Chương 16: Cầm nhầm kịch bản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Băng Hà ngẩn cả người: "Của con?"

Hắn lùi từng bước, nhìn trời đất thê lương khôn cùng, lẩm bẩm nói: "Cõi mộng của ta, lại... Là như vậy sao?"

Cảnh do tâm sinh. Hắn tuổi còn nhỏ, tâm cảnh không phải cảnh xuân tươi đẹp, lại là cảnh tượng như vậy, thật sự không thể không cảm khái.

Thẩm Thanh Thu làm ra vẻ suy nghĩ một lát: "Đây không phải là cõi mộng bình thường. Chỉ sợ ngươi trong lúc vô tình bị người ta động tay động chân. Linh lực trong cõi mộng chấn động mãnh liệt không dứt, vi sư trong lúc vô ý bị ngươi kéo vào."

Mặt Lạc Băng Hà lộ vẻ hổ thẹn nói: "Đệ tử vô dụng, lại liên lụy sư tôn." Hắn ngưng thần suy nghĩ: "Rốt cuộc là người nào động tay động chân với cõi mộng của con?"

Thẩm Thanh Thu hết sức trải nghiệm niềm vui của một spoiler, trực tiếp công bố đáp án: "Không cần nghĩ nhiều. Ở mép của cõi mộng này có ma khí bốc lên, thủ đoạn lại không tầm thường, chắc chắn là người của Ma Tộc."

Lạc Băng Hà nghe vậy, cũng không kinh hãi, chỉ là lại khơi dậy thù hận với Ma Tộc, nói: "Yêu nhân Ma Giới hành sự quả nhiên độc ác."

Thật không biết ngày sau khi Lạc Băng Hà biết được thân phận Ma Tộc hỗn huyết của mình, nhớ tới chính mình đã nói những lời này, sẽ là vẻ mặt gì...

Thẩm Thanh Thu cười cười, nói: "Độc ác thì không hẳn, nói không chừng, người ta lại có lòng ngược lại."

Lời nói dưới góc nhìn của Thượng Đế, người ngoài thường không thể hiểu được. Lạc Băng Hà không hiểu, cái gì gọi là có lòng ngược lại? Nhưng Thẩm Thanh Thu lại cười đến ý vị thâm sâu, câu cuối còn lượn trên mặt đất, mang mấy phần lỗ mãng, làm cho lòng người có chút mùi vị thất thường. Dừng ở đây, Lạc Băng Hà lại không dám nghĩ tiếp.

Kỳ thật Thẩm Thanh Thu một chút cũng không có ý lỗ mãng. Y cảm thấy mình rất chính trực, động tay động chân với cõi mộng của Lạc Băng Hà, chính là Sa Hoa Linh. Trong đó tất nhiên có tâm tư hại người, nhưng phần nhiều hơn, tất cả mọi người đều hiểu, đương nhiên là có nữ nhân tương tư âm thầm động lòng.

Bằng không tại sao không hại người khác, chỉ hại hắn? Đối với yêu nữ Ma Tộc mà nói, người mình thích, chính là phải lấy ra hung hăng bắt nạt. Bắt nạt không chết nàng mới chịu thua, chết thì quá vô dụng, không có gì đáng luyến tiếc cả.

"Cõi mộng này không hề đơn giản. Thuật ác mộng tầm thường, không nhốt nổi ta, động chút tâm niệm là có thể phá bỏ, nhưng cõi mộng này, làm thật sự rất tinh xảo. Chỉ sợ hủy đi trung tâm ảo cảnh, ai cũng không thể đi ra ngoài được."

Lạc Băng Hà gấp gáp: "Chính là nói sư tôn sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong cõi mộng?"

Thẩm Thanh Thu liếc hắn một cái: "Ngươi cũng vậy."

Trong lòng Lạc Băng Hà khẽ động, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng: "... Đều là đệ tử không tốt."

Thẩm Thanh Thu nói: "Chuyện tới nước này, nhiều lời vô ích, mau chóng tìm cách, phá giải kết giới đi ra ngoài thôi."

Lạc Băng Hà im lặng gật đầu, đi theo sau Thẩm Thanh Thu, đi về phía mép cõi mộng.

Thẩm Thanh Thu ngoài mặt như sóng yên biển lặng, trong đầu lại nổi sóng to gió lớn, đang cùng hệ thống trao đổi.

Hệ thống: 【Hệ thống nhắc nhở: Hiện tại ngài đang tiến vào tình tiết nhánh quan trọng: Kết giới của Mộng Ma. Xin đảm bảo trong nhánh này, giúp đỡ Lạc Băng Hà chiến thắng ảo cảnh của Mộng Ma. Nếu không sẽ bị trừ 1000 độ sướng.】

Lại nữa rồi. Lại là trừ độ sướng, mỗi lần đều là con số khiến người nhìn nhồi máu cơ tim. Ta cần cù chăm chỉ cày lâu như vậy cũng không kiếm được mấy độ sướng, ngươi trừ một cái liền trừ 1000, như vậy thật sự ổn sao?! Làm người... Không, làm hệ thống đừng quá tuyệt tình!

Có điều đây cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm là — cầm nhầm kịch bản rồi.

Để xem nào điều kiện tiên quyết của đoạn này đã sớm được định ra: Lạc Băng Hà bị đẩy vào phạm vi công kích của Mộng Ma, để tự bảo vệ mình trước nguy cơ, xuất phát từ bản năng, hắn kéo người mình tin cậy nhất, cùng vào kết giới.

Thẩm Thanh Thu cấp tốc gõ hệ thống: "Đại thần, cự thần, đại cự thần! Ngươi xác định không có Bug? Đoạn này Lạc Băng Hà phải cua muội tử mà. Hơn nữa muội tử đó còn phụ trách giúp hắn gỡ bỏ khúc mắc, dùng tình yêu giúp hắn chiến thắng tâm ma, sao hiện tại ta liền trực tiếp diễn thay phần này?! Màn thu hậu cung tình thâm nghĩa trọng tâm linh tương thông như đã hứa đâu? Tiểu sư muội sống chết có nhau mãi không xa rời như đã hứa đâu?!"

Hệ thống: 【Tự mình kiểm tra chưa phát hiện Bug. Hệ thống vận hành bình thường.】

Không có Bug, chính là nói đoạn tình tiết này, hoặc là theo cho tốt, hoặc là chết.

Hiệu ứng cánh bướm á!

Vốn bị Lạc Băng Hà kéo vào trong ác mộng cùng phải là Ninh Anh Anh. Thân là người thân cận nhất đáng tin nhất của Lạc Băng Hà giai đoạn đầu ở Thanh Tĩnh Phong, nhiệm vụ qua cửa + cày độ thân thiết này rõ ràng là việc của nàng.

Hiện tại xảy ra chuyện gì thế này?

Vương miện "người đáng tin nhất, thân cận nhất", chẳng hiểu sao lại đội lên trên đầu của mình?

Thẩm Thanh Thu thụ sủng nhược kinh nhưng một chút cũng không muốn nhận vinh hạnh đặc biệt này chút nào.

Lạc Băng Hà thấy vẻ mặt Thẩm Thanh Thu khó lường, ân cần hỏi: "Sư tôn, làm sao vậy?"

Thẩm Thanh Thu lập tức định thần, bình tĩnh nói: "Không sao. Vi sư đang nghĩ, ma vật thao túng cõi mộng giỏi về công kích nơi yếu đuối nhất trong lòng người, ngươi cần phải đề phòng cảnh giác."

Lạc Băng Hà gật đầu, vẻ mặt kiên định nói: "Đệ tử tuyệt đối không khiến sư phụ bị liên lụy nữa."

Khổ quá đi. Không chỉ bị cuốn vào tình tiết nguy hiểm, hơn nữa, chỉ sợ y còn phải gánh cả trách nhiệm diễn phần của muội tử. Thẩm Thanh Thu một chút cũng không muốn cùng nam chính vượt núi đao biển lửa đối mặt với Mộng Ma đại thần đáng sợ tiện thể đỡ đao cùng tư vấn tâm lý miễn phí giúp hắn...

Dù sao, oán hận vô ích. Ngày trước y gặp phải tình huống thế này nhất định sẽ ném đá Đâm Máy Bay Lên Trời, như nghĩ lại, Máy Bay đại thần cũng rất vô tội. Người ta là tay viết văn ngựa đực non tay, chắc chắn cũng không muốn trong văn chương xuất hiện tình huống này, đang yên đang lành muội tử bị đổi thành nhân vật phản diện cặn bã, sốt ruột biết bao. Độc giả bình thường cũng muốn ném truyện.

Hai người đi về phía trước, mây trên đỉnh đầu và cảnh sắc xung quanh giống như có đủ thể loại, khi thì kéo dài vặn vẹo, khi thì vỡ tan thành ngàn vạn mảnh nhỏ, biến hóa thất thường, thế giới mà bọn họ đang đi, hình ảnh cực kỳ quái dị, giống như người là tranh của Da Vinci, bối cảnh là tranh của Picasso, phong cách không giống nhau cùng cảm giác mãnh liệt không bình thường.

Bỗng nhiên, trong tầng mây đen nghịt, hiện ra góc lầu của một tòa thành trì.

Hai người dừng bước, Lạc Băng Hà nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, chờ ý của y. Thẩm Thanh Thu trầm ngâm nói: "Quân tới tướng chặn, nước tới đất ngăn. Đi vào."

Đi đến cửa thành, Lạc Băng Hà ngửa đầu nhìn, vẻ mặt hơi mơ màng.

Trong lòng Thẩm Thanh Thu biết rõ, hắn đang cảm thấy tòa thành này rất quen thuộc.

Đương nhiên quen thuộc, đây là tòa thành Lạc Băng Hà lưu lạc khi còn nhỏ.

Trước cửa thành tất nhiên không có lính gác, tự mình từ từ mở ra, Thẩm Thanh Thu kéo hắn đi vào.

Cõi mộng này thật đến đáng sợ, lúc theo trường phái trừu tượng thì trừu tượng đến mức giống mấy khối màu, lúc theo trường phái tả thực thì lại không khác cảnh thật chút nào. Đường lớn trong thành, phố chợ, nhà dân, quán nhỏ, không gì không tinh xảo đến mức khiến người ta phẫn nộ. Đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, nhìn xa xa, dường như vô cùng náo nhiệt, nhưng đến gần nhìn một cái, cho dù Thẩm Thanh Thu sớm có chuẩn bị, trong lòng vẫn bộp một cái.

Những "người" đang hoạt động này, toàn bộ đều không có mặt.

Mặt của bọn họ, chỉ như hồ dán, không thấy rõ ngũ quan, cũng không có âm thanh. Hoàn toàn không giống như là người sống, lại còn đang bận rộn đi qua đi lại, cả tòa thành yên lặng như tờ, lộ ra một loại sầm uất kỳ lạ.

Lạc Băng Hà chưa từng thấy cảnh tượng này, hoảng sợ nói: "Sư tôn, những thứ này là cái gì?"

Thẩm Thanh Thu có chút hoảng, nhưng vẫn gánh được chức trách giải thích của bách khoa toàn thư.

"Đây là lợi dụng ác mộng để tạo ra thành ảo ảnh. Ở trong mộng, những thứ như phòng ốc cây cối đều có thể chế tạo, nhưng người sống thì không thể chế tạo ra được, nhiều nhất chỉ có thể làm thành quái vật không mặt không mũi, miệng không thể nói giống như vậy. Tuy nói như thế, lợi dụng cõi mộng có thể tạo ra một tòa thành quy mô thế này, gần như thật giả lẫn lộn, sợ rằng cũng chỉ có người kia."

Lạc Băng Hà hết sức phối hợp, khiêm tốn thỉnh giáo: "Người nào?"

Thẩm Thanh Thu: "Mộng Ma."

Mộng Ma, chính là BOSS trong phó bản cõi mộng này.

Chân thân của Mộng Ma chính là một vị tiền bối cao nhân tiếng tăm lừng lẫy của Ma Tộc, trong một trận Thiên Kiếp của mấy trăm năm trước bị hủy mất thân thể, nguyên thần cường đại lại còn nguyên không hao tổn gì, từ đó về sau ký sinh bên trong cõi mộng của người khác, dựa vào hấp thụ linh lực và tinh khí mà sống.

Đồng thời, lão cũng là một trong những vị đạo sư khai sáng con đường thành ma của nhân vật chính. Hoặc chúng ta có thể cho lão một cái xưng hô thân thiết hơn: Lão gia gia bên người.

Chính là lão, sau khi Lạc Băng Hà phá giải kết giới, theo kiểu cũ rích mới gặp mà như đã quen với nhân vật chính, theo kiểu cũ rích truyền thụ một thân tuyệt học, theo kiểu cũ rích từ nay về sau thỉnh thoảng bày mưu kế giải quyết đám lính quèn gì gì đấy.

Lạc Băng Hà còn muốn hỏi thêm mấy câu, ánh mắt vô tình lướt qua đám người, sững sờ trong nháy mắt. Thẩm Thanh Thu biết rõ còn hỏi: "Làm sao vậy?"

Lạc Băng Hà thốt lên: "Mặt! Sư tôn! Vừa rồi hình như con nhìn thấy người có nét mặt."

Thẩm Thanh Thu nhanh chóng tiếp thu, lời ít ý nhiều: "Đuổi theo."

Hai người theo sát mấy người không cùng phong cách với người xung quanh, rẽ bảy tám vòng trong thành, cuối cùng dừng lại trước một ngõ nhỏ.

Người có nét mặt, tổng cộng có năm. Nhìn năm người vẫn còn là thiếu niên, tất cả đều có mặt có mũi, chứ không phải như hồ dán, nhìn có vẻ như năm thiếu niên, bốn đứa cao trong đó vây quanh một đứa nằm trên đất, tiếng mắng chửi không dứt bên tai, cái gì "tiểu tạp chủng", "đồ khốn nạn" văng khắp nơi, hoàn toàn không chú ý tới hai người phía sau theo tới.

Lạc Băng Hà nói: "Bọn họ giống như không nhìn thấy chúng ta."

Hắn nhìn Thẩm Thanh Thu, giống như đang hỏi, không phải nói Mộng Ma không thể chế tạo người có ngũ quan sao?

Lại đến lúc ngược rồi! Trong lòng Thẩm Thanh Thu thở dài một tiếng, nói: "Mộng Ma đích thật không thể lợi dụng ác mộng để chế tạo người, nhưng những "người" này không phải do lão chế tạo. Lạc Băng Hà, ngươi nhìn kỹ mặt của bọn họ đi."

Lạc Băng Hà chậm rãi rời mắt đến người bọn họ, mặc dù không có biến hóa gì lớn, chốc lát, lại có một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.

Thẩm Thanh Thu nói: "Những thứ này không phải là ảo ảnh Mộng Ma chế tạo ra, bọn họ là hình ảnh của nhân vật thật tồn tại trong trí nhớ của ngươi. Mộng Ma chỉ làm thức tỉnh những hình ảnh này đang ngủ say trong đáy lòng của ngươi."

Lạc Băng Hà giống như không nghe thấy lời của y, đưa tay đặt trên huyệt thái dương, dường như não bộ đang co giật.

Thẩm Thanh Thu biết, tâm ma của Lạc Băng Hà, đã bị đột kích.

Bốn thiếu niên dáng vẻ lưu manh vây quanh một đứa nhỏ thoạt nhìn chỉ có bốn năm tuổi nằm trên mặt đất, tay đấm chân đá. Đứa nhỏ quần áo tả tơi kia hai tay ôm đầu, cuộn mình trên mặt đất, không rên một tiếng mà chịu đòn, thật khiến người ta lo lắng, đứa trẻ nhỏ như vậy sẽ bị bọn họ đánh chết mất!

"Hứ, tiểu tạp chủng không có mắt, dám đến địa bàn của đại ca đây để giành chén cơm!"

"Chán sống rồi!"

"Đạp đạp đạp. Không phải nó đáng thương sao, không phải không có cơm ăn đói bụng lắm sao, đánh chết thì khỏi lo không có cơm ăn nữa!"

Đầu Lạc Băng Hà đau muốn nứt ra.

Bóng dáng gầy yếu nhỏ bé trên mặt đất kia, đấy là hắn hồi nhỏ, trên khuôn mặt đầy máu dưới lớp tóc bù xù lộ ra một đôi mắt sáng như sao, giống như hai lưỡi kiếm sắc bén phóng tới, đối mặt với hắn.

Lạc Băng Hà hoàn toàn không rời mắt được.

Thẩm Thanh Thu trầm giọng nói: "Thu thần. Ảo ảnh mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro