phần 0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2


Lời tựa
(1)
Edit: Queenie_Sk
Beta: An Dung Ni
Link gốc

Đêm Đông
Trong một khách sạn thuộc chuỗi khách sạn Romantic Cottage.
Từ sáu giờ chiều trời nổi bão tuyết đến gần mười hai giờ đêm mới ngừng. Trên con đường lớn, nhà cửa, hàng cây xanh tuyết phủ dày đặc. Cơn gió lạnh xen lẫn những hạt tuyết thổi thốc vào mặt người đi đường giống như ném cát vào mặt, đau rát. Chín giờ, những ánh đèn của các cửa hàng ven đường dần tắt. Nửa đêm, ngoài ánh đèn đường, chỉ còn chiếc biển quảng cáo đèn led của Romantic Cottage là nguồn sáng duy nhất, anh bảo vệ Úc Văn ngáp một cái rồi tiếp tục nằm nhoài trước bàn xem truyện online. Kính koong!
Chuông cửa khách sạn khẽ reo lên một tiếng, anh ta dụi dụi hai mắt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người mặc chiếc áo khoác kiểu siêu nhân Ultraman Down, từ đỉnh đầu đến chân … Phụ nữ???
Người phụ nữ kéo khóa kéo, lộ ra mái tóc ngắn đến mang tai cùng gương mặt xinh đẹp: “Còn phòng trống không anh?”
Úc Văn chỉ lên bảng ‘Hết phòng’ treo ở cửa.
“Đã muộn rồi, bên ngoài trời còn đổ tuyết … Em có thể ngồi ở đây một lúc được không?”
Anh ta nhìn cô gái từ đầu đến chân, tuy rằng mặc áo khoác Ultraman nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy thấp thoáng đường cong, dáng người cao gầy, trắng nõn, thanh tú, đáng yêu … Một cô gái đẹp như vậy đêm tối phải ở ngoài đường … quả thật có hơi …
“Được rồi!”, anh ta lôi một chiếc ghế từ trong quầy ra.
“Tuyết lớn quá!”, cô gái cởi áo khoác, lộ ra một chiếc áo len mỏng màu đen cùng quần jeans. Úc Văn ra vẻ là một tay đàn ông chính trực, thế nhưng không kìm lòng được chú ý đến chiếc áo lót màu trắng phía trong, tuy rằng nó giúp che những thứ cần che. Thế nhưng một thân đen lộ ra một vạch trắng khiến người đối diện bất giác phải nhìn đi ngó lại.
Cô gái phát hiện ánh mắt bất thường của anh ta nhưng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng bày ra ánh mắt vui vẻ. Cô rút chiếc điện thoại Iphone: “Mật mã wifi là gì vậy ạ?”
Úc Văn chỉ lên tường: “Mật mã ở đó!”
Cô gái kết nối wifi, bắt đầu cúi đầu nhìn vào mấy trang web. Úc Văn cũng cắm đầu đọc tiểu thuyết. Chóp mũi anh ta mơ hồ phảng phất một mùi thơm tỏa ra từ phía cô gái. Đây là mùi cơ thể hay mùi nước hoa? Anh ta không thể phân biệt được chỉ cảm thấy tâm trạng nhấp nhỏm không yên … ngay cả quyển tiểu thuyết đang đến khúc gay cấn cũng không đọc nổi …
“Cô đang coi truyện gì vậy?”, anh ta liếc nhìn cô gái, thấy cô ta hình như cũng đang xem tiểu thuyết, không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Em đang xem Đạo Mộ Bút Ký …”
“A! Đạo Mộ Bút Ký là bộ tiểu thuyết tôi thích nhất, đọc cách đây ba năm rồi …”
“Thật ư?”, cô gái nở nụ cười, “Em chỉ vừa mới đọc thôi, rất hay!”
“Cô xem tiếp đi, càng về sau càng đặc sắc!”
“Haizza …. Nhưng mấy chương sau bắt đầu thu phí, đắt quá!”
“Điện thoại của tôi hình như có lưu file txt, coi miễn phí.”
Thật sao?”, cô gái tròn mắt, hướng người về phía anh ta nhìn một chút, “Mau gửi cho em đi!”
“Đợi tôi add wechat của cô!”
“Được!”, cô gái click trên màn hình, “Anh quét qua một cái là add em được!”
“Ừm!”, anh ta cầm điện thoại di động của mình quét qua chiếc điện thoại của cô gái, nhưng không cách nào thêm được.
“Ồ! Hay là do màn hình di động bị dơ!”
“Hình như là vậy!”, anh ta cúi đầu xoa xoa màn ảnh, sau đó quét wechat của cô gái lần nữa. Quả nhiên kết bạn được ngay.
Anh ta mừng thầm trong bụng. Mẹ anh ta thường hay mắng anh ta suốt ngày chỉ cắm đầu cắm cổ vào tiểu thuyết không có chí tiến thủ, không chịu làm việc, ngay cả bạn gái cũng không có … Bây giờ thì sao, dễ dàng có một cô gái xinh đẹp làm bạn. Ai nói ‘Đọc sách là vô dụng’?
“Có truyện cho em chưa?”, cô gái hỏi.
“Có! Đợi tôi tìm!”, anh ta tìm trong điện thoại file ‘Đạo mộ bút ký’ gửi cho cô gái, “À! Tài khoản wechat cũng là tên thật của cô ư? Điềm Hinh Bảo Bảo”
“Không phải đâu … Em là fan của Điềm Hinh . Tên của em là Tả Tiểu Văn.”
*Bé Điềm Hinh là con gái của Gia Nải Lượng
“Á! Tả Tiểu Văn, tên hay quá. Hai chúng ta có tên giống nhau, tôi tên Úc Văn!” Anh ta mở phần thông tin của cô gái trên wechat blog. Nội dung khá đơn giản chỉ là hôm nay ăn gì, đi đâu chơi … “Cô là sinh viên trường đại học gần đây à?”
“Đúng!”, Tả Tiểu Văn đáp, “Em học báo chí!”
“Vậy sao?!!”
“Sinh viên trường em có hay đến đây không?”, đột nhiên cô ta mở miệng hỏi.
“Cũng bình thường!”
“Nói đi … Trời còn lâu lắm mới sáng, mà hai chúng ta đâu thể cứ đọc tiểu thuyết mãi đến hừng đông! Anh kể em nghe đi, em nhất định không nói với người khác.”
“Sinh viên trường cô đến đây mướn phòng rất nhiều, cũng đâu có gì đặc biệt!”
“Có giáo viên không?”
Úc Văn cười khà khà: “Còn có giáo viên và sinh viên đến cùng lúc nha!”
“Ai ai … Em có biết không?”
“Đăng ký tên là Uông Tư Điềm!”
“Phải không? Uông Tư Điềm là bạn học cùng phòng với em mà. Bạn ấy mướn phòng cùng giáo viên ư? Giáo viên nào vậy?”
“Hai người là bạn cùng phòng? Cô ấy không xinh đẹp như cô nhưng dáng vẻ rất thuần khiết, còn thày giáo … Tôi nghe cô ấy gọi là Tuấn Kiệt!”
“Tên giả, sao không nói luôn là Lâm Tuấn Kiệt đi, anh bịa chuyện gạt em đúng không?”
“Tôi lừa cô làm gì! Bọn họ hôm qua mới trả phòng đây nè! Tôi cho cô coi camera ghi lại.”
“Được!”, Tả Tiểu Văn ghé sát một chút. Hương thơm trên cơ thể của cô ta khiến Úc Văn mụ mị, trong lòng không ngừng mơ tưởng cùng cô ta phát triển tình cảm; từ hẹn hò cho đến làm sao mời cô ta đi ăn, rồi mướn phòng thế nào, ở chung ra sao, sau đó kết hôn rồi sinh con, có ở chung với ba mẹ hay không hay thích ở riêng. Có một bạn gái xinh đẹp như vậy, chắc chắn đám bạn của anh sẽ thèm đến chảy nước miếng …
“Ở đâu ạ!”, Tả Tiểu Văn hỏi anh ta.
“Để tôi tìm cho cô!”, anh ta ho nhẹ một tiếng, tập trung sự chú ý mở băng ghi hình camera, mất khoảng hơn một tiếng …
“Đâu có đâu!”
“Cô chờ một chút! Bọn họ đến lúc tôi đang xem phim trên tivi, nhớ mang máng là khúc quảng cáo thì họ bước vào …”, trên camera cũng thu lại hình ảnh bộ phim kháng Nhật đang trình chiếu. Đến lúc quảng cáo quả nhiên có một cặp đi vào, ban đầu nhìn không rõ lắm … đến khi tới gần …
Cô gái cột mái tóc đuôi ngựa, mặc bộ váy màu xanh quân đội, rất thuần khiết, đáng yêu. Người đàn ông đi cùng với cô khoảng ba mươi tuổi, hơi mập nhưng vẫn có chút khí khái, đeo cặp kính gọng đen.
“Là ông ta! Chẳng trách cô ấy đảm bảo được thi nghiên cứu sinh!”, Tả Tiểu Văn vừa dứt lời liền lấy điện thoại di động chụp lại. Cô ta cúi đầu nhìn chất lượng tấm ảnh vừa chụp … Rất mờ.
“Ôi! Nhìn không rõ … Có thể copy đoạn clip này cho em được không?”
“… Như vậy không được? Cấp trên có quy định, trừ khi là cảnh sát điều tra …. Bằng không chúng tôi không được tiết lộ bất cứ thông tin nào ra ngoài.”
“Anh không biết, người này là người này là thầy hướng dẫn của chúng em. Chị … Uông Tư Điềm giả bộ thuần khiết, câu dẫn đàn ông, bắt người ta mua quần áo, điện thoại, này nọ … Đến khi bị phát hiện thì nói rằng do người ta chủ động tặng. Nhưng mấy người đàn ông ấy nào phải bạn trai của chị ta đâu, nên đâu thể nói chị ta một chân đạp mấy chiếc thuyền … Vốn là nói cạnh tranh công bằng với bạn thân của em … Ai ngờ cô ta giở trò này. Chẳng trách bạn em rõ ràng điều kiện hơn cô ta rất nhiều, chắc chắn được thi lên nghiên cứu sinh … Vậy mà … Nếu như không phải hôm nay do em bắt gặp … Thì không biết còn chuyện gì xảy ra nữa. Đúng là kẻ lẳng lơ …”
“Nhưng ….”
“Haizza …. Anh giúp em đi! Tôi tuyệt đối sẽ không nói với người ta là anh cung cấp đoạn clip này, khi người ta hỏi anh cứ nói là không biết là được.”
“Cái đó …”
“Việc này thật ra cũng là việc đấu tranh chống lại sự xấu xa trong xã hội thôi mà … Anh giúp em một chút đi!”
“Được rồi! Cô có USB không?”
“Có! Anh chờ em một chút!” Cô ta lục tìm trong túi xách một lúc lấy ra một USB, “64G đủ không?”
“Được!”, anh ta chà chà hai tay vào nhau. Vì có thể sau vụ này anh sẽ có bạn gái, vì vấn đề nối dõi tông đường cho họ Úc, vì liệt tổ liệt tông nhà họ Úc, anh ta liều mạng,
Anh cầm USB cắm vào máy, copy đoạn clip kia giao cho Tả Tiểu Văn.
“Cô ấy có dùng CMND để mướn phòng không?”
“Có!”, không làm thì thôi, đã làm thì phải cho trót, đoạn video đã cho, scan thêm hình ảnh CMND thì có sao? Anh ta gõ gõ như bay như lượn trên bàn phìm, rất nhanh tìm đến thông tin CMND, “Thì ra cô ấy là khách VIP khách sạn của chúng tôi, không riêng gì chi nhánh của tôi mà trong toàn bộ chuỗi khách sạn Romantic Cottage đều có mướn phòng qua.”
“Vậy em muốn lấy tất cả!” Tả Tiểu Văn kề sát Úc Văn, lay lay cánh tay của anh ta nũng nịu nói
“Được! Để tôi tìm cho cô!”. Đầu tiên anh ta quét thông tin trong khách sạn của mình, sau đó tiếp đến các chi nhánh khác.
“Thực sự tốt quá! Em cám ơn anh, anh thật tốt quá đi!”, Tả Tiểu Văn hôn phớt trên khuôn mặt anh ta một cái.
“Khà khà khà .. Sáng mai anh mời em ăn sáng!”, vừa giao USB cho Tả Tiểu Văn vừa nói.
“Được!”, Tả Tiểu Văn cười cười, đột nhiên điện thoại di động của cô ta reo lên, cô nhận điện: “Alo! Phải, phải là tôi đặt xe. Sao các anh bây giờ mới đến chứ …. Tôi đợi gần hai tiếng đồng hồ rồi. Tôi ở nhà trọ Romantic Cottage, tôi ra ngoài cửa ngay đây …”
Tả Tiểu Văn nở nụ cười: “Em gọi Cheap Express gọi xe … Xe đến rồi! Em còn tưởng bọn họ sẽ không chịu đến đây cơ! Cám ơn anh! Sau này chúng ta liên lạc qua microblog nhé!” Cầm áo khoác đang đặt trên ghế, mặc vào, khóa kéo đến cần cổ, sau đó chuẩn bị ra ngoài.
“Được! Giữ liên lạc qua wechat!”, Bọn Cheap Express chết tiệt! Trễ như vậy vẫn còn nhận khách! Đúng người xấu vô duyên mà! Giết chết anh ta! Mãi mãi giết chết anh ta! “Có cần tôi lưu lại số xe không, chẳng may là xe của kẻ xấu thì sao …”
“Không sao! Trên hãng có ghi chép lại!”, bên ngoài có ánh đèn xe chiếu tới, cô ta nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Haizza …”, giá mà anh ta có xe thì tốt biết mấy, có thể đưa mỹ nữ về nhà, còn có thể … Anh ta không nhịn được lại tiếp tục mơ tưởng …. Ồ! Vừa rồi chỉ là ánh đèn xe, đã chắc gì là xe của Cheap Express. Anh ta nên ra ngoài cùng đợi xe với cô! Anh ta đuổi ra ngoài, nhưng cô gái vừa rồi đã còn không trông thấy bóng dáng … Thời gian ngắn như vậy, cô ta có thể đi đâu được chứ …
Một chiếc xe Volkswagen Golf trắng đến mức chói mắt chạy ngang qua, mà ngồi trên ghế lái chính là….. Anh ta dụi dụi hai mắt, cảm giác mình không còn trông thấy trời đất gì nữa.

Lời Tựa
(2)
Editor: Queenie_Sk
Beta: An Dung Ni
Link gốc

“Tối qua Uông Tư Điềm lại không về?”, Tả Tiểu Văn rời giường, đầu tiên là nhìn vào chiếc giường phía đối diện, chỉ thấy mền chiếu trước sau vẫn y nguyên như tối hôm trước.
“Nhà cô ấy ở đây, chiều hôm qua không có tiết học, cô ấy nói đi về nhà.”, Miêu Vũ biết thâm ý của Tả Tiểu Văn nên thay Uông Tư Điềm biện bạch.
“Hừm! Ai mà biết được là về nhà hay đi mướn phòng cùng bạn trai”, Lưu Tiệp, bạn của Tả Tiểu Văn cũng là đối thủ một mất một còn với Uông Tư Điềm lên tiếng.
“Lưu Tiệp, đừng nói lung tung! Mấy loại chuyện này không thể thuận miệng lại đem ra nói, lỡ không phải thì xấu hết danh tiếng người khác.”
“Ha ha ha, nếu cô ta không phải vậy thì tôi cũng đâu thèm nói. Không phải nói cô ta là cô nhi ư? Dùng mỹ phẩm hàng hiệu, lái xe đến trường, tiền tiêu vặt không thiếu, trường học tặng học bổng còn đem cho người khác ….”, Lưu Tiệp đả kích mấy lời của Miêu Vũ, “Ha ha ha …. Vậy tiền từ đâu mà có?”
“Cha mẹ của Uông Tư Điềm để lại cho bạn ấy rất nhiều của cải cậu không biết ư? Ngoài hai gian nhà trong nội thành đang cho thuê, Uông Tư Điềm còn đi làm thêm, dĩ nhiên là có tiền!”. Miêu Vũ giải thích.
“Tôi có thể chưa quen với cô ấy lâu, không rành tiền của của người này, cũng không biết cô ấy đang làm gì, kiếm lời bao nhiêu … Chị với cô ấy quan hệ tốt vậy sao không thấy nó giúp chị đi. Làm hại chị vừa ôn tập thi nghiên cứu sinh lại vừa phải đạp chiếc xe cọc cạch trong mùa đông giá rét đi dạy thêm cho người ta.”
“Cậu …”, Miêu Vũ tức muốn nổ phổi.
Một phòng ngủ sáu người, hai năm đầu có thể chưa được coi là người một nhà, nhưng vẫn cố gắng giữ hòa khí thật tốt. Đến năm ba, Tả Tiểu Văn cùng một bạn học vào ở. Kể từ lúc ấy bầu khí trong phòng đột ngột thay đổi, dần dần hình thành nhóm này tụ kia. Có người cho rằng Tả Tiểu Văn vừa ngoan vừa hiền. Có kẻ cho rằng Tả Tiểu Văn là đứa tinh tướng, giảo biện. Trong nhà có hai người không chịu được không khí ngột ngạt nên dọn ra ngoài ở cùng bạn trai, còn lại bốn người. Uông Tư Điềm độc lai độc vãng. Miêu Vũ và Tả Tiểu Văn là bạn bè. Do cùng Miêu Vũ cạnh tranh nhau trong kỳ thi nghiên cứu sinh, nên Tả Tiểu Văn và Lưu Tiệp không tiếc lời bịa đặt, hãm hại nói xấu sau lưng Miêu Vũ. Nói Miêu Vũ giả là sinh viên nghèo để giành lấy học bổng, sau đó mang ta ngoài cho vay rồi tiêu xài hoang phí; nói cô ta bốn năm đại học mà có hơn tám anh bạn trai, cứ mỗi một học kỳ thay một anh, còn có bạn trai ngoài trường. Miêu Vũ đi tìm thày hướng dẫn khóc lóc, giải thích mình không phải là người như vậy nhưng không có tác dụng. Kết quả Tả Tiểu Văn giành được tiêu chuẩn thi lên nghiên cứu sinh. Hiện tại Miêu Vũ cũng đã nhìn rõ bộ mặt thật của hai con người này nhưng lại không có dũng khí đi phản kích. Lúc này trông thấy bọn họ hùa nhau vào nói xấu Uông Tư Điềm, cô ta cũng chẳng biết phải biện bạch giúp Uông Tư Điềm thế nào.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bị đá một cái, “Tiểu Vũ mau đỡ đồ giúp tớ!”. Bọn họ đang nói chuyện thì Uông Tư Điềm tay trái cầm đồ ăn vặt, tay phải túi lớn túi nhỏ hàng hiệu đi vào.
“Sao cậu mua nhiều đồ vậy?”
“Có người trả nợ đương nhiên phải cố gắng bòn rút!”, Uông Tư Điềm cười hì hì nói, “Nóng quá … Sao hôm nay không mở cửa sổ vậy!”
“Không nóng, là do cô mặc quá nhiều thôi!” Tả Tiểu Văn trước giờ vẫn thảo mai như thế, như chưa từng bao giờ nói xấu Uông Tư Điềm, cười cười trả lời cô.
“Là vậy ư!!!”, Uông Tư Điềm đặt đồ xuống, “Tại sao mấy cậu không hỏi ai trả nợ vậy?”
“Chúng tôi còn không biết bạn trai cô là ai, làm sao biết được ai trả nợ!” Lưu Tiệp lạnh lùng lên tiếng. Cô ta là người vùng Tây Bắc chuyển đến đây học đại học, gia cảnh còn khó khăn hơn Miêu Vũ, từ trước đến nay lòng tự ái còn cao hơn người khác gấp nhiều lần. Không hề thích tính tình tùy tiện của Uông Tư Điềm, sau lưng nói xấu cô là người dồn ép cô ta. Được coi là kẻ thù không đội trời chung với Uông Tư Điềm, là bạn tốt của ‘Tiểu thư nhà giàu’ Tả Tiểu Văn.
“Không phải là bạn trai nha!”, Uông Tư Điềm lấy hóa đơn từ trong túi xách: “Là quẹt thẻ nha!”
Miêu Vũ nhìn hóa đơn, trông thấy chữ ký trên đó liền nở nụ cười: “Cậu thật thích nói đùa, rõ ràng đây là thẻ của cậu mà!”
“Đúng!” Uông Tư Điềm nở nụ cười, sắc mặt Tả Tiểu Văn dần dần trở nên khó coi, “Ngày hôm nay tớ đi làm thẻ tín dụng, ai ngờ đến ngân hàng nhân viên báo tớ đã làm thẻ rồi, toàn bộ thông tin đều là của tớ, hạn mức tín dụng lên đến hai mươi ngàn. Tớ nói thẻ tớ mất, nên lấy CMND yêu cầu làm thẻ khác. Kết quả truy ra số điện thoại di động không đúng. Tớ nhìn lại số điện thoại … Lại là của Tả Tiểu Văn … Đùa vui chưa? Tớ đành phải nói tớ đổi số. Thời đại này chỉ cần CMND là đúng, người ta sẽ làm mọi việc giúp cậu, giúp cậu thay đổi, làm lại cái mới … Chưa đến mười phút đã có tấm thẻ khác. Tớ lên mạng coi lịch sử tín dụng. Mấy cậu nói thử coi có khéo không, toàn bộ bốn ngân hàng lớn nhất trong nước đều đã có thẻ, còn nữa hạn mức chi trả không hề thấp. Tớ đưa nhân viên kiểm tra lại, có người ‘mượn chỗ nọ, vá chỗ kia’ lấy thẻ ngân hàng B trả vào ngân hàng A, dùng thẻ C đổi lấy thẻ B … cứ như thế, thẻ của tớ bị quét muốn nổ tung.”
Sắc mặt Tả Tiểu Văn càng ngày càng xấu: “Nói vậy … có người dùng CMND của cậu lại dùng số của tớ?”
“Đúng!”, Uông Tư Điềm nheo mắt một cái, “Điện thoại di động của cậu hai mươi bốn tiếng không rời khỏi người, lẽ nào không nhận được tin nhắn?”
“Không có!”, cô ta lắc lắc đầu.
“Ha ha ha!”, Uông Tư Điềm cười gằn.
“Uông Tư Điềm! Cô có ý gì? Chẳng lẽ ám chỉ Tiểu Văn trộm CMND của cậu đi làm thẻ tín dụng?”
“Ý của tôi chính là như vậy!”, Uông Tư Điềm vỗ mạnh đùi một cái, “Mấy nhân viên ở đó còn yêu cầu tớ đi báo cảnh sát, nói tới nếu không báo cảnh sát, một khi người này chạy trốn thì tất cả món nợ này là do tớ chi trả. Bây giờ nếu tớ cùng ngân hàng kiện lên toà, thắng hay không thì chưa chắc, thời gian kéo dài sẽ rất lâu …”
“Đúng đúng đúng … Phải báo cảnh sát!” Miêu Vũ đồng tình.
“Đừng! Không thể báo cảnh sát!”, Tả Tiểu Văn vội vàng nói, “Người đó ….”
“Người đó chính là cậu đúng không?”, Uông Tư Điềm cười gằn, “Cậu tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học. Có người nói cậu xuất thân cũng gia đình khá giả, sao lại đi làm điều ngu xuẩn như vậy. Trộm CMND người khác để làm thẻ, lại đi lưu lại số điện thoại di động của bản thân? Không biết số điện thoại của cậu có thông tin thực sao? Chỉ cần cảnh sát tra một hồi là có được kết quả cậu dùng thẻ này ở đâu … đến lúc đó … Sẽ phán tội gì tớ không biết nhưng chắc chắn là bị tống vào trại giam.”
“Tớ …” Tả Tiểu Văn cắn cắn môi, “Tớ nhất thời hồ đồ …”
“Dùng thân phận của mình làm thẻ, rồi xài tiền vô tội vạ đó gọi là nhất thời hồ đồ; còn dùng thân phận người khác làm thẻ tín dụng … Đó là cố ý phạm tội!”
“Mọi người …”, lời nói của Lưu Tiệp không có cân nặng nhưng vẫn cố bào chữa cho bạn thân của mình, “Mọi người là bạn cùng phòng, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy. Chẳng lẽ lại muốn dồn người ta vào chỗ chết. Tả Tiểu Văn trả hết nợ đã xài bằng thẻ, rồi hủy thẻ đi không phải là xong ư?”
“Cô nói thật dễ nghe. Nếu như không phải tôi đi làm thẻ tín dụng phát hiện, thì người chết chính là tôi đây!”
“Không phải cô nói Tả Tiểu Văn dùng số di đông của chính mình sao?”
“Vì cô ta ngốc chứ không phải là không có ý muốn hại tôi!”
“Tư Điềm! Là do tớ nhất thời hồ đồ … Chỉ muốn thử xem coi nếu dùng thân phận của người khác có thể làm được một thẻ tín dụng được hay không … nên mới …”
“Ha ha ha … Tả Tiểu Văn, đừng ở chỗ này làm ra vẻ. Cậu dùng CMND của tôi là do cậu đã quẹt hết mười mấy tấm thẻ tín dụng … sớm bị ngân hàng cho vào danh sách đen, do vậy bản thân cậu không thể nào làm được một tấm thẻ tín dụng khác. …”
“Cô … Cô đừng khinh người quá đáng! Nhà Tả Tiểu Văn có tiền như vậy …”
“Đúng! Thật là gia đình có tiền …” Uông Tư Điềm lạnh lùng, “Mẹ cô ta bán nhà để trả nợ thay cho con gái, kết quả con gái thật ngoan đi trộm CMND làm thẻ mới.”
Tả Tiểu Văn sợ đến mức môi run cầm cập, cô ta không ngờ đến chuyện của mình lại bị Uông Tư Điềm vạch trần một cách nhẹ nhàng như vậy. Cha cô ta là phu xe, mẹ là công nhân vệ sinh, từ nhỏ đã bị người khác xem thường, lên đại học sợ vẫn tiếp tục bị khinh khi như vậy nên từ năm cấp ba đã chuẩn bị cho mình bối cảnh của một tiểu thư con nhà giàu.
Vì duy trì hình tượng tiểu thư đài các, số tiền hao phí ngày càng nhiều, vừa bắt đầu làm năm sáu tấm thẻ còn có thể chịu được, sau đó, số tiền đã dùng càng ngày càng lớn …
Cô ta sử dụng thông tin liên lạc là điện thoại nhà, nên ngân hàng lập tức gọi về nhà, mẹ cô ta nghe thấy số tiền nợ trong thẻ liền bị dọa suýt ngất, dốc hết tiền tích góp giúp cô ta trả tiền … Cô ta cũng thề sống thề chết là không quẹt thẻ bừa bãi … Thế nhưng hình tượng giàu có đã ăn sâu vào lòng người, làm sao lập tức nghèo đi được ….
Cô chỉ giữ được một tuần, sau đó nhanh chóng ‘ngựa quen đường cũ’. Để tránh cho mẹ cô ta không phát hiện, cô sửa lại thông tin liên lạc. Mẹ cô ta thấy không còn tin nhắn báo đến liền cho rằng con mình đã hối cải. Mãi cho đến khi điện thoại cô không ngừng thúc giục cô thanh toán nợ phải trả, ngân hàng liệt cô ta vào danh sách đen, chuẩn bị khởi tố cô ta, cô ta mới đành phải nói thật với mẹ mình. Vì không muốn con mình vào nhà giam, mẹ cô ta buộc phải bán đi ngôi nhà duy nhất.
Sau chuyện đó, Tả Tiểu Văn thành tâm hối cải … thế nhưng, trong một lần ở tiệm internet nghe người ta nói có thể dùng thân phận người khác mở thẻ tín dụng. Cô ta liền nghĩ ngay đến Uông Tư Điềm, chỉ cần lần này cô ta cẩn thận khống chế bản thân không dùng quá hạn mức tín dụng, vậy thì Uông Tư Điềm chắc chắn sẽ không biết. Cô ta chỉ mượn tiền ngân hàng xài … không có gì là ghê gớm hết.
Tự lừa mình như thế, cô ta bắt đầu mời mọi người trong phòng ra ngoài ăn uống, dạo phố, đi mua quần áo, cố gắng kéo luôn cả Uông Tư Điềm theo … thừa cơ Uông Tư Điềm không để ý, trộm ví tiền của cô … Sau khi lấy tiền mặt và CMND, cô ta ném ví tiền xuống sông.
Uông Tư Điềm nghĩ là do bị trộm lấy mất, sau khi chửi bới một hồi thì làm lại thẻ mới. Tả Tiểu Văn có chút hổ thẹn nhưng trong đầu cô ta lại nghĩ: Uông Tư Điềm quả thật nhiều tiền, trong ví có hơn một ngàn đồng tiền mặt, vì thế chẳng chút nào phiền lòng. Uông Tư Điềm nói mình là cô nhi, cô nhi mà có nhiều tiền như vậy ư? Vậy lai lịch số tiền này chắc chắn là bất chính … Do vậy lấy CMND của Uông Tư Điềm làm thẻ tín dụng, xài tiền thoải mái cũng cảm thấy hăng hái hơn hẳn.
“Cậu! …”, Tã Tiêu Văn nghĩ đến hôm lấy CMND của Uông Tư Điềm làm thẻ tín dụng phát hiện ra một chuyện nằm ngoài dự đoán: “Trước đây cậu có hồ sơ phạm tội! Cậu không sợ bạn bè đều biết việc xấu của cậu ư?”
“Sợ gì! Tùy tiện tra baidu tên của tớ liền biết thông tin này, tớ sợ gì chứ!” Thật đáng tiếc cho cô ngốc Tả Tiếu Văn, dùng danh nghĩa của cô để mở thẻ tín dụng nhưng lại không điều tra kĩ lại xem cô là người đi ra từ trại cải tạo, hà cớ gì lại không đấu nổi lại một nữ sinh đại học đơn thuần. Trước đây cô không thèm để ý đến cô ta vì thấy không đáng, ai ngờ cô ta lại làm nên chuyện xuẩn ngốc như vậy.
“Cậu …”
“Uông Tư Điềm … Tả Tiểu Văn nhất thời hồ đồ, hà cớ gì cô cứ phải dồn ép không tha? Cô ta xài bao nhiêu tiền? Cô nhỏ nhẹ hỏi cô ta, nói cô ta trả cho cô là được, cần gì phải dồn cô ta vào chỗ chết!”, nghe thì như Lưu Tiệp thay Tả Tiểu Văn cầu xin, chẳng bằng nói là lên tiếng bào chữa cho Tả Tiểu Văn, giống như người làm sai là Uông Tư Điềm. Nói xong cô ta lách qua người Uông Tư Điềm hung hăng ra khỏi cửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#st