Chương 48: Boss hắc ám chậm một chút đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Xé như thế có đủ không?  Hay là muốn tôi giúp em xé thêm ? Hửm?"

Từng lời nói thâm ý từ môi mỏng của hắn phát ra, Tuyên Vân Chi không nhịn được bĩu môi, sau đó chầm chậm ngẩng đầu chớp chớp mắt dò hỏi:

"Vậy  chúng ta xem như là bắt đầu hẹn hò hay sao?"

Tư Vân Tà  đem người ôm sát vào trong lồng ngực:

"Nếu không thì coi là gì?"

Tuyên Vân Chi đột nhiên cong cong mu mắt, mở ra lòng bàn tay trắng nõn tinh xảo đưa lên trước mặt hắn quơ quơ. Hắn nhìn cái nữ nhân trong lồng ngực mình đang cười giống một tiểu hồ ly, rũ mắt, ngậm ý cười dò hỏi:

"Cái gì?"

"Qùa của em đâu?"

Nương theo lẽ thường tình mà Tuyên Văn Chi ngẩng lên nói. Nói xong dừng một chút, sau đó lại nói thêm một câu:

"Còn có hoa nữa"

Nàng nâng mắt đây trông mong nhìn hắn. Hai người mặt đối mặt nhìn nhau. Không khí trong nháy mắt lặng thinh trong vài giây. Tuyên Vân Chi cắn cắn môi, ách.....xem bộ dáng này của hắn mà đánh giá, hẳn đây cũng lần đầu đi hẹn hò đi?

" Hướng dẫn hẹn hò trên mạng nói, ở thời điểm hẹn hò lần đầu tiên, cơ bản đều sẽ có nha."

Qùa? Còn có hoa?

Mắt hắn chợt lóe lên rồi biến mất nhanh chóng, môi mỏng ngậm ý cười càng đậm. Việc hẹn hò này còn khó hơn nhiều so với ký một hợp đồng buôn bán vũ khí. Bất quá, hắn vẫn là dắt lấy tay Tuyên Vân Chi, lôi nàng vào bên trong nhà cũ.

"A? Sao lại quay lại?"

"Không phải là muốn quà sao?"

....

"Em cũng không muốn lấy thân thể anh làm quà nha"

Lời lẽ chính đáng của nàng vang lên mang theo một chút hàm ý cảnh cáo. Tư Vân Tà sau khi nghe xong lại ấn nàng vào ngực, cúi xuống dán môi vào tai nàng mà cười một tiếng.

"Em mơ cũng thật đẹp"

Tuyên Vân Chi "..."

Lời nói vừa dứt, hai người đi đến căn phòng cuối ở lầu 4. Lầu 4 nhà cũ Tư gia, nàng trước đây đều chưa có đặt chân qua. Đây là lúc trước khi nàng mới vào ở, Đường Nhất nói qua với nàng điều kiện duy nhất. Bất cứ địa phương nào đều có thể đi, chỉ có lầu 4 là cấm bất kì kẻ nào tiến vào. Tuyên Vân Chi rất ít hiếu kì, cũng không muốn tính toán "nghịch lửa", rốt cuộc là còn muốn dựa vào Tư gia, nàng cũng không có một lần đặt chân đến.

Không nghĩ tới, cuối cùng thế nhưng là Tư Vân Tà tự mình đem nàng dẫn tới nơi này.

Toàn bộ lầu 4 chỉ có một căn phòng duy nhất ở cuối hành lang. Khóa phòng trông rất có thâm niên lịch sử, hệt như một món đồ cổ. 

Hắn móc ra chìa khóa, mở cửa phòng rồi nắm tay nàng đi vào. Tiếng mở đèn lạch cạch một tiếng, toàn bộ căn phòng trống không rộng gần 200m, bốn phương tám hướng đều là mặt gương, tạo thành một cái hình thoi kì quái. 

Trong nháy mắt nhìn lại, cho kẻ nhìn một loại ảo giác mờ mịt, mênh mông. Từ đầu đến cuối hắn chỉ ngậm ý cười, tựa hồ đã nhìn rất nhiều lần, không còn cảm thấy kinh ngạc. Cộc cộc, tiếng bước chân đều đều phát ra, đạp trên mặt đất, cho đến khi đến giữa căn phòng.

Một cái bục cao hình lục giác, màu sậm. Bên trên để một chiếc hộp gỗ đỏ như màu máu, dài bằng chiếc đũa, rộng bằng một ngón tay. Chiếc hộp thật nhỏ, giống như là một chiếc hộp trang sức. Tay hắn lộ rõ khớp xương đem cái hộp kia cầm xuống, tinh tế thưởng thức, hắn rũ mắt, trong mắt lóe lên một tia đầy dụ hoặc.

Tư Vân Tà mở ra hộp dài, đưa đến trước mặt Tuyên Vân Chi:

"Cái này, làm quà"

Tuyên Vân Chi nhìn hộp gỗ đỏ trước mặt, nhướn mày. Đó là một cây trâm. Một cây trâm thon dài, toàn thân đen nhánh, xung quanh là hoa bỉ ngạn cùng dây đằng thay phiên nhau cuốn lấy, mà ở đỉnh cây trâm, là đầu phượng hoàng đỏ như máu, điêu khắc sinh động như thật. Nếu nhìn kĩ, trong đôi mắt đen của phượng hoàng như có tơ máu, tựa như huyết lệ.

Đó giống như một loại vẻ đẹp mê hoặc kéo dài từ trong sâu thẳm bóng tối.

Hệt như Tư Vân Tà.

Nàng giương mắt về phía hắn:

"Đồ tốt như vầy, thật là muốn đưa cho em?"

Dù sao thì cũng đã cho nàng, vậy thì coi như là của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro