Kiến tập tự dưỡng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Thù nhìn xung quanh thấy không có ai, đột nhiên quay sang Vân Sách cười sáng lạng nói:

"Bạn Vân Sách, tôi có một vấn đề học tập muốn hỏi bạn một chút."

Vân Sách nhướng mày: "Cái gì?"

Vân Sách đã bị đánh qua một lần, lần này có phòng bị, lo sợ nắm đấm của Minh Thù sẽ xông về phía hắn.

Nhưng hắn chỉ đề phòng nắm đấm Minh Thù, nhưng lại không phòng chân của cô.

Vân Sách là nửa Huyết tộc, hắn có thể sử dụng một phần năng lực của Huyết tộc, nhưng loại cảm giác ở phòng học lại tới nữa.

Áp chế mạch máu.

Vân Sách không đề phòng, nên bị Minh Thù ném trên mặt đất.

Minh Thù đè đầu đánh hắn một trận, đánh xong cô còn đặc biệt phách lối bóp mặt hắn, cười tươi hỏi:

"Có tức hay không? Nên tức giận đi, lúc cậu tức giận là xinh đẹp nhất."

Có tức hay không?

Như thế phải tức, đúng không?

Hai lần liên tiếp bị cùng một người đánh.

Lúc tức giận là lúc xinh đẹp nhất!

Minh Thù kéo xong giá trị thù hận liền quay đi.

Vân Sách đứng lên, đạp một cước lên cửa nhà Minh Thù, lửa giận phừng phực. Hai viền mắt mơ hồ đỏ lên, sau đó xoay người xuống lầu, biến mất trong màn đêm.

Minh Thù dựa vào cửa sổ, nhìn bóng dáng Vân Sách biến mất trong bóng tối.

Cô cong môi, cuộc sống đặc sắc bắt đầu lúc về đêm.

Đi kéo giá trị thù hận về.

Nhưng vẫn phải ăn no trước đã!

...

Khu giải trí Thiên Đường.

Minh Thù ngửa đầu nhìn bảng hiệu cao cấp, cúi đầu đi vào bên trong.

Bảo vệ giữ cửa ngăn cản cô: "Vị thành niên không được vào."

Minh Thù: "..."

Cái từ vị thành niên này thật xa lạ với trẫm!

Đừng trông mặt mà bắt hình dong có được hay không!

Minh Thù giơ tay lên, dáng vẻ oai hùng, hình như muốn ra tay, bọn họ đều đề phòng khẩn trương nhìn cô.

Minh Thù mỉm cười từ trong túi lấy thẻ các đàn em đưa ra.

Bảo vệ: "..."

Lấy thẻ thôi mà có cần phải làm đến như vậy không?

Thẻ trong tay Minh Thù là thẻ vàng cấp thấp, đám đàn em đã liều mạng để lấy được tấm thẻ này, Minh Thù cũng không cần thẻ đen hay thẻ kim cương gì.

Bảo vệ kiểm tra không có vấn đề, phất tay: "Vào đi."

Khu giải trí Thiên Đường, tập trung các loại tiêu khiển phong hoa tuyết nguyệt(*), đầy xa hoa.

Tổng cộng có mười tầng, nằm ở mảnh đất phồn hoa nhất trung tâm.

Tám tầng dưới ứng với các loại thẻ khác nhau, chủ thẻ có thể lên tầng tương ứng, đương nhiên thẻ cao cấp cũng có thể tùy ý tiến vào những tầng dưới.

Tầng chín và tầng mười không cho phép bất kỳ ai đi vào.

Cô là thẻ vàng, thẻ thấp nhất, chỉ có thể đi tầng một.

Chỗ này là nơi kéo giá trị thù hận của Louis. Hiện nay hắn dùng tên Y Cảnh, chỗ này là một trong các sản nghiệp của hắn, người khác nói hắn ở đây khá thường xuyên.

Nhưng hôm nay Minh Thù tới đây, không phải tìm hắn, nhưng nếu có thể gặp hắn kéo giá trị thù hận, cô cũng không ngại.

Mặc dù, Minh Thù cao ráo nhưng gương mặt đó vẫn nhận ra được cô là vị thành niên, cho nên một mình cô đi trên lối đi mờ ảo, làm không ít người chú ý.

"Đây không phải là bạn học mới của chúng ta sao?"

Minh Thù bị một đám Huyết tộc cản đường, trong đó cầm đầu là nữ sinh bị Hạ Phù quát lớn ra khỏi phòng.

Hình như tên là... Na Lạp.

Lúc này Na Lạp kiêu căng nhìn Minh Thù:

"Sao Hạ Phù không đi theo bên cạnh hộ tống cho mày? Một Huyết tộc lại thân thiết với con người như vậy, còn muốn con người bảo vệ mày, mày không mất mặt sao?"

"Không mất mặt."

Hiện tại trẫm cũng không phải người, mặc kệ.

Na Lạp nghiến răng: "Hạ Phù không ở đây mày còn dám lớn lối như vậy, biết đây là nơi nào không?"

"Nếu Hạ Phù ở đây, ngươi đã phải đi ra rồi."

Minh Thù bình thản mỉm cười: "Vì cô không ra ngoài, nên hãy cám ơn vì chỉ có một mình tôi ở đây đi."

Na Lạp thay đổi sắc mặt: "Nhanh mồm dẻo miệng, thật lợi hại!"

"Cám ơn đã khen."

Na Lạp: "..."

Ai khen ngươi!

Hạ Phù không ở đây, Na Lạp cũng không sợ, cô ta hừ lạnh, phất tay dặn dò:

"Đem nó đến chỗ tao, hôm nay tao phải cùng vui đùa với nó một chút, dạy nó biết cái gì gọi là quy tắc."

"Vậy cô thật lợi hại quá."

Minh Thù không có thành ý khen.

"Hừ!"

Minh Thù không có bất kỳ phản kháng gì đi theo Na Lạp.

Na Lạp là thẻ lam, cao hơn thẻ vàng hai cấp, nhưng cũng chỉ có thể vào tầng ba.

Na Lạp mở cửa một phòng, đẩy mạnh Minh Thù vào, trong phòng đặt các loại đạo cụ, phía trên còn có thể thấy vết máu loang lổ.

Nhưng trong không khí không có mùi máu tươi, chắc chỉ là hiệu ứng.

Minh Thù nhìn xung quanh, sau khi Na Lạp đi vào, Minh Thù mỉm cười xoay người:

"Cám ơn cô đã dẫn tôi lên."

Na Lạp nói: "Cái gì dẫn mày lên, mày đừng sợ đến nỗi nói năng lung tung."

"Yên tâm, tôi nói đạo lý, vì cám ơn cô đã dẫn tôi lên, lát nữa sẽ đánh cô ít đi vài cái."

"..."

Gian phòng rơi vào im lặng như tờ.

"Loảng xoảng!"

Minh Thù kéo xích sắt bên cạnh xuống, lắc lắc trong tay, dường như đang thử đồ chơi, sau đó ném thẳng qua Na Lạp.

Hiệu quả cách âm cực kỳ tốt, Minh Thù ở bên trong chơi đùa, đám Huyết tộc phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng lại không có ai vào xem.

Cho đến khi cô trói tất cả bọn họ lại, Minh Thù kéo cái ghế ngồi trước mặt Na Lạp.

Đáy mắt Na Lạp tràn đầy tức giận: "Vi Hề, mày cho là mày có thể rời khỏi nơi này? Mày đánh tao, mày sẽ chết không toàn thây!"

"Ừ."

Minh Thù tùy ý gật đầu: "Thế nhưng, trước khi tôi chết, nhất định sẽ kéo cô chết chung, đừng lo."

Na Lạp: "..."

Ánh sáng trong phòng rất tối, làm nụ cười trên mặt thiếu nữ tựa như vặn vẹo, Na Lạp rùng mình.

"Này, cho cô một cơ hội, giúp tôi lấy một tấm thẻ đen, tôi sẽ tha cho các người."

"Thẻ đen?"

Na Lạp lên giọng cười cợt, dùng ánh mắt như nhìn người điên mà nhìn Minh Thù:

"Mày điên rồi sao? Tụi ta sao có thể có thẻ đen."

Ánh mắt những người còn lại cũng giống nhau.

Nhũng Huyết tộc như bọn họ, ngay cả thẻ cũng không có, họ có thể vào đây là do theo chân Na Lạp. Vả lại trong đám Huyết tộc, kẻ nắm thẻ cao nhất cũng chính là Na Lạp.

Thẻ đen ở tầng thứ sáu, hiện tại bọn họ ở tầng ba, kém một nửa, bọn họ làm sao có được.

"Tôi mặc kệ, cho cô hai tiếng đồng hồ, nếu cô không mang đến cho tôi, tôi sẽ giết hết các người."

Minh Thù vắt chéo chân, tràn đầy tự tin:

"Nếu đã dám đến đây nghĩa là có chỗ dựa, các cô đừng nghĩ rằng tôi không dám làm gì các cô."

Na Lạp ngồi không yên, một lúc lâu cô ta mới nói:

"Mày cột tao ở đây... Tao đi như thế nào?"

Minh Thù cầm cổ tay cô ta, Na Lạp chỉ cảm thấy một tia khí lạnh chạy vào đầu, trong lòng nhịn không được sinh ra dự cảm chẳng lành.

Minh Thù cởi trói cho Na Lạp, nụ cười ôn hòa:

"Đi nhanh về nhanh, bằng không cô sẽ rất khó chịu."

"Mày... Mày bỏ gì vào cơ thể tao?" Giọng nói Na Lạp run lên.

"Đừng sợ, chỉ cần cô đúng hẹn quay về, tôi đảm bảo cô không sao."

Dù gì Minh Thù cũng là nữ vương, dù cho không có thực lực của nữ vương, nhưng một chút năng lực đặc biệt của nữ vương cũng có thể làm.

Lúc này, Na Lạp hối hận đến xanh ruột, sao lại đi trêu chọc Minh Thù.

Cô ta nhìn thiếu nữ ngồi trong chỗ nửa tối nửa sáng, nghiến răng rời phòng.

Cô ta muốn chạy.

Cũng không biết vì sao, trong đầu thoáng hiện lên tiếng cười thâm thúy.

***

(*) Phong hoa tuyết nguyệt: Cảnh đẹp say đắm lòng người.

Minh Thù muốn tìm người tên Leon, hắn là người rất trung thành với nguyên chủ, mặc dù là sau khi nguyên chủ hắc hóa, nhưng hắn vẫn luôn trung thành với nguyên chủ.

Chuyện năm đó, chắc hẳn hắn biết chút gì đó.

Đồ chơi ở tầng sáu cao cấp hơn phía dưới rất nhiều, người ra vào cũng có khí chất hơn.

Thẻ đen đương nhiên tương xứng với thân phận, nhưng từ tầng sáu trở lên sẽ không kiểm tra, chỉ cần có thẻ là có thể vào.

Cửu Long Hí Châu (*).

Minh Thù nhìn chằm chằm tên phòng, vừa nãy cô gái kia nói ở đây.

Cô đẩy cửa, cửa phòng dễ dàng mở, tình huống bên trong cực kỳ... chấn động.

Hoàn toàn không hổ danh thành ngữ Cửu Long Hí Châu.

"Khụ!"

Minh Thù hắng giọng: "Trước tiên, hãy dừng lại đã ở đây có trẻ vị thành niên.”

Tiếng động trong phòng đột nhiên biến mất.

Chàng trai trên sô pha híp mắt nhìn qua, ôm vai một cô gái, cười nói:

"Ở chỗ các em cũng thu nhận trẻ vị thành niên sao?"

"Không có, em chưa từng thấy cô ấy."

"Em gái đi nhầm chỗ sao?"

"Em gái đừng chạy loạn, mau trở về tìm người nhà em đi."

Đám phụ nữ trêu đùa.

Minh Thù mỉm cười: "Leon, đã lâu không gặp."

Đôi mắt chàng trai híp lại, hắn buông tay đang ôm cô gái ra nói:

"Các người ra ngoài trước."

"Phó thiếu..."

Bọn họ cố gắng nán lại.

"Ngoan, lát nữa đi tìm các em!"

Chàng trai cười phóng đãng vuốt mặt bọn họ.

"Vậy được rồi."

"Phó thiếu đừng quên."

"Đi thôi, đi thôi."

Bọn họ uốn éo người ra ngoài, còn rất cẩn thận đóng cửa lại.

Chàng trai ngồi xuống sô pha thuận tay chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch, ánh mắt mang theo vài phần nguy hiểm nhìn Minh Thù:

"Cô là ai?"

Đã lâu, hắn không dùng tên Leon này.

Cô gái đối diện nhìn khá quen, nhưng hắn lại không nhớ ra.

Minh Thù khom lưng đặt một tay lên bàn, ngẩng đầu cười khẽ.

"Vi Hề, chủ của cậu.”

...

Leon dẫn Minh Thù rời khỏi phòng, sắc mặt hắn vẫn phóng đãng như cũ, lúc đi ngang qua các cô gái còn trêu đùa vài câu.

Nhưng khi nhìn Minh Thù, rõ ràng là kính trọng.

Ba trăm năm

Hắn đợi ba trăm năm.

Rốt cuộc chủ nhân của hắn cũng đã đã trở về.

Nhưng mà...

Dường như cô đã ôn hòa đi rất nhiều, không có sắc bén như trước đây, cả người đều hiện lên sự mỏng manh, sức sống vô hạn.

"Bên này..."

Leon thấy Minh Thù đi sai hướng nhanh chóng nhắc nhở.

"Ai nói tôi muốn xuống dưới?"

Minh Thù nghiêng đầu nhìn Leon.

Leon nghi hoặc.

Minh Thù nhìn lên lầu: "Đã tới rồi cũng nên có một món quà gặp mặt chứ?"

"Nơi này là địa bàn của Louis..."

Leon nhíu mày.

"Hắn thì sao, chiếm đồ của ta, còn không cho ta trả thù một chút?"

Leon tựa như biết Minh Thù nói đồ là cái gì, đôi mắt lạnh lùng:

"Ta sẽ thay chủ nhân lấy lại thứ thuộc về người."

"Chúng ta phá nhà trước."

Minh Thù khoái trá quyết định.

Leon: "..."

Ở đây canh phòng cẩn mật, không thể lên trên, phá nổ thế nào?

Minh Thù dẫn hắn đi vào nơi hẻo lánh, tách khỏi bảo vệ, tiến vào nhà vệ sinh.

Cô lấy thú nhỏ ra, Leon vô cùng hốt hoảng.

Dạo gần đây chủ nhân của hắn, đã gặp phải chuyện gì?

Con vật đủ màu sắc này là cái quái gì?

Để làm gì!

Thú nhỏ dùng móng vuốt chạm vào Minh Thù, dáng vẻ rất không thoải mái. Từ khi đến chỗ này, cô không lấy thú nhỏ ra.

Chính cô không có ăn, sao có thể cho nó ăn!

Lấy công trả thù riêng!

Bây giờ còn quấy rối nó ngủ, sẽ không tốt đâu!

Minh Thù rung rung con thú nhỏ, rất nhiều thứ rớt xuống, trong đó có một đồ vật rơi quá nhanh, Minh Thù liền nhanh chóng bỏ vào lại.

Leon: "..."

Tuy rằng chỉ liếc mắt, nhưng hắn không nhìn lầm, cái này hẳn là vũ khí hạt nhân?

Ừ, còn có đồ ăn... Bên trong có vũ khí hạt nhân còn kèm đồ ăn?

Xin lỗi, ba trăm năm không gặp, hắn có thể phải đổi mới cách nhìn với chủ nhân của mình.

Thú nhỏ giãy giụa, Minh Thù tìm được vật mình muốn, lúc này mới đem thú nhỏ thả lại trên vai, thú nhỏ nằm ngơ ngác.

Thật choáng váng.

Minh Thù ngồi xổm dưới đất mân mê một hồi, sau khi lắp ráp xong nhìn Leon, đem đồ vật đặt nơi kín đáo trong WC.

"Đi thôi."

Leon: "..."

Xong rồi?

"Không phải cậu muốn ở chỗ này, chờ bị nổ thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó tôi nhặt xác cho cậu chứ?"

Leon lắc đầu, đương nhiên không!

Minh Thù không lập tức kích nổ, mà là ngồi xổm bên ngoài đợi đến ban ngày ở đây không kinh doanh, chờ bên ngoài cửa treo biển đóng cửa, lại đợi thêm mấy tiếng đồng hồ Minh Thù mới âm thầm kích nổ.

"Ầm!"

Khu giải trí Thiên Đường từ tầng sáu trở lên bị khói đặc bao phủ, không có đá vụn rơi xuống, cũng không có vật kỳ quái, tầng lầu phía trên cứ biến mất như vậy.

Đủ loại tiếng động vang lên.

Minh Thù dựa vào xe Leon, nhìn cửa khu giải trí bị người đẩy ra, tên bảo vệ dẫn một người đàn ông đi ra.

Minh Thù huýt sáo một tiếng.

Không biết tên này nghe thấy hay cảm nhận được, nhìn sang phía Minh Thù.

Ánh mắt tên này vô cùng sắc bén, trông như lưỡi dao.

Nhưng Minh Thù chỉ mỉm cười, thậm chí còn vẫy tay một cái, cô nhấc chân đi qua bên kia.

Cô đứng cách tên kia năm mét, giọng nói thanh thúy xuyên qua đống hỗn độn, lọt vào tai hắn:

"Louis, ta đã trở về, không chào đón ta vui vẻ một chút sao?"

Kéo giá trị thù hận, đương nhiên phải làm đến thỏa thích.

"Vi Hề."

Tên này gọi tên cô, giọng nói hạ thấp, không dao động.

Khác với vẻ lạnh lùng ngây ngô của Hạ Phù, tên này giống như trải qua vô số chiến tranh, cứng rắn cao ngạo.

Người thường đứng trước mặt hắn sẽ lạnh run.

"Cô thật sự không chết."

Minh Thù chớp mắt: "Đương nhiên không chết, ta là chủ nhân sao dễ chết vậy được. Sợ hãi không, bất ngờ không?"

Minh Thù nhìn về bầu trời cuồn cuộn bụi mù:

"Được rồi, lễ gặp mặt của ta, có thích không?"

Khí lạnh của tên này càng lúc càng lạnh.

"Tức giận là được rồi."

Thấy người đàn ông đối diện giận tái mặt, Minh Thù tiếp tục nói:

"Chỉ cần anh tức giận, ta càng hài lòng."

Louis nhìn cô gái đối diện, khóe miệng nhếch lên ý cười chán ghét:

"Nhiều năm không gặp, dáng vẻ cô thay đổi rồi."

"Rồi anh sẽ phát hiện, ta không chỉ thay đổi dáng vẻ, ta còn trở nên thông minh."

Minh Thù tự luyến gạt tóc trên trán, sau đó phất tay một cái:

"Lần sau, lễ vật ta sẽ cho anh càng tốt hơn nữa, nhưng anh nhất định phải nhớ tức giận lên nhé, càng giận sẽ càng đẹp trai."

Không hận trẫm, thì sẽ uổng phí thời gian của trẫm.

Leon lái xe ngang qua người Louis, ánh mắt hắn âm trầm nhìn bọn họ biến mất trong dòng xe.

"Chủ nhân... Người đúng là điên rồi."

Xe chạy thật xa, Leon mới nói: "Cô biết hiện tại hắn có bao nhiêu gia sản và thế lực không?"

"Sao ta phải sợ hắn."

Minh Thù cắn miệng túi máu: "Hắn có bản lĩnh thì cho nổ trường học đi, ta trao giải cho hắn."

Leon: "..."

Nói không chừng Louis làm thật.

***

(*) Cửu long hí châu: Miêu tả chín con rồng đang đùa giỡn với ngọc lửa.

Leon nhìn căn phòng nhỏ hẹp của Minh Thù, sắc mặt khó coi như ăn phải một trăm con ruồi.

"Chủ nhân ngài ở nơi này sao?"

"Cung điện rực rỡ, không cho một nữ vương bị vứt bỏ như ta ở."

Minh Thù ngồi lên sô pha.

"Vậy người cũng không thể ở..."

Leon có chút không hình dung được, đây chính là chủ nhân Huyết tộc, làm sao có thể ở nơi nhỏ hẹp như vậy!

Minh Thù không để ý phất tay: "Dù cho ta ở trên đường cái, ta cũng là nữ vương."

Leon: "..."

Vì sao hắn cảm giác chủ nhân có sự tự tin tối cao nhỉ?

Leon muốn Minh Thù về chỗ ở hắn chuẩn bị, nhưng Minh Thù không muốn chuyển đi, Leon chỉ có thể sắp xếp lại gian phòng một lần nữa.

Gian phòng trống không đột nhiên được nhét vào không ít thứ xa hoa, toàn bộ căn phòng rực rỡ hẳn lên. Nhìn bên trong, còn tưởng rằng phòng của công chúa nào đó.

"Mấy năm nay trong mắt con người, Louis chính là người lãnh đạo Huyết tộc, đại bộ phận Huyết tộc đều coi hắn là người lãnh đạo, chỉ là không xưng vua."

Leon cập nhật thông tin cho Minh Thù về đối tượng thù hận của cô.

"Chuyện năm đó, cậu biết bao nhiêu?"

"Năm đó?"

Leon sửng sốt một chút: "Người nói trận đại chiến kia?"

Minh Thù gật đầu.

Leon lắc đầu, có chút tức giận: "Cụ thể ta cũng không rõ, ta chỉ theo lệnh mà làm. Nhưng thời gian trước khi ngài quyết định đánh con người, người cùng Louis gặp mặt rất bí mật."

"Sau khi chiến tranh bắt đầu... Louis liên kết với con người tấn công người, ta lại bị điều đi, chờ đến lúc ta trở lại chỉ nghe được tin ngài đã chết. Trận đại chiến kia lại khiến cho Louis trở thành anh hùng."

"Tôi không tin người sẽ chết, tôi tin tưởng nhất định người sẽ quay về, hiện tại chứng minh trực giác tôi không sai."

Nói đến đây, Leon có chút kích động.

Đối với chuyện Leon nói, Minh Thù không có chút ký ức nào, cô như có điều suy nghĩ gật đầu:

"Cậu về trước đi, có việc ta sẽ liên lạc."

"Không được, tôi phải đi theo người."

Leon thẳng thừng từ chối.

Theo tôi làm gì!

Tôi nuôi không nổi.

Leon sống chết không chịu đi, tự động đảm nhận chức quản gia cho nữ vương.

Đối với quản gia đột ngột xuất hiện này, đám thuộc hạ của Minh Thù nhiệt liệt hoan nghênh.

Minh Thù: "..."

Có trăng quên đèn.

Nhưng bọn họ cũng không được Leon cho ở lại, Leon đưa bọn họ đi nơi khác.

Bên cạnh bệ hạ, làm sao có thể có Huyết tộc không rõ lai lịch.

Tin tức giải trí Thiên Đường bị nổ truyền trong trường, Minh Thù chậm rãi vào trường, thỉnh thoảng thấy một vài học sinh kéo hành lý ra ngoài, không biết muốn đi làm gì.

Minh Thù ung dung lắc lư vào phòng, phòng học vẫn tranh cãi ầm ĩ như trước.

Ánh mắt Na Lạp tiếp xúc Minh Thù, sắc mặt liền trắng như tờ giấy.

Không biết tại sao, cô ta nghĩ giải trí Thiên Đường bị nổ có liên quan đến cô.

Sau này, vẫn đừng nên trêu chọc Minh Thù.

Cô ta thực sự sợ.

"Vi Hề, Vi Hề, sao ngày hôm qua cậu không đi học? Hạ Phù không đến, Vân Sách cũng không đến, các cậu hẹn trốn học tập thể à?"

Minh Thù vừa ngồi xuống, Nguyên Tịch vội vã chạy vào lớp, để cặp sách xuống, chuông vào học vừa vặn vang lên.

Nữ chính luôn tới sát giờ vào lớp.

Minh Thù liếc nhìn vị trí Vân Sách bên cạnh, trên bàn bày sách lung tung, giống như đã lâu chưa dọn qua.

"Hôm qua tớ đi làm việc quan trọng."

Minh Thù thu lại ánh mắt, ánh mắt rơi vào trên cổ Nguyên Tịch, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.

Nguyên Tịch có chút buồn bực che cổ:

"Sao cậu không khác gì Tư Lạc vậy, lại dùng biểu cảm này nhìn tớ."

Mình ăn ngon như vậy sao?

Tư Lạc... Nam chính này, đến nay Minh Thù cũng chưa từng thấy qua.

Minh Thù đột nhiên tiến đến: "Tư Lạc có cắn cậu bao giờ chưa?"

Nguyên Tịch lắc đầu: "Phạm pháp."

Nhưng thật ra có vài lần Tư Lạc thiếu chút nữa không khống chế được cắn cô, nhưng cuối cùng hắn vẫn không cắn.

Minh Thù xoa đầu Nguyên Tịch, nở nụ cười ôn nhu:

"Không được để người khác cắn."

Nam chính cũng không được, đố kỵ sẽ làm trẫm giết chết nam chính.

Nguyên Tịch không đem những lời này của Minh Thù để trong lòng, cô hỏi:

"Cậu vừa mới nói việc quan trọng gì?"

"Lấp đầy bụng."

Nguyên Tịch: "..."

Cảm giác lúc Minh Thù nói câu này, là nhìn chằm chằm cổ Nguyên Tịch.

"Về chỗ hết đi, thầy muốn thông báo một việc.”

Chủ nhiệm lớp từ ngoài đi vào, người trong phòng liền nghiêm túc ngồi lại vị trí cũ.

Chủ nhiệm đi lên bục giảng, nhìn mấy hàng sau trống không đã thành thói quen. Nhưng khi thấy Minh Thù, ánh mắt hắn hơi dừng một chút, sau đó mở miệng:

"Hoạt động thu mộ năm nay của lớp chúng ta tổ chức cuối tuần, thời gian là một tuần, mọi người trở về chuẩn bị hành lý, thứ hai tập hợp ở cổng trường."

Chủ nhiệm vừa nói xong, phía dưới một mảnh xôn xao.

"Thầy, năm nay đi đâu vậy?"

"Năm ngoái đi biển, năm nay vẫn đi biển sao? Ta muốn đi biển!"

"Không được, ta không muốn đi biển."

Chủ nhiệm đập bàn: "Đến lúc đó các em sẽ biết địa điểm, được rồi, học đi."

Chủ nhiệm ung dung đi ra khỏi lớp.

Minh Thù chọt chọt Nguyên Tịch ở phía trước:

"Thu mộ là cái quỷ gì?"

Nghĩa địa mùa thu sao?

"Á..."

Nguyên Tịch suy nghĩ một chút: "Cậu có thể hiểu là chơi thu. Lớp nào cũng có, thời gian tùy theo từng lớp xác định, trong vòng một tuần, tóm lại là để cho học sinh được thả lỏng.

Minh Thù: "..."

Chơi thu thì nói chơi thu, nói cao siêu như vậy làm gì.

Hết tiết thứ hai, Vân Sách ung dung tự tại bước vào lớp, Minh Thù có thể ngửi thấy một luồng máu người trên người Vân Sách.

Rất nhạt.

Nhạt đến các Huyết tộc còn lại đều không ngửi thấy.

"Bạn học Vi Hề, nhìn ta như vậy làm gì? Thích ta sao?"

Vân Sách hất hất mái tóc, còn không quên nháy mắt với Minh Thù.

"Làm sao?"

Minh Thù cười: "Lời đề nghị này tôi không đáp ứng được, tôi là vị thành niên."

Vân Sách: "..."

"Bạn Vi Hề không cần tự mình đa tình, tôi cũng không để vào mắt cô bé ba vòng chưa hoàn thiện."

Vị thành niên, cô cũng dám nói.

Minh Thù nâng cằm: "Tự mình đa tình không phải cậu sao? Là ai không biết xấu hổ năn nỉ tôi?"

Vân Sách nghẹn họng, câu vừa rồi của hắn rõ ràng không có ý đó.

"Hạ Phù còn chưa quay lại sao?"

Vân Sách nói sang chuyện khác: "Sẽ không chết..."

Phía sau hắn nói rất nhỏ, Minh Thù không nghe được.

Sau khi tiếng chuông vào học vang lên, hai người liền ngưng nói chuyện.

Vài ngày sau này đều thật yên tĩnh, Vân Sách luôn đi học một nửa ngày, Mễ Lạp cũng không xảy ra xung đột gì với Minh Thù, đám học sinh còn lại đều chú ý đến thu mộ.

Trong sự chờ đợi của học sinh, rốt cuộc thứ hai cũng đã đến.

Ngày hôm nay không chỉ có lớp bọn họ, còn có lớp khác, nhưng mục đích không giống nhau.

Minh Thù đi đến vị trí lớp 11-7, phát hiện nữ chính đứng cùng một chỗ với chàng trai cao to, chàng trai này giống như một ông vua ăn chơi trác táng của phương đông.

Tay nam sinh khoát lên vai Nguyên Tịch, dường như để nữ chính không cảm thấy cô đơn.

Dáng vẻ, khí thế, vừa nhìn đã biết chính là nam chính.

Gan chó thật lớn, thức ăn nhỏ của ta cũng dám động vào.

Nguyên Tịch phất tay với Minh Thù.

Minh Thù thuận tiện đi qua, kéo thức ăn nhỏ về phía mình ôm một cái, sau đó quay sang Tư Lạc mỉm cười dắt thức ăn nhỏ đi.

Tư Lạc: "..."

Cái này của ai?

"Ối, Tư Lạc, cục cưng nhỏ nhà cậu bị bắt đi rồi."

Cậu học sinh bên cạnh Tư Lạc buồn cười chọt chọt hắn.

Ánh mắt Tư Lạc tối tăm liếc hắn một cái.

Cậu ta không chút sợ hãi, cười ha ha:

"Có người cũng dám cướp người trên tay cậu, còn vô tình hợp tình hợp lý, ha ha ha ha."

Tư Lạc lên xe, thấy cô gái vừa nãy cướp đi cục cưng nhỏ nhà hắn ngồi ở hàng ghế sau.

Cục cưng nhỏ bị cô ép ở cạnh cửa sổ, hắn muốn kéo người đi cũng không thể.

Tư Lạc ỷ chân dài bước nhanh đến trước mặt Minh Thù, vẻ mặt khó chịu:

"Đứng lên."

"Không muốn."

Nếu không phải Minh Thù muốn giữ hình tượng, rất muốn ném ánh mắt xem thường cho hắn.

Ai cướp được là của người đó.

Trẫm nhờ khuôn mặt đẹp này mới cướp được, dựa vào cái gì phải nhường.

"Muốn chết?"

Nguyên Tịch kéo ống tay áo Minh Thù, khẩn trương nhìn Tư Lạc, yếu ớt nói:

"Tư Lạc, cậu ấy là bạn của tôi, tôi muốn ngồi cùng với cậu ấy."

Tư Lạc liếc sang: "Cậu lặp lại lần nữa?"

Nguyên Tịch lấy dũng khí: "Tôi nói... Tôi muốn ngồi cùng bạn mình."

"Nghe chưa, cô ấy muốn ở với tôi."

Minh Thù cười tươi rạng rỡ.

"Cô ta là Huyết tộc."

Tư Lạc nghiến răng: "Cậu muốn ngồi chung với cô ta? Cậu biết cô ta có ý định gì sao?"

"Cậu luôn hạn chế tôi kết bạn."

Nguyên Tịch nhỏ giọng thì thầm, dáng vẻ rất oan ức: "Tôi cũng muốn chơi với bạn bè mà."

"Nói như cậu không phải Huyết tộc vậy? Cậu có ý gì?"

Minh Thù liếc Tư Lạc, cô chợt đứng dậy, nghiêng người về phía Tư Lạc, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe, nói:

"Lẽ nào ngay từ đầu cậu không phải là bị hương vị trên người cô ấy hấp dẫn?"

Sắc mặt Tư Lạc chợt thay đổi, hắn túm tay Minh Thù:

"Cô động vào Nguyên Tịch thử xem."

Minh Thù còn chưa giãy giụa, phía sau đột nhiên có một cánh tay thon dài, nhẹ nhàng nắm cổ tay Tư Lạc, tay Minh Thù liền được buông lỏng.

Trong xe không biết từ lúc nào đã yên tĩnh trở lại.

Mọi người đều nhìn thiếu niên áo đen kia.

Tư Lạc quay đầu trong cơn giận dữ: "Hạ Phù, muốn làm gì? Chuyện của tôi cậu bớt quản đi! Hạ gia các người quản không được tôi."

Hạ Phù buông Tư Lạc ra, phun hai chữ: "Ngăn cản."

Tư Lạc tựa như kinh ngạc một chút, ánh mắt chuyển động trên người Minh Thù và Hạ Phù.

"Thì ra là cô."

Tư Lạc như là suy nghĩ cẩn thận, hắn lắc lắc tay, đi đến phía sau, lúc đi ngang qua Minh Thù, hắn nói:

"Nữ vương, Vi Hề."

Tên nữ vương Huyết tộc, Huyết tộc bình thường và con người rất khó biết được, nhưng người khác không biết, không có nghĩa là hắn không biết.

Mà Hạ Phù gần đây rất để ý đến một Huyết tộc, Huyết tộc kia vừa khéo tên Vi Hề.

"Vậy cậu còn dám cướp người với tôi!"

Giọng nói Minh Thù cũng không khống chế nói.

Tư Lạc sửng sốt.

Tư Lạc: "..."

Cái gì gọi là hắn cướp người? Người kia chính là cục cưng nhỏ của hắn!

Rốt cuộc là ai cướp người!

Tư Lạc tức giận đến muốn tiến lên đánh một trận, nhưng lại bị một chàng trai khác kéo áo, ý bảo hắn đừng kích động.

"Làm sao vậy..."

Giọng nói ngả ngớn đánh vỡ bầu không khí quái dị trong xe.

Vân Sách ở bên kia, đầu tóc đỏ phá cách cực kỳ bắt mắt.

"Rác rưởi."

Sau khi Tư Lạc thấy Vân Sách, lập tức lộ ra biểu tình chán ghét.

Đáy mắt Vân Sách hiện lên một luồng tăm tối, Tư Lạc nói đến thân phận nửa người nửa Huyết tộc của hắn, hay là...

"Đương nhiên không so được với Tư Lạc điện hạ."

Tư Lạc hừ lạnh một tiếng, ngồi vị trí phía sau Nguyên Tịch, chàng trai kéo hắn lập tức ngồi bên cạnh.

"Bạn học Hạ Phù, chúc mừng."

Vân Sách quay đầu nói với dáng vẻ lưu manh.

Hạ Phù biết hắn chúc mừng cái gì, nhưng chỉ là lạnh lùng liếc hắn một cái, im lặng ngồi đối diện Minh Thù.

Vân Sách cười cười, tìm chỗ ngồi xuống.

"Mễ Lạp, Vi Hề kia không phải từ cấp hai lên sao, không có người nào đứng sau à?"

Mấy người ở phía trước, có một nữ sinh bên cạnh Mễ Lạp nhỏ giọng nói:

"Hạ Phù bảo vệ cô ta thì thôi, sao mình cảm thấy thái độ Tư Lạc và Vân Sách đối với Vi Hề có chút kì lạ vậy?"

"Đúng vậy, cô ta khiêu khích Tư Lạc như vậy, lại không bị Tư Lạc xử lý."

Mễ Lạp từ trong gương trang điểm nhìn người phía sau, trong mắt tràn đầy tối tăm.

Mọi người nói chuyện cô ta cũng không trả lời, mấy cô gái thấy sắc mặt Mễ Lạp không tốt cũng không dám nói chuyện.

Mấy ngày gần đây Mễ Lạp luôn như vậy, nên bọn họ có chút sợ hãi.

...

Sau khi chủ nhiệm điểm danh xong, xe xuất phát.

Hạ Phù mở túi, lấy một cái bình đưa cho Minh Thù.

Minh Thù dứt khoát từ chối: "Cám ơn, không cần."

Hạ Phù trong nháy mắt ngừng lại, không hiểu vì sao Minh Thù từ chối.

Minh Thù quay đầu nhìn ngoài cửa xe, hắn đành phải cất vào túi.

Vân Sách liếc qua, sắc mặt có chút kì lạ, sau đó không giải thích được hừ một tiếng, quay đầu nhắm mắt nằm nghỉ.

Đường đi rất xa, Nguyên Tịch và Minh Thù nói chuyện không hề buồn chán.

"Đây là ra khỏi thành phố rồi sao?"

"Sao ngày càng hẻo lánh."

Mọi người nhìn ngoài cửa xe, đúng là đã ra khỏi thành phố.

Thu mộ ra khỏi thành cũng không kỳ quái, mọi người chỉ bàn tán vài tiếng, sắp đến trưa nên tốc độ xe chậm lại, lệch khỏi đường lớn chạy lên núi.

"Oa!"

"Lâu đài cổ thật lớn!"

Người trong xe đều chạy đến một bên, vây xem tòa lâu đài cổ.

Hạ Phù im lặng nhìn pháo đài, Vân Sách như có điều suy nghĩ.

Tòa lâu đài cổ này xuất hiện.

Những người này liền có chút khác lạ.

Xe dừng lại trước lâu đài, người hầu mặc áo bành tô đứng hai hàng, dường như đang chờ bọn họ.

"Đến rồi, mọi người sẽ ở đây một tuần."

Chủ nhiệm không lập tức bảo xuống xe: "Giờ mọi người xuống xe, đừng đi lạc."

Xuống xe, lâu đài cổ lớn đến nổi khiến người khác thán phục.

Minh Thù và Nguyên Tịch xuống xe, Tư Lạc tiêu sái đi qua đè vai Nguyên Tịch:

"Theo tôi."

"Thế nhưng..."

"Người ta có người đi chung rồi, còn cần cậu sao?”

Nguyên Tịch nhìn theo Tư Lạc, thấy có chàng trai áo đen đứng bên cạnh Minh Thù.

Hạ Phù cao cỡ một thước tám lăm, Minh Thù đứng trước mặt hắn, thật sự nhìn vô cùng mỏng manh nhỏ nhắn.

"Bạn học Hạ Phù, tôi không cần cậu đi theo."

Minh Thù nói với Hạ Phù.

Trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười, nhưng làm Hạ Phù nghĩ nụ cười của cô có chút kỳ quái.

Trong lòng Hạ Phù run rẩy.

Hắn chỉ rời đi một tuần mà thôi.

Đã xảy ra chuyện gì!

"Không an toàn."

Hạ Phù chậm rãi phun vài từ.

"Vậy cũng không liên quan đến cậu."

Minh Thù mỉm cười.

Hạ Phù: "..."

Mí mắt Hạ Phù giật giật, giống như đang đè nén cái gì đó.

Minh Thù vẫn ung dung nhìn hắn, nụ cười thản nhiên khiến người khác vô cùng tức giận.

Hạ Phù hít một hơi: "Cẩn thận."

Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.

Nhưng vào lúc này chủ nhiệm khoa vỗ tay một cái, ý bảo mọi người theo một hàng người hầu mặc áo bành tô đi vào:

"Mọi người đi theo vào, chọn phòng cho mình, hai người một phòng, cất xong đồ tập hợp ở nhà ăn."

"Mời các vị theo chúng tôi."

Đi theo những người hầu này là hai người một nhóm.

Cũng may phòng là nam sinh với nam sinh, nữ sinh với nữ sinh, cho nên Nguyên Tịch thoát khỏi Tư Lạc, đợi Minh Thù.

Tư Lạc quá mạnh mẽ ở chung với hắn Nguyên Tịch luôn có một loại cảm giác đè nén, tay chân cũng không biết để đâu.

Nhưng ở chung với Minh Thù thì hoàn toàn khác nhau, Minh Thù cười ôn hòa, ở bên cạnh cô như ôm một mặt trời nhỏ.

Đôi khi thấy nụ cười ấy, chính Nguyên Tịch cũng muốn cho Minh Thù cắn một cái.

Tư Lạc bất mãn trừng Minh Thù, Minh Thù mỉm cười:

"Không phục cậu có thể chuyển giới, hoặc mặc trang phục nữ."

Tư Lạc: "..."

"Ha ha ha ha!"

Nam sinh bên cạnh Tư Lạc cười to.

"Cậu là phe bên kia?"

"Tư Lạc đừng giận! Chờ một chút..."

Chàng trai nhanh chóng đuổi theo Tư Lạc.

"Tiểu Hề, cậu nói nơi này là nơi nào? Thật lớn... Đúng thật chính là lâu đài, lần thu mộ này của chúng ta, thật sự trường đã tốn không ít tiền và công sức."

Nguyên Tịch vừa sắp xếp đồ, vừa nói với Minh Thù.

"Không biết."

Ít nhất hiện tại cô không biết.

Nguyên chủ không có học lớp này, đương nhiên không biết địa điểm bọn họ tổ chức thu mộ lần này là ở đâu.

Nhưng cô có tiếp viện bên ngoài.

Minh Thù không thấy Leon trả lời tin nhắn, nhưng lại nhận được điện thoại của hắn.

"Nữ vương, sao người lại chạy đến địa bàn Louis?"

Leon mở đầu một câu như vậy: "Ta lập tức dẫn người đến, ngài đừng hành động thiếu suy nghĩ."

"Đây là địa bàn Louis sao?"

Minh Thù nhướng mày.

Giá trị thù hận đưa tới cửa rồi!

"Đúng, nữ vương nhất định phải cẩn thận."

Leon không ngừng căn dặn: "Louis thích nhất là chơi âm mưu quỷ kế, hắn nhất định khiến người bất lợi."

Minh Thù khẽ cười một tiếng: "Đừng lo lắng, tôi có thể ứng phó."

Leon vẫn là không yên lòng, ở đầu dây bên kia vội vàng nói hai câu đã muốn dẫn người qua.

Leon ban đầu là một mãnh tướng trong những người dưới trướng của Vi Hề, ở trong thế giới con người một thời gian dài như vậy, đương nhiên không phải có ý gì khác.

Chỉ vì khiến cho Louis không bận tâm đến mình, hắn phải khiến bản thân trở thành một Huyết tộc không đàng hoàng, trầm mê sắc đẹp.

Chỉ có như vậy, Louis mới không đuổi cùng giết tận hắn.

Cuối cùng, Minh Thù ngăn cản Leon không cho hắn qua đây, thuận tiện sắp xếp cho hắn một nhiệm vụ điều tra Louis, lúc này hắn mới gạt đi ý muốn đến đây trong đầu Leon.

Sắp xếp đồ đạc trong phòng xong, mọi người đến nhà ăn tập hợp, chủ nhiệm chỉ nói vài việc cần chú ý, sau đó để mọi người dùng bữa, thời gian buổi chiều hoạt động tự do.

Nhà ăn đặc biệt lớn, Nguyên Tịch nhìn đến líu lưỡi.

Minh Thù lại nhìn chất lỏng đỏ tươi trong ly, khẽ nhíu mày.

Cô nhìn Huyết tộc bên cạnh, đó là máu nhân tạo rất bình thường.

Duy nhất chỉ có ly của cô lộ ra hương vị máu tươi, đoán chừng là để cô không phát hiện ra nên xen lẫn những hương vị khác để áp chế lại, nếu như không chú ý thật sự không phát hiện ra được.

Minh Thù nhìn chằm chằm cái ly đến ngơ ngẩn, Nguyên Tịch cắn bò bít tết, vươn tay chọt cô:

"Tiểu Hề, cậu không uống sao? Không đói bụng sao?"

Đói!

Trẫm sắp chết đói!!

Ngươi cho trẫm cắn một cái sao?

Cái ly trước mặt Minh Thù bỗng dưng bị lấy đi, gương mặt lưu manh của Vân Sách xuất hiện đối diện, hắn đẩy ly của mình tới:

"Sao ta cảm thấy ly của cô uống ngon hơn, bạn học Vi Hề không ngại đổi với ta chứ?"

Tuy Vân Sách là nửa Huyết tộc, nhưng dường như thói quen của hắn cũng có khuynh hướng của Huyết tộc, nhưng Minh Thù chưa thấy tận mắt hắn uống máu.

"Ngại."

Sẽ không cho ngươi uống!

"Bạn học Vi Hề, cô không uống cũng không chịu đổi với ta, đây là không phải là chiếm hầm cầu không ị phân sao?"

Vân Sách lớn lên rất đẹp trai, mặc dù là loại không quá mẫu mực, nhưng người khác cũng không nghĩ hắn thô tục như vậy.

"Tôi thích, cậu quản được sao?"

Minh Thù nhướng mày mỉm cười: "Tôi sẽ không đổi với cậu, nếu cậu muốn uống, qua bên kia lấy một ly đi!"

"Quá phiền phức, ta vẫn nghĩ ly của bạn học Vi Hề uống ngon hơn."

Nguyên Tịch ngơ ngẩn nhìn hai người cãi nhau, không phải chỉ là một ly máu nhân tạo sao? Có gì đáng để tranh giành? Bên kia còn rất nhiều.

Cũng chính lúc này, trong tiếng thét chói tai của các nữ sinh, Tư Lạc đến đối diện Nguyên Tịch, nhưng Vân Sách ngồi đối diện nên hắn đành phải dịch sang bên cạnh.

Sau đó, đưa miếng bít tết cắt sẵn đến trước mặt Nguyên Tịch: "Ăn ít một chút, sắp béo thành heo mất rồi."

Nguyên Tịch: "..."

Vậy cậu lấy lại phần ăn vừa đưa cho tôi đi.

Chàng trai luôn miệng cười hì hì kia, ngồi giữa Tư Lạc và Vân Sách.

"Hi, tôi là Andy."

Chàng trai vẫy tay với Minh Thù: "Trước đây chúng ta chưa từng gặp qua, tôi không ngờ tới đến trường lại gặp bạn học đáng yêu như vậy."

Minh Thù mỉm cười lễ phép.

Bên người Minh Thù xuất hiện thêm một bóng người, thiếu niên áo đen lặng lẽ ngồi bên cạnh cô.

Hạ Phù xuất hiện, bầu không khí này của bọn họ liền có chút kỳ lạ.

Minh Thù vẫn mỉm cười.

Tốt quá, nếu như Mễ Lạp và Louis cũng đã đến, thì bọn họ có thể mở hai bàn mạt chượt, hơn nữa còn có thể tham gia cuộc chơi tuyển chọn sắc đẹp.

Toàn bộ người có nhan sắc trong lớp đều đã có mặt tại đây.

Minh Thù thở dài, đáng tiếc không thể ăn!

Vân Sách là người đầu tiên nói, giọng nói có chút lạ:

"Bạn học Hạ Phù đối xử với Vi Hề thật đặc biệt."

Giọng nói nhẹ nhàng bay bổng.

Minh Thù cũng không rõ ý của Vân Sách đối với Hạ Phù lắm, nhưng cô chắc chắn hai người này có mờ ám.

Tư Lạc và Andy đồng thời nhìn qua, suy nghĩ nghiên cứu.

Hạ Phù mang theo ba lô của hắn, lúc này hắn mở ba lô ra nên hoàn toàn không nghe được.

Hắn lấy gì đó trong ba lô ra, đưa đến trước mặt Minh Thù, thuận tiện muốn lấy ly của Minh Thù đi.

Minh Thù không buông tay.

"Bạn học Vi Hề không cảm kích à."

Vân Sách cười đến hả hê.

Minh Thù quyết định lát nữa tìm một chỗ không người, đánh Vân Sách một trận trước, nói nhiều như vậy thật không vui chút nào.

Hạ Phù vẫn như cũ không để ý tới Vân Sách, đôi mắt lạnh lùng không chớp nhìn chằm chằm Minh Thù, ý tứ rất rõ ràng muốn cô buông tay.

"Tôi đã nói rồi, chuyện của tôi, không cần bạn học Hạ Phù nhiều chuyện quan tâm."

Đáy mắt Hạ Phù xẹt qua một tia đau buồn, trong lòng bắt đầu khó chịu.

Cô cho rằng hắn luôn chỏ mõm vào chuyện của cô sao.

Mẹ nó, tôi đây nhịn lâu như vậy, con mẹ nó một tuần không gặp, cô đã bị kỹ nữ khác cạy đi!

Cô gái đối diện cười nhạt, ánh mắt tựa như cực kỳ chăm chú.

Hạ Phù ngăn chặn suy nghĩ quay cuồng, mặt không thay đổi nhìn cô.

Minh Thù rất ít khi chăm chú nhìn một người, nhưng lúc này Minh Thù chăm chú nhìn Hạ Phù, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra gì đó.

Nhưng mà không có.

Hạ Phù buông tay ra, im lặng bắt đầu ăn.

Muốn cho lão tử mất kiểm soát, không có cửa đâu!

Vân Sách gác chéo chân, ngón tay vân vê cổ áo, tiếp tục nói:

"Bạn học Vi Hề, chủ nhân nơi này đối với cô đặc biệt có ác ý."

Lúc Tư Lạc và Andy tới, Minh Thù đã che cái ly lại, bọn họ cũng không phát hiện ly máu kia có gì khác thường.

Nhưng lúc này Vân Sách nói, làm bọn họ không tự chủ đưa mắt nhìn ly trên bàn.

"Có vấn đề gì không?"

Andy tò mò, hắn còn cố ý để sát vào ly ngửi ngửi, tuy rằng Minh Thù che miệng ly, cũng rất nghiêm mặt, Andy vẫn là ngửi thấy hương vị bên trong:

"Máu tươi."

Andy và Tư Lạc liếc nhau, hắn cười mỉa:

"Sao cậu lại đắc tội Louis?"

Thật sự bọn họ biết đây là địa bàn cùa ai.

Nếu như trước đây máu tươi là thứ tốt nhất để đãi khách, thì bây giờ đã khác rồi.

"Làm nổ khu giải trí của hắn." Minh Thù thờ ơ.

"Khụ khụ khụ..."

Andy sặc sụa.

Dáng vẻ Nguyên Tịch kinh ngạc đến ngây người.

Tư Lạc và Vân Sách đều lộ ra sắc mặt kinh ngạc, duy chỉ có Hạ Phù, mặt lạnh tanh, thật ra trong lòng của hắn đã bắt đầu lộn xộn.

Andy nhỏ giọng hỏi: "Vậy cậu còn dám tới đây, điên rồi sao?"

"Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con."

Minh Thù mỉm cười, bắt đầu phát ngôn bừa bãi:

"Tôi chuẩn bị oanh tạc nơi đây, các người nghĩ thế nào?"

"Cô oanh tạc thế nào?"

Tư Lạc cười nhạt: "Năng lực của cô hình như trở nên yếu đi? Đắc tội Louis, cho rằng có thể còn đường sống ra khỏi đây?"

Minh Thù cười nhạt không nói.

Sống không thể đi ra, vậy chết đi ra thôi.

Hơn nữa lúc ở mạt thế, cô lấy không ít thứ trong không gian, cho nổ một tòa thành hoàn toàn không thành vấn đề.

Andy để Nguyên Tịch ngồi cạnh Tư Lạc, Nguyên Tịch phồng miệng nhưng vì đánh không lại Andy nên chỉ có thể tức giận đổi chỗ.

Andy hưng phấn ngồi bên cạnh Minh Thù: "Thực ra tôi không thích Louis, có phát nổ thì cho tôi đi chung với."

"Andy!"

"Tư Lạc, lần trước Louis cũng không nể mặt cậu, vậy cậu sợ hắn làm gì, không phải chúng ta đánh không lại hắn."

"Tôi sợ hắn sao?"

Tư Lạc liền không vui: "Chỉ là tôi không muốn chuốc lấy phiền phức."

Andy tiếp tục nói: "Này Tư Lạc, cậu cũng đừng quên lần trước không phải cậu gây sự trước."

Tư Lạc im lặng một lúc đưa đồ uống cho Nguyên Tịch, có vẻ đã đồng ý với lời nói của Andy.

Andy nháy mắt ra hiệu với Minh Thù, giống như đang nói rằng hãy xem đi, tôi nói giúp cô nên khi cô hãy dẫn tôi theo kích nổ hắn!

Minh Thù: "..."

Nam chính ngươi chưa xem kịch bản sao? Ngươi là nam chính! Còn có nữ chính, sao cô không ngăn cản đi, bọn họ muốn nổ người khác kìa!

Nguyên Tịch mờ mịt.

Vân Sách nhấc tay: "Tôi cũng muốn giúp bạn Vi Hề một tay."

Minh Thù mỉm cười, các người hãy lên sao Hỏa đi!

Tỉnh tỉnh!

Người duy nhất khá bình thường là Hạ Phù, anh ta đang ăn không quan tâm điều gì, dường như không nghe bọn họ nói gì.

Trong lòng Hạ Phù là như vậy...

Mẹ nó, sao các ngươi không lên trời đi!

Nổ nhà làm gì, nổ luôn cả vũ trụ đi!

Cô gái này thật là bệnh mà!

Chờ đã, vì sao anh ta phải đi?

Không được, không thể cùng bọn họ nổ nhà người ta, tôi còn nhiệm vụ bêu xấu Louis!

Hạ Phù ăn rất nhanh, sau đó thu dọn bỏ đi.

Minh Thù nhìn hắn rời nhà ăn, sau đó thì quay lại nhìn, nhìn Andy bên cạnh hưng phấn không thôi.

Cô không thích Tư Lạc, bởi vì anh ta chiếm lấy thức ăn nhỏ ngon miệng nhà cô, cho nên Minh Thù quyết định dẫn bọn họ đi cùng nhau.

Minh Thù quyết định nếu có gặp chuyện không may, liền lôi nam chính ra làm bia đỡ đạn, sau đó thức ăn nhỏ ngon miệng sẽ là của cô.

Ý này thật hay.

Nhưng cô không dẫn theo Vân Sách, Vân Sách tức giận bỏ đi theo Hạ Phù.

[Ký chủ, cô bình tĩnh đã, cô cùng nam chính giành nữ chính làm gì?]

Hài Hòa Hiệu cảm giác không khí khá ngột ngạt.

"Nữ chính là của chung, ai cướp được là bản lĩnh của người đó, dựa vào cái gì nam phụ có thể giành, tôi không thể giành?" Minh Thù hùng hồn.

Trẫm không thể cắn, tại sao nam chính có thể cắn! Không cho!

[Nhiệm vụ của cô là kéo giá trị thù hận, ai bảo cô đi kéo giá trị yêu thích.]

Phóng chút ít yêu tinh đánh nhau cho ký chủ bình tĩnh một chút.

"Tôi không làm lỡ việc kéo giá trị thù hận, ngươi xem ta kéo thù hận giúp ngươi nhiều như vậy, thật tốt!"

Hài Hòa Hiệu nghẹn họng không nói gì, dám lôi kéo nam chính giúp cô kéo giá trị thù hận, cô cũng tài thật.

[Buông tha nữ chính đi! Nữ chính không thể ăn!]

Hài Hòa Hiệu giãy giụa.

"Ai bảo không thể ăn nữ chính?"

Nếu không thể ăn nữ chính, trẫm che chở như thế làm gì?

[...]

Có phải vì có thể ăn nữ chính, cho nên cô mới che chở? Hài Hòa Hiệu nhịn không được run run, kiên quyết không để xảy ra thảm án như vậy.

...

"Rắc rắc!"

Lúc Vân Sách ra khỏi phòng, liền thấy Minh Thù tựa vào hành lang, ánh sáng trên hành lang bao phủ lấy cô, quanh thân cô tản ra một tầng ánh sáng ấm áp.

Ánh mắt trong trẻo rơi vào bức tranh trên hành lang, cũng không biết là đang nhìn bức tranh trên tường hay là đang đờ ra. Cả người không có chút nào phòng bị, dáng người vô hại.

Nếu có người đánh lén cô, nhất định có thể thành công.

"Bạn học Vi Hề thay đổi suy nghĩ sao?"

Vân Sách đóng cửa lại, đi tới chỗ Minh Thù: "Dự định dẫn tôi đi cùng sao?"

Ánh mắt Minh Thù chậm rãi chuyện động trên mặt Vân Sách.

Sau vài giây, khóe miệng cô giơ lên: "Không. Tôi tới để đánh cậu."

"Đánh tôi?"

Bước chân Vân Sách dừng lại: "Thật sự tôi không hiểu rõ, tại sao bạn học Vi Hề lại có thành kiến với tôi như vậy?"

Hắn dừng một chút, lại nói: "Cũng đúng, người là nữ vương, nhất định là chán ghét với sự tồn tại của tôi."

Vân Sách cho rằng khi nói ra thân phận của cô, cô sẽ hơi kinh ngạc hoặc có biểu cảm khác.

Nhưng mà không có.

Từ đầu đến đuôi cô vẫn mỉm cười, nụ cười hiền lành như thần thánh phổ độ chúng sinh.

"Đến đây đi, đánh xong tôi còn quay trở lại dùng bữa."

Minh Thù mỉm cười hiền lành như mẹ già.

Vân Sách: "..."

Hắn không muốn đánh.

Lúc hắn đối mặt với cô có một loại cảm giác áp chế, đó là huyết mạch áp chế của nữ vương với bọn họ.

Nữ vương... Vậy hẳn là Huyết tộc tiếp cận gần nhất với tổ tiên.

Dù bây giờ cô rất yếu, nhưng cô dùng huyết mạch áp chế, hắn làm sao đánh thắng được.

Không đánh được không.

Vân Sách muốn chạy, nhưng mà còn chưa được hai bước đã bị Minh Thù túm trở về mỉm cười ôn hòa.

...

Minh Thù đán Vân Sách xong, ung dung về phòng.

Lúc lên lầu gặp Mễ Lạp. Bên cạnh Mễ Lạp có bốn người hầu, nhìn qua rất giống phái đoàn.

Hai người mặt đối mặt, Minh Thù đứng không nhúc nhích.

Mễ Lạp cũng không nhúc nhích, đáy mắt ngập tràn hận thù: "Vi Hề, mày sẽ hối hận vì những chuyện đã làm với tao."

"Tôi làm gì cô?"

Mễ Lạp nắm chặt hai tay: "Chính mày làm, còn không rõ sao?"

Louis muốn Minh Thù chết, Minh Thù sẽ không vui vẻ được bao lâu.

"Không rõ lắm, cô giúp tôi nhớ lại chút đi."

Gương mặt Minh Thù vô tội.

Mễ Lạp cười nhạt: "Mày nên cầu xin tha thứ đi."

Minh Thù khẽ gật đầu, cong môi: "Vậy tôi đây rất mong chờ."

"Mễ Lạp tiểu thư, chủ nhân đang chờ."

Người hầu phía sau Mễ Lạp nhắc nhở.

Mễ Lạp liền hừ một tiếng, nhấc chân xuống lầu dưới.

Ngay lúc đi ngang qua Minh Thù, Minh Thù đột nhiên cầm lấy cánh tay Mễ Lạp.

Đôi mắt đẹp của Mễ Lạp trừng qua: "Vi Hề, mày muốn làm gì?"

Minh Thù mỉm cười: "Đưa cô xuống dưới! Không cần cám ơn."

Nói xong cô liền hất mạnh tay Mễ Lạp xuống.

Mễ Lạp hụt chân, cả người lăn lông lốc xuống cầu thang, có lẽ là không phản ứng kịp, ngay cả năng lực Huyết tộc cũng trở tay không kịp.

Đám người hầu: "..."

Mễ Lạp ngã trên mặt thảm, tức giận ngẩng đầu, rống với người hầu:

"Bắt nó lại cho tôi!"

"Tức giận là được rồi."

Thấy dáng vẻ cười khanh khách với Minh Thù, Mễ Lạp càng giận dữ.

Bốn gã người hầu nhìn nhau đồng thời ra tay với Minh Thù.

Minh Thù tách khỏi bọn họ, ngáp khiêu khích: "Không bắt được thì chủ nhân các ngươi cắt xén khẩu phần lương thực sao?"

"Bắt nó cho tôi!"

Mễ Lạp tức giận đỏ mặt, biểu cảm trên mặt đặc biệt dữ tợn.

Minh Thù nhảy vài bước lên bậc thang, đứng trong hành lang.

Bốn gã người hầu đồng loạt xông tới, ngay lúc bốn người tới gần Minh Thù thì bọn họ đồng lòng quỳ xuống, không phải là bọn họ tự nguyện, là bản năng thân thể.

Bản năng thân thể thần phục huyết tộc trước mắt.

"Bất kính với tôi, sẽ thua thiệt thôi."

Minh Thù xoay người rời đi, còn vẫy vẫy tay: "Lần sau chúng ta chơi tiếp."

Minh Thù không có hứng thú với phản ứng của đám người phía sau.

Bất kể làm gì cũng sẽ tiêu hao thức ăn.

Hiện tại, cô không chỉ đói còn cảm giác mệt rã rời.

Nếu như Mễ Lạp xông lên, cô cũng chỉ có thể chết một lần.

Mễ Lạp đứng ngoài cửa phòng lớn, gõ cửa trước, sau khi nghe được âm thanh bên trong cô mới đẩy cửa đi vào.

Người đàn ông chỉ mặc áo, nghiêng người dựa vào ghế sô pha bằng da, ánh sáng mờ ảo làm Mễ Lạp không thấy rõ biểu cảm trên mặt người đàn ông, nhưng cô ta có thể cảm giác được sự lạnh lẽo trong phòng.

Mễ Lạp cẩn thận đi đến.

"Lại đây."

Người đàn ông gọi như gọi mèo nhỏ.

Mễ Lạp đành phải đi qua ngồi xổm xuống, khéo léo nằm trên đùi hắn, hô hấp chậm lại chờ hắn nói.

Bàn tay người đàn ông theo thói quen sờ cổ Mễ Lạp: "Cô ta đánh em hả?"

"Ừ."

Mễ Lạp ủy khuất gật đầu: "Cô ta đẩy em từ cầu thang xuống."

Người đàn ông không lên tiếng, Mễ Lạp hoàn toàn không đoán ra suy nghĩ của hắn cũng đành im lặng.

Một lúc sau, người đàn ông buông cô ta ra: "Tìm một cơ hội dẫn cô ta đến sân sau, ta sẽ để em tự tay báo thù, hiểu chưa?"

Đôi mắt Mễ Lạp sáng ngời: "Em có thể tự tay... Giết cô ta sao?"

Người đàn ông nói sâu xa: "Đương nhiên là em tự tay giết."

Trong lòng Mễ Lạp dâng lên một sự hưng phấn.

Bên eo Mễ Lạp bị một lực đụng vào, cô ta bị ôm ngồi trên đùi người đàn ông, còn chưa phản ứng kịp thì quần áo trên người đã bị lột sạch.

Thân thể Mễ Lạp run rẩy, lộ ra kinh khủng trong đáy mắt. Đây không phải giả vờ, cô ta thực sự rất sợ.

Người đàn ông tựa như rất thích nhìn dáng vẻ này của Mễ Lạp.

Mễ Lạp càng sợ, người đàn ông càng hứng thú, cho nên mỗi lần Mễ Lạp cảm thấy như đi dạo quỷ môn quan một vòng.

Khó khăn lắm mới kết thúc, cả người Mễ Lạp mềm nhũn nằm trên thân người đàn ông, người đàn ông ôm cô ta, giọng nói lạnh như băng vang bên tai.

"Em ngoan một chút, muốn cái gì ta đều có thể cho, nhưng nếu em không ngoan..."

Giọng đàn ông hạ thấp: "Kết cục còn hơn em tưởng tượng."

"Em ngoan."

Mễ Lạp run run: "Tất cả mọi chuyện em đều nghe anh."

So với người đàn ông đáng sợ này, thì Mễ Lạp càng muốn trả thù những người đời trước.

Chỉ cần nghe lời người đàn ông này, cô ta sẽ có rất nhiều thứ, quyền lực địa vị, thậm chí là sức mạnh.

Người đàn ông được lấy lòng đích thân ôm Mễ Lạp đi phòng tắm.

Tắm rửa hai tiếng đồng hồ, trong lúc đó trải qua cái gì chỉ có Mễ Lạp biết.

...

Buổi chiều đầu tiên ở lâu đài cổ rất bình yên.

Sáng hôm sau có một tiệc liên hoan nhỏ, chủ nhiệm sắp xếp mấy ngày tới để mọi người vui chơi ở lâu đài, một tuần sau chủ nhiệm khoa đến đón bọn họ.

Đi theo chủ nhiệm lớp, tất cả mọi người hào hứng.

Đồ của Minh Thù, ngoại trừ cái ly kia thì không còn bất cứ thứ gì khác nữa.

Ngày hôm qua đánh Mễ Lạp, cũng không thấy Louis tìm cô gây phiền phức, không biết đang có âm mưu gì.

Ngược lại, hôm nay thấy Mễ Lạp không có tinh thần, mặc bộ quần áo kín mít bước đi cũng khá kì lạ.

"Nhìn cái gì?"

Mễ Lạp tức giận trừng Minh Thù, theo bản năng đứng thẳng lưng.

Nhưng cô ta duỗi cổ như thế, vết hồng trên cổ liền lộ ra.

Mễ Lạp che cổ, người đàn ông kia không cho cô ta xóa những dấu vết này, cô ta lại không muốn để những người này biết.

Dù sao bây giờ cô ta vẫn là học sinh người khác sẽ dị nghị, cũng sẽ làm những người yêu thích cô ta bất mãn.

"Tối hôm qua chiến đấu kịch liệt à."

Nụ cười nhẹ nhàng của Minh Thù đầy trêu ghẹo.

Mễ Lạp cắn răng, hung dữ trừng Minh Thù xoay người đi vào trong.

"Tiểu Hề, tiểu Hề."

Nguyên Tịch đứng trong đám nữ sinh vẫy tay với cô: "Giữa trưa chúng tớ đi nướng thịt, cậu đi không?"

Minh Thù rất muốn trưng mặt lạnh lùng, nhưng cô vẫn là bày ra gương mặt tươi cười:

"Không đi!"

Trẫm không ăn được, lẽ nào nhìn các ngươi ăn sao?

Trẫm giống như một Huyết tộc tự ngược đãi bản thân sao?

Nguyên Tịch như nhớ ra gì đó,có chút áy náy nhìn Minh Thù, quay sang nói với những nữ sinh khác:

"Tớ không đi, các cậu đi đi."

Mấy nữ sinh thầm oán giận, nhưng nhìn dáng vẻ cười khanh khách của Minh Thù đáng yêu như vậy, các cô không thể nặng lời nên chỉ tức giận bỏ đi.

Buổi trưa đa số mọi người đều tham gia tiệc nướng, Huyết tộc thì tản ra không biết đi đâu.

Minh Thù ở trong phòng ăn xong cơm trưa, Nguyên Tịch bị Tư Lạc gọi đi đến bây giờ còn chưa trở về, Minh Thù chuẩn bị đi giết người.

Nhưng mà trong phòng Tư Lạc không có ai, một mình Andy đang chơi trò chơi, hắn nhiệt tình mời Minh Thù cùng chơi, sẵn tiện hỏi cô khi nào kích nổ nhà người ta.

"Tìm cơ hội thích hợp."

Minh Thù cầm điều khiển, tùy ý chém yêu quái trong màn hình.

"Cũng đúng, chuyện này không thể gấp."

Andy gật đầu: "Này này, cậu đừng đi qua bên kia, đi ở đây, đúng, nhảy! Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích..."

Hạ Phù đứng ngoài phòng, nhìn từ cửa phòng khép hờ thấy bên trong hai người sóng vai ngồi với nhau, trên mặt hiện lên hai chữ lạnh lùng.

Chẳng những có người muốn phá thiết lập của hắn.

Bây giờ còn có người muốn đào góc tường của hắn.

Không thể nhẫn nhịn!

[Cửu thiếu, góc tường này của ngươi còn chưa đào được đâu.] Hệ thống yếu ớt nhắc nhở.

Vậy cũng không thể để cho người khác đến đoạt lấy!

Hừ!

Minh Thù chơi một lúc, Nguyên Tịch vẫn chưa trở về, cô liền đứng dậy rời đi.

Vừa mở cửa đã thấy Hạ Phù đứng bên ngoài, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, cũng không biết đứng đây bao lâu,

"Bạn học Hạ Phù làm thần giữ cửa à?"

Nếu không phải tố chất tâm lý trẫm tốt, mở cửa thấy một người đen thui như vậy chắc chắn sẽ bị dọa chết.

Thần con mẹ nó giữ cửa.

Có thần giữ cửa nào đẹp trai như lão tử không?

"Nói chuyện?"

Âm điệu Hạ phù hơi phập phồng.

"Không nói chuyện."

Minh Thù lắc đầu, mỉm cười về phòng: "Tôi và bạn học Hạ Phù không có gì để nói."

Hạ Phù níu tay Minh Thù, kéo cô trở về, ánh mắt nhìn thẳng cô, nói từng chữ:

"Cậu, tức... giận à?"

Minh Thù giãy tay ra, nụ cười sâu thêm: "Bạn học Hạ Phù nói đùa à, tôi có gì phải tức giận, ngài là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi cảm tạ ngài còn không hết."

Mặc dù giọng nói thiếu nữ rất bình thường, nhưng Hạ Phù luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái.

Cọng dây nào của người này bị đứt rồi!

Bình tĩnh.

Hít sâu.

Không thể chửi thề được.

"Vậy... thì... lấy... thân... báo... đáp."

Hạ Phù lạnh mặt nói.

Hành lang đột nhiên yên tĩnh.

Dường như không nghe được tiếng trò chơi trong phòng.

Một lúc sau, Minh Thù nhướng mày cười: "Bạn học Hạ Phù, cậu đùa gì thế, tôi là Huyết tộc."

Ân cứu mạng này muốn trẫm lấy thân báo đáp?

Đầu óc ngươi bị cửa kẹp rồi!

Trẫm rẻ như vậy sao?

Phải dùng đồ ăn vặt... Không được, đồ ăn vặt ở thế giới này không xài được.

Hạ Phù mắt không chớp nhìn chằm chằm Minh Thù: "Pháp... luật... công... nhận."

Trong xã hội hiện tại, con người và Huyết tộc kết hôn rất bình thường, pháp luật đã sớm đồng ý là hôn nhân hợp pháp.

"Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì, tôi là nữ vương Huyết tộc."

Minh Thù khoanh tay, thái độ kiêu ngạo: "Chỉ có tuyển nam sủng, không lập gia đình."

Tuy Hạ Phù vẫn chưa nói đến thân phận cô, nhưng Minh Thù nghĩ chắc chắn hắn biết. Mà ban đầu hắn cứu mình có thể cũng là có mục đích riêng.

Quả nhiên, Minh Thù nói xong câu này, Hạ Phù cũng không bị thân phận nữ vương Huyết tộc làm sợ hãi, ngược lại ánh mắt càng tối hơn.

Nam sủng...

Lão tử phải làm nam sủng của cô?

Thiên tài như hắn sẽ đi làm nam sủng?

Cái vũ trụ này là sao?

Kiên! Quyết! Không! Muốn!

"Không ai công nhận."

Hiện tại, cô lẻ loi một mình đừng tưởng hắn không biết!

"Sao cậu biết không ai công nhận?"

Thân phận nữ vương Huyết tộc của cô còn chưa bị tước bỏ, nhẫn tượng trưng cho nữ vương Huyết tộc cũng còn trong tay cô, chỉ cần đứng ra nhất định sẽ có Huyết tộc ủng hộ cô.

Cô là nữ vương Huyết tộc.

Không ai có thể thay đổi.

Minh Thù đến gần Hạ Phù, tay khoát lên vai hắn nửa người dựa lên người hắn.

Cô nghiêng đầu: "Bạn học Hạ Phù, nếu cậu đồng ý làm nam sủng của tôi... tôi có thể ưu tiên suy nghĩ một chút."

Hạ Phù đẩy Minh Thù ra, xoay người bỏ đi.

Đi được mấy bước hắn liền hối hận, bây giờ quay lại ôm đùi cô nói hắn đồng ý, không biết có còn được hay không.

"Nguyên Tịch!"

"Buông ra!"

"Thức ăn nhỏ của tôi, tôi còn chưa hỏi cậu ôm cô ấy làm gì, nam nữ thụ thụ bất thân (*) biết không?"

"Tư Lạc, Vi Hề... hai người buông tớ ra trước đã."

"Không được!"

"Không được!"

Hạ Phù hít sâu một hơi, không cần xoay người cũng biết sau lưng đang xảy ra chuyện gì.

Quay lại có kịp, hắn cũng không cần nữa.

Hắn muốn yên tĩnh.

...

Dường như vài ngày sau quá mức bình thường, không xảy ra chuyện gì kỳ quái, đa số học sinh ở lâu đài chơi rất vui vẻ.

Tối hôm đó có một tiệc lửa trại do chủ nhân biệt thự chuẩn bị.

Minh Thù vì lấp đầy bụng nên xuống phía dưới chậm một chút.

Nguyên Tịch bị Tư Lạc cướp đi.

Cô ngồi trong chỗ tối nhìn Tư Lạc ôm thức ăn nhỏ nhà cô khiêu vũ, cô gái nhỏ ngượng ngùng xin lỗi Minh Thù, sau đó chạy vào trong.

"Vi Hề, tao có lời muốn nói với mày, đi theo tao."

Mễ Lạp không biết từ đâu chui ra, cản đường Minh Thù.

"Tôi có việc." Minh Thù muốn lách qua Mễ Lạp.

Mễ Lạp cũng không nhường: "Thế nào, ngay cả can đảm nói chuyện riêng với tao cũng không có? Hôm qua, không phải mày rất ngang ngược sao?"

Minh Thù nhìn Tư Lạc muốn dẫn Nguyên Tịch rời đi, cô liền không vui nhướng mày cười khẽ với Mễ Lạp:

"Tôi sẽ ngang ngược cho cô xem."

"Mày..."

"A!"

Trước mặt mọi người, Mễ Lạp bị Minh Thù đẩy vai ngã trên mặt đất, tất cả mọi người đều nhìn qua.

"Lần sau cản đường tôi, tôi cũng không chắc có thể bẻ gãy một chân cô hay không."

Minh Thù ngồi xổm xuống, tự tay chỉnh sửa quần áo Mễ Lạp:

"Nhiều người nhìn như vậy, có phải rất mất mặt không? Tức không?"

Mễ Lạp hất tay Minh Thù, sắc mặt vô cùng khó coi. Phát hiện ánh mắt khác thường xung quanh, Mễ Lạp nóng mặt.

Cô ta hung hăng liếc nhìn Minh Thù, cắn chặt môi dưới, đột nhiên chạy vụt vào lâu đài.

Vi Hề, chờ tao đi, tao nhất định sẽ để mày trả giá thật đắt.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không biết... Đột nhiên Vi Hề đánh Mễ Lạp ngã xuống, sau đó Mễ Lạp liền chạy đi."

"Chúng ta đi xem Mễ Lạp như thế nào."

Vài nữ sinh quan hệ tốt với Mễ Lạp chạy vào theo, mà nam sinh yêu thích Mễ Lạp đứng ra chê trách Minh Thù.

"Vi Hề, cô đừng quá đáng! Tại sao có thể đối xử với Mễ Lạp như thế?"

"Rồi sao?"

Minh Thù mặt vô tội, há miệng bắt đầu xằng bậy: "Cô ta muốn đấu với tôi, tôi đánh thắng là quá đáng? Tôi lợi hại cũng là lỗi của tôi?"

Lúc đó, Minh Thù và Mễ Lạp nói gì, không ai biết, sau đó bọn họ nghe được tiếng động quay qua thì đã thấy Mễ Lạp nằm trên đất.

Cho nên lời Minh Thù nói có phải sự thật hay không bọn họ cũng không rõ, lỡ đâu thật sự là đấu thì sao?

"Dù cho cô nói thật, nhưng sao có thể ác với Mễ Lạp như thế?"

Trẫm không ác thì kéo giá trị thù hận kiểu gì!

Hơn nữa là cô ta chặn đường trước, tại sao lại là trẫm sai!

Không công bằng!

"Đao kiếm vô tình."

Minh Thù nhìn nam sinh kia, mỉm cười: "Cậu lớn lên cao là lỗi của cậu, không bằng cậu cưa bỏ một đoạn được không?"

"Cô..."

Minh Thù mỉm cười: "Cô cái gì? Tôi biết mình lớn lên đáng yêu, không cần khen."

"..."

Có biết xấu hổ hay không!

Nam sinh còn muốn nói gì đó, Minh Thù liền xắn tay áo.

Nam sinh hơi thay đổi sắc mặt, hừ lạnh một tiếng, cùng bạn học bỏ đi, những người còn lại bàn tán một lúc cũng từ từ tản ra.

Ánh mắt Minh Thù đảo qua đám người, dừng lại nơi Nguyên Tịch và Tư Lạc đứng lúc nãy, bên đó vắng tanh.

Minh Thù: "..."

Mẹ nó, tiểu yêu tinh Tư Lạc kia lại kéo thức ăn nhỏ của trẫm chạy đi đâu rồi.

Mọi người trong lửa trại chơi vô cùng nhiệt tình, dường như thiếu vài người cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ. Minh Thù bị cướp thức ăn nhỏ, trong lòng không vui rời khỏi đi vào lâu đài.

"Không cần mà, lát nữa có người tới..."

"Sợ cái gì, bọn họ đều ở bên ngoài."

Minh Thù "A" một tiếng, sau đó quay sang chỗ tối nói: "Người đâu!"

Màn đêm vô cùng yên tĩnh.

Minh Thù cười khẽ cất bước lên lầu. Bên trong gặp hai người hầu đang quét dọn, ánh mắt nhìn Minh Thù có chút kì lạ.

Minh Thù đi vào phòng mình, lại nhìn màn đêm, cảm thấy có gì đó không bình thường.

Suy nghĩ một chút mới đuổi theo.

...

"A!"

Tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên lặng trong lâu đài.

Có người từ cuối hành lang lao tới, máu tươi nồng nặc phảng phất, đó là máu con người.

"Có người chết!"

Người chạy đến hoảng sợ la hét: "Người... Có người chết, có người chết."

...

Lúc Minh Thù đến thì hiện trường đã có rất đông người vây xung quanh, cô đứng bên ngoài nhìn vào.

Người hầu đắp vải trắng lên nữ sinh đã chết.

Nữ sinh kia chính là người đã đụng trúng cô trong lửa trại.

"Là bị cắn chết."

Nói chuyện là Huyết tộc độc nhãn (**), hắn vừa xuất hiện thì nghe người hầu gọi hắn là quản gia.

"Tại sao có thể có Huyết tộc cắn người."

"Ai làm?"

"Là người trong lâu đài làm sao?"

"Không thể nào."

Tiếng bàn tán xì xào vang lên, quản gia mặt không đổi sắc quay đầu nhìn học sinh, bình tĩnh nói:

"Vì đảm bảo an toàn mọi người, hiện tại mọi người tập hợp ở nhà ăn."

Huyết tộc không sợ, nhưng con người lại sợ nên không muốn ở gần Huyết tộc.

Mở đèn toàn bộ phòng ăn.

Minh Thù tìm một chỗ ngồi xuống.

"Là ai làm?"

"Ai biết, Huyết tộc bọn họ đều có đáng nghi."

Đám Huyết tộc cũng không tình nguyện đáp lại: "Cũng chưa chắc, lỡ đâu có người bắt chước cách thức của Huyết tộc thì sao?"

Đám học sinh bắt đầu suy đoán: "Một giờ trước ta còn thấy Hà Giai Giai, thời gian ngắn như vậy chắc chắn con người không có khả năng phạm tội."

Huyết tộc cố gắng nói: "Làm sao cô biết một tiếng trước cô nhìn thấy là Hà Giai Giai? Bên ngoài tối như vậy, cô và cô ấy nói chuyện?"

Người đó không đồng ý: "Ta và Hà Giai Giai ngồi bàn trước sau, ta cũng khá thân với cô ấy nên không thể nhìn lầm."

Cảm nhận được rằng con người và Huyết tộc có thê sẽ xảy ra mâu thuẫn, nên quản gia kịp thời xuất hiện để làm rõ chuyện này.

"Mọi người xem xem có ai không tới?"

"Có Thiệu Bình, Alice, Tư Lạc, Andy, Nguyên Tịch, Hạ Phù, còn có Vân Sách và..."

Mễ Lạp đứng lên nói: "Vi Hề."

"Vi Hề không phải ở đây sao?"

Có người chỉ vào góc, Minh Thù rung chân, nửa người bị xe thức ăn chặn, phía trước cô có người nên Mễ Lạp có thể không chú ý tới.

Mễ Lạp cứng đờ, chỉ có thể nói: "Không chú ý."

Hạ Phù và Vân Sách ở trong phòng, rất nhanh thì bị gọi xuống.

Nguyên Tịch và Tư Lạc là từ bên ngoài trở về, Alice và Thiệu Bình tìm không được, Andy không thấy tung tích.

Alice là Huyết tộc, Thiệu Bình là con người.

Hạ Phù ngồi bên cạnh Minh Thù, không nói gì, mà là cầm di động đánh chữ.

"Trước khi phát hiện, tôi thấy cậu đi qua bên kia, đi làm gì?"

Hạ Phù đưa mẩu tin đã gõ xong cho cô xem.

"Cậu quan tâm tôi như thế?"

Nụ cười Minh Thù ôn hòa: "Nếu tôi nói tôi đi giết người, cậu tin không?"

"Không tin."

Minh Thù nhướng mày, cười nhạt không nói.

***

(*) Nam nữ thụ thụ bất thân: Đây là câu nói cửa miệng, quen dùng chỉ mối quan hệ nam nữ theo quan niệm của nhà nho. Nam nữ chưa kết hôn thì không được động chạm vào nhau.

(**) Độc nhãn: Một mắt.

Thừa dịp bên kia đi tìm người, Minh Thù cười híp mắt hỏi Hạ Phù:

"Bạn học Hạ Phù nghĩ xong chưa, muốn làm nam sủng của tôi không?"

Hạ Phù: "..."

Mẹ nó nam sủng, ai muốn làm nam sủng của cô, cô nằm mơ! Đừng hòng!

Lão tử có tôn nghiêm!

Hạ Phù mặt lạnh lùng nghiêng đầu qua chỗ khác, không để ý tới Minh Thù. Minh Thù hừ một tiếng, lấy di động chơi trò chơi, thuận tiện báo cảnh sát.

Người chết đó!

Đương nhiên phải báo án!

Trẫm là Huyết tộc tuân thủ pháp luật, lại còn có thể đổi khẩu phần lương thực.

[...]

Phía sau mới quan trọng.

Nhận được tin báo án, Chu đội trưởng có chút kỳ quái, không phải là Hạ tổng đội ở đó sao? Sao lại có người báo án tới chỗ bọn họ?

Nhưng người ta đã báo cảnh sát, Chu đội trưởng không dám không đi, lập tức kêu lực lượng đến lâu đài cổ.

Mà lúc này người trong lâu đài cổ hoàn toàn không biết.

Quản gia kêu mọi người chứng minh mình không ở chỗ này, lúc đến phiên Minh Thù, Mễ Lạp quay sang Minh Thù cười mờ ám.

Nguyên Tịch có chút lo lắng nhìn Minh Thù, Nguyên Tịch không ở cùng cô, lỡ đâu cô ở một mình.

"Tôi và bạn học Hạ Phù ở chung một chỗ." Minh Thù hùng hồn nói dối.

Hạ Phù liếc mắt nhìn Minh Thù, phối hợp gật đầu, sắc mặt lạnh lùng làm không ai hoài nghi anh tôi nói dối.

Mễ Lạp: "..."

"Không thể có chuyện này."

Một Huyết tộc đứng ra: "Trước khi xảy ra vụ án, rõ ràng tôi thấy cô ta từ hiện trường chạy qua, không bao lâu sau thì phát hiện có người chết."

Câu nói tiếp theo, Huyết tộc kia nói rất nhỏ nhưng người xung quanh đều nghe rõ.

"Hơn nữa, trong tiệc tối lửa trại, tôi còn thấy cô tôi đụng vào Hà Giai Giai, Hà Giai Giai còn nói chuyện với cô ta."

"Tôi cũng nhìn thấy."

"Trời ạ, đừng nói hung thủ là Vi Hề nha?"

"Nhìn đáng yêu như vậy, không nghĩ tới sẽ tàn ác như thế, thật đáng sợ."

"Nhốt cô tôi lại đi, tôi sợ..."

Giọng nói của con người lẫn Huyết tộc vang lên, hiện tại con người hợp thành một nhóm, rất sợ Huyết tộc.

Một số Huyết tộc đứng đó xem trò, một số còn lại chắp vá đầu mối, chỉ điểm hung thủ là Minh Thù.

Đối mặt với việc này, Minh Thù vẫn cười nhạt như cũ, không chút nào lo lắng, dường như họ nói người khác chứ không phải là cô.

Mễ Lạp lộ vẻ đắc ý, nhưng sợ bị người nhìn thấy, cô tôi lập tức bình tĩnh, nói:

"Quản gia, chi bằng nhốt những đối tượng đáng nghi vào trước, sẽ đỡ gây ra việc ngoài ý muốn.”

Chỉ cần nhốt lại, sẽ có cơ hội đem cô ta đến trước mặt người đàn ông kia.

Quản gia suy tính một chút, gật đầu: "Chỉ có thể làm như vậy."

"Bạn học Vân Sách, cậu không muốn nói lời nào giúp tôi sao?"

Ánh mắt Minh Thù lần thứ hai rơi trên người Vân Sách, đôi mắt trong vắt kia phảng phất lập lòe ánh sáng, làm người không thể trốn tránh.

Trên mặt Vân Sách hiện nụ cười lưu manh, nghiền ngẫm:

"Ở cùng cô là Hạ Phù, tôi có thể nói cái gì?"

"Vậy xem ra bạn học Vân Sách không muốn lấy lại vật này?"

Trong tay Minh Thù xuất hiện một cái di động, cô nhẹ nhàng lắc lắc:

"Không biết cái này có cái bí mật gì không, nếu không hiện tại tôi sẽ cho mọi người nhìn một cái."

Lúc nãy cô đuổi theo bóng đen trên hành lang, tuy rằng cô không thấy khuôn mặt, thế nhưng cướp được một cái điện thoại.

Đồ vật bên trong cô không biết được, nhưng cô có thể xác nhận chủ nhân di động này là ai.

Vân Sách từ từ đứng lên, ánh mắt liếc tới liếc lui, một lúc sau mới cắn răng nói:

"Tôi chứng minh bạn học Vi Hề và Hạ Phù ở chung với nhau."

Mọi người: "..."

Cho rằng bọn họ là kẻ ngu mà đùa giỡn sao?

Chẳng qua là chứng minh của Vân Sách... Dù cho bọn họn không tin hoàn toàn, nhưng cũng không có nhiều người cãi lại hắn, dù sao phía sau hắn chính là Vân gia.

Nhưng mọi người càng thêm chắc chắn, hung thủ chính là Minh Thù.

Vân Sách trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười vô hại của Minh Thù, trong lòng tuôn ra nước mắt.

"Vân Sách, cậu nhất định phải nói giúp cô ta?"

Mễ Lạp đến bên cạnh Vân Sách, hạ giọng: "Cậu đừng làm chuyện khiến mình hối hận."

Vân Sách ngạo mạn nhìn Mễ Lạp, mang theo khinh miệt nhàn nhạt:

"Tôi làm chuyện gì, lúc nào đến phiên cô hỏi đến?"

Mễ Lạp siết chặt tay, mắt tràn đầy thù hận.

Khinh thường Mễ Lạp.

Một ngày nào đó, cô ta sẽ đứng trên vị trí cao hơn tất cả bọn họ.

Minh Thù được xóa bỏ nghi ngờ, Mễ Lạp vốn cũng không có kế hoạch chặt chẽ gì nên không có biện pháp nhốt Minh Thù lại.

Cuối cùng, Huyết tộc bị tình nghi đều dược nhốt lại, dù vậy nhưng con người vẫn muốn tách khỏi Huyết tộc.

Vân Sách thấy Minh Thù không có ai bên cạnh liền đứng dậy đi qua.

"Trả di động lại cho tôi."

Vân Sách nhìn Minh Thù chằm chằm, nét mặt không còn ý cười, chỉ có khuôn mặt hiện vẻ tăm tối rất không thoải mái.

Minh Thù lắc đầu: "Không trả."

Vân Sách nhìn xung quanh một chút, đột nhiên đẩy Minh Thù vào một góc:

"Cô xem qua điện thoại của tôi?"

"Xem qua một chút."

"Muốn chết sao!"

Minh Thù nhướng mày: "Đúng vậy, muốn chết, cậu dám giết tôi sao?"

Vân Sách tức giận, nói: "Cô nghĩ rằng tôi không dám sao? Cô chỉ là một nữ vương bị vứt bỏ, là tội nhân lịch sử. Giết cô, tôi chỉ lời chứ không lỗ."

Tội nhân lịch sử.

Đúng vậy.

Cô là tội nhân.

Trong cuộc chiến, tất cả tội danh đều đổ cho Vi Hề, cô bị xác định là tội nhân, cái loại không thể tha thứ.

Bị người chửi rủa, bị người chán ghét.

Tôn nghiêm duy nhất chính là tên của cô không bị nói ra.

Nếu không hiện tại cô chính là con chuột chạy qua đường.

Nhưng mà...

Như vậy thì sao?

Cô không phải Vi Hề.

"Đến đây, giết tôi."

Minh Thù lấy dao nhỏ trong xe thức ăn bên cạnh, mạnh mẽ nhét vào trong tay Vân Sách, mỉm cười giựt dây:

"Giết cho tôi xem."

Vân Sách nắm dao lạnh băng, có chút mờ mịt.

Cái này không giống phản ứng hắn dự đoán!

"Không ra tay? Hay là sợ! Lúc cậu giết người không phải lưu loát lắm sao? Giết Huyết tộc thì sợ sao?"

Minh Thù tiếp tục kích thích Vân Sách.

Sắc mặt Vân Sách ngày càng khó coi, cầm dao trong tay tới gần Minh Thù:

"Cô biết?"

Minh Thù cười: "Không biết, tôi gạt cậu."

Tay Vân Sách run một cái: "Cô..."

Rốt cuộc cô biết bao nhiêu?

Cô xem điện thoại của hắn biết được bao nhiêu.

Đáy lòng Vân Sách không yên tâm.

"Có tức hay không?"

Minh Thù cười khẽ, kéo giá trị thù hận bay lên:

"Bây giờ cậu không giết tôi, lát nữa còn có thể tức giận hơn, tin không?"

Vân Sách cầm dao nhỏ đặt trước ngực Minh Thù, chỉ cần thoáng dùng sức, là có thể xỏ xuyên qua ngực cô.

"Nói điều kiện đi."

Vân Sách để dao xuống: "Như thế nào mới có thể giúp tôi giữ bí mật?"

Minh Thù mỉm cười thản nhiên: "Hay là cậu giết tôi đi, như vậy bí mật mới có thể trở thành bí mật."

Vân Sách: "..."

Hắn không có gì để cãi lại.

Gặp phải người muốn chết, hắn có thể làm sao?

Để hắn ở trước mặt mọi người giết cô, không phải là đùa giỡn hay sao?"

"Các ngươi ở đây làm gì?"

Giọng nói hoạt bát của Andy vang bên tôi, tiếp theo là gương mặt tràn đầy hiếu kỳ của Andy:

"Len lén thương lượng cái gì? Tôi nói các người biết, kích nổ nhà người khác phải gọi tôi."

Vân Sách thừa dịp Andy không để ý, giấu dao nhỏ trong tay áo, thuận tiện khôi phục dáng vẻ gian trá:

"Tâm sự với bạn học Vi Hề."

"Anh ta muốn giết tôi."

Minh Thù mở miệng nói câu kinh người.

Vân Sách liếc mắt nhìn cô, thật sự hung ác.

Andy ngẩn ra: "Vì... Vì sao vậy?"

Minh Thù nghĩ nghĩ: "Có thể là vì tôi đáng yêu hơn hắn chăng?"

Sắc mặt Andy thả lỏng: "Đùa giỡn không vui một chút nào."

Minh Thù cũng không giải thích gì, dùng vai đẩy Vân Sách ra, nhanh chân bước ra ngoài.

Ngẩng đầu liền thấy Hạ Phù đứng cách đó xa xa, đôi mắt lạnh nhạt lẳng lặng nhìn cô bên này, cũng không biết đứng đó bao lâu nghe được bao nhiêu.

Vân Sách cũng phát hiện ra Hạ Phù, khó hiểu nhìn hắn một cái rồi rời đi.

Hung thủ không tìm được, ngược lại bộ giám thị Huyết tộc tới.

Quản gia không báo cảnh sát, hắn nghi ngờ có ai đó đã báo, nhưng bọn họ đã đến rồi nên không thể cản lại được.

Phải biết rằng đám người này rất lợi hại, năng lực và quyền lợi có thể sánh bằng các tộc lớn khác.

Huyết tộc cũng không muốn đắc tội.

"Hạ tổng đội."

Chu đội vừa vào nhà ăn liền đi đến bên cạnh Hạ Phù:

"Nơi này quá đặc biệt, đây là địa bàn Huyết tộc thân vương Louis sao?"

Hắn cố gắng hạ giọng câu nói phía sau.

Hạ Phù lạnh lùng không trả lời, Chu đội sớm đã quen, xoay người hỏi quản gia:

"Nghe nói có người bị Huyết tộc cắn chết? Thi thể ở đâu? Trước hết để tôi kiểm tra sau đó đến hiện trường. Các người bảo vệ những học sinh này, thuận tiện tra hỏi tình huống lúc đó."

Câu phía sau là dặn dò thuộc hạ của hắn.

Quản gia đồng ý đưa Chu đội trưởng đi xem thi thể.

Có lẽ xuất hiện thêm nhiều người, khiến con người ở đây nhẹ nhàng hơn rất nhiều, từ tốn kể lại chuyện lúc đó.

Chắc cũng không cần hỏi Hạ Phù, anh ta ngồi đối diện Minh Thù: "Cậu... cầm... đồ... Vân Sách?"

"Cậu nghĩ như thế nào?"

Hạ Phù không gật cũng không lắc.

Minh Thù cười thản nhiên: "Tôi sẽ không cho cậu xem."

Hạ Phù: "..."

Lão tử muốn bóp chết cô!

Minh Thù cười tươi tắn.

Trong lòng Hạ Phù chửi thề, cười cái gì mà cười! Có cái gì đáng cười!

Đến khi Chu đội trưởng trở về, Minh Thù và Hạ Phù đã ngừng nói chuyện.

Kết quả là Chu đội trưởng đồng ý với quản gia là bị Huyết tộc cắn chết, mất chín mươi phần trăm lượng máu.

Nhưng đám học sinh không không nói ra được điều gì cần thiết, chỉ có Minh Thù từ hiện trường bước ra.

Chu đội trưởng nhìn cô gái nhỏ ngồi đối diện Hạ tổng đội, trực tiếp loại trừ khả năng này. Hạ tổng đội chưa từng nghi ngờ cô, vậy khẳng định không phải cô làm.

Đừng hỏi vì sao.

Sùng bái mù quáng.

"Tôi đã thông báo trường học, không tìm được hung thủ vẫn đưa bọn họ về trước."

Chu đội trưởng quay sang quản gia nói.

Quản gia rùng mình, Chu đội trưởng nghi ngờ hung thủ là người trong lâu đài.

"Cũng được, để tránh xảy ra sự cố ngoài ý muốn."

Quản gia đồng ý, hắn nhìn Minh Thù đề nghị:

"Nhưng hôm nay đã trễ, xuống núi cũng không an toàn, chờ rạng sáng rồi đi."

Chu đội trưởng nghĩ lại cũng có lý.

Những người này đều là học sinh lớp 11-7 của học viện Tường Vi, không phú cũng quý, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn gánh không nổi.

Hiện tại cách rạng sáng hai tiếng đồng hồ, mọi người hoàn toàn không ngủ được, trở về thu dọn đồ đạc.

Minh Thù không có gì dọn dẹp, nhưng Nguyên Tịch bừa bộn một đống lớn.

"Này này..."

Andy ở bên ngoài vẫy tay với Minh Thù.

Minh Thù liếc Nguyên Tịch còn đang thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài đóng cửa:

"Chuyện gì?"

Andy như kẻ trộm nhìn quanh quất:

"Lúc nào kích nổ vậy?"

[Ký chủ, nếu ngươi không kích nổ lúc này thì không kịp nữa đâu.]

Hài Hòa Hiệu nhịn không được, đây là giá trị thù hận đó!

Minh Thù lười nói với Hài Hòa Hiệu nhà cô.

[Ký chủ, ngươi có muốn ghi cái gì đó, nổ xong đưa cho Louis, giá trị thù hận càng tăng cao.]

Ta không nhàm chán như ngươi.

[...]

Nó nhàm chán chỗ nào? Ý kiến này thật sự rất tuyệt.

Minh Thù nghĩ nghĩ: "Đi."

Andy hưng phấn: "Ngay bây giờ?"

"Có đi không?"

"Đi đi đi, tôi đi kêu Tư Lạc!"

Andy hưng phấn chạy về phòng gọi Tư Lạc, Tư Lạc không muốn điên khùng giống Andy, thế nhưng không lay chuyển được thế quấn người của Andy, đành phải bất đắc dĩ đồng ý.

"Đi thôi."

Đáy mắt Minh Thù cũng mang theo chút hưng phấn.

Chưa từng trải qua chuyện này với nam chính, có hào quang của nam chính chính chiếu rọi, có lẽ kích nổ nhà người ta cũng không quá khó khăn.

Lâu đài rất lớn nhưng mấy ngày nay Minh Thù tìm hiểu cũng khá chi tiết, khu vực hoạt động của bọn họ ở vòng ngoài bên trái.

Nơi canh giữ cẩn mật là khu đằng sau bên phải, Louis hẳn là ở bên đó.

Cô đã từng quan sát, mỗi tối Mễ Lạp sẽ qua bên kia, lúc trở lại luôn bước đi khó khăn, điều đó chứng minh Louis chắc chắn ở bên kia.

Nhưng bọn họ mỗi ngày miệt mài như vậy, thực sự ổn sao?

Không ăn không tiêu sao?

Không được, hình như có cái gì đó bậy bậy.

"Các người có thuốc nổ sao?"

Tư Lạc đột nhiên nói: "Dự định dùng đầu óc đi kích nổ sao?

"Đúng vậy."

Andy vỗ đầu một cái nhận ngay ánh mắt khinh thường của Tư Lạc:

"Vi Hề, chúng ta nổ như thế nào?"

"Bom thịt người."

Minh Thù mỉm cười: "Thoải mái không?"

Andy nghẹn họng: "Tôi... Tôi vẫn nên trở về thôi."

Minh Thù lấy hai quả rất nhỏ trong túi ra, cùng loại với lựu đạn gì đó, đưa cho Tư Lạc và Andy mỗi người một quả.

Andy liền trừng mắt: "Cậu làm sao có thể đem vào?"

Lúc vào lâu đài, hành lý của bọn họ đều phải kiểm tra, không thể mang bất kì thứ gì phạm pháp.

Minh Thù mỉm cười: "Cho phép cậu sùng bái tôi."

Andy rất nghe lời, mặt sùng bái: "Vâng vâng vâng, không uổng là nữ vương Huyết tộc."

Tư Lạc: "..."

Tôi còn chưa chết!

Phân đội đánh bom tránh né phục vụ nên đi đến bên phải lâu đài, có nhiều chỗ có người quản chế, bọn họ còn phải cẩn thận tránh né.

Hành lang khúc khuỷu quanh co, Andy đi đến choáng váng oán giận.

"Suỵt!"

Đột nhiên, Tư Lạc che miệng Andy.

Minh Thù vẫn không lên tiếng, đương nhiên không cần hắn quan tâm. Cô đứng bên tường, liếc mắt nhìn ra ngoài, nói với bọn họ một chữ số.

Có tám người trông coi hành lang.

Minh Thù nghĩ Louis có thể biết cô sẽ đến, nên cô lui về phía sau:

"Chúng ta đổi chỗ khác."

Andy khó hiểu nhìn Minh Thù.

"Đề phòng gặp chuyện."

Minh Thù bảo bọn họ lui.

Minh Thù dùng mãn hán toàn tịch sai bảo thú nhỏ đi xem Louis ở đâu, thú nhỏ ghét bỏ từ chối nhưng cuối cùng vẫn bại trận trước mãn hán toàn tịch trong miệng Minh Thù.

Thú nhỏ nhanh chóng trở về, nói cho Minh Thù Louis không ở đây.

Minh Thù không bất ngờ.

Nhưng mà chuyện này không cản trở cô kích nổ.

Nếu Louis không có ở đây, như vậy tùy tiện đi kích nổ vậy.

Minh Thù nhìn xung quanh một chút, ngón tay tùy tiện chỉ một chỗ:

"Ném ở đây cũng tốt, ném đi, rồi quay về."

Andy: "..."

Tư Lạc: "..."

Bọn họ tránh né bảo vệ, tránh Huyết tộc phục vụ trong lâu đài, vất vả lắm mới đến đây. Cô đột nhiên dừng lại, sau đó không hiểu vì sao kích nổ chỗ này?

Đầu óc có bệnh sao!

Tuy nghĩ rằng Minh Thù có bệnh nhưng Andy vẫn nghe lời ném đồ, Tư Lạc vốn bị Andy kéo tới nên chỉ hừ vài tiếng.

"Cái này sẽ nổ sao?"

"Đương nhiên."

Minh Thù cũng ném qua, tổng cộng năm cái được ném. Cô nhướng mày nhìn người phía sau:

"Muốn nhìn biểu diễn khói lửa sao? Miễn phí đó!"

Andy: "..."

Tư Lạc: "..."

...

Ở bên kia lâu đài cổ.

Louis đứng phía trước cửa sổ, từ chỗ cao quan sát ánh sáng thoáng hiện ra xa xa.

"Chủ nhân, cô ta đã đi qua đó còn dẫn theo Tư Lạc và Andy."

Quản gia ban đầu đứng ở nhà ăn lúc này đứng sau Louis, sắc mặt nghiêm túc bẩm báo.

"Tư Lạc?"

Louis như có chút kinh ngạc: "Hắn cũng tham gia?"

"Chủ nhân, lần này nhân cơ hội diệt trừ hắn, tránh để hắn phá hư chuyện quan trọng của ngài."

Quản gia nói: "Lần trước cũng vì hắn mà suýt nữa xảy ra chuyện."

"Tư Lạc thân là điện hạ của Lôi Đức, thế lực trải rộng ra ngoài nước, ngươi nghĩ rằng hắn dễ diệt trừ như vậy sao?"

Louis hạ giọng nói: "Lần trước là chuyện ngoài ý muốn, các ngươi động vào người của hắn... Hơn nữa cô gái kia đúng thật có chút đặc biệt."

Quản gia biết cô gái mà chủ nhân nói tới là ai.

Hắn đắn đo trả lời: "Người Nguyên gia vẫn luôn rất đặc biệt."

"Cô ta lại đặc biệt hơn một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro