Chương 254: Chìa khóa hồi tưởng - Ta là một chi sát bút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khả Khả hóa thành bột phấn ở trong lòng bàn tay hắn, cứ như vậy biến mất khỏi thế giới. Văn Cảnh Nhung không biết chính mình phải tiếp thu cái này hiện thực này như thế nào.

Sự cố phát sinh sau hơn một tháng, vết thương trên người Cát Tuấn Hiên đã khỏi hẳn, sau khi xuất viện, hắn chủ động gánh vác trách nhiệm điều tra nguyên nhân xảy ra sự cố ngày đó, hơn nữa đối với kẻ đầu têu tạo thành sự việc lần này - Bách Lâm triển khai trả thù điên cuồng, thậm chí không tiếc vứt bỏ một nửa tài sản, cùng hắn liều mạng.

Mạng của hắn là do Thượng Khả cùng Văn Cảnh Nhung cứu, cuối cùng lại làm hại Văn Cảnh Nhung mất đi người yêu.

Văn Cảnh Nhung ngoài mặt thoạt nhìn không có gì khác thường, mỗi ngày đúng giờ đi làm, tan tầm, xử lí các loại sự vụ đâu vào đấy. Nhưng Cát Tuấn Hiên lại thường xuyên nhìn thấy hắn vẫn giữ thói quen sờ sờ vị trí trống không trên cổ tay áo, lúc ký tên thường xuyên ngồi nhìn bút máy trong tay đến xuất thần, ngẫu nhiên còn vô ý gọi tên "Khả Khả", hắn không có tinh thần ăn uống, cơ thể từ từ gầy ốm, ban đêm cho dù có uống thuốc ngủ cũng vẫn trằn trọc không yên.

"Người anh em, cậu mau tỉnh táo lại đi, đừng có tự tra tấn bản thân như vậy nữa, trong lòng khó chịu thì tôi sẽ bồi cậu uống một trận thống khoái, sau đó lại quay về cuộc sống bình thường, Cát Tuấn Hiên rốt cuộc nhịn không được kéo cổ áo rống vào mặt hắn.

"Tôi vẫn ổn." Văn Cảnh Nhung đẩy tay hắn ra, thanh âm thanh lãnh, biểu tình đạm mạc.

"Bộ dạng như quỷ của cậu bây giờ mà còn 'vẫn ổn'? Không sai, cậu điều hành công ty càng ngày càng lớn mạnh, tiền càng kiếm càng nhiều, nhưng cậu đã bao lâu không có một giấc ngủ đang hoàng rồi hả? Một ngày làm việc hai mươi tiếng đồng hồ, cậu cho rằng mình là người sắt sao?"

"Tuấn Hiên, cậu không cần lo lắng, tôi sẽ tiếp nhận trị liệu tâm lý, sớm sẽ không có việc gì đâu." Văn Cảnh Nhung biểu hiện thật sự lý trí, không chút nào nhìn ra bất luận cảm xúc bi thương nào.

Cát Tuấn Hiên nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, cuối cùng khẽ cắn môi: "Tốt, hy vọng cậu nói được thì làm được."

Văn Cảnh Nhung xác thật tiếp nhận tâm lý trị liệu, mỗi tuần một lần, một mình nằm thoải mái trên ghế, đối mặt với căn phòng trống rỗng, từ từ kể ra những việc mà hắn đã tải qua cùng Khả Khả. Không có bác sĩ tâm lý, không có đạo cụ trị liệu, căn phòng chỉ lẳng lặng vang lên thanh âm của một mình hắn.

Sau khi "trị liệu", Văn Cảnh Nhung sẽ đi trung tâm thương mại, vào cửa hàng bán bút máy, mua một cây bút máy, mang về nhà cất trong phòng. Trong vài năm, hắn đã cất trữ được mấy trăm cây bút máy.

Hắn biết loại hành vi này không hề có ý nghĩa, nhưng hắn vô pháp khống chế chính mình, thậm chí muốn đem toàn bộ bút máy trên thế giới đều mua về, hắn nghĩ có lẽ Khả Khả của hắn đang ngủ trong một cây bút nào đó, chờ hắn đem cậu trở về.

Không chỉ có như thế, hắn còn phái người đi khắp nơi tìm kiếm các nhân sĩ thần học nổi danh, ý đồ chiêu gọi hồn phách Thượng Khả.

"Chiêu hồn yêu cầu phải có di vật khi còn sống, thí chủ có mang theo không?" Một cao tăng đắc đạo do Văn Cảnh Nhung tìm được nói.

Văn Cảnh Nhung từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, thật cẩn thận mở ra, bên trong chính là thứ mà Khả Khả lưu lại lần cuối cho hẳn —— tàn bút.

Cao tăng giúp hắn thực hiện một hồi phép chiêu hồn, sau đó nói cho hắn, linh hồn của vị này đã rời khỏi thế giới này rồi.

Văn Cảnh Nhung không buồn không giận, mang theo tàn bút tiếp tục tìm kiếm cao nhân khác.

Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, kết quả không phải gặp được kẻ lừa đảo, thì chính là đều đưa ra đáp án giống vị cao tăng nọ: Khả Khả đã rời khỏi thế giới này.

"Văn Cảnh Nhung, từ bỏ đi!" Cát Tuấn Hiên nhìn hắn cứ lặp đi lặp lại cái việc vô ích này, đau lòng nói, "Cậu ấy đã đi rồi, không còn nữa. Vô luận cậu tìm như thế nào, cũng không có tác dụng đâu. Văn Cảnh Nhung, quên cậu ấy đi, một lần nữa tìm người yêu, khoái hoạt vui sướng mà sống."

"Tuấn Hiên." Văn Cảnh Nhung bình tĩnh nói, "Tôi tựa hồ đã đem toàn bộ trái tim đều đã dâng hiến cho em ấy, cả đời này chỉ sợ không bao giờ yêu được người khác. Từ khi bắt đầu có ký ức, tôi vẫn luôn đang tìm kiếm hình bóng của em ấy. Đã từng cho rằng tất cả chỉ là ảo ảnh trong mộng, không nghĩ tới có một ngày em ấy thật sự xuất hiện. Cậucó biết, tôi lúc ấy có bao nhiêu vui sướng. Cái loại vui sướng cùng thỏa mãn này, đáng giá cho tôi vì nó mà trả giá hết thảy. Cho nên, tôi sẽ không từ bỏ tìm kiếm em ấy, cho đến khi sinh mệnh của tôi chấm dứt."

Văn Cảnh Nhung nói như thế để thuyết phục Cát Tuấn Hiên, cũng như là tự thuyết phục chính mình.

Đúng vậy, hắn sẽ không từ bỏ, hắn tin tưởng một ngày nào đó, Khả Khả sẽ trở về.

Mang theo hy vọng mong manh này, Văn Cảnh Nhung trải qua những ngày đêm dài dòng mà tịch mịch.

Sản nghiệp của tập đoàn Văn thị vững bước khuếch trương, tài phú cùng danh vọng lấy tốc độ cực nhanh xông lên vị trí hàng đầu, tạo nên truyền kỳ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng mà, hắn như cũ vẫn cứ tìm kiếm cái người có thể cùng hắn chia sẻ vinh dự kia.

Thẳng đến có một ngày, Văn Cảnh Nhung gặp một vị cao nhân chân chính. Hắn hỏi Văn Cảnh Nhung: "Người ngươi muốn tìm có quan hệ thế nào với ngươi?"

"Người yêu, em ấy là người yêu của tôi."

"Các ngươi thực sự yêu nhau?"

"Đúng vậy."

"Như vậy, ngươi có biết hắn không phải là phàm nhân?"

Trong mắt Văn Cảnh Nhung lập loè ra một mạt sáng rọi, cực lực áp lực kích động trong lòng, trả lời: "Đúng vậy, ta biết."

"Hắn là vật mang sát khí, mà ngươi lại là một thân phúc quang. Ta rất tò mò, các ngươi làm thế nào mà trở thành người yêu."

"Có ý gì?"

"Trên người của ngươi tỏa ra phúc quang do tổ tiên ngươi tích đức mà được, bảo hộ ngươi cả đời phú quý, bách tà bất xâm. Mà người ngươi yêu, thân mang sát khí, theo lý mà nói, căn bản không có khả năng tới gần ngươi."

"Nếu ở gần tôi thì sẽ thế nào?"

"Tới gần liền sẽ bị phúc quang trên người của ngươi tinh lọc, phải chịu đựng đau đớn như bị đốt cháy."

Văn Cảnh Nhung sắc mặt đột biến: "Ý của ngươi là, lúc em ấy ở bên cạnh tôi, vẫn luôn phải chịu nỗi đau bị phúc quang tinh lọc?"

"Đúng vậy. Cho nên ta nghĩ, hắn nhất định rất yêu ngươi, nếu không cũng sẽ không không màng nguy cơ sẽ bị hồn phi phách tán, ngày ngày chịu đựng phúc quang tinh lọc, cũng muốn cùng ngươi ở bên nhau."

Trong đầu Văn Cảnh Nhung một trận ong vang, trái tim kịch liệt run rẩy, cảm giác có chút hít thở không thông.

Hắn trước nay không chú ý tới điều này. Lúc hắn mới tiếp cận, Khả Khả thường hay lơ đãng kháng cự, lơ đãng nhíu mày, lơ đãng đau đớn...... Hắn lúc đầu chỉ cho rằng là do em ấy không thích mình. Sau này khi Khả Khả đã chấp nhận hắn, khi hai người thân mật ôm hôn, ôn nhu quấn quýt, em ấy không bao giờ biểu hiện như vậy trước mặt hắn nữa. Khi hắn đang hưởng thụ ngọt ngào, Khả Khả lại phải thừa nhận thống khổ do chính hắn mang lại.

Cái gì phúc quang, cái gì sát khí? Văn Cảnh Nhung rất muốn đem cái người nói hươu nói vượn này mạnh mẽ lên án, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn có cái thanh âm nói cho hắn, đây là sự thật.

Hắn kiên trì cho tới nay, phảng phất tại một khắc toàn bộ sụp đổ. Hắn cho rằng hắn mang lại hạnh phúc cho em ấy nhưng lại không biết gì về nỗi đau khổ của Thượng Khả. Em ấy đem những thứ tốt nhất đều để lại cho hắn, từ đầu đến cuối đều không oán hận bất cứ điều gì.

Em ấy như thế nào có thể bao dung như thế, vân đạm phong khinh như thế? Ở nơi mà hắn không nhìn thấy, em ấy đã phải làm thế nàođể giảm bớt những thống khổ đó?

"Rời xa ngươi, đối với hắn mà nói có lẽ cũng là một loại giải thoát."

Trước khi đi, vị kia cao nhân nói với hắn một câu như vậy.

Những lời này, hoàn toàn đánh vỡ hy vọng của Văn Cảnh Nhung, đem hắn đẩy vào vực sâu.

Rời xa hắn, là một loại giải thoát?

Chẳng lẽ tình yêu của mình để lại cho em ấy đều là đau xót sao?

Hắn ngày qua ngày tìm kiếm để em ấy tiếp tục trở lại bên người hắn chịu đựng nỗi đau bị thiêu sống ư?

Như vậy, hắn vì cái gì còn muốn chấp nhất tìm kiếm?

Không bằng để cho em ấy tự do, cũng để cho chính mình tự do......

Văn Cảnh Nhung cười, cười đến thực tàn khốc.

Không, hắn sẽ không buông tay.

Vô luận có bao nhiêu thống khổ, hắn đều sẽ không buông tay. Bởi vì Khả Khả đã lựa chọn hắn, cho dù thống khổ, vẫn sẽ như cũ lựa chọn hắn.

Cho nên, hắn cũng như vậy.

Hắn nguyện ý vì Khả Khả từ bỏ cả đời phú quý, tiêu hủy phúc quang quanh người.

Nếu Khả Khả là vật mang sát khí, như vậy, hắn cũng sẽ không để lại phúc đức nữa.

Văn Cảnh Nhung bắt đầu lợi dụng tài phú cùng nhân mạch trong tay, cùng vài vị quan lớn âm thầm tư thông, cấu kết trên dưới.

Kết quả, các quan viên cấu kết với hắn, một đám xuống ngựa, chỉ có hắn vẫn như cũ sừng sững không ngã. Không chỉ thế, hắn còn bồi dưỡng rất nhiều thân tín, trước sau ở chính đàn đứng vững gót chân, thành lập phe phái cùng thế lực cho bản thân.

Văn Cảnh Nhung chân chính hiểu rõ sự lợi hại của phúc quang, vô luận hắn làm cái gì, đều có thể gặp dữ hóa lành, một đường khải hoàn ca. Không kiêng nể gì lăn lộn, thế nhưng đổi lấy là càng nhiều tài phú cùng quyền lực.

Phúc quang hộ thân, giống như nguyền rủa, làm hắn một đời an lành, cả đời tịch mịch.

Thẳng đến khi hắn đã đi tới cuối đời, cũng không thể tìm được hắn người muốn tìm.

Thẳng đến hắn nhắm mắt, mới rốt cuộc thừa nhận: Khả Khả của hắn, đã rời bỏ thế giới này.

Hắn dùng những lời ngụy biện, kiên trì đi tới cuối đời.

Khả Khả, chúng ta, còn có kiếp sau sao?

Vào thời điểm nằm trên giường hấp hối, hắn phảng phất nghe được tiếng Khả Khả cười nói với hắn: "Cảnh Nhung, chúng ta kiếp sau gặp lại."

Được, kiếp sau gặp lại.

Văn Cảnh Nhung trên mặt lộ ra tươi cười thoải mái giống như đứa trẻ, an tĩnh mà nhắm mắt......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam