c7+8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Câu cá, cần kiên nhẫn. Cho nên, một nhà Lý Hiểu Nhạc vì muốn ăn canh cá tươi, đã ngồi bên hồ từ sáng sớm tới lúc tối đen, nhưng không có cá mắc câu.

"Sao hôm nay lại đen đủi như vậy, một con cá cũng không câu được." Lý Hiểu Nhạc ai oán.

Ôn Lương Ngọc cười híp mắt: "Gấp gáp như ngươi, cá chưa kịp mắc câu đã sớm bị dọa chạy."

"Thôi, ngày mai đi mua cá." Lý Hiểu Nhạc nói.

Song thai đang chơi đùa, chợt nghe một tiếng thét, hai người không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới xem, bên cạnh song thai là một đống cá. Còn có một con cá vô cùng lớn, a...... Không nên nói là cá, phải nói là mỹ nhân ngư. Đây là tình huống gì?

Chuyện tốt mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều. Mỹ nhân ngư được mang về, nhưng nuôi ở đâu? Vẫn không nên để người ngoài biết, nếu không chắc chắn phải hiến cho hoàng đế, mỹ nhân ngư chỉ có con đường chết. Làm sao bây giờ? Trước tiên cứ nuôi trong chum nước a.

Mỹ nhân ngư tỉnh lại, phát hiện mình ở trong chum nước, lửa giận bốc lên: "Ta nói, các ngươi bắt cóc ta còn ném ta vào chum nước, các ngươi cho ta là cá sao."

"Ngươi có đuôi cá mà, sao không phải cá." Lý Hiểu Nhạc nói, trong lòng nghĩ, không ngờ thật là mỹ nhân ngư, còn biết tiếng người, không đơn giản.

"Ta là nhân ngư, phụ thân ta là long vương, ta là tiểu nhi tử của ông, ta gọi là Bích Tỳ." Mỹ nhân ngư nói.

"Không tin, nhi tử của long vương là long, sao có thể là ngươi, ngươi là một nhân ngư!"

"Ta rời khỏi nước, sẽ biến thành người." Mỹ nhân ngư nói.

Nói xong, mỹ nhân ngư dùng sức, bay khỏi chum rơi phịch xuống đất, rất giống cá trên thớt. Bởi vì mặt đất có nước, trơn trượt, nên tiểu mỹ nhân ngư đứng không vững. Đứng không vững sẽ ngã, mà ngã thì có người hả hê. Thấy một nhà Lý Hiểu Nhạc hả hê nhìn mình, Bích Tỳ càng tức giận. May mắn là không lâu sau, tiểu mỹ nhân ngư biến thành một thiếu niên xinh đẹp, mọi người mới đình chỉ cười nhạo.

Lý Hiểu Nhạc thu lưu Bích Tỳ, là vì Bích Tỳ rất xinh đẹp. Rất xinh đẹp có nhiều tác dụng, tỷ như, đặt hắn trong tửu quán nhà mình, sinh ý càng đông đúc. Vì xem mỹ nhân, mỗi ngày tửu quán chật ních, tiền rắc...rắc... , Lý Hiểu Nhạc cười đến híp cả mắt. Tiền a, tiền a, ta yêu ngươi.

Bích Tỳ cũng rất thích làm chưởng quầy của tửu quán, hắn cảm thấy thú vị. Nhất là mỗi ngày có nhiều người nhìn hắn chảy nước miếng, cảm giác quá thành tựu, chắc chắn mình rất xinh đẹp .

Về lai lịch của Bích Tỳ, Lý Hiểu Nhạc nói đó là thân thích trong nhà, vì diện mạo của Lý Hiểu Nhạc không tệ, cho nên không ai hoài nghi. Bích Tỳ chưa nói tại sao hắn lại đến sông nhỏ kia.

Người ta nói mỹ nhân ngư thích ca hát, Bích Tỳ cũng thích ca hát, nhưng tiếng ca của hắn......

Chuyện kể rằng, ngày nào đó, trời chưa sáng...... Vương gia ngủ không yên, tỉnh rất sớm, chợt nghe có người đang khóc. Theo tiếng đi qua, bên hồ có một mỹ nhân, hóa ra mỹ nhân đang rơi lệ a. Lúc này, Vương gia tiêu sái đến bên cạnh hỏi: "Sao mỹ nhân lại khóc? Đến, có cái gì ủy khuất cứ nói với bổn vương, bổn vương cho ngươi mượn bả vai khóc, y phục để ngươi làm khăn mặt."

Kỳ Lân Vương cảm thấy lời mình rất hào phóng, hẳn không có gì sai lầm, còn chưa kịp phản ứng, đã bị ném vào trong hồ. "Ngươi mắt mù, mắt ngươi thế nào mà bảo ta đang khóc, ta đang hát, ngươi hiểu âm nhạc hay không, biết thưởng thức hay không!" Bích Tỳ bị chọc giận đến tím mặt, "Ta chính là danh ca nổi tiếng khắp biển rộng, phàm nhân không biết thưởng thức!"

Ta không biết thưởng thức? Ngươi đang hát? Tay trái Kỳ Lân vương đập lên đầu, ông trời của ta, hát so với khóc còn khó nghe hơn mà xưng là danh ca đệ nhất!

"Vì nâng cao trình độ thưởng thức của ngươi, ta quyết định hát cho ngươi nghe một canh giờ." Bích Tỳ rất nghiêm túc nói.

Một canh giờ? Kỳ Lân Vương sợ tới mức muốn chạy về phòng ngủ, nhưng hắn không nhúc nhích được. "Đừng chạy trốn, ta sớm hạ Nhuyễn Cân tán và Bế Chủy phấn, ngươi trốn không thoát, cũng nói không được." Bích Tỳ dương dương đắc ý.

Kỳ Lân Vương khóc không ra nước mắt, mình đúng là ăn no rửng mỡ. Ngủ không được thì nằm trong chăn nhắm mắt dưỡng thần cho rồi, sao lại hiếu kỳ mà đến đây. Giờ thì tốt, một canh giờ, nghe hắn hát một canh giờ. Người ta hát lấy tiền, hắn hát lấy mạng a! Ai tới cứu ta!

Bích Tỳ tranh thủ thời gian hát toàn bộ những khúc nhạc hắn biết, còn chưa tận hứng, lại hát một số ca khúc được yêu thích trong kinh thành. Đem Kỳ Lân Vương độc hại đến hai mắt trợn trắng, chịu đả kích sâu sắc. Cái này là hát ...... Hay là khóc!

Bích Tỳ tận hứng, không hát, ngồi bên cạnh Kỳ Lân Vương nghỉ ngơi. "Ngươi là một người tốt. Ta biết ngươi là chủ nhân của vương phủ, ngươi cũng là người cô độc. Ngươi là người thứ hai nghe ta hát lâu như vậy."

Ta bị ép, Kỳ Lân Vương rất muốn hò hét, nhưng phát không ra tiếng. Bế Chủy phấn chết tiệt!

"Ngươi nói xem, ta rời nhà đi lâu như vậy, hẳn có rất nhiều người lo lắng. Kỳ thật người ta yêu mến vừa lại thành thân, ngươi biết không, đây là lão bà thứ mười hai hắn thú. Ta, hắn có từng nghĩ tới ta. Lo lắng cho ta? Năm đó thề non hẹn biển, tất cả đều là lời giả dối gạt tình nhân vui vẻ, ta không nên tin tưởng hắn, không nên ngây ngốc tin tưởng hắn, mỗi lần hắn thú thêm một lão bà, ta lại dùng dao nhỏ khắc lên thân thể ta, khiến mình nhớ kỹ, hắn lại phụ ta một lần nữa, phải nhớ kỹ thương tổn này."

Kỳ Lân vương nhìn qua Bích Tỳ, nghe lời nói của Bích Tỳ, nhớ tới Vương phi bỏ trốn của mình. Chính mình cũng chưa bao giờ nghĩ, mình thương tổn hắn bao nhiêu, còn trách cứ hắn không đủ hiểu chuyện, không đủ thông cảm cho mình. Có phải mỗi lần mình nạp thiếp thất, hắn cũng khó chịu như vậy, tổn thương như vậy? Hắn có dùng dao nhỏ tự làm mình bị thương không. Có chảy máu? Đã bao lâu hắn không cười qua?

"Kỳ thật, có một người luôn rất thích nghe ta ca hát, dù ta hát bao lâu hắn đều cao hứng ngồi bên cạnh nghe. Ngươi biết hắn theo đuổi ta bao lâu không, dù ta thành thân với người khác, hắn cũng một mực chờ ta, dõi theo ta 300 năm. Hắn không đẹp, có thể nói rất xấu, hắn ở tại hồ sâu vắng vẻ, hắn gọi Ngự Tề, là một giao long không có xuất thân gì cao quý. Ta đi, chắc chắn hắn đang tìm ta khắp nơi, ta có nên tiếp nhận tình yêu của hắn không? Ngươi cho ta chút ý kiến a." Bích Tỳ hỏi Kỳ Lân vương, Kỳ Lân Vương thiếu chút nữa khóc, ta không nhúc nhích được, ngay cả nói cũng không thể, sao nêu ý kiến chứ?

"Ngươi không phản đối, nghĩa là đồng ý. Xem ra ta sớm nên di tình biệt luyến! Chờ tới bây giờ đúng là lãng phí thanh xuân a. Cám ơn ngươi Kỳ Lân vương, ta đi, có lẽ hiện giờ Vương phi của ngươi cũng giống ta, di tình biệt luyến, Vương phi là người xuất sắc như vậy, rời vương phủ, còn không được một đám người theo đuổi."

Ta và ngươi có cừu oán sao, Vương phi của ta sẽ không...... Di tình biệt luyến...... Quá không có sức thuyết phục. Kỳ Lân vương không có cách nào khác thuyết phục mình. Nhìn Bích Tỳ đi xa, trong lòng Kỳ Lân vương ngũ vị tạp trần.

Diện mạo của Ngự Tề thật là xấu, nhưng rất cao lớn, ngăm đen, cường tráng vô cùng. Bích Tỳ ở bên cạnh hắn có vẻ rất nhỏ nhắn xinh xắn. Ngự Tề đưa cho Lý Hiểu Nhạc rất nhiều trân châu ngọc thạch, đáp tạ bọn họ chiếu cố Bích Tỳ, sau đó mang Bích Tỳ đi. Ôn Lương Ngọc thật cao hứng, y thích trân châu. Lý Hiểu Nhạc càng vui vẻ, nói với hài tử: "Sau này chúng ta tiếp tục đi câu cá."

Vài ngày sau, một nam tử anh tuấn tới nhà Lý Hiểu Nhạc, là tới tìm Bích Tỳ. Lý Hiểu Nhạc đem mảnh ngọc bội rất đáng giá Bích Tỳ lưu lại lúc gần đi cho hắn: "Bích Tỳ nói, đây là của ngươi, trả lại cho ngươi, hắn còn nói ngươi luôn lừa gạt hắn, kỳ thật ngọc bội này không phải nương ngươi lưu lại cho thê tử của ngươi, nhưng hắn hy vọng ngươi có thể dùng mảnh ngọc bội thật đổi mảnh ngọc bội giả, vì vậy hắn đợi ngươi 300 năm. Ngươi làm hắn tuyệt vọng."

Nam tử tiếp nhận ngọc bội, lạnh lùng hỏi: "Hắn đi đâu?"

"Hắn đi cùng một người tên là Ngự Tề. Bích Tỳ còn nói, ngươi không cần tìm Ngự Tề gây phiền phức, ngươi không phải đối thủ của Ngự Tề. Ngự Tề yêu hắn 300 năm, ngươi lừa hắn 300 năm." Ôn Lương Ngọc bổ sung.

Nam nhân nắm chặt tay, thẳng đến khi máu tươi chảy ra. "Không biết quý trọng người trước mắt thì nuối tiếc cả đời, đâu ai tương thân tương ái như chúng ta." Ôn Lương Ngọc ôm vai Lý Hiểu Nhạc nói, "Đúng vậy." Lý Hiểu Nhạc hôn nhẹ thân thân lão bà của mình.

Kỳ Lân Vương tản bộ, trượt chân rơi xuống nước, không ai phát hiện, kết quả cả ngày chảy nước mũi nước mắt, rất thê thảm. Vương gia hạ lệnh, ai dám hát buổi tối, phạt một trăm trượng. Chết vẫn đánh!

Trong vương phủ có một người gọi Lão Cát, nhắc tới Lão Cát, không thể không nói một người, người nọ chính là lão bà của Lão Cát. Lão Cát sợ lão bà. Là nổi danh sợ, nhưng mỗi lần có người nói với Lão Cát: "Một đại lão gia, suốt ngày bị một con đàn bà quản gắt gao. Sợ vợ!"

"Sợ vợ thì sao, ta đây không gọi sợ, ta đây gọi yêu, phương thức biểu hiện tình yêu của ta với lão bà là khiêm nhượng nàng, ta là nam nhân, ý chí rộng lớn, chả lẽ mỗi ngày so đo cùng một nữ nhân tóc dài hiểu biết ít. Hơn nữa, lão bà của ta xinh đẹp như vậy, ta không cẩn thận coi chừng nàng, vạn nhất nàng lén vụng trộm. Ngươi nói ta oan hay không oan. Vì thú nàng, ta phải mất rất nhiều sính lễ." Mỗi lần Lão Cát đều giải thích như vậy, vừa mới dứt lời, đã bị Lão Cát tẩu tử nắm chặt lỗ tai, xách về nhà: "Lão già kia, ngươi nói ta lén vụng trộm! Ngứa miệng......"

Mỗi lần chứng kiến Lão Cát bị lão bà sửa chữa, Lý Hiểu Nhạc thật thương cảm hắn. Dược trị thương trong nhà hầu hết bán cho Lão Cát, bởi vì mỗi lần Lão Cát đều bị thương, nặng nhẹ khác nhau, vị trí khác nhau, Ôn Lương Ngọc dùng Lão Cát làm đối tượng thí nghiệm, cố gắng phối ra các loại dược trị thương, ghi chép dược hiệu. Lão Cát còn không biết mình là chuột bạch miễn phí cho người ta dùng thử, còn cảm kích Ôn Lương Ngọc và Lý Hiểu Nhạc.

Là nam nhân thì có xã giao, người nghèo cũng không ngoại lệ, Lão Cát cũng không ngoại lệ. Nhưng ăn cơm chiều về nhà quá muộn, Lão Cát tẩu tử tức giận: "Ngươi giỏi, vừa ra khỏi cửa liền không biết về nhà, ngươi xem giờ là lúc nào."

Lão Cát uống say khướt, hoa mắt chóng mặt: "Đến, tiểu mỹ nhân, chúng ta cạn thêm chén nữa."

"Tiểu mỹ nhân, ngươi nói ai là tiểu mỹ nhân?" Lão Cát tẩu tử vừa nghe, lời này không đúng, đi ra ngoài cùng bằng hữu uống rượu, sao uống ra mỹ nhân. Lập tức đánh đổ một vạc dấm chua.

"Ngay cả tiểu mỹ nhân cũng không biết, tiểu mỹ nhân chính là lão bản nương của tửu quản, hai má, bộ ngực, cái mông, cực phẩm a!" Lão Cát không biết sống chết nói.

"Ta hỏi ngươi, là lão bà ngươi đẹp, hay lão bản nương của tửu quán đẹp?" Lão Cát tẩu tử hỏi.

"Đây còn phải nói, lão bản nương của tửu quán vừa đẹp vừa trẻ. Lão bà của ta chính là cọp mẹ, thiếu phụ luống tuổi, hoa nhà nào bằng hoa dại. Hắc hắc......" Lão Cát còn chưa phát hiện mình cách cái chết không xa .

"Đến, đứng dậy, chúng ta đi tìm tiểu mỹ nhân." Lão Cát tẩu tử đỡ Lão Cát ra cửa, đi đến chuồng heo, đẩy Lão Cát lên người heo mẹ, "Đi thôi, tiểu mỹ nhân của ngươi ở đó!"

Cứ như vậy, Lão Cát ôm heo mẹ, ngủ ngọt ngào. Tiểu mỹ nhân trong mộng, vẫy tay với hắn, ôm lấy hắn. "Tiểu mỹ nhân, ca ca yêu chết, tới hôn một cái." Ôm heo mẹ vừa hôn vừa sờ. "Tiểu mỹ nhân, sao tóc của ngươi cứng như vậy, dáng người béo như vậy?" Dần dần Lão Cát thanh tỉnh, tại sao mình ở chuồng heo, lại ôm heo mẹ, không phải mình ôm tiểu mỹ nhân ư? Ngay sau đó, trong chuồng heo phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hàng xóm thấy nhưng không thể trách, Ôn Lương Ngọc vừa nghe, thật cao hứng: "Ngày mai Lão Cát sẽ bị thương ở đâu? Dù bị thương ở đâu, ngẫm lại cũng rất hưng phấn!"

Cơn giận của Lão Cát tẩu tử còn chưa tiêu, phạt Lão Cát giặt quần áo. Lão Cát rất ủy khuất, hàm chứa nước mắt, giặt từng cái từng cái, phơi nắng. Lão Cát tẩu tử mua thức ăn trở về, vào cửa liền kiểm tra việc nàng giao cho Lão Cát. Buông thức ăn bước đến hậu viện, trông thấy Lão Cát đang giũ quần áo, đi qua xem xét, lập tức bốc hỏa: "Ngươi đang giặt quần áo sao, ngươi xem, vết bẩn vẫn còn. Ta đang nghĩ sao ngươi giặt nhanh như vậy, hóa ra ngươi nhúng quần áo vào nước rồi phơi nắng, căn bản không có giặt! Ngươi tưởng lão nương ta dễ lừa!"

Lão Cát lập tức kêu oan: "Không có, thật không có a. Ta nào nhúng vào nước rồi phơi nắng."

"Vậy ngươi nói đây là chà xát quần áo?" Lão Cát tẩu tử nhíu mày.

"Chà xát cũng không, ta là đem quần áo vắt khô rồi mới phơi nắng, không lập tức phơi nắng a." Lão Cát cố gắng giải thích vì mình.

Vọt một tiếng, Lão Cát tẩu tử phát hỏa, nâng cây gậy muốn đập hắn, Lão Cát đã được lão bà huấn luyện nên phản ứng linh mẫn, lập tức bỏ chạy.

Lão Cát chạy phía trước, Lão Cát tẩu tử đuổi theo phía sau, Lão Cát chưa từng học qua khinh công, nhưng lúc này thân nhẹ như yến, bay qua ba bờ tường không vướng. Lão Cát tẩu tử cũng chưa từng họ qua khinh công, nhưng lúc này như một thảo thượng phi, sưu sưu lướt qua ba bờ tường, đuổi theo Lão Cát.

"Oa, tiềm năng của con người là vô hạn, nhi tử, học một chút." Lý Hiểu Nhạc nói với hai nam hài.

"Học cái gì phụ thân, là học chim én lướt nước của Lão Cát thúc thúc, hay học thảo thượng phi của Lão Cát thẩm thẩm?" Hai nam hài hỏi.

"Chỉ cần không học Lão Cát sợ vợ là được. Sợ vợ, còn khiến vợ tức giận, điển hình của quá nhàn rỗi nên tìm người đánh." Lý Hiểu Nhạc nói ra.

"Cái này gọi là tình thú, thân thân tướng công, chúng ta cũng thử xem?" Ôn Lương Ngọc cười tủm tỉm nói!

"...... Hôm nay không bán dược trị thương cho Lão Cát, để lão bà hắn mãnh liệt ngược đãi hắn a!" Lý Hiểu Nhạc nghiến răng nghiến lợi.

Lão Cát thấy một cái cây, vội vàng trèo lên, Lão Cát tẩu tử không biết leo cây, đứng phía dưới sốt ruột.

"Xuống, Lão Cát, ngươi có giỏi thì xuống đây."

"Ngươi có giỏi thì lên đây!" Lão Cát cười tủm tỉm, bắt không được a.

"Ngươi xuống cho ta!"

"Xuống, xuống để bị ngươi chỉnh, ta đâu ngu ngốc, ta không xuống. Ngươi có bản lĩnh, ngươi trèo lên, vi phu ở trên cây chờ nương tử đến!"

"Ngươi đừng đắc ý, ngươi chờ!"

Lão Cát tầu tử trở về, chỉ chốc lát đã trở lại, trong tay cầm đao, chặt mạnh vào thân cây. Thùng thùng đông, mỗi một nhát chém, đại thụ chấn động lắc lư, trái tim nhỏ bé của Lão Cát cũng lắc lư theo.

"Được rồi, ta nhận thua, đừng chặt, giờ ta xuống." Lão Cát lập tức nhận thua, Lão Cát tẩu tử liền dừng chặt. Lão Cát nhanh nhẹn trượt xuống, Lão Cát tẩu tử vừa thấy hắn chạm đất, vung đao chém qua. Lão Cát liền bỏ chạy, dùng chim ém lướt nước nhảy qua tường, Lão Cát chị dâu dùng thảo thượng phi đuổi theo.

"Đây là cuộc sống a!" Ôn Lương Ngọc cảm thán.

"Phu thê mẫu mực như chúng ta, tìm đâu ra." Lý Hiểu Nhạc nắm tay Ôn Lương Ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro