✽ Chương 14: Ngậm lấy hơn phân nửa dương cụ ( 14 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

✽ Nữ tôn thế giới — ngậm hơn phân nửa  dương cụ ( 14 )

Mặt trời lên cao, Lạc Anh không thể không rời giường, thật sự đêm qua bị Trí Hoành chịch quá ác liệt, làm nàng khó có thể gánh vác, một hàng thị vệ bưng đồ dùng tẩy rửa tiến vào hầu hạ nữ hoàng, Lạc Anh thu thập chỉnh tề, mặc một bộ váy dài đỏ rực thêu kim sắc phượng hoàng, đầu đội vương miện, thần thái đoan trang thong thả đi vào tiểu viện phụ thân, căn phòng sạch sẽ giống như hôm qua, trên giường một nam tử tuấn mỹ đang nằm, thần thái thành kính ấm áp, một thân trường bào tuyết trắng, đôi tay vỗ nhẹ lên bụng, thần sắc ấm áp tràn ngập tình yêu.

"Cha!" Lạc Anh đi vào, Tôn Kiên đang muốn đứng dậy, bị Lạc Anh đè lại, "Cha dưỡng thai quan trọng hơn."

Ba ngày này là giai đoạn trứng thụ tinh sẽ tiến vào túi dục nhi, thập phần quan trọng, không thể xuất hiện sơ suất.

Nghiêng mắt thấy đầu giường có một chén cháo gạo tẻ, Lạc Anh bưng lên múc một muỗng đút cho Tôn Kiên.

Phụ thân hưởng thụ con gái hiếu kính, gương mặt tuấn mỹ của Tôn Kiên toát ra tình yêu vô hạn đối với con gái.

"Lam Nhi, con đã nói chùa chiền chỉ là nơi ở tạm, ta khi nào có thể hồi cung?" Tôn Kiên lo lắng khi mình lớn bụng, đem hài tử sinh ra trong chùa, con của hắn và nữ nhi cần phải sinh trong hoàng cung, như vậy mới danh chính ngôn thuận, hắn sẽ không làm Lạc Anh khó xử, nhưng vì kết tinh tình yêu của hai người, hắn nguyện ý mở miệng một lần.

Lạc Anh đem muỗng cháo cuối cùng đút cho Tôn Kiên, cúi đầu hôn môi hắn, môi lưỡi giao triền, hôn đến kịch liệt mà tình ý miên man. Những năm sống trong lãnh cung kia, vẫn luôn là cha con hai người làm bạn cùng nhau, nàng tương lai sẽ có rất nhiều nam nhân, nhưng Tôn Kiên sẽ là Hoàng Hậu duy nhất.

"Cha, chờ thêm mấy tháng, con còn chút chuyện cần xử lý, làm xong liền lấy quy cách nghênh thú Hoàng Hậu, thỉnh ngài vào cung, Đông Cung Từ Ninh Cung vĩnh viễn thuộc về ngài. Mà Ngọc Khôn cung vĩnh viễn thuộc về con gái chúng ta."

"

Từ Ninh Cung là nơi các đời Hoàng Hậu cư trú, Ngọc Khôn cung là cung điện của Hoàng Thái Nữ.

"Hảo, ta tin tưởng Lam Nhi." Tôn Kiên khóe môi mỉm cười, có thể cả đời cùng nữ nhi làm vợ chồng, còn gì mong cầu.

Lạc Anh lưu lại một đội thị vệ chiếu cố Tôn Kiên, ngồi phượng liễn trở lại hoàng cung, bắt đầu chỉnh đốn sau khi tân hoàng đăng cơ, đối với những người không thuộc về trận doanh của nàng hoặc bãi miễn, hoặc giáng chức, hoặc ngoài sáng thăng trong tối giáng.

Từ khi nào, nàng còn là ấu nữ của người bị giam trong lãnh cung, bắt đầu xây dựng thế lực thuộc về mình, quét sạch mọi đối thủ, hiện tại triều đình trong ngoài đã củng cố bền vững một khối như thùng sắt.

Liên tiếp hơn mười ngày, Lạc Anh mới được nghỉ ngơi, trở lại Dưỡng Tâm Điện, cho người Lăng Già Tự đưa thuốc bổ cho Tôn Kiên, kỳ thật chuyện này vẫn do Vương tài tử đi làm, Vương tài tử không phải tài tử, 10 ngày trước đã vinh thăng thành Vương chiêu nghi, Thiên Phượng Quốc thịnh hành tập tục người Hồ, mẫu thân sau khi chết nữ nhi nhận lấy nam sủng không phải đại sự gì, đặc biệt mấy năm gần đây còn bị người đọc sách xưng là việc thiện.

Lạc Anh đối với Vương Chiêu Nghi "tri tình thức thú" (hiểu biết phong tình lạc thú), biết xem xét thời thế rất vừa lòng, nguyện ý cho Vương Chiêu Nghi một danh phận trong hậu cung.

Hiện tại hậu cung không có nam chủ tử, tạm thời do Vương Chiêu Nghi thay mặt quản lý.

Lạc Anh phê xong một đám tấu chương, nằm nghiêng trên giường tử đàn nghỉ ngơi, Vương Chiêu Nghi bên cạnh khoác lên cho nàng một cái chăn.

Lạc Anh thân thể kiều mỹ, bá tánh Thiên Phượng Quốc đều biết, không biết có bao nhiêu nam nhân nằm mơ cũng muốn được nữ hoàng lâm hạnh.

Vương Chiêu Nghi từng hầu hạ qua tiên đế, nhưng hắn vẫn luôn không được sủng ái, mười lăm năm qua, số lần thị tẩm dùng hai tay có thể đếm được, cho nên đối với lão hoàng đế chết, không có bất luận cảm giác thương tiếc gì.

Nhưng từ khi kiến thức sự quyết đoán của tân nhiệm nữ hoàng bệ hạ, hắn một lòng luân hãm.

Tiên đế tuổi già sắc suy, cả người suy sút, nhìn rất buồn nôn.

Tân đế tuổi trẻ mạo mỹ, thanh xuân dào dạt, da thịt trắng nõn như tuyết, khí chất cao nhã, có thể nói tuyệt thế mỹ nhân, là người đều biết tuyển ai.

Hắn tự biết lấy tuổi tác chính mình, so với phụ thân nữ hoàng, còn lớn hơn, nhưng hắn không để bụng, chỉ cần có thể thường ở bên nữ hoàng, hắn liền thấy đủ.

Lạc Anh hơi hơi mở mắt, thấy dung nhan mỹ diễm phảng phất như nữ tử của Vương Chiêu Nghi.

Người nam nhân này đã hơn ba mươi, thế nhưng có thể so với thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.

Lạc Anh hai chân giao điệp ngồi trên giường, trên người nàng mặc long bào màu đen bằng tơ tằm có thêu phượng vũ cửu thiên, mái tóc mượt mà như rong biển rối tung trên vai, óng ả tựa như tơ lụa thượng hạng nhất, mỹ lệ nhất, ngón tay ngọc nhỏ dài, động tác ưu nhã nâng lên một chén rượu hoa lê, giơ lên chu cặp môi đỏ nuốt xuống chất lỏng thanh sắc lưu động bên trong.

Dư lại nửa ly, đưa tới môi Vương Chiêu Nghi.

Mệnh lệnh nói: "Uống nó."

Cùng nữ hoàng uống chung một chén rượu, vinh dự thật lớn lao, Vương Chiêu Nghi kinh hỉ. Cơ hồ run rẩy uống xong chén rượu hoa lê.

Nữ nhân thần thái lười biếng, hai tròng mắt bởi vì tác dụng của cồn rượu mà trở nên mê mang, một bên bờ áo trên vai Lạc Anh trượt xuống đến khuỷu tay, nửa kín nửa hở lộ ra da thịt tuyết nộn oánh bạch, cùng với bầu nhũ mê người, núm vú đỏ thắm như hồng mai đứng thẳng ngạo nghễ, đều làm nam nhân không thể rời mắt.

Nữ hoàng cả người từ đầu đến chân tản ra sức dụ hoặc trí mạng, Vương Chiêu Nghi hận không thể phủ phục dưới chân nàng, thỉnh cầu rủ lòng thương.

Phải, chính là rủ lòng thương.

Vương Chiêu Nghi đang muốn quỳ xuống, khẩn cầu nữ hoàng rủ lòng thương xót, để hắn thị tẩm một lần, chẳng sợ sau này không còn cái vinh hạnh này nữa cũng cam nguyện. Giây tiếp theo, một con bàn tay trắng sờ lên đũng quần đang đội cao của hắn, Vương Chiêu Nghi phát hiện chính mình không biết từ khi nào động dục, dương cụ đội lớp quần mỏng, giống như cái lều trại khiến hắn thập phần cảm thấy hổ thẹn, nhưng có thể hấp dẫn nữ hoàng chú ý, hắn có chút mừng thầm.

"Nhìn dáng vẻ không nhỏ."

"Là... Bệ... Bệ hạ có thể kiểm tra, thần thiếp dương cụ rất lớn." Thiên Phượng Quốc nam nhân dương cụ đều lớn, nam nhân khi đưa vào cung đều là ngàn chọn vạn tuyển ra tới, dương cụ đương nhiên là lớn nhất.

"Cởi quần cho trẫm nhìn xem." Lạc Anh âm thanh nhàn nhạt, làm quốc quân, hỉ nộ không hiện ra sắc là điều bắt buộc, để tránh bị đối thủ biết được tâm lí.

"Là... Bệ hạ..." Vương Chiêu Nghi kích động thiếu chút nữa "hỉ cực bi sinh" (mừng quá phát khóc), nữ hoàng cảm thấy hứng thú với thân thể hắn, không có ghét bỏ hắn là lão nam nhân.

Kỳ thật Vương Chiêu Nghi không biết chính là, ở thế kỷ 21, nam nhân ba mươi mấy tuổi mới là lúc có mị lực nhất, trùng hợp Lạc Anh lại là một kẻ "đại thúc khống" (thích đàn ông lớn tuổi), thích nam nhân thành thục ổn trọng dùng cánh tay rắn chắc hữu lực an ủi mình.

Vương Chiêu Nghi cởi quần xuống, phía dưới bụng nhỏ rắn chắc phẳng lỳ là một cây dương cụ thẳng tắp màu đỏ tím, vừa thô vừa lớn, Lạc Anh một bàn tay cơ hồ cầm không được nó, nhìn thấy được Vương Chiêu Nghi là nam nhân có tính dục cường đại, dương cụ chung quanh gân xanh vờn quanh, càng biểu hiện dương vật dữ tợn, đại quy đầu thịt cũng rất dày chắc, lỗ niệu ướt át, chất lỏng nhớp dính từng giọt từng giọt tràn ra, Lạc Anh nhẹ nhàng hứng lấy, chất lỏng dính nhớp dính đầy tay. Đưa đến môi, hương vị thế nhưng không tồi, có một hương vị bạc hà thanh đạm, hẳn là thường dùng tinh dầu bạc hà tắm rửa.

Lạc Anh quan sát một chút nguyên thân cây gậy, màu da tươi sáng, hương vị rất dễ chịu, đây là một thân thể khỏe mạnh, hơn nữa không ít hương vị nam nhân.

"Ngươi được tiên đế thị tẩm mấy lần?"

"Hồi bệ hạ, không đến mười lần."

"Khó trách vẫn còn non."

Vương Chiêu Nghi nghe được có chút ngượng ngùng, càng thêm nhiều sung sướng, nữ hoàng tự cấp vì hắn sục dương vật, nắm dương cụ vuốt ve, a, thật thoải mái. Thật muốn thao nữ hoàng, có thể cắm vào tiểu huyệt cực phẩm kia của nữ hoàng. Bên trong tử cung bắn tinh ra thì tốt rồi, tốt nhất bên trong tử cung có thể dựng dục trứng thụ tinh thuộc về hắn, một tháng sau đem trứng thụ tinh tiến túi dục nhi dưới rốn hắn, Vương Chiêu nghi còn muốn vì nữ hoàng sinh hài tử, một đứa con thuộc về hắn và nàng. Có hài tử, mới có ràng buộc, nữ hoàng mới có thể nhớ đến hắn.

Nhưng mà đúng lúc này, một người cung nam tuấn tiếu tiến vào bẩm báo: "Bệ hạ, nước tắm đã chuẩn bị tốt."

Nước tắm chuẩn bị tốt! Tắm rửa chuẩn bị hảo! Tắm chuẩn bị tốt! Chuẩn bị tốt! Bị tốt! Tốt!!

Đây là tình huống thế nào, ai có thể nói cho hắn biết, vận mệnh của hắn cứ như vậy không được trời cao chiếu cố sao?

Vương Chiêu Nghi khóc thét trong lòng.

Nữ hoàng nhặt góc váy lên, rời khỏi Ngự Thư Phòng, hướng phòng tắm đi đến.

Vương Chiêu Nghi muốn khóc.

Đại khái qua hai phút, một cung nam tuấn tiếu bước qua: "Chiêu nghi, bệ hạ mời ngài cùng nhau tắm gội."

Vương Chiêu Nghi nhảy khởi tới hơn 1 mét, mừng không khép miệng được, hắn liền biết hôm nay là chính là ngày may mắn của mình.

Một bên hướng phòng tắm đi đến. Một bên thoát sạch y phục.

Thiên Phượng Quốc nam nhân lấy sắc vi tôn, rất chú trọng rèn luyện dáng người.

Vương Chiêu Nghi dáng người kiện mỹ, cơ bắp cứng rắn, tám khối cơ bụng kiên cố hữu lực cùng đường nhân ngư tuyến biểu lộ hoàn mỹ nhất.

Tiến vào phòng tắm, một chân bước vào bồn tắm, dương cụ dưới háng theo đi đường lắc lư, đứng ở trước mặt nữ hoàng, nguyên cây côn thịt còn không ngừng gật đầu, bị bàn tay trắng nhỏ dài của Lạc Anh một phen nắm lấy.

Chỉ thấy nữ nhân mỹ lệ khuôn mặt đỏ thắm há cái miệng nhỏ, một ngụm nuốt vào hơn phân nửa cây gậy thịt thô dài ...

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#np#nuton