Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tin nhắn của Jungkook khiến cho tâm tình đang tốt của Jennie nháy mắt hóa thành hư ảo.

Cậu có ý gì? 

 Cô chỉ cùng bạn bè ra ngoài chơi, cậu ta lại nghĩ theo hướng kia sao? Hơn nữa đã biết quan hệ của các cô rồi mà còn nói những lời này. Cậu coi cô là người như thế nào?

Nếu những lời do Jimin, Hoseok hay nhóm chị em chung phòng nói ra thì Jennie sẽ không để tâm. Nhưng đây lại là Jungkook !

Cho dù là nói đùa, cô cũng không muốn nhận kiểu vui đùa như vậy.

Ngay cả bữa sáng Jennie  cũng không có tâm tình ăn đằng đằng sát khí trở về. 

Hoseok và Jimin đều cảm thấy được Jennie bất bình thường, dọc theo đường đi cũng không dám nói đùa.

Lúc gần về đến nhà , Hoseok không nhịn được, nói với cô: "Sắp sang năm mới rồi, cậu không đến nỗi nào chứ?"

Jennie lắc đầu, "Hôm nay thật ngại quá, không làm cậu sợ chứ?"

"Không, tôi chỉ cảm thấy cậu từ con hổ nhỏ uy phong lẫm liệt, đột nhiên biến thành chó nhà có tang, có chút không thích ứng kịp."

"Đại gia, cậu mới là chó ấy!"  

 Jimin cười cười, "Được, coi như còn giống người."

"Kém tới như vậy sao?"

Jimin đưa hai tay ra tóm lấy mặt cônhẹ nhàng kéo, "Một cô bé xinh đẹp, lại bày ra cái bộ mặt cương thi, tôi nhìn mà phát lạnh, hiện tại còn đang là mùa đông nữa, cậu không để cho người ta sống hay sao?!"

Jennie đẩy Jimin ra, "Được rồi được rồi, đến nơi rồi," nói xong liền mở cửa xe nhảy xuống, "Cám ơn hai người, muốn vào nhà tôi ngồi không?"

Hoseok hừ một tiếng, "Quên đi, chẳng có chút thành ý nào."

Jimin nằm dài trên ghế sau cười.

 "Mau trở về đi thôi. Cần giúp gì cứ việc nói thẳng, không cần biết giết người phóng hỏa hay là chuyện phạm pháp, hai anh em chúng tôi đều ủng hộ cậu."

"Tôi muốn cưỡng X một tên đàn ông, cậu có thể hỗ trợ không?"

Người trong xe không nói gì, cửa xe "Cạch" một cái mạnh mẽ đóng lại, tiếp đó chiếc xe to lớn kia giống như một con bò tót, phẫn nộ rít gào phóng đi mất.

Jimin từ trong cửa sổ xe nhô đầu ra, hô to: "Yên tâm dũng cảm mà làm, đầu năm nay nữ cưỡng X nam không tính là phạm pháp đâu, anh em ủng hộ cậu về mặt tinh thần! Ủng hộ cậu!"

Hai tay Jennie đặt ở bên miệng làm loa, hướng cậu ta hô: " Jiminnn !"

"Hả!"

"Cậu có thể đi chết được rồi!"

"..."
...

Lúc Jennie đi tìm Jungkook, cậu lại không có nhà, dì Jeon nói cậu đi chơi với bạn học. 

 Jennie tự giam mình ở trong phòng, nhìn chằm chằm di động mà ngẩn người. 

Mấy chữ ngắn ngủn giống như bầy ong mọc cánh, o o bay loạn trước mặt , quấy rối khiến lòng cô không yên. Nỗ lực vài lần muốn xóa tin nhắn này đi, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống. Hừ, đây là chứng cứ phạm tội, một lát sẽ lấy tin nhắn này đi tìm Jungkook hỏi tội .......

Đang lúc cô miên man suy nghĩ, lại có người gõ cửa.

Jennie kéo cửa ra, còn chưa thấy rõ người ngoài cửa là ai, đã bị một trận khí lạnh xen lẫn mùi rượu đẩy lui về sau một bước. Ặc, tên ma men ở nơi nào chạy đến đây vậy!

Jungkook đứng bên ngoài cửa, dựa lưng vào tường, ánh mắt mơ màng.

 Sắc mặt cậu không tốt lắm, đỏ ửng vì say rượu lại mơ hồ lộ ra một chút xanh xao; giống như là nghẹn một bụng lửa giận, đang muốn tìm người để mượn rượu làm càn.

Người này tuy rằng uống tới mức đứng cũng không vững, nhưng từng chữ phun ra coi như vẫn rõ ràng.

"Cậu tìm tôi ?"

"Không có chuyện gì, cậu cút đi."

Jungkook không nhúc nhích. Cậu nhìn cô , trầm mặc một lát rồi đột nhiên "Hừ" một tiếng, xuất ra một nụ cười vô cùng chói mắt, giống như khinh thường lại như trào phúng.

Jennie cao giọng nói: "Cậu có ý gì?!"

"Không có ý gì."

"Cái tin nhắn kia thì sao? Vì sao lại gửi cho tôi cái loại tin nhắn này?"

"Quan tâm cậu một chút không được sao?"

"Không! Cần!"

Jungkook cười cười một chút, Jennie cảm thấy nụ cười của cậu hôm nay quá mức quỷ dị, bên trong bao hàm quá nhiều cảm xúc. 

Jennie nâng mắt lên nhìn thẳng vào Jennie, nói: "Kỳ thực tôi chỉ hơi tò mò. Chẳng phải cậu nói cái tên ẻo lả kia không phải là bạn trai cậu sao? Tại sao lại cùng cậu ta ra ngoài qua đêm? Có phải đối với cậu mà nói kỳ thật là ai cũng không sao cả? Chỉ cần bộ dạng dễ nhìn chút, hoặc là có chút tiền, đều được? Vậy cậu thử xem tôi — "

Chát!

Jennie ngơ ngác nhìn tay mình, sửng sốt hai ba giây, mới kịp biết được mình vừa mới làm cái gì.

Jennie đánh Jungkook một bạt tai.

Hiện tại, bàn tay của cô vừa nóng vừa đau, có thể thấy vừa rồi dùng lực lớn cỡ nào.

 Tuy vậy, cô cũng không hối hận, bởi vì lời nói mới rồi của Jungkook rất là quá đáng!

Jungkook hiển nhiên cũng phát hoảng, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần. 

Tựa hồ bị đánh nên tỉnh táo lại một chút, ánh mắt có vẻ sáng tỏ, nhưng lại sắc lạnh vô cùng, bên trong còn ẩn chứa nỗi bi ai mơ hồ.

Đến nước này rồi, hai người ai cũng không thể quay đầu. 

Jennie lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: "Cám ơn cậu nhắc nhở. Nhưng nhân phẩm của tôi như thế nào không tới phiên cậu quan tâm, trước hết quản tốt bản thân cậu đi. 

Là ai cả ngày tâm tâm niệm niệm muốn làm kẻ thứ ba, tưởng tôi không biết sao? Cậu dùng cái loại tư cách gì mà dạy đời tôi ? Trước tiên hãy xử lý rõ ràng chuyện của chính bản thân mình đi!"

Lời Jennie nói hiển nhiên đâm trúng chỗ đau của Jungkook. Cậu tựa vào khung cửa, nhắm mắt lại, vẻ mặt tuyệt vọng mà bi thương.

  Qua một hồi lâu, Jungkook chậm rãi mở to mắt, ánh mắt nhìn vào hư không, như là đang suy nghĩ cái gì. 

Giọng cậu rất nhỏ, gần như thì thầm, cô dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe, mới nghe rõ được cậu  đang nói cái gì.

" Mando, tôi sẽ không làm kẻ thứ ba. Tôi chỉ là thích một người thôi, tôi muốn đặt cô ấy ở trong lòng, như vậy cũng không được sao?"

 "Đi đi, cậu thích ai chẳng có nửa điểm quan hệ gì với tôi . Dù sao bà đây cũng sẽ không làm cái việc yêu thầm ngu ngốc này, tôi muốn cái dạng trai đẹp gì mà không có chứ? Cậu cút đi, đi được chừng nào thì đi chừng đó cho tôi ."

Jungkook đứng bất động, đau khổ nhìn Jennie .

" Kookie , tôi cảm thấy về sau chúng ta nên giữ khoảng cách một chút."

"Ừ."

"Về sau cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, thấy đã phiền rồi."

"Được."  

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cháy nhà thiệt rồi ư ??? :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro