✽ Chương 2: Cha chỗ đi tiểu của người sao lại sưng lên như thế? 【2】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

✽ Tể tướng VS nữ nhi __ Cha chỗ đi tiểu của người sao lại sưng lên như thế? 【2】

Lạc Anh ngồi trên ghế bành, thần sắc trấn định.

Vài phút sau, mười mấy cấm vệ quân uy phong lẫm lẫm xông vào từ đường, nhìn thấy bộ dạng Lạc Anh đang giả tranng, tưởng là hạ nhân bình thường, bèn dùng dây thừng đem hai tay cô trói cùng một chỗ với các hạ nhân khác, đưa tới tiền viện.

Phủ Tể tướng rộng lớn như vậy hiện giờ vang đầy tiếng khóc lóc, Bàng thị, Mộ Dung Trân Trân, Mộ Dung Trân Bảo bình thường phục sức hoa lệ, lúc này vạn phần chật vật, ngọc trâm trên đầu cùng hoa tai đá quý đều bị cấm vệ quân tiến lên tước đoạt, quần áo giá trị xa xỉ cũng bị lột sạch.

Mẹ con ba người khóc thành một đoàn, cái gì quý phụ nhân ưu nhã, thiên kim tiểu thư, bộ dáng không còn sót lại chút gì.

Lạc Anh xa xa đứng nhìn, bên môi treo nụ cười lạnh, bộ dạng hoàn toàn không liên quan đến mình.

Mộ Dung Dược năm nay 31 tuổi là thời điểm hấp dẫn nhất của nam nhân, hắn cao khoảng 1m85 dáng vẻ chẳng khác gì hạc trong bầy gà, dung nhan tuấn mỹ, mày sắc như kiếm, đôi con ngươi như sao trời lộng lẫy, thân hình đĩnh bạt trong bộ trường bào màu đen, tuy bị trói gô lại nhưng thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén, không có chút gì chật vật.

Hắn chính là tên phụ thân vô lương tâm của Mộ Dung Anh Nhi.

Lúc chạng vạng, Mộ Dung gia trên dưới hơn bốn trăm người bị đưa tới đại lao kinh đô giam giữ.

Đãi ngộ của Mộ Dung Dược cũng không tốt hơn là mấy, ở đối diện nhà tù Lạc Anh, nhốt chung với vợ con hắn.

Lạc Anh cùng mười mấy nha hoàn, bà tử nhốt cùng một chỗ, Mộ Dung Anh Nhi từ khi mười một tuổi đã dùng lụa trắng che mặt, hiếm khi rời khỏi hậu viện tướng phủ, hạ nhân Mộ Dung gia không quen biết cô, cô cũng không quen biết người khác.

Bọn người hầu đều khóc sướt mướt, vì cuôc sống sau này mà phát sầu.

Cơm chiều chỉ có một chén cháo loãng cùng mấy cây dưa muối, Lạc Anh mặc kệ những cái lời oán giận của đám hạ nhân tướng phủ, tự mình dùng bữa.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Lạc Anh bị tiếng kêu thê lương thảm thiết làm tỉnh giấc, vội vàng đứng lên, nhìn xuyên qua khe cửa đại lao.

Nhà tù phía đối diện, Mộ Dung Dược một tay ngăn chặn tiếng khóc nháo của Mộ Dung Trân Trân, một tay cầm lấy cái kẹp than nung đỏ ấn vào mặt Mộ Dung Trân Trân, "Xì, xì, xì..." Tiếng thịt nướng cháy vang lên xì xèo, khói nhẹ lượn lờ, trong không khí tràn ngập mùi hương thịt nướng.

Bàng thị kêu khóc um trời dậy đất bò qua đoạt lại nữ nhi, bị Mộ Dung Dược một cước đá văng, tay hắn tiếp tục cầm cái kẹp than một lần ấn lên mặt Mộ Dung Trân Bảo ...

Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, mọi người đều bị dọa cho choáng váng, trong không khí chỉ còn lại âm thanh xèo xèo của da thịt bị nướng cháy cùng tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Lạc Anh trốn trong góc phòng, lo lắng Mộ Dung Dược, sợ hắn đột nhiên nhớ tới đứa con gái bị quên lãng là cô, mặc dù thân thể này không phải của mình, nhưng cô không muốn chịu đau đớn như vậy.

Buổi tối, Lạc Anh vừa mới nằm xuống, liền thấy cửa lao mở ra, hai tên hắc y nhân mang cô ra ngoài, men theo lối đi nhỏ hẹp, quẹo trái rồi quẹo phải, đi đến một gian địa lao xây bằng đá xanh, cửa lao lúc cô bị hắc y nhân kéo vào, "sầm" một tiếng đóng lại.

Trong địa lao ẩm thấp, mười mấy cấm vệ quân như chúng tinh củng nguyệt bảo hộ quanh một nam nhân mặc long bào, nam nhân kia tô son trát phấn, vẻ mặt uể oải bộ dáng không chút phấn chấn, vừa thấy đã biết là do bình thường túng dục quá độ dẫn tới.

Hoàng đế! Lạc Anh trong lòng nhảy lên lộp bộp, đi lên phía trước nhìn lại, trên tường đối diện hoàng đế lúc này có một nam nhân trần trụi bị xích sắt cột chặc, đúng là phụ thân của thân thể này - Mộ Dung Dược.

Lúc này Mộ Dung Dược trên người không một mảnh vải, tuy là văn nhân, nhưng hắn lại có dáng người đĩnh bạt như tùng bách, cơ thể tam giác ngược hoàn mỹ, eo cong mông hẹp, dưới háng lủng lẳng một căn đại điểu thô dài cao chót vót, hai đùi rắn chắc hữu lực bị hai sợi dây xích cột vào hai bên cột đá, hai tay cột vào cọc sắt phía sau. Cả người dang rộng ra như hình chữ "Đại", sắc mặt đỏ đậm như máu, trong miệng nhét một khối gỗ, khi Lạc Anh vừa tiến vào địa lao, hương vị gái mới lớn mỹ diệu, làm côn thịt dưới háng hắn nháy mắt cương to thêm một vòng.

Lạc Anh vừa liếc mắt đã nhìn ra, Mộ Dung Dược bị người khác hạ xuân dược.

"Cha, người không khỏe sao?" Dung nhan khuynh thế của Lạc Anh hiện lên nét đơn thuần của thiếu nữ, quang ba liễm diễm trong con ngươi lộ ra nét bối rối, chỉ vào cự long dưới háng Mộ Dung Dược, "Chỗ đi tiểu của cha thật kỳ quái, có phải bị bệnh rồi hay không?"

Thần sắc Mộ Dung Dược đầu tiên là mê mang, tiếp theo nhớ ra đây là đứa con gái hắn đã sớm quên, nghĩ đến ý đồ của hoàng đế, khuôn mặt nhuộm đầy tình dục đột nhiên tái nhợt.

Trên đường Lạc Anh tới đây sớm đã cởi bỏ khăn che mặt, dung mạo khuynh quốc làm đám nam nhân trong địa lao đều ngẩn người, ngay cả hoàng đế yêu thích nam nhân thần sắc cũng hiện ra một tia kinh diễm, mở miệng nói: "Chỗ đi tiểu của cha ngươi bị bệnh không nhẹ, ngươi phải liếm cho hắn!"

Lạc Anh thần sắc có chút khó hiểu, kinh ngạc hỏi: "Chổ đi tiểu mà cũng có thể liếm sao?"

"Y giả phụ mẫu tâm (người hành y có tấm lòng như cha mẹ), hắn là cha ngươi, ngươi không đi liếm, hắn sẽ chết chắc." Hoàng đế trong lòng cười thầm, thật là tiểu nha đầu đơn thuần không biết thế sự, ở trong từ đường nhiều năm như vậy đã biến thành đồ ngốc, bất quá lại hợp ý hắn.

Lạc Anh nhìn dương vật dưới háng Mộ Dung Dược sưng to, thần sắc dao động không ngừng.

Hoàng đế âm trầm cười nhạo, loại tiểu nữ hài đơn thuần này thật dễ lừa, so với cưỡng bách, còn không bằng để cô cam tâm tình nguyện cùng cha ruột loạn luân như vậy càng thêm kích thíc. Hoàng đế thúc giục nói: "Mau liếm đi, cha ngươi đau sắp chết rồi, nhớ kỹ, phải liếm cho đến khi mủ bên trong chảy ra."

Lạc Anh nhìn vào mắt hoàng đế, lại nhìn qua Mộ Dung Dược, phụ thân cô đang dùng sức lôi kéo xiềng xích, cơ thể cường tráng mà kiện mỹ giống như kim cương mạnh mẽ giãy giụa, âm thanh xích sắt trên người va vào nhau "leng keng", trong miệng nhét khúc gỗ phát ra từng tiếng rống giận, hai mắt trợn lên, biểu tình kia giống như muốn đem nữ nhi trước mắt nuốt vào bụng, lại như muốn đem cô xé ra từng mảnh.

Lạc Anh chảy nước mắt, quỳ gối dưới chân Mộ Dung Dược, ôm lấy đùi hắn, nói: "Cha, vì sao chỗ đi tiểu của cha sưng lên, còn sưng to như vậy, Anh Nhi giúp cha liếm cho mủ bên trong chảy ra."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#np#nuton