một đường tìm đến, em làm sao cũng không thể đuổi nó trở về được. Coi như cha mẹ có trở về, mình cứ nói là mình để Tiểu Tứ ở lại nhà đi!”. Mắt Diêu Tiểu Đông loang loáng nước mắt, do dự một chút. Chuyện này, thật sự không phải là chuyện cô có thể làm chủ. Diêu Tiểu Đông còn chưa kịp mở miệng, Diêu Tiểu Cải đã nói: “Bây giờ vấn đề không phải là mình giữ Tiểu Tứ hay không, em chờ xem đi, nếu Tiểu Tứ chạy về đây rồi, thì nhất định mợ hai sẽ không đồng ý để nó trở lại nữa”. “Đúng đó, chị hai, Tiểu Tứ chạy về đây rồi, không thể đưa nó quay lại nữa!”. Tiểu Tứ không lên tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Diêu Tiểu Đông. Diêu Tiểu Đông lau nước mắt, nói: “Không kêu Tiểu Tứ trở về đó, bốn chị em mình, có đói chết cũng đói chết chung một chỗ”. Diêu Tiểu Tứ cứ thế trở lại nhà mình, nhiều năm sau, Diêu Tam Tam mỗi lần nhớ lại chuyện này, vẫn luôn bùi ngùi xúc động. Một cô bé tám tuổi, dưới nắng gắt, dựa vào hai chân mình đi ba mươi mấy dặm đường, quật cường chạy trở về nhà… Ước chừng là bắt đầu từ đó, Diêu Tam Tam thương Tiểu Tứ, đã thương đến tận xương tủy. Nói đi nói lại, trời cũng đã khuya lắm rồi. Ba chị em nấu cho Tiểu Tứ một nồi nước nóng, để nó thoải mái tắm rửa sạch sẽ. Ba chị em cô vẫn ngủ chung một giường, giờ có thêm Tiểu Tứ rồi, bốn người nằm chung nhất định không tiện, trên chiếc giường hướng nam mà trước kia Trương Hồng Cúc ngủ có một đống chăn, Diêu Tiểu Đông đều đã sửa soạn, trải giường đâu vào đấy. “Chị hai, từ giờ chị với chị ba một giường, em với Tiểu Tứ một giường nhé”. Diêu Tam Tam nói. Còn chừng nào cha mẹ họ về, lúc ấy nói sau.           “Ừ!”, Diêu Tiểu Đông khẽ cười, nói với Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ, về sau em ngủ chung giường với chị tư, chịu không?”. Tiểu Tứ gật đầu. Đứa nhỏ này, thiếu đi sự hoạt bát mà một đứa trẻ tám tuổi nên có. Loại trải nghiệm “đứa xúi quẩy” kia, tất nhiên là có ảnh hưởng rất lớn tới tâm lý và tính cách của con nít, bị giấu đi nuôi, thiếu sự yêu thương của cha mẹ, bà ngoại thậm chí còn không dám cho nó ra cửa, sợ bị người có dụng tâm khác, bắt được chứng cứ Trương Hồng Cúc sinh vượt kế hoạch, giống như động vật nhỏ bị nuôi nhốt trong chuồng. Tiểu Tứ quá yên tĩnh, biết điều, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta đau lòng. *** Sáng sớm hôm sau, cậu hai lại tới, lúc này là một mình đạp xe tới, vừa vặn chạm mặt Diêu Tiểu Đông đúng lúc bước ra khỏi tường thấp của chuồng heo, cậu hai hỏi: "Tiểu Tứ đâu? Tiểu Tứ có tới hay không?" Diêu Tiểu Đông nói: "Có tới, tối hôm qua tự nó tìm tới." Cậu hai thở phào nhẹ nhõm, khẽ quăng xe đạp qua một bên, giận dữ nói: “Con bé này, tại sao lại chạy loạn như vậy chứ? Cả nhà lo lắng cho nó gần chết, bà ngoại con từ lúc nó mất tích không ăn một miếng cơm. Hôm qua ngay cả kênh rạch ao cá cậu cũng kêu người đi mò vớt rồi, nó thật là… Nếu xảy ra chuyện gì, còn có thể để cho người ta sống nữa không? Cậu không công nuôi lớn nó, nếu nó xảy ra chuyện, cậu phải nói sao với cha mẹ con?”.                      Cậu hai sải bước vào phòng, nhìn chằm chằm vào Tiểu Tứ vẫn còn đang nhắm mắt ngủ trên giường, thở dài nặng nề. Nghĩ lại thì cậu hai cũng không dễ dàng gì, hôm qua tìm đến nóng nảy, lúc ấy chỉ nghĩ nếu tìm được đứa nhỏ không hiểu chuyện kia, ra sức đánh nó một trận trước rồi nói! Thế mà lúc này nhìn thấy Tiểu Tứ bình yên ngủ say, rốt cuộc cậu hai cũng không nhẫn tâm, xoay người ra khỏi phòng, tự lấy một băng ghế nhỏ đến ngồi cạnh cửa. "Nếu không. . . để cậu đưa Tiểu Tứ về? Cha mẹ mấy đứa không có ở nhà, cũng không biết chuyện, mợ hai mấy đứa… tính tình có hơi nóng nảy một chút, không phải cậu nói cha mẹ mấy đứa chứ, có một số việc, cũng không thể trách mợ hai mấy đứa, nghĩ xem đứa nhỏ từ lúc mới ra đời, nuôi lớn như vậy dễ lắm sao? Vậy mà cha bây gần như không hỏi đến chuyện của nó!”. Diêu Tam Tam thật lòng thông cảm cho nỗi khó xử của cậu hai, trong đó lại càng thương xót cho Tiểu Tứ. Ba chị em nhìn nhau, sau đó Diêu Tam Tam tiếp lời: “Cậu hai, tụi con cũng biết cậu nuôi Tiểu Tứ lớn như vậy không dễ dàng gì, cũng biết cậu gặp phải việc khó xử, sau này Tiểu Tứ trưởng thành, sẽ không thể nào quên ơn nghĩa của cậu và ngoại, bây giờ nếu nó đã chạy trở về, thì để nó ở nhà đi, nếu mang nó trở lại, chẳng phải là làm khó cậu rồi sao?”. Cậu hai thật lâu không lên tiếng, ngồi một lúc, mới đứng dậy nói: “Này trước tiên cứ như vậy đi, cậu phải nhanh đi về, nói với bà ngoại bây một tiếng. Bà ngoại bây đã nóng ruột muốn chết rồi”. Cậu hai vừa đạp xe đi, Tiểu Tứ đã chân trần chạy ra ngoài, mở to mắt nhìn Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam cười nói với nó: “Sao lại để chân không mà chạy ra ngoài vậy? Không bắt em trở về đâu, yên tâm đi!”. “Dép của em hôm qua đi bộ đã bị đứt quai rồi”. Diêu Tiểu Đông vội nói: "Không sao đâu, dép nhựa cũng dễ vá mà, lát nữa chị hai sẽ vá cho em”. Nên mua cho Tiểu Tứ một đôi dép mới. Tiểu Tứ cũng nên chuẩn bị lên Tiểu học rồi. Lần này Tiếu Tứ tới, việc trước tiên Diêu Tam Tam nghĩ đến, vẫn là suy nghĩ biện pháp kiếm ra tiền, hết cách rồi, thứ mà họ thiếu nhất chính là tiền. . . . Đã sửa bởi Mèo Mạnh Mẽ lúc 04.09.2015, 16:30. Gửi thanks 10 sự đổi mới của mục đọc truyện! Hãy xem vì lợi ích của các bạn! Xin ủng hộ:      Mèo Mạnh Mẽ↓ 04.09.2015, 16:28 Edit: Mèo Mạnh Mẽ CHƯƠNG 28: ĐẦU TRỌC NHỎ (1) Sự tồn tại của Tiểu Tứ, trước đó Diêu lão nãi đã biết, mà nếu Diêu lão nãi biết rồi, thì mấy người con khác của Diêu lão nãi cũng biết, dĩ nhiên, với bên ngoài thì nhất định phải giấu diếm, dẫu cho có vài người thân thích trong thôn từng âm thầm bàn tán với nhau, nhưng tối thiểu thì người trong nhà cũng sẽ không thừa nhận. Cho dù có người đến nói với Diêu lão nãi, con cả nhà bà có một đứa con gái thứ tư đi chăng nữa, thì nhất định bà ấy cũng sẽ quả quyết đáp lại một câu: Ô hay, chuyện bịa đặt! Nhưng hiện giờ Tiểu Tứ đã trở lại, đang ở trong nhà Diêu Liên Phát, dĩ nhiên sẽ có người nói đến tai Diêu lão nãi, Diêu lão nãi liền tức giận, chạy tới nhà Diêu Liên Phát xem, lần này có vẻ đã khôn ra, biết rõ các cô gái sẽ không nghe lời bà ta, nên không nói gì, một câu cũng không nói, chỉ oán hận dậm chân một cái, dùng sức nhìn chòng chọc vào Tiếu Tứ, nhỏ giọng mắng mấy câu trong miệng, rồi xoay người đi mất. Diêu Tam Tam biết, Diêu lão nãi trở về, nhất định sẽ tìm cách báo cho Diêu Liên Phát biết, thế nhưng, chuyện gì tới sẽ tới, nếu ba chị em đã giữ Tiểu Tứ lại, thì cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý, tùy bà ấy đi thôi! Ngược lại, chú hai đến thăm Tiểu Tứ, kéo tay Tiểu Tứ quan sát hồi lâu, móc ra 10 đồng nhét vào tay Tiểu Tứ, nói: “Tiếu Tứ, mua một bộ quần áo mặc đi, chú là chú hai, lần đầu thấy mặt, chú nghèo nên cũng không có tiền bạc để cho con. Lớn như vậy rồi, mà chưa được ăn một viên kẹo từ chú hai nữa”. Tiểu Tứ còn nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện, liền khước từ theo trực giác, Diêu Tam Tam ở một bên nói: “Tiểu Tứ, chú hai cho em, thì em nhận đi, chú hai thương em đó. Nhà chú hai không có con gái, về sau chúng ta lớn rồi, nhớ hiếu thuận chú hai”. Chú hai nghe vậy liền toét miệng cười, nói: “Đó là đương nhiên, người khác mừng thọ, ăn sủi cảo con gái gói, chú hai già rồi mừng thọ, liền trông cậy vào mấy chị em bây làm sủi cảo cho chú ăn rồi”. Lòng dạ chú hai coi như tốt, bình thường trong nhà cày ruộng, làm lụng, đều nhờ chú hai giúp đỡ, như chuyện Vương Tiểu Mãng chú hai cũng giúp đỡ tận tình, trong lòng Diêu Tam Tam cảm động và ghi nhớ hết, cha mẹ cô không có ở nhà, cho dù có muốn mạnh mẽ, có một số việc vẫn còn cần phải có người lớn giúp đỡ. Nhìn lại nhà chú hai, thím hai nói chung có chút cậy mạnh không phân rõ phải trái, nhưng so với một nhà chú ba, Diêu Tam Tam vẫn nguyện ý thân cận với nhà chú hai hơn. Không phải cô xu lợi, mà là chú hai hiền hậu hơn, thứ hai là thực sự bị đời sống và hoàn cảnh ép buộc. Lại có một chuyện nguy cấp nữa – Trên đầu Tiểu Tứ có chấy. Mới sớm tinh mơ, hai người lớn lo thức ăn cho heo, Diêu Tam Tam bắt cái ghế dài ở cửa, kêu Tiểu Tứ qua chải đầu cho nó. Tóc Tiểu Tứ thưa thớt, có hơi hoe vàng, chiều dài cũng thắt được bím tóc nhỏ rồi. Mới chải một cái, Diêu Tam Tam đã tinh mắt nhìn thấy trên tóc có gì cái gì đó nhỏ xíu trăng trắng, vội nói: “Không phải trứng chấy đấy chứ? Chị thấy tối em ngủ luôn gãi đầu”. Đầy tóc ra, quả nhiên thấy trên tóc là một đám trứng chấy trắng. Diêu Tam Tam rất nhanh đã bắt được một con chấy đen bò trên da đầu, giơ ra cho Tiểu Tứ nhìn.                      “Con chấy bự này cắn em nè, không ngứa sao được!”. Nói đoạn, Diêu Tam Tam dùng móng tay ép một cái, con chấp bị ép dẹp lép, móng tay lưu lại vệt máu đỏ. Bóp chết một con rồi, Diêu Tam Tam liền vạch tới vạch lui, tìm bắt chấy cho Tiểu Tứ. Mới bắt một chút, móng tay đã bẩn một mảng. “Bà ngoại mắt kém, không thấy chấy để bắt, dùng lược dày, với thuốc diệt chấy cho em, nhưng chưa hết, bà ngoại bận rộn, nó lại nhiều lên. Tiểu Tứ nói rồi, lại không nhịn được đưa tay gãi. Sớm hơn vài năm, trên đầu trên người trẻ con trong thôn, đều có rất nhiều chấy, lúc Diêu Tam Tam đi học, nữ sinh còn bắt chấy cho nhau trong giờ học. Nhưng ba chị em nhà họ Diêu thì không có chấy, thật ra thì nếu chịu khó tắm gội kỹ lưỡng thì dĩ nhiên sẽ không có chấy được. Diêu Tiểu Cải thấy thế, liền bỏ lại thức ăn heo đang quấy, chạy vào nhà lục lọi nữa ngày, tìm được một cái lược dày, đưa cho Diêu Tam Tam, nói: “Mau mau chải cho nó, chịu khó tắm gội, chờ đến phiên chợ mua cho nó ít thuốc diệt chấy, mau mau trị cho nó, đừng để ba chúng ta cũng bị lây luôn”. Diêu Tam Tam nghĩ, cô ngủ chung giường với Tiểu Tứ, sợ rằng đã thật sự lây chấy rồi, liền cười nói: “Muốn chải lược dày thì trước tiên em phải chải sạch em đã, không chừng em lây thật rồi”. "Cái con nhỏ hư này! Tiểu Tứ, đạp chị tư hư của em một cái đi." Tiểu Tứ tất nhiên sẽ không đạp Diêu Tam Tam, chỉ cúi đầu, trong lòng thấp thỏm không yên, không nhịn được lại đưa tay lên gãi. “Chị ba, em thấy trên đầu Tiểu Tứ, nhiều trứng chấy lắm, mỗi sợi tóc có tới mấy trứng, nằm rải rác khắp nơi, coi như có siêng gội siêng chải lược dày, thì cũng không thể trị dứt. Chẳng bằng…”. Diêu Tam Tam nhìn về phía Tiểu Tứ, cười không ngừng, “Chẳng bằng cho nó cạo trọc đi, trị hết ngay”. “Con gái người ta, cạo đầu không khó coi hả?”. Diêu Tiểu Cải không tán thành. “Vậy không phải nhanh hơn sao? Dù sao nó cũng còn nhỏ. Trị chấy xong rồi, còn có ai lây cho nó được nữa?” Diêu Tam Tam nói rồi, đứng trước mặt Tiểu Tứ, động viên nó: “Tiểu tứ, mình cạo đầu thôi, em nhìn tóc này của em nè, trên đó toàn là trứng chấy, thắt bím nhỏ cũng xấu, nếu không trị hết ngay lập tức, nó cắn em cả ngày lẫn đêm, ngứa ngáy chết mất, da đầu đều đã bị cắn bị thương hết rồi”. Diêu Tiểu Đông nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu Tứ, không bằng mình cạo sạch thật đi, dù sao em cũng còn nhỏ, cạo trọc cũng bình thường, trong thôn cũng có mấy con bé cạo đầu đấy”. “Cái đó là người ta cắt húi cua, còn nó muốn cạo phải cạo sạch, con gái mà đầu trọc, khó coi lắm”. Diêu Tiểu Cải tiếp tục giữ nguyên ý kiến. Diêu Tam Tam đẩy chị ba một cái, nói: “Tránh một bên nè, chỉ có chị là thích đẹp thôi, khỏe mạnh vệ sinh không quan trọng hơn đẹp hả?” Nói xong ngồi xổm xuống, tiếp tục dụ dỗ Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ, em xem bây giờ là mùa hè, cạo trọc sẽ mát mẻ hơn, dễ tắm nữa. Lại nói giữa hè, vừa đúng phải đội mũ che nắng, chờ chị ra đường mua cho em một cái mũ đẹp, em đội mũ rồi, tóc sẽ mọc ra rất nhanh thôi, được không?”. Tiểu Tứ gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Vậy em cạo đầu, chị mua mũ cho em, đừng nói với người khác nhe”. Ăn sáng xong, Diêu Tam Tam phải đi sang nhà ông Tam hàng xóm mượn tông đơ cạo đầu, thật sự cạo cho Tiểu Tứ cái đầu trọc lốc trơn mượt, tôn lên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tiểu Tứ, rất có cảm giác vui mừng. Diêu Tam Tam nhìn kiệt tác của mình, cười mãi. Tóc cạo ra được, Diêu Tam Tam ném thẳng vào chậu nước, trông coi đến lúc số chấy kia chết hết. Cô lau sạch tóc vụn cho Tiểu Tứ, nhịn cười, nói: “Được rồi, sạch rồi đấy”. Tiểu Tứ không nhịn được đưa tay sờ sờ cái đầu láng o của mình, mới nhớ ra, cái mũ của nó còn chưa mua được, vội vàng rửa sạch mặt mũi đầu cổ, trốn vào trong nhà. Hôm sau phiên chợ, Diêu Tam Tam lên trấn, hôm nay cô giao ốc cho Dương Bắc Kinh, thuận tiện mua cho Tiểu Tứ một cái mũ. Với lại, trong lòng cô còn có việc khác. Lần này Tiểu Tứ đến, điều đầu tiên mà Diêu Tam Tam nghĩ, vẫn là biện pháp làm ra tiền, hết cách rồi, thứ họ thiếu nhất chính là tiền. Bốn chị em, có tiết kiệm đi nữa cũng phải chi tiêu sinh hoạt. Lại nói, Tiểu Tứ cũng nên lên Tiểu học rồi, đầu thập niên 90, tiền thu nhập rất thấp, nói là giáo dục bắt buộc, nhưng mỗi lần giao học phí lại rất nhiều, học phí Tiểu học Trung học, còn cao hơn hai mươi năm sau. Diêu Tam Tam mang ốc đến cho Dương Bắc Kinh trước, gặp Dương Quảng Châu cũng đang ở đây, cười ha hả hỏi Diêu Tam Tam: “Tam Tam tới rồi? Chị em không đi chợ chung sao?”.                Diêu Tam Tam biết anh ta có ý, liền nghịch ngợm hỏi: “Anh cả Dương hỏi chị nào của em?”.                     Dương Quảng châu nghiêm trang nói: "Chị nào cũng được hết, đều được!" Gửi thanks 10 sự đổi mới của mục đọc truyện! Hãy xem vì lợi ích của các bạn! Mèo Mạnh Mẽ↓ 06.09.2015, 23:40 Edit: Mèo Mạnh Mẽ CHƯƠNG 28: ĐẦU TRỌC NHỎ (2) Diêu Tam Tam cười khúc khích, thầm nói, thèm để ý đến anh à! Dương Bắc Kinh bên cạnh nghe thấy, liếc anh trai một cái, có chút bất đắc dĩ. Anh cả cũng từng nửa đùa nửa không nói với anh, nói em thấy hai chị của Tam Tam không, được đấy, chịu khó, đoan trang, dáng dấp dễ nhìn, ý kia còn không rõ lắm rồi sao, em tôi ơi, em còn không mau tính toán hành động nữa hả? Thế nhưng Dương Bắc Kinh là một người đàng hoàng chững chạc, kêu anh đi nói mấy lời chọc cho con gái vui vẻ, anh không nói được, lại nói, anh cũng chưa từng thân cận với người khác, lấy tính tình của anh, thật đúng là không thể nảy sinh tình cảm yêu mến gì. Diêu Tam Tam xách ốc, đổ thẳng vào chậu lớn trong nhà bếp, Dương Bắc Kinh “ối” một tiếng, nói: “Còn chưa có cân!”. “Anh hai Dương, anh với anh trai anh giúp em biết bao nhiêu việc? Vớt ít ốc trong nước, chỉ mất chút thời gian mà thôi, còn lấy tiền của anh nữa, sao em còn dám tới cửa anh?”. “Như vậy sao được, em khó khăn lắm mới vớt được, chà rửa cắt đuôi từng con, còn chờ lấy tiền bán để đóng học phí đấy!” mèo mạnh mẽ dїễn५đàn५lê५quý५đôn Dương Bắc Kinh cũng không vớt ra cân, mà án theo số cân thường ngày, móc ra mười đồng nhét vào tay Diêu Tam Tam: “Cầm đi. Em không lấy, làm sao anh lấy ốc của em được nữa? Kêu anh đi mua người ngoài hả?”. Diêu Tam Tam vốn định trả lại cho anh, nhưng cũng biết tính tình người kia, nghĩ lại, mùa thu này Dương Quảng Châu sẽ kết hôn, có ý sẽ bổ sung sau, mua cho anh ấy chút đồ tốt làm quà tặng, chắc anh ấy sẽ không thể từ chối được! Nghĩ vậy, Diêu Tam Tam cũng không kiên trì nữa, xoay mặt nói với Dương Quảng Châu: “Anh cả Dương, anh đi nhiều nơi, trải nhiều thấy rộng, anh tư vấn giúp em một chút, em muốn mở một sạp hàng nhỏ trên đường này để buôn bán nhỏ, thì có thể bán gì?”. “Em hả?”, Dương Quảng Châu sờ sờ cằm, nói: “Em hẳn phải đi học, mấy ngày nay nghỉ hè, đủ để em làm gì chứ? Chuyện làm ăn này, có câu kiếm tiền được hay không, còn do thành thạo, bất luận là kinh doanh cái gì, cũng đều phải bỏ thời gian thăm dò cách thức, vừa mới bắt đầu muốn làm ra tiền ngay thì không dễ”. “Em học trước, còn có hai chị em nữa!”. Diêu Tam Tam nói, “Anh xem, em bán loại ngước ngọt trong túi nhựa ở bên đường có được không?”.                                                   Dương Quảng Châu nói: “Thứ đó, nhìn mặt ngoài có thể kiếm tiền, lấy sỉ 2 3 xu một túi, bán tới 5 xu, cảm giác lời hơn một nửa, nhưng mà nếu em chỉ bán nước có ga, thì cả ngày cũng không bán được bao nhiêu túi, bán vào phiên chợ, thì trông chờ vào bọn trẻ mua, một ngày em bán nhiều lắm là một trăm túi chứ gì? Cả ngày chỉ được 3 đồng tiền. Tính luôn công sức, thì hoàn toàn không có lời. Người ta bán nước ngọt, còn bán kèm thứ khác nữa”. “Bây giờ đang là nghỉ hè, chờ đến lúc đi học, tới cổng trường bán thì tạm được”. Dương Bắc Kinh chêm vào một câu, “Tới trước cổng trường bán, lấy thêm ít vở, gôm tẩy các loại, học sinh phải dùng mấy vật dụng nhỏ ấy, thế mới kiếm tiền được”. Diêu Tam Tam thấy hai người nói cũng rất có lý, tạm thời chỉ có thể gác lại chuyện bán túi nước ngọt rồi, nghĩ thầm trong lòng, chờ tựu trường, phải thử nghĩ cách mới được. “Anh cả Dương, anh quen thuộc nhiều nơi, anh có biết nơi nào thu mua cá trê hay không?”. "Em hỏi cái này làm gì?" Diêu Tam Tam cười ngượng ngùng, nói: “Em muốn đi xem người ta mua cá trê một chút. Thời gian trước thu nhộng ve, Diêu Tam Tam coi như đã nếm được ngon ngọt của việc buôn bán hai đầu rồi, bên này mua, bên kia bán, chỉ cần bạn thận trọng, thì nhất định làm ra tiền. Mấy ngày nay ảnh hưởng bởi chuyện Tiểu Tứ, nếu không, cô đã rủ hai chị đi bắt cá trê bán. Nhưng cô lại nghĩ, người ta đến đường mình thu lại, không phải vì kiếm lời sao? Một mình mình bắt cá trê, có thể bán được mấy đồng tiền? Thu cá trê, nhất định là kiếm được nhiều hơn, hơn nữa hàng năm đều có thể thu. Sao mình không làm thử? Thôn làng của mình dựa vào đập nước, kênh rạch ao hồ rất nhiều, cá trê cũng nhiều. Vừa lúc nghỉ hè, trong thôn có nhiều trẻ con nhàn rỗi. Trẻ con nông thôn đều bắt cá trê rất lành nghề, kêu gọi chúng đi bắt cá trê, cô tới thu, thì nhất định có thể kiếm tiền. Nhưng cách thức, vấn đề vận chuyển, cũng phải thăm dò cho rõ ràng trước đã, đâu có chuyện gì đơn giản như vậy? Nếu là một cô bé mười tuổi bình thường nói muốn thu mua cá trê, muốn làm buôn bán, nhất định là Dương Quảng Châu sẽ xì mũi coi thường, chẳng buồn để ý, thế nhưng Diêu Tam Tam trước mắt này, Dương Quảng Châu biết cô có ý tưởng, có khả năng làm được. Dương Quảng châu suy nghĩ một chút rồi nói: "Cá trê này thì anh thật sự không rõ lắm, trên đường chợ mình cũng có thu, không biết thì không thể nói chắc được. Anh đoán nhất định ở Niệm Thành có người thu, để anh hỏi thăm cho em”. ***Edit bởi: Mèo Mạnh Mẽ*** Diêu Tam Tam từ tiệm ăn vặt tiện lợi bước ra, liền lượn một vòng trên đường, mua cho Tiểu Tứ một cái mũ, đi qua chỗ bán giày, suy nghĩ một chút, rồi cũng mua cho Tiểu Tứ một đôi dép lê. Tiểu Tứ không đi theo, mua dép không thể thử được, lấy dép lớn một tí cũng không sao, lại nói, bình thường ở nhà cũng có thể mang, cũng tiện lợi. Tiết kiệm tiền là việc phải làm, nhưng có một số việc thật sự không thể tiết kiệm, nên tiêu thì tiêu. Trong tay Diêu Tam Tam không có nhiều tiền, tiền kiếm được nhờ thu nhộng ve, ba chị em lấy mua vật dụng, mua đồ qua nhà bà ngoại, đã dùng không ít. Diêu Tam Tam ngèo, nhưng bụng dạ lại rộng rãi —— Hiện giờ cô cảm thấy, tiền kiếm được, không nhất định phải chăm chăm tiết kiệm. Diêu Tam Tam mua mũ và giày, lại tùy ý đi dạo một vòng trên phố, trên đường có rất nhiều thứ tốt, ăn ngon, đẹp mắt, chơi vui đưa tay vẫy gọi, nhưng trong túi cô ít tiền, không dám phung phí đâu! Cuối cùng mua một cân đào, hai lạng tôm khô, quyết định về nhà cắt ít rau hẹ, trộn với tôm khô và trứng gà, gói sủi cảo ăn, chúc mừng Tiểu Tứ về nhà. Sau đó Diêu Tam Tam tìm thấy sạp mua cá trê, đứng cạnh đó nhìn xem. Thu cá trê nhìn có vẻ là hai vợ chồng, dùng một chiếc xe ba bánh, sạp bày dưới một tán cây lớn, trên xe đặt hai thùng sắt lớn, dưới đất còn có một thùng nhỏ. Thu được cá trê, thì bỏ vào thùng nhỏ, xong rồi trút vào thùng sắt lớn. Diêu Tam Tam rướn cổ nhìn một chút, cá trê chứa ước chừng nửa thùng. Gặp cá trê nhỏ, cũng không muốn thu, tính tiền ít đi cũng không cần, nói là trộn lẫn bên trong, còn chê bai để ép giá. Thấy Diêu Tam Tam vẫn đứng cạnh đó nhìn, người phụ nữ kia cũng không thèm để ý, còn chủ động nói với cô: “Nhóc con, có bắt cá trê được không? Bắt đi, kiếm ít tiền tiêu”.      Diêu Tam Tam liền cười, nói: “Được ạ, để con tập bắt rồi bán cho cô. Cô mua cá trê này, rồi đi bán ở đâu?”. Cô kia thấy cô là một đứa trẻ, cũng không suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Bán ở Niệm Thành, Niệm Thành có vựa lớn thu lại, bến Mã cũng có. Số này đều được dùng ở mấy thành phố lớn”. “Ồ, đem đi xa như vậy, trời nóng không sợ nó chết sao? Lỡ con bắt được cá trê không ngay phiên chợ, sợ nó chết rồi không thể bán cho cô được”. Diêu Tam Tam ra vẻ tò mò. Đây chính là vấn đề cô lo lắng, cô muốn thu, tất nhiên không thể đưa đi Niệm Thành ngay, làm sao để nó không chết là việc rất quan trọng. Người đàn ông thu cá trê kia, dường như cảm thấy lời này của cô không may mắn, ngẩng đầu liếc cô một cái, nói: “Cá trê này dễ nuôi, không thấy người ta đặt ở nơi râm mắt sao? Đừng để nó phơi nắng, tránh chỗ nóng, ba năm ngày không thể chết được”. Diêu Tam Tam le lưỡi, chẳng trách họ đặt xe dưới bóng cây râm mát, cô còn tưởng rằng người thu cá tự mình tránh nóng nữa chứ! Đoán chừng còn ở lại, người thu cá sẽ đuổi cô đi, Diêu Tam Tam tự giác rời khỏi sạp hàng, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại. Phải nói thứ cá trê này, dân quê khi ấy đều không coi nó là cá, không thích ăn nó, bán vào thành thị, nó lại thành thứ đồ quý giá, đắt tiền hơn mấy thứ cá nuôi khác nhiều. Thật ra thì Diêu Tam Tam thầm cảm thấy, dân quê không thích ăn cá trê hẳn là do không biết làm, một mặt là làm không sạch thì ăn không ngon. Người trong thôn cảm thấy thứ cá này nhủi tới nhủi lui trong bùn, tanh mùi bùn, ăn không ngon. Đến thành thị, lại cảm thấy thứ này thịt dai vị ngọt, giá trị dinh dưỡng cao, còn có tác dụng làm thuốc, trở thành thứ tốt. Cá trê nhỏ ơi cá trê nhỏ, mày có thể cho tao kiếm mấy đồng được hay không đây? Diêu Tam Tam nhìn chằm chằm vào cá trê trườn tới trường lui trong thùng, ý muốn làm ra tiền tràn ngập trong đầu. ****************** Diêu Tam Tam về đến nhà, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải xuống ruộng còn chưa trở lại, cô với Tiểu Tứ nhặt rau hẹ trước, rửa sạch, cắt nhỏ, lại lấy bốn quả trứng cho vào chảo xào chín, trộn thêm tôm khô là thành nhân sủi cảo ba món. Gia vị trong nhà cũng không nhiều, đơn giản là dùng muối bọt, tiêu giã nhuyễn, cũng may là thứ nhân sủi cảo này không cần nhiều gia vị, cho nhiều ngược lại còn làm hỏng hương vị món ăn. Mùa hè nóng bức, rau hẹ hòa với tôm khô, lại thêm trứng gà nữa, vừa nghe đã thấy vô cùng ngon miệng. Diêu Tam Tam làm nhân xong, liền bắt đầu nhào bột, Tiểu Tứ gặm đào Diêu Tam Tam mua, ngồi một bên nhìn cô bận rộng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ thỏa mãn và hạnh phúc. Không ai mắng, không ai đánh, ba chị cũng không chịu sai bảo nó làm việc, còn mua giày mới cho nó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tứ đã có nụ cười. "Chị hai chị ba về rồi." Tiểu Tứ vừa nhìn thấy người, liền lật đật chạy đi đón, vừa dâng đào, vừa đưa quạt. "A, làm sủi cảo...!" Diêu Tiểu Cải vừa vào nhà, trông thấy thì rất vui mừng, nói: “Sao em biết chị muốn ăn sủi cảo rau hẹ vậy?”. "Ai gói cho chị ăn đâu! Người ta làm để tự ăn mà." Diêu Tam Tam cố ý nói. "Cũng vậy thôi, chị thơm lây cũng được." Diêu Tiểu Cải cười hì hì đi rửa tay, rồi ngồi gói cùng Diêu Tam Tam. Diêu Tam Tam cán bột, Diêu Tiểu Cải và Tiểu Tứ gói bánh. Mặc dù Tiểu Tứ còn nhỏ, thế nhưng làm sủi cảo không tệ chút nào, không thua gì chị ba của nó, mất chút thời gian, ba người đã gói đầy một vỉ. Vỉ là thứ mà dân bản xứ dùng thân cây cao lương làm thành công cụ hình tròn, chuyên dùng để đặt sủi cảo, hoặc dùng để che lu khạp. Diêu Tiểu Đông bên ngoai không vội gói sủi cảo mà đi cho heo ăn trước, thấy sủi cảo gói sắp xong, liền đi chà rửa nồi, nấu nước, chuẩn bị nấu sủi cảo. Mấy chị em đang làm sủi cảo vô cùng náo nhiệt, nấu sủi cảo, sủi cảo mới ra lò, thì chú hai tới vừa đúng lúc. Mấy chị em thấy vậy vội vàng mời chú hai ăn sủi cảo. Thấy bộ dạng bốn chị em vui vẻ như thế, chú hai cười khổ, nói: “Mấy đứa thật vui vẻ, cũng không biết người lớn đang sầu lo đến mức nào rồi!”. . . . Gửi thanks 10 sự đổi mới của mục đọc truyện! Hãy xem vì lợi ích của các bạn! Xin ủng hộ:      Chuyển đến trang Trang trước 1 ... 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13 ... 49 Trang sau Gởi bài trả lời Xem Cách đăng truyện mới, chương mới, chống copy, truyện được đề cử Chuyển đến: Tam cô nương nhà nông - Ma Lạt Hương Chanh Top • Diễn đàn • Chat • Tìm kiếm Về giao diện PC 
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=375925

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kkc