Chương 39: Nhân vật phản diện là hồn ma (7) [tiếp]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả có lời muốn nói: Internet ở trường học có vấn đề, tui ở nhà viết vẫn tốt, vừa đến trường học thì xuất hiện các loại trình duyệt trục trặc…… Kéo dài tới hiện tại mới viết tiếp, thật xin lỗi, để bồi thường cho mọi người,  tui sẽ tạ lỗi bằng một phiên ngoại về tiểu hồn ma, nhân tiện ở đây nói qua về nó một chút.
Mị ngày mai sẽ viết một mẩu phiên ngoại, về u linh (hồn ma đó) để kết thúc chương. Hơn nữa, sau đó, tui sẽ viết về mạt thế chuyện xưa mở đầu…… Cơ mà, không quá hy vọng mọi người biết đến, thất bại đối với tui mà nói mới là bình thường…… Nếu thành công mới kỳ quái.
Còn nữa, còn nữa, hôm trước mọi người an ủi mị đều thấy tốt lên nhiều!!! Vô cùng vui vẻ, khiến hiện tại tui một chẳng thấy tức giận một xíu nào, đều được mọi người làm cho vui vẻ hơn rất nhiều rồi nha!!! Yêu mọi người nhiều lắm!!! Ơm mấy người nạ~~~~~~~
Thật tốt, về phần phiên ngoại thì tui đã viết xong rồi…… Nhưng mà khi phần về Nhan Bộ Thanh khi sắp kết thúc, tui lười, một chữ cũng ngại  không muốn nhúc nhích gõ…… Mị sẽ cố gắng thử xem đêm nay có thể kết thúc nổi câu chuyện này hay không……
Đoạn nói năng cẩn thận tiểu kịch trường.(khu vực âm não của man cover sang thuần việt)

_____________

Vừa mới rời khỏi tầm nhìn của  đám người kia, lực tay của Nhan Bộ Thanh vốn đang dùng để giữ lấy cổ tay phải của Ngữ Kỳ chợt trở nên yếu ớt, buông thõng xuống.

Cô chỉ cảm thấy trên người mình nhẹ hơn, vừa rồi vốn có cảm giác lạnh như băng khi hắn kề sát người mình cũng cùng lúc biến mất.
Ý thức được tình huống không ổn, Ngữ Kỳ vội vàng lục tìm từ trong túi tiền lấy một mảnh kính ra, đây là trong lúc cô rảnh rỗi mài đi các góc sắc nhọn thành một mảnh nhỏ để dễ dàng tìm thấy hắn khi cần thiết, thật không thể ngờ được nhanh như vậy mảnh kính nhỏ đã phát huy tác dụng .
  
    Thông qua mảnh kính, cô nhanh chóng tìm được hình dáng của Nhan Bộ Thanh , hắn cũng không ở quá xa, mà khá gần nơi cô đứng. Nhan Bộ Thanh đang mệt mỏi nửa quỳ trên mặt đất, phải dùng một bàn tay chống ở trên mặt đất mới miễn cưỡng không ngã xuống. Dường như hắn đang vô cùng đau đớn, hai tròng mắt gắt gao nhắm lại, thân thể cũng liên tục run rẩy thành từng đợt.
Ngữ Kỳ vội vàng đi tới bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống.
“Làm sao vậy?”
Nhan Bộ Thanh dường như đã sử dụng toàn bộ sức lực chống lại nỗi đau đớn trên người, ngón tay cắm thật chặt trên mặt đất, móng tay ở  trong bùn để lại những lỗ nhỏ rất sâu, thân thể mảnh khảnh của hắn vẫn đang run rẩy trông có chút yếu ớt.

Một lúc lâu sau, Nhan Bộ Thanh mới từ từ bình phục. Không chờ Ngữ Kỳ mở miệng dò hỏi, hắn đã đưa tay ra  bắt lấy cánh tay cô, tay hắn sử dụng sức lực rất lớn, dường như sắp đâm vào da thịt cô.
Ngữ Kỳ bị đau, nhưng lại không cố thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nhẹ giọng nói.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không đi .”
Nhan Bộ Thanh cố hết sức ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt gắt gao nhìn vào đôi mắt của cô, như đang cố gắng phân biệt xem có phải cô đang nói dối hay không.
Ngữ Kỳ cũng không lên tiếng, mà lẳng lặng mà nhìn hắn, ánh mắt bình thản thả mơ hồ mang theo cảm xúc trấn an.
Một lát sau, Nhan Bộ Thanh khẽ rũ mi xuống, chậm rãi buông tay cô ra. Hắn  đứng lên, thân thể yếu ớt đi đến một thân cây ở cách đó không xa, mệt mỏi dựa vào nó ngồi xuống.
Ngữ Kỳ đến gần hắn, bất động thanh sắc đứng ở nơi vừa vặn có thể giúp hắn chắn đi ánh mặt trời.
Vừa rồi cô chú ý tới hắn, nếu có bóng râm che đi mặt trời, tình hình của hắn sẽ tốt lên một chút, phản chi tắc tương phản (vụ này Trẫm âm não), cho nên cô đoán trước mắt có lẽ bởi vì một số nguyên nhân khiến hắn không thể tiếp xúc với ánh mặt trời.
Nhan Bộ Thanh không phải không  thấy hành động của cô,một lát sau, hắn ngẩng mặt, đôi mắt đen lạnh băng, yên lặng nhìn cô, có vẻ nghĩ ngọi cao thâm vô cùng khó đoán.
Ngữ Kỳ biết rất rõ ràng tâm lý của những nhân vật phản diện này, đôi khi, bạn tốt bụng giúp họ sẽ không được sự cảm kích hay hồi báo mà so với chúng, họ càng để hơn bạn đã biết được nhược điểm của họ.
Mà không vừa khéo chính là, mặt trời lại vào lúc này từ từ xuất hiện sau từ sau đám mây, chỉ trong giây lát, ánh mặt trời lại chiếu lên khắp nơi.
Ngữ Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể cởi áo khoác của mình đưa cho hắn. Đương nhiên, cũng có thể coi như đang gián tiếp thừa nhận sự thật Nhan Bộ Thanh đang sợ hãi ánh mặt trời.
Nhan Bộ Thanh thần sắc nhàn nhạt nhận lấy áo khoác cô đưa che ở trước mặt
“Vì cái gì không rời đi?”
Ngữ Kỳ biết, ý hắn chỉ lúc nãy, cô thật ra chỉ cần xoay người là có khả năng chạy thoát.
Nếu giờ phút này đối mặt là những người khác, có lẽ cô sẽ dùng câu nói “Ta thích ngươi” để trả lời, nhưng đối với Nhan Bộ Thanh mà nói, đáp án này chỉ có thể khiến cho hắn hoài nghi cô hơn mà thôi—— rốt cuộc, sau mấy ngày nay, hắn cảm thấy căn bản không có cái gì đủ để cô yêu mình dù là lời nói hay việc làm.
Ngữ Kỳ trầm mặc một lát, mới nhẹ nhàng mở miệng
“Tôi đã từng hứa sẽ giúp anh.”
Nhan Bộ Thanh cũng không phải người có thể lừa gạt dễ dàng, hắn nghe vậy chỉ cười như không cười mà nhìn nàng.
“Lời  hứa hẹn này đủ để cho cô phản bội bạn bè của mình để giúp tôi?”
Thầm đoán, hắn không tin tưởng câu trả lời này, cõ lẽ, lúc này hắn đang cố gắng phỏng đoán mục đích của cô.
Ngữ Kỳ thở dài, chậm rãi quay mặt đi đi, làm như vô cùng hoang mang giống hắn.
“Tôi cũng không biết vì cái gì.”
Dừng một chút, cô có chút hoảng hốt mà nhìn về phía hắn,
“Tôi không hy vọng bọn họ sảy ra việc gì, nhưng mà…… Tôi cũng giống như vậy, không hy vọng anh có việc"
Nhan Bộ Thanh hiển nhiên không đoán trước được đáp án này, hắn vô cùng sửng sốt, sau đó chậm rãi di chuyển tầm mắt ra khỏi cô.
Nếu đổi lại là người khác nói những lời này, hắn tất nhiên không tin, nhưng với cô lại không giống nhau, có thể nói từ bọn họ lần đầu tiên gặp nhau cô gái nhỏ này đã không giống với những kẻ tầm thường khác.

Nhan Bộ Thanh trầm mặc một lát, thấp giọng nói.
“Như vậy hiện tại, tôi yêu cầu cô giúp tôi làm một chuyện.”
Dừng một chút, hắn lại giấu đầu lòi đuôi mà thêm một câu nữa.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm hại bạn của cô.”
Ngữ Kỳ đương nhiên không tin lời của hắn, tính cách của Nhan Bộ Thanh như vậy , sao có thể không phản kích, khoan dung hào phóng mà coi như cái gì cũng chưa sảy ra?
Cho dù không tin, vì hoàn thành nhiệm vụ, cô chỉ có thể không do dự gật đầu đồng ý.
“Chuyện gì?”
……
Màn đêm rất nhanh đã buông xuống, xung quanh tất cả đều im lặng,  cho dù là tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Nhan Bộ Thanh nhẹ nhàng đem áo khoác đưa cho cô, sau đó chống lên thân cây đứng dậy.
“ Đi cùng tôi.”
Ngữ Kỳ nhướng mày, tiếp nhận áo khoác mặc vào, đi theo hắn tới phía sau rừng cây, từ từ tiến vào nơi sâu nhất.
So với rừng cây phía trước nơi này khác hẳn, lúc này đây rừng cây nhỏ rất nhanh đã đi  tới cuối, nâng mắt đã  có thể thấy ngay ánh trăng bao phủ dưới, cách đó không xa từng đống cỏ xanh xen lẫn hoa dại, tươi sống giống như là đến từ một thế giới khác.
Nhan Bộ Thanh chỉ cho cô một vị trí, Ngữ Kỳ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu
“Anh không đi cùng sao?”
Hắn lắc đầu, bình tĩnh nhìn địa đạo, “Tôi ra không được, chỉ có thể đi đến nơi này.”
Ngữ Kỳ nhìn hắn trong chốc lát, ý thức được những lời này hẳn là có 90% là sự thật. Nếu không phải như vậy, hắn ở biết cụ thể vị trí dưới tình huống đại có thể chính mình tới làm chuyện này.
Chỉ là làm nàng kinh ngạc chính là, hắn thế nhưng không chút nào dấu diếm mà nói cho nàng, hắn không thể đi ra rừng cây, cách này cũng giống như gián tiếp mà nói cho cô —— nếu cô đi ra ngoài không trở về, hắn cũng không có cách nào.
Dựa theo tính cách của Nhan Bộ Thanh mà nói, hắn chỉ biết tìm mọi cách che dấu sự thật này, không có khả năng tự nói ra, hoặc cũng có thể là hắn đã chuẩn bị trước rất nhiều tình huống, ví dụ như hạ một cấm chế lên người cô phòng ngừa khả năng Ngữ Kỳ chạy trốn.
Mà hiện tại hắn nói như vậy, hẳn là chỉ là đang thử cô.
Ngữ Kỳ không sợ cách thử đó, cô gật gật đầu rồi đi một mình sau ra rừng cây, hướng tới phương hướng hắn nói mà đi.
Đó là một chỗ ẩn dấu rất tốt, nếu không phải hắn trước đó đã báo cho, sợ rằng cô vĩnh viễn cũng không chú ý tới nơi này.

Ngữ Kỳ nhìn trái nhìn phải, quả nhiên thấy một đoạn xương bị đặt nhô lên khỏi mặt đất, cô chuẩn bị tâm lý một chút sau đó chậm rãi ngồi xổm, cởi áo khoác đặt ở một bên, sau đó nhẹ nhàng dùng tay đưa tới chỗ xương trắng trên mặt đất .
Nhan Bộ Thanh đứng ở rừng cây bên cạnh nhìn từng cử động một của cô, bàn tay đang nắm chặt cũng từ từ buông lỏng.
Chờ đến Ngữ Kỳ dùng áo khoác bọc chỗ xương trắng rồi trở lại trước mặt hắn, sắc mặt của Nhan Bộ Thanh sắc mặt rốt cuộc mới hòa hoãn xuống, hắn giơ tay nhẹ nhàng xoa chỗ xương kia, khóe môi giương lên, tươi cười  một cái ,xinh đẹp nhưng lại khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Cùng lúc khi tay hắn phất lên, chỗ xương cốt kia cũng vỡ nát thành bột  vì mục, trong giây lát, gió đêm cuốn đi những thứ bột ấy,mà trên người hắn lại xuất hiện một loại hơi thở trầm trọng lạnh băng khiến cho hô hấp của cô như nghẹn lại, Ngữ Kỳ chỉ cần đứng gần hắn, đã cảm thấy một trận rét lạnh khó hiểu.
Ánh trăng dần dần mờ đi, mây đen giăng kín trời, xung quanh chợt trở nên đen kịt, phảng phất như không khí xung quanh đặc lại, sền sệt giống nước.
Mà ở nơi này điều khiến người khác  kinh ngạc là trong bóng đêm, Ngữ Kỳ lại cảm thấy Nhan Bộ Thanh đã hồi phục lại sức mạnh của mình.
Lạnh băng đến xương cảm giác làm nàng cơ hồ nháy mắt ném ra hắn tay, nhưng là nàng vẫn là nhịn xuống.
Duỗi tay không thấy năm ngón tay đen nhánh hạ, Nhan Bộ Thanh tựa hồ đang cười, cái loại này mang theo vô tận lạnh lẽo cười.
Hắn nhẹ nhàng mà ở nàng bên tai thấp giọng nói, “Ngươi làm được thực hảo, hiện tại, làm chúng ta trở về trông thấy ngươi bằng hữu.”
Tác giả có lời muốn nói: Ngữ Kỳ đem ma quỷ thả ra…… Nhan nhan thật đáng sợ QAQ!
Như vậy đáng sợ nam nhân muốn cho Ngữ Kỳ đi phiêu hắn thật là quá tàn nhẫn, ta nhìn đến hắn ánh mắt đầu tiên liền phải dọa nước tiểu.
Nói ta còn là chưa nghĩ ra muốn như thế nào làm nhan nhan yêu Ngữ Kỳ…… Ta cảm thấy vĩnh viễn đều không thể……
Có lẽ chờ ta tốt nghiệp đại học, Ngữ Kỳ còn ở cần cù chăm chỉ mà phiêu nhan nhan, sau đó nhan nhan như cũ thờ ơ QAQ
-------
Bên lề của coverert: do vô tình về acc này rồi beta nên giờ tui chuẩn bị về acc mới,  mọi người xem ở acc trong phần bình luận nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hethong