Chương 41~50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Mặt đơ lại thêm ác khẩu là không gả ra được

Dịch giả: Đường Huyền Trang

- Tủ âm tường?

Phương Khải mở tủ âm tường ra xem, quả nhiên nhìn thấy bên trong có thêm một khẩu súng bắn tên lửa nặng nề màu đen!

Khẩu súng bắn tên lửa màu đen này, thân súng to lớn, cao ước chừng bằng nửa người, hình dạng giống với một khẩu súng khổng lồ, mà cũng không phải là súng bắn tên lửa loại phổ thông vác trên vai, loại thiết kế súng bắn tên lửa này là loại xách tay.

-Đây không phải khẩu súng khi qua cửa của Resident Evil 1 bản remake kia cho hay sao?

Phương Khải tặc lưỡi.

- Cái đồ chơi này cũng có thể lấy ra sao?

Mặc dù đây là loại súng bắn tên lửa giống khẩu súng mà trực thăng ném xuống được cải biến thành loại xách tay, nhưng uy lực một phát bắn nổ Bạo Quân, vẫn không hề giảm đi chút nào!

Phương Khải đem súng bắn tên lửa vác trên lưng, mở cửa đi ra ngoài.

Mưa càng lúc càng lớn.

- Nạp Lan tiểu thư ——!

Một tiếng kinh hô bén nhọn vang cả bầu trời đêm, Lam Yên hoảng sợ nhìn sắc mặt Nạp Lan Minh Tuyết trắng bệch ngã nhào trên đất, chân tay bắt đầu luống cuống!

- Ngươi rất kỳ quái, người âm thầm bảo vệ ngươi vì sao lại chưa từng xuất hiện?

Thủ lĩnh sát thủ lạnh lùng cười cười.

- Hắn sẽ không xuất hiện.

Sắc mặt Nạp Lan Minh Tuyết lạnh lùng, đây có lẽ là khốn cảnh lớn nhất mà nàng gặp phải trong cuộc đời này!

Cho dù mỗi ngày bình thường ở Nạp Lan gia vẫn như giẫm trên băng mỏng, nhưng tuyệt đối chưa có một lần bị buộc đến bước này!

- Ta nên nói ngươi quá tự tin, hay vẫn là nói ngươi ngu xuẩn đây? Tiểu thư.

Nhìn thấy Nạp Lan Minh Tuyết không còn uy hiếp, cuối cùng sát thủ áo đen cũng lấy cái mũ rộng vành xuống, là một khuôn mặt nam tử thon gầy, mũi ưng.

- Dĩ vãng hành tung của ngươi luôn luôn không cố định, mỗi khi đi đến một nơi, đều sẽ tiền trạm của người điều tra ra rõ ràng, coi như đại thiếu gia vẫn luôn muốn mệnh của ngươi, cũng đều không có cơ hội.

- Đại thiếu gia để cho ta hướng tới chủ cửa hàng kia, cố gắng nói một tiếng cám ơn, có thể khiến cho tiểu thư luôn luôn cẩn thận cũng có lúc lộ ra sơ hở... Thật đúng là có chút khó lường!

Hắn chậm rãi giơ thanh đao trong tay lên, mắt hiện ra vẻ hung ác.

- Chẳng qua ngươi không có cơ hội nghe được!

Nạp Lan Minh Tuyết từ từ nhắm mắt lại.

Biết rõ hiện tại mỗi một bước đi của mình đều như giẫm trên băng mỏng, chỉ có thể trách mình quá bất cẩn!

Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đã đi tới tuyệt lộ, cho dù nàng thông minh tỉnh táo như thế nào đi nữa, cũng không nghĩ ra phương pháp hóa giải tình huống này.

Đúng là mỉa mai!

Trong nội tâm nàng lặng lẽ nói.

Lưỡi đao, xen lẫn cuồng phong thét gào, nhắm thẳng mặt nàng mà đến, đao quang trắng sáng, đâm vào mắt khiến cho nàng không mở mắt ra được!

Nàng có thể cảm giác được một luồng khí tức băng hàn nồng đậm đến cực điểm, có lẽ sau một khắc, nàng sẽ bị luồng đao quang này mạnh mẽ xé nát!

Nhưng sau một khắc, nàng lại chỉ nghe được một sắt thép va chạm, âm thanh vang lên một tiếng lanh lảnh!

Keng!

Hơi lạnh thấu xương tan thành mây khói!

Nàng mở hai mắt ra, chỉ thấy một cái nòng súng thô to đen nhánh, vững vàng chặn chuôi đao lấp lánh hàn quang này!

Trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, đưa nàng từ trong tay Tử thần trở về!

Quả thực nàng có chút nghĩ không thông, lúc này, sẽ có ai tới cứu nàng.

Phải biết ở thời gian này, tại cái khu bình dân vắng vẻ quạnh quẽ này, lại là đêm mưa như này, thì ngay cả thành vệ quân tuần tra ban đêm cũng không nguyện ý tới chỗ như thế này!

Lại càng không cần phải nói đến những người khác!

- Phương... Phương lão bản?

Lam Yên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người ngăn cản một đao này, trong lòng như muốn nổi lên sóng to gió lớn!

Làm sao có thể?! Vì sao Phương Khải lại đến đây lúc này?

Thực sự nàng không nghĩ ra lý do gì để Phương Khải chạy tới lúc này, nhưng quả thật là Phương Khải đang đứng trước mặt các nàng!

- Ai?

Nạp Lan Cức ngẩn người, nhìn về người ngăn cản một đao của mình phía trước.

- Bởi vì tiếng mưa rơi quá lớn nên không phát hiện ra sao?

Nạp Lan Cức nhìn kỹ người trước mặt một chút, dường như là một thiêu niên tuổi không lớn lắm, tu vi có vẻ không đến Võ Sư cảnh, có lẽ người trẻ tuổi có niên kỷ như này cũng xem như người nổi bật trong những người cùng trang lứa, nhưng ở trước mặt một tên Võ Tông, thật sự không khác gì con sâu con kiến!

Chẳng qua vừa rồi hắn giết người không có lực phản kháng, cho nên mới không dùng sức mà thôi.

- Phương Khải?

Lam Yên nhìn thấy Phương Khải, tựa như bắt lấy được một cọng cỏ cứu mạng, bất lực ôm cánh tay của hắn kêu khóc nói.

- Phương lão bản! Van cầu ngươi mau cứu Nạp Lan tiểu thư đi!

Trong nội tâm của nàng vô cùng hối hận, lúc trước nàng nên ngăn cản Nạp Lan Minh Tuyết tới đây, hiện tại hoàn toàn trúng kế của đối phương, ngay cả mấy cái át chủ bài của Nạp Lan Minh Tuyết đều bị phá giải, nàng thực sự không nghĩ ra biện pháp nào có thể chạy trốn dưới cục diện này!

Thiên phú của nàng, chết không có gì đáng tiếc, nhưng nàng cảm thấy, lấy thiên phú của Nạp Lan Minh Tuyết, thực sự không nên bởi vì một lần chủ quan mà uất ức chết đi!

- Ta ở đây không phải là tới cứu các ngươi hay sao?

Phương Khải hướng Nạp Lan Cức cười nói.

- Chúng ta thương lượng vài vấn đề, muốn giết người, đổi thời gian khác được không?

Phương Khải chỉ chỉ Nạp Lan Minh Tuyết, nghiêm trang nói:

- Không phải về sau truyền đi, nói là bởi vì chơi trò chơi ở quán net của ta quá muộn, dẫn đến việc trên đường trở về xảy ra chuyện, người làm lão bản như ta cũng là quá mất mặt phải không?

- Ồ?

Nạp Lan Cức ngẩn người, rất nhanh kịp phản ứng, lập tức cười lạnh một trận không chút kiêng kỵ.

- Hóa ra ngươi chính là chủ quán của tiểu điếm kia?

- Đúng vậy a.

Vẻ mặt Phương Khải không thay đổi nhẹ gật đầu.

- Vừa rồi không phải ngươi muốn cám ơn ta sao? Coi như cho ta chút mặt mũi đi.

- Nể mặt ngươi?

Nạp Lan Cức giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới này, khuôn mặt dữ tợn nói.

- Ngươi thì tính là cái gì? Cũng xứng để cho ta nể mặt ngươi?

- Thật đúng là lật lọng khiến cho người ta rất khó chịu.

Phương Khải nhún vai, mặt không thay đổi nói.

- Chẳng qua bản điếm dám kinh doanh trễ như vậy, đương nhiên cũng muốn cam đoan bản thân khách hàng được an toàn.

Nạp Lan Minh Tuyết khẽ thở dài một tiếng, không nghĩ tới ở thời điểm này, người tới cứu nàng lại là Phương Khải.

Mặc dù biết thực lực Phương Khải không yếu, thế nhưng đối diện là Võ Tông!

Coi như cường đại thì thế nào, một tên thiếu niên mười sáu tuổi chẳng lẽ lại có thực lực vượt qua Đại võ sư, đạt tới cảnh giới Võ Tông?

- Mặc dù rất cảm tạ ngươi, nhưng ngươi không phải Chris bên trong Resident Evil, cũng không phải nhân vật chính bên trong Diablo, xin ngươi đừng nên đem cảm xúc của bọn họ vào đây, hành vi không lý trí sẽ chỉ làm ngươi uổng công chịu chết.

Nàng có chút vô lực ngồi dưới đất, ngữ khí vẫn bình thản như cũ.

- Mặt đơ tiểu thư, lại thêm ác khẩu sẽ không gả ra được.

Phương Khải thành khẩn nói với nàng.

- Mặc dù bản thân ta là lần đầu tiên đánh nhau trong hiện thực, nhưng xin hãy có chút lòng tin đối với bản điếm?

- Mặt... Mặt đơ tiểu thư?

Lam Yên trừng to nháy mắt hai lần.

Còn có, là lần đầu tiên đánh nhau trong hiện thực!?

Nói như vậy ai sẽ có lòng tin a?! Lam Yên khóc không ra nước mắt.

Nạp Lan Minh Tuyết cũng ngẩn ngơ theo, mặt đơ!?

Phương Khải lấy súng bắn tên lửa vô hạn đang vác trên lưng xuống, hướng Lam Yên khoát tay áo, ra hiệu cho nàng mang theo Nạp Lan Minh Tuyết lui ra phía sau.

- Ừm?

- Giết hắn!

Nạp Lan Cức ra lệnh một tiếng, tám tên sát thủ đồng thời xông về phía Phương Khải!

Tám tên sát thủ này hiển nhiên là đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, tám người một tổ, chỉnh tề như một!

Ngay sau đó chỉ thấy Phương Khải bóp cò!

Sưu!

Một viên đạn hỏa tiễn kéo lấy vệt lửa dài bay ra ngoài!

- Thứ quỷ gì vậy?!

Một tên sát thủ ở giữa thấy ánh lửa lóe lên, chỉ kịp giương đao ngăn ở trước mặt!

Oanh!

Vụ nổ vô cùng kịch liệt, làm cho cả mặt đường đều bị chấn động mạnh mẽ!

Vốn tám tên Đại võ sư đang khí thế hung hãn, thì có bốn tên trực tiếp bị ngọn lửa thôn phệ!

- Không có chuyện gì là một phát đạn hỏa tiễn không giải quyết được.

Phương Khải nhếch miệng cười cười, lần nữa bóp cò, nhắm chuẩn, bắn ra, liền thành một mạch!

- Nếu mà có, thì lại bắn hai phát.

Sưu sưu!

Bốn tên sát thủ còn lại vừa mới bị vụ nổ tổn thương, trực tiếp bị nổ bay!

Trong chớp nhoáng này, Lam Yên cảm thấy đầu óc trống rỗng!

Nạp Lan Minh Tuyết cũng đồng dạng ngẩn ngơ.

- Lửa... Súng bắn tên lửa?!

Lam Yên hoảng sợ nói.

- Thứ này không phải hư cấu sao?!

Thế mà nàng lại thấy được vũ khí bên trong Resident Evil ngoài hiện thực!? Mà lại còn là súng bắn tên lửa có uy lực giống hệt trong Resident Evil!?

???

?

- Đã sớm nói với ngươi loại vật này có thể chế tạo ra mà.

Phương Khải bình tĩnh trả lời.

Đương nhiên, nếu để cho nàng biết Phương Khải còn tiêm T-virus vào thì không biết sẽ có biểu lộ gì.

Phương Khải giơ súng bắn tên lửa lên, nhắm chuẩn vào Nạp Lan Cức:

- Như vậy, hiện tại chỉ còn lại một mình ngươi.

Lam Yên: "..."

Nạp Lan Minh Tuyết: "..."

Chương 42: Nói chung thì cao thủ có thể đánh cho con hàng này không xuống được

Dịch giả: Đường Huyền Trang

- Hóa ra là trên tay có pháp khí uy lực lớn, hèn chi dám càn rỡ như thế!

Nạp Lan Cức cuời lớn một trận, rút trường đao bên hông ra, đao chấn động, màn mưa xung quanh bị khí kình chấn cho vỡ nát! Theo cuồng phong thổi tới, hóa thành mưa phấn bay đầy trời!

- Con sâu con kiến cầm thương là có thể giết được voi sao?

Chỉ thấy Nạp Lan Cức cầm đao nâng lên trước ngực, trung bình tấn, từ từ triển khai tư thế.

Bỗng không khí xung quanh trở nên sền sệt, cả con đường dường như bị một toà núi lớn vô hình ép lại.

Cuồng phong vốn đang gào thét, chớp mắt bỗng an tĩnh lại, cả con đường đều trở nên yên lặng.

Tất cả những hạt mưa như bị rót chì, không có dấu hiệu tung bay.

Đúng lúc này, trường đao trong tay Nạp Lan Cức chém mạnh xuống, đao thế như chậm nhưng lại rất nhanh, không khí phảng phất đông lại như sắt thép, mang theo mưa gió trong thiên địa, chém mạnh về phía Phương Khải!

Grac...!

Giữa thiên địa, như có một tia chớp vạch phá bầu trời!

Đao chưa đến mà xung quanh Phương Khải đã bắt đầu rạn nứt.

- Kình Sơn Trảm?

Lam Yên hoảng sợ nói:

- Là võ kỹ cấp tông sư!

Lam Yên có chút tuyệt vọng, đầu óc mình vừa rồi thật sự là bị choáng, vậy mà lại bỏ mặc Phương Khải đi đối phó một tên Võ Tông!

Coi như súng bắn tên lửa có uy lực cực lớn, nhưng cũng chỉ có thể tạo thành uy hiếp đối với Võ Tông mà thôi.

Trong tình huống bình thường, Võ Tông đâu phải bia ngắm, chẳng lẽ không tránh sao?

Chỉ cần Võ Tông để ý, lấy tốc độ của súng bắn tên lừa, dường như rất khó trúng đích!

Huống chi súng bắn tên lửa còn hạn chế về đạn dược, lúc qua cửa súng bắn tên lửa cũng chỉ bắn được 4 phát, mà võ khí của Võ Tông lại như núi như biển!

Dùng mấy phát đạn hỏa tiễn đấy đòi đánh giết Võ Tông? Làm sao có thể! Đừng nói chỉ là mấy phát đạn hỏa tiễn, xem như sử dụng vô hạn đạn thì cũng rất khó làm được!

Lại không cần phải nói, dưới áp lực cực lớn như vậy, chỉ là Võ sư thì ngay cả đưa tay cũng không được!

Ngay thời điểm mà nàng đang suy nghĩ, thì bỗng nhiên nàng mở to mắt! Nàng nhìn thấy Phương Khải nhẹ nhàng nâng tay, bóp cò!

Áp lực kinh khủng xung quanh, vậy mà không ảnh hưởng đến hắn một chút nào!

Phải biết rằng, thân thể Phương Khải đã trải qua T-virus cường hóa! Chi bằng lực lượng bản thân, đã có thể đấu sức với Đại võ sư! Lại càng không nói đến việc thăng cấp dẫn đến các phương diện khác của hắn đều được tăng trưởng.

Sưu!

Đạn hỏa tiễn vừa bay ra mấy trượng, dường như đâm vào một bức tường vô hình, bỗng nhiên nổ tung!

Vụ nổ vô cùng dữ dội, làm cho khí kình đang ở khắp mọi nơi kia xuất hiện vết nứt.

Ngay sau đó hắn lại tiếp tục bóp cò súng 2 lần!

Tiếng nổ vang lên như tiếng sấm, chỉ thấy phía trước liên tiếp bốc lên mấy đạo hỏa diễm cực lớn!

Lực bạo tạc vô cùng cường đại, trong thời gian cực ngắn đã đem đao kình của đối phương đánh tan hơn nửa!

Theo đó là đến phát bắn thứ 4 và thứ 5!

Lực phản chấn cực lớn khiến cho Nạp Lan Cức lùi lại mấy bước, vừa mới hóa giả xong dư âm của vụ nổ, liền nghe thấy một tiếng gió rít bén nhọn!

Hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức ngửa về sau một cái!

Một viên đạn hỏa tiễn bay qua lồng ngực hắn!

Thần sắc Nạp Lan Cức cực kỳ âm lãnh, cuối cùng hắn cũng ý thức được, pháp khí có uy lực cực lớn trước mắt này không dễ địch lại, nhưng tốc độ như vậy, có lẽ chỉ nhanh với người bình thường, còn đối với tu vi Võ Tông thì tốc độ như thế, tuyệt đối là có thể tránh thoát!

Chỉ cần hắn lấy lại sức, chính là đến tử kỳ của Phương Khải!

Sưu!

Đúng lúc này, viên đạn hỏa tiễn thứ 5 bay tới!

- Hạ bàn?!

Nạp Lan Cức vội vàng nhảy lên!

Đạn hỏa tiễn làm cho mặt đất dưới chân hắn nổ tung, sóng xung kích khổng lồ mang theo vô số mạnh đạn bay ra.

Cho dù là lực trùng kích sinh ra từ vụ nổ, hay là vô số mạnh đạn, đều cực khó phòng ngự, nếu là Đại võ sư bình thường, đối mặt với công kích như vậy, chắc chắn sẽ phải chết.

Nhưng chỉ thấy Nạp Lan Cức đưa ngang trường đao, tất cả võ khí hùng hậu đều ngưng tụ lại, tạo thành một tầng khí chắn vô cùng kiên cố trước người hắn.

Vô luận là mảnh đạn bắn ra từ bốn phương tám hướng hay là lực trùng kích của vụ nổ, tất cả đều bị tầng khí chắn kiên cố này ngăn cản!

Sau khi dư ba của sóng xung kích này tan ra, Nạp Lan Cức chẳng mảy may tổn hao gì!

Liên tiếp năm phát đạn hỏa tiễn, vậy mà hắn không bị tổn thương?

- Xong!

Trong lòng Lam Yên tràn ngập sự tuyệt vọng, xem ra mình vẫn đánh giá cao uy lực của súng bắn tên lửa, Võ Tông hoàn toàn không cần chạy, chỉ cần cứng rắn chống đỡ, liền có thể đỡ được đạn hỏa tiễn, thế thì còn đánh cái gì?

Nạp Lan Minh Tuyết lạnh lùng nhìn trận chiến này, võ đạo tông sư, võ giả tu luyện đến cảnh giới này, một chiêu một thức đều được vận dụng đến xuất thần nhập hóa, không phải chỉ cần có pháp khí tốt là có thể đánh bại!

Chỉ chờ đến lúc Phương Khải hết đạn, sẽ phải thua không nghi ngờ!

Căn bản đây là một trận chiến không ngang sức!

Muốn thắng, trừ khi xuất hiện kỳ tích!

Nước mưa không ngừng rơi xuống nòng súng của Phương Khải, tất cả đều bị hóa thành một đám hơi nước ngay lập tức.

Mặc dù bây giờ Phương Khải giống như đang tấn công, nhưng thực ra không chiếm được một chút tiện nghi nào!

Hai mắt Nạp Lan Cức lộ ra sát ý vô cùng nồng đậm:

- Bây giờ chính là tử kỳ của ngươi!

Nhưng hắn lại không phát hiện, khi nhìn thấy hắn bị lực bạo tạc trùng kích đưa lên bầu trời, đầu lông mày Phương Khải khẽ nhếch lên.

Trong bóng tối bỗng nhiên sáng lên một vệt lửa! Nạp Lan Cức đang lơ lửng trên không, hắn cảm thấy mình sắp đụng vào vệt lửa ấy, sắc mặt hắn đại biến!

Mặc dù Võ Tông có năng lực phi hành trong chốc lát, nhưng đang bay theo quán tính lại thêm việc đang ở giữa không trung, không phải nói muốn thay đổi phương hương là có thể thay đổi ngay!

Lại càng không phải nói đến chuyện, khi Nạp Lan Cức vừa bị nổ bay lên thì viên đạn hỏa tiễn của Phương Khải đã bay đến!

Nắm bắt thời cơ đến mức thiên y vô phùng.

Căn bản là không cho Nạp Lan Cức có thời gian giải tỏa lực trùng kích của vụ nổ.

Nói cách khác, Nạp Lan Cức chỉ còn cách mạnh mẽ chống đỡ!

- Đợi ta ngăn cản một kích này, nhất định sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!

Vẻ mặt Nạp Lan Cức dữ tợn, hắn lại đành phải hội tụ võ khí toàn thân một lần nữa, quán chú vào thân đao, ngăn ở trước người!

Oanh!

Bên trên bầu trời sáng lên một vùng hỏa diễm to lớn, ở nơi mà vùng hỏa diễm xuất hiện, chỉ thấy một vòng khí chắn ngăn cản tất cả luồng hỏa diễm lại!

Đỡ đạn hỏa tiễn! Rõ ràng hắn làm được! Vụ nổ vô cùng kịch liệt, cùng vô số mảnh đạn, đều bị hắn dùng võ khí hùng hậu ngăn lại ở trước người.

Mà thân thể của hắn, lại một lần nữa bị lực trùng kích này hất văng ra!

Sưu!

Một tiếng rít xé gió truyền đến, lại một phát đạn hỏa tiễn nữa đang bay về hướng hắn bị răng ra!

Lực lượng của vụ nổ đêm thân thể hắn đẩy chính xác đến vị trí viên đạn hỏa tiễn đang bay đến, mà hắn, chỉ còn cách tiếp tục đón đỡ!

Thế là, trên bầu trời chỉ thấy được một vệt lại một vệt lửa sáng lên, còn Nạp Lan Cức thì bị lực nổ đẩy lên cực cao trên không trung!

Cuối cùng một viên đạn hỏa tiến được bắn ra, nhưng lần này, dường như viên đạn này không có bắn trúng mục tiêu, trong đêm mưa, thực sự đã không thấy rõ Nạp Lan Cức bị bắn đi đâu nữa rồi.

Phương Khải hơi sững sờ:

- Ặc... Sai lầm rồi...

Cho dù có T-virus, cùng với đẳng cấp tăng lên khiến cho các phương diện năng lực khác của hắn cũng tăng lên, đồng thời với thời gian dài luyện tập kỹ xảo bắn súng trong Resident Evil, làm được như thế này đã là cực hạn của hắn.

Phương Khải xoay người lại, mang theo sự xấu hổ khi thao tác sai lầm hướng hai người giải thích:

- Bình thường mà nói, cao thủ có thể đánh cho con hàng này không rơi xuống được... Xem ra còn phải luyện tập nhiều a...

Nạp Lan Minh Tuyết:

-...

Lam Yên cảm thấy vui vẻ khi sống sót sau tai nạn, một bên lau nước mắt, một bên phồng má kháng nghị nói:

- Chủ quán, ta cảm thấy ngươi đang cố ý khoe khoang kỹ xảo bắn súng của ngươi, hơn nữa còn thất bại!

- Chẳng lẽ ngươi không hiểu cái gì gọi là nhân gian bất sách sao?

Phương Khải xấu hổ nói.

( Nhân gian bất sách: Ý nói cuộc đời đã đủ gian nan rồi, có một số chuyện không nhất thiết phải nói rõ ra)

Nạp Lan Minh Tuyết lộ ra vẻ suy nghĩ, dùng hỏa pháo bắn liên tiếp đưa địch nhân bay lên trời? Hóa ra súng bắn tên lửa còn có thể sử dụng như  thế.

Chương 43: Chơi game mới là vương đạo

Dịch giả: Đường Huyền Trang

Nhiệm vụ: Tập kích trong đêm mưa (đã hoàn thành).

Nhiệm vụ ban thưởng: Thu được súng bắn tên lửa vô hạn vĩnh cửu (đã hoàn thành).

Cho dù Võ Tông có mạnh hơn nữa thì dưới sự oanh kích liên tiếp không ngừng của đạn hỏa tiễn cũng rất khó toàn thân trở ra, lại càng không muốn nói đến việc rơi từ trên cao xuống sau khi đã kiệt lực ứng phó.

Phương Khải khiêng súng bắn tên lửa lên, nhìn về bầu trời phương xa:

- Ta cảm thấy, nếu ta là hắn, sẽ tuyệt đối không trở lại tìm phiền toái.

Lam Yên vội vàng lấy ra một bình đan dược tỏa ra hương thơm ngát, đưa cho Nạp Lan Minh Tuyết ăn vào, lúc này sắc mặt của Nạp Lan Minh Tuyết mới tốt hơn một chút.

Khi mưa tạnh đã là ngày hôm sau, ánh nắng màu vàng kim xuyên qua từng đám mây, chiếu xuống mặt đất ướt sũng, cũng biểu hiện cho vẻ mù mịt ngày hôm qua đã trở thành quá khứ.

- Một ngày thật là đẹp na!

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng ngủ của Phương Khải, hắn lười biếng duỗi lưng một cái.

Lại có thể uống Sprite, lại có thể tiếp tục chơi trò chơi, còn có đại sát khí như súng bắn tên lửa vô hạn, mỗi chuyện nghĩ thôi đã làm cho người ta hưng phấn.

Đương nhiên, không phải ai cũng có trạng thái tốt như Phương Khải. Tỉ như mấy người An Thành, Âu Dương mập mạp, Bộ Xa, ba người ôm lấy đôi mắt như gấu trúc đi ra từ Giáng Ngọc Các, mấy người vừa ra cửa không lâu, sau lưng liền truyền đến một loạt tiếng nghị luận.

- Ngươi nói có phải mấy vị công tử này có bệnh kín gì hay không...

- Vào Giáng Ngọc Các kêu mười cô nương, một không nghe hát, hai không xem múa, bồi rượu cả một đêm, chỉ ngồi nói chuyện.

- Cái gì mà thêm điểm kỹ năng hỏa pháp, luận sự khả thi của song hệ Pháp Sư, còn cái gì lựa chọn với phối hợp trang bị... Ôi a, cái này cuối cùng là cái gì a!

-...

Mấy người đi trên đường phố, nhìn bầu trời đã sáng mà không hiểu:

- Trời đã sáng rồi sao?

- Khởi Nguyên chắc là đã mở cửa, đi uống Sprite đi!

Hai mắt An Thành sáng ngời.

- Đi đi đi! Nghiên cứu một chút xem lên tăng điểm thuộc tính như thế nào!

Vốn thân thể đang có cảm giác như bị lấy hết sức lực, mấy người bỗng nhiên tỉnh táo.

---------

Lý Hạo Nhiên vừa mới đi ra từ Lam Diễm Các, khuôn mặt cũng đồng dạng biểu lộ ra sự mệt mỏi.

- Lý tiểu sư thức làm sao thế?

- Không biết, hôm qua về liền nhốt mình vào Luyện Khí Thất, mọi trang bị mới luyện chế ra đều rất kỳ quái.

Chỉ thấy hôm nay trên tủ đặt pháp khí ở giữ Lam Diễm Các, xuất hiện thêm ba kiện pháp khí kỳ quái.

Bên cảnh pháp khí còn có bản thuyết minh, thí dụ như nói...

Vừa lúc có mấy tên tu sĩ vào cửa hàng, liền nhìn pháp khí mới bầy trên tủ:

Trác tuyệt hàn sương tê giác.

Công kích: 4-21.

Độ bền: 20/20.

Đẳng cấp yêu cầu: Linh Tuyền Cảnh.

+30% lực công kích.

+7 sát thương băng.

Kháng băng +10%.

-???

Mấy tên tu sĩ nhìn nhau, đều thấy trên mặt đối phương biểu hiện ra sự mơ hồ.

Một nữ đệ tử của Lam Diễm Các lúng túng nói:

- Đây là pháp khí mà tiểu sư thúc Lý Hạo Nhiên mới luyện chế ra.., ặc...

Xong rồi không biết giới thiệu tiếp như thế nào! Nữ đệ tử thầm khóc trong lòng, đứng ngẩn ngươi trong tiệm, cảm giác thật gian nan.

------

Bởi vì máy tính quán nét tăng lên nhiều, dường như mọi người không cần phải xếp hàng, bởi vậy buối sáng trong quán coi như là thanh tĩnh.

- Chủ quán! Cho chai Sprite!

An Thành, Âu Dương Thừa, Bộ Xa vội vàng đi vào trong quán.

- Hôm nay có thể uống chứ?

- Có thể!

Phương Khải đưa cho mỗi người một chai Sprite, ba người vội mở nắp, hung hăng uống một hớp lớn.

- A...

Sau khi uống một hớp, An Thành cảm thấy có một dòng nước lạnh buốt đi từ trong cổ xuống bụng, toàn thân cảm thấy mát mẻ, bao mệt mỏi cũng bị quét tan sạch sẽ! Dễ chịu đến rên rỉ.

- Uống quá ngon!

Âu Dương Thừa cảm giác mình như một thanh pháp khí bị hết linh khí, bây giờ lại được rót đầy, tâm linh đang huyên náo ầm ĩ thì bây giờ như được thanh tuyền gột rửa, Âu Dương Thừa mừng rỡ.

- Hóa ra Sprite còn có tác dụng này?

- Ta cảm thấy như đang được thưởng thức thanh tuyền mát lạnh ở dưới Đại Tuyết Sơn ngàn năm!

Chỉ thấy Bộ Xa ở một bên, ôm chai Sprite uống từng hớp nhỏ, say mê thưởng thức, nhìn thấy hai người nhìn lại, rồi lại nhìn chai Sprite của mình, hắn vội vàng bảo vệ:

- Các ngươi nhìn cái gì?

Hai người ngẩn ra, nhìn về chai Sprite của mình:

- Lại... Uống cạn sạch?

Âu Dương Thừa lộ ra một nụ cười phi thường hiền hòa, duỗi một ngón tay ra:

- Nhìn phân thượng mọi người đều là huynh đệ, cho ta uống một ngụm nhỏ thôi! Chỉ một ngụm nhỏ!

- Sprite của mình, xin đừng cho người khác.

Đúng lúc này, âm thanh không mặn không nhạt của Phương Khải truyền đến.

- Người vi phạm vĩnh viễn không tiếp đãi.

- Hắc hắc hắc!

Bộ Xa nhếch miệng cười một tiếng, một bên say mê uống Sprite, một bên lên tiếng nói.

- Cũng không phải huynh đệ ta keo kiệt a!

An Thành cùng Âu Dương Thừa tràn đầy phiền muộn:

- Lại phải đợi đến ngày mai!

- Chơi trò chơi đi...

- Đi đi đi! Giết nữ Bá Tước!

Sau khi uống hết Sprite, dường như tinh thần mấy người tốt lên rất nhiều.

Không khí trong quán có thể nói là rất thoải mái, nhưng lúc này ở Nạp Lan gia tộc, từ khi phát sinh truyện hôm qua, cũng không có thái bình như vậy.

Trong một gian đại điện to lớn nào đó.

Ngồi chính giữa đại điện là một lão già mặc mãnh bào, thân hình gầy gò.

Lão già ngồi ăn tĩnh trên một tấm thảm bằng da thú không biết tên, đôi mắt hơi mờ do tuổi già, miệng khẽ mở ra.

Lão nhân dường như đang tự nói chuyện một mình, mà cũng dường như đang nói cho người nào đó nghe:

- Nghĩ ta già, liền dám can đảm nhúng tay vào chuyện bên trong Nạp Lan gia ta?

- Gia chủ bớt giận!

Bên trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện một bóng người.

- Chuyện đêm qua, đang toàn lực điều tra.

- Bên phía Kiệt Nhi thế nào?

Bóng đen nói:

- Nạp Lan Cức một mực thừa nhận bị thế lực kia mê hoặc, đã sợ tội tự sát, đại thiếu gia biểu thị do nhìn người không rõ, đã đưa cho tiểu thư ít thuốc trị thương.

- Nhìn người không rõ?

Lão già không đưa ra ý kiến.

- Như vậy, người trẻ tuổi nhúng tay cứu Tuyết Nhi là ai?

- Thuộc hạ đã nghe ngóng, là lão bản một tiểu điếm trong hẻm ngõ ở thành Đông.

- Lão bản một tiểu điếm?

- Đúng vậy... Lão bản một tiểu điếm...

Mặc dù hắn thực sự không hiểu, một lão bản tiểu điếm làm thế nào lại có thể đánh cho Nạp Lan Cức bi trọng thương.

Bây giờ một tiểu điếm ven đường đều trâu bò như vậy sao?

Lão già chậm rãi giơ tay lên một cái:

- Đi điều tra ngọn nguồn lão bản này.

Một lão bản tiểu điếm, thế mà dám nhúng tay vào việc tranh giành quyền vị của một thế gia hoàng thất khác họ?

Đúng vậy, hoàng thất khác họ! Quái vật không lồ này như là một cự thú chiếm cứ tại Đông Nam, khi đầu cự thú này mở mắt, cho dù các đại tu sĩ hay gia tộc quyền quý cũng phải né tránh ba phần!

- Rõ!

Hoàn toàn chính xác, bọn hắn nói tới chính là lão bản của một tiểu điếm.

Mà bây giờ lão bản này đang nhàn nhã thoải mái chơi trò chơi, đối với mấy gợn sóng hung dữ đang tiềm ẩn ở đấy sông, không biết một chút nào.

Hoặc là nói, căn bản là không muốn để ý, nếu bọn hắn biết được, nguyên nhân Phương Khải phá hủy một cái âm mưu to lớn này chỉ là bởi vì sợ chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình khách hàng chơi game trong quán, cũng không biết sẽ có biểu lộ gì.

Phương Khải khẽ hát một điệu hát dân gian không biết tên, một đường chém vào hang ổ người Dalit, cảm thấy mình lại thăng mấy cấp:

- Quả nhiên chơi game mới là vương đạo mà!
------------------------
Các huynh đài đang phiêu mắt nơi đây xin follow👈 tại hạ.

Đảm bảo không mất nhiều thời gian a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hethong