(Murad x Nakroth) Lời hứa (Phần 2/End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt phần 1: Trong một ngày mưa tầm tã, trong lúc trú mưa Murad đã gặp và giúp đỡ một cô gái tên Nakroth, họ đã rất thân với nhau, những lúc Murad bị bắt nạt đều chạy đến xin sự giúp đỡ của Nakroth. Bỗng nhiên một ngày Nakroth không đến lớp khiến Murad rất lo lắng. Vài ngày sau đó Nakroth đi học lại nhưng luôn né tránh anh, Murad quyết định tìm hiểu lý do. Hết ;-;=))

=================================

- Ai chả có lúc mạnh mẽ có lúc mềm yếu... Nếu có chuyện gì cậu cứ nói ra cho thỏa lòng đi... như thế sẽ thoải mái hơn

...

Nakroth lúc đầu ngẩng đầu lên nhìn Murad rồi òa khóc, ôm chằm lấy anh. Murad kiểu "Khóc đi khóc đi đừng ngại ngùng" à nhầm, Murad choàng tay ra sau ôm Nakroth vào lòng

- Cậu cứ khóc cho thoải mái đi rồi nói chuyện sau cũng được

Sau khi tan học, Nakroth hẹn Murad ra quán cafe, nơi mà họ lần đầu gặp nhau, cái nơi định mệnh đã gắn kết họ thành bạn thân của nhau. Murad chỉ biết im lặng không nói gì trong khi Nakroth nhâm nhi một ít cacao nóng. Vào ban đêm, hơi sương bắt đầu phủ xuống, trời trở nên lạnh hơn nên cô nàng muốn ít nhất cổ họng mình đủ ấm để chia sẻ với Murad. Nakroth để cốc cacao xuống, thở một hơi rõ dài rồi nói

- Thật ra... tớ sắp phải đi nước ngoài rồi...

Câu nói của cô như một cơn chớp xẹt ngang qua tai Murad nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh để có thể nghe Nakroth nói

- Hai ngày nữa là tớ phải đi rồi mà tớ còn rất nhiều chuyện để nói với cậu - Nakroth cố cười - Cậu là cái người mà tớ lo lắm đấy, con trai gì mà yếu đuối hết sức ==

- Gì cơ?!! Cậu đang xem thường tớ hả - Murad nổi cáu

- Lại bảo không đúng

- À thì... - Murad ấp úng

- Cậu phải hứa với tớ là bản thân phải thay đổi, phải trở nên mạnh mẽ hơn! Hiểu chưa!!

- Làm như tớ là con nít vậy ấy - Murad phủi tay

- Tớ hoàn toàn nghiêm túc đấy! - Nakroth cau mài

- Tất nhiên rồi. Tớ hứa! 

Nakroth lấy từ túi xách ra một chiếc vòng cẩm thạch 

- Đưa tay cậu đây 

Murad làm theo lời Nakroth mặc dù anh chả hiểu cô muốn làm gì. Nakroth đặt chiếc vòng cẩm thạch ấy lên tay Murad

- Đây xem như món quà tình bạn của chúng ta! 5 năm nữa tớ trở về mà không thấy chiếc vòng là cậu coi chừng nắm đấm của tớ đấy

- Hơ hơ... - Murad cười trừ vì từ "nắm đấm" của Nakroth

Hai ngày sau, hôm nay chính là ngày mà Nakroth phải đi. Cô đang đứng ở một góc để chờ một người, một người rất quan trọng với cô - Murad. Nakroth cứ liên tục đi tới đi lui vì anh vẫn chưa tới, chả nhẽ Murad lại quên ngày quan trọng này ư?

- Nakroth! Sắp tới giờ rồi đó con!

- Vâng!! 

"Cái tên này ở đâu rồi vậy trời..." - Nakroth bắt đầu lo lắng, không phải vì sợ Murad quên ngày hôm nay mà sợ trên đường đi anh sẽ xảy ra chuyện gì đó

"Còn 5 phút nữa máy bay XXX sẽ cất cánh"

- Mình đi thôi con

- Vâng... - Nakroth nhẹ giọng đáp lại

Cô quay lưng đi đến nơi máy bay đang chờ cô

- Nakroth!!!

Từ xa một tiếng kêu "Nakroth" vang lên. Giọng nói thật quen thuộc... Nakroth quay đầu lại nhìn

- Cậu phải sống tốt đấy Nakroth!!

Từng câu từng chữ nói của Murad thấm vào trong tim Nakroth, cô mỉm cười, một nụ cười đẹp nhất mà Murad có thể thấy vì từ trước đến giờ anh chưa thấy cô cười tươi như thế bao giờ

- Tất nhiên rồi... Đồ ngốc! 

Nói xong, Nakroth bước ra sân bay. Sau khi máy bay cất cánh, Murad vẫn không quên đứng từ xa nhìn chiếc máy bay từ từ bay đi và có thể ngay từ giây phút đó... anh đã yêu Nakroth mất rồi. Cho dù phải chờ đợi 5 năm hay lâu hơn nữa, anh cũng sẽ chờ vì đó chính là người con gái mà anh yêu

7 năm sau. Thời gian trôi qua thật nhanh, như một cái chớp mắt. Thời tiết lại bắt đầu trở lạnh

- Chủ tịch, ngài đứng đây chờ tôi một tý, tôi đi mua nước sẽ quay lại ngay

- Cứ đi đi - Một giọng nói khá trầm vang lên

Murad cho tay vào túi quần định lấy chiếc sì mát phôn của mình ra thì chợt phát hiện ra một cái gì đó

- Hửm? Gì vậy? - Murad suy nghĩ trong đầu rồi từ từ lấy nó ra

Một chiếc vòng tay làm bằng cẩm thạch sáng bóng được Murad lôi ra, anh ngắm nghía nó rồi như chợt nhận ra điều gì đó

- Nakroth... - Anh lẩm bẩm tên của một ai đó với ánh mắt đượm buồn

Chợt một ai đó đi ngang qua anh, một cô gái với mái tóc màu bạch kim dài, dáng người nhỏ nhắn và hình như đang khá vội. Murad ngẩng đầu lên, như linh tính mách bảo, anh chạy đến và cầm lấy tay người con gái đó

- Nakroth...!!

Cô gái ấy không ngần ngại ôm chằm lấy anh mặc cho anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra và tại sao cô ấy lại ôm anh

- Murad!!! Cuối cùng cũng gặp lại cậu rồi!!

- Nakroth... Là cậu thật sao... - Murad hơi bàng hoàng, trước mặt anh đúng là người con gái ấy, người con gái mà anh đã chờ đợi 7 năm qua

- Cậu thay đổi nhiều lắm đấy - Nakroth nhéo mạnh má Murad

- Tất nhiên rồi! Ông đây đã là chủ tịch của một công ty rồi đấy - Murad nói với giọng tự hào

Hôm sau Nakroth hẹn Murad ra một quán cafe. Chính là quán cafe 7 năm trước, quang cảnh vẫn thế, thời tiết đã bước vào mùa đông, loáng thoáng lại thấy vài bông tuyết rơi xuống nhưng khi bước vào quán thì lại ấm áp đến lạ thường. Murad bước vào thì thấy cô nàng đã đợi sẵn từ khi nào, vừa cầm cốc cacao nóng vừa ngóng ra ngoài cửa sổ

- Đang ngóng chờ anh nào đó ta~ - Murad nói với giọng châm chọc

- Ngắm anh nào ngoài anh tên Murad vậy nhỉ~

- Không ngờ cậu vẫn nhớ quán cafe này đấy - Murad kéo ghế ra rồi ngồi đối diện Nakroth

- Tất nhiên rồi, và vẫn món thức uống ưa thích của tớ là cacao nóng

- Ai đó bảo với tớ là chỉ đi có 5 năm hà mà giờ là 7 năm cmnr 

- Xin lỗi nha, do công việc bận quá. Tớ sợ khi về cậu lại quên mất tớ nữa cơ - Nakroth đặt cốc cacao nóng xuống - Coi như hôm nay là buổi hẹn đầu tiên của hai chúng ta sau 7 năm nhé, hôm nay sẽ là ngày đặc biệt lắm đấy

- Tớ biết hôm nay là ngày đặc biệt chứ, không chỉ của riêng cậu mà của tớ nữa - Murad cười nhẹ

- Ghê chưa trời, thơ văn dữ dằn - Nakroth nhìn nghiêng với ánh mắt ngạc nhiên

- Thật ra điều này tớ giấu lâu lắm rồi mà chưa dám nói... sợ cậu sẽ chạy mất dép khi nghe tớ thổ lộ... 

"Tớ... thích... cậu..." - Murad nói không thành câu

- Gì cơ? - Nakroth hỏi lại vì cô chả nghe được anh nói cái quái gì, cứ nói lắp bắp trong miệng ai mà nghe cho được

- TỚ THÍCH CẬU NAKROTH!! LÀM BẠN GÁI TỚ NHÉ!! - Murad đứng dậy nói lớn

Tiếng nói vang cả quán cafe, bao nhiêu ánh mắt nhìn cả hai khiến Nakroth đỏ hết cả mặt

- Trời ạ!! Cậu điên hả?!! Người ta nhìn mình kìa!!! 

- Nếu cậu không đồng ý tớ sẽ nói lớn hơn nữa - Murad lấy hơi như để lập lại câu nói đó nhưng với giọng to hơn

Nakroth thở dài một tiếng rồi cười nhẹ

- Em chờ câu nói này lâu lắm rồi đấy!

=========End ;-; (Dở viết cauluong :<)=========



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro