Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hắn có gây khó dễ cho ngươi không?"

Belinda đang ăn ngẩng đầu, nam hài ngồi xếp bằng ở trên giường, một tay chống cằm, hơi nghiêng đầu, tóc đen mềm mại buông xuống trên phần cổ trắng nõn.

Nàng không khỏi ngẩn người.

Nếu chỉ đơn thuần nhìn vẻ ngoài, Belinda hiểu lý do Atlan · Ben bắt cóc hắn. 

Ở trong trường học hắn có lẽ được rất nhiều nữ hài tử thích.

"Trên thực tế, hắn cũng không hạn chế hoặc yêu cầu ta làm gì."

Nam hài chậm rãi nói.

"Như ngươi đã thấy, trong biệt thự này ta rất tự do."

"Nhưng việc này là phạm pháp, hơn nữa, hắn còn uy hiếp ngươi!"

Belinda phẫn nộ nói, màu bạc lạnh lẽo đeo trên cổ nam hài khiến nàng đau mắt.

Sudan cười cười, thấy nàng dừng động tác, không khỏi nói: "Ngươi vẫn nên ăn trước đi, bên cạnh còn có hộp sữa bò."

Belinda lại đột nhiên cầm tay hắn, nhìn mắt hắn, trịnh trọng nói: "Ta sẽ cứu ngươi ra."

Này có chút không giống tính cách ích kỷ, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn của nàng.

Nhưng khi nam hài mỉm cười ôn hòa, trong đầu Belinda không tự chủ được hiện ra một gương mặt non nớt khác. 

Hắn cũng cười với nàng như thế này: Tỷ tỷ, ngươi nhanh đi đi, nhất định phải trở về cứu ta nha.

Nhưng đó là lần cuối cùng nàng thấy hắn, nhìn hắn tròn xoe mắt, nở nụ cười ấm áp với nàng ——

Sudan nghi hoặc nhìn nữ nhân đột nhiên im lặng, nhưng đối với quyết tâm cứu hắn của nữ nhân, hắn rất vừa lòng.

【Hóa ra ngươi có ý định này.】

【Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một chút, không giải quyết cái thứ kia trên cổ ngươi, kể cả cửa sắt ngoài kia mở rộng, ngươi cũng không ra được.】

Nói đến cái này Sudan lại tức: 'Không phải do ngươi xúi giục ta đeo lên sao!'

【Ách......】110 chột dạ.

'Hừ!'

Tiếp đó, Sudan hỏi Belinda tình huống bên ngoài.

"Lúc trước ngươi nói đại học XX không có học sinh nào mất tích?"

"Đúng vậy, nếu có tin tức ta chắc chắn sẽ biết."

Sudan nghĩ đến thân phận phóng viên của đối phương, hơn nữa XX cũng là một đại học nổi tiếng, hẳn là được rất nhiều truyền thông chú ý.

"Ta hoài nghi việc ngươi mất tích bị áp xuống, hoặc là dùng thủ đoạn nào đó khiến việc ngươi biến mất trở nên hợp tình hợp lý."

Belinda ngồi trên cái ghế duy nhất trong căn phòng, rác rưởi trên bàn ăn đã được nàng dọn sạch sẽ bỏ vào thùng rác.

Sudan nghiêm túc suy nghĩ.

"Chúng ta bỏ qua cái này, hiện tại nghĩ xem nên chạy đi thế nào."

Hắn chỉ chỉ thứ đang ở trên cổ, tiếp tục nói: "Mấu chốt là cái này, nếu không ta có thể trốn thoát lúc nào cũng được."

Tên bắt cóc không hạn chế tay chân của hắn, nên hắn có thể tùy ý đi lại, thậm chí có thể làm bất cứ chuyện gì.

Belinda nhìn theo hướng ngón tay của hắn, nhìn vòng kim loại kia, gật gật đầu, ánh mắt hơi hơi ngưng trọng.

"Rất đúng."

"Nhưng ta đã thử các loại phương pháp, đều không thể mở ra."

Sudan đưa tay dùng sức kéo kéo, vòng kim loại vẫn như trước không chút sứt mẻ.

"Làm như vậy đương nhiên là không mở ra được, cho dù ngươi lấy cây búa đi đập cũng không làm gì được nó."

Belinda nghĩ nghĩ, lại nói: "Để ta tìm thử, khả năng sẽ tìm được thiết bị hủy theo dõi, nếu tìm được chìa khóa mở thứ này ra càng tốt."

Họ cũng biết, hy vọng rất mỏng manh.

Sudan nhíu mày lại, chần chờ một lát, nói phát hiện của mình trong khoảng thời gian này ra:

"Ta nghi ngờ ngôi biệt thự này còn ẩn giấu một tầng hầm ngầm."

Không phải là tầng hầm ngầm lúc hắn mới tỉnh lại, mà là một tầng hầm không muốn ai biết.

——

Đến thời gian ngủ buổi tối, Sudan tính nhường cái giường duy nhất trong phòng ngủ cho nữ nhân, nhưng Belinda nói thế nào cũng không muốn, cuối cùng hai người đều lùi lại một bước, mỗi người ngủ một bên, dù sao giường cũng rất lớn.

Chưa bao giờ tiếp xúc với nữ tính gần như vậy, càng chưa bao giờ cùng ngủ trên một cái giường, thanh niên Sudan độc thân hai mươi mấy năm không hề có kinh nghiệm yêu đương, gương mặt đỏ ửng lộ ra tia lúng túng.

Belinda thấy lạ lẫm, ghé sát vào.

"Ngươi thật...... ngây thơ, hay nói, nam hài nước Z các ngươi đều giống như ngươi, dễ ngại ngùng như vậy?"

"Ngủ ngủ!"

Câu trả lời của Sudan là kéo chăn chùm qua đỉnh đầu.

【Phốc ——】

'Ngươi cũng ngậm mồm nhanh!'

【Ha ha ha ha tiểu Sudan ngây thơ không tì vết ~】

Sudan:...... Xin hỏi có thể đánh chết hệ thống không?

Đêm khuya.

Belinda buồn tè mơ mơ màng màng xuống giường, theo bản năng đi vào phòng vệ sinh, tận đến lúc đâm sầm vào tường mới giật mình, ý thức được nơi này không phải phòng mình.

Mượn ánh trăng chiếu chiếu vào từ ngoài cửa sổ, Belinda rốt cuộc tìm đúng phòng vệ sinh.

Nàng vừa bước vào, khép cửa lại, ngón tay bỗng dừng lại trước khi cửa phòng vệ sinh khép hoàn toàn.

Hình như nàng nghe thấy gì đó?

Bên ngoài, cửa phòng ngủ lặng lẽ mở phát ra âm thanh rất nhỏ, cùng với tiếng bước chân đều đều vang lên.

—— Là ai?

Belinda che miệng lại, đôi mắt trợn to, ngay cả hô hấp cũng thả nhẹ.

Xuyên qua khe cửa chưa khép kín, nàng nhìn thấy một bóng đen tiến vào, dừng lại ở vị trí đầu giường.

Hắn đang nhìn cái gì?

Sudan?

Bóng đen cong lưng, theo động tác của hắn, ánh trăng chậm rãi từ phần eo của hắn kéo lên, khuôn mặt ẩn trong bóng tối cũng hiện rõ dưới ánh trăng ——

Đường nét anh tuấn thâm thúy, đôi mắt ở trong bóng tối trở nên đậm đặc hơn, tóc nâu xoăn nửa buộc nửa xõa trên vai.

Là Atlan · Ben!

Hắn tại sao lại ——

Belinda gắt gao che miệng, không cho âm thanh phát ra, mà hình ảnh kế tiếp khiến nàng mở to hai mắt.

Chỉ thấy Atlan · Ben cong lưng, chậm rãi hôn lên trán mỹ nhân đang ngủ ......

Loảng xoảng ——

Belinda đã bất chấp khuỷu tay bị đập đến tê dại, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, mắt trợn to, nhìn thân hình của Atlan · Ben tiến đến phòng vệ sinh càng ngày càng gần.

=========

Atlan đi lại trong đêm đen, từng vũng nước dưới chân như gợn sóng từ từ tỏa ra xung quanh.

Nơi này không có cái gì cả, tất cả mọi thứ đều đen thui, ngay cả ánh sáng từ sao trên bầu trời cũng giống như từng đôi mắt trống rỗng vô hồn.

Yên tĩnh, tịch mịch, không có ánh sáng.

Atlan dừng lại, hoàn cảnh xung quanh bắt đầu biến hóa từ từ.

Từng khóm hoa Tulip tản ra hương thơm mê người, nữ hài xinh đẹp chuyển động cánh tay bắt đầu múa, làn váy tung bay, tươi cười ngọt ngào lại sáng lạn.

Atlan trên mặt không có cảm xúc gì, hắn tiếp tục đi về phía trước.

Hoa Tulip mê người, nữ hài xinh đẹp mỉm cười rực rỡ, tất cả đều biến thành bụi vàng bay trong không khí rồi biến mất.

Phảng phất như có cái gì đang lôi kéo, hoàn cảnh xung quanh lại tiếp tục biến hóa.

Một ngôi nhà đơn sơ, lão nhân gương mặt gầy gò ngồi trên bậc cửa, mệt mỏi nhắm hai mắt, trước mặt lão nhân là tiểu hài tử tầm 4-5 tuổi mở to hai mắt ngây thơ thuần khiết.

Đôi chân tiếp tục đi ngang qua không hề lưu luyến, hình ảnh lại biến mất lần nữa.

...... Có nữ hài gương mặt tái nhợt cuộn người trong băng tuyết, một nhà ngồi quanh bàn ăn tươi cười rực rỡ, con sông chảy xuôi, bầu trời hoàng hôn tĩnh mịch......

Vì quan sát một bông hoa sinh ra rồi chết đi, hắn có thể không ngừng không nghỉ đợi trong rừng, gió kệ gió, mưa kệ mưa; vì cảm nhận sự vui sướng khi mùa vụ đến, hắn tự tay cầm lưỡi hái lên; vì thử nghiệm gian khổ, hắn bước vào thế giới bần cùng khó khăn......

Atlan đi một đường, mặt không biểu cảm, bốn phía không ngừng biến hóa ảo cảnh phảng phất như không tạo ra cảm xúc nào cho hắn.

Tận đến lúc, một chùm ánh sáng xuất hiện ở trước mặt hắn.

Loá mắt, bắt mắt, phảng phất như linh hồn được trọng sinh.

Tựa như có thứ gì đó đang bừng lên trong yên lặng, bùm bùm, như ngọn lửa cháy trên thảo nguyên.

Hắn đột nhiên chạy vội về phía trước, thở hồng hộc, không ngừng nghỉ.

Sắp rồi.

Chỉ kém một chút.

Rốt cuộc ——

Trong nháy mắt, toàn bộ vũ trụ đột nhiên điên đảo, vật đổi sao dời, thiên địa xoay tròn.

Atlan bình tĩnh mở mắt.

......

"Chủ đề lần này là gì?"

Sudan đi theo nam nhân ra ngoài, đến cánh cửa sát đất thông với rừng trúc.

Lúc nam nhân đi ra, Sudan chần chờ.

Hắn không xác định có thể đi ra ngoài hay không, nam nhân đang nhắc nhở hắn một cách thân thiện à.

Hay là, uy hiếp?

Nam nhân đã đi ra vài bước, phát hiện Sudan không theo kịp, hắn dừng lại, nghiêng người, tay cầm một thứ từ trong túi quần ra.

 Đồng tử Sudan hơi co lại.

Nam nhân mỉm cười, nói: "Ngươi có thể tạm thời ra ngoài."

Chớp chớp mắt, thấy nam nhân thu hồi thiết bị khống chế, Sudan trộm nhìn qua túi quần đối phương, trên mặt cũng hiện lên tươi cười.

Hắn nâng chân, từng bước đi ra nhà giam.

Tuy dây thừng còn buộc ở trên cổ.

Chân giẫm lên lá cây khô héo, cảm giác khô ráo, ấm áp.

Trên đầu, ánh mặt trời chiếu xuống, lá trúc thon dài bay bay.

Sudan nghĩ, nếu nhân lúc này chạy trốn sẽ thế nào?

Thứ nhất, thiết bị khống chế trong tay nam nhân.

Thứ hai, hắn không đánh thắng nam nhân.

Sudan im lặng, đột nhiên cảm thấy bản thân thật đáng thương làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro