Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi muốn đi đâu?"

Sau một hồi trầm mặc nam nhân rốt cuộc mở miệng, giọng nói từ tính có chút nặng nề, đôi mắt nâu sâu thẳm như không có chút ánh sáng nào trong đó.

Sudan ngoài mặt mỉm cười: "Cái kia, ta đột nhiên nhớ tới còn có việc, vậy không quấy rầy nữa...... Không bao giờ gặp lại!"

Ném ra bốn chữ cuối cùng, Sudan nhanh chóng xoay người.

—— chạy!

Trong chớp mắt, thân hình thon dài mạnh mẽ như con báo nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

......

Sau đó, sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao hắn vừa tỉnh dậy lại phát hiện mình đang ở một căn phòng xa lạ?

Sudan càng chạy càng mệt, hắn không thể không ngừng lại thở dốc một chút, nhưng hắn lại không cảm thấy lúc này có gì đó không đúng.

Sudan một bên thở hồng hộc, một bên ở trong lòng hỏi hệ thống: 'Thế nào? Nhiệm vụ hoàn thành chưa?'

【Chưa.】

'Vì sao?'

Sudan kinh ngạc, chẳng lẽ do hắn chưa đi ra khỏi khu biệt thự này?

Cũng đúng, hắn từ ban công ngã xuống mặt cỏ ngoài tầng một, tuy không cần phá cửa chính có mã điện tử đã ra được ngoài nhưng hiện tại hắn vẫn ở trong khu vườn trước nhà.

Thật sự ra ngoài cần phải đi qua khu vườn và vượt qua bức tường đằng kia.

Cũng khá dễ dàng, chỉ cần đi ra ngoài đó...

110 đột nhiên không nói lời nào, Sudan nhận ra có chuyện không ổn.

Đầu bỗng nhiên choáng váng, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ không rõ.

Sudan lắc lắc đầu nhưng không thể giảm bớt cơn choáng váng.

Trước khi Sudan hoàn toàn chìm sâu vào hôn mê, một đôi tay kịp thời xuất hiện ôm lấy thân thể đang ngã xuống của hắn.

......

Sudan mặc bộ đồ mới ngồi trên bàn cơm.

Ở trước mặt hắn là một bàn đầy thức ăn tinh xảo, có bánh bao nhỏ, bắp cải cuộn thịt, sủi cảo hấp, bánh quẩy, sữa đậu nành... vân vân.

Vừa nhấc mắt liền va vào một đôi mắt nâu sâu thẳm, đôi mắt đang nhìn thẳng vào Sudan.

Ngón tay khẽ run lên, Sudan yên lặng rũ mắt xuống không động đậy. Tuy rằng hắn rất muốn ăn, cũng rất đói bụng, nhưng ai biết bên trong mấy món này có bị bỏ thêm cái gì hay không.

Hơn nữa, bị người gắt gao nhìn chằm chằm như vậy, cho dù là ai cũng không có tâm trạng ăn uống nha!

Thấy một thời gian dài Sudan không động đậy, nam nhân hơi rũ mắt xuống nhìn qua đồ ăn trên bàn, giọng nói trầm thấp:

"Không hợp khẩu vị?"

Khóe miệng khẽ cong, nam nhân tiếp tục nhìn Sudan, cười: "Hay là nói, sợ ta?"

Sudan nội tâm run bần bật, ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh: "Thực ra tôi càng muốn đấm anh một cái, cho không?"

Nam nhân đối với câu trả lời này, chậm rì rì cầm lấy chiếc đũa gắp một cái bánh bao nhỏ bỏ vào bát Sudan.

"Vậy ngươi càng phải ăn nhiều một chút ......"

Hắn cười nói: "...... Mới có sức lực đánh ta."

Sudan: Mẹ kiếp!

Tức giận gắp một cái bánh bao trong nồi hấp nhỏ cho vào miệng, cố ý không nhìn đến bánh bao mà nam nhân gắp bỏ vào bát.

Qua vài câu vừa rồi có thể thấy trong đồ ăn cũng không bỏ thêm cái gì vào. Sau đó như người nam nhân này nói, ăn no xong đánh người!

Bị đói bụng hai ngày, Sudan như một cơn gió càn quét rất nhiều món ăn trên bàn.

Cho nên hậu quả của việc bụng rỗng ăn nhiều chính là —— hắn đau bụng.

Nằm nhoài trên ghế không muốn động đậy, thật là khó chịu.

Nam nhân yên lặng nhìn hắn một cái, đứng dậy rời đi.

110 lại đột nhiên xuất hiện:【Ngươi nói ngươi có phải bị ngốc hay không?】

'Hừ ~'

Sudan không trả lời, ngạo kiều hừ một tiếng, tựa hồ sau khi ăn no uống kỹ, cả người trở nên lười biếng hẳn.

110 vô cùng đau đớn:【Ngươi có thể tỉnh táo lại một chút được không! Nói ăn no xong đánh người đâu?!】

Sudan trầm mặc, có chút chột dạ nói: 'Kỳ thật, ăn cũng rất ngon.'

Nếu không hắn cũng không ăn no căng bụng như vậy.

110:【......】

Không biết nghĩ tới cái gì, Sudan đột nhiên kinh ngạc: 'Chẳng lẽ đây là chiến thuật của biến thái? Dùng đồ ăn ngon chinh phục ta?!'

110:【...... Ngươi suy nghĩ nhiều quá, mánh khóe của biến thái không thấp hèn như vậy đâu.】

Sudan chưa kịp phản đối, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Dựa vào ghế, Sudan khẽ nheo đôi mắt xinh đẹp lại, giống như một con mèo nằm dài dưới ánh mặt trời vươn mình để thư giãn.

Atlan hơi dừng một chút mới bước tiếp vào phòng.

Hắn để một cốc nước và hai viên thuốc lên bàn.

"Uống thuốc đi."

Sudan nhanh chóng mở to mắt, vẻ mặt đề phòng nhìn viên thuốc trên bàn.

"Làm gì? Không uống."

Nam nhân cười cười, tầm mắt mơ hồ lướt qua bụng nhỏ no căng của nam hài, từ từ nói: "Được thôi, nếu ngươi không cảm thấy đau bụng nữa."

Vừa nói xong, hắn làm bộ cầm cốc nước và thuốc đi.

"Chờ một chút."

Sudan vươn tay, lại cảm thấy làm như vậy nhìn hơi ngốc nghếch, lập tức thay đổi động tác chống khuỷu tay lên bàn đỡ má.

Thấy tầm mắt nghi hoặc của nam nhân nhìn lại, Sudan rầm rì: "Cứ để đấy trước, tí tôi uống."

"Tốt."

Nhún vai, nam nhân quay sang dọn dẹp đống hỗn độn trên bàn.

Sudan nhìn chằm chằm động tác của đối phương, bộ dáng thuần thục tựa như thường xuyên làm việc nhà, rất khó tưởng tượng khi nhân vật nổi tiếng như nam nhân lại tự mình làm những thứ này.

Cẩn thận nghĩ lại, bữa sáng vừa nãy cũng tám chín phần mười là đối phương làm.

Bàn tay giá trị hơn mấy trăm vạn lại vì ngươi rửa tay làm canh...... Cảm động không?

Sudan một chút cũng không cảm động, thậm chí còn muốn đấm vài cái lên khuôn mặt đáng ghét đó.

Nhìn theo thân ảnh đối phương vào phòng bếp, Sudan nhanh chóng khôi phục hình dạng lười biếng nằm nhoài trên ghế, khóe mắt liếc hai viên thuốc trên mặt bàn.

'110.'

【Sao?】

'Thời điểm thể hiện năng lực của ngươi tới rồi.'

【Nói đi.】

'Mau phân tích xem viên thuốc này có thành phần khả nghi nào không.'

【...... Ngươi muốn thành phần như nào?】

'Ví dụ như thuốc mê, mùi hương làm nhũn người gì gì đó.'

【...... Ngươi đọc tiểu thuyết nhiều phải không?】

'Chẳng lẽ không có sao?'

【Yên tâm đi, đây chỉ là viên thuốc, tiêu, hóa, thức, ăn mà thôi!】

'...... Nha.'

Sudan yên lặng nhìn chằm chằm hai giây, sau đó cầm hai viên thuốc đưa vào miệng nhai như kẹo rồi nuốt xuống, thậm chí còn không cần uống nước.

Ngồi trên ghế một lát, cảm giác không khó chịu như vừa nãy nữa, Sudan nhân lúc người nọ còn ở trong phòng bếp lặng lẽ đi ra.

Bước chân lặng lẽ chạm lên mặt đất, sàn đá cẩm thạch bóng loáng phản chiếu một dáng người lén lút.

Nhìn vào trong bếp, chỉ thấy một thân hình cao lớn đưa lưng về phía hắn đang bận rộn, Sudan yên lặng quay người trốn đi.

Lúc này không đi còn đợi đến khi nào?

Ngay thời điểm bước qua sofa đi về phía cánh cửa đang mở, Sudan có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm rất mãnh liệt.

Ở đây hai ngày, thần kinh của hắn trở nên căng thẳng.

【Đồ ngốc, nhìn lên trên.】

Còn đang nhìn xung quanh, Sudan nghe thấy âm thanh nhắc nhở của 110 liền nhanh chóng ngẩng đầu, đôi mắt của hắn ngay lập tức đập vào một đôi đồng tử vàng dựng thẳng.

Một con mèo bộ lông đen nhánh ngồi trên tủ từ trên cao nhìn chằm chằm hắn, con ngươi màu vàng kim như khóa chặt con mồi.

Sudan nhíu nhíu mày, không để ý tới con mèo, tiếp tục đi về phía cửa.

Tuy nhiên...

"Ngươi muốn đi đâu?"

Âm thanh quen thuộc này, câu nói quen thuộc này, có vẻ như đã nghe qua ở nơi nào?

Sudan cứng ngắc, yên lặng xoay người liền thấy nam nhân hơi dựa vào cửa bếp nhìn chằm chằm hắn.

Lông mày hơi nhướng lên, đó là một gương mặt thuần huyết thống của người phương Tây, đẹp trai hơn rất nhiều so với người bình thường, mái tóc xoăn màu nâu đen dài, một nửa được buộc sau đầu, chỉ có một vài sợi tóc xoăn nhẹ nhàng buông xuống trên vai.

Ừm, rất phù hợp với hình ảnh nghệ sĩ.

Nhưng Sudan biết, sau bề ngoài lừa dối là một biến thái ẩn dấu bên trong!

Đằng sau hắn là cánh cửa tỏa ra ánh sáng chiến thắng, Sudan yên lặng đối diện với biến thái, ngươi xem ta, ta xem ngươi, phảng phất thiên hoang địa lão, sông cạn đá mòn.

Sau đó, Sudan nhoẻn miệng cười.

'—— không bao giờ gặp lại. '

Mở miệng nói nhưng không phát ra âm thanh, hắn mang theo ý cười thắng chắc.

Xoay người, một chân vừa bước ra gần đến cửa.

——

Cạch.

Một giây trước cao hứng bao nhiêu.

Một giây sau liền đau khổ bấy nhiêu.

Sudan chết lặng nhìn tốc độ đóng cửa trước mặt.

Ngón tay run rẩy vươn ra chạm vào cửa, xúc cảm lạnh lẽo như đang cười nhạo vào mặt hắn.

'...... 110, tại sao ngươi không nhắc ta cửa này còn có điều khiển từ xa?'

Lúc này nam nhân vẫn dựa vào cửa bếp, đang ném lên ném xuống một chiếc điều khiển từ xa chơi đùa, vẻ mặt đắc ý.

110 trầm mặc hồi lâu mới nghẹn ra một câu:【Suy nghĩ của biến thái không phải là thứ mà người thường như chúng ta có thể nghĩ được.】

Sudan: '...... Ha ha.' Hệ thống vô dụng! Hủy hoại thanh xuân của ta!

【Hình như ta nghe thấy có người đang mắng ta?】 110 nghiêm mặt.

Sudan cũng nghiêm mặt: 'Không, ngươi nghe sai rồi.'

【...... Nha.】

Cộp, cộp, cộp.

Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, mang theo cảm giác áp bách rất lớn.

Sudan chưa kịp trốn tránh liền bị bao vây giữa nam nhân và cánh cửa. Nói ngắn gọn là Sudan bị Kebedon. 

(Kebedon: 1 người dồn một người khác vào vách tường tạo ra tiếng "don", xuất hiện nhiều trong anime, tựa như tán tỉnh í :v)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro