34/ Tiếc quá, hắn lại chưa từng được thử bao giờ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


nhạc nghe yêu, thử vừa nghe vừa đọc nhé, chọn chế độ replay nha mấy con vợ🤕

.

Mãi cho tới tận khi Lee Heeseung và Sim Jaeyun có mặt, buổi ca nhạc đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ.

- Đến muộn thế?

- Đường tắc quá.

Sim Jaeyun lảng tránh một loạt các ánh mắt tò mò đặt lên mình. Mà chắc chỉ có mình em tốn công thế thôi, tên đầu xỏ mặt mũi vẫn cứ tỉnh bơ kia kìa.

- Ủa Heeseung cậu lạnh lắm hả? Mang tận hai áo khoác vậy?

Jongseong tưởng hắn lạnh thật, đưa túi giữ nhiệt mình đang cầm trong tay sang cho hắn.

- Áo của Jaeyun. Cảm ơn cậu nhé nhưng không cần đâu.

Lee Heeseung từ chối nhận, hắn để chiếc áo khoác trên đùi, người tinh ý sẽ dễ dàng phát hiện ra vẻ mặt hắn đang không vui. Mà thủ phạm thì còn ai vào đây nữa?

- Không lạnh à?

Thực sự là đang rét bỏ mẹ ra đây, nhưng Sim Jaeyun vừa mới cậy mạnh với Lee Heeseung rằng mình không cần mặc áo khoác vì em không thấy lạnh chút nào. Khi nãy đi vội nên lấy tạm chiếc áo để cho mẹ yên tâm. Trông thì cũng đẹp đấy, cơ mà lại rất lạc quẻ so với bộ đồ ngày hôm nay của em.

- Không lạnh lắm. Tôi vẫn chịu được.

- Thời trang phang thời tiết à? Thôi mặc vào đi, ông nhìn cả bàn bọn mình đang tươi như hoa thế này, có mình Heeseung đang không vui thôi đấy.

- Hả? Nó có liên quan à?

Mắt Jaeyun mở lớn, mà Sunghoon thì nhìn em với ánh mắt y hệt như đang nhìn một thằng thiểu năng trí tuệ.

- Giả vờ với ai đấy? Không cần phải khiêm tốn, giờ cậu có lên hẳn đùi Heeseung ngồi thì bọn tôi cũng không còn ngạc nhiên được nữa đâu.

Lần này là đến lượt Sim Jaeyun nhìn Sunghoon với ánh mắt đếch thể nào chê hơn. Bao điều muốn nói còn chưa kịp thốt lên trọn vẹn, phía sau Sunghoon bất ngờ có người gọi nhỏ, chẳng biết Lee Heeseung đã đứng đấy từ bao giờ.

Hắn cúi xuống thì thầm to nhỏ gì đó với cậu chàng, vài giây sau đã đổi chỗ với Sunghoon để ngồi bên cạnh Jaeyun.

Ban nãy vì đến muộn, hai ghế trống cách khá xa nhau, cho nên hai người họ mỗi người một góc, Sim Jaeyun từ đầu đã đắc chí vì không phải ngồi gần hắn, bởi nếu không hắn liên hồi kì trận cằn nhằn bên tai em rằng: "Mặc áo khoác vào đi, chẳng có ai thèm để ý xem em mặc xấu hay đẹp đâu". Nhưng Sim Jaeyun lại nghĩ khác, kể cả không ai ngắm thật thì cũng vẫn phải đẹp, mình đẹp cho mình ngắm chứ? Đâu quan trọng ai quan tâm mình trông ra sao đúng không?

Lee Heeseung kéo ghế ngồi xuống, và nụ cười treo trên môi em bỗng nhiên trở nên gượng cứng khó tả, ngay khi cảm nhận được ánh nhìn của hắn đang đặt lên mình, Jaeyun liền giả vờ lơ đãng quay người đi và bóc gói hạt dẻ trên bàn.

- Cậu tránh tớ.

Câu hỏi bất chợt ấy thành công khiến Sim Jaeyun suýt chút nữa làm rơi hột hạt dẻ trên tay.

- Ai đổ vạ cho tớ thế? Thương còn không hết.

- Thế thì mặc áo vào đi.

Lee Heeseung đang định làm động tác quàng áo sang cho em, Jaeyun đã nhanh hơn né ra sau.

- Không mà, không hề hợp, không hề đẹp.

- Sao cậu bướng thế nhỉ?

Hắn nhíu mày nhìn em, rồi lại một lần nữa gấp gọn chiếc áo để lên đùi. Mà Sim Jaeyun còn chẳng buồn quan tâm xem hắn vừa nói gì, chỉ bóc liên tục mấy hột hạt dẻ để sang một đĩa mới, sau đó đẩy chúng về phía hắn.

- Hạt dẻ rang bơ đấy, ngon nhắm, cậu ăn đi ạ.

- Hay là chúng mình đổi áo nhé?

- Cậu này, cậu mới là người bướng đấy.

Lần đầu tiên thấy hắn kì kèo mặc cả nghiêm túc thế này, Sim Jaeyun có chút không đỡ được.

Mắt thấy hắn thực sự đã cởi áo khoác da trên người xuống, rồi vô cùng tự nhiên lấy giấy lau sạch sẽ mấy ngón tay vừa bóc hạt dẻ của Jaeyun, xong xuôi mới mặc chiếc áo đó cho em.

- Cái áo này hợp mà, mặc vào đi. Ngoan, bạn mình đừng bướng nữa.

Sau khi ngắm nghía chiếc áo kĩ lưỡng, Sim Jaeyun đưa ra được một đánh giá: dày dặn, thoải mái, lại đặc biệt thơm thơm. Công nhận là rất hợp.

Lee Heeseung hài lòng khi thấy em nhỏ nào đó cuối cùng cũng chịu mặc áo ấm. Hắn bắt đầu rục rịch ngứa ngáy tay chân, và nghĩ gì làm nấy, hắn nâng tay vân vê chiếc khuyên tai của Jaeyun.

- Jaeyun ơi nhưng mà anh lạnh.

Sim Jaeyun còn đang mải mê đắm mình trong chiếc áo khoác, tại vì thơm quá đó, tí nữa thì quên mất đây là áo của ai. Đang định bảo rằng nếu đã lạnh còn muốn cởi ra làm chi thì liền thấy hắn cầm áo khoác của em lên và đặt nó vào tay em.

- Mặc cho anh đi, lạnh quá tay chân anh không cử động nổi.

Áo đã về với chính chủ, nhưng người sẽ mặc nó lúc này lại chẳng phải em. Và, Sim Jaeyun nào có muốn vạch trần sự trí trá kia đâu?

Jaeyun xích lại gần hắn hơn, cầm chiếc áo lên và vòng nó ra sau.

- Sau gu cậu tệ thế? Cái áo xấu vậy mà vẫn muốn mặc.

Ngay khoảnh khắc em nâng người để giúp hắn xỏ tay áo, bất ngờ Lee Heeseung cũng đồng thời cúi thấp xuống, vùng má cả hai khẽ chạm lấy nhau, Jaeyun cảm nhận rất rõ hơi thở quen thuộc kia đang dừng lại ở phiếm tai của mình. Em không dám chắc liệu đó có phải ảo giác do chính bản thân tưởng tượng ra hay không, nhưng trong giây phút đụng chạm ngắn ngủi ấy, một nụ hôn phớt đã được đặt lên, ngay tại vị trí của chiếc khuyên tai. Nhưng cuối cùng Sim Jaeyun lại cho rằng đó hẳn chỉ là ảo giác, bởi vì tiếng cười cùng giọng nói trêu chọc của Lee Heeseung đã thành công kéo em trở về.

- Nào có chuyện đó? Anh của em đẹp như vậy thì mặc gì cũng đẹp thôi.

Sim Jaeyun đang muốn lên giọng chê cười, nhưng phải khựng lại ngay lập tức khi nhìn Lee Heeseung khoác chiếc áo ấy lên. Người đẹp vì lụa - đó là nói những con người ngoài kia, còn đối với riêng Lee Heeseung, thì phải là lụa đẹp vì người.

Hắn ta thậm chí chẳng cảm thấy chút ngại ngùng nào khi bản thân không hề biết khiêm tốn như vậy, nhưng rồi Sim Jaeyun lại phải nhận ra thêm một chân lí nữa, Lee Heeseung có quyền làm thế.

- Bụng còn đau không?

Âm nhạc quá ồn, hắn phải ghé sát tai em nói mới có thể nghe rõ. Dù rằng vô tình hay hữu ý, nhưng đây đã là lần thứ hai Sim Jaeyun mơ hồ tự tạo thêm ảo giác cho chính mình. Lee Heeseung, hắn vừa một lần nữa hôn lên tai em?

- Không còn đau nữa rồi.

Jaeyun lắc đầu đáp lại, sau đó nghiêng người một cách tự nhiên để tránh đi sự đụng chạm như có như không kia. Cũng may đèn ở nơi đây không quá sáng, nó đều tập trung hết lên sân khấu, cho nên Lee Heeseung sẽ không thể nhìn thấy được vành tai ửng đỏ và má hồng hây hây vì ngượng ngùng của ai đó đâu.

- Tí đi mua thuốc với anh nhé? Sợ nó sẽ tụ máu bầm đấy, bôi đi cho nhanh khỏi.

- Thôi, cái này cần gì bôi? Một vài ngày là hết, với cũng có show bụng cho ai ngắm đâu mà phải nhanh khỏi?

- Công nhận, bôi thuốc thì hơi quá. Nhưng anh vẫn còn cách để nó nhanh hết. Muốn nghe thử không?

Dù mắt vẫn đang ngắm nhìn ca sĩ trên sân khấu, nhưng tai em từ đầu đến cuối đều không bỏ sót một câu chữ nào trong lời hắn nói. Jaeyun không biết đâu, đó là hành động giả vờ mang tính chân thực nhất ngay lúc này em có thể làm để không cần phải đối mắt với hắn quá lâu. Sim Jaeyun thừa nhận, sức hút của hắn quá lớn và mình có khả năng sẽ thất bại hoàn toàn trước Lee Heeseung nếu hắn ta cứ mãi tỏ ra hai người họ như thể là một đôi, là người yêu, nhưng thực chất lại chẳng phải thế.

Giữa họ đang tồn tại một loại khoảng cách. Hoặc không? Bởi vì chỉ cần bước thêm một bước, mọi thứ sẽ hoàn toàn thay đổi, và cũng chỉ cần lùi về một bước, mọi thứ sẽ lập tức trở về như lúc ban đầu. Nhưng phải công nhận rằng, cũng chính vì điều ấy mới khiến Sim Jaeyun cảm thấy hứng thú với mối quan hệ này.

Một mối quan hệ không tên, và người nào không tự chủ được trước, người đó thua. Ôi nhưng từ trước cho tới nay, Sim Jaeyun nào phải người kém cỏi đến vậy? Em sẽ để cho bản thân mình bại trận sớm như thế ư? Jaeyun rất căm ghét cảm giác bản thân mình ở trạng thái bị động mặc sự tiêu khiển. Vậy nên, em sẽ không để mọi chuyện luôn xuôi theo ý muốn của hắn.

Hoặc hiện tại, giữa họ phải xảy ra một loại biến cố nào đó để thay đổi mối quan hệ này chăng? Nhưng kết quả là tốt hơn hay tệ đi, thì chẳng có điều gì dám chắc được.

Lúc này Jaeyun mới quay lại thắc mắc hỏi:

- Như nào cơ?

Lee Heeseung cắn nhẹ môi dưới nghiêng đầu cười với em, mắt hạnh mơ màng ẩn chứa thứ cảm xúc đong đầy khó nói, và dưới ánh đèn mập mờ, chiếc khuyên tai vì chuyển động nhỏ của hắn cũng chầm chậm đung đưa nhẹ nhàng. Khuyên bạc lấp lánh bỗng trở nên nổi bật, đặc biệt là trong tình cảnh ánh sáng kém đến tệ hại thế này.

Sim Jaeyun sửng sốt một hồi. Và giờ thì em mới nhận ra, hắn từ khi nào đã vòng tay qua ghế và hạ xuống hai vai của mình. Lee Heeseung cấu nhẹ lên má em.

- Để anh xoa cho nhé? Nãy anh xoa cho em hết đau mà, giờ xoa hết máu bầm cũng được đấy.

- Ai bảo anh thế? Anh đi chữa bệnh mà chẳng thấy có chút uy tín nào cả.

Jaeyun hất má khỏi tay hắn, em liếc hắn đầy dè chừng, ăn nói nghe điêu toa thế không biết. Nãy giờ em vẫn luôn ngồi dáng khoanh hai tay hai chân, lúc này nhìn biểu cảm của Sim Jaeyun. Hắn thấy em đanh đá lắm, nhưng lại đáng yêu cực kì.

- Em đã thử chưa mà nói bác sĩ như thế? Thử đi em, nhé? Đằng nào cũng có mất gì đâu?

Lee Heeseung cười khẽ, hắn cúi thấp người xuống hỏi, tay cũng dịu dàng vỗ lên vai em, dáng vẻ hết sức chân thành. Và nếu Sim Jaeyun thả lỏng người nghiêng mặt sang để đáp lời khẩn cầu của hắn, họ có thể mặt đối mặt trong gang tấc, chỉ cần có chút va chạm nhẹ sẽ ngay lập tức phát sinh nhiều vấn đề khó nói. Tỉ dụ như, hôn môi chẳng hạn.

Tất nhiên, dù nãy giờ em luôn đặt mắt ở nam ca sĩ trên sân khấu, nhưng Sim Jaeyun thừa biết hắn ta đang định giở trò quỷ gì ở bên cạnh mình. Em hơi ngả đầu ra sau để tránh đi một vài trường hợp va chạm "vô tình" nào đó có thể sẽ xảy đến. Dù vậy, khoảng cách giữa hai người vẫn chẳng xa hơn là bao. Lưng em hơi tì lên cánh tay hắn, và rồi lại như sợ Lee Heeseung sẽ không nghe rõ lời mình nói. Jaeyun hơi đổ người về trước, nhẹ giọng đáp bên tai hắn.

- Chữ tín đứng đầu trong mọi việc anh nhé, nhưng nhìn anh đểu lắm, em đây thì lại tin vào quan niệm tâm sinh tướng.

- Đểu hay xịn em phải thử mới biết. Thằng này lừa ai cũng được, nhưng riêng em thì không bao giờ.

Sim Jaeyun thực sự rất muốn quay sang và vả cho tên đểu cáng này một cái khi hắn có thể trơ trẽn phát ngôn bịp bợm như thế. Xin hỏi, ai là người vừa kêu anh lạnh không cử động nổi tay chân? Chắc hẳn là con chó nào đấy rồi.

- Thật đấy, Jaeyun không muốn thử à?

Thấy hắn mồi chài mình nhiệt tình quá mức, Sim Jaeyun liền nghĩ rằng, quả này không đi làm đa cấp thì hơi phí. Có vẻ sẽ hợp hơn nhiều so với nghề bác sĩ đấy.

Bị ai đó từ chối cho nghịch má xinh, hắn đành phải di chuyển tay tới chỗ khác. Và mái tóc của Sim Jaeyun là nơi thứ ba hắn thích nghịch nhất. Còn má xếp vị trí thứ hai.

- Chê ạ, anh không thuyết phục được tôi đâu.

Sim Jaeyun bất chợt đổ người về phía trước để uống trà sữa, một lần nữa cánh tay của hắn rơi vào tình trạng lơ lửng giữa chừng. Lee Heeseung biết tỏng ai kia vừa cố tình tránh né, em luôn yêu thích việc chọc tức hắn thì phải?

Trên sân khấu đã biểu diễn qua không biết bao nhiêu tiết mục, đổi hết nữ ca sĩ này đến nam ca sĩ nọ, nhưng hắn vẫn không hay biết gì. Mà nó còn buồn cười ở chỗ, rõ là đi xem ca nhạc, cớ sao từ lúc đến cho tới giờ Lee Heeseung chỉ xem mỗi bạn nhỏ này đang làm những gì là thế nào nhỉ? Điển hình như lúc này, chỉ với việc em uống trà sữa cũng khiến hắn muốn nhìn mãi thôi.

- Jaeyun, em dùng son dưỡng loại nào thế?

- Sao vậy? Anh muốn thử hả?

Thử à? Ý em là thử như thế nào?

Mà quên nói, môi là nơi đứng đầu trong bảng xếp hạng những nơi hắn thích nghịch nhất của Sim Jaeyun. Nhưng tiếc quá, hắn lại chưa từng được thử bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro