bức thư từ ngày bom đạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"thành cổ quảng trị, mùng bảy tháng chín năm bảy mươi hai.

em thương mến.

thành quảng trị những ngày này thời tiết thất thường, ngày nắng ngày mưa, nước sông thạch hãn đã dâng cao. đồng đội anh đẵm mình trong mưa, miệng ăn lương khô nhưng nước mắt cứ chảy. hôm nay địch ném xuống hơn một trăm quả pháo đạn. máu chảy xuống sông thạch hãn nhuốm đỏ một vùng. anh ở đây nhìn đồng đội từng người ngã xuống nỗi đau khôn xiết.

em ạ. quê nhà mình có nắng hay mưa gì không? em có ăn gì không hay lại ngóng anh quên cả ăn. em yên tâm, anh khoẻ lắm. vai anh còn đủ sức, chân anh còn vững vàng, lòng anh còn sôi sục ý chí đánh tan quân mỹ, giữ lấy thành cổ. khi nào những người như bọn anh còn sống, khi ấy nước mình vẫn còn niềm tin chiến thắng.

năm nay em hai mươi tư rồi, vẫn còn trẻ. thành cổ bây giờ mỗi tấc đất đều là máu đỏ, mỗi ngày đều có tiếng bom đạn ầm ầm, anh không biết mình có kịp gặp em lại lần nữa không. thôi thì mình gặp nhau cũng là cái duyên, thương nhau cũng là cái số, anh không dám giữ chân em lại, vốn tình cảm của chúng mình là mối duyên tréo ngoe.

nếu em thương anh thì hãy nghe anh dặn dò. nếu bức thư này đến với em vào một ngày thành cổ đã giải phóng, hứa với anh là không được buồn, anh tin em sẽ không khóc. hãy sống mãi với sự tươi trẻ, đừng quá đau buồn nhớ đến anh, anh xót lắm. ngày nước ta giải phóng, nhớ ra ngoài nhiều hơn, gặp gỡ nhiều hơn, và yêu đi, đừng để tuổi xuân em lãng phí, nghe chưa?

anh ở đây sao có thể mở lời than vãn, trước khi đến ngày thành cổ được giải phóng anh cùng đồng đội sẽ chiến đấu. mỗi một viên đạn là một con dao hai lưỡi. nó giết chết đồng đội anh, nhưng anh sẽ dùng nó để chiến đấu với quân địch để cái chết của đồng đội anh sẽ không phải sự lãng phí.

luân, nhớ lấy lời anh, hãy để cái chết của anh trở lên có ý nghĩa. nếu ngày nào đó, khi em nhớ đến anh, hãy nhớ đến thành cổ quảng trị rực lửa, nhớ đến sông thạch hãn máu hoà với nước, nhớ đến cái ngày anh ngã xuống vì quê hương.

chào em, anh là lý hi thừa, người yêu em.

thôi, xin chào xóm làng, quê hương. tôi đi."

thẩm tại luân cầm mảnh giấy run run, sau hơn năm mươi mốt năm, bức thư ngày ấy mới lại đến tay ông. lý hi thừa gặp ông khi họ còn đang là những sinh viên, năm lý hi thừa ra đi chỉ mới hai mươi lăm tuổi.

thẩm tại luân nhận lại lá thư khi đã đến tuổi gần đất xa trời, màu giấy cũ đã bạc phai theo năm tháng. thành cổ quảng trị tám mốt ngày đêm oanh liệt đã nằm lại hơn năm mươi mốt năm. bây giờ tại luân của anh ngày ấy tóc đã bạc trắng, tai cũng nghễnh ngãng, chân cũng run run. em vẫn sống ở ngôi làng cũ, vẫn sống qua ngày với những đồng bạc ít ỏi. nhưng em vui lắm anh ạ, ít nhất vẫn có hồn anh bầu bạn.

em thương anh một năm, đâu phải là đùa. đâu phải là chỉ vì tờ giấy báo tử của anh đến mà em dám đi tìm người thương mới. hồi đại học em nổi tiếng chung tình, anh có nhớ không?

thẩm tại luân năm nay ngoài bảy mươi, nước mắt rơi xuống trên làn da xạm màu đầy vết nhăn, tay ông xoa nhẹ lên tờ giấy trắng.

lý hi thừa không biết từ khi yêu nhau, thẩm tại luân đã trao cả thanh xuân cho mình.

một năm yêu nhau, trọn đời chung thuỷ.

end

hôm nay là ngày thương binh liệt sĩ, là những con người sống trong thời đại hòa bình, trưởng thành từ những công lao cha ông để lại, con luôn khắc ghi và đời đời nhớ ơn.

chữ tớ không đẹp, văn tớ ít ỏi nhưng tớ hi vọng mỗi chúng ta hãy luôn mang trong mình sự biết ơn và lòng chân thành đối với các liệt sĩ, thương binh, những người ở lại. hãy coi nó là một động lực xuất phát từ máu thịt của con người việt nam mà phấn đấu, mà biết ơn và gây dựng đất nước. vững niềm tin vào đảng và nhà nước.

lời cuối cùng, xin hãy nhớ. tổng bí thư nguyễn phú trọng từng nói:

"nếu là hoa, hãy là hoa hướng dương. nếu là chim, hãy là chim bồ câu trắng. nếu là đá, hãy là đá kim cương. còn nếu là người, hãy là người cộng sản".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro