Chương 28: Tỉnh rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Tôn đem Y La đã say như chết đưa về phòng, xoay người trở lại nhà ăn liền đem bia trên bàn cơm lấy đi toàn bộ.

"Cậu làm gì đấy!" Lão Lang khó hiểu nhìn về phía Mạc Tôn.

Mạc Tôn ngẩng đầu, phát hiện trong tay lão Lang còn có nửa lon bia thì tiến lên đoạt nốt.

"Hắc!" Lão Lang câm nín nhìn một loạt các thao tác của đồng đội, "Cậu tin cô ấy có thể giúp tôi gỡ bom ra sao?"

"Mặc kệ có phải thật hay không, cũng nên thử một lần." Mạc Tôn đem bia cất vào trong thùng, sau đó ôm cái thùng đi ra bên ngoài nhà ăn.

Lão Lang bất đắc dĩ, lúc này cũng không có tâm tình ăn cơm, chỉ có thể buông chiếc đũa đứng dậy rời khỏi nhà ăn. Anh không có đi theo xem Mạc Tôn rốt cuộc đem bia cất chỗ nào, mà lấy một điếu thuốc đi đến yên lặng ngồi ở dưới tàng cây cam trong sân.

Lúc này trời đã tối rồi, trong núi không có đèn nê ông chiếu rọi, sao trời có vẻ hết sức sáng ngời, lão Lang lười biếng dựa vào lưng ghế, châm điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lên sao trời.

Thời điểm Mạc Tôn đi tới, nhìn thấy chính là hình ảnh như vậy, rồi sau đó anh bước nhanh qua, đem điều thuốc trong miệng lão Lang cũng lấy đi.

"Ây, tôi nói cậu một vừa hai phải a." Rượu không cho uống thì thôi, hiện tại thuốc cũng không cho hút.

"Tôi biết đau đầu anh có thể nhịn, nhưng nếu muốn gỡ đạn ra nhất định phải làm giải phẫu, vì phòng ngừa các chỉ tiêu sức khỏe không đủ điều kiện, từ giờ trở đi nhịn cho tôi." Mạc Tôn vô cùng nghiêm túc nói.

"Cậu bỗng nhiên nghiêm túc như vậy, tôi thật là có chút không thích ứng." Lão Lang cười nói, "Bất quá đại ca, cậu có phải hay không quá lạc quan, đồ vật trong đầu tôi......"

Lão Lang dùng ngón tay chỉ đầu mình gằn từng chữ một nói: "Chính là một quả bom đã khởi động. Cậu gặp qua chuyên gia tháo gỡ bom nào, có thể phá hủy bom đã khởi động không?"

"Tôi cũng chưa từng thấy qua bom đã khởi động nhưng không có nổ." Mạc Tôn trả lời.

Bom tại sao không nổ, thật ra trong lòng hai người đều biết rõ. Lúc trước khi bom được cấy vào, đối phương cố tình đem chốt mở chèn ở đầu, như vậy bom không có cách nào hoàn toàn khởi động, cũng không có cách nào lấy ra được, cho nên mới duy trì tình trạng cân bằng quỷ di cho tới bây giờ.

Ba năm trước đây, thời điểm lão Lang kết thúc nhiệm vụ trở về cục An ninh quốc gia, quốc gia đã bố trí chuyên gia ngoại khoa đứng đầu cùng với chuyên gia tháo gỡ bom cùng hội chẩn, thậm chí khoogn dưới một lần phẫu thuật quan sát bom. Nhưng cuối cùng chuyên gia tháo gỡ bom đã kết luận, không thể lấy ra, một khi di chuyển thì sẽ nổ mạnh. Mà vì phòng ngừa theo thời gian trôi qua kíp nổ bị lỏng dẫn đến phát nổ, bác sỹ thậm chí còn tham gia cố định thêm kíp nổ.

Ba năm qua, mỗi lần thời điểm đau đầu ù tai, lão Lang dường như đều có một loại ảo giác có thể xuyên thấu qua da đầu chạm vào quả bom. Thời điểm nắng hè chói chang mồ hôi đầy đầu, anh cũng như cũ có thể cảm giác được trong đầu có một chỗ lạnh lẽo. Anh so với ai khác cũng muốn gỡ bom xuông, nhưng so với ai khác lại càng tuyệt vọng.

"Em gái Y La vừa rồi uống say." Đúng vậy, Y La vừa rồi uống say, cho nên lão Lang cũng không xem lời nói của một con ma men là thật sự.

"Vậy ngày mai chờ cô ấy tỉnh rồi hỏi lại một lần." Mạc Tôn quyết đoán nói.

Đúng vậy, một đạo lý đơn giản cỡ nào, nếu bạn hoài nghi lời nói của Y La, vậy chờ ngày mai cô ấy tỉnh thì hỏi lại một lần nữa không phải được rồi sao. Nhưng con người chính là như vậy, càng để ý sẽ càng thấp thỏm, cho dù là chỉ chờ có một buổi tối.

"Cậu đối với em gái Y La đúng là rất có niềm tin a." Lão Lang chợt cười nói.

"Tôi chỉ là không muốn buông tha bất kỳ một khả năng nào." Mạc Tôn trả lời.

"Được rồi," không lay chuyển được Mạc Tôn, lão Lang chỉ có thể thỏa hiệp, "Chúng ta đây cũng đi ngủ sớm một chút, sáng mai lấy trạng thái tinh thần tốt nhất đi nhờ chuyên gia tháo gỡ bom của chúng ta." Lão Lang cười từ trên ghế đứng lên.

"Anh đi đi, tôi chuẩn bị ít tài liệu."

Tài liệu? Mạc Tôn muốn chuẩn bị tài liệu gì, lão Lang không cần hỏi cũng có thể đoán được, đơn giản chính là những số liệu chính mình lúc trước đã kiểm tra ở cục an ninh quốc gia. Như vậy xem ra Mạc Tôn đối với kỹ thuật tháo gỡ bom của Y La không phải tin tưởng bình thường a.

Tồi tệ nhất chẳng qua lại một lần thất vọng mà thôi, lão Lang nhún vai, cũng không đi để ý tới hành động của Mạc Tôn, chính mình đi về phòng ngủ. Còn chuyện có thể ngủ thật sự hay không, đó là chuyện của chính anh.

=

Sáng sớm ngày thứ hai, Y La tỉnh lại giữa một mảnh tiếng chim hót, ánh mặt trời xuyên thấu qua cành cây chiếu ở trên giường, mơ mơ màng màng mở to mắt, Y La tựa hồ còn thấy chim chóc đang đứng ở cửa sổ vì động tác duỗi người của cô mà kinh hãi bay đi.

Tửu lượng của Y La thực sự kém, cho nên ngày hôm qua thật ra cô không uống nhiều rượu nhưng lại say, vì vậy cả một đêm ngủ ở đây, lại ngủ rấ ngon giấc. Sáng sớm tỉnh lại, không đau đầu cũng không còn say rượu, tinh thần rất tỉnh táo.

Rửa mặt xong, Y La ra cửa tuỳ ý đi bộ trong vườn trái cây, đến khi trở về, Y La cảm thấy cơm sáng đều có thể bỏ, đã ăn một bụng cam rồi.

Thời điểm Lão Lang thấy Y La, nàngtrong tay cô còn cầm nửa quả cam.

"Cam ăn ngon không?" Lão Lang hỏi từ rất xa.

"Ăn ngon, so với bên ngoài bán mười mấy đồng tiền một cân thì ăn ngon hơn nhiều." Y La cười trả lời.

Lão Lang đi đến trước mặt Y La hơi xúc động nói: "Đáng tiếc  cam này tôi bán không đến 5 mao tiền một cân cũng khôgn được."

"Không phải chứ." Y La thiếu chút nữa nghẹn, "Sao có thể a."

"Không có nguồn tiêu thụ a."

"Anh không có liên hệ siêu thị, tiệm trái cây gì đó sao?" Y La hỏi.

"Lười đến phiền." Lão Lang nói rồi đem đồ vật trong tay đưa qua, "Này, lão Mạc bảo tôi đưa cho cô."

"Đồng hồ? Cho tôi làm gì?" Y La kỳ quái nhìn đồng hồ trong tay lão Lang, đồng hồ này có chút kỳ quái, nói là đồng hồ phái nữ thì có chút to, nói là đồng hồ phái nam thì lại có chút nhỏ, toàn thân đều không phù hợp, nếu phải dùng một cái từ ngữ để hình dung nói, đó chính là xấu.

"Cô không biết?" Lão Lang có chút kinh ngạc, "Đây không phải do cô thiết kế sao?"

"Là radar dò tìm bom." Tiểu Tám đúng lúc nhắc nhở nói.

"A~~~" được nhắc nhở, Y La vội vàng giải thích nói, "Thì ra là radar dò tìm bom, bọn họ thay đổi hình dáng tôi thiếu chút nữa không nhận ra."

"Không có cách nào, cục anh ninh quốc gia có đôi khi yêu cầu chấp hành một số nhiệm vụ đặc thù, cho nên đồ vật trên người thoạt nhìn càng bình thường càng tốt." Lão Lang cười nói, "Nhưng mà, đến người thiết kế là cô cũng nhận không ra, xem ra bộ phận kỹ thuật lần này nguỵ trang rất thành công."

"Ha ha...... Đúng vậy." Y La chột dạ gật đầu, cũng không thể nói mình cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đồ thật a.

Tiếp nhận đồng hồ mang trên cổ tay, Y La lúc này cũng nghĩ tới, lúc trước vì để việc mình làm mất radar dò tìm bom thêm chân thật, cô hình như đã nói với Mạc Tôn, nếu cục An ninh quốc gia chế tạo được radar dò tìm bom, hy vọng bọm họ có thể cho nàng một cái. Nếu về sau nàng lại gặp phải bom, có radar dò tìm thì việc phát hiện bom cũng trở nên hợp lý, không cần lo lắng tim lý do nữa.

"A??" Y La nhìn thoáng qua mặt đồng hồ, ngay sau đó nhẹ nhàng "a" một tiếng.

Ánh mắt Lão Lang chợt hơi hơi loé lên.

"Tiểu Tám, cái điểm đỏ này là biểu thị có bom phải không??" Y La ở trong đầu cùng tiểu Tám xác nhận.

"Đúng vậy." Tiểu Tám đáp.

"Chính là quả bom trong đầu lão Lang sao." Y La.

"Đúng vậy." Tiểu Tám.

Thật là buồn ngủ còn có người đưa gối đầu, hopm qua cô còn ở trên xe suy nghĩ xem làm cách nào để giúp lão Lang thão gỡ bom, hôm nay đối phương đã đưa tới tận tay a.

"Lão Lang." Y La tỏ vẻ nghi hoặc ngẩng đầu hỏi, "Ở trong sân nhà anh có bom sao? Hình như ở gần đây."

Y La nói, còn cố ý nhìn quanh bốn phía.

Thật đúng là sẽ hỏi, lão Lang ha ha cười nói: "Đừng tìm, bom đúng là ở gàn đây, nhưng mà khôg phải trên mặt đất."

"Vậy ở đâu?"

"Ở đây." Lão Lang vươn một ngón tay, chỉ chỉ đầu mình, biểu tình như thể cái bọn họ nói đến không phải là bom, mà là đồ vật bình thường khác.

"Sao có thể?" Y La tuy rằng đã sớm biết trong đầu lão Lang có bom, nhưng lúc này giọng nói kinh ngạc không phải hoàn toàn giả vờ, cô thật sự tò mò quả bom kia làm sao có thể cài vào đó.

"Trước kia khi làm nhiệm vụ không cẩn thận bị người ta cài vào" Lão Lang nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Ngày hôm qua khi cô uống say, còn tuyên bố muốn giúp tôi dỡ xuống, thế nào, đại chuyên gia có nói thật hay không."

"Tôi...... Tôi nói?" Y La chấn kinh, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết sao?

Với tình trang của Y La ngày hôm qua, lão Lang cùng Mạc Tôn đều không có hi vọng sau kho cô tỉnh lại cong nhỡ rõ chính mình đã nói gì. Cho nên sáng sớm hôm nay lão Lang mới dựa vào việc đưa radar dò tìm bom để Y La có thể thuận lợi phát hiện trên người anh có bom.

Radar dò tìm bom là lão Lang lấy từ trong tay Mạc Tôn, anh tự mình tới đưa, ngoài việc bởi vì trên người anh có bom, nguyên nhân lớn hơn là vì sợ câu trả lời của Y La từ miệng Mạc Tôn ra sẽ không giống nhau.

Chính anh tới, cho dù kết quả như thế nào, anh tự hỏi chính mình đều có thể tiếp thu, cũng sẽ không ép buộc. Mà anh đem kết quả này nói lại cho Mạc Tôn, so với Mạc Tôn nói lại cho anh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

"Cô nói." Tiểu Tám ở trong đầu trả lời Y La, "Cô rất khí phách tuyên bố, nói chỉ cần cô nhìn thấy bom thì đều có thể gỡ bỏ."

"Không thể nào, vậy không phải mọi chuyện sẽ lộ hết sao?" Y La có chút quẫn.

"Yên tâm đi, lúc ấy cô uống say, bọn họ xem ra sẽ không thật sự tin." Kỳ thật tiểu Tám cảm thấy, cho dù đối phương thật sự tin, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, dù sao chỉ cần nhìn thấy bom thì bọn họ có thể gõ bỏ nó.

Y La bên này cùng tiểu Tám buôn chuyện, nhưng trong mắt lão Lang lại có ý nghĩa khác.

Lão Lang thấy Y La chậm chạp không nói, biểu tình từ ảo não, hối hận, đến hoảng loạn không ngừng thay đổi, cẩn thận thu hồi đáy mắt mất mát, cười lớn nói: "Tôi nói đùa thôi, cô đừng coi là thật, cơm sáng đã làm xong, chúng ta trở về đi."

"A??" Chờ Y La phục hồi tinh lại thần, lão Lang đã đi thật xa, "Tiểu Tám, lão Lang vừa rồi nói cái gì?"

"Anh ta nhắc nhở cô trở về ăn cơm sáng." Tiểu Tám đưa ra tin tức hữu hiệu nhất.

Y La gật gật đầu, chậm rì rì trở về.

Lão Lang trở về nhà trước Y La, vừa vào cửa liền thấy Mạc Tôn cầm một xấp tài liệu thật dày chờ ở cửa.

"Thế nào?" Mạc Tôn vừa thấy lão Lang tiến vào liền vội vã hỏi.

Lão Lang cười khổ lắc lắc đầu.

"Tôi lại đi hỏi một chút." Mạc Tôn không thể tiếp thu sự thật này, lướt qua lão Lang muốn đi ra ngoài hỏi lại.

"Cậu hỏi lại còn không phải là khó xử người ta sao?" Lão Lang ngăn Mạc Tôn lại, "Tôi đã nói, bom trong đầu không phải ai cũng có thể tháo gỡ, Y La có lẽ là thiên tài, nhưng cô ấy trước sau cũng chỉ là người thường, làm gì đã có cơ hội gặp được loại này bom."

Mạc Tôn không phải không hiểu đạo lý lão Lang, nhưng mà anh chính là không cam lòng, không cam lòng cho nên dù ngày hôm qua lời Y La nói trong lúc say anh cũng nguyện ý tin tưởng, sau đó cả đêm không ngủ cùng Vương Nghị, Ngải Phi bệnh án của Lão Lang cùng tài liệu bom mini.

"Các anh đang làm gì thế?" Lúc này Y La đi đến, nhìn hai người ở phòng khách lôi lôi kéo kéo, có chút kỳ quái hỏi.

"Không có gì, tôi nhắc nhở lão Mạc cùng đi ăn sáng." Nói xong, lão Lang lôi kéo tay Mạc Tôn, đem người mạnh mẽ kéo vào phòng bếp, trên đường còn không quên đem một sấp tài liệu trong tay đối phương ném ở phòng khách.

Y La không có nghĩ nhiều, vui vui vẻ vẻ đi theo hai người cùng vào nhà ăn. Bữa sáng rất đơn giản, trứng gà, dưa muối còn có cháo gạo kê. Cũng không biết có phải do gạo trồng tự thiên hay không, cháo gạo kê nấu đặc biệt thơm, thế cho nên Y La ăn non nửa chén mới nhớ tới trả lời vấn đề lão Lang hỏi ở trong sân.

Cô nhìn về phía lão Lang ở một bên tùy ý nói: "Quả bom trong đầu anh kia, tôi có thể giúp anh gỡ bỏ."

"Loảng xoảng!" Âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

Mạc Tôn từ dưới đất đứng lên túm chặt tay Y La đang ăn cháo vội vàng hỏi: "Cô vừa rồi nói cái gì?"

"Tôi...... Tôi nói có thể...... Hỗ trợ gỡ bỏ." Y La bị dọa không dám ăn nốt nửa quả trứng gà, "Nhưng là...... Phải...... Phải nhìn cụ thể xem đó là loại bom gì."

Phục hồi tinh thần từ lời khẳng định, Mạc Tôn chạy vụt ra khỏi nhà ăn, lát sau lại mang theo một xấp tài liệu trở về, anh thô bạo đem đồ vật m trên bàn cơm gạt đi, chén đũa bùm bùm rớt đầy đất, sau đó đem tài liệu để thật mạnh trước mặt Y La.

"Tài liệu về bom."

"A." Y La còn chưa có phục hồi lại tinh thần.

"Con mẹ nó, cậu lkhông thể mang ra phòng khách xem sao? Cơm sáng tôi còn chưa có ăn xong đâu." Lão Lang hoàn hồn, nhìn chính mình mới ăn được một nửa bữa sáng kêu thảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro