c 12,13+14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 [12]– Thập Nhị cùng Giang Hỉ Duyệt

"Thanh lâu nhiều cố sự, nếu ngươi đến thanh lâu sẽ có thu hoạch đặc biệt. Được xem đông cung đồ từ xa, nghe tiếng thượng sàng, cảnh giới sắc dục của cuộc sống, tất cả đều thể hiện ở đây. Liếc nhìn, cảnh sắc thanh lâu không tệ, mời bằng hữu của ngươi tới thanh lâu ngồi một chút." Thập Nhị ngâm nga khúc nhạc đắc ý mình mới sáng tác – cố sự thanh lâu, chỉ huy bọn sai vặt bọn nha đầu quét dọn phòng ốc, thanh lâu sắp mở cửa buôn bán.

"Ngươi, ngươi nữa, nhanh nhẹn chút cho ta, bộ dáng uể oải như chưa ăn no. Còn ngươi, khách nhân đến không thể phát cáu, ngươi đã làm lâu như vậy mà vẫn nghĩ mình là trinh tiết liệt nữ sao, nhưng cũng có khách nhân thích miệng lưỡi của ngươi. Tốt, khách nhân chính là thần tài của chúng ta, không thể tùy tiện đắc tội. Hôm nay làm rất tốt, chúng ta phải biến Xuân Sắc Vô Biên lâu thành thanh lâu đệ nhất thành."

"Lão bản, thanh lâu đệ nhất cũng là thanh lâu, cũng là bán." Một kỹ nữ nói.

"Sao có thể giống! Điếm lớn lấn khách, điếm nhỏ khách lấn, chúng ta bán cũng có ba bảy loại. Mọi người muốn ngồi danh kỹ hạng nhất, ngay cả chút chí khí đều không có, còn ra cái gì!" Thập Nhị nói.

"Vâng! Lão bản!" Tiểu quan, kỹ nữ, tiểu tư đồng thanh đáp lời.

Giang Hỉ Duyệt, cái tên đầy may mắn vui vẻ, nhưng người này, nói thật thì ...... Keo kiệt, tham tiền, háo sắc.

Mỗi lần đến Xuân Sắc Vô Biên lâu đều không đưa đủ tiền, tất cả kỹ nữ tiểu quan không ai muốn buôn bán với y, nhưng y vẫn mặt dày thường đến, vì sao, bởi vì quá keo kiệt, không người nguyện ý gả cho y, ngươi nói, nam nhân có nhu cầu làm thế nào phát tiết, đành phải tới thanh lâu. Giang Hỉ Duyệt nhẩm tính tiền đi thanh lâu, nhiều tới mức đủ lấy vài lão bà, nghĩ tới đây y liền đau lòng. Vì chút sính lễ mà chết không cưới thê, bây giờ thì tốt rồi, không ai chịu gả, ngại y keo kiệt.

"Giang lão gia đến Mai Hương, ngươi cùng Giang lão gia." Thập Nhị nói, hắn vừa thấy Giang Hỉ Duyệt liền tâm phiền, cảm giác hôm nay làm gì cũng không thuận. Lập tức gọi xú nha đầu Mai Hương hầu hạ y.

"Tú bà, lần nào ngươi cũng gọi Mai Hương hầu hạ ta, có thể đổi người hay không." Giang Hỉ Duyệt hỏi.

"Không thể, ngài đưa chút tiền thì chỉ có thể tìm Mai Hương, ngươi muốn đổi người cũng được, đưa gia tiền!" Thập Nhị nói.

Vừa nghe đưa gia tiền, Giang Hỉ Duyệt lập tức đau lòng. Nhìn Mai Hương, xấu có chút xấu, nhưng làm chuyện này không cần dùng mặt, đâu cần để ý. "Mai Hương rất tốt, Mai Hương rất tốt. Hắc hắc......" Giang Hỉ Duyệt ôm Mai Hương vào trong phòng.

Thập Nhị gọi tiểu tư, phân phó: "Nếu Giang Hỉ Duyệt muốn rượu, thì cho y rượu pha nước, muốn trà cho y lá trà bột, gọi thức ăn, thì cho y dùng chén đĩa nhỏ nhất. Dù thế nào đi nữa mỗi lần y cũng không đưa đủ tiền, chúng ta không cần khách khí."

Một lát sau, Giang Hỉ Duyệt chạy tới chất vấn Thập Nhị: "Ngươi quá keo kiệt, cái này gọi là chén, cái này gọi là trà, còn cái này gọi là đĩa sao!"

"Ta keo kiệt cũng không keo kiệt như ngài, lần trước tới thanh lâu ngài cũng không trả đủ tiền, dù Mai Hương của chúng ta không đẹp mắt, nhưng cũng không phải người dễ dàng, ngươi gạt tiền kỹ nữ, không khác gì những tú tài nghèo lừa gạt kỹ nữ tiểu quan kia." Thập Nhị lấy một cuốn sổ trong lòng ra, "Ngươi xem, trên đây ghi chép tất cả những người còn thiếu nợ chúng ta, ta đều nhớ kỹ để sau này từ từ đòi lại, Giang lão gia, ngài muốn nhìn một chút không? Đừng tưởng rằng chúng ta dễ ức hiếp!"

"Triệu Thập Nhị, ngươi ngạo mạn cái gì, một tú bà dẫn một đám bán thân, ngươi cho mình là ai!" Giang Hỉ Duyệt thẹn quá hoá giận, rống lớn.

"Có lý không do giọng lớn, ngươi quá ồn ào." Thập Nhị ngồi xuống ghế, uống trà.

"Ngươi, kỹ nữ không biết xấu hổ......[giản lược một ngàn chữ]" Giang Hỉ Duyệt giậm chân mắng,chửi, Thập Nhị như không nghe được, vẫn nhàn nhã uống trà. Thấy Thập Nhị thờ ơ, Giang Hỉ Duyệt càng tức giận, chỉ vào Thập Nhị mắng không được: "Ngươi ngươi ngươi ngươi......" Ngươi nửa ngày.

"Ngươi cái gì mà ngươi, ngươi nửa ngày, ngươi ngươi cái gì." Thập Nhị không nhanh không chậm nói.

"Ồn chết!" Thập Nhị nghe Lý Hiểu Nhạc gầm lên giận dữ, rầm một tiếng, Giang Hỉ Duyệt triệt để an tĩnh, y chỉ vào Lý Hiểu Nhạc, nói không ra lời.

"Ngươi đến địa bàn của ta náo loạn sao, đập bẹp ngươi!" Lý Hiểu Nhạc từ trên lầu đi xuống, "Hôm nay lão tử có hứng thú cùng thân thân lão bà tới thanh lâu gia tăng tình thú, ngươi can thiệp cái gì!"

Hôm nay Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc đột phát ý tưởng, muốn hiểu biết cuộc sống thanh lâu, liền chạy tới Xuân Sắc Vô Biên. Ôn Lương Ngọc diễn tiểu quan, Lý Hiểu Nhạc diễn khách làng chơi, hai người đang đùa giỡn chợt nghe dưới lầu cãi nhau. Lý Hiểu Nhạc phát hỏa.

"Lý lão gia, người này thường xuyên tới thanh lâu, trả thù lao ít, lần nào cũng không đủ tiền." Thập Nhị lập tức cáo trạng.

"Cái gì! Dám quỵt tiền nhà ta, ngươi không nghe sao, có ai dám quỵt bạc của ta!" Lý Hiểu Nhạc móc một dược hoàn ra, ném vào miệng Giang Hỉ Duyệt, "Dược này là Thiên Hạ Đệ Nhất Tiện, sau khi dùng liền thích bị người khác ngược đãi, Thập Nhị, cơ hội báo thù tới, người giao cho ngươi."

"Yên tâm đi, Thập Nhị sẽ hảo hảo quản giáo y!" Thập Nhị nhe răng cười, kéo Giang Hỉ Duyệt vào phòng.

"Cứu mạng a!"

"Dùng sức đánh ta a, ta thích ngươi đánh ta!"

"Thật sự rất thư thái, lại dùng lực một chút, đổi roi thô a."

"A, thật sự là rất thư thái."

Giang Hỉ Duyệt thét chói tai trong phòng Thập Nhị, người bên ngoài đều cảm thấy Giang Hỉ Duyệt thật sự quá biến thái.

Mấy ngày sau Giang Hỉ Duyệt lại tới, lần này y đến chỗ Thập Nhị, "Thập Nhị, Thập Nhị, ngươi đánh ta được không."

"Vậy ngươi trả tiền." Thập Nhị nói.

"Ta đồng ý! Ta đã nghĩ lâu rồi, chỉ có ngươi quất ta mới khiến ta cảm thấy khoái hoạt. Cho nên, ta lại đây tìm ngươi a, Thập Nhị, hảo Thập Nhị, đừng cự tuyệt!" Giang Hỉ Duyệt ẩn tình nói: "Đánh ta a, ngược đãi ta a, đến đây đi!"

"Ta sẽ không gây khó dễ với bạc." Thập Nhị cười nói, "Chỉ cần ngươi trả đủ bạc, cái gì cũng không vấn đề."

Cứ như vậy thường xuyên qua lại, đừng xem tú bà lớn tuổi, vẫn có người muốn.

Người mới tới thanh lâu nhìn thấy Giang Hỉ Duyệt quấn quít Thập Nhị, một hồi hai người vào phòng, động tĩnh có đủ. Người mới tới kỳ quái hỏi: "Tú bà của các ngươi lớn tuổi mà vẫn có người chọn hắn a!"

"Đó là kỹ thuật của tú bà chúng ta tốt, nếu không ngươi cũng thử xem?" Quy công nói ra.

[13]– săn bắn

Mùa xuân, vạn vật khôi phục, cảnh sắc tươi đẹp, hoàng thượng tổ chức săn bắn.

Kỳ thật cái này không liên quan tới Lý Hiểu Nhạc, nhưng Kỳ Lân vương anh minh vĩ đại, tuấn mỹ vô song muốn Lý Hiểu Nhạc đi cùng.

"Ta không đi, như trên sách nói, hoàng thượng săn bắn không giống tiểu dân chúng ta, còn thường xuyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không đi!" Lý Hiểu Nhạc cực lực phản đối.

"Săn bắn chỉ giết hại sinh linh, đúng vậy, tướng công không nên đi." Ôn Lương Ngọc ủng hộ quyết định của Lý Hiểu Nhạc.

"Lý quản gia thực thiển cận a, tổn hại kỳ vọng của ta về ngươi, ngươi thật sự thẹn với danh xưng thần giữ của." Kỳ Lân Vương chậm rãi nói: "Ngươi ngẫm xem, nhiều quan lại quyền quý, hoàng gia thân tộc tham gia chuyện trọng đại như vậy, ngươi đi, nịnh bợ vị hoàng hoàng thân quốc thích nào đó cũng được ban thưởng không ít . Đây là một cơ hội tốt để phát tài."

"Còn nữa, động vật săn được là vật thí nghiệm miễn phí, ngươi nói có lợi không." Kỳ Lân Vương lại chuyển hướng Ôn Lương Ngọc.

Lý Hiểu Nhạc vừa nghe có tiền, con mắt liền sáng lên: "Được ban thưởng......"

Ôn Lương Ngọc vừa nghe có thể thử dược trên động vật, hai mắt bắt đầu sáng lên: "Vật thí nghiệm miễn phí......"

Kỳ Lân vương thấy ánh mắt của đôi phu thê này như dã lang nhìn thịt béo, sợ tới mức lông tơ dựng đứng. Kỳ thật, mục đích Kỳ Lân vương dẫn bọn hắn đi là vì lợi dụng dược để săn được nhiều thú, như vậy có thể tiết kiệm thời gian và mình cũng đỡ mệt mỏi. Năm nào săn bắn cũng giống hệt nhau, chơi đến phát chán, không chút mới lạ.

Lý Hiểu Nhạc cưỡi lão mã Nguyên Bảo, Ôn Lương Ngọc cưỡi ngựa trắng bạc, mang theo hai con cẩu Vượng Tài và Đại Lang, tham gia đội săn bắn hoàng gia.

So với tuấn mã của người ta, ngựa của Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc thật sự là gầy gò, so với chó săn được huấn luyện nghiêm chỉnh của người ta, Vương Tài và Đại Lang thực quá kém. Do đó, hai người có vẻ đặc biệt như vậy càng khiến người chú ý.

Một nguyên nhân khác khiến bọn hắn bị người chú ý đó là, khuôn mặt non nớt của Lý Hiểu Nhạc đáng yêu như búp bê, mang đến cảm giác tiểu thiên sứ, Ôn Lương Ngọc bên cạnh thì tuyệt mỹ, nhìn rất dễ gần, luôn cười tủm tỉm, tổ hợp như vậy lại là vợ chồng! Thật sự là thái quá...... Hơn nữa, diện mạo của Ôn Lương Ngọc so với nam phi được sủng ái nhất bên cạnh hoàng đế còn xinh đẹp hơn vài phần. Thật sự không có thiên lý ! Đại mỹ nhân tiện nghi một hài tử!

Thấy mọi người tức giận bất bình, Kỳ Lân vương hảo tâm khuyên bảo bọn họ: "Người không thể chỉ nhìn bề ngoài, xà càng xinh đẹp càng có độc, hoa càng mĩ càng khó hầu hạ, vị mỹ nhân kia, theo ta thì xứng với quản gia nhất, không ai chịu được y."

Mọi người không tin, cho rằng Kỳ Lân vương thiên vị quản gia của mình, mỹ nhân chính là mỹ nhân, ngươi xem, y cười dịu dàng cỡ nào!

Tiền thưởng cái gì chứ! Vòng vo nửa ngày, thấy rất nhiều người, làm rất nhiều việc cũng chả có xu nào, lừa đảo, Kỳ Lân vương là kẻ lừa đảo! Lý Hiểu Nhạc ủy khuất, nịnh bợ thì có tiền thưởng sao, Lý Hiểu Nhạc cho rằng mình làm rất nhiều việc, chỉ thiếu không rửa bồn cầu cho hoàng đế, thế mà không được chút gì. Ngược lại Ôn Lương Ngọc đùa vui vẻ, đáng thương cho những động vật ở khu vực săn bắn của hoàng gia. Cái này thực có lợi cho Kỳ Lân vương, tiết kiệm rất nhiều cung tiễn và khí lực.

"Lão bà, Kỳ Lân vương gạt ta! Ta bận rộn một ngày, cái gì cũng không được!" Lý Hiểu Nhạc tựa vào ngực lão bà của mình, phàn nàn.

"Không nên gấp gáp, ngày mai sẽ có cơ hội ." Ôn Lương Ngọc nói, "Hôm nay vận khí không tốt."

"Cũng đúng, săn bắn rất nhiều ngày ."

"Hy vọng ngày mai tướng công có vận khí tốt, một nhà chúng ta nhờ tướng công kiếm tiền, ông trời sẽ để tướng công phát tài . Xuất môn một chuyến, tất có thu hoạch."

Nhưng, Lý Hiểu Nhạc cố gắng vài ngày cũng không gặp cơ hội phát tài, tiền thưởng chó má chết tiệt! Lý Hiểu Nhạc mắng, Ôn Lương Ngọc đột nhiên kinh hô: "Tướng công, ngươi xem, có một lão hổ!"

"Có thì có, ta còn sợ nó ăn ta sao." Lý Hiểu Nhạc rầu rĩ không vui.

"Tướng công ngươi xem, trong miệng lão hổ có răng vàng, da hổ rất đáng giá." Ôn Lương Ngọc nói, Lý Hiểu Nhạc vừa nghe tới răng vàng, lập tức vực dậy tinh thần, tập trung nhìn vào, trong miệng lão hổ quả thực có răng vàng! Đầu năm nay quá không công bằng, ngay cả răng lão hổ cũng nạm vàng, súc sinh so với ta đều có tiền hơn!

"Nguyên Bảo, mau đuổi theo, ta muốn răng vàng, ta muốn da hổ!" Lý Hiểu Nhạc quơ thiết chùy siêu cấp lớn trong tay, thúc mã đuổi theo lão hổ. Động vật luôn mẫn cảm với nguy hiểm, thấy tư thế hung hăng của Lý Hiểu Nhạc như xem nó là cừu nhân, lão hổ sợ tới mức nhanh chóng chạy trốn.

"Tướng công cố lên! Ta chờ da hổ đệm giường của ngươi!" Ôn Lương Ngọc phất phất tay.

Mọi người thấy đôi phu thê này như vậy, thật sự không nói được gì...... Có một quan viên ái mộ Ôn Lương Ngọc nói: "Ngươi để tướng công ngươi đi đánh lão hổ, vạn nhất hắn thất thủ, chỉ còn đường chết!"

"Yên tâm đi, không sao. Nếu ngay cả lão hổ cũng không đánh được thì không xứng là tướng công của ta, ta tin tưởng hắn sẽ mang da hổ trở về." Ôn Lương Ngọc nói, "Ta chưa từng ngủ giường lót da hổ, hôm nay có thể cảm nhận."

Ôn Lương Ngọc cao hứng ngâm nga tiểu khúc, đi tới trướng của mình. Mọi người lại im lặng không nói gì, hóa ra lấy mỹ nhân lão bà là một chuyện rất liều mạng.

Một lát sau, Lý Hiểu Nhạc ngâm nga tiểu khúc, dắt ngựa, khiêng lão hổ đã bị đánh chết, xuất hiện trước mặt mọi người.

"Lão bà, da hổ của ngươi!" Lý Hiểu Nhạc hô, "Vi phu đã mang về cho ngươi."

Ôn Lương Ngọc vừa nghe, lập tức chạy ra trướng, hoan hoan hỉ hỉ nghênh đón Lý Hiểu Nhạc: "Ta biết tướng công lợi hại nhất."

"Lột da là việc của ngươi."

"Không thành vấn đề." Ôn Lương Ngọc lập tức đỡ lão hổ xuống, chuẩn bị động thủ.

"Lão bà, khoan đã, ta cho ngươi cái này."

Lý Hiểu Nhạc lục lọi trong ngực, lấy ra một chiếc nhẫn hoàng kim đính ngọc lục bảo, đeo cho Ôn Lương Ngọc. Chiếc nhẫn kia, người có mắt nhìn liền biết chiếc nhẫn này phi thường đáng giá, Ôn Lương Ngọc có chút ngây dại: "Rằng vàng vừa rồi là chiếc nhẫn này, nhẫn mắc trên răng lão hổ, răng lão hổ thật đúng là không dễ nạy ra. Tặng thân thân lão bà, làm lễ vật."

Ôn Lương Ngọc cao hứng hôn Lý Hiểu Nhạc một cái: "Vẫn là tướng công ta tốt nhất. Dũng sĩ!"

Sau đó, Lý Hiểu Nhạc trở về trướng bồng kiểm kê tài bảo trong miệng lão hổ, đoán chừng là lão hổ ăn người qua đường có tiền, tiện nghi Lý Hiểu Nhạc ta, đúng là hoàng kim khắp nơi, ha ha cáp!

Ôn Lương Ngọc dùng dao nhỏ, thủ pháp thành thạo lột da lão hổ, sau đó dịch cốt, Vương Tài và Đại Lang đứng bên cạnh xem, một con không ngừng nuốt nước miếng, một con sợ run như chính da nó bị lột.

Nhìn xem, ta nói không tham gia buổi săn bắn của hoàng đế là đúng, giờ đã xảy ra chuyện như trên sách a! Hoàng đế bị tấn công, thích khách so với thị vệ còn nhiều hơn! Ta chính là thấy chết mà không cứu!

Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc đứng một bên nhìn thị vệ đại nội và tùy tùng của vương gia liều mạng chém giết thích khách, nhưng số lượng thích khách gấp ba lần người của hoàng đế, thị vệ sắp trụ không nổi.

"Lý Hiểu Nhạc, còn không hỗ trợ!" Kỳ Lân vương hô, ta thì chém giết, ngươi đứng xem náo nhiệt!

"Vương gia, ta là quản gia ngươi thuê, không phải thị vệ, tại sao ta phải hỗ trợ!"

"Đúng vậy, tướng công ta chỉ nhận tiền công quản gia, đâu có nhận tiền công thị vệ, dựa vào cái gì phải làm không công cho Vương gia." Ôn Lương Ngọc lập tức hát đệm.

"Hai người các ngươi......" Kỳ Lân vương thiếu chút nữa tức giận hộc máu.

"Chỉ cần khanh gia xuất thủ cứu giúp, trẫm sẽ có thưởng lớn!" Hoàng đế lập tức nói.

"Gạt người, ta cũng bị lừa gạt như vậy mới tới đây, Vương gia nhà ta nói, ta tới tham gia săn bắn, chỉ cần hảo hảo làm, hảo hảo nịnh bợ, sẽ có rất nhiều quan lại quyền quý ban thưởng, nhưng đến bây giờ chẳng có gì! Gạt người, tưởng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao." Lý Hiểu Nhạc bĩu môi.

"Lý quản gia, chỉ cần ngươi xuất thủ tương trợ, cứu tính mạng chúng ta, chúng ta sẽ thưởng lớn." Hoàng thân quốc thích thích nói

"Đã như vậy, được rồi."

Lý Hiểu Nhạc và Ôn Lương Ngọc gia nhập trận chiến, dùng dược phóng lên thích khách, mọi người mới thở dài một hơi. Lúc này, Vượng Tài, Đại Lang, Nguyên Bảo, Bạch Ngân chạy tới chỗ thích khách, ngửi đông ngửi tây, mọi người ngây dại, xảy ra chuyện gì vậy.

Vượng Tài đứng bên cạnh thích khách kêu một tiếng, lát sau, Đại Lang đứng bên cạnh thích khách khác cũng kêu một tiếng, Nguyên Bảo hướng thích khách này gật gật đầu, Bạch Ngân hướng thích khách kia gật gật đầu.

"Vượng Tài, Đại Lang, Nguyên Bảo, Bạch Ngân, các ngươi nói trên người những thích khách này có bạc."

Uông uông! Phì phì! Bốn con vật gật đầu.

"Quá chuyên nghiệp, trở về ta thưởng các ngươi." Lý Hiểu Nhạc hứa hẹn với bốn con vật trung thành và tận tâm.

Bốn con vật vừa nghe càng nâng cao tinh thần, nỗ lực tầm bảo khắp nơi.

"Thích khách đại ca, dù sao các ngươi cũng vào tử lao, giữ lại bạc còn không biết tiện nghi ai. Như vậy đi, ta tạm thời giữ giúp, các ngươi thấy thế nào?" Lý Hiểu Nhạc hỏi.

"Tướng công, ngươi xem, thích khách không nói lời nào chính là chấp nhận, chúng ta không cần khách khí." Ôn Lương Ngọc nói xong, hai người lập tức lục lọi trên người những thích khách mà bốn con vật chỉ dẫn, thích khách thật sự khóc không ra nước mắt.

Mọi người đều sững sờ vì hành động của đôi phu thê, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, chờ bọn họ hoàn hồn thì Lý Hiểu Nhạc đã cười mị mắt, đứng trước mặt bọn họ: "Các vị quý nhân, tiền thưởng của tiểu nhân, các ngươi còn chưa đưa."

[14]– kể chuyện xưa

Sau khi Ôn Lương Ngọc và Lý Hiểu Nhạc thành thân, tình cảm phu thê luôn luôn rất tốt, có thể nói là phu xướng phu tùy. Nhưng dù tình cảm tốt đến đâu thì phu thê cũng có lúc giận dỗi, cả đời chỉ có màu hồng là trân phẩm hiếm có. Rất hiển nhiên, Ôn Lương Ngọc và Lý Hiểu Nhạc không phải một phần của trân phẩm hiếm có đó, bọn họ thuộc về đa số quần chúng, nên tránh không được cãi nhau.

Tỷ như lúc này đây, hai người đã xảy ra chiến tranh, nguyên nhân là Lý Hiểu Nhạc vừa liếc nhìn một vị mỹ nam tử trên đường liền bị Ôn Lương Ngọc xách về nhà thẩm vấn. Lý Hiểu Nhạc đúng là oan uổng a!

"Ngươi oan, ta thấy người nhìn người khác tới mê muội."

"Nào có a, ta là nhìn dây chuyền vàng của hắn giá bao nhiêu tiền."

"Đúng vậy đúng vậy, xem dây chuyền vàng, xem đến chảy nước miếng, chảy máu mũi phải không?"

"Ta chảy máu mũi là vì quá nóng."

"Ta thấy cũng phải, ngươi muốn dập tắt lửa đúng không?"

Ôn Lương Ngọc vung cánh tay, chuẩn bị dập lửa cho Lý Hiểu Nhạc.

"Quân tử động khẩu không động thủ, hơn nữa đâu phải một mình ta nhìn, ngươi cũng nhìn tới mê mẩn còn gì." Lý Hiểu Nhạc đột nhiên tìm được lý do rất tốt cho mình.

"Ta nhìn mê mẩn, đó là thưởng thức. Ngươi nhìn mê mẩn đó là háo sắc."

"Vì sao ngươi nhìn là thưởng thức, ta nhìn là háo sắc."

"Ta không chảy nước miếng, cũng không chảy máu mũi."

"...... Nước miếng chết tiệt, máu mũi chết tiệt, chảy trong lòng thì tốt rồi, chảy thực không đúng nơi." Lý Hiểu Nhạc nhỏ giọng nói thầm.

Tranh luận nửa ngày, kết quả là Ôn Lương Ngọc phạt Lý Hiểu Nhạc giặt quần áo, xách thùng nước, quá dễ, Lý Hiểu Nhạc có rất nhiều khí lực. Di, Ôn Lương Ngọc thấy trong sân có một túi lớn, Ôn Lương Ngọc nghĩ ra cách.

"Tướng công a, túi này là đậu xanh chưa bóc vỏ, phiền ngươi. Bóc không hết, hôm nay ngươi ngủ dưới đất."

Ôn Lương Ngọc giao bao tải cho Lý Hiểu Nhạc, tâm tình thư sướng, sảng khoái đi ra ngoài dạo.

Lý Hiểu Nhạc ngơ ngác nhìn bao tải đậu xanh, một mình ta lột vỏ có mà đến năm con khỉ, nhưng hình như năm nay chính là năm con khỉ......

Lúc nghỉ trưa, Lý Hiểu Nhạc gọi toàn bộ hạ nhân vương phủ tới, nói là muốn kể chuyện xưa cho mọi người nghe. Bọn hạ nhân đều tụ tập một chỗ, chờ Lý Hiểu Nhạc bắt đầu, chỉ thấy Lý Hiểu Nhạc kéo một bao tải qua: "Chúng ta vừa bóc vỏ đậu vừa nói chuyện xưa, dù sao cũng nhàn rỗi."

Mọi người không cự tuyệt, bắt đầu bóc đậu, Lý Hiểu Nhạc cũng bắt đầu kể chuyện xưa. Bọn hạ nhân không được học hành nhiều lắm, Lý Hiểu Nhạc nói lại nội dung của một quyển dã sử, nói hơn nữa ngày, cuối cùng, đậu xanh bóc xong rồi, chuyện xưa cũng đã xong. Hạ nhân mới kịp phản ứng, cái này không phải kể chuyện xưa, đây là lợi dụng chúng ta làm việc cho hắn, thần giữ của thiếu đạo đức.

Lý Hiểu Nhạc cho là mình rất có thiên phú kể chuyện, trước khi ngủ đều kể chuyện xưa cho Ôn Lương Ngọc, đôi khi kể chuyện giải buồn cho Kỳ Lân vương. Nhưng, đi đêm lắm có ngày gặp ma.

"Đột nhiên mây đen rậm rạp che khuất bầu trời, sấm sét vang dội, tia chớp giống như lưỡi dao sắc bén, loang loáng, tiếng sấm rầm rầm. Bên ngoài ào ào mưa to, chợt nghe có người gõ cửa, cốc cốc cốc cốc, tiểu nam hài chạy tới mở, đứng ngoài là một nữ quỷ tóc tai bù xù!" Lý Hiểu Nhạc đang kể chuyện xưa cho người trong nhà, định tiếp tục thì Lão Cát chạy tới nói: "Lý quản gia, Vương gia gọi ngươi."

"Lập tức đi ngay." Lý Hiểu Nhạc thu thập một chút, "Chuyện xưa chờ ta trở lại kể."

Kỳ Lân vương nghe nói có một gánh hát mới tới kinh thành, trong đoàn có một đào kép rất đẹp, liền dẫn Lý Hiểu Nhạc và vài cái tâm phúc đi xem hí.

Có hí xem miễn phí, sao không đi. Nếu hay, ngày nào đó rảnh rỗi cũng mang lão bà và hài tử đi, thân thân lão bà rất thích xem hí.

Đừng nói, gánh hát mới tới quả thật có tài, hoá trang, tư thái, giọng hát, cực phẩm a...... Nếu Tiểu Ngọc nhà ta trang điểm, chắc chắn diễm kinh tứ phương! Ngày nào đó, ta và lão cũng hóa trang chút, lên đài diễn cho thỏa nguyện...... Trong lòng Lý Hiểu Nhạc lại bắt đầu tính toán kế hoạch của mình .

Trời vốn đầy sao đột nhiên mây đen rậm rạp che khuất bầu trời, sấm sét vang dội, tia chớp giống như lưỡi dao sắc bén, loang loáng, tiếng sấm rầm rầm. Bên ngoài ào ào mưa to.

Ôn Lương Ngọc nhớ tới chuyện quỷ Lý Hiểu Nhạc vừa kể, mỏ quạ đen, sao linh như vậy! Bọn nhỏ càng sợ hãi.

"Tiểu phụ thân, ta sợ." Bảo Bảo chui vào lòng Ôn Lương Ngọc.

"Không sao, đừng sợ, có tiểu phụ thân." Tiếng nói của Ôn Lương Ngọc đều run rẩy.

"Tiểu phụ thân, ôm ta, ta sợ." Bối Bối tựa đầu vào lòng Ôn Lương Ngọc.

"Không sợ, ta ở đây, quỷ cũng không dám đến......"

Một tiếng sấm vang lên, sợ tới mức mọi người hét rầm lêm. Trong nhà Lý Hiểu Nhạc bao phủ không khí sợ hãi, chợt nghe có người phá cửa: "Mở cửa, mở cửa nhanh."

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không muốn đi mở cửa.

"Vú Trương, ngài lớn tuổi nhất, kinh nghiệm nhiều nhất, ngài đi mở cửa a......" Ôn Lương Ngọc run rẩy nói.

"Ta, ta, ta, cũng sợ." Vú Trương nói.

"Phu nhân, ngài đi mở cửa, vạn nhất ngoài cửa có quỷ thì cho nó một bao mê dược, chẳng phải chuyện được giải quyết !" Tiểu tư trong nhà nói ra.

"Ý kiến hay." Ôn Lương Ngọc cầm mê dược, run rẩy đi mở cửa.

Mở cửa nhìn, bên ngoài là một con quỷ tóc tai bù xù, quỷ dùng thanh âm run rẩy nói: "Lão bà, sao giờ ngươi mới mở cửa a!"

"A!——–" Ôn Lương Ngọc thét chói tai, phất mê dược qua, chỉ thấy quỷ kia cạch đang một tiếng té xuống đất.

"Di, quỷ té ngã sao có tiếng động vang lên?" Ôn Lương Ngọc nhìn kỹ quỷ kia, "A, tướng công, ngươi không sao chứ! Ngươi làm sao vậy tướng công!"

Lý Hiểu Nhạc bị mưa xối, cảm mạo, ôm chăn mềm chảy nước mắt nước mũi, nghĩ thầm, ta đúng là tự đào hố nhảy xuống! Từ nay về sau không bao giờ kể xưa nữa, ô ô ô ô, hắt xì hắt xì hắt xì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro