VI. Thượng cổ Thần linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.1. Thần

"Cho nên nói, lần này ta biến thành Thần?"

Thẩm Dục Hàn cảm giác có chút khó tin.

Thần nha mẹ nó thần!

Sở dĩ Thẩm Dục Hàn đều bật thốt nói bậy là bởi vì Thần này cùng Thần hắn nghĩ có chút không đồng dạng.

Cái gì gọi là Thần?

Trong mắt người thường hoặc là nói tất cả mọi người đi, Thần chữ này đại diện cho rất nhiều nghĩa. Thần là cao quý, thần bí, quyền uy, cao không thể phàn, không thể xâm phạm. Thần là không gì không biết, không gì làm không được. Đối với khoa học mà nói Thần là tương lai chưa biết mà không phải không thể với tới.

Nhưng dù là cái gì thì Thần đều rất cao thượng rồi.

Chỉ là...

Khi 4728 thả Thẩm Dục Hàn xuống thế giới này, Thẩm Dục Hàn chợt thoáng chốc biến thành thần nhưng cái này có chút "khác biệt" hơi lớn đi?

Khác biệt lớn đến mức nào đâu?

Thẩm Dục Hàn nhìn thân thể của chính mình vô ngữ.

Đầu tóc rối như ổ gà bốc mùi mắm chua, gương mặt xám xịt tái nhợt, hai mắt không chỉ lồi còn cận nặng, thân mình gầy chỉ còn có xương và khớp. Đi hai bước Thẩm Dục Hàn liền ngáp bốn năm lần, lảo đà lảo đảo y như con nghiện.

Thật sự là muốn chết muốn chết.

Thẩm Dục Hàn đâm đầu vào gối, hai mắt nhắm nghiền nhưng đầu óc vẫn không ngừng hoạt động.

Lại nhìn lại nơi này, nhà cao cửa rộng nhưng màn che kín mít, trong phòng toàn rác rưởi, đồ ăn thừa, đồ đạc hỗn độn khắp nơi. Thậm chí nếu dừng lâu còn có thể bị chuột, bọ, kiến, gián cái gì tấn công cũng nói không chừng.

Tuy không đến mức lễ nghĩa nghiêm minh thế nhưng ở trong điều kiện như vậy Thẩm Dục Hàn quả thực là muốn chịu không nổi.

Vậy điều gì dẫn đến một vị Thần lại hỗn thảm đến mức này?

Thẩm Dục Hàn nhìn vào ký ức mà muốn khóc.

Trong thế giới này Thẩm Dục Hàn thật sự là một vị thần, thậm chí còn là một vị thượng cổ thần linh, thân phận tôn quý vô cùng.

Thời đại viễn cổ xảy ra cái gì không ai biết, tồn tại đến thượng cổ liền là viễn cổ thần linh hậu duệ, lẻ tẻ hơn 3000 thần linh. Một trong số đó có Diệt Hàn thượng thần chính là Thẩm Dục Hàn hiện tại.

Sau đó Thượng cổ đại chiến, đa số Thần linh ngã xuống, tân Thần linh xưng bá thời cổ. Rồi thì lại chiến tranh, thần linh rụng xuống, để một thế hệ tu luyện giả nổi lên. Thiên địa đại khí đã rơi lại rụng sau đó tan biến, vậy là tu luyện cũng xuống dốc. Nhân loại lợi dụng luyện khí cùng mặc gia tính toán phát triển khoa học có hiện tại.

Là một người thượng cổ thần linh không chỉ nhìn toàn bộ các thời đại còn tồn tại cho đến ngày nay, Diệt Hàn thượng thần cuối cùng cũng chết trong tay thiên địa sủng nhi (nam nữ chính).

Diệt Hàn thượng thần là một người khổ bức thượng thần.

Trước kia Diệt Hàn thượng thần cũng không phải cái bộ dáng quỷ quái này. Hắn cũng là một người soái ca ngăn nắp lượng lệ.

Không nên hiểu lầm, Diệt Hàn thượng thần bộ dáng này không phải do thất tình.

Nói trở lại, tại sao hắn lại khổ đây?

Đơn giản là bởi vì mất ngủ.

Đúng vậy mất ngủ.

Có một quan niệm sai lầm dường như rất nhiều người sẽ có về tu luyện, thậm chí là thành thần, đó chính là tu luyện (thành thần) không cần ngủ!

Cái gì gọi là tu luyện thay giấc ngủ?

Đó là chuyện bất khả thi được không?

Cho dù là cái dạng gì sinh vật thì đó cũng là sinh vật, tất cả đều cần phải ngủ hoặc nghỉ, khác biệt liền là cần bao nhiêu thời gian mà thôi.

Là thần cũng cần ngủ. Thậm chí có thể nói, giấc ngủ đối với thần còn quan trọng hơn là tu luyện.

Nhưng mà Diệt Hàn thượng thần đây?

Hắn từ lúc có ý thức liền không có ngủ qua, vâng ý thức chỉ khi còn trong trứng ấy.

Tại sao hắn có thể tồn tại qua bao nhiêu thời kỳ? Còn không phải là mất ngủ quá nhiều không có tâm lực để ý tranh giành cái gì sao!

Thượng cổ hắn còn có thần cách chống đỡ, cổ đại hắn lấy linh khí về chống nhưng đến hiện tại khi linh khí suy giảm, Diệt Hàn thượng thần liền muốn chết. Linh khí ít ỏi không đủ để hắn duy trì bề ngoài ngăn nắp, bên trong lòng mỏi mệt khiến hắn khổ mà không biết khóc với ai.

Nên biết một trong những khổ hình đáng sợ nhất đối với nhân loại cũng chính là không cho ngủ. Khi bị ép buộc thức khi buồn ngủ, là ai đều sẽ cảm thấy tan vỡ.

Vậy mà Diệt Hàn thượng thần lại ngạnh kháng suốt bao nhiêu năm tháng sống đến hiện tại đủ thấy ý chí của hắn cường đại đến mức nào.

Thẩm Dục Hàn chỉ mới tiếp quản thân thể này không đến một giờ đã cảm thấy muốn chết.

Thật sự rất khó chịu, dù cho tố chất thân thể có thể đánh tan thế giới nhưng lại không nhấc nổi một chút khí lực, thân thể ù lì, đầu óc mụ mị, hơi thở mong manh.

Nếu cho Thẩm Dục Hàn một điều ước hắn lúc này chỉ ước được ngủ một giấc đến thiên hoang địa lão vĩnh không tỉnh lại.

Thế giới này thiên địa sủng nhi có thể làm chết Diệt Hàn thượng thần chỉ đơn giản là vì ở cạnh họ, Diệt Hàn thượng thần có được 1 phút nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Đúng vậy, không sai, có được 1 phút ngủ!

Đối với một người không ngủ được mà nói, ngủ 1 phút có bao nhiêu trân quý không ai có thể hiểu nổi.

Diệt Hàn thượng thần vì được ngủ nên bắt cóc nữ chủ đem về giam phòng tối, sau đó nam chính bá đạo tổng tài đạp cửa, nhìn thấy đè trên người nữ chính Diệt Hàn thượng thần. Một báng súng đi qua, Diệt Hàn thượng thần quang vinh đi chết.

Thật ra nhìn qua thấy không có vấn đề nhưng người hiểu chuyện sẽ kinh ngạc, thần tại sao có thể đơn giản như vậy tìm chết? Đúng thật là Thần linh sẽ không đơn giản chết, nhưng Diệt Hàn thượng thần là bình thường tình huống sao?

Hắn bản thân muốn chết, Thiên muốn ngăn cũng không ngăn được.

Vốn đây cũng không hẳn là chuyện lớn thế nhưng Diệt Hàn thượng thần là thượng cổ thần linh nha. Bản thân hắn không phải là người mà là bảo tàng vô giá, yêu ma quỷ quái còn tồn tại nghe mùi mò đến dẫn phát đại bạo loạn.

Sau cùng thân thể hắn bị quỷ vương đoạt được dẫn phát thiên địa rung chuyển, vốn là thế giới bình thường bị quỷ vương biến thành quỷ giới thống trị.

[Ký chủ, nhiệm vụ lần này đơn giản lắm. Chỉ cần ngươi sống tại thế giới này 3 năm liền có thể hoàn thành. Khen thưởng chính là bộ thân thể này, hưng phấn không? Kích động không?] 4728 cảm giác lần này kiếm lớn.

Thần thể nha!

Lại còn không phải bình thường thần thể.

Không biết bao nhiêu người muốn không đến lại có thể đơn giản như vậy được đến. Ở thế giới này 3 năm cũng không lâu.

"A a a a a a!!! Câm miệng!"

Thẩm Dục Hàn điên cuồng dằn vặt cái gối.

Hắn thà rằng đi mười cái thế giới trước cũng không muốn trải nghiệm thêm một phút nào nơi này nha.

Thẩm Dục Hàn tháo kính lau nước mắt.

Đây là cảm giác ủy khuất của thân thể này cùng cảm giác nghẹn khuất của Thẩm Dục Hàn tạo nên. Nước mắt lạch tạch rơi xuống nền nhà hóa châu hóa ngọc nhưng chúng không hề trong suốt ngập thần tính mà đục đục chỉ có oán khí.

Khi thần khổ sở cũng sẽ tạo ra oán khí, chỉ có điều trước đó không có vị thần nào khổ bức hơn hắn mà thôi.

[Ký chủ, ngươi đừng khóc!] 2748 lần đầu gặp tình huống này bối rối khuyên can.

"Ta mẹ nó cũng không muốn khóc, ta chỉ muốn ngủ!" Thế nhưng hắn ngủ không được chỉ có thể ngồi khóc chứ làm sao giờ?

Nên biết hắn như vậy là đã rất nhẹ nhàng rồi.

Nhiều người không ngủ được, tính tình quái đản còn sẽ đại khai sát giới. Thẩm Dục Hàn nếu thật sự điên lên, thế giới này có bao nhiêu người cho hắn giết?

Ngạch!

Có thật sự khó chịu đến vậy sao?

2748 liếc liếc Thẩm Dục Hàn sau đó nhìn trời, lại liếc liếc thd rồi nhìn trời.

Thẩm Dục Hàn ngồi khóc chứng minh rồi một điều, Thần thể thật sự mẹ nó nại ma nại thao.

Liên tục 3 cái mặt trời lặn mọc, Thẩm Dục Hàn chỉ ngồi một chỗ Tây tử phủng tâm, lạc lệ thành sơn (ôm gối khóc nước mắt vón cục thành núi nhỏ chồng lên), vậy mà hai mắt không có khóc mù. Đã vậy càng lấy lệ tẩy mặt hai mắt từ mắt lồi biến về bình thường càng tẩy càng long lanh, càng tẩy càng trong suốt. Sắc mặt cũng so với khi hắn mới đến hồng hào nhiều.

Chẳng biết đây là cái định lý lôi ở xó nào ra, càng ngẫm càng thấy phi lý.

Chẳng lẽ khóc còn có tác dụng mỹ dung dưỡng nhan không thành?

Vốn căn nhà của Diệt Hàn thượng thần cũng tính là xây ở nơi phong thanh thủy tú, bố cục vô song. Nhưng bị Diệt Hàn thượng thần cùng Thẩm Dục Hàn hai tên phá cho nát bét. Nước mắt càng tích càng nhiều, thần oán khí so lệ khí không biết đáng sợ hơn nhiều ít, chẳng mấy chốc phạm vi mười dặm đất trời đã âm u thảm đạm rồi.

2748 cảm giác còn để Thẩm Dục Hàn khóc lâu nữa, nơi này hẳn sẽ tự dưỡng thành con oán quỷ.

Hơn nữa, để ký chủ khóc mãi, bản thân nó cũng không đành lòng.

Lại nói Thẩm Dục Hàn, thật ra hắn cũng không có sức khóc như vậy.

Hắn là thật sự mẹ nó muốn ngủ, muốn ngủ, muốn ngủ, chuyện quan trọng nói ba lần. Nhưng ngủ không được nha.

Mỗi lần ngáp ngủ, trong lòng ủy khuất lại rơi giọt lệ, lại ngáp, lại rơi lệ. Hiện tại đến đứng lên hắn cũng không có sức nữa, nghĩ nghĩ, đời hắn có khi nào bất lực hơn lúc này nữa không? Không có, lại ủy khuất, lại rơi lệ.

Tự giác đuối lý, 2748 thật ra ba ngày này vừa mang tính chất bồi thường vừa mang tính khó hiểu ngồi cạnh Thẩm Dục Hàn. Nó không hiểu không ngủ có thật sự đáng sợ đến vậy sao?

Đây là thần thể! Thần thể! Thần thể!

Chuyện như vậy có phải ai muốn cũng có đâu? Ký chủ của nó có cần phản ứng thái quá như vậy sao?

Sau đó nó cũng thức.

Mỗi lần buồn ngủ lên, 2748 liền đi nhảy bát nước cho tỉnh táo.

Sau đó hôm nay là ngày thứ ba, vốn nó là một cái nắm trắng muốt nay cũng biến đen kịt xám xịt, trên đầu cũng lượn lờ hai ba sợi hắc khí oán khí.

Đờ đẫn liếc Thẩm Dục Hàn sau đó lại nhìn trời rồi quay lại ngáp, 2748 thừa nhận, nó thật sự sai rồi.

Mất ngủ thật sự đáng sợ.

Mới 3 ngày nó đã không ra hình dạng, ngẫm lại tương lai 3 năm không ngủ, 2748 hoài nghi không rõ nó thật sự có thể tồn tại đến lúc đó sao? Khả năng nghẹn nghẹn nghẹn biến thái luôn đi.

A a a a a, nó cũng muốn ngủ quá...

Muốn ngủ...

Chủm!

Vừa lim dim, 2748 đã ngã vào bát nước, nó vội vàng ngụp lặn nổi lên.

Mẹ nó, khổ sở quá...

6.2. Giải pháp của 2748

[Ký chủ, ký chủ!]

Nhổ ra một ngụm nước, 2748 kêu gọi Thẩm Dục Hàn.

"=...="

Thẩm Dục Hàn hai mắt đờ đẫn nhìn sang.

[Chúng ta đi tìm nam nữ chủ, có họ ký chủ sẽ ngủ được!]

"Ha..."

Thẩm Dục Hàn chép miệng.

Vậy thì thế nào?

Ngủ 1 phút sau đó nhận dằn vặt nhiều hơn?

Huống hồ, hắn không có sức đứng lên nữa, mỏi mệt quá.

Dùng cái cụm từ "thân tàn ma dại" để hình dung hắn lúc này quả thực cũng không kém chút nào. Còn không phải thân thể tàn khuyết (thiếu ngủ) cả người tê ma, ý chí dại dột sao?

Nửa tiếng sau đó, Thẩm Dục Hàn thở dài đứng lên lết đi kiếm quần áo tắm rửa đi.

Nghĩ kỹ thì dù cho được ngủ nửa phút cũng khá hơn một giây cũng không ngủ được đi.

Mặc dù thân hình đã gầy đến không ra hình người nhưng Thần thể vẫn thể hiện ưu thế của nó.

Ưu điểm là dù cho thân tàn ma dại, Thần tính vẫn có thể chống ra chút cao quý ưu nhã cho dù nó cũng chẳng làm được cái mẹ gì.

Tìm trong trí nhớ số điện thoại của dịch vụ dọn nhà, Thẩm Dục Hàn bấm gọi người.

Thời đại này linh khí thiếu thốn đến đáng thương, ngay cả hắn cũng duy trì không được.

Thật ra làm một Thượng cổ thần linh, nói Diệt Hàn thượng thần không có cái gì lót đáy hòm là không có khả năng.

Nhưng dùng hôm nay còn ngày mai, còn về sau rất nhiều năm tháng, ai biết sẽ có cái gì xảy ra. Đến lúc đó thì chạy trời không khỏi nắng.

Càng chưa kể, vấn đề duy nhất mà hắn gặp phải là giấc ngủ. Chuyện này giống như là tâm ma vậy, vượt qua một đường bình yên, không vượt qua liền cứ như vậy bị năm tháng tiêu ma cho đến hôi phi yên diệt.

Nếu được lựa chọn thà rằng hắn chọn tâm ma, muốn ngủ không ngủ được thống khổ người thường không mấy người có thể hiểu được. Chưa kể ngươi hiểu cũng chẳng làm được cái mẹ gì, ngươi đâu có sống cả trăm tỷ năm như hắn đâu mà so bì.

Tại thế giới này ngoài việc sống cho hết ba năm, Thẩm Dục Hàn liền không có gì phải làm.

Đối với nam nữ chủ Thẩm Dục Hàn biết đến cũng không nhiều.

Mà sự thật thì hắn cũng không có quá nhiều tâm sức quan tâm xem họ làm chuyện gì kinh thiên động địa. Điều duy nhất hắn cần ở họ trước giờ không thay đổi: Hắn chỉ muốn ngủ!

[Ký chủ, ngươi muốn bắt nam chủ hay nữ chủ?]

Đậu trên vai Thẩm Dục Hàn, 2748 hai hõm mắt đen thui nhìn ngoài cửa đứng nam nữ chủ.

Thẩm Dục Hàn lúc này đang ngồi trong quán cà phê, ánh mắt u buồn nhìn nam nữ chủ đang nói nói cười cười ngoài cửa.

Hắn thậm chí chỉ biết đó là nam nữ chủ, mặt mũi ra sao chắc hẳn là không kém, ít nhiều cũng là thiên địa sủng nhi. Hắn không quan tâm.

"Xem tiện bắt ai liền bắt ai đi..."

Uống cốc cà phê nguyên chất đắng chát, Thẩm Dục Hàn khẽ thở dài. Quán này lừa đảo khách hàng, chẳng thấy tỉnh táo hơn chút nào.

Mà hắn cũng không nghĩ lại tình trạng của hắn thuốc tiên cũng không giúp được.

Không đợi bao lâu, nam nữ chủ dắt tay nhau đi vào quán cà phê.

Thẩm Dục Hàn thấy họ đi lại gần, thả cà phê xuống ra vẻ lơ đãng đứng lên đụng phải nữ chủ.

"A!"

Nguyễn Hằng vốn đang cùng Bùi Lục Vinh nói chuyện đột nhiên bị người đụng, cả người ngã về phía sau.

"Mimi!"

"Không sao!" Nguyễn Hằng vịn lấy tay Bùi Lục Vinh đứng vững.

Nhìn lại thì cũng không biết phải nói người kia như thế nào nữa.

Bùi Lục Vinh vốn đang tức giận cũng không biết phải làm gì trong trường hợp này.

Thẩm Dục Hàn đụng phải Nguyễn Hằng (nữ chủ), trong đầu giống như kêu tạch một cái, hắn hoàn toàn lịm ga tắt máy nằm gục trên sàn.

"Ey, ngươi không sao chứ?"

Bùi Lục Vinh đá đá người nằm trên sàn, ăn vạ cũng không nên ăn vạ đến nơi này đi.

Đáng tiếc, lúc này Thẩm Dục Hàn tỉnh không đến.

Tuy rằng quán cà phê vào buổi sáng sẽ tương đối vắng khách nhưng vẫn có khách nha. Mọi người xung quanh thấy có chuyện ánh mắt đều tập thể nhìn về phía bọn hắn.

"Vinh, làm sao bây giờ?" Nguyễn Hằng bị mọi người nhìn chằm chằm có chút run. Dù sao đụng người cũng là nàng.

Làm sao giờ? Đỡ người chứ làm sao bây giờ?

Bùi Lục Vinh trong lòng hận đến ngứa răng nhưng vẫn tiến lên lay Thẩm Dục Hàn.

Đúng lúc này, kỳ hạn 1 phút cuối cùng cũng đến cuối.

Thẩm Dục Hàn đụng phải nữ chủ, bất tri bất giác liền chìm vào giấc ngủ. Cả người giống như bị ngọn núi đè nặng không thể nhúc nhích bỗng chốc nới lỏng một chút, có thể rung người một chút. Dù chỉ là nhỏ tí tẹo, Thẩm Dục Hàn cũng cảm thấy thoải mái đến không được.

Sắc mặt hắn bên ngoài vốn tái nhợt cũng thoáng chút hồng hào đầy đặn lên một tia.

Nhưng người ta thường nói, thời gian vui vẻ thoải mái thường qua rất nhanh, quả thực, Thẩm Dục Hàn còn chưa hưởng thụ đủ đâu, đầu óc liền bắt đầu tỉnh táo lại. Cảm giác giấc ngủ đang dần dần rời xa, Thẩm Dục Hàn nóng nảy đến đỏ mắt.

Làm cái gì nha, cho ta ngủ thêm chút nữa, chỉ một chút thôi...

"Ngươi làm gì?"

Thẩm Dục Hàn mở mắt nhìn Bùi Lục Vinh.

Hắn quyết định sau này ai dám làm phiền hắn ngủ hắn sẽ cùng người đó liều mạng. Chẳng lẽ không biết giấc ngủ của người khác có bao nhiêu quan trọng sao?

Bùi Lục Vinh thấy hắn hốc mắt đỏ bừng, hai mắt rưng rưng cũng có chút chột dạ.

Người này sẽ không là thất tình cái gì đi.

"Ta nói, ngươi đừng nằm trên mặt đất ăn vạ được không?"

"Vậy làm phiền ngươi đỡ ta lên bàn."

Thẩm Dục Hàn đương nhiên nhìn Bùi Lục Vinh.

"..."

Người này quả thực là quá mức tự cho là đúng.

Nhưng làm sao được, cái cảm giác chột dạ khiến Bùi Lục Vinh phá lệ đỡ Thẩm Dục Hàn ngồi vào bàn.

Vừa chạm đến mặt bàn, Thẩm Dục Hàn liền ôm đầu nằm úp sấp không động đậy.

"Quái nhân!"

Nguyễn Hằng cùng Bùi Lục Vinh chỉ có thể nhận xét như vậy sau đó tay nắm tay rời đi.

6.3. Niềm vui bất ngờ

Đối với Thẩm Dục Hàn mà nói, nam chính hay nữ chính đều không có khác biệt, hai người đều chỉ là công cụ để hắn đi vào giấc ngủ mà thôi.

Nhưng hiển nhiên, đối với thiên địa mà nói, nam chính cùng nữ chính vẫn luôn có sự phân biệt đối xử rành mạch. Đôi lúc có hay không nam (nữ) chính đều không sao cả, đôi lúc lại cần cả hai cùng tồn tại.

Giống như trường hợp này.

Cùng lúc đụng chạm tới nam nữ chính, Thẩm Dục Hàn đụng nữ chính ngủ 1 phút, đụng nam chính ngủ 3 phút. Cái này quả thực là niềm vui ngoài ý muốn được không.

Chỉ với 4 phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, khí sắc của Thẩm Dục Hàn cũng đã khá hơn hẳn.

Ít nhất hắn từ một cái xác chết trôi của tên nghiện ngập biến thành tên nghiện nặng, đó cũng là sự cải thiện đáng kể.

Nói thật người quá cái gì đều không tốt, Thẩm Dục Hàn lúc này gầy guộc đến mức đáng sợ có vẻ đáng khinh. Nếu không phải có Thần thể kỹ năng đặc biệt chống chút mặt mũi, vừa rồi nam nữ chủ đã ném hắn vào trại tạm giam hoặc cho người băm nuôi cá.

Đúng vậy, thế giới này nam nữ chính chính là hung tàn như vậy.

Một người là con gái trùm mafia khét tiếng, người còn lại là hắc đạo đế vương. Không có người nào là bình thường cả.

"Muốn sống thật là khó!"

Thẩm Dục Hàn ngáp nói.

[Đúng vậy nha...]

2748 ôm cốc cà phê thẫn thờ nói.

Đã quyết tâm cùng ký chủ đồng cam cộng khổ nó chỉ có thể cường chống. Lúc này 2748 là thật sự hối hận. Bản thân nó khó chịu một, vậy chịu đựng cảm giác này gấp trăm ngàn lần ký chủ có bao nhiêu khổ sở nha?

Thật ra lúc này Thẩm Dục Hàn cũng không đến mức khổ sở như 2748 nghĩ.

Hắn để ý thật ra là phải chăng thời gian ngủ của hắn được quyết định bởi cách tiếp xúc với nam nữ chủ?

Hoặc là hắn thiếu một cái hình người gối ôm mới có thể ngủ?

Tình huống chủ quan luôn là tuân theo những gì kịch bản cho, bởi vì trong kịch bản Diệt Hàn thượng thần tiếp xúc với nhân loại cũng chỉ có nam nữ chủ. Cho nên bản năng hắn liền đi tìm nam nữ chủ.

Nếu không chỉ nam nữ chủ có chức năng ru ngủ đâu?

Thẩm Dục Hàn nghĩ nghĩ cuối cùng đi thử thời vận.

Sờ sờ túi, Thẩm Dục Hàn móc ví kiểm tra.

Rất tốt, tiền sung túc, thẻ tín dụng hắc kim cương, kim cương, bạch kim, hoàng kim... có đủ. Thật may là làm một vị thần, Diệt Hàn thượng thần chưa kém đến mức hỗn áo rách quần manh ngủ đầu đường.

Tìm người ôm thử tốt nhất không ngoài quán bar, hội sở...

Nghĩ đến quán bar, nơi đó ngư long hỗn tạp, nói thật không là chuyện tốt. Hơn nữa, người cũng không được đến mức nào có thể đập vào mắt. Bù lại là có rất nhiều người.

Hội sở người cao cấp nhưng cái gì cũng đến xem xét...

Vẫn là đi trước quán bar đi.

Thẩm Dục Hàn tự biết bộ dáng của hắn hiện tại cũng không phải quá ưa nhìn.

--------

"Thế nào? Leo lên Vinh thiếu liền coi thường ca?"

Bên trong ghế lô xập xình nhạc mạnh ngồi ngồi đứng đứng hai bát người khí thế cân sức ngang tài.

Trái ôm phải ấp hai nữ nhân nùng trang diễm mạt quần áo hở hang, mặt mũi hung ác tục tằng hán tử mở miệng cười khẩy. Hắn là Hán Tử, nhân xưng Hán ca, bang chủ của Hán Sơn bang.

Hán Tử mặt ngoài là bang chủ nhưng trong tối lại là một trong mười hai sứ đồ, trợ thủ đắc lực của Bùi Lục Vinh.

Trước mặt hắn lúc này là Hoa Thiên Quân, tân tấn hắc mã, người thanh niên này bằng vào năng lực trác tuyệt đi vào Bùi Lục Vinh mắt.

"Hán ca nói đùa. Ai không biết Hán ca là người Vinh thiếu coi trọng nhất chứ?" Hoa Thiên Quân cười đáp không siểm nịnh cái gì.

Hán Tử nhìn hắn cái dạng này mặt ngoài tức giận trong lòng cũng đã cân nhắc rất nhiều.

Làm cái này hành, có cái hành này quy củ.

Càng là coi trọng càng không dễ dàng tin tưởng.

"Vậy thì uống! Đừng nói ca mời rượu chú lại không tiếp!"

"Quân ca!"

"Đùng uống!"

Mấy đàn em đứng sau Hoa Thiên Quân lo lắng nói.

Hôm nay đúng là Hồng Môn Yến.

Ai không biết độc môn rượu của Hán ca là thứ giết người chứ.

Hoa Thiên Quân nhìn đàn em khẽ lắc đầu cầm lấy chai rượu uống lên.

----------

Thẩm Dục Hàn chen lấn trong đám người, đầu đau muốn nứt.

Vốn đầu óc của hắn đã không tỉnh táo, đến quán bar, nhạc bùm bùm đèn lập là lập lòe làm hắn choáng váng ghê tởm đến phát sợ. Nơi này người lại càng nhiều, mùi mồ hôi lẫn nước hoa rẻ tiền xông vào mũi khiến hắn chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn.

[Ký chủ, ký chủ... Ngươi không sao chứ?]

2748 vội muốn chết.

"Không sao!"

Thẩm Dục Hàn gương mặt tái nhợt cố chen ra khỏi đám người.

Khó chịu, thật sự rất khó chịu.

Nếu biết trước kết quả là cái dạng này hắn đã không đến quán bar.

Mơ mơ hồ hồ lảo đảo rời khỏi đám người, Thẩm Dục Hàn đụng đến một người, hai người va vào nhau lăn thành một đoàn.

Chóp mũi là mùi hoa nhè nhẹ thanh thản có chút giống hương hoa nhài cũng có chút giống mùi hoa sen.

Thật thoải mái, buồn ngủ quá.

Bản năng, Thẩm Dục Hàn ôm lấy người kia, văng ra cái kết giới sau đó chìm vào hắc ám.

----------

"Hán ca, người chạy mất!"

Một tên đàn em cúi đầu báo cáo.

"Chạy cũng không đi được bao xa, tìm đi!"

Hán Tử ung dung cười nói, hai mắt lập lòe hung ác.

6.4. Hoa Thiên Quân

Nếu thế giới này là một quyển tiểu thuyết thì nó là một quyển tiểu thuyết hắc ám. Thế giới này nam nữ chủ đều không phải là người tốt.

Nam chủ Bùi Lục Vinh làm hắc đạo đế vương bản thân hắn chưa chắc giết được nhiều ít người thế nhưng chết vào mệnh lệnh của hắn lại có thể nói là thi sơn huyết hải. Nữ chủ Nguyễn Hằng biệt danh Mimi cũng không phải cái loại này thiên chân thiện lương, yêu thích hồng phấn mà là một đóa thịnh thế huyết liên hoa.

Hai người liên thủ quả thực tạo nên một cái nhân gian địa ngục.

So với những cái khác nam nữ chủ vì tình yêu của mình hi sinh nam nữ xứng hi sinh gia tộc, hi sinh các loại pháo hôi tính cái gì? Vì đúc tình yêu của Bùi Lục Vinh và Nguyễn Hằng thế giới này bị họ cày xới không khác Đại chiến thế giới là bao. Có thể nói may mà bọn họ bị giam ở trên Trái Đất, nếu họ ở tinh tế đế quốc, họ tai họa là loại chủng tộc diệt sạch chứ không phải Đại chiến thế giới.

Trong thế giới này đại phản phái chính là người đang nằm trong lòng Thẩm Dục Hàn lúc này. Đúng vậy người kia là Hoa Thiên Quân.

Lúc này Hoa Thiên Quân đã bị Thẩm Dục Hàn mang về nhà.

Hoa Thiên Quân sinh ra trong gia đình quân chính thế gia. Nếu nói Bùi Lục Vinh là hắc đạo đế vương vậy thì Hoa Thiên Quân chính là bạch đạo thái tử.

Hoa Thiên Quân từ 12 tuổi đã rời nhà lang bạt, trầm trầm phù phù đến nay đã 28 tuổi mới có thể cơ bản lấy được Bùi Lục Vinh tín nhiệm bắt đầu bước vào tầng lớp cao tầng. Hắn mục tiêu vẫn luôn minh xác đó chính là lật đổ Bùi Lục Vinh.

Đáng tiếc đến cuối cùng Hoa Thiên Quân thất bại.

Nhìn người thanh niên cuộn tròn trên giường hai tay ôm bụng, gương mặt tái nhợt, Thẩm Dục Hàn hơi hơi thở dài đem người ôm lấy. Bàn tay hắn đặt lên bụng Hoa Thiên Quân xoa nhẹ, một chút ánh sáng tỏa ra nơi tay hai người tiếp xúc thẩm thấu vào người Hoa Thiên Quân. Sau đó thần kỳ một màn xảy ra, Hoa Thiên Quân gương mặt dần dần dãn ra, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận.

Thẩm Dục Hàn ôm Hoa Thiên Quân bất tri bất giác liền vùi đầu vào bên vai người ta hít hít ngửi ngửi.

Người này thật sự thơm quá nga.

Mùi hoa thật thoải mái, thật dễ chịu, hắn thật sự rất thích. Ngửi ngửi liền cảm giác như ở ngày hè nằm dưới tán cây, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, thanh phong lướt qua mang theo nhè nhẹ hương hà hoa (mùi hoa sen), trên người rơi rụng vài bông hoa nhài trắng muốt... Cảm giác hưởng thụ khôn cùng, nga, buồn ngủ quá...

Bất tri bất giác liền ôm Hoa Thiên Quân ngủ đi qua.

Thấy Thẩm Dục Hàn ngủ, 2748 cũng đánh ngáp tắt máy đi ngủ.

Cuối cùng ký chủ cũng tìm được gối ôm vừa ý, nó cũng muốn đi ngủ nữa.

Đi ngủ Thẩm Dục Hàn cùng 2748 không thấy được thân hình của Thẩm Dục Hàn dường như khô mộc hồi xuân, từ khô quắt tái nhợt dần dần trở nên đầy đặn hồng hào, thậm chí còn tỏa ra nhè nhẹ thần tính.

Bị Thẩm Dục Hàn ôm ngủ Hoa Thiên Quân bất tri bất giác bị thần tính hấp dẫn chui vào trong lòng hắn ngủ càng say.

Nhiều năm như vậy đến, đây là lần đầu tiên Hoa Thiên Quân ngủ đến hạnh phúc như vậy.

Tác giả: Cái này là hội đồng những người mất ngủ tìm thấy nhau sau đó hạnh phúc ngủ cho đến vĩnh viễn.

Thẩm Dục Hàn (đạp bay tác giả): Cút đi! Đây không phải truyện Công chúa ngủ trong rừng! Còn ngủ đến vĩnh viễn đâu!

Hoa Thiên Quân (ngáp): Buồn ngủ quá!

Thẩm Dục Hàn (dụi mắt): Chúng ta đi ngủ!

Cho dù giấc ngủ có thoải mái đến mấy, cuối cùng cũng đến tỉnh lại.

Khi ánh sáng chiều tà chiếu vào phòng, Thẩm Dục Hàn dần dần tỉnh lại, thần tính bị hắn thu vào người không thấy, Hoa Thiên Quân cũng tỉnh.

"Thật thoải mái!"

Thẩm Dục Hàn ôm lấy Hoa Thiên Quân cọ xát.

Hắn thật sự siêu cấp thích người này. Thế giới này người này chính là duy nhất nha vừa thơm vừa mềm vừa ấm ôm vào lòng cũng vừa vặn nữa.

Vừa tỉnh táo lại Hoa Thiên Quân ngốc manh bị Thẩm Dục Hàn ôm lấy ăn đậu hũ, không những bị xoa viên niết vặn còn bị Thẩm Dục Hàn bất ngờ tập kích hôn mấy khẩu.

Hoa Thiên Quân: Đây là đâu? Ta là ai?

Nhưng không thể không nói, bị thần tính cải tạo Hoa Thiên Quân liền có một loại bản năng bị Thẩm Dục Hàn hấp dẫn. Ở bên Thẩm Dục Hàn hắn cũng cảm thấy thoải mái dễ chịu là được.

Rột rột...

Nghe tiếng bụng Hoa Thiên Quân kêu, Thẩm Dục Hàn có chút lưu luyến không rời thở dài.

Không được, người này là của hắn, trước đóng dấu đã.

Nghĩ vậy, Thẩm Dục Hàn đè lấy bả vai của Hoa Thiên Quân sau đó đến một nụ hôn sâu.

Thẩm Dục Hàn: Chết tiệt! Hôn càng thoải mái!

Rột rột...

Lại nghe tiếng bụng Hoa Thiên Quân kháng nghị, Thẩm Dục Hàn chán nản thả người.

"Đói sao?"

Hoa Thiên Quân bị hôn mơ mơ màng màng gật đầu.

Cho đến khi một lần nữa bị Thẩm Dục Hàn ôm lấy muốn lâm vào giấc ngủ say, Hoa Thiên Quân cũng chưa lấy lại tinh thần rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Mơ mơ màng màng ăn cơm, mơ mơ màng màng bị hôn, mơ mơ màng màng bị đưa vào phòng tắm ăn sạch, mơ mơ màng màng liền bị mang về giường lăn qua lộn lại bị ăn từ trong đến ngoài. Cuối cùng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Thật ra không chỉ có Hoa Thiên Quân mơ màng hồ đồ, bản thân Thẩm Dục Hàn cũng là như vậy.

Cũng không trách được hắn tiến triển quá nhanh, sinh vật luôn tự có bản năng cầu sinh, thân thể của Diệt Hàn thượng thần chính là tình huống như vậy.

Phải nói nhiều năm mất ngủ khiến thân thể này giống như là sợi dây bị kéo căng không biết lúc nào sẽ đứt. Đột nhiên tìm được đường sống trong chỗ chết, thân thể liền tự động tìm mọi cách tự cứu chữa. Thẩm Dục Hàn cùng Hoa Thiên Quân chính là trong tình huống như vậy bị khống chế.

Nếu không hai vị này muốn nhắc lên quan hệ, thật sự là khó như lên trời.

Những ngày kế tiếp, ngoài ăn cùng vệ sinh cơ bản, Thẩm Dục Hàn cùng Hoa Thiên Quân chính là ở (bị) ngủ cùng đi ngủ quá trình. Một ngày 23 tiếng ở trên giường cảm giác không cần quá tuyệt vời nha.

6.5. Thiên đạo

Trong trí nhớ của Diệt Hàn thượng thần, thượng cổ thời kỳ Thiên đạo vẫn đứng ra quản lý trật tự thiên địa. Chỉ là không rõ từ lúc nào Thiên đạo liền không còn xuất hiện trước mắt Thần chỉ.

Sau này nhắc đến Thiên đạo liền biến thành một loại trật tự thiên địa mà không phải bản thân Thiên đạo chính mình.

Thiên đạo bản thân không phải Thần nhưng lại hơn hẳn thần. Hắn là một viên Ngọc hóa hình.

Nhiều năm đến vậy, đột nhiên gặp lại, Thẩm Dục Hàn đối với Thiên đạo không có cảm giác Tha hương gặp cố tri mà chỉ có cảnh giác. Đơn giản thì hắn cũng không hẳn là Diệt Hàn thượng thần.

“Ta không nghĩ tình huống này thích hợp gặp mặt!”

Vốn đang cố gắng mài nhỏ ngọn núi đè lên tu vi của hắn, Thẩm Dục Hàn liền bị Thiên đạo kéo đến nơi này. Hắn không rõ nơi này là nơi nào. Toàn bộ không gian một màu xám đen bất tường.

{Thỉnh nhữ giúp ngô!}

Thiên đạo mặt vô biểu tình mắt vô gợn sóng nhìn hắn nhưng trong giọng nói lại tình chân ý thiết thỉnh cầu. Đó là một cảm giác rất kỳ lạ.

{Ngô nhìn đến nhữ cứu giúp rất nhiều thế giới! Thỉnh nhữ giúp ngô!}

Thiên đạo lại một lần nữa thỉnh cầu.

Thẩm Dục Hàn nhíu mày.

Nói cứu vớt thế giới thực chất thì hắn cũng tự nhận là không vĩ đại cũng không có năng lực lớn đến vậy. Đừng nhìn hắn vô tri vô giác đi cứu vớt thế giới, bản chất thì Thẩm Dục Hàn hắn không phải chúa cứu thế, hắn cứu vớt chỉ có bản thân hắn mà thôi.

Dường như nhận thấy được sự kháng cự trong lòng Thẩm Dục Hàn, Thiên đạo bi thương rơi một giọt nước mắt.

Thẩm Dục Hàn chỉ cảm thấy dường như bị thứ gì đó trùng kích, bi thương cuồn cuộn, bất tri bất giác nước mắt rơi như mưa.

{Thỉnh nhữ giúp ngô! Cứu cứu thế giới này! Cứu ngô!}

Từng luồng khí xám đen từ trong không gian trào ra cuốn lấy Thiên đạo. Thẩm Dục Hàn chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên đạo bị luồng khí xám đen nuốt lấy, bên tai văng vẳng một lại ba lần thỉnh cầu.

----------

“2748, thế giới này rốt cuộc gặp phải vấn đề gì?”

Thẩm Dục Hàn đứng trong không gian tiềm thức hỏi 2748.

[Thế giới này không có vấn đề gì hết!] 2748 trả lời.

“Thật sao?”

[Đúng vậy.]

Có thể có vấn đề gì đâu?

Sinh lão bệnh tử mà thôi.

Bất kỳ thứ gì chỉ cần tồn tại liền đều ở tiêu vong, khác biệt liền ở chỗ sớm hay muộn. Thế giới này đang bị cắn nuốt, cũng chính là đang dần dần tử vong. Mà sợ chết đều là một loại tâm tính chung. Cũng không trách nó tìm đến ký chủ cầu cứu.

“Ta có thể loàm gì không?”

Bất tri bất giác Thẩm Dục Hàn liền hỏi.

[Ký chủ chỉ cần làm chính mình là được rồi.]

Quả thực, 2748 cũng không trông chờ quá nhiều.

Mệnh cách thứ này luôn là thực kỳ lạ.

Ký chủ của những hệ thống khác luôn phải có mệnh cách loại nào đó mới bị chũng nó tuyển chọn. Cái gì đế vương, phượng mệnh, quý nhân nha rồi là tổng tài, nho thương, pháo hôi…. lung tung rối loạn một đống lớn, tất cả đều có số phận định sẵn cùng với thiên đại cơ duyên mới có.

Đối với ký chủ của nó, lạn mệnh một cái nhưng lại phúc duyên thâm hậu. 2748 dắt Thẩm Dục Hàn chạy các nơi cũng không thấy nó yêu cầu ký chủ làm cái gì liền nhiệm vụ hoàn thành. Lý do liền giống như một cái điểm đòn bẩy hoặc là một hòn đá ném vào hồ, bản chất đi cả hai thứ đó đều chẳng là cái gì cả nhưng đem chúng đặt ở đúng điểm, tác động sinh ra liền có thể tạo nên sóng gió ngập trời.

2748 chỉ cần đem ký chủ ném vào thế giới nhiệm vụ, Thẩm Dục Hàn chỉ cần ăn cùng ngủ, chơi vui vẻ nhiệm vụ cũng tự động thành công.

Đối với việc nhiệm vụ hoàn thành như thế nào… cái này nó cũng không biết được, chỉ có thế giới ý chí mới biết. 2748 thực sự thì cũng không quá quan tâm quá trình, nó chỉ nhận kết quả là ký chủ vui vẻ liền tốt rồi.

……..

Thẩm Dục Hàn lấy lại tinh thần sau đó kinh hãi.

“2748, đây là chuyện gì? Tại sao ta không điều khiển được thân thể?”

Vốn đã biết thân thể không thuộc về chính mình, thế nhưng hiển nhiên chủ sở hữu đã đi đời nhà ma. Vậy hiện tại là ai điều khiển cỗ thân thể này?

Thẩm Dục Hàn tự động bỏ qua màn ảnh thiếu nhi không nên xem đang diễn ra trên giường.

Làm cũng đã làm, biết cũng đã biết, từng trải qua 11P hiện trường thối nát, Thẩm Dục Hàn không cảm thấy trường hợp này có gì có thể làm hắn bối rối hơn thân thể mất kiểm soát.

[Ký chủ xin chờ một lát!]

2748: Mua ha ha ha, ngàn năm một thủa anh hùng, ký chủ vậy mà cũng có cầu với ta! Thời khắc này đáng để ghi nhớ! Ngày này tháng này năm nọ, bổn thống đạp ngũ sắc tường vân đến giải cứu ký chủ. Đừng sợ, bổn thống đến đây!

2748 nỗi lòng sôi trào tiến lên.

Thẩm Dục Hàn: …

“...”

“......”

“.........”

+n “...”

Hệ thống đâu rồi?

“2748? Ngươi ở đâu?”

“2748 đã chết chưa?”

Sau ba cái mặt trời lặn rồi lại mọc, Thẩm Dục Hàn cuối cùng cũng chờ đến 2748 trở về.

Đương nhiên, lúc đi 2748 khí phách anh hùng (Tráng sĩ một đi không trở lại), hiện tại bò ngược lại cẩu hùng một con.

2748 lúc này không còn là nắm trắng muốt mà là đông tím một góc tây bầm một khối, nhìn có bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu thảm thiết.

[Oa hu hu hu, ký chủ, bổn thống đau quá!]

Nhìn cái nắm bánh bao rụng nước mắt, Thẩm Dục Hàn không có đồng tình tâm thầm nghĩ, giọng còn to lắm chưa chết được.

2748: …

Ký chủ thật tệ, không biết an ủi nhân gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro