Chương 39: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liệu có thể làm lại?

Câu trả lời là không!

Nghiêm Nhã ôm theo sự thất vọng với chính người mình yêu suốt 2 kiếp mà rời đi.

Ô Nha dẫn dắt cô rời khỏi sự quản thúc của thế giới này. Nó đưa cô đến một không gian khác.

Ở đây được nhuộm bởi sắc đỏ của rượu vang.

Quạ đen đáp lại trên vai của Nghiêm Nhã rồi kêu lên vài tiếng và bắt đầu nói:

[Cô có muốn biết chuyện gì đã xảy ra ngay sau khi cô rời đi không?]

Chậm chạp nhìn qua chim đen với cái mỏ dài, Nghiêm Nhã không đáp mà chỉ khẽ lắc đầu.

Không cần nữa, những gì cô hối tiếc cũng đã hoàn thành được một nửa, chỉ như thế thôi cô cũng đã mãn nguyện rồi.

Việc hối tiếc chẳng còn nữa và... cô không còn hối tiếc hay... yêu cái người tên Nghiêm Chính nữa.

Tình cảm nói buông thì liền buông nhanh đến vậy sao?

Đúng! Rất nhanh! Khi đã hoàn toàn tuyệt vọng với thứ tình yêu ấy, với đối phương, thì việc buông bỏ không còn quá khó khăn nữa.

Liếc nhìn xuống hai bàn tay đan vào nhau, Nghiêm Nhã cười như sắp khóc mà nói:

"Nó chẳng cần thiết nữa... ta đã nói là từ lúc ấy sẽ không yêu nữa thì sẽ làm được!"

Thấy dáng vẻ cười như mếu của Nghiêm Nhã, Ô Nha khi này cũng chẳng nói nữa, nó nhìn sang một hướng khác rồi nói qua một vấn đề khác.

[Vậy thì tốt! Giờ thì chúng ta vào việc chính nhỉ?]

Ô Nha dứt lời, nó đưa cánh đen ra rồi chỉ về phía không gian lớn màu đỏ rượu và tiếp tục giải thích:

[Đây chính là không gian quản lý mà ta toạ lạc, từ đây, ta sẽ quan sát và kiểm soát được các tiểu thế giới khác. Và Nghiêm Nhã cô, kẻ đã ký khế ước với ta, cô sẽ phải tuân theo các nhiệm vụ mà ta giao ra. Công việc chính của cô ở các thế giới sắp đến chính là xuyên vào nhân vật mà ta chỉ định và thay người đó hoàn thành cuộc sống của họ. Những người mà cô xuyên vào đều là những nhân vật có số phận không mấy tốt đẹp, bọn họ đã đau khổ và lựa chọn bỏ cuộc, không muốn tiếp tục chịu đựng nữa nên đã chọn cách rời bỏ thế giới của họ. Và Nghiêm Nhã cô chính là người sẽ thay họ hoàn thành cuộc đời dang dở, tuyến truyện bỏ dở về sau.]

Chăm chú nghe quạ đen giải thích, chờ Ô Nha nói xong, Nghiêm Nhã với ánh mắt mê man và một tay sờ cằm rồi bâng quơ hỏi:

"Nhưng như vậy chẳng phải tôi sẽ làm lệch đi tuyến truyện chính vốn có sao?"

Nghe xong câu hỏi của cô, hai viên ngọc ruby đỏ loé lên, Ô Nha kêu lên vài tiếng 'caw, caw' và sau đó mới trả lời câu hỏi:

[Chuyện đó à, chuyện đó thì cô yên tâm. Vì đây vốn là các thế giới do ta quản lý nên sẽ chẳng có gì xảy ra đâu. Với lại, lý do ta tìm một linh hồn từ một thế giới khác đến đây là vì, dạo gần đây các thế giới do ta quản lý luôn xảy ra trục trặc, lỗi sai mà không thể khắc phục được, mà tất cả đều xuất phát từ các nhân vật. Ta nghĩ là có được sự trợ giúp từ một người bên ngoài như cô sẽ sửa lỗi được một ít gì đó. Các thế giới sai ở đâu thì chúng ta cứ sửa ở đó thôi. Cô! Cô từ bây giờ sẽ là một thợ sửa lỗi chính hiệu!]

Nhìn Ô Nha với ánh mắt vẫn còn chút nghi hoặc, Nghiêm Nhã không nói lời nào mà chỉ nghiêm túc gật gật đầu.

Quạ đen nhìn qua cô gái hình như vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào những điều mà mình vừa nói, nó khi đó không muốn nhiều lời giải thích nữa mà dứt khoát đập cánh bay lên.

Ô Nha rời vai Nghiêm Nhã rồi bay lên cao, phía sau quạ đen bỗng xuất hiện một cánh cửa kì lạ bỗng tự động mở ra mà chẳng cần ai tác động đến.

Cánh cửa mở ra, phía sau cánh cửa là một lỗ hỏng không gian đang không ngừng di chuyển xoáy tròn theo chiều kim đồng hồ.

[Tiếp tục giải thích cũng chẳng bằng trải nghiệm thực tế! Cô hãy bước qua cánh cửa đó đi! Nó sẽ đưa cô đến thế giới đầu tiên mà cô cần phải thực hiện nhiệm vụ.]

"Được!" Ngoan ngoãn nghe theo lời của người quản lý là Ô Nha, Nghiêm Nhã chầm chậm bước đến gần cửa bất chợt ngoáy nhìn lại phía sau vài giây rồi mới bước đi qua cửa.

...

Nghiêm Nhã giật mình tỉnh lại từ trong căn phòng tối.

Cô bị đánh thức bởi tiếng khóc của trẻ con.

Rời giường và đi đến công tắc điện mà bật đèn.

Khi sáng đèn, dáng vẻ sang trọng từ cách bày trí của căn phòng dần lộ ra.

Đảo mắt đánh giá sơ qua căn phòng xa hoa một lần rồi cô nhanh nhẹn đi về phía phát ra tiếng khóc.

Đi một lúc, bước chân của Nghiêm Nhã dừng lại trước một căn phòng lớn cách phòng mình không xa.

Tiếng khóc thút thít của trẻ con không ngừng truyền ra từ bên trong phòng.

Không nghĩ nhiều, cô đưa tay gõ lên cửa thì tiếng khóc bỗng im bật.

Thấy không có hồi âm từ người bên trong, Nghiêm Nhã liền đẩy cửa đi vào trong.

Bên trong căn phòng rộng lớn, trên cái giường king size lấp ló bóng dáng bé nhỏ của một đứa trẻ.

Cả căn phòng đều bị bóng tối bao trùm, Nghiêm Nhã vội mở đèn thì hình dáng của đứa nhỏ liền lộ ra.

Đứa bé trai nhỏ tầm 3 – 4 tuổi đang co mình nằm trên giường với gương mặt lấm lem, tèm nhem nước mắt chẳng khác gì mặt mèo.

Vẻ mặt hoảng sợ của thằng bé khi vừa trông thấy Nghiêm Nhã hiện lên thấy rõ, âm giọng ngọng nghịu chưa sõi của đứa nhỏ cất lên đầy non nớt, yếu đuối:

"M-mẹ, mẹ, con hông khóc nữa, mẹ đừng bỏ rơi con mà... mẹ đừng nhốt con vào phòng kho mà... con bít lỗi của mình rồi, con sẽ hong làm ồn nữa đâu..."

Nói xong, thằng bé liền oà khóc nức nở nhưng chỉ vừa được một phút liền đưa tay che miệng như vừa nhận ra mình làm sai gì đó.

Nhìn đứa nhỏ dùng tay bịt kín miệng để tiếng khóc không thoát ra ngoài với vẻ mặt có chút sợ sệt và đôi mắt ngấn lệ, nước mắt vẫn còn trào ra không ngừng.

Dường như nhìn thấy bản thân trên đứa nhỏ đáng thương tội nghiệp này, Nghiêm Nhã có chút hồi ức về những ngày tháng trẻ thơ của mình rồi chợt cảm thấy đồng cảm, thương cảm cho thằng nhóc.

Cô không nói gì, chậm rãi tiến đến bên giường và ngồi xuống.

Đứa nhóc khẽ giật mình đưa đôi mắt đẫm lệ lên nhìn cô mà chẳng dám nhúc nhích.

Chợt ôm đứa nhỏ vào lòng, Nghiêm Nhã nhẹ nhàng vỗ lưng như muốn vỗ về đứa trẻ.

"Con là bảo bối của mẹ, tại sao mẹ lại bỏ rơi con được chứ? Con trai ngoan, nín khóc nào!"

Thằng bé nằm trong vòng tay ấm áp của cô mà ngỡ ngàng, hai đôi mắt to tròn ướt đẫm lệ nhịn không được mà mở to rồi ngay giây sau lại lập tức khóc oà lên.

"Mẹ! Con hứa sẽ ngoan mà! Mẹ đừng bỏ con được không?" Đứa nhỏ khóc lớn, hai tay gắt gao ôm chặt lấy mẹ.

"Được, được, bé cưng của mẹ, mẹ sẽ không bỏ con!"

Chờ đến khi dỗ được thằng bé vào giấc ngủ thì Nghiêm Nhã mới quay trở về phòng.

Cánh cửa phòng vừa đóng chặt lại thì cô đã nghe bên tai có tiếng nói quen thuộc của Ô Nha.

[Tiếp nhận cốt truyện!]

Tiếng nói vừa dứt thì một loạt thông tin, ký ức được nạp vào bộ nhớ của Nghiêm Nhã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro