[HeiShinShi] Ai yêu cô ấy trước?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 唐煜雪|Đường Dục Tuyết

Translator: Arrebol;

Bản dịch ĐÃ CÓ sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup, không chuyển ver và không đạo văn!













1.

Cô ấy đặc biệt trang điểm vào hôm nay.

Xét theo bộ váy công sở màu tím trà, mái tóc buông xõa và đôi môi đỏ mọng, cô ấy đã đi gặp một người rất quan trọng, hơn nữa phải đóng vai yếu đuối ở trước mặt người này.

Liên quan đến mình. Kudo Shinichi nghĩ, anh đã đoán ra được danh tính của người kia.

"Ngắm đủ chưa?" Miyano Shiho ngồi xuống đối diện trước khi ngước mắt lên nhìn anh.

Kudo Shinichi nở nụ cười, "Hôm nay cậu đẹp lắm."

"Cậu đưa ra kết luận này sau khi quan sát nửa ngày?" Cô nhướng mày, từ trong túi của mình lấy ra xấp tài liệu, "Sao không đoán xem tớ là vì ai nhỉ?"

Anh hết cách chỉ vào chính mình, cười nói: "Hiển nhiên là vì tớ rồi."

Khi anh giơ tay lên sợi dây xích trên cổ tay phát ra tiếng động không nhỏ, Miyano Shiho không khỏi ngây người. Nhưng cô cũng không phủ nhận hay nhìn anh, chỉ xoay đầu nói với người đàn ông đang đứng bên tường: "Xin lỗi, tôi muốn nói chuyện riêng với người ủy thác của tôi, tôi cho rằng điều này hợp lý."

Người đàn ông gật đầu, nói: "Chỉ có 20 phút."

Cô nói, "Cảm ơn." Đưa mắt nhìn anh ta rời đi, sau đó quay đầu lại, cuối cùng giao tiếp bằng mắt với Kudo Shinichi.

"Kudo," Miyano Shiho nhàn nhạt nói, "Cậu có nhớ mình đã ở trong tù bao nhiêu ngày rồi không?"

Anh mỉm cười trả lời, "Không nhớ."

"1869 ngày." Cô nói, "Đã 5 năm rồi, Kudo."


Năm năm trước, Kudo Shinichi bị buộc tội giết người cấp độ một và bị bắt ngồi tù. Cho dù để lại nhiều nghi vấn không đủ bằng chứng, nhưng anh hoàn toàn giữ im lặng và nhận tội trong phiên toà công khai đầu tiên, khiến anh bị kết án 20 năm tù. Thái độ tế nhị của cảnh sát, những lời chỉ trích và tố cáo của thân nhân người quá cố và việc thổi phồng rầm rộ trên các phương tiện truyền thông đã đẩy anh rơi khỏi đỉnh cao của đấng cứu thế chỉ trong một đêm và trở thành con quỷ đội lốt người.

Những người duy nhất còn đứng về phía anh là Miyano Shiho và Hattori Heiji. Hai người họ được giới truyền thông ví von là "nữ phù thủy đanh thép" và "kim lệnh bài", họ là tòng phạm trong việc bào chữa và truy tìm bằng chứng cho kẻ sát nhân, người che chắn cho Kudo Shinichi và càng là nỗi xấu hổ đối với giới tư pháp.

Tại sao phải bênh vực cho kẻ sát nhân đã "khai nhận tội lỗi"? Tại sao không dành thời gian đi giúp đỡ những người cần thiết?

Bất cứ khi nào luật sư Miyano và sĩ quan Hattori đối mặt với những chất vấn như này, câu trả lời của họ luôn là sự im lặng, giống hệt Kudo trong tòa án năm ấy. Dần dần người ta không còn quan tâm đến những kẻ câm, giới truyền thông chỉ thỉnh thoảng đưa tin mạt sát họ, người duy nhất không buông tha cho họ là mẹ của người đã khuất.

Một tháng trước, họ tình cờ gặp nhau bên ngoài tòa án.

"Đã năm năm rồi, cô Miyano." Kisaki Eri nói, "Cô vẫn muốn bào chữa cho người này sao?"

Cô im lặng một lúc rồi trả lời: "Đúng vậy. Ngoài ra họ của tôi bây giờ là Hattori."

"À, Hattori." Kisaki Eri nheo mắt, nhớ lại ánh mắt của cậu bé đó và nói: "Mấy người thực sự khiến tôi phát ốm."

"Vậy sao?" Miyano Shiho nhìn thẳng vào bác ấy, "Thực ra bác cũng biết không phải cậu ta, đúng không? Bác chỉ cần con dê gánh tội mà thôi."

Cô hiếm khi nói chuyện với Kisaki Eri một cách gay gắt như thế, ngay cả khi trước tòa. Nhưng ít nhất bác ấy không nên nói Hattori như vậy, cậu ấy là người hi sinh nhiều nhất trong chuyện này, cũng không đáng là người bị khiển trách.

"Con dê gánh tội?" Kisaki Eri chế nhạo, "Chính Kudo Shinichi đã thừa nhận tội lỗi của mình."

"Còn bác thì sao?" Cô hỏi ngược lại, "Bác có thú nhận tội lỗi của mình không?"

Tôi có tội gì? Tôi mất đi đứa con gái của mình, tôi có tội tình gì? Cô có hiểu được nỗi đau của tôi không? Tại sao không ai bảo vệ con bé, tại sao?

Kisaki Eri mất kiểm soát hét vào cô ở ngoài tòa án, cô không né tránh để mặc cho bác ấy kéo xé cổ áo của mình, cho đến khi những người xung quanh tách họ ra.

Cô thầm nghĩ, quá đủ rồi.

Trò hề lừa dối bản thân, thủ đoạn lừa gạt tất cả mọi người, thực sự quá đủ rồi.


Cô trong vô thức chạm vào khóe miệng, nơi móng tay của Kisaki Eri rạch một vết hằn đã hoàn toàn lành lặn vào mấy ngày trước.

Nhưng hôm nay cô cố tình tô vẽ chỗ đó, hòng để người đó thêm áy náy. Xem ra đã có chút tác dụng.

"Cậu đã thuyết phục được Tomoaki Araide?" Kudo Shinichi hỏi.

"Cuối cùng cũng đoán ra rồi sao?" Cô đáp.

"Cậu vừa vào đã đoán được ngay." Anh hít sâu một hơi, tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.

"Anh ta có một điều kiện." Cô nói, "Trước khi đồng ý làm nhân chứng, anh ta phải nói chuyện riêng với cậu."

"Ha," Kudo Shinichi bật cười, "Anh ta không thể cung cấp những bằng chứng quan trọng nào cả."

"Tớ biết chứ," Cô nói, "Nhưng ít nhất nó có thể giải thích rất nhiều hành vi tưởng chừng như không thể."

"...Tưởng chừng như không thể sao..." Anh nhẹ nhàng lặp lại. Ánh sáng từ bóng đèn dây tóc chói loá khiến cho anh hơi nheo mắt lại.

"Ít nhất có thể nhấn mạnh điều không khả thi đó ở trước mặt của mẹ người quá cố."

"Miyano, cậu thù dai quá đó." Anh nói, "Tính cách của Kisaki Eri vốn như vậy, cậu làm thế chỉ tổ khiến bác ấy thêm kích động thôi."

"Tớ thù dai thì đã sao." Cô mỉm cười, Kudo đã ngừng gọi cô là Haibara kể từ khi anh vào tù, "Bác ấy còn cào vào mặt tớ vào tháng trước cơ."

Kudo Shinichi im lặng. Anh thong dong ngả nghiêng chân ghế qua lại, cả người phát ra âm thanh cót két khó chịu.

"Kudo, cậu có biết tớ đã học được những gì trong việc bào chữa cho tử tù trong những năm vừa qua không?" Cô bỗng cất lời.

"Là gì?" Anh hỏi.

"Sự thật không chỉ có một." Cô nói.

Kudo dừng lại, chiếc ghế rơi xuống đất phát ra tiếng rầm. Anh lần nữa đối mặt với Miyano Shiho, quan sát khuôn mặt vô cảm của cô qua lan can nhà tù và kính chống đạn. Cô đã 24 tuổi, đang trong độ tuổi trẻ trung. Cô nuôi mái tóc dài để phù hợp với hình tượng tòa án. Cách trang điểm đặc biệt chau chuốt cũng khiến cô trông dịu dàng hơn bình thường, nếu ánh mắt cô không lộ rõ tham vọng.

Người xinh đẹp và mạnh mẽ như vậy. Mori Ran ghen tị và khó chịu với cô ấy là chuyện bình thường.

"Sự thật chỉ có một." Anh nói.

"Đằng sau sự thật có vô số sự thật khác." Cô nói, "Sự thật về người đã khuất, sự thật của tội phạm, lợi ích, tình cảm, quyền lực và ham muốn."

Cô nghiêng người về trước, thì thầm với anh: "Kudo, một người không thể che đậy tất cả sự thật."

Kudo Shinichi nhìn xuống tay cô. Đôi bàn tay đan vào nhau trông giống như hình ảnh phản chiếu của anh. Anh đột nhiên cảm thấy Miyano Shiho giống anh, cũng đeo chiếc còng tay, bên trong đều là tự trách và tội lỗi tạo thành. Chỉ có điều hiện tại cô muốn thoát khỏi nó, còn anh thì không.

"Năm năm." Anh nói. Nhưng tớ đã che đậy nó trong năm năm.

Cô mỉm cười, họ sớm đã hiểu tính ương ngạnh của nhau rồi. Cô lặng lẽ hít một hơi thật sâu, đưa ra đòn quyết định.

"Năm năm. Vậy cậu còn nhớ rõ dáng vẻ của Mori Ran không?"

Mí mắt Kudo Shinichi co giật, cô trở về với khuôn mặt vô cảm.

"Biết rồi, tớ đồng ý gặp Tomoaki Araide." Anh nói.





2.

Miyano Shiho bước ra khỏi cổng nhà giam, mặt trời đang dần lặn về phía tây. Cô có vẻ thích thú quan sát lúc lâu, cho đến khi Hattori Heiji ấn còi và mở cửa sổ xe gọi cô.

"Miyano! Ở đây."

Cô lúc này mới ngưng trò làm chói mắt mình bằng hoàng hôn buông xuống, xoay người đi đến mở cửa xe. Hatori quan sát cô cho đến khi cô thắt dây an toàn, cũng không có ý định báo cáo thành quả chiến đấu, đành hỏi:

"Như nào? Cậu ấy đồng ý chưa?"

"Đồng ý rồi." Cô nói.

"Wow không phải chứ," Hattori Heiji nhướng mày, "Tớ tưởng cậu ta sẽ từ chối bằng cách nói 'Tên đó không có bằng chứng quan trọng'."

"Cậu ấy quả thực đã nói như vậy." Miyano Shiho nhếch môi, "Nhưng tớ đã hơi đâm chọt vào nỗi đau của cậu ấy."

"Cậu đã nói gì?" Hattori khởi động xe, lùi nó ra khỏi chỗ đậu xe bằng một tay.

"Tớ hỏi cậu ta, liệu cậu ta còn nhớ khuôn mặt của Mori Ran hay không."

Hattori Heiji sợ đến mức suýt đạp phanh.

Vài phút sau, cho đến khi họ hòa mình vào dòng xe cộ trên đường cao tốc, Hattori Heiji nghĩ lại vẫn còn rùng mình mở lời.

"Cái này gọi là 'hơi' hả? Miyano." Anh nói, "Cậu muốn đoạt mạng cậu ta đó."

"Đúng vậy, hẳn rất khó quên." Cô lạnh nhạt trả lời, "Mới sáng sớm mở mắt ra, bên cạnh là cô bạn gái đã không còn hơi thở cùng hơi ấm."

"Nhưng," Cô quay đầu nói với Hattori, "Sao Kudo lại không nhớ cho được?"

Hattori Heiji nào dám tiếp lời, nhanh chóng ấn mở đài phát thanh trên xe chọn một kênh ngẫu nhiên. Tiếng hát của Nakajima Miyuki vang lên từ loa, đó là bản "Thư tình" kinh điển. Miyano Shiho sau cùng không nói gì nữa, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nakajima Miyuki vừa hay đang hát đến đoạn hai, Miyano Shiho nở nụ cười nhạt. Cô cảm thấy bài hát này phát ra rất đúng lúc, lời bài hát dường như càng thêm khẳng định trò hề được kéo dài trong năm năm nay.

"Cho dù đó là lời nói dối hay vở kịch, ngụy trang hay mưu mô tính toán, tình yêu hay thuốc độc, tất cả đều không có gì khác biệt."

"Đều không có gì khác biệt." Cô nhẹ nhàng lặp lại.

Hattori Heiji ngâm nga lời bài hát trong đoạn điệp khúc, không hề nghe thấy câu nói tự giễu của cô. Cô quay lại thấy anh lắc lư trong lúc hát thì khẽ mỉm cười.

"Tối nay ăn gì?" Cô hỏi.

"Nhưng tôi câu nào cũng hỏi—— Hả?" Anh hát được một nửa mới nhận ra cô đang nói chuyện với anh, "Chà, ăn ramen không? Chúng ta đi quán rượu gần nhà nhé? Takoyaki của quán đó ngon quá đi mất."

"Được đó." Cô nói.


Sau khi Kudo Shinichi bị bắt giam, Miyano Shiho và Hattori Heiji đã đăng ký kết hôn. Sau khi trở về cơ thể ban đầu cô vẫn luôn sống trong nhà bác tiến sĩ, việc khôi phục lại thân phận của Miyano Shiho chỉ một hai ngày là xong, nhưng cái chết của Mori Ran đã thay đổi tất cả. Cô cần tư cách hợp pháp lâu dài để ở lại Nhật Bản, cô ban đầu định kết hôn qua loa với một người đàn ông là được, nhưng Hattori Heiji đã đích thân tìm đến cô.

"Cậu cần thân phận, tớ cần sự thật." Hattori Heiji nói, "Đây là một cuộc giao dịch thỏa đáng."

Hơn cả một món hời. Cô thầm nghĩ, gả cho con trai của tổng thanh tra sở cảnh sát Osaka, đoán chừng nhân viên sẽ trực tiếp đóng dấu vào hộ chiếu của cô mà không cần mở nó.

"Cô Toyama thì sao?" Cô hỏi.

"Tớ có cách để thuyết phục cô ấy." Khi đó Hattori Heiji nói như vậy.





Sau đó, khi anh quấn gạc trên đầu đi nộp đơn kết hôn với Miyano Shiho, ánh mắt nhân viên nhìn cô thật khó tả.

"Bí quá hoá liều." Cô nhìn cái tên của mình được đổi sang Hattori Shiho, trong lòng dâng trào cảm xúc hoang đường.

"Ba tớ cũng bảo như vậy." Hattori Heiji nói, "Nhưng bây giờ cậu có thể đứng ra bào chữa cho Kudo rồi."

"Trước hết tớ phải thi vào trường Luật, vượt qua kỳ kiểm tra tư pháp và còn phải thực tập thêm một năm nữa." Cô nói.

"Cậu là thiên tài, Miyano." Hattori Heiji nói, "Ngoài cậu ra, tớ không biết nên trông cậy vào ai có thể đánh bại được Kisaki Eri."

"Lúc cậu đưa khăn giấy cho bác ấy để xin lỗi, tớ không thấy ý chí muốn đánh bại của cậu ở đâu cả." Cô cố tình nói.

"Bác ấy lúc đó đâu có nói rằng sẽ để Kudo chịu tù chung thân." Hattori Heiji bất lực thở dài, "Dù vậy... Đó không phải là lỗi của Kudo."

Miyano Shiho không nói gì.

Hattori Heiji vội nói: "Tất nhiên, đó cũng không phải là lỗi của cậu."

"Chắc vậy." Cô trả lời thế.


Mori Ran, người lo lắng vì sự xuất hiện của cô, người bị giết bởi Gin, người được xem như "một món quà" dành tặng cho Kudo.

Đó không phải lỗi của cô ấy sao? Đó không phải lỗi của bọn họ sao?

Cô không tài nào quên được những bức ảnh hiện trường về di thể của Mori Ran. Cô trần truồng nằm trên giường, nhắm mắt tựa như đang ngủ. Ga trải giường màu vàng nhạt ấm áp, khiến cô trông giống như búp bê được bọc trong giấy gói, nhưng vì chưa sẵn sàng đối mặt với cuộc đời nên cô chưa thể mặc bộ quần áo phù hợp.

Nhưng cơ thể cô ấy xuất hiện màu trắng xanh bất thường, có một lỗ kim đâm gai mắt trên cổ. Trên ngực cô đặt một tấm thẻ ghi [A gift for Kudo]. Nét chữ ngông cuồng quá dễ nhận ra, khiến Miyano Shiho không thể thốt nên lời.

Không có hiện trường vụ án nào đơn giản hơn lần này. Thi thể, nguyên nhân cái chết, thông điệp của kẻ sát nhân. Nhưng Kudo Shinichi lại không nói được một lời nào. Anh tự hào suy luận logic của bản thân, nhưng đối mặt với cảnh bạo lực đẫm máu chân thực và thô sơ, anh lại chả đưa ra bất kỳ hồi đáp nào.

Trước khi con người học cách suy nghĩ, họ đã sớm biết được cách giết hại và căm thù. Anh ghét Gin và tội ác, cho nên anh đã nghiền nát chúng. Gin muốn trả thù anh và chính nghĩa, vì vậy ra tay giết cô ấy.

Kể từ đó Kudo Shinichi không ngừng suy nghĩ, nếu anh không nuốt viên thuốc ngủ kia, có phải Mori Ran sẽ không bước ra khỏi cánh cửa đó và không gặp phải chuyện này? Anh liên tục nhớ lại những chi tiết vào buổi sáng hôm đó, mức độ giãn nở đồng tử của cô, hình dạng vết bầm tím ở cổ, độ cong của ngón tay, vết máu còn động trên ngón tay và cả vết thương mới ở mắt cá chân.

——Chắn hẳn do cô ấy vội ra ngoài nên bị chậu cây trước cửa nhà rạch phải. Cô đã phàn nàn đôi lần về độ sắc bén của lá, anh còn chưa kịp đem vứt thì cô ấy đã chết rồi. Hậu quả của những dòng kí ức vô dụng đó mang lại là anh không cách nào trả lời câu hỏi của Miyano Shiho.

"Cậu còn nhớ dáng vẻ của Mori Ran không?"

——Không thể. Những dòng kí ức và cảm xúc cô ấy lưu lại trong tâm trí anh đã bị xóa sạch hoàn toàn bởi buổi sáng lạnh giá hôm đó. Anh nhận ra anh không thể nhớ được bất cứ điều gì ngoại trừ những chi tiết đó. Ngay cả giọng nói của cô cũng dần trở nên mờ nhạt, bởi vì buổi sáng hôm đó cô đã chẳng nói gì.

Nếu cô ấy vẫn có thể nói được, thì cô ấy sẽ nói gì? Cô sẽ nói "Shinichi em muốn chia tay với anh" hay "Em muốn ở bên một người khác"? Liệu những lý do cô ấy giải thích có giống với kết quả suy đoán của anh trong nhiều năm nay không?


Ngoại trừ bản thân Mori Ran, có lẽ chỉ có một người mới có thể trả lời. Kudo Shinichi nghĩ.

Tomoaki Araide ngồi xuống một cách bình thản, trên mặt không có nét điềm đạm mà anh hay trưng ra ở nơi công cộng.

"Kudo-kun, lâu rồi không gặp."





3.

"Bác sĩ Tomoaki, đã lâu không gặp." Miyano Shiho nói.

Trước mặt cô là americano và bánh sừng bò cùng với bơ đã gọi từ trước.

Tomoaki Araide mệt mỏi xoa đầu lông mày, ngồi xuống trước mặt cô ấy. Anh vô cùng nể người phụ nữ "trong tin đồn" này, bất kể cô nắm chắc thời gian đến quán cà phê trong bệnh viện chặn đường anh, hay cô còn nhớ chính xác sở thích của anh, anh đều rất khâm phục.

"Chỉ vì Kudo Shinichi mà cô dám đi đến bước này sao? " Anh hỏi.

Cô mỉm cười, "Tôi tin rằng bác sĩ cũng sẽ vì Mori Ran làm như thế."

Tomoaki Araide nói: "Cô ấy đã chết rồi, là một bác sĩ bình thường tôi không thể làm gì được."

Miyano Shiho nói: "Kudo Shinichi vẫn còn sống. Với tư cách là một luật sư bình thường, tôi chỉ đang làm những gì tôi nên làm."

Tomoaki Araide bật cười, "Cô không tầm thường chút nào."

"Vậy sao?" Miyano Shiho hỏi, "Là Mori Ran nói với anh?"

Tomoaki Araide không muốn trả lời, vì vậy cầm ly cà phê nhấp một ngụm.

"Bác sĩ Tomoaki, anh rất yêu cô ấy đúng không?" Miyano Shiho hỏi.

Anh nhắm mắt làm lơ cắt miếng sừng bò, dùng dao phết lớp bơ lên đó. Sau khi trải qua một đêm phẫu thuật, anh đã rất mệt mỏi. Lúc này anh cần phải bổ sung năng lượng để đối phó cái bẫy do nữ phù thủy đanh thép sắp đặt.

"Anh cho rằng mình yêu cô ấy hơn Kudo Shinichi, phải không?" Cô tiếp tục hỏi.

"Tôi nghĩ cô đã hỏi sai vấn đề," Anh dừng lại đưa mắt nhìn cô, "Tôi đã yêu cô ấy trước. Kudo Shinichi có yêu cô ấy không? Từ khi nào? Có phải sau khi cô ấy chết không?"

Đối mặt với cơn tức giận kìm nén của anh, Miyano Shiho không hề lung lay, cô tiếp tục nói, "Anh yêu cô ấy trước. Cho nên khi anh nghe cô ấy nói không chắc chắn về mối quan hệ giữa mình và Kudo Shinichi, anh lập tức từ Mỹ quay về để tỏ tình với cô ấy, đúng không?"

"Anh mua vé máy bay vào ngày 17 tháng 3, hẹn gặp cô ấy ở cổng trường trung học Teitan vào ngày 18 tháng 3."

Tomoaki Araide ăn bánh mì, giữ nguyên thái độ phớt lờ cô. Anh đã nghe những bằng chứng này vô số lần, nhưng chỉ cần anh không nói "có", thì nó không thể trở thành những chứng cứ hợp lệ.

"Máy bay hạ cánh ở sân bay Narita vào đúng 20:15, nhưng Mori Ran bảo rằng cô ấy sẽ đến muộn một chút."

"Trong thời gian đó, Kudo Shinichi rất dễ mất ngủ do một số yếu tố ảnh hưởng sức khỏe. Vì vậy cô ấy nhân cơ hội khuyên cậu ấy uống một viên thuốc ngủ, đợi cho đến khi cậu ấy ngủ say mới rời đi."

"Lúc 23:20 anh nhận được tin nhắn cuối cùng của cô ấy: Em đã ra ngoài rồi, sau đó không bao giờ gặp lại cô ấy."

Tomoaki Araide một hơi uống cạn ly cà phê, sau đó bóp nát. Anh ngắt lời cô: "Cô Hattori, tôi không hiểu cô luôn thuật lại những điều này với tôi là vì mục đích gì. Tôi và cô Mori không hề qua lại với nhau——"

"Mục đích của tôi là muốn: Nói với anh rằng đó không phải lỗi của anh." Cô nói, "Tất nhiên, cũng không phải là lỗi của Kudo Shinichi."

"Có lẽ hai người đều không muốn những thông tin này để lộ ra ngoài, bởi vì giới truyền thông chắc chắn sẽ làm tổn hại đến danh dự của cô ấy." Cô nói, "Tuy nhiên, chúng tôi đã tìm ra thủ phạm thực sự. Có thể đã quá trễ, có lẽ nó vô nghĩa, nhưng sự thật không nên như vậy."

"Sự thật không nên là cô ấy bị bạn trai sát hại không lý do." Miyano Shiho nói.

"Có sự khác biệt gì không?" Tomoaki Araide hỏi.

"Cô ấy đã bị chậu cây rạch phải khi cô ấy đi ra ngoài." Cô nói, "Nhưng cô ấy không hề quay lại để lấy băng keo cá nhân. Cô ấy vội vàng vì cô ấy giữ trong lòng sự kỳ vọng. Đây chính là sự khác biệt."

Tomoaki Araide nhắm mắt, cố kìm nước mắt hít thở sâu.

"Hãy để tôi gặp riêng Kudo Shinichi." Anh nói, "Sau đó tôi sẽ hầu tòa, tôi hứa."


Sau khi cô kể lại hết cuộc trò chuyện với Tomoaki Araide vào buổi sáng, chiếc xe vừa hay dừng lại ở trước cửa quán rượu.

Hattori Heiji nói, "Không chỉ có anh ta, tớ cũng rất ngưỡng mộ cậu. Hôm nay tớ mời, cậu muốn gọi gì cũng được."

Miyano Shiho nói, "Được đó, tớ muốn uống hai ly highball."

Họ ngồi trong một góc nhỏ của quán rượu, chủ quán và Hattori Heiji quen thân với nhau, nói "tình cảm vợ chồng tốt ghê" rồi phục vụ cho họ một số món ăn kèm miễn phí. Miyano Shiho gọi một phần bò chín tái, set sushi và một ly rượu, cô không nói một lời trước khi ăn miếng sushi đầu tiên, hôm nay cô đã tiêu hao quá nhiều năng lượng. Hattori Heiji đã gọi món ramen đậu hủ và takoyaki yêu thích của mình, kêu thêm một chai bia. Họ chăm chú vào phần ăn của mình không ai nói một lời, chỉ thi thoảng cụng ly vô cùng hòa hợp.

Cho đến ly rượu thứ hai họ mới bắt đầu trò chuyện. Đây là sự ăn ý họ dần dà đạt được trong những năm vừa qua. Nếu hai người họ vừa hay đều muốn uống ly rượu thứ hai, thì họ có thể trò chuyện trong phạm vi thoải mái của riêng mình. Mặc dù phần lớn thời gian đều xoay quanh vụ án của Kudo, nhưng Hattori Heiji thi thoảng vẫn nhắc đến Kazuha. Vì nhu cầu công việc, nên Miyano Shiho tiếp xúc với Toyama Kazuha nhiều hơn so với Hattori, vào những lúc này cô sẽ nói cho anh biết tình hình gần đây của Kazuha.


Nhưng hôm nay hai người họ dĩ nhiên không nói về Kazuha.

"Danh tính của hai thi thể đã được xác nhận." Anh nói, "Như cậu đoán."

"Vậy sao." Miyano Shiho nói, "Có thể lấy được kết quả DNA không?"

"Đã lấy được bản copy," Hattori Heiji trả lời, "Thực sự rất khó để đối phó với mấy ông già đó, may Kudo đã không nghe theo tớ làm cảnh sát."

"Chẳng qua cậu ấy không kịp làm mà thôi." Cô mỉm cười.

Hai tháng trước, sở cảnh sát Tokyo đã tìm thấy hai thi thể của một người đàn ông và một người phụ nữ trên nóc tòa tháp đôi ở Seymoure. Danh tính của người đàn ông nhanh chóng được xác nhận, đó chính xác là Kurosawa Jin đã phát lệnh truy nã từ rất lâu. Còn xác của người phụ nữ phải mất nhiều thời gian mới xác định được là con gái của ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, Chris Vineyard. Đương nhiên, trong nội bộ cảnh sát không cần tốn nhiều hơi sức che đậy thân phận của họ, chỉ cần thay thế bằng Gin và Vermouth là đủ.

Không ngờ rằng người cuối cùng báo thù cho Mori Ran không phải người thân hay bạn bè thân thiết, cũng không phải hai người đàn ông cô yêu, mà là thành viên của tổ chức áo đen tưởng chừng không liên quan này. Không một ai thích tình tiết đấu chọi giữa đen và đen cũ rích và vớ vẩn, chuyện nội bộ càng không thể để cho công chúng biết được, vì vậy Hattori Heiji đã mất rất nhiều công sức mới có thể thành công lấy được chứng cứ, đem đi so sánh với mô da còn sót lại trên móng tay của Mori Ran cách đây vài năm.

Vì vậy Kudo Shinichi cuối cùng không còn là nghi phạm đầu tiên giết cô ấy nữa.

Điều trước mắt họ cần làm là thuyết phục phía cảnh sát, công tố viên và Tomoaki Ariade. Sau khi nghe xong cô không phản ứng nhiều, mà bình tĩnh chỉ ra rằng, đây mới chỉ là khởi đầu.

Ít nhất nó có thể bắt đầu rồi. Hattori Heiji trả lời cô, 5 năm, tớ chịu hết nổi rồi.

Ai chẳng thế? Cô nghĩ thầm.


Hattori Heiji rõ ràng rất vui. Bọn họ giải quyết xong bằng chứng và Tomoaki Araide, chỉ còn lại phía cảnh sát Nhật Bản và công tố viên, đây là chuyện đáng để ăn mừng. Sau khi uống hết một chai bia, anh lại uống tiếp một ly highball giống cô, và cuối cùng kết thúc bằng hai ly sake có nồng độ cao, pha trộn thành một thể trong dạ dày.

Kết cục anh gần như bị Miyano Shiho lôi về nhà.

"Tình cảm hai đứa mặn nồng ghê." Chủ quán rượu nói lần nữa khi dòm họ rời đi. Miyano Shiho nở nụ cười hời hợt gật đầu với ông, trong lòng chỉ muốn nhân cơ hội đấm Hattori Heiji.

Dù sao thì Hattori Heiji cũng không quá say, ngoại trừ nhức đầu toàn thân lắc lư thì vẫn có thể gắng gượng đi được. Hai người họ lững thững về đến nhà, Miyano Shiho lau mặt cho anh, sau đó ném anh lên giường nói câu chúc ngủ ngon.

Cô nhấn tắt đèn phòng anh, Hattori Heiji cảm thấy mọi thứ trước mắt biến thành màu xanh huyền ảo. Bóng của cô mờ nhạt dấy lên sự thôi thúc trong anh.

"Shiho." Anh đột ngột gọi cô. Anh gần như chưa bao giờ gọi cô bằng tên, nhưng bây giờ anh không muốn gọi cô là "Miyano" nữa.

Cô không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đứng ở cửa phòng, để lại bóng lưng màu đen trầm lặng trong tầm mắt anh.

"Tớ muốn... Tớ muốn hỏi..." Anh không tìm được cách diễn đạt phù hợp, nhưng anh không muốn để cô đi như vậy.

"Cậu muốn hỏi gì?" Cô kiên nhẫn hỏi.

"... Chúng ta có thể..."

"Heiji," Cô cũng hiếm khi gọi tên anh, nhưng lúc này cô cảm thấy mình nên đánh thức anh, "Nếu có những lời phải mượn rượu để nói."

Vậy tốt nhất đừng nên hỏi.

Hôm nay tớ chỉ vừa khéo nhắm trúng hình tượng nữ tính mọi người muốn mà thôi.

Nhưng đừng nhìn nhầm, tớ là Miyano Shiho. Không phải Mori Ran, cũng không phải Toyama Kazuha.

Cô ấy đã nói như vậy.

Hattori Heiji nhìn lên trần nhà, chìm vào giấc ngủ trong sự mệt mỏi và rối bời.





4.

Miyano Shiho đã có một giấc mơ.

Cô mơ thấy Mori Ran đang đứng sau lưng Kudo Shinichi, vươn hai cánh tay từ dưới xương sườn ôm lấy anh. Cô ấy quan sát cô qua bờ vai của Kudo Shinichi, trên khuôn mặt nở nụ cười cứng nhắc.

"Shinichi, đừng lại gần cô ta." Cô ấy nói.

Kudo Shinichi lặng lẽ đứng nhìn cô trong im lặng. Anh không ôm lại Mori Ran, cũng không đẩy cô ấy ra, chỉ đứng lặng hồi lâu.

"Shinichi, sao anh không trả lời?" Cô ấy lại hỏi, vệt máu lăn dài nơi khóe mắt.

"À, em quên mất. Hai người là đồng loại." Cô ấy nói, máu tuôn ra từ cổ, sau đó liền ngã thẳng xuống đất.

Kudo Shinichi không chút quan tâm đi về hướng cô, sau đó dừng lại ở bên cạnh cô, nhìn Mori Ran đang nằm trong vũng máu.

Mori Ran cười khúc khích, ngước nhìn bầu trời bảo.

"Con người phải làm cách nào để sống trong bầy cá mập?" Cô nức nở, "Em chỉ là, em chỉ là con người, em phải sống sao đây? Shinichi, em phải sống như thế nào?"

Kudo Shinichi cúi đầu nhìn bản thân, nửa thân trên của anh nhuốm đầy vết máu của Mori Ran.

Sau đó anh đưa bàn tay đỏ tươi che khuất mặt cô——


Đó là giấc mơ cô chưa từng có.

Miyano Shiho ngồi dậy, che mắt điều chỉnh lại hơi thở, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, cô buông tay xuống nhìn kỹ càng.

Không có máu. Dĩ nhiên là không. Cô nghĩ có lẽ lâu lắm rồi cô mới chịu áp lực nặng nề như vậy, nên mới có một giấc mơ chân thực đến thế.

Cô nhìn đồng hồ, 5 giờ sáng, còn 4 tiếng là đến giờ mở phiên tòa. Cô quyết định đứng dậy đi nấu chút đồ ăn, tiện thể xem qua một loạt chứng cứ. Nhưng khi cô bước ra khỏi phòng liền thấy Hattori Heiji vừa mua đồ ăn sáng về nhà.

"Americano và bánh trứng, đúng không?" Trong lúc nói anh lấy từng món từ trong túi giấy ra, "Tớ có mua salad khoai tây nghiền, chia cho cậu hai muỗng đổi lại một cái bánh trứng, thế nào?"

Đã gần một tháng trôi qua kể từ đêm đó, Hattori Heiji cuối cùng cũng có thể nói chuyện với cô ấy một cách tự nhiên như trước. Cô đột nhiên hiểu ra lý do tại sao Toyama Kazuha vẫn chưa buông bỏ anh, người đàn ông vụng về và đáng yêu trong phương diện tình cảm quả thực là món đồ quý giá không thể nào từ bỏ.

Cô gật đầu nói được, tự nhiên nhận lấy ly cà phê anh đưa. Sự khó chịu do cơn ác mộng đó gây ra đã được Hattori Heiji đập tan.

Cô thầm nghĩ, Kudo Shinichi, ông trời không đối xử tệ bạc với cậu chút nào.

Sau khi bị công lý tống vào ngục tù, anh có người bạn thân nhất trên đời là Hattori Heiji, không ngần ngại đứng về phía đối lập của bố và người yêu mình, dùng hết sức bảo vệ những bằng chứng liên quan đến Kudo Shinichi. Bác tiến sĩ đã bí mật lần theo tin tức của tổ chức áo đen, đồng thời theo dõi cuộc "giao dịch " của các sĩ quan dựa trên thông tin tình báo của Hattori. Nhờ những điều này, Miyano Shiho mới có thể đe dọa họ nhượng bộ đồng ý công bố một số bằng chứng. Vợ chồng Kudo hiển nhiên tin tưởng con trai họ vô tội, nhưng nỗi phiền muộn của anh chỉ có thể dựa vào bản thân để chữa lành. Thân làm cha mẹ họ cũng để anh trải qua khoảng thời gian an toàn và thanh tịnh trong nhà giam. Và cô đã vì anh khoác lên mình bộ giáp "nữ phù thủy đanh thép" . Không một ai tin tưởng cô, cô liền trở thành người bào chữa cho tử tù hết lần này đến lần khác. Cô nhanh chóng trưởng thành giữa những lời mắng mỏ và chất vấn, cuối cùng đã có thể đứng ở vị trí tương tự Kisaki Eri và đối đầu với bác ấy.


Hôm đó Kudo Shinichi đã nói cô "dĩ nhiên là vì cậu ta", nhưng đó không hẳn là tất cả.

Sẽ luôn có một thứ duy nhất khiến cho Kudo Shinichi, hoặc là thứ khiến cho con người trỗi dậy từ bóng tối xấu xa. Đó là chân tướng của các sự việc. Sức mạnh của sự thật mạnh mẽ đến mức nó vừa có thể phá hủy và xây dựng lại đức tin, vừa có thể đánh đổ và gầy dựng lại uy quyền.

Anh không còn tin tưởng vào sức mạnh của sự thật, nên đã chọn cách im lặng. Anh dùng sự im lặng để bảo vệ người chết, nhưng cũng dùng nó để từ chối thay đổi.

Cô hỏi Kudo Shinichi, Tomoaki Araide đã nói gì với anh, đến nỗi anh bỗng thay đổi thái độ.

Anh suy nghĩ lúc lâu, nhịn không được bật cười. Sau đó mới kể với cô, câu đầu tiên Tomoaki Araide đã nói với anh là gì.

"Anh ta nói, 'Kudo Shinichi, tôi là người yêu cô ấy trước'. Thật nực cười."

Kudo Shinichi nói, "Khiến tớ nghĩ rằng mọi thứ quá vô lý. Mọi thứ đều không mấy khác biệt và vô nghĩa."

Ai yêu cô ấy trước, điều này quan trọng sao? Anh hỏi Tomoaki Araide.

Không quan trọng sao? Anh ta hỏi ngược lại anh.

Vào giây phút đó, anh chợt hiểu rằng lý do tại sao anh nghĩ Tomoaki Araide thật lố bịch, chính vì anh cũng thế. Ai đã yêu cô ấy trước? Ai đã hại chết cô ấy? Những chi tiết này tưởng chừng không liên quan đến sự thật nhất, đã trở thành bóng ma trong lòng khiến họ trốn tránh sự thật.

Sự thật là quần chúng thích tự cho mình là thần thánh. Họ miêu tả Kudo Shinichi là đấng cứu thế, Mori Ran cũng phải như vậy. Cô ấy phải hoàn hảo, không tì vết, trung thành và không một lời oán trách.

Nhưng sự thật Mori Ran đã từng nghĩ đến lựa chọn khác. Cô ấy muốn lựa chọn bản thân, muốn hành động theo ý mình. Cô ấy muốn chọn Tomoaki Araide, muốn có thứ tình yêu mới.

Và sự thật mặc dù anh và Tomoraki Araide thích Mori Ran, nhưng vẫn áp đặt khuôn khổ lên người cô ấy. Đòi hỏi cô ấy hoàn hảo về mọi mặt, và dùng "bảo vệ" cái tên gọi mỹ mều này áp đặt cho cô ấy.

Anh nghĩ, Miyano Shiho đã đúng. Sự thật không chỉ có một, có nhiều chân tướng khác nhau đằng sau sự thật. Từ đầu đến cuối, giống như cô là người duy nhất kiên quyết đứng ở nơi ánh sáng, không né tránh những tổn thương và áp lực.

Có một câu nói anh đã nợ cô ấy từ rất lâu, anh nghĩ hôm nay là thời điểm thích hợp.

"Haibara." Anh nhẹ nhàng gọi cô.

Miyano Shiho đang đọc thầm những lời phát biểu trước tòa, nghe anh gọi thứ xưng hô chôn vùi từ lâu cắt ngang mạch suy nghĩ, cô tức giận trừng mắt nhìn anh.

"Làm gì đấy."

"Không có gì, chỉ muốn nói lời cảm ơn cậu." Kudo Shinichi gãi mặt, còng tay lại lần nữa phát ra tiếng lạch cạch. "Trước đó luôn không nói lời này một cách đàng hoàng."

Miyano Shiho lườm anh.

"Thần kinh." Cô quay lưng để ngăn cách sự quấy rầy của anh, tiếp tục xem qua hồ sơ. Nhưng ánh mắt của Kudo Shinichi khiến cho cô bồn chồn không yên, cô không thể nào xem tiếp được nữa. Cô chịu đựng trong vài giây, cuối cùng đứng dậy ra ngoài hít thở không khí trong lành.

"Nếu cậu muốn nói cảm ơn," Cô đứng ở cửa nhìn anh, "Đợi khi thắng rồi hẳn nói."

"Ít nhất cũng phải là cái kiểu giơ cao qua đầu quay vòng nói đủ mười nghìn lần câu cảm ơn."





5.

"Đây là một ngày nhất định được ghi vào lịch sử tư pháp Nhật Bản." Hattori Heiji đọc với giọng bình thản, "Kỷ lục bất bại của Kisaki Eri cuối cùng đã bị phá vỡ, vụ án oan sai lớn nhất ở thời kỳ Heisei đã được gột rửa, tổ chức ngầm đen tối nhất Nhật Bản đã được phanh phui, tất cả đều diễn ra trong cùng một ngày và chung một vụ án."

"Đừng đọc nữa." Miyano Shiho sốt ruột đưa tay định giật tờ báo trong tay anh, mà Hattori Heiji nhanh tay lẹ mắt giơ cao tránh để cô làm rách nó.

"Sao đấy? Miyano, đoạn tiếp theo là khen cậu đó!"

"Tớ không muốn nghe, cảm ơn." Cô quay đầu nói với người đàn ông đang giả chết bên cạnh, "Kudo, cậu giật tờ báo lại, giảm cậu mười lần cảm ơn."

Kudo Shinichi bật dậy ngay lập tức, vươn tay giằng co với Hattori Heiji.

"Số 0501." Giọng nữ máy móc vô cảm vang lên trên đỉnh đầu họ, "Mời số 0501 đến quầy số 07 làm thủ tục."

Miyano Shiho liếc nhìn mảnh giấy trên tay, lập tức đứng dậy lôi Hattori Heiji đi tới. Kudo Shinichi nhân cơ hội giành lấy tờ báo trên tay anh, làm mặt quỷ trước ánh mắt giận dữ của Hattori.

Họ đến đây để ly hôn. Tuy rằng Kudo Shinichi đã được tòa tuyên bố trắng án và phóng thích, nhưng phải mất hơn một tháng hai con người bận rộn kia mới có thời gian hoàn tất thủ tục này.


"Cho dù đã muốn nói từ lâu," Kudo Shinichi đứng đằng sau họ nhìn chằm chằm vào cái tên trên đơn ly hôn bảo, "Cái tên Hattori Shiho khó nghe thật đấy."

"Cậu câm cái mồm vào." Hai người nói mà không ngoảnh đầu lại.

Hai người đồng thanh cùng một lúc hiển nhiên làm cho cô gái ở quầy làm thủ tục bị sốc, ánh mắt ngập ngừng của cô đảo qua đảo lại giữa Miyano Shiho và Hattori Heiji, không nhịn được mở lời: "Hai anh chị có muốn suy nghĩ thêm..."

"Không cần đâu."

"Mau đóng dấu đi." Giữa bọn họ lúc này cũng không còn sự ăn ý, cô gái vội vàng hoàn thành thủ tục, tiễn ba người khó nhằn này đi.

"Vậy tớ đi làm đây," Hattori Heiji nói, chỉ vào xe cảnh sát của mình, "Bái bai."

"Nhớ nói cho Kazuha biết." Miyano Shiho nói, "Tớ không muốn thay cậu làm việc này."

Hattori Heiji loạng choạng khi bước xuống cầu thang, đỏ mặt ném lại một câu "Biết rồi", rồi lái xe cảnh sát rời đi.

Chỉ còn Kudo Shinichi và Miyano Shiho đứng trước cửa toà nhà, cửa kính phía sau đóng mở, điều hòa trong nhà thổi cơn gió lạnh lúc có lúc không sau lưng họ.

Miyano Shiho đã có văn phòng luật sư cho riêng mình, đi làm hay không tự cô quyết định. Còn Kudo Shinichi trở thành kẻ lang thang thất nghiệp, rảnh rỗi sẽ đến văn phòng của cô xem qua các vụ án. Tiện đem chúng chia thành hai loại—— Vụ án đã xác định được tội phạm và vụ án có điểm khả nghi.


Anh nhẹ nhàng lướt qua một lúc liền hoàn thành xong công việc trong một tuần của trợ lý Miyano Shiho, cậu em trợ lý này phục anh sát đất, ngày nào cũng quấn lấy anh hỏi han vấn đề.

Miyano Shiho chịu đủ sự phiền phức từ hai người họ, đến nỗi cô phải lắp đặt mật khẩu cho cửa văn phòng mình, ngăn cách tiếng ồn của họ ở bên ngoài.

Nhưng những mật khẩu đó chẳng có ích gì với Kudo Shinichi, anh chưa đến nửa ngày đã có thể đoán ra, sau đó ở trên bàn làm việc của cô để đủ các loại hình thức "cảm ơn". Tuần trước thì là bánh trứng mặn đến nhăn mặt nhíu mày, hôm kia thì là bó hoa to oạch đang nhỏ giọt trên bàn của cô. Trong một lúc, cô thậm chí nghĩ rằng Kudo Shinichi ở trong tù vẫn sẽ tốt hơn.

Mà cái tên đầu sỏ hiện đang đứng bên cạnh cô, lật xem tờ báo anh đã giật được từ Hattori Heiji.

"Kudo Shinichi." Cô lạnh lùng nói.

"Sao đấy? Haibara." Anh tiếp tục đọc phần Hattori vẫn chưa đọc xong.

"Tớ phải về rồi." Cô nói.

"Vậy hả? Hi vọng cậu thích 'lời cảm ơn' của ngày hôm nay." Anh nói.

Cô cố gắng hết sức phớt lờ những ánh nhìn quái gở của những người ra vào đang đổ dồn về phía họ, nói với anh, "Cậu có thể đừng bóp méo ý nghĩa của việc 'cảm ơn' có được không?"

"Cậu không thích sao?" Anh từ trong báo lộ mặt ra nhìn cô, "Vậy tớ đãi cậu một bữa, được không?"

"Không cần đâu, cảm ơn." Cô chân thành nói, "Nếu cậu quá rảnh rỗi, có thể tìm trường Đại học bắt đầu sự nghiệp học hành. Đại học Tokyo thì sao? Gái xinh nhiều lắm, tớ nhiệt liệt đề cử."

"Vậy tớ chẳng phải nên gọi cậu là đàn chị sao?" Anh nói, "Đàn chị, chị nghe đoạn này."

Miyano Shiho vươn tay định giật lấy tờ báo, nhưng Kudo Shinichi lại dùng cách của Hattori Heiji cứu lấy nó. Trí nhớ của anh rất tốt, cũng sớm thuộc lòng đoạn văn đó rồi. Anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm, cô ấy đã cắt tóc ngắn, cô ấy bây giờ rất giống cô của ngày trước ở trên lớp trừng mắt nhìn anh. Anh đột nhiên cảm thấy vui mừng, mỉm cười nói: "Miyano Shiho không xem trọng đặc quyền cũng như không thương hại dân thường——"

"Kudo Shinichi!" Cô nghiến răng cảnh cáo anh.

"——Từ đầu đến cuối đứng trên vị trí biện hộ của tòa án, dùng sự bình tĩnh gần như vô cảm trần thuật lại sự thật."

"Chơi vui lắm đúng không?" Cô khoanh tay trước ngực, nhưng Kudo Shinichi lại không sợ dáng vẻ trước tòa của cô, anh tiếp tục đọc hết bài báo:

"Theo một nghĩa nào đó, cô ấy càng giống 'công lý' hơn là cảnh sát đang ngồi ở vị trí nhân chứng."


Miyano Shiho sững sờ, cô trong một lúc không thốt nên lời. Cô không bao giờ rêu rao công sức mình bỏ ra, cũng không quan tâm đến quan điểm của người khác. Cô luôn luôn tin tưởng bản thân, xác định mục tiêu và tiến thẳng về phía trước.

Song, hóa ra bản thân cô cũng có bao nhiêu khát khao được người đời công nhận. Không thì tại sao cô lại cảm thấy ngại ngùng và vui mừng khi nghe đoạn này?

Cô khẽ thở dài, đang định muốn Kudo đưa tờ báo cho mình, nhưng cảm giác chân nhẹ bỗng, cô được Kudo bế ngay tại chỗ.

Kudo Shinichi nhấc bổng cô lên xoay vòng, trong mắt anh mang theo ý cười nhàn nhạt và xấu hổ. Đôi mắt xanh thẳm của anh nhìn chăm chú vào Miyano Shiho, những lời muốn nói đều hòa tan trong tầm mắt của anh. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, nhưng không buông tay mà cúi xuống ôm cô vào lòng.

"Cảm ơn cậu." Anh nói bên tai cô.

Miyano Shiho đưa tay vỗ nhẹ vào lưng anh, bật cười nói nhỏ với anh, "Không có gì."


Cảnh tượng này đã được cô gái vừa làm thủ tục cho họ lặng lẽ quay lại và đăng lên mạng, trở thành top 10 cảnh tượng tình bạn cảm động nhất năm.

Nhưng Hattori Heiji đã rất tức giận khi nhìn thấy nó.

"Hai cậu làm vậy là có ý gì?" Hattori Heiji hét vào điện thoại, "Cái ôm tình bạn không có tớ á?"

"Cậu cũng đâu có bắt tớ ôm cậu xoay vòng nói lời cảm ơn đâu." Kudo Shinichi thản nhiên nói.

"Miyano cậu bảo thế hả?"

"Tớ..." Miyano Shiho mở miệng một cách yếu ớt, nhưng Kudo Shinichi đã hả hê giành trả lời.

"Này này, Heiji, cậu không phải đang ghen đó chứ?"

"Tớ ghen tị á?" Hattori Heiji bật cười ha hả, sau đó nói, "Tớ nghĩ cậu mới là người ghen tị, Kudo!"

Kudo Shinichi khó hiểu nói, "Tớ đang làm việc ở văn phòng của cô ấy, tại sao tớ phải ghen tị?"

"Cậu ấy từng là vợ Hattori," Hattori Heiji cười khẩy, "Nói đến trước sau, nhưng tớ là người đã 'yêu' cô ấy trước."

"Vợ gì cơ?" Giọng nói của Toyama Kazuha đột nhiên xuất hiện, giọng điệu mang theo sự tức giận không thể che giấu qua đường dây điện thoại, "Ai yêu ai trước?"

Kudo Shinichi dở khóc dở cười cúp máy.

"Đáng đời." Miyano Shiho tuyệt tình đưa ra nhận xét, sau đó quay đầu dùng bút gõ vào Kudo Shinichi, "Còn cậu, mau đi ra ngoài."

"Chúng ta cùng đi ăn tối nhé?" Kudo Shinichi nói.

"Tớ không bao giờ ăn cùng thực tập sinh." Cô nói, "Hơn nữa tớ hôm nay rất bận. Cho cậu năm giây, 5, 4——"

Kudo Shinichi đành phải miễn cưỡng đi đến cửa, trong miệng vẫn lẩm bẩm với cô: "Cậu có hôm nào rảnh không? Tớ khó lắm mới đặt được chỗ ở Grand Maison Tokyo."

Miyano Shiho rất thích nhà hàng đó, nhưng cô không có thời gian để đặt chỗ, đặt được chưa chắc đã có thời gian để ăn.

Cô hắng giọng nói, "Tớ sẽ bận đến 9 giờ——"

"Tớ đã đặt chỗ vào lúc 10 giờ!" Kudo Shinichi giành nói, "Chỉ mất nửa tiếng lái xe đến đó thôi, chúng ta hoàn toàn có thể đến kịp."

Miyano Shiho im lặng, cầm bút máy chỉ vào cửa.

Kudo Shinichi ngầm hiểu, liền nói "Vậy tớ sẽ chờ cậu" sau đó đóng cửa đi ra ngoài.


Gian phòng ở văn phòng luật sư về cơ bản đều là tường kính, căn phòng của Miyano Shiho cũng không ngoại lệ. Vị trí bàn làm việc của Kudo Shinichi vừa hay song song với cửa sổ của cô, anh chỉ cần hơi nghiêng ghế về sau là có thể nhìn thấy một góc bàn làm việc của cô ấy.

Anh thấy cô lật bộ hồ sơ, dùng viết chì khoanh tròn thứ gì trên đó, vô thức xoay viết chì trên tay.

Vừa rồi cô ấy rõ ràng muốn cười phá lên, chớp mắt lại lao đầu vào công việc, thật khó hiểu.

Nhưng mà, anh nhìn đồng hồ, cách 9 giờ vẫn còn sớm.

Chỉ là đợi thôi mà, anh thầm nghĩ, bọn họ hoàn toàn kịp. 





END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro