Chương 1205: Dư âm còn văng vẳng bên tai (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Thù ở tình huống có ăn rất dễ sống chung.

Cô thích đồ ăn, chẳng qua là đồ ăn mình mua, đồ của người khác, cô rất lễ phép chờ.

Cậu con trai nướng thịt tên là Tưởng Nhạc, đám người này gọi hắn là Nhạc Nhạc, họ cũng rất thích cách gọi này.

Trong trí nhớ nguyên chủ, chỉ nhận thức Tưởng Nhạc cùng một người nữa tên là Thành Tường.

Còn lại ba người khác dường như không phải là ban bọn họ.

"Nhạc Nhạc, trở lại một chuỗi thận." nam sinh giọng oang oang kêu một tiếng, người này tên là La Nghệ, nghe nói trong nhà định để cho hắn làm nghệ thuật, nhưng người này một chút khí chất nghệ thuật cũng không có.

Bên cạnh La Nghệ Đường Triết cũng kêu theo: "Nhạc Nhạc, tôi muốn ăn thịt, cậu mau cho tôi thức ăn, thức ăn là cát tường."

Thành Tường nhanh chóng phản bác: "Đại gia ngươi , lão tử mới không ăn chay."

Người cuối cùng gõ bàn một cái, ngữ khí hơi lãnh đạm mà nói: "Chú ý một chút, hoa khôi còn ở đây

Người này hình như tên Lục Chiến, nhóm năm người này do hắn cầm đầu.

Thành Tường lập tức đem mâm đẩy tới trước mặt Minh Thù : "Đến , để cho hoa khôi của chúng ta dùng trước.

"Cảm ơn." Minh Thù lộ ra một nụ cười nhẹ.

Thành Tường đột nhiên có chút luống cuống gãi đầu một cái: "Đừng khách khí... Ha ha ha, cái này ăn ngon cậu ăn nhiều một chút, chúng tôi mua rất nhiều, không đủ còn có thể mua thêm."

La Nghệ cùng Đường Triết nháy nháy mắt, cười hì hì để cho Tưởng Nhạc vội vàng nướng thêm, Tưởng Nhạc giận đến mức ném một chai giấm qua.

Nắp chai giấm không đóng chặt, toàn bộ đổ ở trên người Đường Triết.

Đường Triết nhảy cỡn lên liền hướng về phía Tưởng Nhạc nhào qua.

Mấy cậu trai làm ầm ĩ một hồi lâu, Tưởng Nhạc sau khi nướng thịt xong cũng qua ngồi xuống theo.

Lục Chiến một người ngồi một bên, tầm mắt từ trên người Minh Thù quét qua, cầm trong tay một cây thịt nướng, đâm trên mặt bàn mấy cái

Cậu cách xa tôi một chút, trên người toàn là mùi giấm.

"Trách ai?"

Mắt thấy lại phải đánh nhau, Lục Chiến đột nhiên hỏi mấy người bên cạnh: "Uống rượu không?"

Mấy người khác làm như kẽ gian liếc lung tung: "Lão Vương đâu?"

Lục Chiến nhướng mày: "Lão Vương cùng bạn học lớp bên cạnh đang đi cùng thầy tiếng anh rồi, không rảnh quản chúng ta, yên tâm."

Mấy người cùng nhìn về phía Minh Thù ăn thịt nướng.

Minh Thù cho là bọn họ muốn đuổi mình đi, nhấc tay: "Tôi cũng uống."

Mọi người: "..."

Không được rồi a!

Bọn họ thật giống như phát hiện bí mật của hoa khôi.

Lục Chiến rời đi một lát, thời điểm trở về, trong tay có thêm hai chai nước suối, rõ ràng cho thấy dự mưu đã lâu.

"Hoa khôi uống thật à?" Lúc rót rượu, Tưởng Nhạc hỏi cẩn thận từng li từng tí.

"... Không uống, tôi còn có thể ăn không? ?" Minh Thù cầm lấy một cây tăm hỏi.

"..."

"Thế thì thôi vậy." Lục Chiến vẫy tay: "Hoa khôi xảy ra chuyện, chúng ta không phục trách nổi."

"Đúng vậy, con gái đừng uống rượu." Thành Tường phụ họa.

"Hoa khôi giúp giữ bí mật cho chúng ta a, nếu không sẽ không cho cậu ăn nướng thịt nữa." Đường Triết hướng Minh Thù nháy nháy mắt.

Minh Thù trước miệng làm động tác kéo khóa , nhu thuận đến không được, nhìn mấy cậu trai thiếu chút nữa không lấy lại tinh thần

Lục Chiến gõ bàn một cái, mấy người khác mới ho khan mấy tiếng, hết nhìn lên trời rồi nhìn xuống đất.

Minh Thù an tĩnh ăn đồ ăn, mấy người còn lại không dám lớn tiếng rêu rao, có lẽ là ngại vì Minh Thù ở đây, nói chuyện cũng khắc chế, không dám nói tục.

"Tưởng Nhạc, các cậu còn dùng vĩ nướng không? Một nữ sinh đang nướng thịt ở bên kia , ánh mắt có chút tò mò rơi vào trên người Minh Thù.

Ý tứ rất rõ ràng, đại khái chính là Minh Thù như thế nào lại cùng đám người này ngồi một chỗ.

"Tạm thời không cần." Tưởng Nhạc đáp một tiếng.

"Vậy có thể cho chúng tôi mượn dùng một chút không?"

Tưởng Nhạc nhìn huynh đệ nhà mình, thấy không ai phản đối, gật đầu: "Một hồi chúng tôi còn muốn dùng, các cậu dùng nhanh một chút nha.

Nữ sinh đáp ứng, vĩ nướng không dễ di chuyển, các cô chỉ có thể cầm đồ ăn qua tới.

"Tang Âm như thế nào lại ở cùng bọn họ?

Không biết nữa, thời điểm tôi, cô ấy chính là ở chỗ này...

"Thật kỳ lạ.

Tiếng thảo luận cua nữ sinh truyền tới, cũng không có bao nhiêu ác ý.

Nhân duyên của nguyên chủ không tính là kém, nhưng cũng không được tốt lắm. Ý này chính là, mọi người đối với cô chỉ như bạn học cùng lớp, không có ai đặc biệt muốn trở thành bạn thân hay kẻ thù.

Tưởng Nhạc đám người này nói xấu cũng không xấu, lớp học có chuyện gì, gọi bọn hắn cũng sẽ hỗ trợ.

Nhưng cũng không phải là học sinh tốt gì, thường xuyên gây chuyện thị phi.

Đương nhiên cái này cũng không phải là dùng thành tích đánh giá, thành tích của Tưởng Nhạc cũng không tệ lắm, mấy người này cũng chỉ có La Nghệ thành tích kém cỏi nhất.

Các cô tò mò là nguyên chủ làm sao sẽ cùng đám người này ngồi lại một chỗ.

"Cái đó Tưởng Nhạc, các cậu còn muốn nướng cái gì? Chúng tôi giúp mọi người nướng một chút?". Có thể là vì được dung lò nướng của Tưởng Nhạc, mấy nữ sinh đều có ý tứ

"Không cần." Tưởng Nhạc nói: "Chúng tôi một hồi sẽ tự làm.

"Vậy cũng tốt."

Cái mâm của Minh Thù đã thấy đáy, vừa cắn muỗng vừa nhìn những nữ sinh bên kia, dường như đang suy nghĩ có nên thay đổi chiến đội hay không.

Nhưng các nữ sinh cũng không cho cô cơ hội, họ nướng xong liền đem đồ ăn đi rồi.

Sau khi bọn họ đi không lâu, lại có một nhóm nữ sinh khác tới.

"Tưởng Nhạc, chúng tôi dùng vĩ nướng của cậu ha.

Mấy nữ sinh khác có chút chần chừ, nữ sinh đi đầu bảo các cô mang đồ ăn tới, các cô mới đến gần.

Vẻ mặt Tưởng Nhạc có chút bất mãn, nhưng thân là đàn ông, hắn liền kìm nén không phát tác.

Tôi còn mang theo một chút quà vặt, hoa khôi có muốn ăn không ?" Tưởng Nhạc kéo một cái túi qua bên cạnh, bỏ lên bàn.

Tôi phi, câu mang theo khi nào vậy? La Nghệ giọng oang oang rống một tiếng.

"Thừa dịp lão Vương không chú ý, nhét trong khoang hành lý của xe buýt ." Tưởng Nhạc hơi đắc ý.

Có ăn là được, Minh Thù không ngại.

Mấy cậu trai gào thét một trận, Lục Chiến chỉ thỉnh thoảng chen vào nói, bầu không khí coi như không tệ, chính là bên kia nữ sinh một mực không dùng hết, thậm chí còn ở bên cạnh dọn lên bàn nhỏ.

Đề tài đang nói không biết rõ làm sao đi vòng qua Minh Thù bên này.

Thành Tường nói: "Hoa khôi, trước nhìn cậu thật lạnh lùng , tôi đều có chút sợ nói chuyện với cậu."

Minh Thù cắn bánh bích quy: " Làm sao cậu biết tôi có lạnh lùng không?

Thành Tường: " Cậu lúc nào cũng không để ý đến người khác nha.

Minh Thù: "Cậu không cùng tôi nói chuyện, làm sao cậu biết tôi không để ý tới cậu?"

Nguyên chủ chẳng qua là không quá chủ động cùng người khác nói chuyện, nhưng khi có người nói chuyện cùng cô, cô vẫn sẽ trả lời, thái độ có thể nói là khá tốt.

Thành Tường trợn mắt, nhỏ giọng thầm thì: "Bộ dáng kia của cậu, tôi cũng không dám."

"Kinh sợ đi." Đường Triết nằm úp sấp ở trên bàn, mặt có hơi hồng: "Cát tường một mực kinh sợ, các cậu cũng không phải không biết."

"Hoàng Hiểu Lộ cậu đừng quá mức!"

Tiếng Tưởng Nhạc đột nhiên truyền tới.

Mấy người bên này này đồng thời hướng sang bên kia nhìn .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro