Chương 122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Lesillny

Thính giác của thú nhân rất tốt, nam nhân trong bụi rậm cảm ứng được bước chân của Huyên Huyên đang gần tới mình . Hắn sợ hãi lấy tay che chắn lấy hạ thân vẫn đang còn cứng ngắc của mình.

Huyên Huyên cau mày, nhanh chóng tiến lại gần bụi rậm. Đôi mắt nhìn chăm chăm vào bên trong, như muốn nhìn xem thứ bên trong bụi là gì.

Cô vươn hai tay ra, chân trụ vững trên mặt đất. Dồn lực xuống hai tay túm chặt nam nhân trong bụi rậm, quăng hắn bay thẳng xuống hồ.

[...] Cảnh báo, ký chủ có hành vi bạo lực nam chủ . Cảnh báo mức độ 1 .

Huyên Huyên :" Hệ Thống, mi nói vậy ta mới quăng là nam chủ?"

Hệ Thống không trả lời Huyên Huyên, mà thẳng thắn phát nhiệm vụ.

[...] Xin mời ký chủ thực hiện nguyện vọng của Trác Dư Nhiên.

Âm thanh hệ thống không ngừng, xoay chuyển trong đầu của Huyên Huyên. Cô liếc đôi mắt cứng ngắc, nhìn nam nhân mới bị quăng xuống hồ.

Lúc này Trác Dư Nhiên bị nước hồ làm cho tỉnh thần, hắn sợ hãi không dám bò lên bờ. Hai tay che chắn hạ thân.

Hắn không biết giống cái này, lấy đâu ra sức mạnh để quăng ngã hắn .

Huyên Huyên tới lại gần hồ nước, ánh mắt cảnh giác nhìn xuống mặt hồ. Cô thật muốn cười tới rơi nước mắt, tên nam chủ này định làm người cá sao?

" Ngươi xác định không muốn lên trên bờ ? :" Huyên Huyên lên tiếng nhắc nhở, ngữ điệu có chút thích ý xen lẫn.

Trác Dư Nhiên nghe thấy lời nói của Huyên Huyên, hắn hơi thò đầu lên khỏi mặt nước. Khóe miệng giật giật .

Hắn đang sợ giống cái này sao? Giống cái này chỉ dùng tay đã quăng hắn bay xa. Nói không sợ, quả thật là tự lừa dối bản thân mình.

Vũ Thiên đại lục này thật kì quái, loạn hết rồi. Giống cái bây giờ đều mạnh bạo như vậy sao?

Huyên Huyên nhíu mày, nhìn gương mặt đơ như tượng của Trác Dư Nhiên. Rốt cuộc tên nam chủ này đang suy nghĩ cái gì?

" Ngươi, còn không mau lên đây? "

Huyên Huyên tiến lên phía trước một bước, ngữ điệu lạnh dần. Thì Trác Dư Nhiên lại thụp đầu xuống, còn có thể nhìn thấy hắn hơi lắc đầu.

Một hồi sau, hắn mới hơi mấp máy môi. Lí nhí nói từng chữ, Huyên Huyên phải vểnh tai lên mới nghe rõ hắn muốn nói cái gì.

" Cô.... cô... nương...cô còn chưa có.... mặc y phục......

" Ta không... không.. dám lên :"

Dứt lời Trác Dư Nhiên thụp đầu xuống nước.

Huyên Huyên giật mình nhìn xuống dưới thân thể mình, toàn thân không một mảnh vải. Ban đầu có hơi kinh ngạc, sau đó biểu cảm trở lại bình thường.

Trước sau gì cũng vắt cạn tên nam chủ này, hắn có thấy hết thì có làm sao?

Tích tắc trong đầu Huyên Huyên lóe ra một ý tưởng, nhân lúc này vắt cạn nam chủ cũng không tệ đâu.

Huyên Huyên thích trí, tiến thêm. một bước tới miệng hồ nước. Cô nhìn chăm chú bóng người đang lặn dưới hồ.

" Ừ ! Ngươi đã thấy hết rồi còn muốn trốn sao? Mau trở lên, ta muốn ngươi chịu trách nhiệm.

Trác Dư Nhiên :"......"

Tức khắc Trác Dư Nhiên nổi lên khỏi mặt hồ. Toàn thân ướt sũng chậm rãi đi lên. Hai mắt rũ xuống không dám nhìn Huyên Huyên.

Giống cái này nói hắn chịu trách nhiệm là không sai, bởi vì hắn nhìn thấy hết từ đầu tới chân. Đại ca cũng có dặn, làm sai phải biết nhận lỗi.

Trác Dư Nhiên rụt cổ, nghiêng đầu về hướng khác tránh né ánh mắt câu dẫn của Huyên Huyên. Hắn nhất định sẽ chịu trách nhiệm, nhưng giống cái này định làm cái gì?

Tuy hắn là thú nhân, nhưng bản tính rất nhát gan. Trác Dư Nhiên cảm thấy, sau sự việc này. Lần sau hắn sẽ không đơn độc tự ý ra khỏi làng một mình nữa.

Lúc này Huyên Huyên con chưa biết nhược điểm của Trác Dư Nhiên. Cô chỉ thấy một nam nhân thân cao 1m90 , gương mặt điển trai.

Ngũ quan tuấn dật Mày kiếm, mũi thẳng. Đôi môi mỏng . Mái tóc được cột cao, cố định bởi sợi vãi màu đen

Bộ dáng hơi dụt dè, đang tiến từng bước nhỏ tới chỗ cô. Hắn như vậy là có ý gì? không lẽ cô rất đáng sợ sao?

Trác Dư Nhiên cảm thấy mình đã đến đủ gần.Hắn khó khăn lên tiếng.

" Cô... cô... nương....mặc y phục của ta vào.....:"

Rứt lời , hắn cởi y phục ướt đẫm khoác lên thân thể lõa lồ, trắng nõn của Huyên Huyên.

Huyên Huyên hất y phục ướt của Trác Dư Nhiên ra. Đôi mắt phượng nheo lại, ngón tay tì lên lồng ngực rắn chắc của nam nhân trước mắt.

" Ngươi, định khoác y phục ướt lên người ta ?

" Ta cảm thấy, có thứ tốt hơn . Ấm áp hơn là y phục của ngươi...

Ực~~~

Trác Dư Nhiên tá hỏa, nơi lồng ngực tê ngứa. Hắn nhịn không được mà nhìn ngon tay xinh xắn đang vân vê vẽ vòng trên khuôn ngực của mình.

" Cô... cô... nương! thứ cô nói là.... là.. gì?

"Dĩ nhiên là ngươi : " Huyên Huyên rứt khoát trả lời, không cần nghĩ ngợi nhiều.

Toàn thân Trác Dư Nhiên tê cứng, hắn thật sự không dám đối diện với giống cái này. Hắn muốn chạy trốn.

Nhưng từ nhỏ, trong đầu hắn đã được dạy dỗ. Phải bảo vệ giống cái, giống cái ở làng rất trân quý.

Cho dù giống cái trước mặt hắn bây giờ, rất bạo lực và không có tiết tháo. Hắn cắn răng lựa chọn " Đối mặt " .

Trác Dư Nhiên thở hắt ra, hai mắt nhắm lại. Trưng ra bộ dạng, liều chết xông lên. Để tùy ý Huyên Huyên xử trí.

Huyên Huyên thấy nam chủ không nói gì, cô được nước lấn tới. Tay còn lại, mạnh mẽ kéo quần Trác Dư Nhiên Lại.

Thoáng chốc toàn thân Trác Dư Nhiên, như không có điểm tựa ngã xuống dưới nền đất. Trác Dư Nhiên hoảng sợ , hai mắt nhắm tới lợi hại.

Bàn tay nắm chặt thành quyền , mồ hôi vã ra như suối. Hắn không biết, giống cái này muốn làm gì? Muốn ăn thịt hắn sao?

Hai vú mềm mại cao ngạo tì sát lên bụng nhỏ của hắn, mông áp sát lên mũi . Ngón tay lưu loát cởi bỏ dây quấn quanh y phục. Lúc này hai người trong tư thế đầy mờ ám.

Trác Dư Nhiên bộp chộp trong lòng. Tuy hắn không mở mắt ra nhìn, nhưng mũi lại hít hà mùi hương ngọt ngào đang áp vào mũi hắn.

Hắn còn cảm nhận được sức ấm nóng, mềm mại cọ sát lên xuống liên hồi hồi đè lên hai cánh môi.

Bất giác hắn thèm khát được gặm, cắn vật mềm mềm, tỏa ra mùi hương ngọt ngào kia. Nhưng lương tâm không cho phép, hắn đang phải chịu trách nhiệm giữa giống cái này.

Huyên Huyên quay đầu lại nhìn Trác Dư Nhiên, quả thật cô rất muốn bật cười. Tên nam chủ lúc này, không khác gì bức tượng gỗ. Để mặc người trà đạp.

Cô nhanh chóng kéo bỏ y phục ra khỏi người Trác Dư Nhiên. Tức khắc côn thịt to lớn, gân guốc bật ra, hùng dũng vẫy chào Huyên Huyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro