Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Jennie nhét vào trong mũi Jungkook hai cục khăn giấy, cầm máu cho cậu ấy.

Jungkook nằm trên mặt đất không nhúc nhích, khép hờ mắt nhìn cô. Bởi vì mũi không thể hô hấp, hiện tại cậu ấy hé miệng, bởi vì mới vừa rồi. . . . . . làm cái gì đó tương đối kịch liệt, bờ môi bây giờ đỏ thắm không giống bình thường, hơn nữa còn ẩm ướt, óng ánh ngấn nước, có một loại vẻ đẹp đặc biệt.

" Jennie, em có thể đừng nhìn anh như vậy không, anh sợ anh khống chế không được."

Lúc này Jennie phục hồi tinh thần lại, chợt cảm thấy lúng túng. Vì vậy cúi đầu, vỗ nhẹ mặt của Jungkook cười nói: " Ngài đây thế nào rồi, còn cứu nổi không?"

"Chắc là bó tay thôi."

Lúc này, phía sau hai người đột nhiên vang lên một giọng nói uể oải: "Này, hai người còn tiếp tục đùa giỡn nữa không?"

Jennie vừa định xoay người, lại bị Jungkook ấn không cho nhúc nhích, cậu nói với về phía sau lưng : "Cậu xoay người sang chỗ khác trước đi."

Tựa hồ là chờ đối phương làm theo, Jungkook mới từ dưới đất ngồi dậy. Jennie đang không hiểu thì đã thấy hai tay của Jungkook trực tiếp đưa tới trước ngực cô.

Jennie sợ hết hồn, muốn lui về phía sau, "Anh làm gì đấy!"

"Đừng động đậy." Jungkook đè bả vai của Jennie lại, sau đó, tay dời xuống.

Cô nhìn xuống theo tay của cậu, bi kịch phát hiện nút áo sơ mi của cô mở ra.. . . . .

Nhất định là mới vừa rồi vận động kịch liệt nên bị mở ra, nhưng chắc Jungkook đã sớm phát hiện rồi chứ? Sao đến giờ mới nhớ tới? Nếu như Jimin không tới đây, có phải cậu ấy định cứ tiếp tục nhìn như vậy? Lưu manh! o(╯□╰)o

"Không cần cám ơn."

Ai muốn cám ơn anh chứ!

Jimin rốt cuộc không nhịn được nữa, "Hai người các cậu, rốt cuộc muốn làm cái gì? Có cần tôi lại tránh đi một lát, hai mươi phút có đủ hay không , Jungkook ssi ?"

Jungkook hôn Jennie một cái thật nhanh, "Không đủ."

Jennie đẩy cậu ra hỏi Jimin, "Không có chuyện gì, thế nào?"

"Đến giờ ăn cơm " Jimin cúi đầu đi tới nhìn vào trong thùng, "Câu được bao nhiêu? . . . . . . chẳng có nổi một con? Hai người các cậu làm gì vậy hả?"

"Không phải cậu thấy hết rồi sao, " Jungkook đứng lên kéo tay Jennie "Đi ăn cơm."

Jimin cũng chỉ câu được một con. Hoseok lại câu được không ít, đến bốn năm con, hơn nữa con nào cũng thật lớn.

Lúc này mặt trời đã lặn, khói bếp nổi lên bốn phía. Cách thật xa, Jennie đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Món ăn nhà nông không quá tinh xảo, chỉ đặc sắc ở chỗ tươi ngon. Rau mới hái trong vườn, rửa sạch liền cho ngay vào nồi, chỉ sợ rau quả kia còn đang tiếp tục quang hợp, có thể không tươi à.

Nhà nông này buôn bán rất tốt, ngoại trừ bọn cô ra còn có vài đoàn ăn cơm ở chỗ này.

Tất cả mọi người cùng ngồi trong một gian đại sảnh, không có phòng riêng, lúc các cô trở lại đã có không ít người ăn cơm rồi, trong đại sảnh rất là ầm ĩ.

Jungkook bưng cái bàn dời ra sân, ăn cơm dưới trời chiều vàng như trứng vịt muối, cũng hết sức thú vị.

Thức ăn rất ngon miệng, không khí lại thoải mái, Jennie ăn rất tận hứng, dứt khoát gắp một chén đầy đồ ăn .
Jungkook sợ cô nghẹn, còn không ngừng vỗ nhẹ lưng thỉnh thoảng còn khuyên cô uống nước.

Hoseok nói: " Jennie, bà có thể ăn từ tốn chút không ? . . . . . . ! Jimin ! Chừa chút trứng gà cho tui!"

Ăn xong cơm tối, bốn người xoa bụng đi ra, ngồi dưới chân tường nói chuyện phiếm.

Jungkook cầm trong tay một hộp sữa chuối, chậm rãi uống. Ba người còn lại nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. Còn có thể uống sữa a......

Điện thoại Jungkook đột nhiên vang lên, cậu ấy tránh đi nghe điện thoại.

Jennie nắm lấy cơ hội, len lén hỏi Jimin bên cạnh, " Jimin, những lời ông nói hôm này là. . . . . . thật sao?"

"Cái gì?"

"Chính là ông với Hoseok. . . . . . Ừ, ông hiểu mà. . . . . ."

Mặc dù cô cũng cảm thấy hai người bọn họ hoàn toàn không có khả năng, nhưng vẫn nên lên tiếng hỏi cho chắc ăn.

Jimin không trả lời cười cười, nhíu mày, "Bà nói xem?"

Hoseok không nhịn được, cười mấy tiếng.
" Jennie, bà còn nhớ tôi đã nói với bà câu gì không?"

"Những lời ông từng nói với tôi, có thể bao quanh trái đất một vòng rồi."

"Tôi đã nói với bà, lời Jimin nói. . . . . ."

Cô tiếp lời: "Một dấu chấm câu cũng đừng tin."

"Chính xác." Hoseok gật đầu một cái.

Jennie đẩy cánh tay Jimin, trêu chọc cậu .

" Có phải ông thầm mến Hoseok, kết quả cậu ấy kiên quyết giữ trinh tiết chết sống không theo hay không?"

"Bà cũng biết khá nhiều đó."

"Không sao, không bằng ông và tui cùng phục vụ Jungkook đi, tôi làm lớn ông làm nhỏ."

Jimin cười híp mắt nhìn Jennie "Không bằng tui và Jungkook cùng phục vụ bà đi, tôi làm lớn cậu ấy làm bé."

Jennie dịch sang bên cạnh, "Mấy lời nói đùa này không nên nói bậy, Kookie mà biết sẽ. . . . . ."

Lúc này Jungkook nói chuyện điện thoại xong, ngồi trở lại, hỏi "Nói cái gì đó?"

Jimin mặt không thay đổi lắc đầu một cái, "Không có gì, Jennie muốn tôi làm vợ bé cho ông."

. . . . . . Biểu tình Jungkook, hoàn toàn sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro