Sa Ngã Thiên Sứ 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mạc Thanh chờ Lãnh Hiên ngủ rồi, mới bay lên nóc nhà ngồi.

[Ký chủ, Ngọc Dạ Nguyệt biến thành thiên sứ rồi]

"Ân"

[Lãnh Hiên 1 tháng nữa là tròn 20, ngươi định thế nào?]

"Tự nhiên là rời đi" Mạc Thanh chống cằm thở dài nhìn bầu trời sao "Không ăn được hắn ta cảm xúc, nhiệm vụ trước sau cũng thất bại thôi, ta sẽ để cơ thể này từ từ chết dần, cũng đỡ mất tích phân vì tự sát"

Hắn nghĩ tới tối hôm đó ngực bị đâm thủng một lỗ, đều khó chịu cau mày "Tên ma vương đó với nguyên chủ rốt cuộc là có chuyện gì? Cốt truyện đều không có, ký ức cũng bị mất sạch rồi"

Hệ thống liếc Mạc Thanh khó chịu, liền lục nó dữ liệu, nói rằng [Này cơ thể là Đố Kỵ, một trong 7 ác linh quyền lực nhất ở ma giới, nhưng nguyên chủ không thích mình màu đen cánh, muốn thiên sứ trắng tinh long vũ]

"Vì thế liền tâm tính đổi?"

[Không a... Hắn cũng không phải sắp phi thăng cái gì, nguyên chủ giết người không gớm tay, hắn là cướp lấy vận mệnh của kẻ khác rồi áp lên mình cánh, chính là sắp phi thăng lúc đó vì đau đớn đầu óc choáng váng, mất đi một số ký ức]

"Vậy có nghĩa là, Ma vương trong lời nói hạn cuối, chính là ngày cuối cùng mà ta có thể biến thành thiên sứ cơ hội?""

[Có lẽ đi]

Mạc Thanh nghe xong liền buồn chán, cũng không nghĩ tiếp tìm hiểu. Dù sao bọn họ cũng là ác linh, ác linh mang cánh trắng còn ra cái gì thể thống?

Mạc Thanh ôm bụng, bất quá bị đói hơn 1 tháng hắn chịu sắp hết nổi rồi.

Lãnh Hiên phát hiện tiểu ác linh từ sau khi về nhà càng ngày càng yếu, đến nỗi bánh quy cũng không động ăn, nhìn đối phương yếu ớt, Lãnh Hiên chỉ cảm thấy một trận vô vọng bất lực.

Hắn cúi người nắm lấy Mạc Thanh lông vũ, mềm mượt, lại ánh lên một vẻ ảm đạm. Rốt cuộc hắn vẫn cứ phải trơ mắt, nhìn đối phương chết sao?

Mạc Thanh cảm nhận Lãnh Hiên tới gần, hơn 1 tháng nay, hắn đã tới cực hạn rồi.

"Tiểu ác linh.."

Mạc Thanh lờ đờ nâng mắt, lại nhanh cụp xuống, hắn lúc này dáng dấp là ác linh, đuôi cũng lộ ra lại ủi xìu không động đậy. Giống như một con miêu bị thương, cả tiếng hít thở cũng giống như sắp đứt quãng.

"Tiểu ác linh"

Lãnh Hiên ôm lên Mạc Thanh, hắn đưa đến bên miệng người trong ngực một ngụm nước, nhìn Mạc Thanh đờ đẫn đỏ tươi tròng mắt, Lãnh Hiên không dám nói nữa.

Hắn biết bản thân điên rồi, lại đi yêu một ác linh. Giống như ngay từ lúc bắt đầu, nhìn thấy đối phương từ trên trời rơi xuống hắn nóc nhà, Lãnh Hiên đã không thể nào rời mắt được đi.

2 lần. Đã 2 lần rồi. Đối phương lại vì hắn mà cận kề cái chết.

Lãnh Hiên chưa bao giờ cảm thấy bản thân vô dụng như bây giờ. Nếu như có thể.. hắn mong mình không cần có cái gì định mệnh thiên sứ, hắn vốn sợ chết, nhưng nếu sống mà phải hy sinh như thế này, thà hắn không cần.

Ta tiểu ác linh, ngươi nhất định phải sống.

Đêm tối, Mạc Thanh bị Lãnh Hiên ôm chặt vào ngực, bởi vì Mạc Thanh trạng thái càng lúc càng không ổn định, Lãnh Hiên là sợ Mạc Thanh làm bị thương chính mình.

Đã bao lâu rồi? Mạc Thanh rất ít khi tỉnh táo. Nhưng cứ khi tưởng như sắp chết lại có 1 thứ gì đó kéo hắn lại. Tựa hồ là ác khí.. hay là huyết dịch máu tươi?

"Tiểu ác linh...."

Mạc Thanh lờ đờ mở mắt. Hắn cảm nhận bên cạnh nóng hổi hơi thở, Mạc Thanh chậm rì quay đầu, si mê ngửi ngửi Lãnh Hiên trên người hương vị.

Thiếu niên tròng mắt đỏ như máu phát quang trong đêm, kia răng nanh đều nhô ra, thở hổn hển thèm thuồng nhìn hắn bộ dáng. Lãnh Hiên ngẩn người, lúc này cảnh tượng đáng sợ, lại mỹ cảm đến động lòng người. Tiểu ác linh ngồi ở hắn trên người, cúi thấp đầu cùng hắn đối diện. Lãnh Hiên tim nhảy mau một cái. Không biết từ lúc nào, đối phương sớm đã khiến hắn không thể dứt ra

Mạc Thanh đói khó chịu đến mức nước mắt rơi xuống, hắn thở nặng nhọc, không biết như thế nào chằm chằm nhìn bên dưới Lãnh Hiên

"Ta.. đau quá, cho ta ăn, ta muốn ăn.."

Thiếu niên âm thanh đều khàn, run rẩy thèm khát như ác ma bóp Lãnh Hiên tim, hắn trên mặt cảm nhận được Mạc Thanh lệ nóng, ác ma.. cũng biết rơi lệ.

"Cho ta ăn.. cho ta ăn"

Lãnh Hiên thấy Mạc Thanh đều mất khống chế cắn mút hắn cổ, hắn tay chân luống cuống cũng không đẩy ra Mạc Thanh. Lúc đó thiếu niên nói muốn ăn, vội vàng Lãnh Hiên không nghĩ ra biện pháp.

Chính là Mạc Thanh bộ dáng thực sự không xong. Lãnh Hiên bị Mạc Thanh trên người dãy dụa đã thoát mình nửa trên y phục, Mạc Thanh tròng mắt đều là trúng độc mê muội dụi dụi Lãnh Hiên gần nhất vị trí trái tim

"Cho ta.. cho ta..."

Đụng chạm thân thể, mát lạnh giọt lệ, cùng với ái muội nỉ non, Lãnh Hiên có chút ngốc cảm nhận Mạc Thanh liếm hắn yết hầu. Lãnh Hiên lý trí ầm ầm đổ, hắn vươn tay đặt xuống Mạc Thanh tinh tế chân, tay còn lại ôm Mạc Thanh eo nhỏ.

Hai người y phục sớm lộn xộn không chỉnh tề. Lãnh Hiên đè Mạc Thanh xuống giường, cẩn thận hôn tiểu ác linh nho nhỏ hồng môi.

Từ hôm đó về sau, Mạc Thanh liền chưa hề một lần nào hoàn toàn thanh tỉnh, thế nhưng cũng không còn kêu đói.

"Tiểu ác linh" Lãnh Hiên thấy Mạc Thanh mở mắt, lập tức kinh hỉ chạy tới "Ngươi cảm thấy thế nào rồi?"

Mạc Thanh không nghĩ tới mình còn có thể trụ được tới lúc này, Mạc Thanh ánh mắt di chuyển tới Lãnh Hiên trên người, Lãnh Hiên bộ dáng tiều tụy, hốc hác, thật là xấu quá đi. Mạc Thanh cho dù có mệt vẫn phải cười nhạo hai tiếng

"Ngươi làm cái gì, mà thành ra thế này?"

Lãnh Hiên nghe vậy có chút ngẩn người, lại rất nhanh cười khổ "Ngươi nghĩ đó là tại ai chứ?"

Lãnh Hiên xoa xoa Mạc Thanh tóc, hắn biết Mạc Thanh không nhớ bọn họ trong khoảng thời gian này sự tình, nhưng cũng không sao cả, chỉ cần đối phương còn sống liền đủ rồi.

"Ngươi thơm thật đấy" Mạc Thanh cọ cọ Lãnh Hiên tay, hắn không biết mùi thơm dị thường này xuất phát từ đối phương hai tay dính máu.

Sợ Mạc Thanh phát hiện ra cái gì, Lãnh Hiên vội rụt tay lại

"Đồ ngốc, đừng có liếm tay của ta"

Mạc Thanh lúc này mới nhận ra mình hành động, hắn không vui cảm nhận bản thân yếu ớt đến nỗi không thể rời khỏi giường. Có chút thất vọng.

"Xem ra ta sắp chết thật rồi, còn nhìn nhầm tay ngươi thành cổ nhân loại"

"Đừng nói bậy" Lãnh Hiên vội che Mạc Thanh miệng, hắn gục xuống Mạc Thanh tay, rất lâu mới nói "Tiểu ác linh, xin ngươi... hãy cố gắng thêm 1 chút, chỉ thêm một chút, toàn bộ cảm xúc của ta sẽ đều thuộc về ngươi, cho nên xin ngươi.."

Mạc Thanh nằm trên giường, hắn hai mắt nhìn trần nhà, khóe miệng lại hơi cong "A... đúng vậy nhỉ, chỉ mất thêm một chút..."

Lãnh Hiên đỡ Mạc Thanh dậy, cầm lấy khăn tỉ mỉ giúp đối phương lau chùi, bởi vì đã bị thương còn không được nạp năng lượng, Mạc Thanh vốn dĩ đã là đèn cạn dầu. Hắn nghĩ tới Ma Vương có thể cảm nhận sinh mệnh của hắn, liền tạo kết giới càng khiến bản thân hắn sinh mệnh tiêu hao.

Mạc Thanh thở ra một hơi, nhưng hắn chờ không được rồi. Bởi vì ăn không được Lãnh Hiên cảm xúc, xác định nhiệm vụ thất bại. Hắn cũng phải rời đi.

Vì thế Mạc Thanh dùng mình chút sức lực cố gắng ghé sát Lãnh Hiên cơ thể "Ta lạnh lắm, Lãnh Hiên"

Lãnh Hiên hai mắt đỏ lên, hắn ôm chặt lấy Mạc Thanh, nghe đối phương hơi thở yếu ớt, nếu như đối phương còn là Ma, có lẽ đã không cần phải khổ sở như vậy.

"Ta đi tìm dược giúp ngươi, chờ ta"

"Lãnh Hiên" Mạc Thanh nhỏ giọng gọi, hắn không cần uống cái gì dược, hắn biết hôm nay liền phải rời đi "Vô dụng thôi..., ta không thể.."

Lãnh Hiên giống như cũng có thể cảm nhận được, hắn nước mắt rơi xuống, ôm càng chặt lấy Mạc Thanh "Tiểu ác linh, đừng nói như vậy, cũng đừng rời đi ta"

Lãnh Hiên hai mắt đều là huyết hồng, hắn như nhớ ra cái gì "Tiểu ác linh, hủy bỏ kết giới đi, như vậy Ma Vương sẽ tới, hắn sẽ cứu ngươi"

Mạc Thanh lắc đầu, chỉ là run rẩy nắm lấy Lãnh Hiên tay "Đừng, đừng để hắn tới, ta thà chết, cũng không muốn gặp lại hắn..."

"Được, được, tiểu ác linh, ngươi đừng kích động" Lãnh Hiên liên tục đáp ứng, nhưng Mạc Thanh vẫn không có dấu hiệu ngừng lại

"Ta muốn .. muốn chết, chỉ có chết ở đây.. Mới không thể tái sinh.. Tiếp tục hóa ma"

"Tiểu ác linh?" Lãnh Hiên vội vàng ôm Mạc Thanh miệng, dòng máu từ cổ họng tuôn ra không ngừng, Mạc Thanh giống như bị hoảng sợ ho liên tục, hắn hai mắt biến thành đỏ tươi, cả cơ thể nóng như lửa đốt, cũng dần mất đi lý trí

Không biết bao lâu, một tiếng nổ lớn khiến cho căn nhà rung chuyển. Lãnh Hiên ôm cánh tay đã bị cào rách, thở hổn hển. Hắn tiểu ác linh lúc này chỉ còn lại cái linh thể vô hồn, hai mắt đỏ rực vô định mà tứ phương công kích.

Lãnh Hiên ánh mắt chầm chậm rơi xuống, hắn hiểu được hắn tiểu ác linh cũng đã bỏ hắn mà đi rồi. Nhưng mà...

"Tiểu ác linh à... " Lãnh Hiên từ dưới đất bò dậy, hắn cười nhưng không khác khóc là bao, chỉ lần này nữa thôi, cho hắn ích kỷ một lần có được không?

Hắn không thể để cho đối phương chết được. Lãnh Hiên mũi đao xuyên thẳng vào Mạc Thanh lồng ngực, hắn muốn đánh cược, đánh cược tiểu ác linh sẽ lần nữa quay trở về.

Máu tươi chảy ra như thác, Lãnh Hiên cả người đầy máu nằm dưới đất, hắn nhìn Mạc Thanh linh thể tan dã, chỉ cảm thấy tựa hồ cả thế giới đều sụp đổ.

Đừng sợ. Ta tới bồi ngươi.

---

10 năm sau.

Thiếu niên môi hồng hào hơi nhếch, hắn ngọt ngào chắp tay sau lưng đối với phía trước nam nhân cười

"Hiên, ngươi nhanh một chút"

"Ừ" Nam nhân trên tay mang theo túi đồ, phá lệ ôn nhu đi lên nắm tay thiếu niên

"Không cần đi nhanh như vậy, chúng ta còn thật nhiều thời gian"

"Ân" Ngọc Dạ Nguyệt nhận lấy Lãnh Hiên kẹo, vui sướng lôi kéo hắn về phía công viên.

Nghe nói ác ma tỷ lệ xuất hiện ngày càng ít ỏi, từ 10 năm trước ai đó đã nói rằng bọn họ tôn thờ tiểu thánh chủ ác linh đột nhiên biến mất, bởi vì trần thế trụ cột tan vỡ, ác linh đều trở lại địa ngục mất rồi.

Lãnh Hiên ánh mắt hơi nhìn phía xa cửa hàng bánh quy, hắn đột nhiên nghĩ tới ai đó thích ăn bánh quy nằm xem ti vi bộ dáng, hắn hơi nhíu mày, chỉ là ... kia người là ai?

Mờ mịt khiến tâm tình Lãnh Hiên phút chốc trầm xuống, 10 năm nay, hắn đều không biết mình làm sao thế này. Nghiêm túc học tập nhân loại vốn có cảm xúc, kết giao bạn hữu, làm việc tốt, nhưng để làm cho ai? Ngọc Dạ Nguyệt sao? Nho nhỏ đau đớn Lãnh Hiên ôm mình trái tim, giống như từng muốn bị đào ra, mỗi lần nhắc tới lại rỉ máu.

"Hiên, ngươi làm sao thế?"

Ngọc Dạ Nguyệt nhìn thất thần Lãnh Hiên, đối phương ánh mắt khổ sở khiến cho Ngọc Dạ Nguyệt nổi lên tia nồng đậm cảm giác bất an.

Gần 10 năm nay ở bên nhau, hắn ăn không ít nam nhân cảm xúc, chính là luôn có cái gì đó không thuộc về hắn, bị ngăn chặn lại, trói buộc muốn đẩy ra, Lãnh Hạo lúc đó vừa tròn 20, không thể nào có một cái thiên sứ khác.

Ngọc Dạ Nguyệt nghĩ trong lòng lại ẩn ẩn bất an, hắn ôm Lãnh Hiên tay "Ngươi đang lo nghĩ cái gì thế? Lãnh Hiên?"

Lãnh Hiên lắc đầu, hắn vuốt mình thái dương miễn cưỡng cười "Ta chỉ là có điểm mệt, xin lỗi, làm ngươi mất hứng rồi"

Hai ngươi trở về trong im lặng. Lãnh Hiên hôm nay không có tâm trạng cùng Ngọc Dạ Nguyệt hàm huyên, hắn chỉ đơn giản muốn trở về nhà, nhanh điểm, giống như có ai đó đang đợi hắn.

Nhỏ bé vụn bánh quy rơi trước cửa, Lãnh Hiên trái tim đập như điên, hắn run rẩy vươn tay mở ra cánh cửa. Chỉ là như cũ phòng khách, như cũ tấm nệm, như cũ ti vi, toàn bộ đều không có gì thay đổi, chính là hắn chờ mong cái gì?

Ngọc Dạ Nguyệt lại thấy Lãnh Hiên thất thần. Hắn cắn chặt mình môi, lần nào cũng như vậy, mỗi lần về nhà, này nam nhân đều bỏ lơ hắn.

Bọn họ là của nhau định mệnh. Hắn là kẻ biết rõ hơn ai. Nhưng tại sao thế? Nam nhân này rõ ràng tâm không hề ở chỗ hắn.

Vì thế chìm đắm trong bản thân thế giới hai người đều không nhìn thấy phía xa một cái thanh niên áo đen.

Mạc Thanh mặc áo choàng đứng trên cao tòa nhà. Hắn khẽ cười hai tiếng, quả nhiên không có hắn, cốt truyện lập tức được gắn liền.

[Ký chủ không đi xem Lãnh Hiên sao?]

"Không vội" Mạc Thanh vuốt mình tóc đen, hắn ngẩng đầu, lạnh lùng cười "Còn tưởng được đi thế giới khác rồi, ai mà nghĩ tới vẫn bị kéo trở về mắc kẹt ở đây"

Hệ thống nhìn nhà mình ký chủ một chút, thở dài [Nam chủ vì ngươi mà mất đi nửa cái mạng, ngươi không có chút cảm động nào hay sao?]

"Cũng chỉ là một nửa cái mạng thôi, ta thì là mất cả cái mạng" Mạc Thanh sờ mình cổ, nếu phải đi theo cốt truyện, hắn đầu cũng không thể giữ " Bỏ đi, 10 năm rồi, đi gặp ma vương thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro