Chương 4-11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cap 
(Chưa beta)

Doanh địa Chiến Ca nằm sát biên giới phía tây nam của rừng rậm Úy Tiêu, ngoại trừ cư dân bản địa, cũng chỉ có các nhóm người làm việc từ các nơi khác lui tới. Trên đường phố rộn ràng nhốn nháo, tiếng trao đổi mua bán không ngừng vang bên tai.

Thượng Khả mặc một chiếc áo choàng rộng màu xám, đeo một sọt trái cây chậm rãi đi vào trong trấn nhỏ. Sau khi đi dạo một lát, cậu tìm được một chỗ đất trống ở gần quán rượu, bỏ trái cây xuống. Để thám thính tin tức thì tốt nhất là đi đến những nơi nhiều người tiêu nhiều tiền, đáng tiếc Thượng Khả nghèo rớt mùng tơi, hiện giờ từ trên xuống dưới một cắc cũng không có, chỉ có lấy lùi làm tiến, ngồi canh ở bên đường, làm quen hoàn cảnh một chút trước, sẵn tiện kiếm them ít tiền.

Vừa rồi đi dạo một vòng, cậu cũng có chút hiểu biết về giá cả hàng hóa ở nơi này, sọt trái cây cậu mang đến ước chừng cũng có thể kiếm được mười mấy đồng bạc. Đương nhiên cho dù không bán được gì cũng không sao, mục đích hôm nay Thượng Khả ra ngoài, cũng chỉ để tới xem cuộc sống bên ngoài ra sao mà thôi.

Trái cây Thượng Khả bán nhìn bề ngoài rất bình thường, chỉ có ăn thử mới biết được có chỗ đặc biệt. Ngồi bày hàng một giờ, Thượng Khả cũng chỉ mới bán được cho một người năm quả trái cây.

Thượng Khả đang cân nhắc xem có nên đổi chỗ bán hàng, thì một thân ảnh cao lớn đột nhiên chắn trước quầy hàng của cậu.

Thượng Khả ngẩng đầu nhìn, người tới cao hơn 1m9, mái tóc ngắn màu nâu sậm, hơn nửa khuôn mặt đều bị bang vải bao kín, chỉ lộ ra đôi mắt màu vàng kim. Tuy rằng ngoại hình khác biệt rất nhiều, nhưng Thượng Khả liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra được thân phận của hắn.

"Tại sao cậu lại ở chỗ này?" Không đợi Thượng Khả lên tiếng, người kia đã giành trước một bước hỏi.

Thượng Khả nhận ra hắn cũng không có gì kỳ lạ, nhưng làm thế nào hắn lại có thể nhận ra cậu đang khoác áo choàng kín người từ trong đám đông?

"Đi cùng tôi." Ivy nhấc sọt hoa quả lên, ý bảo Thượng Khả đuổi kịp.

Thượng Khả vừa rời đi không lâu thì người lúc trước vừa mua năm quả trái cây lại chạy đến, nhìn thấy quầy hành trống rỗng, không nhịn được dậm chân: "Mẹ nó, để người chạy mất rồi. Tùy tùy tiện tiện bày bán trái cây linh khí như hàng hóa bình thường, lại cố tình không nhắc nhở gì, thật là tức chết người mà!"

Thương Khả đi theo Ivy xuyên qua ngõ hẹp, đi vào một khách sạn nhỏ. Trong khách sạn có không ít lính đánh thuê ngồi thành tốp năm tốp ba, uống rượu nói chuyện, tiếng người ồn ào náo nhiệt.

Mất tinh linh lai đang uống rượu cùng đồng bạn, dường như có cảm ứng giống nhau, đồng thời quay đầu nhìn ra cửa, ánh mắt dừng lại trên thanh niên mặc áo choàng vừa mới bước vào tiệm, mãi cho đến khi họ biến mất ở cầu thang lên tầng hai.

"Làm sao vậy?" Đồng bạn ngồi bên cạnh tinh linh lai hỏi thăm.

"Không có gì." Cảm ứng dị thường chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, tinh linh lai hơi tự hỏi một chút rồi quăng đi không để ý đến nữa, tiếp tục uống rượu cùng đồng bạn. Bọn họ không cách nào có thể tưởng tượng được, người mà bọn họ vừa gặp thoáng qua, chính là tinh linh do huyết mạch của Cây Mẹ hóa thành.

Ivy dẫn Thượng Khả đi vào một căn phòng cho khách, bên trong phòng có bốn người đang ngồi bàn luận gì đấy, thấy hai người đi vào mới im lặng.

"Ivy, ai đây?" Alvin cảnh giác nhìn Thượng Khả đi đằng sau Ivy.

"Bạn tôi, tinh linh Thượng Khả." Ivy đặt sọt hoa quả xuống, đơn giản giới thiệu "Alvin, Sandy, Morris, Cassia."

"Tinh linh?" Bốn người đồng thời nhìn lại Thượng Khả.

Thượng Khả bỏ mũ áo choàng xuống, vẻ ngoài tuấn mỹ thực sự khiến bọn họ kinh diễm. Tinh linh lai mặc dù không hiếm thấy, nhưng số lượng thưa thớt, lại có được thiên phú ma pháp cực cao, rất được giới lính đánh thuê hoan nghênh. Trừ điều đó ra, những mặt khác đều không khác lắm với người bình thường, vẻ ngoài xuất chúng như thế, lại là khó gặp.

Thần sắc bốn người hòa hoãn một chút, tỏ ra hoan nghênh đối với Thượng Khả.

"Vừa rồi các cậu đang nói cái gì?" Ivy không dấu vết ngăn trở tầm mắt mọi người, mở miệng hỏi.

"Đúng rồi, Morris nghe được tin tức về Quỷ Ngọc." Alvin lộ ra vẻ mặt hung phấn.

"Hử?" Ivy nhìn về phía Morris, gã trầm mặc gật gật đầu.

Alvin lại nói: "Nếu như tin tức chính xác, thì Quỷ Ngọc hiện đang nằm trong tay Kim Dực Vương tộc Quỷ Khí. Chúng ta vừa rồi đang thương lượng làm thế nào để tìm kiếm đồng minh, lên kế hoạch cướp lấy Quỷ Ngọc."

"Đến lúc đó chỉ sợ là cần rất nhiều khí linh châu, ba tháng anh có thể luyện chế được bao nhiêu?" Sandy hỏi.

"Dựa trên điều kiện có đủ nguyên liệu, ba tháng thì có thể luyện ra được 20 viên." Ivy trả lời.

"Chỉ có 20 viên?" Bốn người rất thất vọng.

Thượng Khả âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới luyện chế khí linh châu lại khó như vậy. Lần trước xem hắn tiện tay đã luyện được hai viên, cậu còn tưởng luyện chế rất dễ dàng.

Thượng Khả nhìn thoáng qua Ivy, lại bị băng vải quấn kín mặt ngăn cách, hoàn toàn không thể nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì.

"Ivy, tại sao anh không đem phương pháp luyện chế khí linh châu dạy cho những luyện kim sư khác?" Cassia lời lẽ chính đáng mà nói "Tuy rằng khí linh châu là do anh nghiên cứu chế tạo, nhưng vì thắng lợi của liên minh, chúng ta hẳn là nên đưa ra phương pháp này."

Ivy nhàn nhạt nói: "Phương pháp luyện chế khí linh châu không phải luyện kim sư nào cũng có thể học được."

"Một người không được thì hai người, hai người không được thì bốn người." Cassia đeo bám không buông "Mười người thì cũng phải có một người có thể học được chứ?"

Cô nàng này coi sức lao động của Ivy là hàng giá rẻ sao? Bảo hắn làm bao nhiên là phải có bấy nhiêu?

Thượng Khả dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cassia.

Ivy không để ý đến Cassia, thẳng thắn nói: "Cướp Quỷ Ngọc từ tay Kim Dực Vương không phải chuyện đơn giản, thời gian ba tháng chuẩn bị chỉ sợ cũng không đủ. Hơn nữa, các cậu thật sự xác định Quỷ Ngọc nằm trong tay Kim Dực Vương sao?"

"Anh có ý gì?" Bốn người cùng nhau hỏi.

"Tộc Quỷ Khí sợ nhất cái gì?" Ivy không đáp mà hỏi ngược lại.

"Ma pháp thiên nhiên của tinh linh và nguyên tố dưỡng khí." Cassia không chút do dự trả lời.

"Vậy thì năm đó bọn chúng làm thế nào để phong ấn Suối Sinh Mệnh?" Ivy bình thản nói "Suối Sinh Mệnh có được lực lượng thiên nhiên tinh thuần nhất cùng nguyên tố dưỡng khí dày đặc, tộc Quỷ Khí căn bản không dám động vào. Cho dù bọn chúng có được đồ chứa để phong ấn Suối Sinh Mệnh, nhưng chắc chắn không có khả năng chúng tự mình phong ấn."

"Bọn chúng có thể sử dụng nô lệ của mình."

"Đúng vậy, bọn chúng muốn phong ấn Suối Sinh Mệnh, chỉ có thể sử dụng lực lượng của chủng tộc khác." Trong mắt Ivy hiện lên một tia sắc bén "Suối Sinh Mệnh đối với bọn chúng mà nói là nguy hiểm trí mạng, các cậu cảm thấy chúng sẽ để đồ vật nguy hiểm như thế để bên người sao?"

Bốn người lộ ra vẻ mặt trầm tư.

Ivy tiếp tục nói: "Liên minh truy tìm Quỷ Ngọc nhiều năm như thế, thu được rất nhiều tin tức có liên quan đến Quỷ Ngọc, nhưng lần nào cũng đều không chính xác. Tôi nghĩ, chúng ta có lẽ nên suy nghĩ theo hướng khác."

"Như thế nào?"

"Tìm kiếm manh mối từ trên người cường giả năm đó bị tộc Quỷ Khí khống chế."

...

Sau khi bàn bạc xong chuyện chính, đám người Alvin nhiệt tình mời Thượng Khả gia nhập đoàn dong binh của bọn họ.

Ivy nhìn sắc trời, nói với Thượng Khả: "Tôi đưa cậu về."

"Ầy, Ivy, anh không muốn gia nhập với chúng tôi, cũng không thể ngăn cản người khác gia nhập chứ." Sandy kêu la nói.

"Đúng vậy Thượng Khả, gia nhập với chúng tôi đi, dong binh đoàn Hấp Huyết của chúng tôi cũng rất có danh tiếng ở đại lục." Alvin phụ họa theo.

Dong binh đoàn Hấp Huyết, nghe cái tên xong còn có người muốn vào sao? Huống hồ Ivy cũng không phải thành viên đoàn dong binh này, cậu càng không có hứng thú gia nhập.

Vẫy vẫy tay, Thượng Khả hữu hảo tạm biệt bọn họ.

Ivy đi ra khỏi khách sạn, đột nhiên dừng lại, bảo Thượng Khả chờ một chút rồi quay vào khách sạn.

Chờ đến lúc hắn đi ra, trên tay cầm thêm một sọt hoa quả.

Alvin câm nín nhìn hắn: "Chỉ là một sọt hoa quả thôi mà, cần gì phải hẹp hòi như thế chứ?"

Thượng Khả cười nói: "Ivy, cứ để hoa quả lại cho bọn họ đi."

Ivy chọn chọn nhặt nhặt, mặt không biểu tình cho bọn họ mỗi người một quả.

Alvin: Hắn thật sự rất keo kiệt... ╮(╯_╰)╭

Sandy: Thật ra thì không cần phải miễn cưỡng bản thân "nhịn đau để từ bỏ thứ mình yêu thích" đâu =.=

Cassia: Gì vậy trời? Tôi thèm vào mấy thứ này chắc!

Morris: Không có ý kiến gì.

Ivy không để ý bọn họ chửi thầm linh tinh cái gì, mang Thượng Khả đi tới chuồng ngữa, chọn một con, sau đó nhanh như chớp rời khỏi doanh địa Chiến Ca.

"Hừ, ai thích thì đi mà ăn." Cassia ghét bỏ ném trái cây lên bàn.

"Ăn nhiều hoa quả cho đẹp da." Sandy vừa rửa quả vừa trêu chọc.

Lúc này, một cậu trai ủ rũ cụp đuôi đi vào phòng.

"Hở? Mạch Cơ, về rồi à?" Alvin lên tiếng chào hỏi đồng bạn của mình.

Người tên Mạch Cơ ngẩng đầu, liếc mắt một cái nhìn thấy quả dại trên bàn, lập tức như được tiêm máu gà nhảy đến, cầm lấy đưa lên mũi hít hót ngửi ngửi như chó con, vui mừng nói: "A, chính là nó! Các ngươi cũng mua? Mua ở đâu thế?"

Bốn người hoang mang không hiểu chuyện gì: "Mua bán gì cơ?"

"Chính là trái cây này, các cậu mua ở đâu? Mua nhiều không?" Mạch Cơ giơ quả dại trong tay lên, vội vàng hỏi.

"Hỏi làm gì? Chỉ là quả dại bình thường thôi mà?" Sandy cầm hoa quả, không để ý cắn một miếng, sau đó trợn to hai mắt.

"Đây là trái cây chứa linh khí! Trái cây chứa linh khí cực kỳ hiếm!" Mạch Cơ tỏ vẻ đau đớn tiếc hận "Các cậu cho rằng đây chỉ là hoa quả bình thường sao?"

Đám người Alvin lúc này mới nửa tin nửa ngờ nhìn lại trái cây ở trong tay.

"Thực ra cũng không có gì đặc biệt đâu, hương vị so với hoa quả bình thường cũng không khác gì." Sandy cắn cắn mấy miếng đã ăn xong, vẻ mặt bình tĩnh không đổi nói với Alvin "Tôi nhớ rõ cậu không thích ăn trái cây, không thì để tôi ăn hộ cho."

Alvin cười ha hả, quyết đoán nhét quả dại đang cầm vào trong túi.

Sandy lại nhìn về phía Morris, gã đang trốn sau băng ghế ăn lấy ăn để.

Sandy: "..."

"Rốt cuộc các cậu mua trái cây này ở đâu vậy?" Mạch Cơ không nhin được hỏi lại.

Mấy người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến tinh linh kia.

"Mẹ nó, tên khốn Ivy, hắn chắc chắn đã sớm biết được!" Sandy đột nhiên mắng "Cả một sọt đầy đều bị hắn cầm đi hết rồi!"

Đám người Alvin nghe vậy, đồng loạt dựng lên ngón giữa thẳng tắp! 凸(`△'+)

Ivy cùng Thượng Khả chạy về rừng rậm Úy Tiêu trước khi đêm xuống.

Bé tinh linh vèo vèo vọt ra từ trong rừng cây, hung phấn bám trên người Ivy.

Thượng Khả cười cười đi vòng ra đằng sau gốc đại thụ, bế bé tinh linh đang trốn đi tới.

Ivy thấy nhiều them một bé tinh linh, không nhịn được hỏi: "Bé là?"

"Laraine" Laraine nghĩa là hoa tiên tử, Thượng Khả hy vọng hỏa độc trên người bé có một ngày có thể loại trừ hết, trở thành một tinh linh xinh đẹp như hoa.

"Rốt cuộc cậu có tất cả bao nhiêu bé con?"

"12 bé." Thượng Khả cười nói "Về sau sẽ giới thiệu hết cho anh."

12 bé, 12 bé...Con số 12 cứ xoay vòng vòng trong đầu Ivy không ngừng.

Hắn thật sự nghi ngờ Thượng Khả có đến tận vài người vợ, nếu không sao có thể sinh được nhiều bé con như vậy?

"Nếu cậu không ngại, tôi rất muốn được gặp mẹ của các bé." Ivy lạnh mặt.

"Khả Khả." Phao Phao chớp chớp mắt, vẻ mặt chính trực "Em cũng muốn được gặp mẹ."

Mục Khôi cũng vô cùng nghiêm túc gật đầu.

Thượng Khả cạn lời, mấy bé con này, rõ ràng biết cậu vừa làm cha vừa làm mẹ chúng, còn cố tình hỏi như thế, thật sự đáng ăn đòn.

Liếc mắt nhìn Ivy, vẻ mặt người đàn ông trong nháy mắt trở nên sáng láng, giống như đã nhận ra được căn bản không có người "mẹ" nào ở đây cả.

"Đói bụng rồi, mau về nhà ăn cơm thôi." Ivy mỗi tay ôm một bé tinh linh, bước đi như bay vào căn nhà nhỏ của bọn họ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro