Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại thêm một bức tranh sơn dầu bị dao rọc giấy xé nát rơi xuống đất, trở thành một trong những phế liệu. (rác thải)

Atlan mặt không cảm xúc, nhưng đôi mắt nâu đen âm u thâm trầm của hắn để lộ sự tức giận.

—— không hài lòng.

—— rất không hài lòng.

Tuy nhiên, khi ánh mắt hướng về phía chàng trai đang lặng lẽ ngủ trong quan tài, khuôn mặt xinh đẹp kia khiến nội tâm táo bạo của nam nhân bình tĩnh lại.
  
Hắn vứt con dao giấy đi rồi bước từng bước về phía quan tài.
  
Những ngón tay dính đầy sơn đưa ra hơi run rẩy, nhẹ nhàng chạm vào má nam hài.
  
Ánh mắt tối tăm của nam nhân dần dần chuyển sang mê luyến.
  
Khi những ngón tay lướt qua hàng lông mi hơi cong rung rung, nội tâm Atlan đột nhiên trào ra một xúc động.

---- Hắn muốn nhìn thấy đôi mắt này mở ra.

Chắc chắn sẽ rất đẹp.

**

Sudan run rẩy trong lòng...... Nỗ lực chịu đựng cơ bắp trên mặt co rút.

—— a a a a, sao mãi chưa xong! Đều là nam nhân như nhau, có cái gì hay mà cứ chạm vào!

Sudan muốn lật bàn, muốn mắng chửi người, muốn đánh tên nam nhân này một trận.

Nhưng mà, hắn không dám.

Sợ đến mức không dám mở mắt.

110 vẫn đang cố gắng xúi giục:【Ký chủ đừng sợ, nhiệm vụ của ngài chính là chiến thắng biến thái! Cố lên cố lên! Ta tin vào ký chủ nha ~】

Sudan: 'Không đúng, ta nhớ rõ ràng là chạy trốn khỏi biến thái?'

【Khụ khụ, ý tứ như nhau, không cần để ý những chi tiết này đâu haha.】

Hóa ra chiến thắng và chạy trốn là cùng một ý?

Khi nào thì trình độ ngữ văn của hắn đã giảm xuống so với học sinh tiểu học??

Sudan khóe mắt run rẩy, quyết định bỏ qua những lời hệ thống nói.

Lúc Sudan đang trò chuyện với 101 không để ý rằng ngón tay mơn trớn trên khuôn mặt dừng lại một lát.

Đôi mắt nâu trầm của nam nhân khẽ nheo lại hiện lên chút kinh ngạc, lại trong nháy mắt trở nên u ám.

-----------

Đêm đến, những đám mây đen bao phủ che khuất trăng sao.

Tuy nhiên ở căn phòng bị phong bế dưới tầng hầm không thể cảm nhận được sự biến hóa ngoài kia của thiên nhiên, chỉ có bóng tối vô tận cùng những ngọn nến đang cháy.

Sudan lại được chuyển về chiếc giường lớn, chỉ là có một dấu chấm màu đỏ rất nhỏ đến mức không nhìn thấy trên cánh tay.

Đó là vết kim khi nam nhân truyền dịch dinh dưỡng cho nam hài, nhưng nó đã được xử lý rất cẩn thận.

Không gian yên tĩnh đến đáng sợ.

'110, xem trong căn phòng này có camera không?'

【Hiện tại mới hỏi việc này, ngươi không cảm thấy đã muộn sao?】

Nghe được thanh âm 110 cười nhạo, Sudan lâm vào trầm tư.

Tối hôm qua, hắn có vẻ khá ngu ngốc.

—— Hắn trực tiếp ngồi dậy còn mở miệng, lại ở trên giường lớn lăn qua lộn lại. Tuy rằng chiếc giường bừa bộn đã được phục hồi lại như cũ khi hắn ngủ.

Nhưng nếu có camera, thái độ sáng nay của nam nhân đối với hắn phải khác chứ nhỉ.

【Ngươi có nghĩ tới việc lúc đấy hắn đã ngủ rồi chưa, cho nên không thấy được mấy hành động ngu xuẩn của ngươi?】

'...... Không trêu ta ngươi sẽ chết sao?'

【Sẽ không đâu, hì hì.】

Sudan: Rất tức giận, nhưng lại không đánh nó được.

'Nói thật, nơi này rốt cuộc có camera không?'

【Không có đâu, hì hì.】

Cái ngữ khí vẫn thiếu đánh như cũ, bất quá Sudan đã học được cách bỏ qua nó.

Mở mắt ra, xoay người ngồi dậy.

Ngồi xếp bằng ở trên giường, ánh mắt nhìn quanh bốn phía.

Tối hôm qua hắn đã gặp cú sốc khá lớn, lại thêm băn khoăn lo lắng các thứ, cho nên chưa có quan sát cẩn thận hoàn cảnh nơi này.

Hiện tại nhìn kỹ, căn phòng này rất lớn, giường và nến được đặt ở chính giữa không gian, ở nơi ánh nến không chiếu tới hiện lên màu đen sâu thẳm.

Sudan xuống giường, đi chân trần —— dù sao cũng không có giày để đi, cầm lấy một ngọn nến đi về phía bóng tối, dự tính đi cũng khoảng một phút đồng hồ mới đến điểm cuối.

Dưới sự đong đưa của ánh nến, phản chiếu ra một bức tường trắng xóa.

Sudan tiếp tục đi dọc theo bức tường.

Đi một vòng lại trở về vị trí cũ.

Quả nhiên, nơi này không có cửa chính cũng không có cửa sổ.

Vậy nơi này là...... Tầng hầm?

Sudan trở lại bên chiếc giường lớn nhìn kỹ, cuối cùng cũng tìm thấy được một cầu thang xoắn ốc ẩn trong bóng tối.

【Ký chủ muốn bí mật trốn đi à?】

Nhìn Sudan cẩn thận từng bước đi lên cầu thang đến cuối cánh cửa, 110 nhịn không được mở miệng.

'Đương nhiên, câu này của ngươi không phải vô nghĩa sao.'

【Thế nhưng ngươi chưa biết gì về bên ngoài cả.】

'Nhưng ta cũng không thể luôn ở đây, không phải nhiệm vụ của ta là chạy trốn khỏi biến thái sao? Chỉ cần ta trốn khỏi nơi này là được phải không?'

110 thiếu chút nữa bị tinh thần chuyên nghiệp của Sudan làm cảm động khóc.

【Cố lên, ngươi là giỏi nhất!】

Sudan nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt.

'Được rồi, bắt đầu từ bây giờ ngươi câm miệng đi.'

【......】110 hướng ngoài miệng làm động tác kéo khóa, biểu hiện chính mình đã câm miệng.

Từ chỗ hệ thống biết được thời gian hiện tại là khoảng 1 giờ sáng, dựa theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi của người bình thường, lúc này hẳn đều đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Vậy nên, đây là thời cơ tốt nhất để chạy trốn!

Ban ngày, Sudan kiên nhẫn đóng vai mỹ nhân đang ngủ, lúc nhắm mắt lại các cảm giác khác trở nên nhanh nhạy hơn rất nhiều, đồng thời cũng thu thập được không ít thông tin.

Trong thời gian này, ngoại trừ tiếng bước chân và âm thanh nói chuyện của nam nhân, Sudan không hề nghe thấy bất cứ một âm thanh nào khác.

Vậy có thể loại trừ khả năng có những người sống ở đây.

Tuy nhiên khả năng này rất nhỏ, nếu nam nhân bắt cóc hắn rồi giấu ở nơi này sẽ không muốn người thứ ba biết đến.

Thậm chí còn không có người giúp việc.

Nấu cơm, quét nhà tất cả đều do nam nhân một mình làm hết. —— Sudan có thể ngửi được hương vị thơm ngon của đồ ăn.

Ban đầu Sudan cân nhắc việc khiến người khác phát hiện tình trạng của bản thân, tiếp đó đem vụ này báo cho cảnh sát giúp hắn rời đi.

Nhưng quanh đây ngoại trừ nam nhân và hắn ra không hề có một ai, muốn thoát khỏi nơi này chỉ có thể dựa vào chính mình!

Cũng may mắn là nam nhân rất tự tin vào thuốc mê của bản thân, có thể khiến nguyên chủ hôn mê nhiều ngày, vì vậy cũng không trói chặt hắn lại, cánh cửa cũng không bị khóa.

Nhưng nam nhân lại không biết rằng hắn thay chỗ nguyên chủ, cho nên chỗ thuốc mê liền mất hiệu quả.

Sudan ở trong lòng tạo động tác tay, từ từ đẩy cửa tầng hầm ra.

......

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bao trùm lên sàn đá cẩm thạch, ở trong không khí bụi bặm nhẹ nhàng bay bay, ánh sáng nhàn nhạt lung linh.

Oa ~

Sudan đánh giá hoàn cảnh xung quanh liền bị khí chất giàu sang làm choáng váng, nhịn không được ở trong lòng thầm nghĩ —— sinh hoạt của kẻ có tiền thật tốt!

Nhưng mục đích của hắn không phải là đến xem biệt thự, cho dù biệt thự cao cấp giàu sang cỡ nào hắn cũng không muốn ở lại chỗ này thêm một giây đồng hồ nào nữa!

Tầm nhìn lướt qua, đôi mắt sắc bén lập tức phát hiện cổng chính.

Sudan nhanh chóng lướt qua sô pha phòng khách, đi qua một con đường nhỏ dài, cửa chính ở ngay trước mắt trong gang tấc ——

"Meo ~"

Một tiếng mèo kêu đột ngột vang lên, kèm theo một bóng đen bất ngờ xuất hiện trước mặt khiến Sudan giật mình, khuỷu tay đập vào cái tủ bên cạnh truyền đến cơn đau tê dại, có chiếc bình đặt ở trên bàn lung lay sắp đổ.

Thấy bình hoa càng lúc càng nghiêng lợi hại, Sudan bất chấp đau đớn ở cánh tay vội vàng nhào qua ôm chặt lấy!

Lớn đến bây giờ hắn chưa từng cảm thấy mạo hiểm như lúc này.

Sudan để bình hoa cẩn thận, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn đột nhiên quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm thủ phạm gây nên việc rối loạn này.

—— A?

Một con...... mèo?

Dưới ánh trăng chiếu qua cửa sổ, một con mèo đen lặng lẽ ngồi trên sàn đá cẩm thạch, ánh trăng từ bên kia mèo đen chiếu sang tỏa ra hình dáng bóng đen mạnh mẽ.

Thấy Sudan nhìn về phía mình, hắc miêu hơi nghiêng đầu, con ngươi màu vàng kim tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, có chút đáng yêu.

Sudan sững sờ vài giây.

Con mèo từ đâu xuất hiện?

Tại sao lúc ban ngày hắn không nghe thấy âm thanh mèo kêu?

Hắn chọc chọc hệ thống: 'Hóa ra nơi này còn nuôi một con mèo?'

110 gấp thay hắn:【Huynh đệ! Có phải ngươi đã quên chuyện quan trọng nhất hay không? Chạy nhanh! Cửa chính ở ngay trước mắt, mau đi!】

Vừa nghe nhắc nhở Sudan liền phản ứng lại, cũng bất chấp việc hắc miêu đột nhiên xuất hiện, lập tức hướng về phía cửa chính chạy nhanh.

Nhưng mà, Sudan cùng 110 tựa hồ đều quên mất một điều, đó chính là ——

Không có chìa khóa thì đi ra ngoài thế nào??

Đối mặt cánh cửa đóng chặt, phía trên còn có khóa bảo mật cao cấp, Sudan hận đến mức muốn đấm ngực dậm chân.

110 cũng có chút chột dạ:【Nếu không chúng ta thử phá cửa sổ rời đi? Dù sao cũng là trốn thoát, ai còn quan tâm hắn có bị đánh thức không...... Đúng không?】

Sudan ánh mắt u buồn: '...... Ngươi cảm thấy biệt thự cao cấp như vậy có thể thoải mái đập vỡ cửa sổ? Ngươi có biết kính thủy tinh chống đạn không? '

110 quỳ xuống đất:【...... Ngài tự cầu phúc đi.】

Bất quá, Sudan nhớ ra một chút.

Ban ngày có gió và mùi hoa! Ban công ngoài trời! Chúng ta có thể nhảy ra từ ban công!

【Có thể có thể, ý tưởng này rất tốt!】

110 kịp thời giơ ngón tay cái lên, vãn hồi chút tiết tháo suýt mất.

Lại lần nữa quay về phòng khách, Sudan nhìn vị trí vừa nãy hắc miêu ngồi lại phát hiện trống không, cũng không biết nó chạy đi đâu, bất quá loại sinh vật như mèo luôn luôn xuất quỷ nhập thần.

Sudan hơi hơi lắc đầu muốn xóa đi cảm giác không tốt về con mèo đen kia, quay đầu bước lên cầu thang.

--------------

🍀Editor (Đường Quả Quả_me): 

- Một vài từ hán việt ta giữ nguyên vì thấy hợp với xuôi tai câu văn hơn, ai không quen câu văn edit của ta có thể rời khỏi :((

- Ta sẽ cố gắng 1 ngày edit 1 or 2 chương, bận thì vài ngày 1 chương :33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro