Chương 1 : Buổi xem mắt bất ổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lục Vấn Thiên, 22 tuổi, hôm nay đi xem mắt.

  Anh mặc một bộ đồ vest màu xám, tóc vuốt keo gọn gàng, trong rất chững chạc. Bước qua cánh cửa *ding ding* tiếng chuông cửa reo lên. Trước mắt là khung cảnh quán cà phê đầy ấp người.Vấn Thiên ngồi vào bàn chỗ mà anh đã đặt sẵn cho buổi xem mắt.

  Đầu hơi cúi, ra vẻ ôn nhu, chậm rãi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống ghế mới vừa từ từ ngước mặt lên vừa nói.

  " xin chà... " còn chưa kịp dứt lời thì anh không thể tin vào mắt mình. Ngồi trước Vấn Thiên là một bà cô phỏng chừng 30-32 tuổi, mặt đầy mụn, dưới mép miệng có 1 nốt ruồi to tổ tướng, da thì cũng có trắng một chút nhưng lại rất sần sùi, xem cân nặng thì có lẽ tầm 80-90 kg.

  Thế mà trên mạng lại là một tiểu cô nương, thon thả, mặt v-line, da trắng mịn hồng hào, dưới mép miệng cũng không phát hiện có nốt ruồi to như vậy.

  Đúng là kĩ năng đặc biệt của các cô gái. Mà bà cô này thì chắc phải dùng 7749 bước make up và Photoshop chứ không thể ít hơn.

  " ♫xin là xin vĩnh biệt cụ~~ " tiếng điện thoại người ngồi bàn bên vang lên quá đúng hoàn cảnh như đang trêu đùa anh mới làm Vấn Thiên sực tỉnh.

  Cô gái ngồi bàn bên nhìn mặt anh thì đã hiểu hết sự tình môi mím chặt, gắng gượng để không cười nhưng vẫn bật ra tiếng khúc khích.

  Vấn Thiên nhìn cô có chút ngượng. Vì đây là lần đầu tiên anh đi xem mắt nên không có kinh nghiệm đối mặt với chuyện này.

  " xin chào, em là Mạc Vi Vi, năm nay chỉ mới 29 tuổi, nhìn em như này thôi chứ nội thất thì dễ thương lắm, em đang làm giám đốc của công ty XJ, việc nhà em rất giỏi nên anh không phải lo "

  ' cái gì mà em ? cái gì mới 29 ? nội thất lại là cái gì nữa cơ ? cái giọng bà cô đó là sao ? giọng tiểu cô nương dễ thương tôi nghe trên mạng cũng đâu mất rồi ? lại chỉnh sửa nữa sao ? mạng mẽo thiệt là đáng sợ mà ! ' - trong lòng anh thầm ôm một biển nước mắt.

  Anh vẻ mặt hoang mang, mồ hôi đầm đìa, không biết phải xử lý thế nào. Thôi thì đành tự bôi nhọ bản thân vậy.

  " tôi là Lục Vấn Thiên, 22 tuổi, không có công ăn việc làm ổn định... " đang nói thì anh bị ngắt lời.

  " không sao, em có tiền cứ để em nuôi "

  Thế thì có khác gì trai bao. Câu nói đó càng làm anh thấy sợ thêm.

  " nhìn bề ngoài vậy thôi chứ người tôi toàn ghẻ lỡ rồi còn có bệnh truyền nhiễm nữa "

  " em có tiền, để em giúp anh trị "

  " tôi không biết làm gì ngoài ăn, ngủ, chơi điện thoại "

  " em biết làm việc nhà mà, anh không cần lo "

  " tôi còn là một thằng nghiện rượu chè, cờ bạc, thuốc lá "

  " trùng hợp thật, em cũng vậy "

  " say vào còn hay đánh người "

  " anh nhắm đánh lại em sao ? "

  Chỉ cần nhìn cái tướng là đã biết không lại rồi, không cần phải đánh - " t..tôi..tôi cũng không có nhà, không có xe, tiền cũng không có "

  " em có tất cả, chỉ cần anh đẹp, anh yêu em, kết hôn cùng em, rồi cùng em có 2-3 đứa con khấu khỉnh đáng yêu là được "

  Cãi một hồi càng nghe càng giống trai bao...à không, đó đúng là trai bao. Anh nghe xong mồ hôi càng đổ nhiều hơn, cũng không biết phải làm thế nào. Điện thoại thì để quên ở nhà bây giờ mới sực nhớ nên không thể nói dối có người gọi đến có việc. Tình thế hoảng loạn làm anh không suy nghĩ được gì nữa

  Cô gái lúc nãy phụt cười, kìm không nổi nữa rồi, nước trong miệng cũng phun ra. Làm tất cả mọi người chú ý, kể cả Vấn Thiên và bà cô đó cũng chú ý theo. Cô có hơi ngượng ngùng.

  Đang trong lúc hoang mang không biết làm thế nào thì nhìn thấy cảnh tượng cô gái phun nước như vòi rồng. Cuối cùng anh cũng nghĩ ra cách trốn tạm thời.

                 ___________

  Nếu có góp ý xin bạn đọc không dùng từ ngữ tiêu cực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro