chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Trà, chúng ta chia tay đi!" 1 gã nam nhân mặc mặc áo sơmi trắng, khuân mặt tràn đầy thống khổ nhìn nữ tử xinh đẹp khả ái trước mắt.

Kéo nam tử, cả người nữ tử run lên, như không thể tin tưởng ngẩng đầu lên, sau một lúc lâu, nở nụ cười: "Tư vĩ, đừng nói giỡn!"

Đường Tư Vĩ nhìn ánh mắt nữ hài trong suốt, lưu luyến không rời xa "Trà, ta không hay nói giỡn. Ngươi có biết , nhà ta gia thế bình thường, nếu là ở lại viện nghiên cứu,... Trần tú là nữ nhi viện trưởng. . . Ta. . ."

Trong mắt nữ hài tràn đầy nước mắt, đỏ rực hốc mắt. Bờ môi nõn nà, mềm mại bị hàm răng tinh tế cắn bầm . Đường Tư Vĩ đau lòng, tay phải vừa kéo, hung hăng ôm lấy Tô Trà, như là hạ xuống quyết tâm.

Chậm rãi thả lỏng nữ hài, "Trà, chờ ta được không? Chờ ta đứng vững gót chân, nhất định lập tức rời bỏ trần tú."

Tô Trà run run tay xoa khuân mặt Đường Tư Vĩ , như không muốn xa rời, lại như không thể buông tha. Vừa mở miệng, giọng nói lộ vẻ Giang Nam, mềm mại, ngọt ngào, giống như muốn tiến vào trong tâm khảm."Tư vĩ, không thể. . ."

Đường Tư Vĩ kinh ngạc muốn mở miệng

Tô Trà một phen che miệng Đường Tư Vĩ, nước mắt nửa rơi xuống, nửa lại nằm trên lông mi đen dài xinh đẹp, "Tư vĩ, trần tú là bạn tốt của ta, ngươi đã lựa. . . Lựa chọn nàng. . . Hức. . . Cũng đừng. . . Đừng. . .Cô phụ nàng."

Dứt lời, đã khóc không thành tiếng.

Đau lòng trong mắt Đường Tư Vĩ càng sâu, nhanh chóng ôm chặt thiên hạ vào lòng, "Trà, ngươi luôn thiện lương như vậy , thực ra, trần tú tiếp xúc ngươi là vì câu dẫn ta, mệt đến ngươi còn vì nàng suy nghĩ! Ngươi yên tâm, một khi thành công, ta lập tức thoát khỏi nàng."

Tô Trà run run môi, như là muốn nói gì đó.Đường Tư Vĩ thấy vậy, sợ lại làm Tô Trà đau lòng. Ôm Tô Trà, nắm tay thật chặt, nháy mắt lại buông ra. Đầu cũng k quay lại, ly khai, sợ nhìn cặp mắt đẫm lệ mông lung kia lại không tự chủ được dao động.

Không phát hiện phía sau, nữ tử chậm rãi nở ra một nụ cười có thể so với diễm dương, cùng 1 phần nước mắt, kỳ dị lại yêu dã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro