Chương 134

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Linh Thần Mộc có được một không gian, đáng tiếc bởi vì lực lượng suy giảm, nhiều nhất chỉ có thể chứa được nhiều nhất mười quả trứng, hơn nữa cứ cách một đoạn thời gian, phải thả ra để hấp thụ sức mạnh nguyên tố, không gian Thần Mộc bây giờ năng lượng chỉ có thể duy trì sinh mệnh.

Thượng Khả đem mười quả trứng thu vào không gian, dư lại hai quả tạm thời bỏ vào túi bện từ thủy thảo treo ở sườn, ngay sau đó cùng một con gấu đen bàn bạc, ngồi trên lưng nó rời khỏi mảnh rừng rậm to lớn đã bị thiêu hủy, đi theo còn có không ít động vật nhỏ mất nhà.

Tộc Khí Quỷ chủ yếu hoạt động ở khu vực phía Đông Bắc, cho nên Thượng Khả lựa chọn đi về phía Tây Nam, nhưng cậu lại không thể cách trung tâm đại lục quá xa, bởi vì cậu không muốn tin tức bị gián đoạn, luôn có thể nắm giữ hướng đi của Ngọc Quỷ.

Khu rừng bị tộc Khí Quỷ phá hủy tên là "Úy Tiêu", diện tích che phủ đến 900 vạn km vuông, là khu rừng lớn thứ hai đại lục Angloo, một phần tư dưỡng khí của đại lục sinh ra từ đấy, tự nhiên nguyên tố sinh động, là một trong bốn cấm địa mà tộc Khí Quỷ ghét cay ghét đắng. Khu rừng rậm lớn nhất đại lục là nơi cư trú ban đầu của tộc Tinh Linh -- Jade, tuy rằng chưa bị phá hủy hoàn toàn, nhưng nơi này đã trở thành chiến trường tranh đấu đầu tiên giữa liên minh và tộc Khí Quỷ.

Lửa lớn đã thiêu hủy mười mấy vạn km vuông cây rừng phía bắc của Ủy Tiêu, tuy rằng đối với tổng diện tích mà nói bất quá chỉ là một phần nhỏ mà thôi, nhưng tốc độ tộc Khí Quỷ phá hủy vượt xa tốc độ rừng rậm khôi phục. Chỉ cần mỗi năm phóng hỏa một trận như vậy, thì diện tích rừng rậm có lớn đến mấy cũng sẽ bị phá hủy gần như không còn.

Dựa vào bản đồ đại lục mà hệ thống cung cấp, Thượng Khả cuối cùng quyết định định cư ở khu vực hồ nước sát biên giới Tây Nam rừng Ủy Tiêu. Nơi này cách thành liên minh của nhân loại chỉ mấy trăm km, ở giữa có một doanh địa Chiến Ca tụ tập lính đánh thuê. Tộc Khí Quỷ muốn đem xúc tu duỗi đến nơi này, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.

Vốn là Tinh Linh Thần Mộc không dám tiếp xúc cùng bất cứ chủng tộc nào, một mình lăn lộn khắp nơi, phiêu bạt gần trăm năm chỉ vì đem tiểu Tinh Linh sinh ra, đáng tiếc cuối cùng hắn cũng không thể chờ đến ngày đó.

Thượng Khả đứng ở trên một cành cây đại thụ treo đầy dây leo, chậm rãi nâng tay lên, ánh sáng xanh lục ở trên tay lập lòe, sau đó hóa thành một dải ngân hà, đan xen xoay quanh cây đại thụ. Theo dải ngân hà chuyển động, dây leo giống như sống lại, tự động quấn quanh nhau, lấy thân cây làm trung tâm, chậm rãi tạo thành một căn phòng đáng yêu trên cây.

Lúc này, một nụ hoa cúc nhỏ đột nhiên nở rộ, ngay sau đó là nụ thứ hai, thứ ba..... Trong khoảnh khắc, hoa nở khắp phòng, giống như đốt sáng lên ngọn đèn dầu, rực rỡ huyễn lệ.

Trong rừng vang lên tiếng kêu thanh thúy của chim nhỏ,  lá cây nhẹ nhàng lay động, ánh sáng xanh biếc dưới ánh mặt trời lấp lánh động lòng người, gió ấm thổi qua, mùi hoa thơm bốn phía.

Xung quanh tràn ngập nguyên tố, chúng nó quay chung quanh Thượng Khả, không tiếng động ca xướng, như là nghênh đón Cây Mẹ trở về, mang theo vui sướng vô tận.

Sâu trong rừng cây, một nam tử đứng yên lặng nhìn chăm chú vào Tinh Linh đang đắm chìm trong thiên nhiên, đem hình dáng thi triển ma pháp đầy mỹ lệ kia thu hết vào đáy mắt. Hắn lén lút đi theo Tinh Linh này đã vài ngày, nhìn thấy cậu một mình xuyên qua rừng rậm, cùng động vật làm bạn, uống nước suối, ăn mật hoa, sống thản nhiên vui vẻ, tựa như một bức tranh sống động, làm người ta không thể dời tầm mắt.

Hắn đã gặp qua không ít Tinh Linh lai, nhưng bọn họ trên người nhiều hay ít đều mang theo vài phần phàm tục, không có Tinh Linh nào giống cậu, có được khí chất nhẹ nhàng thanh thoát cùng khả năng điều khiển thiên nhiên không gì sánh kịp.

Đúng lúc này, viên đá trên cổ tay nam tử lập lòe vài cái, hắn vuốt ve một hồi, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tinh Linh kia, sau đó lưu luyến không rời mà rời đi.

Thượng Khả hình như có cảm giác, nhìn thoáng qua hướng năm tử biến mất. Cậu biết mấy ngày nay có người theo dõi, chỉ là vẫn không có vạch trần. Buổi tối hôm trước, cậu mượn mắt linh diệp, âm thầm quan sát một chút. Tên nam tử này có một mái tóc nâu thẫm, trên mặt mang mặt nạ, không thấy rõ dung mạo. Thân cao ước chừng gần 2m, nhìn qua có vẻ giống lính đánh thuê. Từ hình dạng của tai xem ra hắn là nhân loại, hơn nữa lệ thuộc vào liên minh nhân loại, bởi vì trên tay hắn mang một chiếc nhẫn khắc hình đôi cánh, đây là biểu tượng của đế quốc Ô Thác. Đế quốc Ô Thác đúng là quốc gia liên minh nhân loại lớn nhất, cũng là lực lượng chiến đấu chủ yếu đối phó với tộc Khí Quỷ.

Biết được điều này, Thượng Khả mới không có bất cứ hành động gì, tùy ý để hắn tiếp tục theo dõi. Dù sao sau này cậu còn muốn mượn lực lượng của các chủng tộc cướp lấy Ngọc Quỷ, sớm muộn gì cũng cùng bọn họ gặp mặt, nói không chừng tên nam tử này còn có thể trở thành cơ hội để cậu cùng các thế lực liên minh tiếp xúc.

Răng rắc, răng rắc..... Trên quả trứng khe nứt ngày càng lớn, cuối cùng vang lên một tiếng giòn, vỡ thành mấy mảnh trên lòng bàn tay Thượng Khả, một bé Tinh Linh trắng nõn xuất hiện trước mắt cậu.

Tóc ngắn màu vàng kim ướt dầm dề dính ở trên trán, một đôi tai màu hồng nhòn nhọn hiện ra, khuôn mặt nhỏ mượt mà đáng yêu, miệng chép chép đều đều hấp thu nguyên tố trong  không khí. Một lát sau, bé Tinh Linh chậm rãi mở mắt, một đôi mắt to ngập nước, không chớp mắt mà nhìn Thượng Khả.

Tinh Linh thuần huyết cùng nhân loại khác biệt, bọn họ vừa sinh ra liền mang theo ký ức truyền thừa, thân thể bởi vì hấp thu nguyên tố, sẽ lớn lên nhanh chóng.

Bé Tinh Linh ở trong lòng bàn tay Thượng Khả duỗi người, tay chân tự nhiên dãn ra, làn da mềm mại ban đầu dần trở nên khỏe mạnh, rắn chắc, chỉ mất mấy phút đã linh hoạt xoay  người ngồi dậy, tò mò đánh giá xung quanh, sau đó theo cánh tay Thượng Khả bò xuống, chân nhỏ đạp lên cẳng tay, tay nhỏ ôm lấy cánh tay, cười tủm tỉm ở trên người cậu cọ cọ.

Thượng Khả bị sự đáng yêu này một kích xuyên tim, ôm bé con đi đến con sông nhỏ, còn chưa kịp ngồi xuống thì bé con liền tránh khỏi ôm ấp của cậu, bùm một tiếng nhảy vào trong nước, giống như cá mà bơi lội trong nước, thỉnh thoảng phun ra mấy cái bong bóng nước.

"Em rốt cuộc là cá hay là Tinh Linh a? " Thượng Khả buồn cười nói, "Xem em thích phun bong bóng, vậy gọi là 'Phao Phao' nha. "

Đầu nhỏ trồi lên khỏi mặt nước, hướng Thượng Khả phun ra mấy cái bong bóng, sau đó lại chìm vào trong nước.

Đang chơi đến hăng hái, tiểu Tinh Linh tay chân đột nhiên co giật vài cái, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.

Thượng Khả trong lòng giật mình, lập tức đem bé từ trong nước ôm ra. Tiểu Tinh Linh mở to mồm thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nên nghẹn đến mức đỏ bừng, cả người run rẩy, móng tay ban đầu còn hơn hồng hào lại chậm rãi trở nên tím tái, thoạt nhìn không giống bị sặc nước, ngược lại giống như đang chịu đau đớn kịch liệt.

Tiểu Tinh Linh khó chịu mà nức nở lên, cuộn tròn trong lòng bàn tay Thượng Khả.

Lòng bàn tay Thượng Khả lập lòe ánh sáng trắng, đem bé con bao vây trong đó, một bên trấn an, một bên kiểm tra thân thể bé.

Một lát sau, Thượng Khả nhíu mày. Bên trong cơ thể của tiểu Tinh Linh nguyên tố không đều, thể chất suy yếu. Nếu cậu đoán không sai thì có lẽ bởi vì rời Cây Mẹ quá sớm, lây dính trọc khí, nên sinh ra thể trạng đã yêu ớt.

Thượng Khả nhẹ vuốt ve thân thể tiểu Tinh Linh, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, ta nhất định sẽ chăm sóc các em thật tốt. "

Cái thứ nhất tiểu Tinh Linh vốn sinh ra đã yếu ớt, mười một bé còn lại chỉ sợ cũng như thế. Cậu nhất định phải nghĩ cách điều trị thân thể cho các bé, nếu không bọn chúng có khả năng lớn lên không thể khỏe mạnh.

Thượng Khả đem tiểu Tinh Linh đã ngủ say đưa vào phòng, thiết lập cấm chế phòng hộ, sau đó đi vào rừng thu nhập một ít thực vật cần dùng.

Cậu khoanh chân ngồi ở dưới tán cây, lợi dụng ma pháp, lấy ra sợi dây từ trong thân thực vật, bện quần áo cho tiểu Tinh Linh. Từng cái y phục nho nhỏ từ tay Thượng Khả làm ra, màu trắng bạc, màu vàng nhạt, nâu nhạt, xanh dương.....  Vừa tinh xảo gọn gàng, còn mang theo hương thơm của tự nhiên.

Mấy động vật nhỏ ngồi vây quanh Thượng Khả, tò mò nhìn động tác của cậu. Một con mèo rừng đưa mũi lại gần ngửi ngửi, bộ dáng híp mắt có vẻ rất thích. Thượng Khả thuận tiện cũng bện cho nó một chiếc vòng, buộc trên cổ nó, lắc qua lắc lại rất là đáng yêu.

Ánh hoàng hôn xuyên qua lá cây, chiếu vào bên trong phòng. Đem tiểu Tinh Linh đang ngủ say gọi dậy, xoa xoa đôi mắt, đầu tiên mê man mà nhìn bốn phía, sau đó nhấc mông lung lay đi tới cửa, thò đầu ra đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc ngồi dưới tán cây, bên cạnh bày biện các loại đồ vật.

Tiểu Tinh Linh bỗng chốc phấn khởi, theo cây mây trèo xuống dưới, nhảy đến bên người Thượng Khả.

Thượng Khả nhìn thấy bé, cười nói: "Nào, lại đây thử quần áo."

Tiểu Tinh Linh ngoan ngoãn nâng cánh tay lên, để Thượng Khả giúp mình mặc quần áo. Quần áo chất liệu mềm mại, giống như tơ liễu nhẹ nhàng uyển chuyển làm tiểu Tinh Linh thoạt nhìn càng thêm linh động đáng yêu.

Tiểu Tinh Linh được mặc quần áo mới, vui sướng không thôi, bổ nhào lên lưng mèo rừng, cười híp cả mắt, hoàn toàn quên hết đau đớn phải chịu trước đó.

Thượng Khả cười cười, đem đồ vật thu nhập được cất cẩn thận, trong lòng đã vạch ra đại khái kế hoạch sinh hoạt sau này.

Ngày hôm sau, Thượng Khả lại dùng ma pháp xây thêm mấy căn phòng, sau đó mang theo tiểu Tinh Linh đi vào trong rừng thu nhập củi và hạt giống.

Củi dùng để chế tạo nhạc cụ cùng các đồ dùng hàng ngày, hạt giống dùng để lấy lương thực, thuận tiện trang trí. Tinh Linh thuần huyết ngoại trừ hấp thu nguyên tố sẵn có, còn thích ăn mật hoa cùng rau dưa trái cây.

Sau khi thu hoạch, còn có thể dùng những loại trái cây trồng này đem trao đổi vật phẩm với các chủng tộc khác. Rau quả Tinh Linh gieo trồng linh khí dư thừa, là mặt hàng rất được hoan nghênh trong các thành thị của nhân loại. Chỉ là hiện giờ Tinh Linh thuần huyết thưa thớt, trên thị trường rau quả chứa linh khí gần như biến mất.

Nửa tháng sau, tiểu Tinh Linh thứ hai được sinh ra. Thể chất của bé này so với Phao Phao thì khỏe mạnh hơn một chút, nhưng mắt trái không nhìn thấy gì, đồng tử màu xám nhạt, Thượng Khả liền đặt tên là "Mắt xám".

Hai tiểu Tinh Linh đều có khuyết tật, Thượng Khả tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy đau lòng. Tinh Linh là con cưng của thiên nhiên, hiện giờ lại trở nên yếu ớt như thế. Tuổi thọ bọn họ cũng bởi vì mất đi Cây Mẹ cùng Suối Sinh Mệnh mà giảm bớt.

Vì các bé Tinh Linh, Thượng Khả quyết định kéo dài thời gian dự định tiếp xúc với bên ngoài, ít nhất phải đợi các bé có được năng lượng tự bảo vệ mình rồi tính tiếp.

"Bắt lấy hắn, đừng để hắn chạy."

Trong rừng cây, hơn mười lính đánh thuê sát khí hừng hực đuổi bắt một nam tử bị thương.

Nam tử bị đuổi tới vách núi, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó không chút do dự nhảy xuống.

Lính đánh thuê nhìn xuống vực thẳm, phía dưới chỉ có sương mù lượn lờ, sâu không thấy đáy. Trừ phi nam tử kia biết bay, còn không thì chắc chắn ngã xuống sẽ tan xương nát thịt.

"Con mẹ nó, không có thi thể, tiền thưởng ít nhất sẽ giảm một nửa." Một lính đánh thuê mắng.

"Chúng ta có được nhẫn của hắn cũng đủ rồi." Một lính đánh thuê xoay xoay chiếc nhẫn có khắc hình đôi cánh.

"Hay chúng ta xuống dưới nhìn thử xem?"

"Có cái gì đẹp mà xem? Đợi đến lúc chúng ta tìm thấy thi thể của hắn phỏng chừng sớm đã bị dã thú ăn đến xương cũng không còn."

Đám người thảo luận một lúc, cuối cùng vẫn là từ bỏ ý định đi nhặt xác, xoay người rời khỏi vách núi.

Dưới vực sâu, nam tử cũng không như lính đánh thuê suy nghĩ ngã xuống sẽ tan xương nát thịt, hắn lảo đảo đứng lên, cố gắng chống đỡ thân thể đầy thương tích, từng bước một gian nan đi về một hướng nào đó, để lại trên đường vệt máu thật dài.

Không biết đi được bao lâu rồi, trong tầm mắt mông lung của nam tử, đằng xa ẩn ẩn xuất hiện một mạt ánh sáng, ngửi thấy được một mùi hoa nhàn nhạt phảng phất qua cánh mũi.

Nam tử ngã gục trên mặt đất, mệt mỏi nhắm mắt lại, đại não mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy chính là thân ảnh của Tinh Linh kia....














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro