✽ Chương 21: Bị thao đến tàn nhẫn + được thả tự do 【21】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

✽ Tể tướng VS nữ nhi __ Bị thao đến tàn nhẫn + được thả tự do 【21】

"Muốn cho cha bú... A..."

Không đợi Lạc Anh nói xong, Mộ Dung Dược cúi đầu cắn núm vú nữ nhi. Dương vật dưới háng cắm xuống thật mạnh, thẳng vào hoa tâm. Tần suất ra vào vừa nhanh vừa mạnh, hai viên trứng va chạm bạch bạch đánh lên mông Lạc Anh, làm thân thể của cô theo động tác phập phồng lên xuống. Hắn hiện giờ là chúa tể, khống chế nữ nhi bao phủ trong vô tận khoái cảm.

"Có thích phu quân thao tiểu huyệt của cô hay không?" Mộ Dung Dược thở hổn hển, gác hai chân Lạc Anh lên vai.

"Thích..."

"Thích phu quân làm gì?"

"Thích phu quân... Hung hăng thao thiếp..."

"Thao nơi nào?"

"Tiểu dâm huyệt... A..."

Hai chân bị lên vai phía hắn, đầu gối chạm tới cặp vú cao ngất. Mộ Dung Dược cơ hồ đem cô bẻ gãy, thân thể cong thành hình chữ C. Mộ Dung Dược hổn hển nói: "Nhìn ta... Nhìn ta..."

"Cha... A... Sướng quá... Con muốn bị người chịch tới chết..."

Lạc Anh bị vây trong vô tận cao trào, rốt cuộc chống đỡ không nổi, đại não choáng váng, cảnh sắc chung quanh trở nên mơ hồ, lúc lâu sau nghe tiếng Mộ Dung Dược gọi, bàn tay vỗ nhẹ lên gương mặt cô, dùng miệng thổi khí.

"Cha." Lạc Anh trong mơ hồ tỉnh lại, biểu tình uể oải.

"Hài tử có sao không, bụng con có đau không?"

"Con không sao... Cha..."

Trong đôi mắt Mộ Dung Dược thoáng chốc tràn đầy nước mắt, giống tìm lại bảo bối bị mất, đem nữ nhi gắt gao ôm vào trong ngực.

Hắn vẫn không yên tâm, bèn gọi Hà Man mời ngự y tới.

Sau nửa canh giờ, vẫn là lão ngự y trước kia chuẩn bệnh cho Lạc Anh, được Hà Man mời đến, trong khi đó Mộ Dung Dược đem quần áo mặc lại chỉnh tề cho nữ nhi, chính hắn cũng mặc một bộ thanh bào, đai ngọc, tư thái ngọc thụ lâm phong, ngồi bên đầu giường Lạc Anh, tuy rằng chồng già vợ trẻ, nhìn qua lại vô cùng hài hòa.

Lão ngự y xem mạch cho Lạc Anh, hỏi bình thường ăn cái gì, nhíu mày nói: "Tôn phu nhân hàng năm ăn uống dinh dưỡng không đầy đủ, thân thể rất là suy yếu, tuy rằng gần đây đã được cải thiện, nhưng cần phải bồi dưỡng lâu dài , hơn nữa..." Lão ngự y sắc mặt không tốt nhìn Mộ Dung Dược, "Tôn phu nhân tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, chẳng lẽ Tể tướng cũng không hiểu. Tôn phu nhân đang trong thời gian mang thai, chuyện phòng the vẫn còn kịch liệt như vậy, Tể tướng muốn cô chết sao?"

Lạc Anh sắc mặt rối rắm.

Mộ Dung Dược trong lòng áy náy vạn phần, mồ hôi ướt đẫm, đột nhiên quỳ xuống nói: "Hạ quan nhớ kỹ, thỉnh cầu lão thái y chẩn trị."

Hắn tuy rằng là kẻ mang tội, nhưng hoàng đế vẫn chưa tước bỏ chức vụ Tể tướng của hắn.

Lão ngự y kê đơn thuốc dưỡng thai, bảo Lạc Anh đúng hạn uống thuốc, sau đó căn dặn cẩn thận chuyện phòng the, liền rời đi.

Mộ Dung Dược không giống như trước kia phóng túng vô độ, ba bốn ngày mới đè Lạc Anh ra chịch một lần, mỗi lần cắm vào cũng không sâu, lực đạo cũng nhẹ nhàng hơn.

Lạc Anh thấy Mộ Dung Dược nhẫn nhịn vất vả như vậy, liền dùng miệng và tay giúp hắn giải quyết.

Mỗi ngày hai lần Hà Man đưa thuốc tới, làm miệng cô đắng đến phát khổ, kỳ thật có hệ thống cung cấp nước sinh mệnh là có thể giúp cô sinh hạ một bảo bảo khỏe mạnh. Nhưng dưới ánh mắt khẩn thiết của Mộ Dung Dược, Lạc Anh đành kiên trì mỗi ngày đều uống thuốc.

Một ngày tháng tư, hiện giờ Lạc Anh đã có thai ba tháng. Hà Man bước vào chúc mừng, nói Mộ Dung Dược có thể rời khỏi ngục giam.

Nguyên lai là ngày hôm qua, đại quân Tề vương tiến vào kinh thành, bởi vì trước đó Mộ Dung Dược xúi giục một đám tướng sĩ kinh thành, đại quân của Tề vương vừa đến, liền mở cửa nghênh đón Tề vương vào thành.

Tề vương vào kinh không cần tốn một binh một tốt liền đoạt được ngôi vị hoàng đế, đối với Mộ Dung Dược tràn ngập cảm kích, hạ lệnh khôi phục tự do cho cả nhà Mộ Dung Dược.

Mộ Dung Dược cùng Lạc Anh ăn mặc chỉnh tề bước ra cửa lớn đại lao.

Hà Man đã chuẩn bị xe ngựa, mời hai người lên xe.

Lạc Anh ngoái đầu nhìn thoáng qua Bàng thị và Mộ Dung Trân Trân, Mộ Dung Trân Bảo đeo mạng che mặt phía sau, trong ánh mắt bọn họ tràn ngập hận ý mãnh liệt, phảng phất như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống.

Mộ Dung Dược nhìn thấy Bàng thị, bèn chặn ngang bế Lạc Anh lên xe ngựa. Hắn cùng Bàng thị tuy có tình phu thê, nhưng ngày ấy bà ta muốn giết hắn thì đã coi như một dao chặt đứt. Nghĩ đến chuyện Bàng thị hại chết mẫu thân Anh Nhi, thủ đoạn độc ác, hắn không khỏi lo lắng cho Lạc Anh.

Lạc Anh lại không có chút gì lo lắng, bởi vì cô biết không bao lâu nữa, Bàng thị sẽ chết vì sự ngu xuẩn của bản thân.

Lên xe ngựa, Mộ Dung Dược gọi Hà Man cùng vào.

Hà Man biết Mộ Dung Dược có chuyện hỏi hắn, hành lễ tạ ơn sau đó đi theo lên xe.

"Hoàng Thượng thế nào?"

Tề vương còn chưa đăng cơ, Mộ Dung Dược hỏi Hoàng Thượng tự nhiên kẻ đã hại hắn.

"Hoàng Thượng đã băng hà tối hôm qua." Ánh mắt Hà Man lộ ra một tia thương cảm, hắn hầu hạ hoàng đế nhiều năm, tất nhiên là có cảm tình, nhưng phần cảm tình này không so được với mạng sống người nhà hắn. Cân nhắc lợi hại, đương nhiên phải lưa chọn con đường có lợi cho mình.

"Tối hôm qua đại quân của Tề vương công hãm hoàng cung, hoàng đế một mình chạy trốn tới Tây Sơn, lọt vào vây khốn sau đó treo cổ tự sát." Hà Man sắc mặt trịnh trọng, "Còn có một việc, Hoàng Thượng trước khi chết, tạp gia ở bên cạnh, hắn đã tiết lộ chuyện Tể tướng cùng nữ nhi loạn luân ..."

Mộ Dung Dược sắc mặt đại biến, nắm lấy bàn tay Lạc Anh đang run rẩy.

Lạc Anh sắc mặt tái nhợt ghé vào ngực hắn yên lặng rơi lệ.

"Anh Nhi không cần lo lắng, cùng lắm thì cái chức Tể tướng này ta không làm, chúng ta vào núi ẩn cư, làm một đôi phu thê bình thường." Mộ Dung Dược nhìn thấy nữ nhi khổ sở, trong lòng đau đớn.

"Tạp gia còn chưa nói xong, Tể tướng và phu nhân không cần nóng lòng. Sau khi Hoàng Thượng tự sát, tạp gia đã bẩm rõ với Tề vương cùng tướng sĩ ở đó, Tể tướng biết được hoàng đế dụng tâm hiểm ác, nên đã dùng than lửa thiêu hủy diện mạo hai người con gái, cũng không có làm ra chuyện loạn luân gì cả, sau đó Tề vương còn tán dương Tể tướng đạo đức rất tốt."

Mộ Dung Dược trầm mặc, nhìn mắt dung nhan khuynh thế của nữ nhi, hắn thật sự đạo đức tốt sao? Ngay sau đó bàn tay của hắn bị tay nhỏ mềm mại không xương của Lạc Anh nắm lấy. Mộ Dung Dược trong lòng ấm áp, cuộc đời này có cô là quá đủ rồi.

Xe ngựa tới trước cổng tướng phủ, Mộ Dung Dược đỡ Lạc Anh xuống xe, Hà Man nhẹ giọng nói: "Còn có một chuyện khác, những người biết chuyện này ngoài trừ tạp gia, ba tên tiểu thái giám khác đều không còn nữa, bọn họ tự nguyện uống độc dược tự sát với điều kiện là tạp gia phải chiếu cố thân nhân bọn họ."

"Vất vả cho ngươi."

"Chuyện nên làm." Hà Man khoanh tay nói.

Mộ Dung Dược nắm bàn tay nhỏ của Lạc Anh bước vào đại môn tướng phủ, đối với Bàng thị trước sau không nhìn qua một lần.

╔════════════════

⧱Truyện được convert bởi 💐 Vespertine & Chin Chin 🥑 & Hdlinhhh 💐.

⧱Vui lòng ghi rõ "Nguồn: Vespertine & Chin Chin & Hdlinhhh" khi edit, giới thiệu truyện.

⧱Cân nhắc tham gia group Facebook: http://bit.ly/FBGroupVes022019

╚════════════════

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#np#nuton