heidi1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Căn nhà gỗ trên núi Alpe

Một con đường chạy qua làng Mayen-feld xinh đẹp, xuyên qua cánh đồng và dần dần thu hẹp lại cho tới khi chỉ còn là một con đường mòn dẫn đến chân núi. Rồi từ đó, nó leo lên giữa các núi đá, len lỏi giữa các vạt cỏ cao, để mặc cho đám cúc gai xâm lấn và chỉ chịu dừng lại nơi lưng trời, trên các bãi chăn thả gia súc.

Hai bóng người hiện ra trên con đường mòn đó. Người lớn hơn là một cô gái miền núi trẻ trung khỏe khoắn. Chiếc váy màu xanh bằng vải bông của cô được một chiếc áo cánh trắng rộng, cổ để hở vừa khéo, trùm lên một phần. Một chiếc khăn vuông buộc túm lấy mái tóc đen dài. Cô gái có vẻ như rất nóng. Cô nắm tay một bé gái độ năm, sáu tuổi, nó xem ra đã mệt lắm vì phải đi bộ dưới cái nắng tháng sáu nóng bỏng. Đúng là mớ quần áo mà người ta đã chất lên người nó không cho phép nó tận hưởng thời tiết tốt đẹp này. Thật tội nghiệp cho cô bé Heidi, bên ngoài một chiếc váy trong mỏng nó phải khoác những hai chiếc váy dày: một chiếc mặc ngày thường và một chiếc mặc chủ nhật. Thêm vào đó, để cho trọn bộ, nó còn choàng một chiếc khăn san đỏ bằng vải bông, được thít khá chặt quanh người.

Chân nó bước nặng nề vì phải đi đôi ủng to đóng đinh, khiến cho nó không thể chạy hoặc nhảy nhót được dù rất muốn.

Cứ thế hai dì cháu khó nhọc đến được làng Dorfli, nơi dì Dete của Heidi đã sống suốt thời thơ ấu.

Qua làng rồi, họ còn phải đi thêm một giờ nữa mới tới được đích của chuyến đi.

Nằm khuất nẻo trên núi, Dorfli không mấy khi có khách. Vì thế mọi cánh cổng và cửa sổ đều rộng mở để đón chào hai lữ khách.

- Chào hai dì cháu.

- Cô dừng lại một chút nào!

- ở dưới thung lũng có tin gì mới không?

- Hai dì cháu có muốn uống gì không?

Nhưng cô gái chỉ chào lại, cám ơn và cười với mọi người. Cô chỉ dừng lại khi đã tới những ngôi nhà cuối cùng của làng. Tại đây vẫn còn có người gọi cô:

- Đừng có vội đi thế, Dete, nếu cô lên bãi chăn, tôi sẽ đi cùng cô... ồ! Không phải lên tận trên cao kia... Mà chỉ một đoạn đường thôi.

Cô gái dừng lại và đứa bé đi cùng nhân đấy ngồi phịch xuống bên lề đường.

- Cháu mệt hả, Heidi?

- Cũng không mệt lắm... nhưng cháu rất nóng. - Cô bé nói.

- Cháu cứ nghỉ một lát, Heidi. Chúng ta đã đi được nửa đường rồi. Cố lên một chút và một tiếng nữa chúng ta sẽ tới nơi. Được chứ?

- Vâng ạ. - Heidi nói.

Vừa lúc ấy một thiếu phụ tươi cười từ một trong những ngôi nhà cuối làng đi ra và tiến đến bên hai lữ khách. Cô bé đứng dậy, lắng nghe hai người phụ nữ bắt đầu chuyện trò sôi nổi về tất cả những người sống ở Dorfli và những nơi xa gần.

Chỉ sau khi đã nói đủ mọi chuyện ngồi lê đôi mách, thiếu phụ dường như mới nhận ra cô bé. Làm bộ ngạc nhiên, chị ta nhân tiện lấy cô bé ra để tiếp tục việc dò hỏi:

- Em đi đâu với đứa bé này thế?... Nhưng không phải cháu nó là con người chị đã mất của em sao?... Tội nghiệp, bé thế mà đã mồ côi.

- Vâng thưa chị, - Dete nói, - đúng cháu nó đấy. Cháu nó sẽ ở với ông cậu và em đưa cháu nó đến đấy.

- Em điên à, Dete!... Làm sao em có thể mảy may nghĩ rằng ông già ấy sẽ nhận nó cơ chứ...

Ông ta sẽ tống cổ hai dì cháu ra khỏi cửa... ôi!

Điều đó sẽ chẳng phải đợi lâu đâu.

- Không! - Dete nói dứt khoát. - ông ấy là ông nội nó. Chị biết là em đã trông nom cháu nó cho đến tận bây giờ. Nhưng người ta đã đề nghị với em một chỗ làm tốt, nếu cháu Heidi cứ ở với em thì em sẽ buộc phải từ chối. Chị cũng hiểu đấy, Barbel, không thể như thế được; em không thể hy sinh thân mình. ông cụ cần phải giúp chúng em và em chắc chắn là ông ấy sẽ giúp..- Chị không dám chắc như em được. - Barbel nói. - Chị biết ông ấy mà... Làm sao ông ấy có thể trông nom một đứa trẻ còn bé như thế này?...

Thế còn cái chỗ làm việc tốt mà người ta đề nghị với em, đó là việc gì vậy? Em sẽ đi đâu?

- Đi Francfort, chị thân mến ạ, tới nhà những con người đáng quý mà em gặp, hồi mùa nghỉ năm ngoái. Họ ở các phòng thuộc tầng em, và em đã phục vụ họ. Hồi ấy, họ đã muốn đưa em đi.

- Cô hãy đi với chúng tôi, họ bảo em, cô sẽ được sung sướng. Nhưng em đâu có được tự do...

Năm nay, họ lại đề nghị và cứ nài nỉ mãi đến mức cuối cùng, em đã quyết định đến làm cho họ... Vậy đấy, giờ thì chị biết cả rồi.

- ừ, Dete ạ, và chị cũng biết rằng chị chẳng muốn ở vào địa vị của đứa trẻ mồ côi này.

Trên kia, ông già sống như một người ẩn dật.

Chẳng ai gặp gỡ ông ấy bao giờ, ngay cả ở nhà thờ... Giỏi lắm người ta chỉ thấy ông ấy mỗi năm một lần... Ai ai cũng tránh xa mỗi khi ông ấy tới gần, cứ như thể họ sợ cây gậy của ông ấy vậy... Đúng là chòm râu trắng và đôi lông mày rậm của ông ấy trông rất ấn tượng. Tưởng như một kẻ hoang dã...

- Nhưng điều đó đâu có ngăn cản ông ấy là ông nội của đứa nhỏ. Râu và lông mày của ông ấy chẳng có liên quan gì đến chuyện này cả...

Ông ấy phải trông nom Heidi và ông ấy sẽ làm việc đó, rồi chị xem.

- Chị cũng mong như thế, - Barbel nói, -nhưng chị sẵn sàng trả giá đắt để được biết vì sao ông ấy lại sống lẩn khuất như một kẻ mắc dịch... Mọi người kể chẳng thiếu gì chuyện! Hẳn em cũng có nghe... Dete này, chẳng nhẽ chị em chẳng nói gì với em sao?

- Em biết hết. - Dete nói. - Nhưng em sẽ không nói hé một lời. Chị biết điều gì sẽ xảy ra nếu như Cậu Núi Alpe biết được.

Cũng như phần lớn dân làng, Barbel từ lâu đã bị ám ảnh tò mò về ông già có cái vẻ đáng sợ mà mọi người gọi là "Cậu Núi Alpe". ông ta sống đơn độc cùng với đàn dê trong căn nhà gỗ, tít trên núi cao. Mọi người đều hạ thấp giọng khi nói về ông ta, họ bị ấn tượng bởi dáng vẻ hoang dã và tính cách đáng ngờ của ông. Nỗi tò mò của Barbel mạnh đến nỗi chị ta ra sức tỏ vẻ thân thiện với Dete, những mong moi được một điều gì bí mật.

Barbel đến sống ở Dorfli chưa lâu, chính xác là từ ngày lấy chồng. Chị ta vẫn còn chưa quen hết mọi người quanh vùng. Còn Dete thì sinh ra ở Dorfli, cô đã sống ở đây suốt từ bé cho đến tận năm ngoái. Khi ấy mẹ cô mất. Cô được nhận làm hầu phòng tại một khách sạn ở Ragaz. Sáng nay cô đã từ đó trở về cùng với đứa trẻ. Hai dì cháu đi nhờ được chiếc xe chở cỏ khô một người bạn của Dete tới Mayenfeld, rồi từ đấy, họ đi bộ.

- Dete này, em có nghĩ ông cụ lúc nào cũng khó chịu không?

- Em cũng không biết nữa, Barbel. Chị cứ thử nghĩ xem, ông ấy đã bảy mươi tuổi và em thì mới hai mươi sáu... Mẹ em sống ở Domleschg và ông ấy cũng thế... Em biết rất nhiều chuyện, nhưng em không muốn người ta cứ nói đi nói lại... ông ấy hẳn sẽ rất giận!

- Em có thể nói được mà. - Barbel tiếp tục.

- Đừng sợ gì cả. Chị sẽ giữ mồm giữ miệng. Thà chết còn hơn tiết lộ bí mật.

- Thôi được, nhưng chị phải câm như hến đấy, nhớ không?

- Chị sẽ câm như hến, xin hứa!

Dete liếc nhìn xung quanh... Không ai có thể nghe được điều cô sắp nói. Heidi đã biến đi đâu từ lâu và Dete đã không nhận thấy sự vắng mặt của nó.

- Nó đâu rồi? - Cô tự hỏi. - Không có ai trên đường cả.

- Nó kia thôi! - Barbel reo lên. - Nhìn kìa...

ở trên sườn dốc ấy. Nó đang ở chõ thằng Pierre cùng đàn dê... Hôm nay, thằng bé lên muộn quá...

Hừm! Như thế càng tốt, thằng bé sẽ trông nom con bé.

- ôi! Nó chẳng cần đến sự trông nom đặc biệt gì đâu... Nó là một đứa trẻ thông minh so với tuổi... Nó đã biết lý sự và chẳng hề quên những gì nhìn thấy. Thật vừa hay cho nó khi sống ở trên kia, vì Cậu Núi Alpe chỉ có hai con dê và túp nhà... Không có gì quá ghê gớm.

- Chị cứ tưởng ông ấy giàu chứ... trước kia...

- Barbel nói.

- Giàu à! Em cũng tin như thế lắm! ông ấy đã từng sống ở một trong những lâu đài đẹp nhất Domleschg..- Không thể thế được!

- Có đấy, có đấy... Bố mẹ ông ta đã từng sở hữu những cánh rừng lớn và rất nhiều trang trại.

Họ có hai người con trai. Người con thứ, một thanh niên nghiêm túc và chừng mực, giúp đỡ cha cai quản cơ nghiệp, ông quan tâm đến đời sống của nông dân và tiều phu trong vùng. ông thường xuyên sống ở lâu đài và điều ông thích nhất là cưỡi ngựa trên các khu đất rộng mênh mông quanh đó. Người anh, Cậu Núi Alpe, lại thích ra thành phố chơi bời suốt đêm với những người bạn gặp trong các quán rượu hoặc sòng bạc. Thế rồi ông mất tất cả tài sản và làm cho gia đình mình khánh kiệt. Bố mẹ ông quá thất vọng, đã không chịu dựng được tình cảnh đó.

Không lâu sau họ mất vì tủi hổ và xót xa. Còn về người em, ông đã rời quê hương xứ sở và không ai còn gặp lại ông nữa. Cậu đã đăng lính ở Naple, và biến mất hút trong khoảng mười lăm năm.

- Em kể nữa đi, Dete, kể nữa đi...

- Một hôm, ông ấy trở về. Cùng đi có một cậu thanh niên. Mọi người được biết đó là To-bias, con trai ông và mẹ cậu, một phụ nữ Thụy Sĩ, đã chết. ở Domleschg, không ai muốn tiếp đón họ, và Cậu tức giận đến nỗi đã thề rằng mọi người sẽ không bao giờ còn thấy ông nữa trong thành phố này. Thế là ông ấy đến ở tại Dorfli.

- Với Tobias à?

- Vâng, Tobias đã học được nghề mộc... Đó là một thanh niên khỏe, đẹp và dũng cảm. Tobias làm việc không tiếc sức và mọi người trong làng, ai nấy đều yêu mến, quý trọng anh ấy. Nhưng cha anh lại không được người làng chấp nhận.

Người ta kháo nhau rằng ông ta đã đào ngũ, rằng ông ta đã giết chết một người trong một cuộc ẩu đả ở quán ăn. Tất cả những chuyện đó có đúng không? Không ai có thể chứng minh được.

Nhưng mọi người đều tỏ ra ngờ vực ông, và Cậu càng ngày càng thu mình lại.

- Kể tiếp đi, Dete, kể tiếp đi...

Gia đình em đã mời ông đến nhà. Chúng em là họ hàng với nhau: bà của mẹ em và bà của ông ấy là chị em. Vì thế mà chúng em gọi ông ấy là Cậu. Và bởi vì gần như cả làng chúng em đều có họ với nhau về đằng ngoại, nên ở Dorfli không ai là không gọi ông như thế. Khi ông lên sống trên cao kia, trong căn nhà gỗ cũ kỹ, ông trở thành Cậu Núi Alpe.

- Em không nói gì với chị về Tobias sao?.- Tobias đã đi học nghề ở Metz. Khi anh ấy trở về đây, làng Dorfli, anh ấy lấy chị em là Adélaide, người mà anh ấy luôn luôn yêu thương và họ đã sống với nhau rất hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc của họ không được lâu. Chỉ hai năm sau khi cưới, trong khi Tobias đang làm việc tại một công trình xây dựng, anh ấy đã bị một cái dầm rơi trúng đầu và chết ngay lập tức. Adélaide đã không hồi tâm được - chị ấy chưa bao giờ là người cứng rắn cả - và chị đã chết sau chồng mình vài tuần. Mọi người bàn tán rất nhiều về sự bất hạnh này và người ta đã không bỏ qua cơ hội để nói rằng: đó là sự trừng phạt mà Cậu phải gánh chịu vì lối sống thiếu chuẩn mực của mình.

Ngay cả ông mục sư cũng buộc Cậu phải chịu trách nhiệm trước lương tâm và khuyên ông nên ăn năn về những lỗi lầm của mình. Cậu chỉ càng thêm tức giận. ông không nói chuyện với ai nữa.

Một hôm mọi người được tin rằng ông đã lên ở hẳn trên núi Alpe và sẽ không rời đó nữa. Từ đấy, ông sống trên núi cao, xa cách Chúa Trời và mọi người.

- Vậy là đã rõ... Thế còn con bé?

- Mẹ em và em đã nhận cháu về nuôi... Cháu nó thật xinh xắn và mới được có một tuổi... Khi mẹ em mất, em gửi cháu cho người ta trông, ở Ragaz... Giờ thì chị biết đấy, em phải đi Francfort và em không thể để cháu nó sống với những người xa lạ.

- Thế nó ở với Cậu Núi Alpe thì tốt hơn à?

- Barbel hỏi.

- Em hy vọng thế. - Dete trả lời. - Em không thể làm khác được. Em không thể xuất hiện ở Francfort với một đứa trẻ năm tuổi. Như thế không được... Nhưng chị đi đâu thế, Barbel, chị không đi cùng em nữa sao?

- ừ, - Barbel nói, - chị đi đây... Chẳng phải chị đã nói chị chỉ đi với em một đoạn đường thôi là gì... Chị cần phải nói chuyện với mẹ của Pierre... Tạm biệt, Dete, và mong sao cho mọi dự định của em đều thành! Chị chúc em đấy!

Barbel bắt tay Dete rồi đi về phía một túp nhà gỗ nhỏ màu nâu, nằm cách con đường mòn vài bước. Túp nhà được dựng ở khoảng giữa làng và bãi chăn thả gia súc, nó đã quá ọp ẹp và cũ nát, nhưng may mắn thay lại ở vào một chỗ trũng.

Khi gió núi thổi mạnh, tất cả lay răng rắc, từ cửa ra vào, cửa sổ cho đến các vì kèo đỡ mái. Nếu.ngôi nhà đó mà ở trên núi, chắc hẳn nó đã đổ và lăn xuống thung lũng từ lâu rồi.

Đó là nơi ở của Pierre, người bạn mới của Heidi. Sáng nào cậu bé mười một tuổi này cũng xuống làng Dorfli thu gom đàn dê đưa lên bãi thả, ở đó cậu để cho chúng gặm cỏ đến tận tối.

Bấy giờ cậu mới lại đưa chúng về. Xuống đến làng, Pierre chụm các ngón tay lại huýt lên. Nghe thấy tín hiệu này, lũ trẻ chạy tới tìm những con dê của nhà mình, và đó là lúc duy nhất trong ngày Pierre gặp bọn trẻ con cùng lứa tuổi. Pierre sống với mẹ và bà, bà cậu bị mù. Cậu ra khỏi nhà từ sáng sớm và đến tối mịt mới trở về. Vậy nên cậu có nhiều thời gian sống với lũ dê hơn là với người. Cha cậu cũng đã từng chăn dê hồi còn trẻ, ông đã chết vài năm trước vì một tai nạn trong rừng.

Sau khi Barbel đi khỏi, Dete chờ Heidi quay lại và cô đã bắt đầu thấy sốt ruột. Hai đứa trẻ mãi không về. Pierre đã dẫn đàn dê đi khá xa, tói những nơi chúng kiếm được nhiều cỏ, và Heidi đi theo cậu, cô bé vấp ngã luôn.

Pierre đi chân không, cậu cứ nhảy từ mỏm đá này sang mỏm đá khác, khéo léo chẳng khác gì lũ dê của cậu. Không chần chừ, Heidi ngồi xuống, cô tháo giày và tất, khăn quàng và chiếc váy đầm chủ nhật mặc bên ngoài, rồi đến lượt chiếc này cũng được xếp cẩn thận lên đống quần áo đã cởi.

Bấy giờ Heidi, chỉ mặc có chiếc váy ngắn và cánh tay để trần, cũng đã trở nên lẹ làng như Pierre và nhanh nhẹn như lũ dê.

Thích quá đi mất! Heidi đuổi theo hết con này đến con khác, tìm cách vuốt ve lũ dê cái con.

Nhưng chúng nhảy nhanh thoăn thoắt và leo tít lên một mỏm đá mà cô bé không thể nào trèo lên được. Cô gọi chúng, chìa cho chúng một nắm cỏ, sốt ruột giậm giậm chân đợi chúng xuống.

Khi lũ dê không định đi theo cô, cô bé tạm quên chúng và chuyển sang ngắt mấy bông hoa. Và cô không ngừng hát lầm rầm... Nhưng Pierre thì lo lắng: Cậu tự hỏi không biết dì của cô bé đang đi theo cậu sẽ nghĩ gì về tất cả chuyện này.

Heidi không còn cảm thấy thích thú nữa, cô bé nói luôn miệng:

- Anh có mấy con dê?

- Anh làm gì thế?

- Chúng có ngoan không?.- Nhà anh ở đâu?

Cứ thế, chúng vừa đi vừa nói huyên thuyên cho đến khi gặp Dete. Điều mà Pierre lo ngại đã xảy ra.

- Váy của cháu đâu? - Dete tức giận hét lên.

- Còn giày nữa? Khăn nữa? Tất nữa?... Chúng đâu rồi.

Heidi không trả lời mà chỉ đưa tay chỉ xuống dưới dốc núi, nơi cô bé đã để mớ quần áo.

- Đồ khốn, cháu đã làm gì vậy? Đầu óc cháu để đâu thế? Nó lại còn nghĩ ra việc cởi váy xống nữa! - Dete nói, mỗi lúc một tức khi nghĩ đến việc phải leo xuống dưới dốc.

- ôi dào! - Heidi nói. - Cháu không cần chúng nữa! Chúng đã trở nên vô tích sự đối với cháu.

- Vô tích sự! - Người dì hét. - Quần áo của cháu vô tích sự! Cháu điên à? Pierre, cháu xuống đem chúng lên đi!

- Cháu không thể, - Pierre trả lời, - cháu đang bị muộn.

- Thôi nào cháu, rồi cô cho cháu đồng xu mới này.

Pierre không lưỡng lự nữa. Viễn cảnh được trả công, niềm vui mà đồng tiền sẽ đem đến cho mẹ cậu như chắp cánh cho cậu. Cậu nhảy thoăn thoắt xuống dốc, nhặt mớ quần áo và vài phút sau, đã trao lại chúng cho chủ. Cậu đút đồng tiền sáng bóng vào sâu trong túi, mặt rạng rỡ, bởi vì không mấy khi cậu có được một kho báu như thế.

- Cháu có thể mang cái bọc này tới lều Cậu Núi Alpe chứ, - Dete nói, - cháu cũng đi cùng đường mà...

Pierre lấy cái khăn đỏ buộc túm hai chiếc váy, giày, tất lại và bắt đầu leo con đường dốc dẫn lên căn nhà gỗ. Cậu ngạo nghễ vụt chiếc roi và lũ dê nhảy choi choi xung quanh cậu.

Căn nhà của Cậu Núi dựng trên một dải núi ngang, phơi mình trước mọi cơn gió nhưng cũng hứng trọn toàn bộ tia nắng mặt trời. Từ đấy người ta có thể nhìn bao quát khắp thung lũng.

Cuối thung lũng hiện lên lờ mờ những ngôi nhà trong làng, nằm giữa những đồng cỏ trải rộng.

Xa xa, người ta nhận ra những dãy núi và đó đây là một bụi cây, một vệt hồ hay một dòng thác sáng trắng mảnh như sợi chỉ. Ba cây lãnh sam cao có những tán rộng và rậm rạp tỏa bóng xuống.căn nhà. Bên trái cửa, trên cái ghế dài, một ông già ngồi dựa lưng vào tường, đang lặng lẽ hút thuốc. ông ta có vẻ nghi ngờ nhóm người đang trèo về phía ông, nhưng vẫn ngồi bất động như không có điều gì xảy ra cả.

Heidi là người đầu tiên lên đến nơi.

Cô bé chạy vội về phía ông lão, reo lên:

"Cháu chào ông!" và hôn rất kêu lên hai bên má ông. Thế rồi, cô bé lùi lại, như thể ngạc nhiên về cử chỉ của mình, đồng thời với đôi chút sợ hãi nhận ra chòm râu và đôi lông mày rậm vốn gây ấn tượng mạnh với dân làng.

Ông lão ngẩn người vì bàng hoàng, không còn biết trả lời gì.

- Cháu nói lăng lăng gì thế? - ông hỏi trong lúc ngắm cô bé, nó vẫn không rời mắt khỏi ông.

Bấy giờ Dete cũng đã lên đến nơi, theo sau là Pierre, nó thận trọng đứng xa ra một chỗ.

- Chào cậu. - Dete nói. - Đây là Heidi, con của Tobias, con trai Cậu. Cậu đã không gặp cháu nó từ nhiều năm nay rồi.

- Cô muốn tôi làm gì nào? - ông lão hỏi. -Và cả mày nữa... Pierre, xéo đi...

Pierre không đợi phải nói hai lần, cũng không hề quay lại, cậu ta chuồn thẳng không thể nào nhanh hơn được.

- Cháu đã nuôi nó bốn năm nay, giờ đến lượt Cậu... Cậu hãy trông nom nó... Cháu phải đi Francfort. - Dete nói thêm.

- Thế nếu con bé sợ ta và không thích ở đây thì sao?

- Cháu không biết... Cậu hãy tự lo liệu... Cháu đã chăm nom nó mà có phàn nàn gì đâu... Cậu là ông nó... Nếu nó bị ốm. Cậu sẽ phải chịu thêm một tội với lương tâm, bên cạnh những tội lỗi khác...

Dete đã không tự kiềm chế được. Cô biết rất rõ là lẽ ra không nên nói những lời lẽ này, nhưng đã quá muộn. ông già nhìn cô dữ dằn đến nỗi cô phải lùi lại mấy bước.

- Cút đi! - ông hét. - Cút đi và đừng bao giờ quay lại đây nữa!

- Vĩnh biệt Cậu! Vĩnh biệt Heidi! - Cô vừa nói vừa đi thẳng.

Dete không bằng lòng về cử chỉ của mình, cô thậm chí đã không kịp ôm hôn cháu, cũng không cho ông vài lời khuyên về cách chăm sóc.con bé. Khi cô về đến Dorfli, tất cả dân làng đã chờ sẵn. Các câu hỏi tuôn ra và những lời bàn tán không ngớt.

- ông ta nói gì?

- Cháu bé đâu rồi?

- ông ta sẽ làm gì với con bé?

- Cô đã để nó ở đâu?

- ở với Cậu Núi Alpe.

Dete trả lời nhưng lại im ngay khi mọi người bảo:

- Lẽ ra cô không nên bỏ mặc đứa bé khốn khổ đó ở lại với ông già... Như thế không nên.

Cô đã hành động không tốt.

Dete vùng ra, thoát khỏi những tiếng nói đó, chúng làm cô nhớ lại rằng cô đã hứa với mẹ đứa bé sẽ không bao giờ rời bỏ cháu.

Nhưng cô đã được tự do! Thành phố lớn với những điều kỳ diệu của nó đang đợi cô. Suy cho cùng, khi cô đã kiếm được nhiều tiền, cô có thể thường xuyên quà cáp cho cháu!

Ông lão trở lại ngồi trên chiếc ghế dài, châm tẩu và bắt đầu hút thuốc, chẳng nói chẳng rằng, Heidi không dám quấy rầy ông nhưng cô bé không còn thấy sợ ông nữa, cô đã đọc thấy rất nhiều phiền muộn và âu yếm trong ánh mắt người ông.

Sung sướng vì đã tìm được một nơi chốn đẹp như thế, cô bé đi từ khám phá này đến khám phá khác. Cô bắt đầu sục sạo khắp nơi. Xưởng mộc của ông kích thích sự tò mò của cô bé với đủ thứ dụng cụ treo trên tường và những vỏ bào xinh xắn xoăn tít vương vãi khắp sàn. Hàng ngàn câu hỏi quay cuồng trong đầu cô bé. Cô vào cả chuồng dê, chúng không có ở đấy vì Pierre đã ra đi với cả đàn. Heidi lại gần những cây lãnh sam đằng sau nhà. Gió thổi mạnh và cô bé cứ lắng nghe mãi tiếng gió thổi. Sau đó cô đi vòng quanh căn nhà và trở về bên ông. ông lão vẫn ngồi yên như tượng.

Heidi tha hồ nhìn ngó ông.

- Cháu muốn gì? - ông hỏi cô bé bằng một giọng dịu dàng.

- ông chỉ cho cháu bên trong nhà đi.

- Lại đây, cô bé, và mang theo bọc quần áo của cháu.

- Cháu không cần đến chúng nữa, thưa ông.

- Tại sao thế?.- Chúng làm cháu vướng víu khi đuổi theo đàn dê.

- Cháu có lý, nhưng dù sao cũng nên mang theo những cái váy, chúng ta sẽ cất cẩn thận vào một cái tủ.

- Vâng, thưa ông.

Hai ông cháu đi vào nhà. Trong nhà hơi tối.

Heidi nắm lấy tay ông trước khi khám phá cơ ngơi mới của mình.

Ông lão không buông tay cô bé, ngược lại còn nắm chặt các ngón tay bé nhỏ như thể làm cho cô bé yên tâm. Một chiếc bàn và một cái ghế kê gần cửa sổ, từ đấy có thể nhìn thấy thung lũng. Phía đối diện, sát bức tường đằng sau có một bếp lò, nó có vẻ quá lớn so với cô bé. Bên trên bếp có treo một cái chảo đen. Nhưng lửa chưa được nhóm. Gần lò sưởi, trong góc buồng tối nhất, cô bé cuối cùng cũng nhận ra một cái giường. ông lão chỉ cho cô bé một cái tủ lớn, cánh được chạm trổ hoa lá.

- Cháu hãy mở cửa tủ. - ông lão nói. - Và xếp quần áo của cháu lên trên những chiếc áo sơ mi và tất của ông. Cháu thấy là tủ quần áo của ông cũng dùng làm chạn luôn.

- Vâng. - Cô bé nói. - Cháu đã thấy trên một ngăn là bánh mì, thịt, pho mát và bát đĩa của ông.

- Với ông thế là đủ. - ông lão nói.

- ông ơi, cháu có thể ngủ ở đâu?

- Đây là một vấn đề, hừ... Cháu hãy chọn lấy chỗ ngủ cho mình.

Câu trả lời khiến cô bé thích thú. Cô nhìn quanh buồng và nhận ra một chiếc thang nhỏ dựng gần giường của ông. Cô bé trèo lên - trên đó là vựa cỏ: cạnh một đống cỏ tươi và thơm ngan ngát, có một cái cửa sổ tròn, từ đấy nhìn ra hẳn là bao quát được cả một khung cảnh đẹp.

Một thứ đồ chứa như cái thùng đóng bằng ván, bên trong thò ra những sợi cỏ khô và cỏ nuôi gia súc, chạy dài theo một bức tường. Heidi chui người ra.

- Tuyệt! - Cô bé reo lên. - Nhưng nếu ông có một tấm vải trải giường thì còn tuyệt nữa, không thì cỏ cù cháu buồn lắm.

- Đợi đã, để ông còn tìm trong tủ.

Một lát sau, ông lão cũng leo lên, mang theo một tấm vải trải giường được gập rất cẩn thận..- ồ! Cái giường mới xinh xắn làm sao... Đây, vải trải giường đây... Cẩn thận, nó nặng đấy...

Cháu hãy trải nó ra.

Cô bé gấp cẩn thận các mép giường.

- ông ơi, nhưng chưa hết... ông còn quên một cái chăn.

- Cháu chắc là ông có chăn à?

- ôi! Thế thì cháu đắp bằng cỏ vậy, cỏ ở đây chẳng thiếu... Có cả một đống cỏ mà.

- Cháu chịu khó đợi một lát. - ông lão nói và trèo xuống gian buồng lớn, lấy một cái bao trải giường mình và mang lên cho Heidi.

- ôi! Cái chăn tuyệt vời quá! - Cô bé reo lên. - Cám ơn ông! ông xem giường cháu có xinh không! Cháu sẽ ngủ ngon ở đây. Trời sắp tối chưa ông?

- Cũng chẳng lâu nữa đâu, nhưng trước hết chúng ta đi ăn đã. Hẳn là cháu đói meo rồi!

Biết bao nhiêu chuyện xảy ra từ sáng khiến cô bé không còn nghĩ gì đến ăn uống. Vả lại, bữa sáng, bị dì mắng mỏ, cô chỉ ăn một miếng bánh mì khô và uống một cốc cà phê sữa. Thế rồi sau chặng đi nhờ xe đến Mayenfeld, cô bé lại còn đi bộ mãi, dưới ánh nắng thiêu đốt, luôn phải lo nghĩ đến cuộc sống sắp tới của mình. Cô bé chỉ lấy lại được nghị lực khi gặp Pierre, cậu bé chăn dê và làm quen với núi non, với ông nội và căn nhà gỗ nhỏ xinh xắn, nơi từ đây sẽ trở thành chỗ ở mới của cô.

Giờ đây, đã bớt xúc động, cô bé bắt đầu cảm thấy đói thực sự và cô rất mừng khi nghe ông nói thế.

Ông lão nhóm lửa, đun sôi chảo sữa. Sau đó ông dùng dĩa lấy ra một miếng pho mát và đưa qua đưa lại trên ngọn lửa cho nó mềm và vàng ra. Heidi nhìn ông làm, mắt sáng lên khi nghĩ đến bữa "tiệc" mà ông đang chuẩn bị cho mình.

Miếng pho mát vàng ánh lên trên ngọn lửa và tỏa ra một thứ mùi làm người ta thòm thèm.

Heidi mau mắn lau bàn và bày lên những gì có trong chiếc tủ lớn. Chẳng bao lâu sau bàn ăn đã dọn xong, trong chừng mực mà bát đĩa của ông lão cho phép. Quả thực, cô bé chỉ tìm được hai chiếc đĩa và hai con dao ăn.

Khi quay lại, ông thật ngạc nhiên thấy mọi thứ đã đâu vào đấy.

- ông chúc mừng cháu, cháu đã dọn bàn như một bà chủ nhà thực thụ.

- Nhưng cháu đã quên bày tách chén..- ông chỉ có một cái tách thôi, Heidi, nhưng cháu cứ giữ nó cho cháu. ông sẽ dùng một chiếc cốc thủy tinh... ông rất hài lòng về cháu... Cháu muốn ngồi đâu? ông chỉ có một chiếc ghế tựa thôi.

- Cháu sẽ ngồi trên chiếc ghế ba chân. - Cô bé nói.

- Thế thì cháu sẽ không với được tới bàn, chiếc ghế quá thấp. Này nhé, đây là chiếc ghế tựa của ông, cháu sẽ dùng nó làm bàn và ngồi lên chiếc ghế ba chân. Còn bây giờ, cháu hãy uống cốc sữa ngon lành này và thưởng thức món pho mát. Rồi cháu sẽ nói cho ông mọi chuyện.

- Cháu chưa từng bao giờ được ăn uống ngon như thế này, thưa ông!

- Cháu hãy uống thêm một cốc nữa, nó sẽ làm cháu khỏe ra.

- Cám ơn ông.

Ông lão và cô bé thật hợp nhau. Chẳng mấy chốc họ đã trở nên thân quen. Người ông, mừng rằng từ đây đã bớt cô đơn, tập làm quen với cô bé mà hẳn là ông sợ mình không xứng đáng. Còn Heidi, bản chất vui vẻ đã giúp cô bé luôn thích ứng được với những người mới gặp. Cô bé chỉ mới quen hơi bén tiếng cha mẹ thì đã phải sống với bà ngoại và dì để rồi tiếp đó trôi giạt vào nhà giữ trẻ của bà già Ursule ở Ragaz, trước khi đột ngột đến với ông nội. Một cách vô thức cô bé mong được sống yên ổn trong một tổ ấm thực sự. Chắc chắn đó là điều khiến cô bé vui sướng khi được đến ở căn nhà gỗ trên núi Alpe.

Trong lúc Heidi đang ăn nốt phần của mình, người ông xuống xưởng mộc và Heidi nghe thấy tiếng cưa gỗ và đóng đinh. Khi quay lại, ông chìa ra cho cô bé một chiếc ghế tựa hơi cao hơn chiếc ghế của ông một chút.

- Đây cho cháu. - ông nói.

- ông vừa làm đấy ư, thưa ông?

- Ngay vừa rồi.

- ôi! ông chỉ cho cháu xem ông làm thế nào nhé?

Và cô bé đi theo ông khắp nơi, để ý quan sát không sót một cử chỉ của ông.

Hoàng hôn buông xuống, gió vàng thổi mạnh và lay chuyển cành những cây lãnh sam già.

- Tiếng gió nghe hay quá! - Cô bé thích thú nhảy lên reo.

Bỗng một tiếng huýt gió vang lên..- Pierre đấy. - ông nói với Heidi đang đứng ngây ra. - Nó đưa dê về làng. Cháu nhìn kìa, chúng đấy.

Bầy dê đang nhốn nháo xuống núi và Pierre, cậu bé chăn dê, đi giữa bầy. Heidi bật reo lên mừng rỡ và vẫy chào những người bạn ban sáng.

Tới gần căn nhà gỗ, đàn dê trở nên có trật tự hơn. Hai con dê xinh xắn, một con màu trắng và một con màu nâu tách ra khỏi hàng, chạy tới bên ông và liếm tay ông, bởi vì chúng biết rằng, tối nào cũng vậy, ông lão cũng đợi chúng về với một ít muối mà chúng rất thèm.

- Chào anh! - Heidi nói.

- Chào em! - Pierre đáp lại và tiếp tục đi xuống về phía làng Dorfli.

- ông ơi, của ông đấy à, những con vật đáng yêu này?

- Phải, Heidi.

- Chúng ngủ ở đây à?

- Phải, Heidi.

Ông vắt sữa con dê trắng, đưa cho Heidi uống một cốc sữa nóng hôi hổi, rồi bảo cô bé đi ngủ.

- Chúc cháu ngủ ngon! - ông nói. - Đến giờ rồi!

- Chúc ông ngủ ngon... ông ơi! ông vẫn chưa cho cháu biết tên hai con dê của ông.

- Con trắng là Lili, con nâu là Biquette.

- Cám ơn ông.

- Dì cháu có để lại cho ông một bọc quần áo. Cháu cần gì thì cứ lấy. ông để dưới chân tủ.

- Chúc ông ngủ ngon! Chúc ngủ ngon, Lili!

Chúc ngủ ngon, Biquette!

Hai con dê đã vào chuồng. Heidi leo lên vựa cỏ, nằm xuống chiếc giường còn ám khói và chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, sung sướng hơn cả một cô công chúa.

Khi cô bé đã đi ngủ, ông ra chuồng vuốt ve hai con dê một lần cuối cùng và lấy nước mới cho chúng uống. ông sắp sếp lại xưởng mộc và đỉ rửa bát đĩa. ông đứng dưới chân thang lắng nghe tiếng thở đều dều của đứa cháu nội, rồi cũng lên giường nằm. Khi ấy mới chập tối, nhưng ông lão có thói quen đi ngủ sớm để sớm hôm sau dậy được sảng khoái. Vào thời gian này trong năm, mặt trời luôn mọc rất sớm trên đỉnh núi.

Đêm ấy gió thổi rất mạnh. Gió lay chuyển căn nhà và làm cho các cành cây lãnh sam già.kêu rắc rắc. Gió rít trong ống khói mạnh đến nỗi làm cho ông lão thức dậy.

- Heidi chắc là phải sợ phát run. - ông tự nhủ.

Ông trèo lên vựa cỏ. Nhờ ánh trăng, ông có thể nhận thấy cô bé vẫn ngủ rất ngon lành. Đầu gối lên một cánh tay, cô bé hẳn là đang mơ vì thỉnh thoảng, một nụ cười thoáng hiện trên đôi môi hé mở.

- Tốt rồi. - ông nói, và xuống thang không một tiếng động, yên tâm trở lại giường nằm.

2. Ngày đầu tiên trên núi

Mặc dù gió thổi dữ làm các tấm ván của căn nhà kêu răng rắc suốt đêm, Heidi đã có một giấc ngủ say sưa. Khi một tiếng huýt lanh lảnh đánh thức cô bé dậy, mặt trời đã chiếu rực rỡ qua ô cửa sổ căn phòng mới của cô.

- Mình ở đâu thế này? - Thoạt đầu cô bé tự hỏi, có hơi chút ngạc nhiên thấy mình vùi sâu trong một cái chăn lông mềm mại. Thế rồi, mùi cỏ khô làm cô bé nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua và cô sung sướng được ở đây hơn là ở nhà bà già Ursule, bà ta gần như điếc đặc và lúc nào cũng cảm thấy rét nên không mấy khi ra khỏi góc nhà có lò sưởi.

Và bởi vì bà ta hầu như không nghe thấy gì, nên chỉ có thể trông chừng cô bé khi cô chơi quanh quẩn bên ghế bà. Mà cô bé lại luôn cảm thấy tù túng và lúc nào cũng muốn chạy ra ngoài.chơi. Niềm tin của cô vì thế càng tăng khi được thức dậy tại nơi ở mới này. Cô bé nhớ lại tất cả những gì đã thấy và điều đó làm cô vui sướng.

Nhất là hai con dê con mà cô đã chậm xuống thăm chúng.

Cô bé ra khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo, xuống thang và chạy ra trước nhà. Pierre đã ở đấy, bao quanh là tất cả những con dê của làng.

Cũng như hôm qua, cậu ta mặc cái quần đùi bằng da có dây đeo bắt chéo sau lưng, và một chiếc sơ mi trắng mỏng. Chiếc lông chim giẻ luôn được gài chặt trong dải băng viền mũ. Cậu ta đi chân không và đã để túi lên chiếc ghé dài. Cậu đang đợi Lili và Biquette để rồi lại tiếp tục chặng đường lên đỉnh núi.

- Xin chào! Xin chào! - Heidi reo lên với mọi người và đàn dê.

Rồi cô bước tới hôn ông. Mừng vì thấy sáng ra cô bé đã có tâm trạng vui vẻ như thế, ông bảo:

- ông chắc là cháu muốn được cùng đi với Pierre lên bãi chăn thả.

- ôi! Cháu rất muốn, thưa ông!

- Thế thì cháu đi rửa mặt đi, sao cho cháu cũng tươi mới như mặt trời. ông đã chuẩn bị nước cho cháu rồi đấy. Cô bé vâng lời, nhưng nước lạnh buốt. Cô cố gắng nhúng hai tay vào nước rồi dùng tay xát mạnh lên mặt và cổ. Trong lúc đó Pierre và ông tiếp tục câu chuyện.

- Cháu mở túi ra. - ông bảo cậu bé đang ngớ ra vì ngạc nhiên. - Và mang theo cả ổ bánh mì và miếng pho mát này. ở trên ấy, Heidi hẳn sẽ rất đói, và khát... cháu sẽ vắt đủ sữa cho em khi khát. Cháu hiểu chứ?

- Vâng.

- Và cháu nhớ trông em cẩn thận đấy. Núi đá rất nguy hiểm. Ta không muốn cháu đưa em về người nát vụn.

Heidi đã rửa ráy xong.

- ông nhìn này, - cô bé nói, - mặt cháu đỏ hết lên rồi.

- Tốt lắm, mặt trời sẽ hài lòng về cháu. Tối nay, khi trở về, cháu sẽ còn phải tắm rửa nữa vì cả người cháu sẽ bám đầy bụi... Nào, tiến lên!

Cả tốp vui vẻ trèo lên bãi chăn thả. Trong đêm, gió đã thổi những đám mây cuối cùng đi và bầu trời xanh ngắt một màu. Mặt trời chiếu sáng những bãi chăn thả gia súc xanh rờn. Tất cả những bông hoa xinh xắn xanh hoặc vàng đều nở rộng. Heidi chạy hết chỗ này chỗ khác, hò reo vui vẻ. Một bên, mặt đất đỏ rực những bông hoa báo xuân, phía khác, mặt đất xanh một màu hoa long đởm, và khắp nơi nơi, những cây dương địa hoàng và cây hoa chuông hướng ngọn về phía mặt trời. Heidi ngắt hoa không sót một màu nào để trang điểm căn phòng của mình mà cô cũng muốn nó tươi vui như đồng cỏ. Cô nhét đầy hoa vào túi tạp dề.

Trong lúc đó, Pierre đang bận bịu với đàn dê mà không phải lúc nào chúng cũng nghe theo lời cậu và chiếc roi.

- Heidi! Em ở đâu? Anh không nhìn thấy em nữa!

- Em ở đây, đằng sau gò, em đang hái hoa.

- Cẩn thận các tảng đá đấy... Lại đây... chúng ta đi tiếp... Lên cao thêm một chút nữa. Em sẽ được thấy những con đại bàng. Để những bông hoa đấy cho ngày mai. Đừng có mà hái tất.

Chúng lại tiếp tục đi lên bãi chăn thả. Nơi Pierre thiết lập đại bản doanh và ở lại cả ngày với đàn dê nằm dưới chân những ngọn núi cao, dọc sườn dốc có những cây lãnh sam và bụi rậm mọc rải rác. Đỉnh núi trơ trụi và dốc đứng vươn tới trời. Heidi rất thích nơi đây.

- Mình ở ngay chân núi. - Cô bé nói..- Anh đi cất túi vào một cái hố, - Pierre nói, - vì gió có thể cuốn nó xuống vực. Như thế thì thật tiếc.

Một khung cảnh bao la trải rộng trước mắt hai đứa trẻ. Thung lũng sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời và một dải băng hà như dâng cao tới trời. Phía sau là những đỉnh núi cao và vực thẳm. Vậy nên phải hết sức cẩn thận. Không có một tiếng động nào phá vỡ sự yên lặng. Lũ dê lặng lẽ gặm cỏ và Pierre lăn ra ngủ.

Heidi không cho phép mình quá đắm đuối với tất cả những gì bao quanh, núi đá, bầu trời, hoa lá, dải băng hà, những cây lãnh sam, các con dê...

Cô để chiếc tạp dề đựng đầy hoa dưới bóng một bụi cây. Sau đó cô giải khuây bằng cách tết các cọng cỏ và ngồi ngắm những con côn trùng chạy đi chạy lại xung quanh mình.

Bỗng nhiên, một tiếng kêu làm cô rùng mình.

- Pierre! - Cô gọi. - Pierre, anh dậy mau, dậy mau. Một con chim lớn đang lượn trên đầu chúng ta. Em sợ lắm!

- Không việc gì phải sợ. - Pierre nói khi đã nhổm dậy. - Nó chỉ là một con đại bàng thôi mà. Em sẽ còn thấy nhiều con khác. Nhìn kìa, nó lượn... Nó đã biến mất sau các mỏm núi.

- Nó bay đi đâu vậy? - Heidi hỏi.

- Bay về tổ.

- Chúng mình đến đấy đi! Chúng mình đến đấy đi!

- Không được! - Pierre nói. - Ngay cả những con dê cũng không lên đến đấy được. Tổ nó cao lắm, vả lại ông em không muốn em gặp phải một chút nguy hiểm nào.

Pierre đưa tay lên huýt gió và lũ dê, con nọ tiếp con kia, kéo đến vây quanh cậu. Một số con mõm còn ngậm đầy cỏ, các con khác giương đầu húc nhau. Heidi thích thú nhìn chúng và đến vuốt ve từng con một, để làm thân với chúng hơn.

Trong lúc đó, Pierre chuẩn bị bữa ăn. Cậu nắm vú con Lili vắt lấy một cốc sữa tươi và gọi Heidi lại.

- Lại đây, đây là bánh mì và pho mát của em. Em uống sữa đi.

- Vâng, thích quá, rồi anh cho em một cốc nữa nhé. Nhưng để em chia bánh mì và pho mát cho anh..Chưa bao giờ Pierre được ăn một bữa ngon như thế. Cậu cảm thấy bánh mì của Heidi ngon gấp mười lần bánh của cậu.

- Cám ơn em. Ngon quá! - Cậu nói.

- Em thì uống sữa của con Lili, còn anh, anh uống sữa của con dê nào? - Heidi nói.

- Con chim ác là, - Pierre nói, tay chỉ vào một con dê lông đen trắng.

- Anh thuộc tên tất cả lũ dê à?

- Tất nhiên rồi!

- Nói cho em biết đi.

- Con "Mụ béo Thổ Nhĩ Kỳ" hiếu chiến này, con "Chim kim oanh" dũng cảm này... Rồi con "Chim ác là" này, con "Món ragu trắng" nơn tơ này...

- Có phải con cứ kêu be be buồn bã không?

- Phải, người ta đã bán mẹ của nó đi và nó rất buồn.

- Tội nghiệp con dê bé nhỏ! Nó không có bà à?

- Không. - Pierre mỉm cười trả lời.

- Tội nghiệp con dê bé nhỏ! Lại đây, chị sẽ an ủi em! Chị sẽ chơi với em, làm bạn của em...

Anh nhìn này, Pierre, nó hiểu đấy! Nó cọ người vào chân em và thôi không than vãn nữa.

- Đúng thật!- Pierre nói sau khi đã chén xong.

- Lili và Biquette là hai con đẹp nhất đàn.

- Phải. - Pierre nói. - Chúng chỉ chọn những chỗ cỏ tốt nhất và không bao giờ đánh nhau với "Mụ béo Thổ Nhĩ Kỳ". ông em chăm chúng lắm. Ngày nào ông cũng tắm cho chúng và cho chúng ăn muối, điều đó tốt cho chúng lắm.

Chuồng dê của ông bao giờ cũng sạch sẽ. Đương nhiên là lũ dê phải khỏe mạnh rồi.

Đúng lúc đó, Pierre nhận thấy con "Chim kim oanh" đang tới bên bờ vực đầy nguy hiểm.

- Nó ngã mất. - Cậu nói và xáp lại gần con vật bất cẩn, tóm lấy chân nó.

Nhưng cậu bị ngã lăn ra đất và con dê con, bất ngờ vì bị giữ lại, ra sức giãy giụa để thoát về phía trước. Pierre gọi Heidi lại trợ giúp vì con "Chim ác là" kéo rất dữ và cậu ta không thể đứng dậy được. Heidi nhanh chóng nhổ một nắm cỏ non và chìa ra trước mõm con vật, nó yên tâm thôi giãy giụa. Pierre đứng dậy, dắt con vật liều lĩnh trở về đàn. Tại đây, cậu nhặt chiếc roi để cho nó một trận đòn đáng đời..- Tao sẽ trừng trị mày. - Pierre nói, tay vung chiếc roi lên. - Mày đáng bị thế lắm!

- Đừng, Pierre, anh đừng đánh nó. Hãy xem nó đang run lên đây này!

- Phải dạy cho nó biết...

- Đừng, Pierre, em không muốn anh làm đau nó.

- Thôi được, Heidi, anh không muốn làm em buồn. Nó sẽ không bị trừng phạt, nhưng ngày mai, em lại cho anh một ít bánh mì và pho mát nhé.

- Rất sẵn lòng. - Heidi nói. - Nhưng anh, anh cũng không bao giờ được đánh con dê nào nữa đấy.

- Được rồi, Heidi. Anh sẽ nghe em. Suy cho cùng em có lý.

Mặt trời từ từ lặn xuống sau ngọn núi.

Ngày đầu tiên của cô bé trên bãi chăn thả thế là sắp kết thúc, cảnh vật thay đổi màu sắc.

Dải băng hà dưới kia như bị những ngọn lửa đỏ dài đốt cháy, liếm láp hai bên sườn. Cây cối cũng vậy, chúng dường như đỏ rực lên trong ánh sáng của mặt trời đang lặn. Heidi không tin vào mắt mình nữa, cô bé lại càng sung sướng khi Pierre khẳng định với cô rằng cảnh thần tiên này ngày nào cũng lặp lại, khi thờ tiết tốt.

Bọn trẻ gom lũ dê lại, chúng vừa chạy vừa kêu be be và làm cho những chiếc mõ kêu lanh canh nghe thật vui tai. Chòm râu cằm của "Mụ béo Thổ Nhĩ Kỳ" khiến Heidi rất thích thú. Cô bé đeo lại cái tạp dề nhét đầy hoa, nhặt lấy túi của Pierre và bắt đầu xuống núi. Cô như choáng váng vì không khí, ánh sáng và tất cả những gì đã xảy ra trong ngày. Cô mong chóng được kể hết tất cả cho ông. Cuối cùng, khi thấy ông đứng hút tẩu thuốc trước căn nhà gỗ, cô chạy vội về phía ông cùng với Lili và Biquette, chúng đang thèm được chén vốc muối nhỏ phần chúng.

- Mai em lại đi chứ? - Pierre hỏi.

- Vâng. - Cô bé nói.

- Vậy nhé, chúc ngủ ngon!

Heidi ôm cổ con "Chim kim oanh", con vật được cô bảo vệ, và nói: "Mày ngủ ngon nhé!

Ngày mai, chị sẽ ở bên em, chị sẽ thay thế mẹ em và em sẽ không buồn nữa".

Con "Chim kim oanh" nhìn Heidi trìu mến và kêu be be như để cám ơn cô.

Cô bé lại gần ông..- ông ơi, cháu chỉ muốn được sống luôn trên ấy thôi. Núi và hoa đẹp ơi là đẹp! Cháu đã mang về cho ông những bông hoa vàng và xanh.

Và cô đặt chúng xuống bên ông.

Nhưng cô bé mới thất vọng làm sao khi thấy chúng! Chúng gần như chẳng còn chút màu sắc nào và rũ ra, héo hắt, bông này dính vào bông kia.

- Hoa chỉ sống nhờ không khí trong lành và mặt trời. Một cái tạp dề không hợp với chúng.

- Cháu sẽ không bao giờ động vào chúng nữa... ông ơi, tại sao đại bàng kêu to thế trong lúc lượn trên đầu chúng cháu?

- ông sẽ trả lời cháu, sau khi cháu rửa ráy xong và chúng ta đi ăn.

Heidi đã rửa ráy xong. Nước lạnh đã xua tan mọi nỗi mệt nhọc và cô bé lại cảm thấy hoàn toàn sảng khoái khi ngồi vào bàn ăn bên cạnh ông, để thưởng thức món pho mát mà ông vừa hơ qua lửa cho cô. Cốc sữa bốc hơi nghi ngút khiến cô bé nhớ lại tất cả những con dê bạn cô, cô cảm thấy chúng thật đáng mến, đáng yêu.

- Giờ ông sẽ cho cháu biết vì sao con đại bàng lại kêu... Nó cười nhạo tất cả chúng ta, tất cả làng. Nó biết rằng con người không hề tử tế với nhau và nó nói với họ, theo cách của nó:

"Giá mà các người làm như ta, giá mà các người sống như ta, nơi cao vút, các người sẽ trở nên tốt hơn." - Cám ơn ông, cháu sẽ không bao giờ quên điều ông nói... Vậy ra ông đã bỏ làng lên đây là để gần với đại bàng hơn?

- Có thể, Heidi bé bỏng của ông, ông sẽ nói cho cháu hay sau này, rất lâu sau này.

Nhưng cô bé còn rất nhiều điều muốn hỏi.

- ông ơi, có phải núi cũng có tên không?

- Chính thế, Heidi. Núi nào cũng có một cái tên. Cháu chỉ việc tả chúng cho ông và ông sẽ nói cho cháu biết chúng tên là gì.

- Cháu đã thấy một ngọn núi giống như một pháo đài.

- Nó tên là Falknissư.

- Cháu đã thấy một sông băng đỏ rực lên.

- Đó là Casaplana.

- Tất cả đều cháy ở phía xa à?

- Không, không, cháu gái, không có đám cháy. Đó là do mặt trời lặn xuống, chiếu sáng các ngọn núi và dải băng. Đây là những tia đẹp nhất của ta, mặt trời nói với chúng, ngày mai,.các bạn sẽ lại có những tia khác. Ta đi đây, nhưng ta sẽ trở lại.

Heidi vui hớn hở, cô bé cảm thấy như sống trong một xứ sở thần tiên: tất cả đều làm cô ngạc nhiên thán phục.

- Mong sao cho chóng đến ngày mai để lại được lên núi và ngắm mặt trời!

Cô bé còn ở lại một lát với ông, rồi đầu cô bắt đầu lắc bên này ngoẹo bên kia và cô nói ít dần đi, ông lão bế cô lên. Nhẹ nhàng và thận trọng, ông đưa cô lên vựa cỏ đặt vào giường.

Cô bé ngủ thiếp đi và trong giấc mơ của cô hiện lên nào là hoa, đại bàng, ánh sáng, những con dê và nhất là một con dê con có tên là "Chim kim oanh" luôn nhảy nhót quanh cô.

3. Thăm nhà bà Pierre

Trong căn nhà gỗ trên núi Alpe, cuộc sống trôi đi êm ả, không có chuyện gì đáng nói. Ngày ngày, lại cũng vẫn những tia mặt trời ấy đến thách thức Heidi trên vựa cỏ.

Và cũng với cùng một niềm vui ấy cô bé chạy tới ôm hôn ông, đi rửa mặt, uống một hoặc hai bát sữa với một mẩu bánh mì mới nướng và đi theo Pierre bạn cô. Cậu đợi cô, đứng huýt sáo giữa đàn dê, sốt ruột nghe cô bạn nhỏ kể về một giấc mơ nào đó của mình.

Nhờ không khí trong lành trên núi, Heidi săn chắc lại. Gió và nắng đã làm cô bé đen đi.

Cô không ngớt miệng hát, vui vẻ như lũ chim trời. Thế rồi, ngày trở nên ngắn dần. Mùa đông khắc nghiệt đã điểm với những đám mây vần vũ và những trận cuồng phong ác liệt. Nhiều hôm, ông phải bảo Heidi:.- Hôm nay, cháu không lên trên núi với Pierre và đàn dê được. Gió có thể giật cháu ngã xuống một cái vực. Mà thiếu cháu thì ông biết làm gì?

Pierre rất buồn phải qua ngày một mình trên núi. Cậu cảm thấy thời gian đi chậm vô cùng.

Cậu không còn được hưởng bữa trưa hậu hĩnh và mặt khác, lũ dê đã quá quen với cô bé đến độ chúng không muốn leo lên cao nếu không có cô, và cậu phải vất vả gấp bội mới gom chúng lại được.

Còn cô bé ở nhà làm gì? Đương nhiên là cô nghĩ đến con đại bàng, đến Pierre, lũ dê và những bông hoa.

Nhưng Heidi không bao giờ buồn. Cô bé đi theo ông khắp nơi và hỏi ông hết câu này đến câu khác. Cô rất thích xem ông chạm trên gỗ những hình xinh xắn. Đôi khi, ông đưa dụng cụ cho cô bé và dạy cô đẽo những vật đơn giản mà sau đó ông sẽ làm nốt. Một hôm, ông đẽo cho cô bé một con búp bê con. Cô thích thú mặc quần áo cho nó bằng những đoạn ruy băng tìm thấy trong tủ. Sau đó, hai ông cháu ráp vài mẩu gỗ lại thành một chiếc giường cho nó. Heidi nhồi chiếc giường bằng cỏ khô và đặt nó bên cạnh mình trên vựa cỏ.

Cô bé đã có cả một sự khám phá khi xem ông làm pho mát. ông nhào sữa đông cho nhỏ ráo nước, rồi đúc thành một khối hình tháp nhỏ và đem phơi trên những tấm vải sạch bong.

Đương nhiên Heidi thích nhất là được nếm pho mát sau mỗi công đoạn chế biến.

Gió thổi mỗi ngày một mạnh. Gió rít như điên trên đỉnh ba cây lãnh sam già và cô bé rất thích nghe tiếng gió rít.

- Nghe như tiếng nhạc ấy, - cô nói, - một thứ nhạc bí hiểm.

- Đúng thế, - ông nói thêm, - nhưng nó báo cho biết rằng cháu sẽ phải đi giày, tất dài và mặc váy. Cháu xem Pierre đấy, sáng nào anh ấy cũng phải thổi phù phù vào tay.

Lần cuối cùng Pierre lên núi với đàn dê, cậu đã bị lạnh đến nỗi phải vào căn nhà gỗ vài phút để sưởi. Các ngón tay và đầu mũi của cậu đỏ tấy lên. Lili và Biquette mãi mới chịu rời chuồng.

Heidi và ông không trông theo nhóm người và dê được lâu. Một làn sương mù dày đặc đã nuốt chửng tất cả..Một hôm tuyết rơi, ban đầu còn ít, chỉ đủ để phủ kín nốt những gì còn lại của cây xanh còn chưa bị tuyết phủ, sau đó những bông tuyết lớn bắt đầu rơi tiếp.

- ông ơi, tuyết vẫn không ngớt. Tuyết lên đến ngang cửa sổ rồi. Chúng ta sẽ không thể mở cửa được và không ra ngoài được nữa. ông ơi, tuyết sẽ phủ kín cả nhà chứ?

Thế là ông lấy xẻng và vun thành hàng chục đống tuyết trắng trước nhà.

Đôi khi, vào giữa ban ngày, mặt trời xuyên thủng những đám mây. Cảnh vật trở nên huyền ảo. Tuyết ánh lên trắng xóa làm cho Heidi buồn phát khóc. Nhưng cô bé lại quen ngay được, cô thích thú nắm tuyết thành những nắm lớn và đắp một người tuyết. Cũng có lúc, cô nằm xoài ra, chân tay giang rộng để in hình mình lên tuyết.

Nhưng rồi cô phải chạy vội vào bên lò sưởi, vì quần áo lạnh giá nhanh chóng làm cô cảm thấy không thể chịu đựng được.

Cô những muốn được thử chiếc xe trượt tuyết tìm thấy trong vựa lúa, nhưng ông không chịu.

Một hôm, có tiếng ai gõ cửa. Đó là Pierre, khắp người cậu phủ kín tuyết và băng giá. Phải rất vất vả cậu ta mới vượt qua được chặng đường lên núi, nhưng cậu muốn gặp lại cô bạn nhỏ.

- Chào ông! Chào em! - Cậu nói và chìa ngay hai tay về phía ngọn lửa.

- Cháu không còn đàn dê nhỏ nữa hả. - ông nói. - Một chiếc bút chì đã thay thế chúng?

- Tại sao lại là một chiếc bút chì? - Heidi hỏi.

- Bởi vì Pierre phải tới trường vào mùa đông.

- Đúng thế. - Pierre nói.

- Trường là gì thế hả Pierre? - Heidi hỏi. -Người ta làm gì ở đấy? Người ta thấy gì? Có vui không?

Pierre cứ phải trả lời mãi không thôi những câu hỏi mà cô bạn nhỏ đặt ra cho cậu, còn ông lão thì mỉm cười lắng nghe câu chuyện.

- Vì cháu là một ông tướng không quân, nên cháu sẽ ở lại với chúng ta. Cháu cần phải lấy lại sức.

Và ông đi lấy mỡ và một khoanh bánh mì lớn mời Pierre ăn. Cậu chưa bao giờ được nhận một thứ gì như thế, cho nên ăn rất hể hả.

Trước khi đi, cậu bảo Heidi:.- Anh sẽ còn đến nữa, nhưng thế nào em cũng phải đi với anh đến thăm bà. Bà sẽ rất vui được em đến thăm.

- Em sẽ đi. - Cô bé nói, hết sức ngạc nhiên biết rằng có ai đó nghĩ đến cô.

- Tuyết nhiều quá. - ông nói.

Cuối cùng, vào một ngày nắng lên, ông lão quyết định xuống làng. ông quấn kín Heidi trong chiếc chăn của cô rồi đặt cô bé lên xe trượt. Còn ông cũng mặc ních những quần áo ấm, và ngồi lên sau cô. Cỗ xe theo đường lao xuống nhanh hết cỡ. Hết lắc sang phải lại sang trái, Heidi nép chặt vào người ông, nhưng chẳng mấy chốc cô bé đã quen với tốc độ và những cú xóc. Cô bé phá lên cười ha hả và cứ thế suốt cho đến khi tới trước nhà Pierre, mũi đỏ tấy vì lạnh. Chặng đường chỉ kéo dài có mấy phút.

- Đây rồi, - ông nói, - cháu đã đến nơi. Bao giờ trời tối thì cháu về. Đi đường phải cẩn thận đấy.

Heidi gõ cửa rồi bước vào một căn phòng tối lờ mờ. Căn phòng rất lạnh. ở cuối phòng có một cánh cửa nữa, Heidi lại đẩy tiếp, vì đây không phải là loại nhà gỗ của những người chăn gia súc, như căn nhà của Cậu Núi Alpe, với một phòng lớn duy nhất và vựa cỏ bên trên, mà đó là một căn nhà tồi tàn, tất cả đều bé tí và nghèo xác. Trong căn phòng thứ hai đó, cô bé thấy bác Brigitte, mẹ của Pierre bạn cô, đang ngồi khâu vá bên một cái bàn nhỏ, và trong một góc phòng, một bà cụ già lưng còng ngồi xe sợi. Cô bé đi thẳng đến trước cái xa và nói:

- Cháu chào bà ạ?

- Chào cháu. Có phải cháu sống với Cậu Núi Alpe không?

- Vâng, thưa bà. Chính ông đã đưa cháu đến đây, bằng xe trượt, người quấn chăn. Cháu đã được giữ ấm.

- ông lão đã làm thế? Bà không thể tin được.

- Bà ơi, - Heidi nói, - cánh cửa nhà bà long hết rồi. ông cháu sẽ sớm chữa cho bà. Cháu sẽ nói với ông.

- Có nhiều cái phải đóng đinh lại trong nhà này... Bà thì đã quá già rồi, Pierre còn quá bé, mà ... bà cũng không nhìn được nữa.

- Bà không nhìn được nữa? Bà không nhìn thấy gì nữa sao?

- Không, cháu gái ạ, bà bị mù..Heidi òa lên khóc khi nghĩ đến nỗi bất hạnh của người bà tội nghiệp.

- Người ta phải làm cho bà thấy lại được.

- Heidi vừa khóc vừa nói. - Cháu sẽ bảo ông để ông chữa cho bà. Cái gì ông cháu cũng làm được. ông sẽ đến chữa mọi thứ trong nhà đâu vào đấy.

Rồi cô bé bắt đầu kể về cuộc sống của mình với ông nội. Cô tả cặn kẽ từng chi tiết căn buồng nhỏ nơi cô ngủ, không quên kho báu mới của cô, con búp bê tạc bằng gỗ. Cô cũng nói về những bữa ăn ông chuẩn bị cho cô. Cô kể tất cả những gì ông đã dạy cho cô biết về chim chóc, cây cối, núi non... Cô thuật lại kỹ lưỡng cách ông chăm chút cho những con dê như thế nào. Mỗi lời của Heidi lại làm cho hai người đàn bà ngạc nhiên, họ không thể nào tin được người đàn ông khó gần kia lại có thể đối xử trìu mến đến thế với cô bé mà ông mới được giao phó vài tháng trước đây.

- Nhưng con bé mới vui vẻ làm sao! - Bà cụ thốt lên. - Chả nhẽ có thể như thế được sao, với một người như Cậu Núi Alpe!

Vừa lúc đó, Pierre đi học về, cậu thật ngạc nhiên thấy Heidi đến chơi nhà mình.

- Sắp tối rồi. - Cô nói. - Em phải trở về đây.

- Pierre, cháu đi cùng em. - Bà cụ nói. - Nhất là, đừng để cho em bị lạnh đấy... Nó có khăn choàng không nhỉ?

Lũ trẻ không phải đi xa. Mới ra khỏi nhà ít bước, Heidi đã trông thấy ông đến đón mình.

Ông trùm kín cô bé bằng một cái túi và nói:

- ông chúc mừng cháu, cháu đã nghe lời ông.

Mẹ của Pierre đã trông thấy tất cả và bác ta vội vàng thuật lại cho bà cụ biết Cậu Núi Alpe chăm sóc Heidi chu đáo như thế nào.

- Thế thì mừng quá. - Bà cụ nói. - Mẹ hy vọng cô bé sẽ còn đến nữa.

Vừa nhìn thấy ông, Heidi liền kể về tình cảnh khốn khổ của bà cụ mù lòa, tình trạng cũ nát của ngôi nhà. Tất cả chuyện đó làm cho cô buồn, nhưng cô tin rằng, ông, vốn là người rất khéo tay, tháo vát, ông sẽ sửa giúp được.

- Cánh cửa sổ vỡ hết cả. Mái thì dột. Rồi một ngày, có khi chỉ nay mai thôi, nó sẽ bị gió thổi tung... ôi ông! ông sẽ sửa lại cho họ nhé!

Ông làm giỏi lắm mà, cháu sẽ rất tự hào!.- Thôi được!... Rồi ông sẽ đi... - ông nói.

Và cô bé nhảy nhót mừng rỡ.

Hôm sau, cỗ xe chở cô bé lại đỗ lại trước nhà bà cụ.

- Cháu ngoan nhé. - ông dặn trước khi chia tay cô bé.

- Cháu chào bà! - Cô vừa bước vào vừa reo lên và ôm choàng lấy hai cánh tay đang chìa ra về phía cô. - Cháu còn rất nhiều chuyện để kể với bà. Bà sẽ có một niềm vui bất ngờ.

Vừa lúc ấy, có những cú đập mạnh làm cho căn nhà rung lên.

- Bà đã nói rồi mà, - bà cụ thốt lên. - rồi là đổ cả nhà!

- Không, không phải đâu! Bà đừng sợ! ông cháu đang sửa mái nhà và cửa sổ đấy.

Bác Brigitte, mẹ của Pierre chạy ra và quả thật thấy Cậu Núi Alpe đang đóng những chiếc đinh to lên tường và các thanh dầm.

- Cám ơn Cậu quá. - Bà ta nói. - Cụ tôi cũng xin cám ơn Cậu...

- Không sao, không sao! - ông lão đáp lại cộc lốc.

Và ông bắt đầu đóng, gõ mọi chỗ trong nhà.

Khi mọi việc xong xuôi thì trời đã tối. ông trùm kín Heidi trong chiếc túi và cùng cô bé ra về.

Mùa đông chậm rãi trôi đi. Mỗi khi trời đẹp, cỗ xe trượt lại đưa Heidi đến chỗ bà cụ. Tính tình vui vẻ, nói như khướu của cô bé làm cho bà cụ mù lòa tội nghiệp cũng được khuây khỏa, những điều cô kể đem lại ít nhiều niềm vui cho bà, và thêm nữa, nhờ được Cậu Núi Alpe sửa chữa ngăn không cho gió lọt vào nhà, căn nhà cũng bớt lạnh đi nhiều. Nhưng Heidi vẫn buồn khi nhận ra rằng bà cụ sẽ không bao giờ còn có thể nhìn được gì nữa và cô dồn cho bà mọi sự âu yếm. Khi Pierre ở trường về, cậu kể lại buổi học của mình nhưng không lấy gì làm phấn khởi. Trường học đối với cậu là một nhà tù, cậu thèm được sống những ngày đẹp trời và tận hưởng tự do trên bãi chăn thả. Tối đến, cậu lại đi cùng cô bạn nhỏ đến con đường nơi ông cô đang đợi.

Còn bà cụ mù lòa thì không thôi hỏi bác Brigitte:

- Heidi trông như thế nào? Cô bé được mặc tốt chứ? Cô bé mạnh khỏe chứ?.- Cô bé giống như một quả dâu tây. - Mẹ Pierre đáp. - Cô bé thật là hồng hào...

- Thế thì mẹ mừng quá! - Bà cụ nói. - Mong sao cô bé không bao giờ quên đường đến nhà chúng ta! Và mong sao Cậu Núi Alpe được ban phước lành! Giờ thì mẹ chẳng còn sợ gió nữa, mái nhà mình sẽ không bị tốc và cửa thì kín khít!

Cám ơn! Xin cám ơn!

4. Cuộc ra đi vội vàng

Giờ đây, Heidi đã sắp tám tuổi. Đã hơn hai năm, cô bé không xa rời ngôi nhà của người ông và lúc nào cô cũng cảm thấy vui sướng.

Mùa xuân, gió lùa qua cây cối, hoa lá, băng tuyết, đàn dê, tất cả đều hân hoan. Cô bé đã học được nhiều điều và giúp được ông trong phần lớn công việc. Một hôm, Pierre, cậu bé chăn dê chuyển cho Cậu Núi Alpe một bức thư của ông giáo ở Dorfli: Heidi cần phải đi học.

- ông ấy cứ việc đến! - ông lão trả lời. -Heidi sẽ không đi khỏi đây.

Mặt trời đã làm tuyết tan trên các ngọn núi.

Khắp nơi, quanh căn nhà gỗ đã thấy hiện ra những vết xanh, và những cây giọt sữa phủ dày trên mặt đất. Tuyết rụng xuống từ những cành lãnh sam và cây lại kiêu hãnh vươn những cành xanh về phía mặt trời. Heidi, thích thú với cảnh.thiên nhiên lại xanh tươi trở lại, vui đùa dưới những tán cây.

Một hôm, cô bé suýt nữa thì ngã vì hoảng sợ khi thấy một người đàn ông mặc tuyền màu đen tiến đến trước mặt mình. Người đàn ông nhận thấy vẻ sợ hãi của cô bé, thân mật nói với cô:

- Cháu đừng sợ, hãy đưa tay cho cha và nói cho cha biết ông cháu đâu?

- ông ở trong bếp, ông đang đẽo thìa gỗ. -Cô bé trả lời.

Người đàn ông mặc đồ đen là ông mục sư già ở Dorfli, ông biết rất rõ Cậu Núi Alpe khi ông còn ở dưới làng. ông mục sư bước vào căn buồng duy nhất của căn nhà gỗ, tới trước Cậu đang lúi húi làm, và nói:

- Chào ông láng giềng! Tôi đến nói chuyện với ông về cô bé mà ông đang trông nom. Cô bé cần phải đi học. Cháu bị chậm mất một năm rồi.

- Tôi không muốn cháu nó xa tôi.

- Nhưng nếu không được học thì cô bé sẽ ra sao?

- Cháu nó chả thiếu gì sất. Cháu nó thích chơi với những con dê, ít nhất thì chúng cũng không dạy điều gì xấu cho nó cả.

- Tôi tin ông, nhưng cô bé cần phải đi học.

- Nó sẽ không đi... Làm sao ông có thể nghĩ, - ông lão nói, giọng run lên vì giận dữ, - rằng tôi sẽ để cho một đứa trẻ mảnh dẻ như thế xuống núi, tới một nơi phải đi mất hai giờ, trong suốt mùa đông băng tuyết, giá lạnh và gió bão. ông không nhớ sao, Adelaide mẹ nó đã từng bị rối trí, thậm chí còn bị chứng miên hành, và một sự gắng gượng như thế có thể sẽ có hại đối với con bé?

Người ta cứ việc đến gặp tôi. Tôi có toàn quyền và rồi xem mọi người có bắt ép được tôi không.

- Có thể ông có lý. - ông mục sư nói thân mật. - Tôi thấy là ông rất yêu cô bé. Hãy làm cho cô bé những gì mà ông đã từng làm từ bấy lâu. Hãy xuống núi và trở lại sống với chúng tôi.

Tại sao ông cứ cố chấp sống trên cao này, đơn độc và tức giận Chúa Trời và mọi người? Ngay đến ông còn có cơ nguy chết vì lạnh, nói gì đến đứa trẻ mảnh dẻ này...

- Tôi có đủ chăn ấm, - Cậu Núi Alpe nói, - và không thiếu gì củi giả. Mà ông cũng thấy đấy. Cả một đống củi đầy, lửa được đốt suốt mùa đông trong căn nhà của tôi. Với tôi thế là đủ. Những người ở dưới kia khinh bỉ tôi và tôi.coi họ cũng rứa. Chúng tôi ai lo việc người nấy, như thế tốt hơn cho tất cả mọi người.

- Không, không, những gì ông nói về dân làng Dorfli là không công bằng, và tôi biết ông cần gì. - ông mục sư nói giọng chân thành. -Tin tôi đi, ông láng giềng, hãy làm lành với Chúa.

Hãy xin Người cứu rỗi và tha thứ nếu như điều đó là cần thiết. Khi ấy, ông sẽ nhìn nhận con người theo một cách khác. ông sẽ lại sống vui vẻ với họ.

- Nói mãi cũng vô ích thôi, ông mục sư.

Người ta sẽ không thấy tôi xuống làng và Heidi sẽ ở lại đây.

Đến đây họ chia tay nhau. Một lát sau, ông lão lại có một người khách mới. Lần này là dì Dete, trông cô ta thật bảnh bao với một cái váy rộng lòa xòa quét đất, đầu đội một chiếc mũ to kếch sù có cắm lông thú mà xem ra ông lão không coi ra gì. Cô ta nhận thấy vẻ rạng rỡ của cô cháu gái và chúc mừng ông lão.

- Cháu có một đề nghị rất hay với hai ông cháu. - Cô ta nói. - Heidi không thể sống suốt đời với Cậu được, phải không ạ? Cháu có quen với những người ở Francfort, họ có một đứa con bị liệt và rất muốn đón Heidi đến để chơi với con họ. Cháu nó sẽ được nuôi nấng như cô bé kia. Đây là một cơ hội duy nhất... Những người đó rất giàu có... Họ sẽ đỡ đầu Heidi.

- Hết chưa? - ông lão lạnh lùng hỏi. - Con bé sẽ không đi đâu hết.

- Nhưng đây là con chị cháu... Cháu có quyền đối với nó. Cháu sẽ đi thưa kiện và họ sẽ thấy là cháu có lý. Heidi không đi học, cũng chẳng đi nhà thờ... Mà tòa cũng đã biết nhiều chuyện về ông rồi.

- Đủ rồi... Nó sẽ đi nếu nó muốn, nhưng ta sẽ không bao giờ gặp lại nó ăn mặc lố lăng như cô.

- Cháu sẽ không rời bỏ ông! - Heidi thốt lên.

- Cháu nhầm rồi, Heidi, Francfort là một thành phố tuyệt vời và chẳng có gì ngăn cháu quay trở lại, nếu như cháu không thích ở đấy.

- Ngay tối nay?

- Sao lại không! Nào hãy nhanh lên... Dì cháu mình phải đến Mayenfeld để lên tàu. Cháu hãy đi lấy quần áo và chúng ta sẽ đi!

Và thế là hai dì cháu lại đi trên con đường dẫn về làng Dorfli. Pierre không thể tin vào mắt mình khi thấy họ đi qua..- Em đi đâu thế, Heidi?

- Tới Francfort, đó là một thành phố đẹp!

Em sẽ trở về.

Pierre chạy đi báo với mẹ, bác ta hét bảo Dete đừng có mang cô bé đi.

- Cháu nó ở với Cậu Núi Alpe tốt thế mà!

Cô hãy nhìn má nó mà xem!

Nhưng Dete lỉnh vội đi như một kẻ tội phạm, nắm chặt tay cô bé kéo đi.

- Để cháu chào từ biệt bà đã, bà đang gọi cháu, cháu nhất định phải gặp bà!

Nhưng người dì không đồng ý, lấy cớ là họ phải đi mau để không bị chậm tàu. Cô ta ra sức làm yên lòng cô bé bằng cách kể ra những cái hay mà cô bé sẽ được thấy ở Francfort và bảo đảm rằng bất cứ lúc nào cô bé cũng có thể về với ông nếu như cô không thích ở lại. Cô cũng có thể mang cho bà một thứ gì đó mà bà thích.

- Cháu có thể mang gì cho bà cơ?

- Những chiếc bánh mì trắng nhỏ chẳng hạn, những chiếc bánh rất chi là mềm, - Dete nói, -bà chắc là khổ lắm khi phải ăn thứ bánh mì rắn đanh.

- Đúng đấy, - Heidi xác nhận, - bà vẫn thường cho Pierre phần bánh của bà vì chúng cứng quá. Thế thì mình đi nhanh lên, để ngày mai cháu có thể mang những chiếc bánh nhỏ về cho bà.

Cô bé chạy nhanh đến nỗi Dete, vì phải mang theo bọc quần áo, khó khăn lắm mới theo kịp.

Cô ta thở phào nhẹ nhõm vì đã tới những ngôi nhà đầu tiên ở Dorfli và nhờ đi nhanh như thế, cô ta sẽ không bị ai giữ lại.

Tin truyền đi rất nhanh trong làng. Cô bé đã được giải thoát! Làm sao mà nó có thể ở lại trên ấy lâu như thế được? Thôi thì người ta tha hồ bàn tán.

Từ hôm đó, Cậu càng có vẻ tức giận hơn bao giờ hết. Mọi người tránh xa ông khi gặp trên đường. Ai nấy đều sợ ông. Duy nhất chỉ có bà của Pierre là bênh ông lão. "ạng ấy luôn luôn chăm sóc con bé chu đáo, - bà nói. - ông ấy có tấm lòng hiền hậu..." Nhưng không ai tin lời bà. Cái bà mù dở ấy thì biết gì? Bà ta nên im đi thì hơn.

- Heidi đi rồi, ta chẳng còn thiết gì nữa. -Bà thở dài nói thêm. - ôi giá mà ta còn được nghe tiếng cháu nó trước khi chết!.

5. Thế giới mới

Cô bé tàn tật mà chúng tôi đã nói tới tên là Claire Gérard. Cô sống trong một tòa nhà sang trọng và không bao giờ rời khỏi chiếc xe lăn của mình. Một ông gia sư hàng ngày đến dạy cô học. Bà quản gia Rougemont, người từ lâu đã thay thế người mẹ quá cố của cô, điều hành ngôi nhà và chăm nom cô, vì ông Gérard bố cô thường xuyên đi vắng. Bà quản gia là người nước ngoài, bà mang một cái áo cổ rộng trông rất khó coi và thích đội một chiếc mũ cao hình vòm.

Khi Dete và Heidi tới nơi, họ đã không dễ gì gặp được bà Rougemont ngay. Anh xà ích Jean đưa họ đến gặp anh người làm Sébastien, anh này khuyên họ nên nói với Tinette.

Tinette, cô hầu phòng đưa họ vào gặp bà Rougemont. Bà ta đứng dậy khi trông thấy họ và đến sát bên ngắm nghía cô bé rồi đây sẽ trở thành bạn của Claire. Heidi mặc chiếc váy đỏ và đội một cái mũ rơm. Thoạt nhìn bà quản gia không được hài lòng về cô bé.

- Cháu tên là gì?

- Heidi.

- Tên gì mà lạ!

- Tên thật của cháu nó là Adelaide ạ. - Dete nói. - Cháu Adelaide rất nhút nhát. Cháu nó chưa bao giờ xuống khỏi núi, nhưng rồi sẽ quen thôi, rồi bà xem!

- Nó có vẻ bé quá! Claire đã mười hai tuổi.

- Còn cháu tám tuổi ạ. - Heidi nói.

- Cháu đã đi học ở đâu?

- Chẳng ở đâu cả.

- Sao vậy, chẳng ở đâu à? ít nhất, cháu cũng biết đọc chứ?

- Không ạ, hoàn toàn không.

- Ta không biết liệu có hợp với Adelaide không... Ta cứ tưởng một người nào khác cơ.

- Tuy nhiên, thưa bà, cháu nó đúng như những gì bà đã yêu cầu đấy ạ. Bà đã nói rõ là cần một bé gái không giống ai. Vậy nên tôi mới nghĩ đến đứa trẻ này, bởi vì một khi đã lớn thì trẻ con ở chỗ chúng tôi cũng lại giống như mọi đứa trẻ khác. Bây giờ tôi đang vội, ông bà chủ của tôi đang đợi. Nếu được họ cho phép, tôi sẽ trở lại xem mọi chuyện ra sao.

Nói rồi cô ta đi, nhưng bà Rougemont còn cố đi theo vì bà còn có nhiều điều cần phải hỏi cô.

Trong lúc đó, Heidi, được Claire ra hiệu, tiến đến bên cô.

- Chị phải gọi em là gì? - Cô hỏi. - Heidi hay Adelaide?

- Em là Heidi.

- Chị sẽ gọi em là Heidi. Em có biết là em có mái tóc xoăn rất đẹp không?

- Vâng.

- Em sẽ thích ở Francfort chứ?

- Em không biết... Ngày mai em sẽ trở về để mang bánh mì trắng cho bà.

- Chị tin là em sẽ ở lại đây. Em sẽ học đọc.

Khi người ta biết đọc, người ta sẽ thấy rất tự hào, chị bảo đảm với em đấy.

- Em chẳng hề muốn học.

- ông gia sư rất tử tế. ông ấy sẽ giải thích cho em mọi điều suốt hàng giờ liền, nếu thấy cần.

Khi bà Rougemont trở lại căn phòng - bà ta đã không theo kịp được Dete - bà ta rất bực là không thể thay đổi được chuyện đã rồi và buộc phải giữ Adelaide ở lại nhà. Bà chạy từ phòng học sang phòng ăn và trút mọi nỗi lên Sebastien, lúc đó đang trợn tròn mắt xem liệu mình có còn quên thứ gì cho bữa ăn không. Bà chất vấn:

- Anh vẫn còn chưa xong à? Liệu chúng ta có được ngồi vào ăn bữa tối nay không đây?

Rồi bà đi tìm Tinette, ra lệnh cho cô ta dọn buồng cho cô bé và lau bụi các đồ gỗ.

- Có cần thiết không ạ? - Cô hầu hỏi bằng một giọng nhạo báng muôn thuở.

Sebastien đang ở bên Claire để đưa cô sang phòng ăn. Anh ta gập hai bên tay vịn của chiếc ghế đẩy..Heidi tò mò nhìn Sebastien và nói:

- Chú rất giống anh Pierre chăn dê bạn cháu.

Bà Rougemont tái mặt lại. Đời thuở nhà ai, một đứa trẻ lạ mà chưa gì đã chú chú cháu cháu với người làm!

Mọi người ngồi vào bàn ăn. Sebastien giới thiệu các món với Heidi, cô bé đút ngay một chiếc bánh mì trắng nhỏ vào sâu trong túi, rồi hồn nhiên bảo anh người làm phục vụ mình. Bà Rougemont đỏ mặt lên vì tức giận.

- Ta sẽ phải dạy cho cháu tất cả mọi phép tắc lịch sự, con bé thô lỗ này! - Bà ta nói. - Cháu không được nói với người làm, nhưng nếu như cháu bắt buộc phải nói với họ thì chỉ được phép gọi "Sebastien" hoặc "Anh", còn với Tinette thì gọi "Cô". Ta cũng sẽ bảo cho cháu biết ngủ dậy phải như thế nào, đi ngủ như thế nào, mở cửa như thế nào, nói năng như thế nào, giữ kẽ như thế nào...

Khi bà ta hỏi Heidi đã hiểu cả chưa và có nhớ được không, cô bé bị bệnh chỉ cho bà thấy Heidi đã ngủ mất rồi và phá lên cười.

Bà Rougemont rất lấy làm bực mình, bà càng thêm tức tối trước cách cư xử của kẻ mới đến.

Bà rung chuông mạnh đến nỗi cả Sebastien và Tinette cùng chạy vội tới. Heidi vẫn không dậy. Phải vất vả lắm mọi người mới đánh thức được cô bé tỉnh dậy để đưa cô về phòng ngủ của mình..

6. Cuộc phiêu lưu đầu tiên trong thành phố

Sáng hôm sau, khi Heidi mở mắt dậy, cô bé không hiểu chuyện gì hết khi nhìn mọi thứ xung quanh mình. Cô giụi mắt, nhìn kỹ hơn và vẫn thấy cùng những thứ đó. Cô nhận ra rằng mình đã ngủ trên một cái giường lớn trắng toát đặt ở giữa một căn phòng rộng và cao. ánh sáng lọt vào phòng qua những ô cửa sổ rộng có mắc ri đô trắng đẹp. Hai mảnh vườn trồng đầy những thứ hoa mà cô chưa từng thấy trong đời, trang điểm cho căn phòng thêm tươi vui.

- Mình ở đâu thế này, - cô bé tự hỏi. - trên một cái giường lớn mà mình không biết, trong căn nhà giàu có này mà mình chưa từng gặp, giữa tất cả những đồ đạc đẹp đẽ này?...

Cô nghĩ ngợi một lát, và dần dần nhớ ra.

- à, phải rồi! Mình đang ở Francfort, tại nhà cô gái tàn tật.

Cô vội vàng rửa ráy và mặc váy sống, rồi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài. ôi chao! Cảnh vật thật khác xa với những gì cô vẫn thường nhìn thấy qua ô cửa sổ nhỏ từ căn nhà gỗ của ông... Nơi đây, trước mắt cô hiện ra chỉ toàn những bức tường và mái nhà, chỗ nào cũng rặt những bức tường và mái nhà, không hề có đồng cỏ, không hề có một bông hoa. Heidi hiểu rằng mình cũng gần giống như một con chim rừng bị nhốt trong lồng. Phải nhận rằng chiếc lồng rất đẹp, nhưng dẫu sao nó vẫn chỉ là một nhà tù dát vàng. Làm thế nào để được thấy lại những cánh đồng cỏ?...

Bỏ đi!... Nhưng đi lối nào?...

Heidi vốn tháo vát và chắc hẳn cô bé sẽ tìm được cách ra đi, vả lại cô vẫn còn nhớ mang máng rằng mình đã đi qua những cánh đồng trước khi đến Francfort. Có thể những cánh đồng đó đang đợi cô ở đâu đó không xa, ngoài kia.

Cô bước lại bên cửa, nhưng chưa cần chạm vào thì nó đã tự mở ra. Người mở cửa là Tinette, chị ta chỉ nói độc một tiếng:

- †n sáng!.Heidi không hiểu rằng hai chữ gọn lỏn ấy có nghĩa là: Nào, Heidi, mọi người đang đợi em!

Bữa sáng đã chuẩn bị xong.

Cô bé ngồi lên một chiếc ghế và đợi... A, cô đã không phải đợi lâu.

Bà Rougemont xuất hiện trong căn phòng và nói:

- Này, Adelaide! Cháu không biết là có ăn sáng sao? Nào, đi thôi, nhanh lên.

Heidi xuống phòng ăn và thật vui mừng gặp lại Claire mỉm cười với mình. Nụ cười rạng rỡ của cô báo hiệu một ngày tốt lành và không nghi ngờ gì nữa, sẽ đầy ắp những điều thú vị. Heidi ăn phần bánh của mình, sau đó Sebastien đưa Claire sang một căn phòng khác.

- Cháu hãy ở lại bên Claire. - Bà Rougemont bảo Heidi. - Thầy giáo sắp đến ngay đây.

- Em rất muốn được nhìn các cánh đồng. -Heidi bảo Claire.

- Thế thì hãy nhìn ra bên ngoài ấy.

- Nhưng cửa sổ không mở!

- Em chỉ việc bảo Sebastien. Anh ấy sẽ mở.

Heidi sung sướng được biết rằng có thể mở cửa sổ để nhìn ra ngoài. Thế rồi Claire bảo Heidi kể cho nghe về những gì cô bé đã từng làm trước đây khi còn ở nhà. Heidi tả rất cặn kẽ về dãy núi Alpe, về những bãi chăn thả trên núi, những cây lãnh sam, những cái vực. Cô bé cũng kể cho Claire về ông ngoại, về bà của Pierre, về cậu bé chăn dê cùng đàn dê, và về căn lều gỗ. Đặc biệt cô luôn bị Claire chặn lại hỏi rõ thêm về các trò chơi trên tuyết và thú vui trượt dốc bằng xe trượt.

Sáng hôm ấy, ông gia sư không đến gặp cô học trò của mình ngay. Trước đó ông đã có một cuộc nói chuyện dài với bà Rougemont.

- Thay vì một cô học trò, ông sẽ có hai. -Bà bảo ông. - ông Gérard muốn thế, ông ấy, như ông thấy đấy, thường xuyên ở Paris.

- Được thôi, thưa bà.

- ông Gérard muốn rằng hai đứa trẻ sẽ được đối đãi hệt như chúng là chị em.

- Đúng thế. Claire sẽ có một cô bạn và như thế sẽ chỉ tốt cho việc học của tiểu thư.

- Tôi thì tôi không nghĩ thế. Adelaide là dân miền núi. Con bé không hề biết một tí gì, cả viết lẫn tính toán... Nó thực sự là một đứa trẻ hoang dã... Vì phép tắc lịch sự, thiết tưởng không nên nói thêm...

- Tôi sẽ làm những gì cần thiết..- Theo tôi, giá như ông viết thư cho ông Gérard nói rằng sự có mặt của Adelaide là không cần thiết, có thể ông ấy sẽ gửi trả con bé về chốn cũ... Chắc chắn ông ấy sẽ nghe ông.

- Bà không phải lo lắng gì hết, thưa bà, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi muốn được tiến hành công việc với hai học trò... Hãy chờ đợi đôi chút trước khi viết cho ông Gérard .

Ông gia sư không bao giờ ra lời phán quyết trước khi xem xét mọi mặt của vấn đề. ông cho rằng nếu một trong hai cô bé đã học được nhiều hơn, thì một sự dạy bảo tốt sẽ mau chóng giải quyết tình trạng mất cân bằng này. Thậm chí ông còn đồng ý dạy lại từ đầu.

Bà Rougemont hơi phật ý và bà bỏ đi không nói thêm một lời.

- Được thôi, bà tự nhủ, nếu như ông Gérard đã muốn thế, Adelaide sẽ được đối đãi hệt như con ông ấy. Rồi xem chuyện này sẽ dẫn đến đâu.

Bà đang mải nghĩ thì bị đánh động bởi những tiếng rơi đổ loảng xoảng trong phòng học và tiếng réo gọi Sebastien đến giúp.

Tức tốc bà chạy tới xem chuyện gì đã xảy ra. Sách vở, thước và bút chì vung vãi khắp sàn và một lọ mực bắn tóe những gì chứa bên trong lên nền nhà và thảm trải sàn. Heidi thì đã biến mất.

- Ra thế đấy!- Bà ta hét lên. - Tất cả đều nhoe nhoét mực. Đời thuở nhà ai lại xảy ra chuyện này cơ chứ. Lại cái con ranh tai hại kia thôi.

Ông gia sư đứng đấy và cúi xuống xem xét thảm họa.

- Tôi đã bảo mà! - Bà Rougemont nói. - Và đây cũng mới chỉ bắt đầu.

- Heidi không cố ý làm thế đâu. - Claire nói.

- Nhưng con bé chạy đâu mới được chứ?

Heidi đứng trước cửa ra vào.

- Cháu cứ tưởng nghe tiếng gió thổi trên cây và cháu chạy ra xem...

- Cháu bé ngốc nghếch ạ, - ông gia sư nói.

- cây mọc trên núi hoặc dưới thung lũng chứ.

Hãy lại mà xem cháu đã gây ra những gì... Trong lúc học, cháu không được nhúc nhích, nếu không ta sẽ buộc cháu vào ghế.

- Cháu sẽ hết sức cố gắng. - Heidi hứa..Việc dừng lại ở đó và ông gia sư ra về. Sau bữa trưa, trong lúc bà Rougemont nghỉ ngơi, Heidi được thả lỏng liền gọi Sebastien.

- Sebastien hoặc Anh ơi! - Cô bé gọi.

- Cô muốn bảo gì cơ, thưa tiểu thư? Tên tôi không phải là "Sebastien hoặc Anh".

- Có chứ, có chứ, mọi người đã bảo cháu gọi chú là "Sebastien hoặc Anh". Còn về cháu, cháu không phải là tiểu thư, cháu là Heidi.

- Vâng, thưa cô. Cô muốn điều gì?

- Làm ơn mở cho cháu một cánh cửa sổ.

- Đây, thưa tiểu thư. Bây giờ, cô hãy trèo lên một chiếc ghế, cô sẽ thấy bên ngoài rõ hơn.

- Nhưng cháu chỉ thấy các bức tường và mái nhà thôi.

- Đương nhiên rồi, vì đây là thành phố mà.

- Thế nếu cháu sang một cửa sổ khác, cháu sẽ thấy những thứ khác chứ?

- Không, - Sebastien trả lời, - cảnh cũng vẫn hệt như thế thôi.

- Thế phải đi đâu mới thấy các cây mọc dưới thung lũng?

- Chắc chắn cô sẽ thấy chúng từ trên tháp chuông.

Heidi nhón chân chạy xuống thang, mở cửa không một tiếng động và lẻn ra ngoài. Từ trên cửa sổ, tháp chuông có vẻ như ở ngay trước mặt cô, và cô chỉ việc đi ngang qua là tới được. ôi, té ra lại không phải như vậy.

Sau khi đi loăng quăng qua nhiều đường phố chính của Francfort, cô bé chẳng còn nhận ra gì với gì nữa. Cô sợ rằng những người qua đường, ai nấy đều có vẻ vội vã, sẽ không trả lời cô.

Thế rồi cô thấy một cậu bé đeo một chiếc đàn ống Barbarie nhỏ và ôm một con vật lạ.

- Bảo cho tôi với, nhà thờ ở đâu? - Cô nói.

- Tôi không biết.

- Một nhà thờ có tháp ấy.

- à, phải! Tôi hiểu cô muốn nói gì rồi.

- Hãy chỉ đường cho tôi.

- Thế cô cho tôi cái gì?

- Bức ảnh mà Claire đã cho tôi hôm qua.

- Không.

- Thế thì hãy nói anh muốn gì?

- Hãy cho tôi tiền.

- Tôi không có.

- Nào đi. - Cậu bé nói..Hai đứa trẻ đi dọc theo một đường phố lớn.

Trên đường đi, Heidi hỏi cậu bé về cái vật lạ lùng cậu đeo trên lưng. Cô được biết rằng đó là một chiếc đàn ống Barbarie, nó phát ra âm thanh rất đẹp khi người ta quay tay quay. Chẳng mấy chốc hai đứa trẻ đã đến trước một nhà thờ có tháp cao.

- Làm sao tôi có thể vào được, các cửa đều đóng cả. - Cô bé hỏi.

- Tôi không biết.

Heidi nhìn thấy một cái chuông, cô bé giật dây chuông và nói với bạn đồng hành.

- Anh nhất định phải đợi tôi đấy, để còn chỉ cho tôi đường về, đi một mình, tôi sẽ bị lạc mất.

- Thế cô sẽ cho tôi gì thêm để tôi đi cùng cô?

- Anh muốn bao nhiêu?

- Hai mươi xu.

- Rồi anh sẽ có. - Cô bé nói. - Tôi hứa với anh đấy.

Một ông già mở cửa và nhìn hai đứa trẻ vẻ tức tối.

- Các cháu không được giật chuông. - ông ta nói. - Nếu không ta sẽ giận đấy. Chỉ những ai muốn vào thăm tháp mới được kéo dây chuông.

- Cháu muốn được lên tháp, thưa ông. -Heidi nói.

- Cháu? Để làm gì chứ?

- Để ngắm phong cảnh và cây cối.

Ông già nhún vai và định quay vào thì Heidi nắm lấy đuôi áo ông và nói:

- Chỉ một chút xíu thôi mà!

Trông cô bé dễ thương đến nỗi ông ta đành dắt tay cô dẫn lên tháp.

Cô bé leo rất nhiều bậc thang và kết thúc cuộc leo trèo bằng một chiếc thang dựng.

Ông già xốc cô lên và nói:

- Cháu hãy nhìn qua ô cửa sổ này.

- Cháu chỉ thấy các mái nhà và ống khói thôi. Cháu cứ tưởng được thấy những thứ khác kia. - Heidi buồn rầu nói.

- Một cô bé ở tuổi này có thể muốn gì chứ?

- ông bõ già tự hỏi. - Nào, chúng ta xuống thôi và đừng bao giờ quay lại đây nữa. Cháu làm ta mất thời gian.

Trong chái buồng của ông bõ, Heidi nhìn thấy một con mèo trong một cái ổ. Nhận thấy.cô bé, nó gầm gừ như cảnh báo cô chớ có lại gần. Heidi sững người ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ thấy một con mèo nào to như thế. Trong ổ, con vật khổng lồ này còn có cả một gia đình gồm tám con mèo nhỏ kêu meo meo. ông bõ thích thú thấy cô bé đứng há hốc mồm trước cảnh tượng lạ lùng này và bảo:

- Hãy lại xem những con mèo con. Có ta đi cùng, mèo mẹ sẽ không làm gì cháu đâu.

Cô bé lại gần ổ và thốt lên, hết sức vui vẻ:

- ôi chúng xinh quá!

- Ta có thể cho cháu một con.

- Cho cháu á? Cho hẳn á? ông tốt quá! Cám ơn ông!

- Và nếu cháu muốn cả đàn, chúng cũng thuộc về cháu cả... Như thế ta đỡ phải giết chúng.

Đó là một việc mà ta chẳng muốn chút nào.

- Trong nhà chúng cháu có chỗ cho chúng mà. - Heidi tiếp. -Và Claire cũng sẽ thích như cháu. Cháu có thể mang chúng đi chứ?

- Nhưng có quá nhiều con. Cháu hãy cho ta địa chỉ và ngày mai ta sẽ mang chúng lại, chắc chắn thế.

- Cháu ở nhà ông Gérard.

- Ta biết Sebastien... Cháu không phải là tiểu thư Gérard đấy chứ?

- Không, nhưng tuy nhiên ông cứ đến.

- Được, ta hứa.

- Cháu có thể mang hai con đi luôn hôm nay không? Cháu sẽ để chúng vào túi tạp dề.

- Xin cứ việc.

Cô bé vui hớn hở. Cô chọn một con màu hung và một con màu trắng đốm đen và đi tìm cậu bé đang đứng đợi bên ngoài nhà thờ.

- Bây giờ, anh hãy đưa tôi về nhà ông Gérard.

- Nhưng tôi không biết ông ấy sống ở đâu.

Cô bé giải thích cho cậu ngôi nhà trông như thế nào và từ cửa sổ ngôi nhà có thể nhìn thấy những gì, rõ ràng đến nỗi cậu bé nhạc sĩ vốn là người thông thuộc thành phố, nên cuối cùng cũng tìm ra được.

Cô vừa giật chuông thì cánh cửa đã mở.

- Cô vào đi, nhanh lên! - Sebastien hét bảo Heidi đồng thời đuổi cậu bé đi. - Cô mau lên cho! Mọi người đang ăn! Muộn rồi và bà Rougemont tức giận đến nỗi tôi sợ bà ta đến nổ.tung mất!... Mà, làm sao cô lại nghĩ đến việc bỏ đi như thế chứ!

Khi Heidi bước vào phòng ăn, cô bé cảm thấy rõ rằng không khí đang rất căng thẳng.

Không ai nhìn cô và một bầu không khí câm lặng khủng khiếp đè nặng trong phòng.

- Adelaide, ta sẽ nói với cô sau, nhưng ngay bây giờ ta cần phải nói để cô rõ cô đã cư xử rất tệ, cô thực sự có tội vì cô đã dám cả gan bỏ nhà đi mà không xin phép và không nói lấy một tiếng, và, hơn nữa, cô đã lang thang trong thành phố đến tận tối. Cách cư xử của cô rõ thật là xấu không để đâu cho hết.

Thay cho lời đáp, một tiếng kêu phát ra:

- Meo!

Thế này thì quá lắm. Bà Rougemont suýt nữa thì ngất xỉu.

- Thế nào, ta nói với cô và cô lại dám nhạo báng ta!

- Meo! Meo!

Sebastien đặt vội chiếc đĩa đang cầm xuống bàn, và không nhịn được cười ngặt nghẽo.

- Ra khỏi đây ngay! - Bà Rougemont thét bảo Heidi.

Cô bé vừa định tuân lời thì Claire bảo:

- Tại sao em lại kêu "Meo" làm cho bà quản gia tức giận? Thế là không tốt...

- Không phải em, chị Claire, những con mèo con đấy.

- Mèo à! - Bà quản gia thốt lên. - Mèo! Cứu tôi với! Sebastien! Tinette! Hãy bắt lấy chúng và ném chúng ra khỏi cửa! Cứ nhìn những con vật ấy, những con vật kinh khủng ấy là ta không thể nào chịu được!

Và bà ta chạy biến vào phòng học, khóa trái cửa phòng lại.

- Sebastien, - Claire nói, cô đã bắt đầu chơi với một trong hai con mèo,- anh sẽ tìm được một chỗ để chúng tôi giấu những con mèo này mà không sợ bà quản gia biết chứ?

- Xin tiểu thư cứ yên tâm. - Sebastien nói, anh ta thật khoái chá vì những việc đã xảy ra và cho là sẽ còn có nhiều chuyện hài hước không kém.

Mãi đến giờ ngủ mọi người mới nhìn thấy bà quản gia.

- Những con vật kinh khủng ấy đâu rồi? -Bà ta hỏi. - Chúng đi xa rồi, hẳn vậy!.-Vâng. - Sebastien vừa đáp vừa nháy mắt với hai cô bé.

Bà quản gia có vẻ mệt mỏi vì bấy nhiêu nỗi xúc động. Bà trở về phòng mà không nói một lời. Chẳng bao lâu sau căn nhà đã chìm trong yên lặng.

Mọi người đều ngủ, kể cả hai chú mèo con xinh xắn.

7. Heidi phá vỡ sự tĩnh lặng trong nhà

Sáng hôm sau, khi chuông kêu, Sebastien biết đó là ông gia sư và anh ta vội ra mở cửa.

Chỉ một lát sau, chuông lại rung lên, và lần này thì Sebastien đinh ninh là ông Gérard đã trở về.

Anh ta mới ngạc nhiên làm sao khi thấy một cậu bé ăn mặc rách rưới lưng đeo một cây đàn ống Barbarie!

- Tao sẽ dạy cho mày, đồ ranh con, - Sebastien nói, - tao sẽ sửa cho mày cái tội rung chuông nhà người ta mà không có lý do!

- Cô ấy đâu? - Cậu bé hỏi. - Cô bé ấy đâu?

- Hẳn là cậu muốn nói tiểu thư Claire! Thế cậu muốn gì tiểu thư?

- Cô ấy nợ tiền tôi.

- Cậu điên rồi, anh bạn. Làm sao cậu lại biết tiểu thư Claire?

- Tôi đã chỉ đường cho cô ấy, hôm qua..- Cậu nói dối rồi. Tiểu thư Claire không thể ra ngoài được. Vậy thì cậu không thể đi cùng tiểu thư. Thôi đi đi!... Nếu không, liệu hồn!

- Tôi không nói dối, thưa ông... Cô ấy có mái tóc xoăn và mặc một cái váy nâu.

- A! Cậu muốn nói tới tiểu thư Adelaide, tới Heidi... Hãy đợi tôi ở đây, trong phòng chờ này.

Khi tôi quay lại tìm, cậu sẽ chơi cho chúng tôi một bài...

Sebastien đi báo với Claire rằng có ai đó muốn gặp cô. Đây là một tin khác thường đến vào ngay giữa buổi học.

- Hãy để cho họ vào. - Cô nói.

Cậu bé nhạc sĩ không đợi đến khi có lệnh này. Cậu ta đã tự vào và bắt đầu chơi nhạc. Trong nỗi sợ phải nghe Heidi lúng búng đánh vần khi cô cố gắng học, bà Rougemont bao giờ cũng tìm ra việc gì đó làm để ở lại trong phòng ăn. Khi những tiếng nhạc này bất ngờ lọt đến tai bà, bà tự hỏi không biết nó là từ ngoài phố hay là gần hơn. Bà không thể nghĩ rằng người ta lại dám chơi đàn ống trong phòng học. Tuy nhiên, bà vẫn muốn đi xem cho chắc. Khi bà mở cửa, bà sửng sốt thấy một cậu bé rách rưới đang cần mẫn quay tay quay nhạc cụ của mình. ông gia sư thì như muốn nói một điều gì đó, còn Claire và Heidi đang lắng nghe, vẻ mặt rạng rỡ.

- Đủ rồi! Đủ rồi! - Bà hét.

Tiếng hét của bà bị tiếng nhạc át mất. Bà định chạy tới chỗ cậu bé nhưng chân bà đụng phải một chướng ngại vật bất ngờ. Bà hãi hùng nhìn con vật khủng khiếp đang bò giữa hai chân bà: đó là một con rùa. Bà nhảy dựng lên như chưa từng thấy trong đời, la to hết cỡ:

- Sebastien, hãy làm cho cái trò nhạc nhiếc này thôi ngay tức khắc.

Sebastien đã chứng kiến cú nhảy của bà quản gia và cười chảy nước mắt. Rồi anh ta cũng kìm được và đi vào phòng. Bà quản gia ngồi xệp trong một chiếc ghế bành.

- Đuổi chúng đi! - Bà hét. - Thằng bé và con vật. Đuổi chúng đi!

Sebastien vẫn không thôi cười, dẫn cậu bé ra cửa và đưa tiền cho cậu.

- Đây! - Anh ta nói. - Chỗ tiền này là để trả công cậu, còn những đồng này là để thưởng vì cậu đã cho chúng ta được một bữa đến vui.

- Xin đa tạ ông. - Cậu bé nói và ra đi..Cậu vừa đi khỏi và mọi chuyện vừa trở lại bình thường trong phòng học thì chuông lại reng lên.

- Ra xem ai thế, Sebastien. - Bà Rougemont nói.

Khi Sebastien quay vào, anh ta báo:

- Người ta mang đến cho tiểu thư Claire một cái giỏ.

- Một cái giỏ! Cho tôi! ôi may mắn làm sao!

Bảo họ đưa vào cho tôi mau lên!... Thưa ông gia sư, ông cho phép tôi mở chứ ạ?

- Tất nhiên rồi! - ông gia sư nói. - Sau đó chúng ta sẽ học tiếp và các em sẽ bớt bị sao lãng.

Ông vừa cho phép mở giỏ thì những chú mèo đã nhảy ra ngoài và bắt đầu chạy tứ tung.

Chúng trèo lên ủng của ông gia sư, cắn cắn quần áo ông, bám vào váy sống của bà Rougemont, leo lên hai cô bé đang sướng rơn, cào tất cả mọi người và kêu meo meo.

Claire vui vẻ gọi Heidi lại và bảo cô:

- Em xem cái con đang nhảy kìa, ôi! Nó mới xinh làm sao, và con kia nữa, trông ngộ nghĩnh chưa kìa!

Heidi chạy theo lũ mèo khắp phòng và ông gia sư lúc thì nhấc bên chân này, lúc bên chân kia để khỏi bị chúng cào.

Bà quản gia thì chỉ ngồi bẹp trong chiếc ghế bành, bà không dám đứng dậy vì sợ bị lũ mèo ùa tới tấn công. Bà hét gọi:

- Sebastien! Tinette!

Hai người nghe tiếng gọi thất thanh chạy lại và phải khá vất vả mới cho được tất cả lũ mèo vào lại giỏ. Vài phút sau, họ tìm được nốt hai người anh em của chúng mà Heidi đã đem về từ tối trước.

Xin hãy tin tôi nếu bạn muốn, buổi học hôm ấy không ai phải ngáp cả.

- Hôm nay như thế là đủ. - ông gia sư tuyên bố.

Khi bà Rougemont biết được rằng lại vẫn Heidi là thủ phạm của tất cả những chuyện này, bà tức không để đâu cho hết. Bà cho gọi cô bé lên phòng làm việc của bà.

- Lại đây. - Bà nói. - Cháu xứng đáng bị một hình phạt nặng và cháu sẽ phải chịu. Ta sẽ nhốt cháu xuống dưới hầm, ở đó cháu sẽ kết bầu kết bạn với lũ chuột. Sau đó, cháu sẽ không bao giờ lại gây chuyện nữa..- Không, không! - Claire nói dứt khoát. -Không thể phạt Heidi được. Hãy đợi ba về. Ba sẽ cho chúng ta biết Heidi có đáng bị phạt không.

- Được thôi. - Bà Rougemont lạnh lùng nói.

- Có đợi thì con bé cũng vẫn sẽ lãnh đủ. Tôi sẽ nói với ông Gérard.

Hai ngày trôi qua mà không làm cho bà Rougemont nguôi ngoai. Claire thì dường như chưa bao giờ sung sướng đến thế. Cô rất thích thú khi thấy ông gia sư tìm hết cách để dạy Heidi các chữ cái. Khi ông so sánh một chữ nào đấy với cái sừng hoặc cái mỏ, cô bé tiếp thêm:

- Đây là con dê, đây là con chim bồ cắt.

Heidi rất thích kể cho Claire về cuộc sống của mình với ông nội và bao giờ cô bé cũng kết thúc câu chuyện của mình với cùng một câu:

- Em sẽ sớm gặp lại ông. Em sẽ trở về ngày mai và đến cả nhà bà anh Pierre nữa.

- Hãy đợi ba chị về đã!

Và cô bé khốn khổ kiên nhẫn chờ. Cô còn tự an ủi mình bằng cách nghĩ đến niềm vui sướng hân hoan của bà khi cô mang đến cho bà những chiếc bánh mì nhỏ mà sáng nào và tối nào cô cũng thấy đặt cạnh đĩa của mình. Cô giấu kín chúng trong tủ quần áo của cô. Chỉ nhờ nghĩ đến thứ bánh mì đen mà bà phải ăn mới ngăn được cô bé khỏi ngoạm một miếng.

Trong lúc Claire nghỉ ngơi, Heidi ngồi trên ghế nghĩ ngợi. Bà quản gia đã cấm cô không được vào bếp nói chuyện với Sebastien. Cô cũng không bao giờ trò chuyện với Tinette, người vẫn coi khinh cô với cái lối của người thành thị đối với người nhà quê. Cô không được đi ra ngoài và từ trong ký ức, cô lại thấy mặt trời sáng tỏ trên núi Alpe, ba cây lãnh sam đằng sau căn nhà gỗ của ông... Mắt cô đã hơi ươn ướt. Nhưng rồi cô lại nghĩ đến niềm vui khi trở về. Mọi người đã hứa với cô rằng cô sẽ không ở lại Francfort lâu, nhưng dì Dete mãi vẫn không thấy đâu.

Cô bé quyết định tự mình đi tìm ông, người ông già nua của cô. Cô với lấy chiếc mũ rơm, gói quần áo lại thành một bọc, không quên mang theo những chiếc bánh mì trắng nhỏ cho bà.

Đúng lúc ấy bà Rougemont bước vào.

- A! - Bà ta kêu toáng lên. - Mi lại định chuồn hả! Ta tóm được mi rồi!.- Không! - Cô bé nói. - Cháu không trốn đi, cháu trở về nhà mình.

- ôi con bé bội bạc! Cháu không có tất cả những gì cháu muốn ở đây sao?

- Có, thưa bà, cháu có đủ mọi thứ.

- Vậy cháu muốn gây chuyện phiền hà cho ta sao?

- ồ không! - Heidi nói và òa lên nức nở. -Cháu muốn gặp lại ông, bà, Pierre và lũ dê. Cháu muốn thấy lại mặt trời chiếu trên sông băng và đại bàng bay liệng. Vâng, cháu muốn về nhà vì chừng nào không có cháu, lũ dê con bị đánh đập, bà mong chờ cháu, Pierre không còn được ăn pho mát và cháu muốn thấy lại mặt trời chào tạm biệt núi khi lặn. Nếu đại bàng núi Alpe bay liệng trên bầu trời Francfort, nó ắt phải kêu vang lên rằng: có quá nhiều người sống chung đụng ở đây, rằng như thế là không tốt cho họ và tốt hơn là họ cũng làm như nó, đến sống trên núi cao, ở đó họ sẽ được sung sướng.

- Nhưng cháu điên mất rồi!... Sebastien! Hãy chăm sóc con bé này, nó bị mê sảng.

- Lại đây, tiểu thư, lại đây. - Sebastien nhẹ nhàng nói. - Tiểu thư đang bị phiền muộn... Hãy dũng cảm lên, tiểu thư sẽ thấy mọi việc sẽ ổn thỏa. Thôi đừng khóc nữa... Hãy lại xem lũ mèo...

Chúng thật ngộ nghĩnh.

Heidi đi theo Sebastien, nhưng cô bé bước đi buồn bã, đầu cúi thấp.

Tới bữa ăn, cô bé không chịu ăn. Bà Rougemont không nói một lời, nhưng bà ta luôn nhìn sang ngang như thể sợ cô bỗng nhiên lại gây ra chuyện gì đó khác thường. Như thường lệ, cô bé lại cho chiếc bánh mì trắng nhỏ vào túi.

Khi ông gia sư đến, bà Rougemont kể cho ông, có phần tô vẽ, chuyện gì đã xảy ra.

- Con bé này đầu óc lẩn thẩn rồi. Cuộc sống mới này không thích hợp với nó. - Bà ta nói.

- Xin bà yên tâm, đầu óc cô bé hoạt động rất tốt. Cô bé rất thông minh. Chúng ta cần phải kiên nhẫn. Trong mọi trường hợp, tôi đoan chắc sẽ đạt được kết quả tuyệt vời.

- Cám ơn ông, ông đã làm tôi hết lo. - Bà ta nói.

Nhưng buổi chiều, bà Rougemont khốn khổ suýt chút nữa thì lại ngất xỉu. Khi mở tủ Heidi, bà ta phát hiện ra một số chiếc bánh mì trắng.nhỏ... Bánh mì trong tủ quần áo! Đời thuở nào lại có chuyện đó được!

- Tinette! - Bà gọi. - Thu tất cả những chiếc bánh mì này và mang đi, cả chiếc mũ rơm này nữa, nó làm cho Adelaide trông rõ thực nực cười.

- ôi! Hãy để lại mũ cho cháu! - Cô bé van vỉ. - Đừng mang những chiếc bánh mì đi, chúng là để cho bà, bà đã già lắm rồi. Bà đang mong cháu lắm... Cháu đã hứa với bà...

Nhưng bà Rougemont quyết không đổi ý và mệnh lệnh được chấp hành.

Vừa khóc, Heidi vừa đi tìm Claire kể hết mọi chuyện.

- Chị sẽ cho em những chiếc bánh khác. -Claire dịu dàng nói. - Và chúng còn mới nguyên!

Lời hứa đó đã có tác dụng làm Heidi lau nước mắt.

- Em hãy tin ở chị. - Claire nói thêm. - Em muốn có bao nhiêu cũng được.

Bữa tối, Heidi không muốn ăn một chút nào.

Mắt cô bé đỏ hoe. Cô buồn rầu nhìn chiếc bánh mì trắng nhỏ ở bên cạnh đĩa mình, nhưng không dám lấy và giấu vào túi, như trước đấy cô vẫn quen làm.

Sebastien không rời mắt khỏi cô bé và kín đáo ra hiệu cho cô. Chú ấy muốn nói gì nhỉ?

Buổi tối, lúc đi ngủ, cô đã có được lời giải thích, vì cô tìm thấy dưới chăn, chiếc mũ rơm mà Se-bastien đã lấy lại được từ tay Tinette, khi bảo với cô ta rằng: "Để đấy tôi vứt cho".

Mừng quá, Heidi giấu chiếc mũ vào ngăn tủ sao cho bà Rougemont không thể nào tìm ra nữa..

8. Ông Gérard về thăm nhà

Hôm ấy, ngôi nhà ở Francfort nhộn nhịp hẳn lên. Người lên người xuống thang. Khắp nhà ồn ào và Sebastien và Tinette thì khuân hết hộp này đến hộp khác. Có chuyện gì vậy?

Ông Gérard về nhà và như mọi bận, ông mang theo rất nhiều đồ. ông vào ngay phòng học để hôn cô con gái yêu. Khi ông tới, hai cô bé đang cúi xuống bên giỏ mèo con, miệng cười khanh khách. Claire lại càng sung sướng hơn khi cô nhìn thấy cha.

Ông Gérard vui vẻ chào Heidi lúc ấy đang đứng lùi ra một bên.

- A! Đây là cô bé người Thụy Sĩ mà mọi người đã kể nhiều chuyện với ta.

- Vâng, thưa ông.

- Cháu mới xinh làm sao, cô bé! Cháu tên là gì?

- Tên thật của em là Adelaide, nhưng ba hãy gọi em là Heidi. - Claire nhanh miệng trả lời.

- Thế hả, vậy thì bắt tay cháu nào! Cháu ở với Claire tốt chứ?

- Vâng, thưa ông.

- Không cãi nhau bao giờ chứ?

- Không bao giờ, thưa ông.

- Đúng thế đấy. - Claire chêm vào. - Chúng con thân nhau lắm.

- Chị Claire tốt với cháu lắm. - Heidi nói.

- Thế thì bác rất hài lòng. - ông Gérard nói.

- Lát nữa khi ba ăn xong - mà sẽ hơi lâu đấy, vì ba đang đói meo - ba sẽ cho hai đứa xem ba đã mang gì về. Chúng ta sẽ cùng mở các gói quà.

Bà Rougemont đón ông Gérard trong phòng ăn. ông nhận ngay ra bộ mặt khó đăm đăm và vẻ kịch tính của bà ta khi bắt tay ông.

- Bà Rougemont, đã xảy ra chuyện tồi tệ gì sao trong thời gian tôi đi vắng? Cứ theo vẻ mặt bà, tôi phải tin là đã có một thảm họa làm rung động ngôi nhà.

- Chuyện khủng khiếp lắm, thưa ông Gérard.

- Bà nói đi. - ông trấn tĩnh nói..- Chúng ta mong muốn cho Claire có một người bạn bên mình xứng đáng với tiểu thư, được dạy dỗ tử tế như tiểu thư, thế mà cái con bé người Thụy Sĩ mà người ta đưa từ vùng núi đến cho chúng ta không đáp ứng được chút nào hình dung của chúng ta.

- Chẳng hay bà nghĩ ở Thụy Sĩ chỉ có các thiên thần thôi sao?

- Không, thưa ông Gérard, nhưng chúng ta có quyền đòi hỏi một mức độ lịch sự tối thiểu, đôi chút giáo dục, ít nhiều hiểu biết... Với Ade-laide, còn xa chúng ta mới có được mong muốn này.

- ạ là là! Bà tả cho tôi con quỷ nhỏ nào thế?

- Xin thề với ông là như vậy!

- Tuy nhiên, Claire lại có vẻ rất thích cô bé!

- Giá như ông biết mọi chuyện, ông sẽ thấy là tôi có lý.

- Thôi được, tôi nghe đây, bà quản gia!

- Adelaide đã dẫn tới đây một nhân vật mà tôi khó có thể nói ra, và những con vật... Những con vật mà tôi ghét... Xin hãy tin tôi, con bé này không hợp chút nào với Claire. Nó sẽ ảnh hưởng xấu đến tiểu thư mất.

- Bà làm tôi lo ngại thật sự, bà quản gia, và tôi sẽ xem xét sự việc một cách cặn kẽ.

Tuy nói vậy nhưng ông Gérard không có vẻ gì là tin lắm, và từ đáy lòng, ông tự hỏi liệu bà Rougemont có còn hoàn toàn minh mẫn không.

Khi ông gia sư tới chào, ông Gérard mời ông một tách cà phê và nói:

- Tôi muốn nghe ý kiến thầy. Thầy nghĩ gì về cô bạn nhỏ của con gái tôi và câu chuyện về nhân vật lạ và những con vật kinh khủng là gì vậy?

Ông gia sư giải thích vòng vo mãi khiến ông Gérard chẳng hiểu gì hết.

- Nếu như tôi cần phải nói về bản chất của cô học trò mới của mình, - ông bắt đầu, - tôi cần phải lưu ý về thực tế là ở cô bé thiếu hoàn toàn sự phát triển hoặc, nói đúng hơn là sự giáo dục của cô bé đã bị chậm trễ do điều kiện sống tách biệt kéo dài ở trên núi...

- Xin lỗi thầy, - ông Gérard ngắt lời. - thầy nói dài dòng quá, xin thầy vui lòng nói ngắn gọn cho, cô bé đã mang những con vật gì vào nhà và thầy nghĩ gì về ảnh hưởng của cô bé đối với con gái tôi. - Dù có thế nào thì tôi cũng không bao giờ muốn điều xấu cho cô bé, - ông gia sư lại tiếp, - ta có thể nói rằng sự thiếu giáo dục và hiểu biết ở cô bé là do cuộc sống phi văn hóa mà cô bé đã trải qua trước khi đến thành phố chúng ta, vốn...

Ông gia sư đã không kịp nói xong suy nghĩ của mình vì ông Gérard, nhận thấy ông ta lại bắt đầu đi xa đề, liền nói:

- Xin lỗi ông gia sư, không dám phiền ông nữa. Tôi cần phải đến với con gái tôi.

Ông tới chỗ Claire. Cô đang chơi với Heidi như thường lệ: Cả hai trò chuyện huyên thuyên trông thật dễ thương và vui như Tết. Thấy ông Gérard, Heidi lễ phép đứng dậy.

- Cháu hãy đi lấy cho bác một cốc nước. -ạng Gérard nói.

- Nước mát lạnh ạ? - Heidi hỏi.

- ừ, nước mát lạnh.

Ông làm thế chỉ cốt để tách cô bé ra. Rồi ông lại bên Claire và trịnh trọng nói:

- Claire, ba sẽ hỏi con mấy câu, con sẽ trả lời ba ngắn gọn, chân thành chứ?

- Vâng, thưa ba, con xin nghe.

- Cô bạn con đã mang những con vật gì vào nhà?

- Mèo ạ.

- Chỉ có mèo thôi à?

- Và một con rùa của cậu bé chơi đàn ống Barbarie. Bà Rougemont sợ chúng lắm.

- Chỉ thế thôi à?

- Vâng, thưa ba, chỉ thế thôi ạ.

- Hãy nói cho ba biết, con có muốn xa Heidi không?

- ôi không! Thưa ba, đừng gửi trả em về!

Nếu phải xa em, con sẽ buồn lắm. Em kể cho con nghe nhiều chuyện hay và có em bên mình, con thấy thời gian trôi mau.

- Tốt lắm, tốt lắm! - ông Gérard nói khi Heidi quay trở lại với một cốc nước.

- Vẫn còn mát lạnh. - Cô bé nói. - Cháu ra giếng lấy và gặp một ông có tuổi, ông ấy hỏi cháu là ai và cháu đi lấy nước cho ai. Khi cháu nói tên ông, ông ấy bảo cháu chuyển lời chào của ông ấy tới ông. ông ấy còn nói rất mừng được biết ông về.

- Cháu giải thích giỏi lắm! - ông Gérard nói.

- Nhưng ông có tuổi ấy có thể là ai vậy?.- ông ấy có mái tóc bạc trắng. - Heidi nói.

- ông ấy đeo một sợi dây chuyền vàng và chiếc gậy của ông ta có tay cầm là một đầu ngựa được chạm trổ.

- Đó là ông bác sĩ! - Claire reo lên.

- Đúng thế! - ông Gérard nói. - Chính ông ta.

Ông Gérard, giờ đã hoàn toàn yên tâm về sự thông minh và lòng tử tế của người bạn đã được lựa chọn cho con gái mình, quyết định chia các gói quà mà Sebastien vừa đem vào trong một cái giỏ lớn. Heidi chưa bao giờ được nhận một món quà thực sự. Với cô bé, được mở tất cả các gói quà đầy màu sắc, được buộc bằng những dải ruy băng xinh xắn là cả một điều kỳ diệu.

Trong gói quà dành cho mình, cô bé nhận được một con búp bê có mái tóc dài màu hung vàng, mặc váy màu xanh da trời và quàng một chiếc khăn sẫm màu hơn. Mãi cô mới dám lấy búp bê ra khỏi hộp.

Claire sung sướng nhận được một chiếc vòng bạc xinh xắn, có khắc những chữ cái đầu tiên của tên cô và một cuốn sách lớn có minh họa các hình ảnh của Paris, nơi cha cô thường hay trú ngụ nhất.

Ông Gérard tả cho hai cô bé về thành phố lớn này. Heidi không thật sự muốn đến đấy. So với những bồn hoa bao quanh một số tòa nhà, cô thích những cây báo xuân và long đởm ở vùng núi của cô hơn.

Nhưng tất cả tấm lòng trìu mến của ông Gérard đã làm cô bé phấn chấn được đôi chút.

Cô gần như cảm thấy sung sướng khi trở về phòng mình, tay ôm con búp bê xinh đẹp.

Buổi tối, ông Gérard tuyên bố với bà Rougemont rằng cô bé Thụy Sĩ sẽ không đi khỏi nhà, rằng Claire rất quý cô bé và nếu phải xa rời người bạn mới của mình thì điều đó có thể sẽ rất hại cho cô.

- Vả lại, - ông nói tiếp, - tôi đã hỏi chuyện Heidi và tôi không thấy có điều gì bất thường ở cô bé, ngược lại, cô bé còn làm cho tôi thấy rằng đó là một đứa trẻ rất dịu hiền và lành mạnh.

Bà Rougemont không nói gì nhưng rõ ràng những điều ông Gérard nói không làm bà thích thú chút nào.

- Sắp tới, - ông tiếp tục nói, - mẹ tôi sẽ đến ở với chúng ta một thời gian. Cụ là người rất có trách nhiệm và chắc chắn sẽ đỡ cho công việc của bà được nhẹ bớt..- Vâng, thưa ông Gérard. - Bà Rougemont chỉ còn biết trả lời thế.

Ông Gérard chỉ ở lại Francfort hai tuần.

Công việc lại đòi ông trở lại Paris.

Claire rất thất vọng khi biết lại đến lúc phải xa cha và cô khóc đầm đìa nước mắt.

- Bình tĩnh lại nào con - ông ôm con nói.

- Ba sẽ sớm trở về và cho tới lúc đó, con sẽ được đón bà đến thăm.

Ông Gérard mới đi được một ngày thì đã có tin báo là bà cụ đến. Claire đã kể lại cho Heidi về bà mình nhiều đến nỗi cô bé ngỡ rằng mình đã biết bà từ lâu lắm rồi và bà cũng gần như là bà của cô. Nhưng đã có bà Rougemont nhắc cho cô hiểu đúng sự việc - Nhất là, bà ta nói với cô bé, đừng có nghĩ đấy là bà mình. Cháu không được gọi cụ là "bà", mà phải nói "thưa cụ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#heidi1