4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# [Hiện đại - Trùng sinh - Điền văn] Tam cô nương nhà nông - Ma Lạt Hương Chanh List truyện sủng hoàn + Ebook. Click vào List truyện ngôn tình hoàn + Ebook. Click. Tuyển Editor! Beta-er! Designer! (Cần giúp đỡ) Xem Cách chuyển nhiều trang, tìm truyện, tìm chương, tắt quảng cáo... [Hiện đại - Trùng sinh - Điền văn] Tam cô nương nhà nông - Ma Lạt Hương Chanh ≧◉◡◉≦ ≧◠◡◠≦ ≧◔◡◔≦ Chuyển đến trang Trang trước 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7 ... 49 Trang sau Gởi bài trả lời Xem Cách đăng truyện mới, chương mới, chống copy, truyện được đề cử Mèo Mạnh Mẽ↓ 13.06.2015, 22:26 CHƯƠNG 9: TIỆM ĂN VẶT Edit: Mèo Mạnh Mẽ Buổi chiều Diêu Tam Tam tan học, lại đi đập nước vớt ốc ô lạp ngưu. Bầu trời trong vắt, đồng ruộng xanh biếc, mặt nước mênh mông sáng loáng như ánh bạc, chân trần giẫm trong làn nước cao không quá cổ chân, thỉnh thoảng cúi người xuống, tinh mắt vớt được mấy con ốc, vớt ốc vốn là một việc rất vui vẻ. Mép nước đằng xa cũng có mấy đứa trẻ đang mò ốc, vừa mò, vừa đá nước nô đùa. Nhưng mà hiện giờ Diêu Tam Tam lại không có tâm tình đó. Buổi trưa ầm ĩ, chuyện cô đánh Nhị Văn coi như đã qua, nhưng dù sao Nhị Văn cũng cao lớn hơn cô, là đứa bé trai khỏe mạnh hơn cô, hơn nữa lại được nuông chiều thành tánh, không hề có chút lòng tốt, theo kinh nghiệm của cô, chắc bây giờ nó đang suy nghĩ nên làm thế nào để trả thù cô, nói chung, về sau không thể không đề phòng nó rồi. Con chó nhỏ, cắn người một cái cũng gây thương tích, huống chi Nhị Văn kia không biết nặng nhẹ, không hiểu sâu cạn. Mặc kệ nó! Nó dám làm chuyện xấu, dám đánh người cô liền đánh lại! Hiện tại Diêu Tam Tam cảm thấy, đứa con nít nhỏ như Nhị Văn, phải cứng rắn trừng trị nó vài lần, nó mới đàng hoàng được. Một con nhóc đơn độc, cô không dám vào nước sâu, ốc trước mặt hình như ít đi, chắc là mới nãy mấy đứa trẻ kia đã từng mò qua, Diêu Tam Tam bỏ đi một đoạn, đổi chỗ khác để vớt tiếp. Cô nhìn ốc trong giỏ xách, hôm nay hình như đã vớt được nhiều hơn số lần trước bán. Cô nhàm chán đá nước, âm thầm tính toán trong lòng. Bốn buổi chiều tan học đi vớt, cộng thêm nửa ngày thứ bảy nấu, lể, lần trước cô bán được một đồng sáu, cứ như vậy mà tính, theo số lượng nhiều hôm nay có thể vớt được thì dựa vào việc bán thịt ốc, một tuần lễ cô có thể kiếm chừng ba đồng tiền, một tháng hơn mười đồng. Tiếp tục như vậy, đến bao giờ cô mới góp đủ học phí? Học phí một học kì hơn trăm đồng, có lẽ còn các loại chi phí vụn vặt khác, lại nói, bình thường cô muốn mua giấy bút văn phòng phẩm, cũng phải cần tiền vậy? Có còn con đường nào khác không đây? Diêu Tam Tam nhìn mặt nước rộng lớn không thấy bờ trước mắt, đập nước này nhiều tôm cá, có người nhận thầu mặt nước nuôi cá, trong thôn còn có một số người câu ba ba bán, nghe nói chỉ dùng gan heo và một cây kim thẳng. Ngay cả hạt cát dưới đáy nước cũng có thể bán lấy tiền, ở bờ bắc có thuyền vớt cát vàng, người ta xây sân cát bên bờ đập nước. Nhưng những việc này bây giờ cô đều làm không được! Diêu Tam Tam thở dài, lắc lắc mớ ốc, được hơn nửa giỏ, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã ngả về tây một lát, cô cũng phải đi về, cạnh đập nước này ít người qua lại, trời tối quá, sẽ rất dọa người. Mỗi ngày Diêu Tam Tam đều dành thời gian vớt ốc, đến chiều thứ bảy, đã vớt được hơn nửa thùng, Diêu Tam Tam dùng cả buổi chiều để nấu, nấu xong lại lể, đến lúc mặt trời lặn về phía tây còn chưa xong. Hai chị cô nhổ cỏ về, Diêu Tiểu Cải đi băm cỏ cho heo ăn, Diêu Tiểu Đông lại lặng lẽ cầm kim, tiện tay kéo cái ghế nhỏ lại ngồi lể ốc phụ cô. Diêu Tam Tam vội nói: "Chị, chị đừng lể, là việc của em, đợi cha trở về nhìn thấy, sẽ bị nói đó." "Ông nói gì được? Chị quần quật cả ngày rồi, chị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cũng không làm chậm trễ chuyện gì!" Diêu Tiểu Đông nhỏ giọng nói, "Tam Tam, nghe nói lần trước em bán được một hai đồng, như vậy không được đâu..., mình phải nghĩ biện pháp khác." "Giờ đang học mà, lúc nghỉ hè sẽ có nhiều thời gian hơn." Diêu Tam Tam an ủi Diêu Tiểu Đông, cũng như an ủi chính mình, "Qua một thời gian, buổi tối có thể bắt ve sầu đem bán, hai con năm hào, một đêm ít gì cũng được một hai đồng nhỉ?" "Buổi tối em còn phải làm bài tập kìa!" Diêu Tiểu Đông nói. Trong lúc Tam Tam nói chuyện với chị hai, Diêu Tiểu Cải làm cho Trương Hồng Cúc một chén mỳ, bưng vào phòng, ngay sau đó trong nhà liền truyền ra một tiếng thét kinh hãi: "Mẹ, Mẹ sao vậy?" Diêu Tam Tam sững sờ, hấp tấp đứng lên, cùng Diêu Tiểu Đông chạy vội vào phòng, vén rèm vải lên, Trương Hồng Cúc khoác áo, ngã nghiêng trên mặt đất, Diêu Tiểu Cải đang cố sức muốn kéo Trương Hồng Cúc lên. Diêu Tam Tam sợ hết hồn, chạy nhanh tới, ba chị em hợp sức kéo Trương Hồng Cúc dậy, đỡ lên giường. "Mẹ, mẹ xuống đất hả ?" Trương Hồng Cúc yếu ớt thở một hơi, không còn hơi sức nói: "Mẹ đứng lên cởi cái áo, chắc đứng lên quá mạnh, liền té ngã." Diêu Tam Tam nhìn gương mặt không chút huyết sắc của Trương Hồng Cúc, trong lòng khó chịu. Trương Hồng Cúc mới vừa đẻ non, thân thể suy sút, theo như Diêu Tam Tam biết ở kiếp trước, đẻ non thiếu tháng còn tổn hại thân thể hơn sinh con, sinh con còn sinh vào thời điểm chín muồi, chứ sáu, bảy tháng đã đẻ non thì cũng như cứng rắn bẻ dưa non vậy. -D-Đ-L-Q-Đ Nhưng trong nhà một ngày có mấy cái trứng gã cũng không đủ cho Trương Hồng Cúc ăn. Nhà Diêu Tam Tam có tổng cộng năm con gà, đều là gà mái, nông thôn nuôi gà lẻ tẻ, bình thường không ai chú ý cho ăn, mấy con gà cả ngày đều đi đào bới kiếm mồi, một con gà có thể cho một trứng mỗi ngày, một ngày hai, ba quả trứng gà, đều lấy cho Trương Hồng Cúc ăn buổi sáng, còn lại, cũng đều dùng làm canh, mì gì đó cho bà. Mấy thứ này, được bao nhiêu dinh dưỡng đâu? Nhưng Diêu Liên Phát lại không coi trọng, cứ cho rằng chỉ là đẻ non, cũng không phải sinh em bé thật, nên ngay cả mua thêm một ít trứng gà cũng không thèm. Chắc là thiếu máu đi? Hoặc là tuột huyết áp. "Cha, hôm nay mẹ con té xỉu, thân thể mẹ rất yếu, cha phải mua cho mẹ ít trứng gà, gan lợn gì đó, để mẹ bồi bổ dinh dưỡng." Lúc ăn cơm tối, Diêu Tam Tam nói với Diêu Liên Phát như vậy. Diêu Liên Phát nhai bánh rán, nhướng mắt không lên tiếng. "Cha, nếu thân thể mẹ con có vấn đề, đừng nói sinh em trai, nếu mẹ cả ngày ốm đau bệnh tật, cha dắt theo mấy chị em con đây, cuộc sống này chắc phải khó sống rồi." "Mày có tiền không? Nhiều cái mồm há ra như vậy, tao lấy đâu ra tiền mà nuôi?" Diêu Liên Phát ném một câu như thế. Cái nhà này, rốt cuộc là ai nuôi ai chứ? Ba chị em có ai ăn không ngồi rồi hả? Diêu Tam Tam liếc nhìn rèm cửa trong phòng, dằn lại tính tình mà nói: "Cha, thiếu tiền là chuyện nhất thời, nhưng nếu mẹ con ngã bệnh thì là chuyện của nửa đời sau, không riêng gì một mình mẹ phải chịu khổ, không phải cha cũng sẽ bị liên lụy theo sao?" Diêu Liên Phát cúi đầu ăn cơm, thật lâu không lên tiếng, ăn hết hớp cháo cuối cùng, ông ta lau miệng đứng lên, mở ngăn kéo bên trái, cầm lấy chìa khóa, mở ngăn kéo giữa ra lấy tiền, rồi rắc rắc một tiếng khóa lại, xoay người ném hai tờ năm đồng cho Diêu Tiểu Đông. "Cho mày, mấy bữa sau mày mua gan heo gì đó, tiền còn lại mua trứng gà. Đừng có phung phí!" Khi đó heo còn khá rẻ, nhất là nông thôn, thịt heo bán bốn đồng một cân, gan heo một đồng hơn một cân, nhưng mười đồng tiền này, còn phải dùng mua trứng gà nữa thì đủ mua được mấy cân gan? Diêu Tiểu Đông đáp một tiếng, cất tiền, bưng bát đũa đi rửa, Diêu Tam Tam cũng đi ra ngoài, lặng lẽ nói: "Chị hai, chị mua mỗi lần nửa cân gan thôi, mua nhiều hơn cũng không thể để lâu, chị mua thêm nửa cân táo đỏ, nấu cháo loãng, bổ máu lắm." "Táo đỏ bổ máu?" Diêu Tiểu Đông nhìn cô một cái, hỏi: "Sao em biết?" "Em đọc trên sách đó." Diêu Tam Tam nói qua loa, "Chị nhớ mua loại táo nhỏ, kích cỡ đều đều là tốt, bỏ vào cháo loãng mà nấu." Diêu Tiểu Đông liền lặng lẽ đưa năm đồng cho Diêu Tam Tam , nói: "Dù sao sáng mai em cũng phải đi bán thịt ốc, sẵn tiện em mua một ít đi!" ***Diễn đàn Lê Quý Đôn*** Hôm sau vừa rạng sáng, Diêu Tam Tam đã dậy thật sớm lên trấn bán ốc, cô đi thẳng tới quán cơm nhà họ Dương lần trước, bà chủ không có ở đấy, ông chủ đang tính sổ, Diêu Tam Tam vào cửa liền kêu một tiếng "Chú", đi tới trước mặt ông chủ mà nói: "Chú, tuần trước con có tới nhà chú bán thịt ốc ô lạp ngưu, hôm nay con lại làm một ít, nhiều hơn lần trước nữa, rất ngon, chú có muốn mua nữa không?" Ông chủ ngẩng đầu lên, cầm bút bi gõ nhẹ lên quầy mà nói: "Ô lạp ngưu? Lần trước đem xào rau hẹ, tổng cộng chỉ bán được hai dĩa, còn dư lại nhà chú xào ăn, thứ này nhà nhà đều có thể kiếm, bán không chạy, không có lời đâu!" Không cần nữa? Diêu Tam Tam thiếu chút phát khóc, trên đường tới cô còn nhẩm tính, lần này có thể bán được ba bốn đồng đấy, nhưng nếu người ta không cần nữa, thì biết làm thế nào? Ông chủ kia nhìn bộ dạng muốn khóc của Diêu Tam Tam, suy nghĩ một chút, nói: "Như vầy đi, nhìn một đứa trẻ như con cũng không dễ dàng gì, chú giữ lại một nửa, còn dư lại một nửa, con đi nhà khác hỏi thử đi!" Diêu Tam Tam đành chịu, ông chủ kia lấy hai cân từ trong giỏ của cô, trả cô hai đồng tư, Diêu Tam Tam nhận lấy tiền, nói cám ơn, rồi xách giỏ ốc còn dư, xoay người ra khỏi tiệm cơm nhà họ Dương. "Này, cháu gái!" Ông chủ kia chạy theo cô ra cửa. Diêu Tam Tam xoay người lại hỏi "Có chuyện gì vậy chú?" "Con đi tới phía đông con phố ấy, đến quán ăn vặt tiện lợi hỏi thử đi, nhà đó thường làm mấy thứ này, lúc mua thức ăn thường thấy đầu bếp nhà đó mua." Diêu Tam Tam có chút cảm động, đều là đối thủ cạnh tranh, ông chủ này chắc thấy cô là một đứa bé, thật lòng muốn giúp cô một chút, còn gợi ý một hiệu ăn khác cho cô. Diêu Tam Tam khom lưng chào một cái, xoay người đi về phố đông, cô vừa đi, vừa để ý bảng hiệu bên đường, quả nhiên tìm được một nhà treo bảng “Quà vặt tiện lợi”, cửa tiệm thoạt nhìn rất đơn sơ, đúng là kiểu ăn vặt tiện lợi, một đầu bếp khá trẻ đội mũ bếp trắng, đang ngồi bóc đậu tương cạnh cửa. Diêu Tam Tam bước tới hỏi: "Anh gì ơi, tiệm anh có muốn mua ô lạp ngưu không? Anh xem, em làm sạch hết rồi." Nói đoạn, cô đưa giỏ cho đầu bếp kia xem. Đầu bếp kia nhìn qua chừng mười bảy mười tám tuổi, ngẩng đầu nhìn giỏ một cái, lại gần ngửi một chút, mới nói: "Này là em làm hả?" "Dạ." Diêu Tam Tam đáp một tiếng, ngồi xổm xuống, đặt giỏ bên cạnh, lại bóc đậu tương giúp đầu bếp kia. [Mèo: Bạn Tam Tam này lanh dễ sợ =)) đi bán đồ mà tự nhiên cái kiểu này ai không thương, mình là mình không có nghĩ ra được chiêu số như vậy rồi đó :-p] Đầu bếp nhỏ nhìn Diêu Tam Tam một cái, Diêu Tam Tam cúi đầu bóc đậu tương, đầu bếp cũng không nói gì, cậu ta bóc đậu tương xong, mới đứng lên vỗ vỗ tay nói: "Đi theo anh, anh cân cho." --Mèo Mạnh Mẽ--Diễn đàn Lê Quý Đôn Gửi thanks 10 sự đổi mới của mục đọc truyện! Hãy xem vì lợi ích của các bạn! Xin ủng hộ:      Mèo Mạnh Mẽ↓ 16.06.2015, 22:18 @Shur'tugal: Hihi. Chào mừng bạn nhảy hố. Rất vui vì bạn thích truyện. Yên tâm, mình sẽ đi tới cùng, không drop ngang đâu:D --- ------ ------ ------ ------ --- CHƯƠNG: 10 CHỌN RỂ "Đi theo anh, anh cân cho." Đầu bếp kia nói xong, cứ thế quay đầu vào trong tiệm, Diêu Tam Tam vội vàng đi theo, anh ta cầm một cây cân đòn, cân số ốc còn lại của cô, được hơn một cân sáu lạng. Tiểu đầu bếp cân xong, lại hỏi một câu: “Em bán bao nhiêu tiền một cân?" "Bán… Bán một tệ hai." Diêu Tam Tam cảm thấy tính khí đầu bếp này có chút kì quái, cứ không thèm giương mắt nhìn người, cắm đầu cắm cổ cụp mắt xuống, cô không khỏi ăn nói thận trọng hơn. Lại nói thầm trong bụng, nếu y trả một tệ, cũng bán luôn vậy. Đầu bếp kia không nói tiếng nào mà móc ra hai tệ từ trong túi, đưa cho Diêu Tam Tam. Diêu Tam Tam mới vội vàng cảm ơn. Lòng lại thầm nghĩ, nhóc đầu bếp này không lớn lắm, mua ốc lại không cần hỏi ai, tự mình làm chủ, xem ra quán ăn vặt này là của nhà y. "Anh ơi, nhà anh có thường lấy ốc này không? Thứ bảy tuần sau em lại mang đến cho anh một ít được không?" Tiểu đầu bếp liếc Diêu Tam Tam một cái, lại cụp mắt xuống, nói: "Em muốn đưa cũng được, tuy nhiên anh không muốn lể thịt mà muốn lấy cả vỏ. Nhưng mà có yêu cầu, bắt ốc về, em ngâm nước trong cho anh, ngâm ít nhất ba ngày, mỗi ngày đổi nước hai lần. Nuôi đủ ba ngày rồi, còn phải cọ rửa từng con cho sạch sẽ, trên vỏ không được có rêu xanh này nọ, trước khi mang tới thì lấy kéo cắt bỏ phần đuôi cho anh, em lấy kềm mỏ nhọn cắt cũng được." Đầu bếp trẻ nói xong bước vào phòng bếp, ngay sau đó cầm theo mấy con ốc ô lạp ngưu trở ra, chỉ vào nó mà nói: "Thấy không? Là chỗ cái đuôi phía sau nè, cầm kềm cắt từng cái đi giống như vậy. Còn chuyện nữa, ốc nhỏ quá thì anh không cần đâu." Diêu Tam Tam vừa nghe, y hẳn là muốn đem xào cả vỏ, đây về sau trời bắt đầu nóng nực rồi, xào ốc cả vỏ, là món ăn rất được thiên hạ hoan nghênh. Nhưng vào lúc đó, dân bản xứ hiếm thấy ai ăn như vậy, xào cả vỏ như thế là cách làm của miền nam. Xào ốc nguyên con, phải ngâm nước mấy ngày, lại đổi nước. Thứ ốc ô lạp ngưu này vốn dễ mang mùi bùn, nếu không nhả sạch bùn trong ruột thì làm xong cũng ăn không được. Đợi nó nhả sạch bùn, còn phải cọ rửa, cắt đuôi, phải dùng bàn chải cọ sạch rong rêu, làm xong mấy việc này, tốn thời gian lại tốn công sức, tự làm trong quán là vô vùng phiền toái. Nhưng mà đem cả vỏ bán cho y, chỉ cần giá tiền hợp lý, đương nhiên Diêu Tam Tam nguyện ý rồi. Diêu Tam Tam liền hỏi hắn: "Vậy, anh cần bao nhiêu? Anh trả giá bao nhiêu?" "Nếu em có thể chuẩn bị tốt như đã nói, thì cứ đem một giỏ tới đây trước, anh trả em năm đồng một cân." Năm đồng một cân? Diêu Tam Tam nghe vậy, bắt đầu vui mừng trong lòng. Phải biết, ốc ô lạp ngưu bọc vỏ nặng, ốc to như vậy, chỉ lể được miếng thịt lớn bằng hạt ngô, hạt đậu tương, ba bốn cân ốc, đun sôi rồi, lể cũng không được một cân thịt, thời tiết sau này còn dễ hư, biến vị. Nếu như cô làm được, về sau tiệm này sẽ còn lấy nữa, cô có thể kiếm được nhiều tiền hơn rồi. "Được, hôm nay chủ nhật rồi, thứ bảy tuần sau em đem tới được không? Nếu là ốc sống trong vũng bùn, phải ngâm, đổi nước nhiều ngày nó mới nhả sạch bùn. Em đảm bảo sẽ cọ sạch bóng." Diêu Tam Tam vui mừng trong lòng, một hơi đồng ý ngay. Đầu bếp trẻ lại nhìn cô một cái, nói: "Tùy em." Diêu Tam Tam bán thịt ốc xong, liền đi dọc theo đường cái, đi tới cái chợ bên cạnh con ngõ nhỏ, hôm nay không có phiên chợ, chợ cạnh ngõ nhỏ sẽ có nhiều gian hàng đóng cửa, nhưng hẳn vẫn còn vài gian bán rau quả nhà trồng, lại có một quầy bán thịt heo, có lẽ còn có sạp bán điểm tâm. Cô nhớ đại khái phương hướng ngõ nhỏ, không khó tìm. Diêu Tam Tam tìm đến chỗ kia, quả nhiên nhìn thấy một cái bàn gỗ, phía trên bày bán thịt heo Diêu Tam Tam tới mua nửa cân gan heo, nhìn xương lớn bên trên tấm thớt, mới nói: "Ông chủ, để cho một khúc xương lớn đi!" Dân bản xứ nói “để cho”, ý đại khái là mua đồ tặng thêm này nọ. Đầu thập niên 90, người nông dân ăn thịt, không ăn xương, xương ở nông thôn bán không được bao nhiêu tiền, căn bản đều là mua thịt được tặng kèm. "Người ta mua nhiều thịt, mới để cho một cây xương, mày mua có nửa cân gan, cũng đòi để xương cho, không để được. Nếu không mày thêm chút tiền, chú cho mày một cây." Cuối cùng, Diêu Tam Tam Đa đưa hai đồng, người bán thịt đưa cô thêm một khúc xương, lại tiện tay bỏ thêm hai khúc xương nhỏ. Diêu Tam Tam lại nhờ người bán đập bể xương giùm. Cách gian quầy thịt heo không xa, quả nhiên có một sạp bán điểm tâm, là mấy loại bánh nướng, bánh tiêu, tào phớ, trứng vịt muối. Bánh nướng này là loại bánh nướng trong lu sành, cách làm thật ra không khác bánh nướng bình thường lắm, chỉ là hình dáng có nhiều khác biệt, bánh nướng địa phương, đều có hình chữ nhật, vừa lớn vừa dài, ăn ngon mà lại no bụng, hơn nữa không bọc nhân bên trong giống bánh nướng thường, bánh này không nhân, nhiều lắm là thêm có thêm tí muối, rắc thêm tí vừng. Diêu Tam Tam sờ bụng một cái, sáng sớm cô đã vội vã đi, húp một chén cháo ngô, đi bộ sáu dặm đường, căn bản là không thể nào no bụng, giờ nghe mùi thơm bánh nướng, bụng lại đói. Diêu Tam Tam do dự một chút, hỏi "Bánh nướng bao nhiêu tiền một cái vậy?" "Tính theo cân, thì một khúc cũng hai ba đồng! Cân cho nhóc một khúc nhé?" Hai ba đồng? Diêu Tam Tam nói thầm, thôi, về nhà ăn hai cái bánh ngô đi! Diêu Tam Tam mua gan heo xong, đi một vòng dọc theo đường cái, trong cửa hàng có bán táo đỏ đóng túi, nhưng quá đắt, không có lợi lắm, cô nhìn thấy một nhà bán đồ khô, nhưng sáng sớm vẫn chưa mở cửa, xem ra táo đỏ phải chờ đến phiên chợ mới mua được rồi. *** Nửa cân gan heo, đủ nấu hai bữa canh gan cho Trương Hồng Cúc rồi, thứ này ăn nhiều hơn cũng không hấp thu được. Diêu Tam Tam đi bộ sáu dặm đường về đến nhà, mặt trời đã lên cao, trong nhà chỉ còn lại Trương Hồng Cúc nằm trên giường. Diêu Tam Tam bỏ mớ xương kia vào trong nồi, một tay cầm bánh nướng ăn, một tay cầm cây cời lửa, nhỏ lửa chậm rãi hầm canh xương, đun đến khi đủ nhừ rồi, sẽ thái nhỏ gan heo, bỏ vào canh xương nấu chín, trong nhà cũng không còn gì ăn, Diêu Tam Tam đến vườn rau hái hồ lô non, nấu chung vớicanh gan. Vài năm trở lại đây, dân quê thích loại bầu hồ lô này, hồ lô già có thể làm thành gáo, rất hữu dụng, lại ít có người biết, hồ lô non cũng có thể ăn, mùi vị rất giống bầu, thậm chí còn ngọt hơn bầu. Một gốc cây hồ lô, nhiều lắm cũng chỉ có thể giữ hai ba trái, nhiều hơn nữa là không lớn nổi, bởi vậy nếu hồ lô kết nhiều quả hơn, liền thừa dịp nó còn non mà hái xuống ăn. Diêu Tam Tam vừa nấu cháo, vừa nghĩ bụng, canh gan heo nếu có thêm mướp thì tốt rồi. Nên trồng một dây mướp, sang năm nhất định không được quên. Thứ dây mướp kia nếu chịu kết quả, có thể ăn cả mùa, chỉ cần tùy ý mà trồng nơi chân tường, thân cây, nó cứ bám tường, vịn nhánh mà leo lên, không cần phải đặc biệt dựng giàn, cũng có thể bổ sung thêm chút thức ăn. "Mẹ, con nấu canh gan heo cho mẹ đây, mẹ ăn bây giờ hay chờ lát nữa?" Diêu Tam Tam nấu canh xong, vào nhà hỏi Trương Hồng Cúc. "Buổi sáng ăn ba cái trứng chần, còn ăn một cái bánh rán, tạm thời không đói bụng." Trương Hồng Cúc vỗ vỗ mép giường nói, "Tam Tam, con qua đây ngồi một lát." Diêu Tam Tam do dự một chút, vẫn đi tới ngồi bên mép giường. Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc, đều không phải là người thích thân mật với con cái, Diêu Liên Phát đối với mấy đứa con gái ăn bản là làm như không thấy. Đời trước, cô chưa từng được thân cận với cha mẹ, cho nên, cảm giác làm nũng trong lòng cha mẹ, vốn là xa lạ đối với cô. Diêu Tam Tam ngồi trên mép giường, Trương Hồng Cúc nhìn cô, thở dài một hơi mà nói: "Tam Tam, con bé này, sao tính tình càng ngày càng ương ngạnh vậy, cũng dài mắt rồi." Ăn nhiều thua thiệt, chịu nhiều đau khổ, còn có thể không dài mắt sao? Được sống lại lần nữa, Diêu Tam Tam cái khác không dám nói, nhưng tính tình đã trầm ổn, cũng kín kẽ hơn nhiều, có nhiều chuyện đều giấu ở trong lòng! Diêu Tam Tam nghe Trương Hồng Cúc nói, cũng không lên tiếng. Cô không biết rốt cuộc Trương Hồng Cúc muốn nói gì với cô. Đối với Trương Hồng Cúc, Diêu Tam Tam lo lắng và hiếu thuận, đó dù sao cũng là mẹ cô, nhưng không có nghĩa là cô tán thành tính tình nhẫn nhục, chịu đựng của Trương Hồng Cúc, thương họ bất hạnh, nhưng giận họ bất tranh, Diêu Tam Tam chết qua một lần đã rút ra được, người một khi đã xem thường mình, cũng trở nên mềm yếu, giống như Trương Hồng Cúc, trong đầu bà nghĩ, mình không có tiền đồ không sinh được con trai, có lỗi với Diêu Liên Phát, liền không làm chủ được cuộc sống gia đình, thấp hơn Diêu Liên Phát một bậc. (*) Câu gốc là “ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh”: thương cho sự bất hạnh, nhưng càng phẫn nộ khi họ không biết đấu tranh. "Tam Tam, cha mẹ không có bản lãnh, chúng ta lại nghèo, con học vậy, cũng không dễ dàng lên cao..., con nói xem một mình con, coi như con có ý chí, con có khả năng sao? Chúng ta nào có cái điều kiện đó? Nghe mẹ nói một câu, con nghỉ học đi, một đứa con gái nông thôn, biết vài chữ là được rồi." Nói đi nói lại, Trương Hồng Cúc vẫn không cho rằng Diêu Tam Tam có thể kiếm được tiền, Trong lòng Trương Hồng Cúc cũng không muốn cho Diêu Tam Tam đến trường, cuộc sống trong nhà khốn quẫn, nào có tiền bạc cho cô hao phí? "Tối qua cha con thương lượng với mẹ, nghĩ muốn giữ chị hai con trong nhà, cha con và mẹ cũng ba mươi lăm ba mươi sáu rồi, coi như có sinh được đứa con trai nữa, chờ tới lúc nó cần tiền, mẹ với cha con cũng năm sáu chục tuổi rồi, không cung ứng nổi cho nó, giữ chị con ở nhà, có thêm một gia đình, cũng có thể săn sóc một chút. Nếu thật là trong mạng số không được có con trai, giữ chị con lại, tốt xấu gì trước lúc lâm chung cũng có người lo lắng." Ở nhà, ý là con gái không xuất giá, ở nhà kén rể. Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc thương lượng, muốn để Diêu Tiểu Đông ở nhà kén rể, nói đi nói lại, vẫn là sợ mình già rồi, con trai còn nhỏ không có ai lo. Nhưng mà thời này, gạt bỏ tự do yêu đương, nguyện ý đi ở rể nhà người ta, nếu không phải trong nhà thật sự cùng cực, thì cũng là có vấn đề, người quá xấu, có tiền án, phẩm hạnh không tốt không ai dám gả… Bằng không, thanh niên tốt gia cảnh tốt, sao có thể không có con dâu, đi ở rể nhà người khác? Dù sao cũng không xứng đôi. Dĩ nhiên, cũng có những kẻ mưu cầu nhà gái gia đình giàu có, nhiều anh em, vì nặng gánh nên nguyện ý đi ở rể, đàn gái có nhà có nghề, trong nhà sẽ ngày một tốt hơn, dù sao cũng hơn dựa vào nhà mình nghèo. Nhưng còn Diêu Liên Phát đây với ngôi nhà hai gian rách nát, lấy gì cho người ta mưu cầu? Ở nơi đây, một khi đã ở rể thì cũng như làm con trai ruột, phải đổi tên sửa họ, con cái cũng phải theo họ nhà gái, xem như là đời sau của nhà gái, ở địa phương này có tập tục gia phả, con gái không được lên gia phả, nhưng dù là con rể kén tới nhà cũng có thể lên gia phả. Nhưng mà, như vậy có công bằng với con gái không? Chị hai cần mẫn, khéo tay, bộ dạng cũng dễ nhìn, sao lại không tìm được đối tượng xứng đôi? Diêu Tam Tam cúi đầu, giấu đi suy nghĩ, Trương Hồng Cúc vẫn còn đang thao thao bất tuyệt. "Với điều kiện chúng ta như vầy, muốn giữ chị hai con ở nhà, phải lợp nhà trước chứ phải không? Chị con cũng mười sáu tuổi rồi, trước mắt cũng nên sắp xếp chuyện này, ba chị em con, cộng thêm cha con và mẹ, mình phải làm việc nhiều kiếm thêm ít tiền mới đúng, trong nhà không có cách nào cung ứng cho con đi học, con phải thông cảm một chút!" "Mẹ, con nói rồi, phí tổn đến trường con tự kiếm." Diêu Tam Tam không muốn nghe, đứng lên, "Mẹ, không còn việc gì khác, con đi đập nước vớt ốc đây, con đã đồng ý đưa đến cho người ta." Trương Hồng Cúc thở dài một tiếng, con nhỏ Tam Tam này, sao bỗng nhiên lại có chủ kiến lớn như vậy, cũng học được cách giấu diếm tâm tư rồi. Gửi thanks 10 sự đổi mới của mục đọc truyện! Hãy xem vì lợi ích của các bạn! Mèo Mạnh Mẽ↓ 18.06.2015, 22:11 CHƯƠNG 11: RẮN NƯỚC Edit: Mèo Mạnh Mẽ "Mẹ, nếu không còn việc gì khác, con đi đập nước vớt ốc đây." Diêu Tam Tam nghe Trương Hồng Cúc nói đủ rồi, liền xách giỏ đi đập nước. Đi trên bờ đập nước, ruộng mạch đông một thửa tây một thửa, từng bụi từng bụi tiểu mạch đã kết râu dưới ánh mắt trời, xem ra, chỉ cần phơi nắng gắt thêm vài hôm nữa là có thể thu hoạch được rồi. (*)Râu: sợi râu dài mọc ở đầu hạt tiểu mạch. Diêu Tam Tam vừa đi, vừa tiện tay nắm một bông tiểu mạch, giữ trong lòng bàn tay mà chà xát, chà rời vỏ trấu và hạt mạch, sau đó hai bàn tay lúc nâng lên lúc hạ xuống, vừa thay phiên nhau trút trấu lẫn hạt, vừa dùng miệng thổi hơi, trấu và râu đều bị thổi bay, thế là được một nhúm hạt mạch tròn tròn trắng xanh trong lòng bàn tay rồi. Diêu Tam Tam bỏ hạt mạch vào miệng, hạt mạch tươi vẫn chưa chín hoàn toàn, mềm mềm non non, bên trong còn có chất sữa, ăn vào có mùi thơm rất riêng. Bãi đất cạnh đập nước vốn bỏ hoang, người trong thôn trồng trọt không theo quy tắc, nếu đầu năm mưa nhiều, thì vừa qua mùa xuân đến mùa hạ, nước trong đập sẽ dâng lên, chỗ dưới chân đã sớm là một đầm nước mênh mông rồi, tiểu mạch, đậu phộng sẽ bị nhấn chìm, DĐLQĐ dù là giống cao lương mọc cao mọc dài, đến lúc nước dâng cũng ngập đến ngọn, chỉ còn thấy một đoạn bông nhô lên xa xa. (*)Cao lương: còn gọi là bo bo hay lúa miến. Vậy nên mảnh đất này cũng không được thôn quản lý chặt, thế là có người tùy ý trồng trọt, đây một thửa kia một thửa, không gọn gàng trật tự như đất chỗ khác. Mùa xuân năm nay không có lũ dâng, nhà ai trồng trọt, lại trúng một vụ tiểu mạch lớn. Diêu Tam Tam vừa xát bông lúa mà ăn, vừa đi qua thửa ruộng khác, thì thấy một rãnh nước rộng chừng hai ba mét, có người đang cầm xẻng đào bùn. Bên cạnh đập chứa nước có không ít rạch nước như thế, dùng thoát nước cho đồng ruộng, bên trong rạch nước này có thể có thứ gì nhỉ? Diêu Tam Tam nghĩ vậy bèn tới gần, nhìn kỹ, người kia lại là Bào Kim Đông. Nhớ tới lần trước bị tên Bào Kim Đông này vu oan trộm dưa chuột, lại nói dù sao cũng không quen, nên Diêu Tam Tam cũng không chủ động bắt chuyện, bên chân Bào Kim Đông để một cái thùng sắt nhỏ, mặc áo may ô không tay, ống quần xắn cao, khiến cho chân tay dính đầy nước bùn. Diêu Tam Tam đi dọc theo rạch nước, nhìn thùng sắt một cái, bên trong toàn là cá trê, cá trê che kín đáy thùng, chui tới chui lui ở trong. Mặt trời hết sức ấm áp, bước vào trong nước lại cảm thấy mát rượi, năm nay khô hạn, thời gian này không có mưa, đập nước hình như hơi rút đi, đọng lại từng vũng nước cạn. Diêu Tam Tam tìm được một vũng nước khá lớn, vũng nước cỡ này, ốc, hến gì cũng có thể sống, có khi còn có cá nữa, bởi vì cạn, nên sẽ rất dễ bắt. Diêu Tam Tam không biết bắt cá, khom lưng chăm chú tìm ốc, bắt đến trưa cũng được non nửa giỏ. Diêu Tam Tam đặt luôn giỏ tre xuống nước, hai tay ra sức chà xát, chà chà chà, loáng cái, đám rong rêu bám trên thân ốc đều bị chà sạch, làm việc quan trọng là phải khéo léo, thứ này, thật ra thì không cần thiết phải dùng bàn chải mà cọ từng con. Làm sạch vỏ ngoài của nó trước, rồi ngâm nước sạch mấy ngày là được rồi. Diêu Tam Tam chà ốc làm quấy đục cả vũng nước. Đột nhiên cô liếc thấy có thứ gì đó đang bơi, cái đầu vểnh lên, bơi sượt qua bên cạnh cô, giống như, là một con lươn màu vàng? Thứ lươn này là bổ máu nhất. Diêu Tam Tam đuổi tới mấy bước theo bản năng, chụp lấy đầu cái thứ trơn nhẵn đang bơi lội kia, ngay sau đó, một tiếng thét chói tai liền vang lên. "A ——" Lươn cái gì mà lươn, đây là một con rắn nước aaa. Con rắn kia bị cô bắt được, cái đuôi uốn éo, đã quấn lên cổ tay cô. Diêu Tam Tam sợ đến nỗi toàn thân cứng còng, không biết phải làm sao, liền theo bản năng mà liều mạng vung tay, quẳng con rắn nước kia ra ngoài. Nhưng cô đang sợ hãi nên quẳng đi không được xa, con rắn nước kia uốn lượn trườn trong vùng nước cạn, chẳng ngờ lại lao thật nhanh về phía cô, Diêu Tam Tam sợ tới nỗi hai đùi mềm nhũn, nhưng vẫn đưa chân đá một phát theo bản năng, rắn nước kia lại thuận thế bơi vòng qua cổ chân cô. Diêu Tam Tam sợ đến luôn miệng thét chói tai, quẳng luôn cái giỏ, gấp rút phóng chạy qua một bên, rắn nước kia hình như cũng bị dọa sợ, chui loạn xạ trong nước. Ngay vào lúc này, có người vọt tới thật nhanh, đập một xẻng vào con rắn, sau đó lại đập liên tiếp mấy cú nữa, nhưng con rắn nọ dù sao cũng đang ở trong nước, giãy giụa chút rồi lủi vào nước bùn, trốn mất tiêu. Diêu Tam Tam ngã ngồi trên bờ vũng, chỉ cảm thấy cặp chân như nhũn ra, sống lưng cũng căng thẳng không chịu nổi. Phái nữ có ai mà không sợ rắn? Huống chi rắn này còn bị cô túm trên tay, còn lượn quanh chân cô? Con rắn nước kia, dài chừng hơn thước, to hơn cả cổ tay cô, sống sờ sờ như vậy xém chút đã hù chết cô! "Chạy rồi." Người đánh rắn kia giơ xẻng lên, quay đầu lại nhìn Diêu Tam Tam một chút, lại toét miệng cười, như là thấy có chuyện gì buồn cười lắm, ngoài miệng lại an ủi: "Nó đã chạy lâu rồi. Sao em sợ dữ thế, rắn nó luôn sợ người mà." Người này, là Bào Kim Đông, vẫn là bộ dạng khi nãy, xắn ống quần, đi chân trần. Diêu Tam Tam nhìn cái mặt rõ ràng đang cười của Bào Kim Đông, vẫn hốt hoảng không yên, cô ngồi dậy, hai tay bó gối, nhìn vũng nước mà sững sờ. Cái giỏ của cô đã bị đánh đổ trong nước, ốc bên trong cũng tràn ra hết rồi, nhưng lúc này, có cho cô gấp hai can đảm, cô cũng không dám bước xuống nước nhặt lên. Nhớ tới con rắn lớn lúc nãy, Diêu Tam Tam nhịn không được mà sợ run cả người, nước mắt cũng sắp trào ra. Bào Kim Đông vốn là cười cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng sợ đến ngẩn người của cô, cũng có chút không đành lòng, bèn đi tới nắm hai cánh tay cô, dùng sức kéo cô dậy. "Rắn cũng phải sợ người, lần tới em có gặp rắn, thì đừng hốt hoảng, nếu không dám đánh nó thì em cứ đứng yên đừng nhúc nhích, nó sẽ tự chạy." Diêu Tam Tam từ từ phục hồi tinh thần lại, trợn mắt nhìn Bào Kim Đông một cái, nói: "Bộ nó không cắn người sao? Lỡ có độc biết làm thế nào?" "Ở vùng này của mình, vốn không có rắn độc, thầy dạy Sinh học từng nói, miền Nam nhiều rắn độc, miền Bắc cũng có thứ rắn hổ mang gì đó, chứ chỗ Tô Bắc, Lỗ Nam chúng ta thì không có rắn độc." Bào Kim Đông nói rồi tiện tay vỗ vỗ sau lưng Diêu Tam Tam giống như an ủi cún nhỏ, phải biết rằng Diêu Tam Tam mới mười hai tuổi, vừa nhỏ lại vừa gầy, trực giác của Bào Kim Đông đã liệt cô vào hàng con nít rồi, miệng nói: "Được rồi, đừng sợ nữa." (*)Tô Bắc: Bắc Giang Tô, vùng đồng bằng rộng lớn với nhiều sông ngòi kênh rạch      Lỗ Nam: Là một khái niệm địa lý, chỉ Sơn Đông của khu vực phía Nam, phía đông của vùng biển Hoàng Hải, phía bắc của núi Thái Sơn, phía nam của Bắc Giang Tô, phía tây đến tỉnh Hà Nam. Nguồn: DĐLQĐ Bào Kim Đông nói xong, đã khiêng xẻng tính đi, Diêu Tam Tam ấp úng gọi hắn lại . "Anh Kim Đông, Anh có thể … Nhặt cái giỏ lên giúp em được không?" Bào Kim Đông dừng chân, quay đầu lại nhìn nhìn đám ốc trong vũng nước,  mới hiểu ra, cô nhóc bị dọa, chắc tạm thời không dám xuống vũng nước này nữa rồi. Bào Kim Đông khựng một chút, có vẻ không tình nguyện lắm, nhưng vẫn bỏ xẻng xuống, bước vào nước nhặt giỏ lên, nhặt luôn cả mớ ốc rớt ra rồi mới quay lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn vẫn trắng bệch của Diêu Tam Tam, toét miệng cười. [Mèo: Dễ thương quá nạ  >_<…] "Bị dọa mất hồn rồi hả? Có cần anh tìm người gọi gồn cho không?" Bào Kim Đông ý xấu trêu ghẹo cô, lại hỏi: "Tam Tam, em bắt ốc này làm gì? Em thích ăn lắm sao? Mấy hôm rồi anh cũng thấy em bắt." "Em…  Em bắt để bán." Diêu Tam Tam không muốn nói nhiều về chuyện này, dù sao Diêu Liên Phát kêu cô tự kiếm học phí, cũng không phải là chuyện vinh quang gì . Nhưng cô không nói nhiều, cũng không có nghĩa là Bào Kim Đông không hiểu, mặc dù hắn không biết chuyện học phí Trung học, nhưng con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, bản thân hắn không phải cũng từ sớm đã nghĩ cách kiếm ít tiền đó sao? Bào Kim Đông vui vẻ xách giỏ, gọi Diêu Tam Tam: "Đi thôi, theo anh qua đây, tránh cho em ở đây bị hù dọa rơi mất hồn." Nói đoạn xách giỏ, khiêng xẻng đi trước . Dù sao bây giờ Diêu Tam Tam cũng không dám xuống nước, nên cũng đi theo. Bào Kim Đông trở lại cạnh rạch nước khi nãy, vòng qua một khoảnh đất nhỏ, trên đất trống không ngờ lại có một đống lửa, nhưng đã lâu không ai trông chừng, nên chỉ còn lại mấy nhánh cây bốc khói và một đống tro nóng. Bào Kim Đông bước tới, ngồi xếp bằng xuống, cầm nhánh cây khều khều tro nóng một chút: "Khét hết trơn rồi. Anh mới bỏ bông tiểu mạch vào nướng, đã nghe em la hét như ma kêu quỷ khóc, bây giờ đốt thành than hết rồi." Thì ra là hắn đang nướng bông mạch ăn! Diêu Tam Tam bước tới, ngồi xuống cạnh đống lửa, cầm nhánh cây bới đống tro, bỏ hai cành khô còn dư bên cạnh vào, định đốt cho lửa cháy lại. Bào Kim Đông đi hái một bó bông mạch to, không có bỏ vào đống tro nướng tiếp mà cầm trên tay, hơ trên ngọn lửa. Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn Bông mạch chín rất nhanh, chỉ cần một lượt lửa là ăn được, tiểu mạch nướng chín có mùi thơm rất riêng, ăn rất ngon. Bào Kim Đông vừa xát vỏ, thổi ăn vừa hỏi Diêu Tam Tam: "Tam Tam, em bắt ốc này, bán được bao nhiêu tiền?" "Lể thịt thì bán một tệ hai, nhưng có người nói muốn lấy cả vỏ, muốn cọ sạch bùn rêu, cắt bỏ cái đuôi, trả năm đồng một cân." Diêu Tam Tam cũng không giấu giếm nữa, mới vừa rồi đã được Bào Kim Đông cứu một lần! "Không nhiều, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhàn rỗi, nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, sẽ không sinh ra được phân tiền nào." Nói đoạn, Bào Kim Đông xách cái thùng nhỏ qua cho Diêu Tam Tam xem, bên trong quả nhiên là cá trê, ước chừng hai ba cân, che kín cả đáy thùng. "Nhiều cá trê như vậy, anh bắt xào ăn hả?" "Có thể bán." Bào Kim Đông chà chà bông mạch nướng chín mà nói, "Vào phiên chợ sẽ có người mua, cao giá thì có thể được một tệ mấy đồng một cân, nhưng do một thời gian mới bắt được, nên ít người biết. Chứ cá trê này rất dễ bắt, dễ đào được trong rãnh nước, ao hồ, bùn đất.” Một tệ mấy đồng? Mắt Diêu Tam Tam lập tức sáng lên, nếu một ngày có thể bắt được vài cân, thì sẽ bán được chút tiền. Chẳng qua, tuy cá trê này, kênh rạch ao hồ nào cũng có thể tùy tiện được, nhưng nếu muốn một mạch bắt được nhiều, thì khó mà được. Bé trai nông thôn đều là ngư tinh, bắt cá trê rất lành nghề, như Bào Kim Đông, chuyên tìm kênh rạch, ao hồ nước cạn mà bắt, mới gần nửa ngày, đã đào được nhiều như vậy rồi! Nếu cô có thể bắt cá trê bán, giá cao sẽ kiếm được nhiều tiền hơn vớt ốc, bắt cá trê, bán cho người buôn là được, còn như ốc thì không chắc người ta sẽ cần, coi như tiệm ăn vặt tiện lợi có lấy lâu dài, cũng sẽ không quá nhiều, cô vớt hai ba buổi sau khi tan học là đủ rồi. Bắt cá trê thì một cô bé như cô không biết, nhưng cũng đáng để thử một chút. "Anh Kim Đông, em có thể bắt không?" Diêu Tam Tam hỏi. "Em cũng có thể, theo anh học, cầm xẻng xuống bùn đào, ở trong nước không dễ bắt nó." Bào Kim Đông nói xong, cầm nhánh cây gạt đống lửa qua một bên, để lộ mặt đất đen thùi lùi bên dưới, Bào Kim Đông cầm xẻng, dùng sức nạy một cái, không ngờ lại moi ra được hai gói gì đấy, Diêu Tam Tam thấy giống như là dùng lá bí rợ gói lại. "Cá trê nướng, ăn chưa?" Bào Kim Đông ra vẻ đắc ý, "Thấy em mới nãy sợ tới nỗi nước mắt nước mũi tùm lum, chia cho em một con nếm thử." --Mèo Mạnh Mẽ--Diễn đàn Lê Quý Đôn-- Đã sửa bởi Mèo Mạnh Mẽ lúc 19.06.2015, 08:41. Gửi thanks 10 sự đổi mới của mục đọc truyện! Hãy xem vì lợi ích của các bạn! Xin ủng hộ:      Chuyển đến trang Trang trước 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7 ... 49 Trang sau Gởi bài trả lời Xem Cách đăng truyện mới, chương mới, chống copy, truyện được đề cử Chuyển đến: Tam cô nương nhà nông - Ma Lạt Hương Chanh Top • Diễn đàn • Chat • Tìm kiếm Về giao diện PC 
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=375925

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kkc