Phần 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ thật vậy sao? ]

Con người rắn rỏi 88 - chữ đen: [^ ta chưa bao giờ gạt người. ]

[ Vậy, để ta thử xem. ]

Con người rắn rỏi 88 - chữ đen: [ tin ta đi, không sai đâu. ]

Kẻ Chấp Pháp – chữ 7 màu: [ đóng làn đạn, bảo toàn chỉ số thông minh. ]

Không biết qua bao lâu, côn thịt Tưởng Định Quốc bỗng nhiên dán chặt lấy mông cô, gần như phát cuồng "bạch bạch bạch" mà cắm, ý đồ khiến cho giữa hai người không có chút kẽ hở nào.

Cảm giác được hắn muốn bắn, Diệp Tiên Tiên nói: "Kỳ an toàn, bắn vào trong cũng không sao~"

Trong mắt Tưởng Định Quốc tràn đầy vui vẻ.

Sau đó, tiếng hắn gầm nhẹ cùng tiếng rên rỉ không thể ức chế của cô đan chéo vào nhau, nơi riêng tư của hai người gắt gao đè ép, cảm nhận được một cỗ nhiệt nóng bỏng trong phút chốc kia.

Dục vọng qua đi, trong mắt Tưởng Định Quốc chậm rãi khôi phục một tia thanh minh, rút ra côn thịt mềm ở nhục huyệt cô, như tháo rớt nút chai, tinh dịch trắng đục trào ra bên ngoài, hai mép huyệt sưng đỏ, thoạt nhìn dâm mĩ cực kỳ!

Thay nước trong bồn tắm, bế Diệp Tiên Tiên đang mềm như bông lên, đi vào nhà tắm, giơ tay đánh hai phát trên mông nhỏ của cô, "Nhóc hư hỏng, câu dẫn ba ba của mình, nên đánh."

Diệp Tiên Tiên chu miệng, "Ba còn không phải rất thích thú sao."

Vành tai Tưởng Định Quốc nóng lên, "Còn dám nói."

"Ba ba thẹn quá hóa giận."

Bị trần trụi vạch trần, trên mặt hắn hiện lên ánh hồng khả nghi, ho nhẹ để che giấu đi, lấy khăn lông tắm cho cô.

Sau trận tắm rửa này, hai người lại thiếu chút làm thêm hiệp nữa, vẫn là Diệp Tiên Tiên đẩy ra kêu mệt mỏi mới ngăn lại được.

...

Ban đêm lạnh lẽo, khu đất lớn một mảnh vắng vẻ. Kỷ Bắc dựa nằm ở trên tường treo hoa lan, đôi mắt nửa híp, cầm lon lên đổ vào miệng, lại phát hiện đã hết bia. Tay cầm thuốc lá đang cháy dở, đưa lên môi hít một hơi sâu, chậm rãi phun ra.

Hai đêm không về nhà, cô đi nơi nào?

Hắn đối với cô, ngoài tên ra, hoàn toàn không biết gì cả.

...

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Định Quốc theo thường lệ chạy bộ buổi sáng, trở về lên lầu hai gọi cô gái nào đó đang ngủ nướng dậy ăn bữa sáng.

Trong phòng rỗng tuếch, chăn gấp chỉnh tề, không thấy thân ảnh cô đâu. Trên mặt bàn đặt một tấm thẻ ngân hàng cùng một tờ giấy ghi chú. Tưởng Định Quốc cầm lấy giấy ghi chú, bên trên viết mấy chữ nhỏ.

"Con nổi lên sắc tâm với ba ba, tội đáng chết vạn lần. Con phải đi về sám hối, đừng tới tìm con."

Sắc mặt Tưởng Định Quốc đen sì, tờ giấy kia đã bị hắn vò thành một nhúm, mặc dù trong lòng tức giận nhưng cũng vẫn nhịn xuống dưới.

Gọi người đi tra camera biệt thự và cả khu, kết quả không thu hoạch được gì. Con gái mà hắn mới vừa nhận về giống như xuất hiện tại hư không lại biến mất không dấu vết, không tìm được người này.

Tưởng Định Quốc nhíu mày, "Chẳng lẽ thật là yêu tinh biến thành?"

...

Ánh sáng mặt trời mới nở, như những giọt vàng bạc rơi rụng.


Thiếu nữ nhẹ nhàng bước đi trong bóng râm của vườn trường, đeo một cái balo lớn trước ngực, quần áo tươi mát xinh đẹp, phục cổ mà thanh lệ.

Cô chính là Diệp Tiên Tiên chuồn từ Tưởng Gia đến đây.

Lúc này Diệp Tiên Tiên muốn đến chỗ Tang Vu để trả phép, đi ngang qua lớp học kia không ngờ lại đụng phải nam sinh lần trước đùa giỡn cô không thành, bị cô chơi lại một vố, Quý Hàn Mạt.

Cô biết tên vì đã nghe loáng thoáng ai đó gọi hắn như vậy, mà tên của hắn lại dễ nghe, liền nhớ kỹ.

Ghế dựa vào góc tường, Quý Hàn Mạt ngồi nghiêng vẹo, giống như không có xương sống. Thấy Diệp Tiên Tiên đi tới, hắn thò chân ra phía trước, ngăn trở đường đi, dương tay búng tay một cái, nhếch một bên miệng, "Phí qua đường."

Diệp Tiên Tiên buông tay, "Không có tiền."

Quý Hàn Mạt di di mũi chân, "Bổn đại vương chỉ cướp sắc không cướp tiền."

[ này không phải cái tên có chuyện xưa bi thương kia sao? ]

[ tôi nhớ ra rồi, là cái tên đạp xe qua đường hầm kia. ]

Đại Hiệp Phong Phạm - chữ trắng: [ các người có cần phải như vậy không? ]

[ liên quan gì đến mày? Không thấy hắn khi dễ Tiểu Tiên Tiên của chúng tao sao? ]

[cái đồ ăn cây táo rào cây sung. ]

Đại Hiệp Phong Phạm - chữ trắng: [ lão tử nhìn thấy ngứa mắt. ]

[ xem thấy ngứa mắt thì cút đi. ]

Đại Hiệp Phong Phạm - chữ trắng: [ đứa nào chửi nữa thì là con tao, đá tao thì là cháu tao. ]

Khu làn đạn một mảnh an tĩnh.

Một cái nhắc nhở thổi qua, người xem Kẻ Chấp Pháp cấm người xem Đại Hiệp Phong Phạm vĩnh viễn không được vào tất cả các phòng livestream nữa.

[ oa! Hóa ra đây là quyền lợi của chữ 7 màu sao? Đỉnh quá đi! ]

Còn dám trêu cô? Lần trước dạy dỗ không đủ ác hả? Diệp Tiên Tiên nhìn thoáng qua làn đạn, kéo căng khuôn mặt, cúi người xuống, Nhìn như thân mật nói vào tai hắn, "A? Anh muốn cướp sắc của tôi như thế nào cơ?"

Giọng nói thanh lãnh ôn ôn nhu nhu phất qua tai... Hơi ngứa, hơi nóng. Trái tim Quý Hàn Mạt bỗng nhiên thắt chặt lại, hắn tỏ vẻ: "Chỉ cần em làm bạn gái tôi, tôi nguyện ý giúp em làm bất cứ chuyện gì."

Diệp Tiên Tiên trợn đôi mắt mỹ lệ lên, "Thật là bất cứ chuyện gì sao?"

"Đương nhiên."

Cô cười bướng bỉnh, "Như vậy chuyện đầu tiên muốn anh làm là... Tìm cho tôi 3 người bạn trai đẹp trai hơn anh, thông minh hơn anh, ôn nhu hơn anh đi."

Nói hết lời, khi Quý Hàn Mạt đang giương miệng ngây ngốc, cô duỗi chân ngoắc lấy 1 cái chân ghế, đột nhiên dùng sức kéo.

"Loảng xoảng" một cái, Quý Hàn Mạt liền ngã trên mặt đất, mông quăng ngã đến nở hoa, đau đến hắn nhe răng.

Hình tượng toàn hủy.

Diệp Tiên Tiên hừ lạnh một tiếng, vượt qua hắn, nghênh ngang mà đi.

[ ha ha ha! Liền biết chọc streamer của chúng ta thì sẽ không có quả ngon để ăn. ]

[ mông thật đau. ]

[ bị bắt nạn đến nghiện rồi hả? ]

[ người đáng ghét thỉnh thoảng cũng có lúc thật đáng thương! ]

[ người xấu cần phải bị nghiêm trị. ]

[ không cảm thấy biểu tình kia của hắn rất đáng yêu sao? Dù sao đều làm trò cười cho chúng ta. ]

Vài tên nam sinh đang vây xem nâng Quý Hàn Mạt dậy, hỏi: "Nữ sinh xấu xa kia, muốn bọn tao đi dạy dỗ cô ta một chút không?"

Quý Hàn Mạt nói: "Chúng mày không cảm thấy cô ta rất thú vị sao?"

...

Văn phòng giáo viên nhiều người, Diệp Tiên Tiên tìm Tang Vu mất một lúc.

Lớp hết thảy như cũ, trừ bỏ...

Quan Tiểu Kha chỉ vào phía cuối lớp, nói: "Cậu xem, tên Vệ Dương kia tự nhiên đổi phong cách, có phải cậu nói gì đó với cậu ta không?"

Vừa rồi lúc vào phòng học, Diệp Tiên Tiên kỳ thật liền thấy được phong cách mới của Vệ Dương. Tóc đen ngắn mượt mà, một khuôn mặt có vẻ thanh thanh sảng sảng, so với mang một đầu tóc đỏ hoang dại kia thì đẹp trai hơn nhiều.

Cô cười nhạt, nói sang chuyện khác.

Nói chuyện vài câu, Quan Tiểu Kha đi tìm Dịch Trận Phong trò chuyện.

Diệp Tiên Tiên híp mắt nhìn qua. Đầu hai người sát gần nhau, thật thân mật. Đối với ánh mắt của cô nhìn lại, Dịch Trận Phong có vẻ hơi né tránh, nhìn ra chỗ khác.

[ tên lớp trưởng chim đẹp kia nhìn thấy streamer liền sợ]

[ ui, một cái tắm xỉa răng thôi... ]

Cô thu hồi tầm mắt, không sợ gì cả cười.

Từ hôm dùng thêm tấm thẻ tăng trí lực, Diệp Tiên Tiên nghe giảng so với trước kia thấy dễ dàng hơn nhiều, cũng hiểu bài nhanh hơn. Tư duy nhanh nhẹn, thông hiểu đạo lí, vấn đề không hề là vấn đề, thật giống như có thêm một cái bộ não.

Quả thực là Thần Khí học tập a!

Diệp Tiên Tiên tập trung học tập cũng không có thời gian trò chuyện cùng nhóm làn đạn, liền tắt video đi, nghiêm túc nghe giảng bài. Tang Vu đối với thái độ học tập của cô phi thường vui lòng, không dấu vết nhìn cô nhiều mấy lần, nhưng Diệp Tiên Tiên hết sức chuyên chú, chuyên tâm. Tang Vu lại có chút buồn, hắn một cái buồn, liền có không ít học sinh gặp nạn, mấy người bị gọi lên bảng làm bài, nơm nớp lo sợ làm, còn phải bị soi lỗi sai.

Không rõ nguyên do, Diệp Tiên Tiên không phúc hậu cười.

Giữa trưa tan học, Vệ Dương giữ chặt cô, ánh mắt mong đợi, "Ai, cậu nói không thích phong cách smart, tôi hiện tại không phải a."

Diệp Tiên Tiên nhớ tới hôm đó thứ bảy nói với hắn, tâm tình phức tạp. Ngưng liếc hắn, nói: "Thích tôi đến vậy sao?"

"Thích."

Cô cười cười, ánh mắt đen nhánh dưới ánh mặt trời có một tia sáng chói, sáng đến không thể nhìn thẳng, cô hỏi nghiêm túc, "Thích đến mức muốn kết hôn với tôi, trở thành một gia đình. Cả đời liền chỉ có một người là tôi?"

Khuôn mặt trắng trẻo của Vệ Dương hơi mê mang, theo thói quen gãi đầu, "Cậu sao vậy? Mới mấy tuổi a? Hiện tại liền muốn kết hôn."

Kết hôn? Đùa cái gì vậy? hắn còn không có chơi đủ đâu.

Tay đang nắm Diệp Tiên Tiên dần dần buông ra.

Diệp Tiên Tiên rút tay về, thân ảnh thanh lãnh rời đi. Lần này, Vệ Dương không có mở miệng giữ cô, ngẩn ngơ đứng ở tại chỗ bất động. Hắn thích cô, chỉ cần liếc mắt một cái, lại cũng chỉ là thích.
Mười sáu mười bảy tuổi là cái ranh giữa thành niên cùng vị thành niên, thích - không thích, ở cái tuổi này bị phóng đại vô hạn, nhưng mà nhắc tới hôn nhân, trách nhiệm, cả đời, đối bọn họ mà nói có vẻ quá mức xa xôi cùng trầm trọng.

Buổi chiều có lớp mỹ thuật, phác họa bình hoa, Diệp Tiên Tiên giúp đỡ giáo viên mang đạo cụ bình hoa vào trong lớp, lúc đi ngang qua hành lang Quý Hàn Mạt nhét vào tay cô một bông hoa hồng đỏ, "Nè, anh mang cho em một đóa hoa hồng nhỏ."

Chưa kịp trả lại, Quý Hàn Mạt đã cùng anh em kề vai sát cánh đi xuống cầu thang.

Diệp Tiên Tiên một tay bình hoa, một tay còn cầm một bông hoa đi vào lớp học vẽ.

Quan Tiểu Kha lại cùng Dịch Trận Phong ghé vào nhau, nhìn thấy hoa hồng trong tay cô, trêu ghẹo nói: "U, hoa hồng đỏ! Ai đưa vậy?"

Diệp Tiên Tiên nhấp miệng, đạm đạm cười, không biết nghĩ tới cái gì, cầm hoa hồng cắm vào bình hoa, nhìn về phía hai người bọn họ, nói:

"Hoa, vẫn là cắm ở bình hoa mới đẹp."

Nghe không ra cảm xúc ngữ điệu, rất nhẹ, rất tầm thường.

Không biết có phải hay không do tác dụng tâm lý, Dịch Trận Phong đều cảm thấy lời nói cùng ánh mắt cô có thâm ý, lỗ đit đột nhiên co rụt lại, cái loại đau rát trong mơ này cuộn lên, không khỏi kẹp chặt chân.

"Diệp Tiên Tiên."

Tan học đi ra cổng trường, Diệp Tiên Tiên có người gọi cô, thanh âm trong mát như nước, âm thanh quá khó quên. Tim cô run lên, tìm theo tiếng vọng qua đi.

Nhìn đến nam nhân đứng ở bên đường đối diện, hoàng hôn chiếu đến khuôn mặt hắn, tựa như tất cả đám mây đều tụ trên người hắn, sáng ngời loá mắt, rung động tâm hồn.

Là, Triều Âm!

Những nư sinh nhìn đến hắn tất cả đều phát ra tiếng kinh hô, có mấy người thậm chí muốn dùng điện thoại chụp hình lại. Ngón tay Triều Âm chắn trước di động, tươi cười ôn nhu, làm người khác nhìn đến không rời mắt được, "Tôi không thích chụp ảnh cho lắm, được không?"

Nữ sinh ngây ngốc gật đầu, cô cảm thấy chính mình chẳng những tim đập gia tốc, miệng khô lưỡi khô, hô hấp đều có chút khó khăn, đầu váng mắt hoa đến làm người có chút không đứng được. Ngón tay bị hắn chạm qua cảm thấy thật tê nóng, cô quyết định hai ngày tới sẽ không rửa tay.

Diệp Tiên Tiên biết rõ lực sát thương từ nhan sắc Triều Âm, nhưng hắn thế mà tới tận trường học cô, việc này thật khiến cô không vui.

Nghĩ đến người này tính tình có độc giống như bò cạp, da đầu cô liền tê dại, mà cô hiện giờ lại không có thuốc tăng lực thêm vào, vì thế hôm nay chỉ có thể chạy, biết rõ chạy là hạ sách, lại không thể không làm. Tay ôm chặt cặp sách, Diệp Tiên Tiên chạy về hướng cây hòe già bên đường.

Săc mặt Triều Âm nhất thời hạ xuống, nhanh chân đuổi theo. Hai người có nhan sắc xinh đẹp chạy trên phố, khó tránh khỏi khiến cho người qua đường ghé mắt.

Chạy qua xe cảnh sát, Vương Ích Dương gõ gõ lưng ghế Kỷ Bắc, "Đầu nhi, tôi giống như thấy chị dâu nhỏ bị người truy đuổi."

Dung mạo Kỷ Bắc nghiêm túc, mở cửa xuống xe, quay đầu lại nói: "Đừng chờ tôi, mấy cậu về cục trước đi!"

Một đầu khác, Triều Âm thân cao chân dài, mà Diệp Tiên Tiên lại có cặp sách làm gánh nặng, không chạy trong chốc lát, đã bị chắn ở một cái ngõ nhỏ.

"Sao không chạy nữa đi?"

Hắn nói đến khoan thai, khuôn mặt lãnh chí từ từ tiến đến, gần gũi mà dán vào Diệp Tiên Tiên.

Bị hơi thở của hắn phun đến, Diệp Tiên Tiên không được tự nhiên lui về phía sau, lưng dán ở chân tường, mắt nhỏ đen nhánh lạnh lùng liếc hắn.

"Tôi là rắn độc? Hay là mãnh thú? Làm em thấy tôi liền chạy." Triều Âm bóp chặt cằm cô, lòng bàn tay lạnh lạnh vuốt ve, một chút tới gần.

"Anh không phải rắn độc, cũng không phải mãnh thú." Diệp Tiên Tiên lạnh lùng nói.

Lúc trong mắt Triều Âm dâng lên một tia ấm áp, cô bổ thêm một câu, "Anh là bò cạp có độc a, là cái loại sẽ giết người đó. Thật khiến người ta thấy ghét."

Tia ấm áp trong mắt bỗng tàn lụi đi, Triều Âm nhìn xuống Diệp Tiên Tiên. Trầm mặc, thanh tịch.

Môi mỏng khép thành một đường.

Diệp Tiên Tiên muốn quay mặt đi, cằm lại bị hắn bóp lại.

Hắn nói: "Vân nên phạt em."

Thanh âm không nhanh không chậm, ánh mắt lại là chí hiệt.

Cô cầm lòng không đậu run run một chút.

Thân hình cao dài của ngườ đàn ông chắn trước mặt cô, mắt sáng như đuốc, bắt cô nhìn hắn.

Triều Âm cúi đầu hút lấy môi cô khẽ liếm cắn, mang theo một tia ý vị thâm trường khiêu khích cùng một tia không khẩn cầu không dễ phát hiện.

Nhưng Diệp Tiên Tiên cảm nhận, đầu lưỡi kia như rắn, lạnh lẽo lại nóng bỏng, làm cô sợ hãi.

Cô đẩy hắn, cắn khớp hàm không mở miệng, đôi mắt mở to, lông mi run nhè nhẹ, như mưa tích nhỏ giọt ở cánh bướm, tạo nên run rẩy.

Miệng này nói chuyện có thể khiến người trúng độc, nhấm nháp lên lại ngọt như nước trái cây mùa hè, điềm mỹ ngon miệng.

Triều Âm sa vào trong đó, muốn thâm nhập thăm dò đi vào nhấm nháp càng nhiều, hàm răng cắn chặt ngăn đầu lưỡi hắn tiến vào.

Ánh mắt hắn chợt lóe, tay phủ lên trước bộ ngực no đủ của cô, nhéo.

Diệp Tiên Tiên cả kinh hô, Triều Âm đã nhận ra thời cơ, môi lưỡi nhẹ nhàng tiến vào, cạy ra môi cô.

Ngậm lấy mút vào, hai đầu lưỡi thân mật giao triền ở bên nhau.

Thực ra là một cái đang trốn, một cái đang đuổi.

Triều Âm hôn càng thêm sâu, Diệp Tiên Tiên căn bản trốn không thoát. Lửa nóng từ bên môi hai người chạy dài xuống, chạm đến nách tai, chạm đến cần cổ, nhiệt độ bức người.

Hơi thở trộn lẫn, không thể phân rõ là của ai.

Hoàng hôn dừng ở trên người hai người, sắc thái sặc sỡ.

Kỷ Bắc chạy tới thấy một màn như vậy, giận không thể át, mu bàn tay gân xanh nổi rõ, túm cổ áo Triều Âm kéo ra bên ngoài, một đấm chạm ở trên mặt hắn, "Địt con mẹ mày. Dám bắt nạt em ấy, bố mày đấm chết mày."

Sậu không kịp phòng gian, Triều Âm vững chắc ăn một cú đấm, môi vẫn dính nước bọt Diệp Tiên Tiên bị rách một vết, chảy máu. Hắn giơ tay lau, nhìn về phía Diệp Tiên Tiên đang ngây ngốc, hỏi: "Hắn là ai?"

Diệp Tiên Tiên há mồm, một câu không biết đều chưa nói ra, Kỷ Bắc nói trước cô, "Người đàn ông của em ấy."

Lời nói có khí phách, tuyệt không hàm hồ.

Diệp Tiên Tiên đại não hỗn độn, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào. Lại nghe Triều Âm cười lạnh một tiếng, "Hóa ra mày là cái thằng chó chết kia."

Nói xong, Triều Âm lui về phía sau một bước, hai chân thành cung, hàm ngực, trầm eo, xương cùng hướng vào phía trong bọc, cả người thân hình giống như là một cây cung lớn, sau đó một quyền đánh ra.

Kỷ Bắc đưa tay phải lên chắn, "Phanh" một tiếng, miệng vết thương đang khép lại vỡ toang ra, máu đỏ tươi chảy ra băng gạc. Mi mắt hắn một chút cũng không động, nghĩ đến cô gái nhỏ này hai đêm không về, liền tức giận, ánh mắt hắn bình tĩnh, mang theo một tia dã tính, "Hoá ra là học võ rồi à." Thân mình không lùi chút nào, hai chân đột nhiên ở không trung vẽ ra nửa vòng tròn hướng Triều Âm đánh tới, thề phải dạy cho thằng ranh này một bài học.

Triều Âm nghiêng người tránh, "Thằng chó, nói ít thôi." Thế công cũng không giảm, hạ chiêu tàn nhẫn.

Kỷ Bắc ánh mắt nảy sinh ác độc, bước chân đánh toàn, "Cái võ mèo cào này, cũng xứng đánh với tao hả."

Triều Âm liếm máu trên môi, ánh mắt ác hơn, "Nếu tao thắng, mày phải cút đi ngay!"

"Không biết trời cao đất dày."

Hai người đàn ông ngươi tới ta lui, đánh nhau thành một đống, rất mau trên người hai người đều có máu.

Diệp Tiên Tiên hoàn toàn không biết nên làm thế nào, nói đến cùng cô cũng chỉ là cô gái nhỏ mười sáu tuổi, bị cảnh tượng bạo lực trước mắt làm cho sợ hãi, sau đó hốc mắt đỏ lên, nước mắt đổ rào rào lăn xuống.

"Dừng tay."

"Đừng đánh nhau nữa."

"Kỷ Bắc..."

Dù cô có kêu hết sức cũng không thể ngăn hai người đàn ông đang đánh đến đỏ mắt, duy nhất đáng được ăn mừng chính là ngõ này nhỏ, giờ này không có người đi vào, nhưng cũng có người đi qua nghỉ chân chút. Mắt thấy người qua đường vây xem càng ngày càng nhiều, trái tim Diệp Tiên Tiên run rẩy, chen vào giữa hai người đang đánh nhau.

Kỷ Bắc cả kinh, vốn dĩ chân đang đá hướng Triều Âm lại thay đổi phương hướng, đá vào trên tường.

Nắm tay Triều Âm cũng là như thế.

Hai người đều mang theo vết thương khác nhau, nhìn rất chật vật.

Miệng Triều Âm rách sưng, nút thắt áo sơmi rớt vài viên, Kỷ Bắc tuy tốt hơn một chút, trên mặt cũng có bầm tím, đặc biệt là tay phải của hắn, băng gạc bị máu nhiễm hồng. Diệp Tiên Tiên tầm mắt ở tay phải Kỷ Bắc dừng lại vài giây, tiện đà chuyển khai, "Là cảnh sát mà đánh người trên đường cái."

Kỷ Bắc lạnh mặt, "Hắn hôn em, tôi liền đánh."

Triều Âm môi mỏng nhấp chặt, càng hiện hung ác nham hiểm, "Chúng ta ai đánh ai, chưa chắc đâu."

Đây đã không phải việc cô chán ghét Triều Âm nữa, Diệp Tiên Tiên cảm thấy tư tưởng Kỷ Bắc có vấn đề, đem cô làm như vật sở hữu của hắn, "Kỷ Bắc, kể cả hắn hôn tôi cũng không phải việc của anh, đừng tưởng rằng anh ngủ với tôi rồi, ta chính là tôi là vật sở hữu của anh? Dựa vào cái gì tôi phải chịu sự ép buộc của anh? Dựa vào cái gì? Đừng một bên tình nguyện được không?"

Con ngươi Kỷ Bắc vẫn như cũ thật đen, anh đĩnh mũi phác hoạ lãnh lệ cùng túc mục, "Mặc kệ em phủ nhận như thế nào, trong lòng tôi, em là người phụ nữ của tôi."

Diệp Tiên Tiên lau nước mắt, hừ lạnh một tiếng.

Triều Âm nhướng mày liếc Kỷ Bắc, đáy mắt có đắc ý. Mà tia đắc ý kia mới vừa ập lên, Diệp Tiên Tiên đầu mâu chỉ hướng về phía hắn, "Còn có anh, ngày đó ân oán của chúng ta thanh toán xong. Anh đi tìm chịa gái của anh cũng được, anh trai của anh cũng được. Tóm lại, đừng tới tìm tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh."

Cô lui ra phía sau hai bước, hốc mắt hồng hồng nhìn hai người đàn ông, "Sang năm liền phải thi đại học, tôi chỉ muốn an an tĩnh tĩnh đi học. Cầu xin các anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Làm ơn..."

Nói xong những lời đó, Diệp Tiên Tiên im lặng.

Kỷ Bắc trầm mặc, nhất thời không lời nào để nói, cách vài giây, hắn gian nan phun ra một chữ, "Được!"

Không quấy rầy là món quà duy nhất tôi đưa cho em.

Đôi mắt đen của Triều Âm quang mang ảm đạm, nói một chữ "được".

Rốt cuộc tôi và em không thể trở về như ngày xưa.

Diệp Tiên Tiên nhẹ nhàng thở ra, cô nói những lời này thật ra cũng là đang đặt cược, muốn biết được thật ra bọn họ có thực sự để tâm đến cô hay không, kết quả thật tốt. Đuôi mắt xẹt qua khuôn mặt thâm trầm của Kỷ Bắc, trong lòng có phiền muộn nảy lên. Diệp Tiên Tiên chớp chớp mi, không muốn nghĩ nhiều, đẩy ra đám người đang xem náo nhiệt, biến mất ở ngõ nhỏ.

Cô đi rồi, Triều Âm liếc về tay Kỷ Bắc, gợi lên môi cười, "Xem ra anh phải băng bó thêm một lần nữa đấy."

Kỷ Bắc cũng không để ý tới hắn, xoay người liền đi.

Triều Âm lau máu trên miệng, cũng hung ác nham hiểm rời đi.

Không còn trò hay để nhìn, đám người tan đi, ngõ nhỏ một lần nữa khôi phục an tĩnh.

...

Thời tiết tiến vào tháng sáu mùa hạ liền bắt đầu nóng, mặt trời đốt cháy mặt đất, nắng oi tháng năm tháng sáu, nắng gắt như lửa.

Dưới bóng cây phía đông bắc của trung học Dương Minh, trên mặt thiếu nữ đắp một quyển sách mở ra, nằm ở trên mặt cỏ, váy trắng trải dài, giống như một đóa hoa súng trắng đón gió. Tia nắng len lỏi qua cành lá chiếu lên người cô, tăng thêm vài phần lả lướt chi ý.

Chỉ thấy cô bỗng nhiên túm lấy quyển sách trên mặt, biểu tình quái dị cực kỳ.

"Đi nhà tắm nam nhìn lén bọn họ tắm rửa?"

"Không phải chứ, còn có nhiệm vụ quái dị như vậy..."

Diệp Thâm Thâm – chữ xanh: [ A! Đi nhà tắm nhìn lén, Tiểu Tiên Tiên nhà ta nếu mà bị bắt, không phải phải bị trở thành nữ sắc ma. ]

[ nếu như bị phát hiện, tiểu Tiên Tiên nháy mắt lên hot search. ]

[ đừng nói bậy, Tiểu Tiên Tiên của chúng ta rất thông minh đó! ]

"Tôi không muốn bị lên hot search."

Thiếu nữ, đúng là tới trộm đến kiếp phù du nửa ngày nhàn Diệp Tiên Tiên.

Liền vừa mới đây, cô nhận được nhiệm vụ mới đến từ hệ thống.

Yêu cầu đi nhà tắm nam nhìn lén bọn họ tắm rửa, thời gian dài năm phút. Thành công khen thưởng tùy ý, thất bại trừng phạt khắc nghiệt như cũ.

Từ sau lần đánh nhau ngày đó, Triều Âm, Kỷ Bắc đều không có lại xuất hiện, cùng Vệ Dương cũng về tới trạng thái bạn cùng lớp bình thường. Trừ bỏ còn Tang Vu như hổ rình mồi, Quý Hàn Mạt thỉnh thoảng tới bày tỏ tình cảm, những thứ đó cô đều có thể nhẹ nhàng đối phó qua đi, không tạo thành ảnh hưởng.

Lập tức không có những người đàn ông đó quấy rầy, Diệp Tiên Tiên sinh hoạt quy về bình tĩnh. Đương nhiên, đây là muốn lướt qua hệ thống thỉnh thoảng động kinh.

Nhìn nhìn thời gian, còn sớm.

Diệp Tiên Tiên lại đắp sách lên mặt, chợp mắt.

Sắc trời dần dần tối đi, một bóng người lén lút rón rén đi phía sau ký túc xá nam. Chỗ đó là tòa nhà cao ba tầng, nhà tắm ở tầng hai, sau tòa nhà là một tường vây cao hai mét.

Diệp Tiên Tiên dừng ở dưới chân tường, nhìn nhìn một chút độ cao, từ ba lô lấy ra móc sắt, đóng sầm đầu tường, móc rơi xuống, thiếu chút nữa chạm đến trên tường. Liên tiếp quăng ba lần, mới chuẩn xác móc được. Lôi kéo dây thừng hướng lên trên. Vì nhiệm vụ, cô cũng là liều mạng.

[ bản lĩnh leo tường của streamer còn phải luyện nhiều. ]

[ đêm tối trăng sáng, thích hợp đi leo tường. ]

[ thật dâm. ]

[ tim tôi, bất ổn. ]

Thật cẩn thận dọc theo đầu tường dịch đến đối diện vị trí phòng tắm.

Diệp Tiên Tiên phủi phủi bùn hôi trên tay, đầu tường cách cửa sổ chỉ không đến nửa thước, mà ánh mắt của cô lại siêu tốt, cảnh bên trong nhà tắm nhìn một hai rõ ràng.

Từng khối thân thể đàn ông trần truồng không hề có ngăn cản ánh vào mi mắt.

Côn thịt mềm oặt rũ ở giữa nơi cỏ dại của bọn họ, một cái lại một cái.

To, bé, dài, ngắn, đen, trắng...

Những con chim không giống nhau.

[ oa oa! Một hàng dương vật. ]

[ đồ sộ. ]

[ hình ảnh này cay mắt quá, nếu những người đó ở chung một chỗ thì càng khó coi. ]

[ mới lần đầu nhìn thấy có ổn không. ]

Con người rắn rỏi 88 - chữ đen: [^ so với các chú, anh thuần khiết giống một tờ giấy trắng. ]

Kẻ Chấp Pháp – chữ 7 màu: [ chim nhỏ của chú chèo thuyền không cần mái chèo, giả vờ cái gì. ]

[ ha ha ha... ]

[ tiểu Tiên Tiên có phúc nhìn. ]

Diệp Tiên Tiên không còn lời gì để nói, này tính là phúc cái gì? Cô nhìn thấy còn không đẹp bằng Kỷ Bắc và Triều Âm.

Chẳng lẽ côn thịt có đẹp không cũng có liên quan đến nhan sắc khuôn mặt? Hẳn là tác dụng tâm lý đi. Diệp Tiên Tiên ở trong lòng lẩm nhẩm lầm nhầm.

Lúc bắt đầu, cô còn ngượng ngùng không dám nhìn, nhìn một lát liền cảm thấy cũng không có gì phải ngượng, liền đứng xem đủ năm phút.

Từ từ...

Cái người đàn ông vóc dáng nho nhỏ này, làn da trắng trắng, côn thịt cũng trắng trắng không phải giáo viên vật lý của cô - Lý Khiêm sao?

Cái người đàn ông dáng người cường tráng, rất nhiều lông, côn thịt lại ngắn ngủn nho nhỏ không phải giáo viên thể dục của cô - Nghiêm Tòng Quân sao?

Cô chỉ biết nhà tắm nam ở tầng hai, hóa ra nhà tắm giáo viên cũng là ở tầng hai.

Ô đôi mắt a!

Nhóm làn đạn hiển nhiên cũng thấy được Nghiêm Tòng Quân.

[ đây không phải tên chính nhân quân tử kia sao? ]

[ cái quỷ gì, nhỏ như vậy...]

[ rất mềm rất nhỏ rất ngắn. ]

[ dương vật nhỏ thật đẹp. ]

[ hóa ra là cái miệng cọp gan thỏ a! Khó trách bị đàn ông thông lỗ đít. Liền cái chiều dài này, người phụ nữ nào sẽ muốn. ]

[ côn thịt có cái dài cái ngắn, đừng nói người khác như vậy. ]

[ hắn đang nhìn lén chim người khác!]

[ đang thèm khát? ]

[ chồng hắn lại đi công tác? ]

[ vừa thấy liền bốc mùi gay. ]

Làm cách khoảng cách người đứng xem, ở góc độ Diệp Tiên Tiên tới xem, Nghiêm Tòng Quân nhìn như đang tắm rửa, kỳ thật ánh mắt vẫn luôn lưu luyến ở côn thịt mấy người đàn ông kia. Hắn liếm môi, trong mắt hiện lên mịt mờ khát vọng. Mịt mờ khát vọng này thật trùng hợp bị cô bắt giữ tới rồi.

Diệp Tiên Tiên trong lòng nảy lên một cổ cảm giác quái dị.

Tiếng các giáo viên nói chuyện truyền ra ngoài cửa sổ.

"Thầy Lý, sao lại thích thủ dâm thế?"

"Không có bạn gái, chính mình động thủ cơm no áo ấm."

Nguyên lai là giáo viên vật lý của cô Lý Khiêm đnag dùng tay sóc lọ.

Côn thịt hắn hơi trắng, hình dạng lại rất là lớn, khi vuốt lên xuống trứng dái cũng đong đưa theo.

"Thầy Lý, hay để tôi giúp anh đi?"

Nghiêm Tòng Quân tới gần Lý Khiêm, ấn ở trên tay hắn, đảo khách thành chủ nắm lấy côn thịt, một trước một sau vuốt ve lên.

"Ư! A!"

Diệp Tiên Tiên nghe được tiếng thầy Lý vui thích kêu nhỏ.

[ thủ pháp lão luyện. ]

[ còn vuốt cái gì không biết, trực tiếp nắm chặt nhét vào cúc hoa đi. Để anh chờ xem hiện trường bạo cúc hoa. ]

[ anh đoạt lời kịch của tôi rồi. ]

[ ngộ nam mà thượng... ]

[ nam càng thêm nam... ]

Kẻ Chấp Pháp – chữ 7 màu: [ ra hết nhân tài. ]

Có vài tên giáo viên thấy thế cũng bắt đầu thủ dâm, nhà tắm giống như đại hội thủ dâm.

Trong lúc Diệp Tiên Tiên đang trợn mắt há mồm nhìn xem, một giáo viên nam liếc mắt ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trên đầu tường có một đôi mắt đang sáng tinh tinh nhìn chăm chú vào bọn họ. Tên giáo viên này kinh hoảng kêu, "Đầu tường có người đang nhìn lén chúng ta tắm rửa."

Một đống giáo viên đang thủ dâm nhất trí nhìn về cửa sổ, trên mặt che sa không thấy rõ khuôn mặt, nhưng từ thân hình mảnh khảnh tới phán đoán, hẳn là một cô gái không thể nghi ngờ.

Các giáo viên nam một đám nắm côn thịt, biểu tình xuất sắc cực kỳ.

[ bị phát hiện. ]

[ streamer mau chạy đi a! ]

Bên phía ký túc xá nam kia nghe được tiếng động, có không ít người hướng phía Diệp Tiên Tiên đi tới.

"Đinh!" Nhiệm vụ nhắc nhở hoàn thành, Diệp Tiên Tiên không muốn ở lại lâu, nếu như bị phát hiện thì có thể... Không dám tưởng tượng, dọc theo một đầu tường khác bò xuống, thu hồi móc sắt, cùng nhóm làn đạn nói lời tạm biệt, tắt đi liền chạy.

Ngoài đầu tường là một công trường đang thi công, cần cẩu dừng lại, xe nâng cùng máy đào đất, đá vụn trên mặt đất gồ ghề lồi lõm, cũng khó chạy.

Diệp Tiên Tiên chạy bắp chân run, đằng trước mơ hồ có cái bóng đen tắm bên vòi nước, nhìn không rõ. Bước chân một cái không dừng lại, người thẳng ngơ ngác đụng phải, khăn lụa rơi xuống, đáp trên vai.

Bóng đen duỗi tay kéo một cái, giúp cô đứng vững.

Mùi hương này... Bóng đen ngón tay cong cong.

Mà lúc này, nương ánh sáng mờ, Diệp Tiên Tiên cũng thấy rõ khuôn mặt của bóng đen, thân thể hắn tinh tráng cơ bắp, giọt nước trên hình thể cực có mỹ cảm, mắt như sao sớm, mũi cao thẳng, anh tuấn lại không mất ổn trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro