Chương 137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, Thượng Khả đem chân mình ngâm trong hồ nước, thoải mái hấp thu nguyên tố thủy.

Một tiếng bước chân rất nhỏ ở sau người vang lên, ngay sau đó truyền đến thanh âm của Ivy: "Vì sao lại muốn đi doanh địa Chiến Ca?"

Thượng Khả một bên nghịch nước, một bên trả lời: "Muốn nghe ngóng một ít tin tức."

"Về Ngọc Quỷ sao?" Ivy ngồi bên cạnh Thượng Khả.

Thượng Khả gật đầu.

Ivy nói: "Tộc Khí Quỷ tuyên bố Lệnh Huyền Trưởng, mục tiêu treo thưởng đều là Tinh Linh lai còn lại. Cho nên cậu không cần đi ra ngoài, có tin tức gì tôi sẽ báo cho cậu."

Thượng Khả từng nghe qua về Lệnh Huyền Trưởng, chỉ là không nghĩ tới tộc Khí Quỷ thật sự đối với Tinh Linh lai đuổi cùng giết tận. Nếu thật sự như thế, cậu quả thật không thích hợp xuất đầu lộ diện. Rốt cuộc nhiệm vụ hàng đầu cậu cần làm là bảo vệ mười hai bé Tinh Linh thật tốt, các bé rất có thể là lực lượng chủ yếu đối phó với tộc Khí Quỷ trong tương lai.

"Được, tôi về sau sẽ cố gắng không đi ra ngoài." Thượng Khả phối hợp mà đáp ứng.

Ivy thấy bộ dáng cậu ngoan ngoãn như thế, nhịn không được muốn sờ đầu cậu, nhưng bàn tay vươn đến giữa chừng lại bỏ xuống. Nghĩ đến khuôn mặt xấu xí của mình, Ivy trong mắt hiện lên tia ghét bỏ. Tinh Linh bên cạnh quá mức tốt đẹp, hắn không đành lòng khinh nhờn.

Thượng Khả nhạy bén nhận thấy hơi thở ưu thương toát ra từ người Ivy, rõ ràng muốn tới gần, rồi lại cực lực áp chế.

"Ivy." Thượng Khả chống tay hai bên, nghiêng người nhìn hắn, "Tôi vẫn luôn ở nhà chờ tin tức của anh, anh cũng không được nuốt lời."

Ivy trong lòng nhảy dựng, quay đầu nhìn về phía Tinh Linh. Trong bóng đêm, một đôi mắt xanh biếc lập lòe vầng sáng nhàn nhạt, lộ ra ôn nhu và tin tưởng vô hạn. Người ta thường nói Tinh Linh là sinh vật đơn thuần nhất, trước kia hắn không tin, bây giờ lại cảm nhận được sự đơn thuần ấy.

Không có dấu hiệu báo trước, hắn trong lòng dâng lên một ý niệm mãnh liệt, muốn có được Tinh Linh này, muốn đem cậu chiếm cho riêng mình.

Ivy nắm chặt tay, tim đập kịch liệt, cúi đầu che đi ngọn lửa đang mãnh liệt thiêu đốt trong mắt.

Đúng lúc này, tiếng đàn du dương từ bên cạnh truyền đến, giống như gió mát an ủi tâm trạng nôn nóng của Ivy.

Thượng Khả ôm Mộc Cầm, ngón tay thon dài có tiết tấu gảy dây đàn, âm nhạc duyên dáng ở trong bóng đêm uyển chuyển vờn quanh, nhạc điệu mang theo lực nguyên tố âm phù, giống như sao từ không trung rơi xuống, ở trên mặt hồ tĩnh lặng lập lòe ánh huỳnh quang.

Ivy tâm dần dần bình tĩnh, cả người đắm chìm trong tiếng nhạc của Tinh Linh. Đúng lúc này, mắt trái của hắn đột nhiên truyền đến bỏng rát đau đớn.

"A....." Hắn duỗi tay che lại mắt, má trái quấn băng vải trở nên vặn vẹo, giống như có mấy chục con sâu dưới lớp băng vải không ngừng chuyển động.

"Anh làm sao vậy?" Thượng Khả ngừng đàn, lo lắng nhìn về phía hắn.

"Không có gì." Ivy quay đầu đi, trốn tránh tầm mắt cậu.

"Để tôi nhìn xem." Thượng Khả đem chân ra khỏi nước, quỳ trước người Ivy, muốn đem tay hắn che lại má trái kéo xuống.

"Thật sự không có việc gì." Ivy ngăn tay cậu lại.

"Nếu anh không cho tôi nhìn," Thượng Khả ngữ khí bình thản uy hiếp, "Tôi về sau cũng không cho anh nhìn."

"Không cho anh nhìn mặt tôi, mắt tôi,  thân thể của tôi, còn có phòng của tôi, giường tôi." Thượng Khả quỳ trên mặt đất, hai tay chống trên đầu gối, bày ra trạng thái như đang "Kiểm tra quân ngũ".

Ivy hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cậu, như muốn đem cậu xuyên thủng, một lát sau, hắn chậm rãi buông tay.

Ngay lúc Thượng Khả cho rằng mồi mình thả đã thành công, lại nghe hắn cứng đờ nói: "Xin lỗi, tôi không muốn cho cậu nhìn thấy gương mặt của tôi."

Ivy tâm đang nhỏ máu, có trời mới biết hắn muốn đáp ứng cậu bao nhiêu!

"Gương mặt của anh làm sao?" Thượng Khả khó hiểu hỏi.

"Thực xấu."

"Vẫn còn tốt mà, tuy rằng không quá phù hợp với thẩm mỹ của mọi người, nhưng vẫn rất cá tính." Thượng Khả đánh giá đúng trọng tâm.

"Cậu không cần an ủi tôi......" Âm thanh Ivy đột nhiên dừng lại, kinh ngạc hỏi, "Cậu đã nhìn thấy qua mặt tôi?"

"Đúng vậy." Thượng Khả bình thản trả lời, "Lần trước khi giúp anh trị liệu, để xác định trên mặt anh có bị thương hay không, cho nên tôi gỡ mặt nạ anh ra nhìn một chút."

"Cậu, cậu không thấy đáng sợ sao?" Mặt hắn chính mình nhìn còn thấy rất đáng sợ!

"Có cái gì mà phải sợ?" Thượng Khả không nghĩ tới nam nhân này cũng có ngày vì diện mạo của mình mà tự ti, "Không chỉ tôi không sợ, mấy bé Tinh Linh cũng không sợ."

"Bọn nhỏ cũng thấy sao?" Tùy tiện cho bọn nhỏ xem mấy thứ linh tinh thật sự ổn sao?

Thượng Khả gật đầu.

Ivy trong đầu hiện lên cảnh tượng khi mình hôn mê bị ba Tinh Linh một lớn hai nhỏ vây xem, cả người đều không tốt.

"Cho nên, anh không cần bận tâm cái gì cả." Thượng Khả lại cuốn tay về phía hắn.

Lần này Ivy không có cự tuyệt, để Thượng Khả tùy ý đem băng vải trên mặt hắn gỡ xuống.

Đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn chăm chú vào khuôn mặt mỹ lệ ngay trước mắt, chóp mũi quanh quẩn mùi hương  nhàn nhạt trên người cậu. Theo từng lớp băng vải bị gỡ xuống, trái tim hắn cũng như được mở ra từng chút. Vốn là một thế giới đen nhánh lạnh băng, lại bị một thân ảnh ấm áp hoàn toàn chiếm cứ.

Trên mặt cảm nhận được gió đêm mát lạnh, bất tri bất giác, lớp băng vải đã bị gỡ xuống, gương mặt chân thật của chính mình hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt Tinh Linh.

"Đây là vì sao có?" Ngón tay Thượng Khả nhẹ nhàng lướt qua má trái Ivy.

"Không biết." Ivy trả lời, "Từ khi tôi có ký ức tới nay, nó vẫn luôn tồn tại."

Thượng Khả cẩn thận sờ soạng một lúc, cảm giác được đây không giống vết thương do ngoại lực tạo thành, ngược lại giống như là bẩm sinh. Thượng Khả lúc đầu tưởng là bớt, nhưng bớt sẽ không chuyển động.

Lực chú ý của Ivy bị đôi môi hé mở trước mắt hấp dẫn, khoảng cách chỉ tầm mấy cm, chỉ cần thoáng cúi đầu là có thể đụng tới.

Thượng Khả đang chuyên tâm xem xét, đột nhiên cảm giác môi hình như bị thứ gì khẽ chạm một chút, động tác cực nhanh, khiến người ta cho rằng đó chỉ là ảo giác.

Thượng Khả tầm mắt đảo qua gương mặt nam nhân, thấy hắn thần sắc bình tĩnh, giống như người trộm ăn đậu hũ của cậu không phải là hắn.

"Tôi có một đề nghị." Thượng Khả mở miệng nói.

"Đề nghị gì?"

"Trực tiếp cắt một vệt này ra xem thử."

Ivy trên mặt cứng đờ, nhấp miệng hỏi: "Cần thiết sao?"

"Tôi cảm thấy rất cần thiết." Thượng Khả ngữ khí không có một chút ý tứ vui đùa.

Ivy cơ mặt giật vài cái, những vệt đen hình rắn mấp máy theo, thoạt nhìn càng thêm đáng sợ.

Cuối cùng, Thượng Khả vẫn không thể động dao trên mặt Ivy, mặc dù cậu cảm thấy những vệt đen này rất có giá trị nghiên cứu. Tiếng đàn của cậu có thể khiến nó sinh ra dị động, chứng tỏ nó có thể rất bài xích lực lượng nguyên tố tự nhiên. Loại đồ vật này xuất hiện trên người Ivy, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.

Trên thực tế, vì muốn loại trừ dấu vết trên mặt, Ivy đã từng thử qua rất nhiều phương pháp, cũng từng nhờ mục sư hỗ trợ trị liệu, kết quả mục sư kia bị lực lượng trên vệt hình xà kia phản phệ, thiếu chút nữa đi đời nhà ma. Cho nên, hắn bất kể thế nào cũng không dám để Thượng Khả thử nghiệm.

Ivy cảm thấy đây có thể là một loại nguyền rủa, bởi vì nó tồn tại, hắn bị gia tộc trục xuất, một mình lưu lạc bên ngoài. Hắn cho rằng mình sẽ phải lang thang phiêu bạt cả đời, nhưng hắn may mắn gặp được Tinh Linh này, được cậu nhặt về, làm hắn một lần nữa cảm nhận được hương vị gia đình.

Ivy nhìn Thượng Khả cùng thực vật trong vườn giao lưu, trong mắt tràn đầy ôn nhu. Đêm đó lén hôm trộm cậu, cảm xúc lưu lại trên môi làm cho hắn hồi tưởng hồi lâu.

"Cái này cho cậu." Ivy đưa cho Thượng Khả mấy đồng vàng.

"Cho tôi làm gì?" Thượng Khả nhìn đồng vàng lấp lánh trên tay, vẻ mặt khó hiểu.

"Tiền mua trái cây."

"Nhiều như vậy?"

Ivy đeo một sọt trái cây lên vai, nói: "Sau này có cái gì muốn bán, tôi giúp cậu bán, bảo đảm chỉ có lời." Đối với hành vi Tinh Linh đem trái cây chứa linh khí coi như trái cây bình thường, Ivy tỏ vẻ không thể nhẫn nhịn.

"Vậy được." Thượng Khả đem đồng vàng cất đi, hướng Ivy lộ ra nụ cười lương thiện.

Ivy lại thề một lần nữa, nhất định phải bảo hộ thật tốt Tinh Linh không rành thế sự này.

Tạm biệt Thượng Khả, Ivy đeo trái cây rời khỏi rừng rậm. Lần trước hắn cưỡi ngựa về đây, con ngựa sinh sống bên người Tinh Linh vài ngày liền không nguyện ý tách ra. Cho nên Ivy chỉ có thể đi bộ rời đi, làm cho con ngựa kia hạnh phúc bay bổng.

Lần này Ivy rời đi cũng không có lâu lắm, năm ngày sau đã trở lại. Không chỉ mua rất nhiều lễ vật cho bốn Tinh Linh, còn vì Thượng Khả tìm được một con đường buôn bán bí mật. Về sau sản vật trên tay Thượng Khả, đều có thể thông qua con đường này để bán ra ngoài, không cần lo lắng bị người rình trộm.

Ivy nghĩ mang lại cho Thượng Khả một kinh hỉ, lại không nghĩ tới mới rời đi năm ngày, bên người Thượng Khả lại nhiều thêm hai bé Tinh Linh, ngược lại làm hắn kinh hãi.

Chỉ là hai bé Tinh Linh này, một bé không thể nói chuyện, một bé thì không nghe được. Các bé có thương tật bẩm sinh, Ivy sớm đã phát hiện, nhưng cũng không để trong lòng, hiện giờ chỉ sợ xem ra có ẩn tình khác.

Ivy suy đoán Thượng Khả có phải là chuyên môn nhận nuôi Tinh Linh thân có tàn tật hay không, nếu không vì sao cứ cách một đoạn thời gian, bên người cậu lại xuất hiện thêm một bé Tinh Linh, hơn nữa mỗi bé thân đều có thương tật? Tinh Linh lai tuy rằng không ưu tú như Tinh Linh thuần huyết, nhưng tố chất thân thể phần lớn không tồi, tỷ lệ tàn tật phi thường thấp.

Thượng Khả đối với các bé Tinh Linh vô cùng tốt, mặc kệ các bé có tàn tật hay không.

Ivy cũng không thèm để ý, dốc hết sức lực để chiếu cố các bé, bảo hộ bọn chúng. Chỉ cần trở lại bên người Thượng Khả, hắn liền gỡ mặt lạ trên mặt xuống, thản nhiên đối diện với diện mạo chân thật của mình, yên lặng hưởng thụ sinh hoạt bình yên.

Chỉ là rất nhiều lần, hắn đều thiếu chút nữa không thể khống chế xúc động muốn ôm Thượng Khả, càng ngày càng mãnh liệt, làm hắn vừa đau lại vừa sướng, lý trí cùng tình cảm mỗi ngày đều kịch liệt va chạm.

Nhưng hắn trước sau không dám vượt qua, sợ hãi phá hư hạnh phúc hiện tại.

Đêm khuya, Ivy trên cây nghe Thượng Khả hô hấp đều đều, thân thể lại lần nữa xao động lên. Hắn chạy nhanh vài bước, thả người nhảy vào trong hồ để làm giảm nhiệt độ của chính mình. Nhưng nước hồ lạnh lẽo không thể dập tắt ngọn lửa trong cơ thể hắn, trong đầu không ngừng xuất hiện các hình ảnh làm người ta sung huyết.

Hắn không biết hóa ra mình có thể dễ dàng mất kiềm chế đến thế, yếu ớt không chịu nổi một kích.

Trong mộng, Tinh Linh ở dưới thân hắn trằn trọc nghênh đón từng đợt chuyển động của hắn, da thịt tiếp xúc, tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn tiếng rên rỉ thực cốt..... Giữa lúc mông lung, một bóng người quen thuộc nhẹ nhàng đi tới cạnh hắn, Ivy không chút do dự đem người ôm vào lòng, hôn lấy môi cậu, gần như điên cuồng mà liếm mút.....










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro