Chương 1: Tình anh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: "Brotherhood"

Ghi chú của tác giả

"Chào mừng bạn trở lại với serie này, xin nhắc nhanh vài điều trước khi chúng ta bắt đầu câu truyện!

XIN VUI LÒNG ĐỌC:

"Làm ơn KHÔNG đề cập đến tác phẩm này trong các stream, quyên góp, trò chuyện hoặc bình luận của CC. Điều này vượt ra ngoài những điều được đề cập trong fic và CC dưới bất kỳ hình thức nào, kể cả các nhạc sĩ / ban nhạc. Mặc dù tác phẩm này nằm trong ranh giới an toàn đã được tuyên bố công khai, nhưng tôi không khuyến khích việc thảo luận tài liệu này ở bất kỳ đâu vì có thể gây khó chịu cho các nhóm khác. Nếu nó được lưu giữ trong cộng đồng, thì tôi sẽ vui vẻ tiếp tục phát triển câu chuyện. Tôi có thể đảm bảo rằng khoảng thời gian này tôi sẽ không ngần ngại ngừng tiếp tục viết, nếu vô tình rơi vào tình trạng đó."


Những ánh đèn màu tím và xanh lam quét qua sàn gỗ, nơi những quả bóng bowling nhiều màu sắc trượt và lăn cho đến khi va chạm với các con pin. Dải đèn neon vạch ra sự phân tách giữa các làn đường. Bên dưới bảng tính điểm phong cách bảy mươi là những dàn loa phát ra âm thanh tần số thấp, những màn hình rực sáng và cả đống biểu ngữ ghi lại điểm số của các gia đình đang chơi, các sự kiện sắp sảy ra và cả sự quyết tâm của Dream để ăn được một phát strike hoàn hảo.

Mười con pin sắp xếp gọn gàng xuất hiện từ góc xa của làn đường rộng. Đáy giày trơn bóng của anh lướt nhẹ trên mặt sàn bóng loáng.

Dream nhìn chằm chằm quả cầu màu xanh lục khi nó lướt trên sàn gỗ, và trước sự bất lực của anh, quả bóng đi lệch khỏi đường. Đầu anh ngả nghiêng đầy thất vọng vì nó hoàn toàn không đi theo con đường anh đã hình dung trước và rơi xuống rãnh.

"Lại nữa rồi!" Sapnap gọi to từ phía sau anh, và anh chỉ biết rên rỉ. "Cậu có chắc là cậu không cần vài thứ đồ hỗ trợ không đấy?"

Dream đung đưa bên máy để bóng khi anh chờ quả bóng quay trở lại. "Trận tiếp theo chơi chế độ khó không?"

"Không đời nào nhá. Cậu không thể cứ liên tục nói điều đó mỗi khi cậu bị thua được."

Họ tiến tới một khu vực rất ồn ào, đáng ra là để giải quyết đống lộn xộn đang xảy ra trong mấy ngày nay, nhưng rồi lại làm ngược lại. Hiệp đấu đầu tiên được đánh dấu bằng một loạt những lỗi đỏ - Sapnap và Dream liên tục ném giày qua vạch ranh giới trong các lượt đấu của nhau, hú hét cùng còi báo động và xô đẩy người kia. Nhanh chóng sau đó, hai thanh niên này đã nghiên cứu và phát minh ra những phương pháp vô lý nhất có thể để đạp đổ được ít nhất một con pin.

Trong mấy trò chơi khác của họ, Sapnap đã chiến thắng một cách dễ dàng.

Ở lần chơi thứ hai của Dream, quả bóng trượt khỏi tay anh một cách nhẹ nhàng, ánh sáng lóe lên từ mặt sàn sáng bóng, và nó làm đổ được ba con pin trước khi biến mất dưới rãnh.

"Cái này không tính nhé." anh lập luận một cách yếu ớt, vì đây có thể là lần thứ ba trong suốt một giờ qua.

Sapnap hừ hừ. "Cậu là cái đồ trẻ con."

Dream ủ rũ quay trở lại bàn của họ, và nhìn vào chiếc bánh pizza béo ngậy và túi khoai tây chiên đang cạn dần trước mặt. "Đừng có gọi tớ như thế."

Anh bỗng vô thức đẩy cả đống khăn ăn đã dùng ra khỏi mặt bàn lộn xộn.

Đang lững thững trên chiếc ghế xoay bằng nhựa, Sapnap cười toe toét với anh và đặt chiếc cốc đặt lên môi. "Vì tớ đã đáng bại cậu, nên là tớ nghĩ tớ có thể gọi cậu bằng bất cứ thứ gì tớ muốn."

Dream liếc nhìn lên bảng điểm sáng màu, nơi có một số chữ X lớn đứng bên cạnh cái tên 'shitnap', trong khi anh thì gần như chả có cái X nào.

Anh hạ mình xuống chiếc ghế đối diện trong khi Sapnap ấn vào màn hình điều khiển. "Cậu chơi bowling giỏi như vậy từ khi nào thế? Tớ đã nghiền nát cậu khi chúng ta ở đây lần trước."

Sau đấy anh cầm cốc hướng về bình đựng nước ngọt.

Sapnap thúc bình nước về phía anh. "Lần trước là gần năm năm trước đấy." Anh ta lại nở nụ cười, một cách gian ác. "Con người luôn thay đổi mà."

Dream nheo mắt nhìn anh. "Tại sao cậu lại-" Anh lại liếc sang bảng điểm. "Trời ạ, đừng có đổi tên tớ nữa được không?"

Sapnap cười khúc khích với vẻ thờ ơ.

"Đến lượt cậu rồi đấy." Dream phàn nàn. "Sẵn sàng đi."

Sapnap bình tĩnh rời khỏi chỗ ngồi của mình, lấy quả bóng bowling màu hồng, lấp lánh kim tuyến ra khỏi giá, và tiếp cận làn đường.

Dream nghiêng về phía màn hình của bàn và vội vàng xóa cái tên 'parrot boy' khỏi bảng điểm.

Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng va chạm, và mắt anh lướt qua vai Sapnap để thấy bốn con pin rơi vào màn tối. Tấm áo phông trắng Sapnap sáng lên một màu xanh dương dưới ánh đèn đen mờ. Khi anh ta ném cho Dream một nụ cười tinh nghịch, hàm răng của anh ta cũng được chiếu sáng.

Khi Sapnap quay lại để lấy quả bóng của mình, âm nhạc trên đầu tắt đi, sau đó lặp lại một lần nữa.

"Chúng ta thực sự phải đến vào retro night* à?" Sapnap hỏi, nâng vẻ đẹp căng tròn, hồng hào vào ngực mình.

*Retro night có thể tạm hiểu là đêm mà họ phát những bản nhạc cổ điển ở những nơi công cộng.

Dream bật cười. "Retro night là tuyệt nhất, bạn à."

Sapnap không đồng ý, sau đó tung quả bóng của mình trên làn đường. Nó lướt qua chốt bên trái, họ nhìn nó lung lay — nhưng rồi vẫn tiếp tục tiến thẳng.

Dream reo hò còn Sapnap thì thề thốt về số điểm đã mất của mình, và cả hai đều im luôn khi một gia đình khác ở gần đó ném cho họ mấy ánh mắt hình viên đạn. Sau một cuộc trao đổi khá khó xử, Dream bắt gặp ánh mắt của anh ta, và họ lại phá lên cười.

Họ đã chơi cùng nhau trong sáu ngày trời nắng đẹp. Thời gian của họ tràn ngập những trò đùa ngu ngốc, mấy cái bánh mì kẹp thịt vào đêm khuya và những buổi stream ồn ào, hỗn loạn. Patches đã quen dần với con người mới xuất hiện; khi Dream tìm kiếm cô trước bữa sáng hàng ngày, anh đã tìm thấy cô ấy đang cuộn tròn bên chân giường của Sapnap. Sau khi Sapnap thực hiện quá nhiều trò đùa về việc chiếm tình cảm của cô mèo, Dream đã cố gắng từ bỏ công việc cho cô ấy ăn vì cô "rõ ràng là rất yêu thích Sappy-poo của mình."

Sapnap đảm bảo rằng anh ta sẽ chỉ làm bữa ăn cho cô mèo, nếu Dream làm tất cả mấy cái còn lại. Dream từ chối luôn.

Cùng với những khoảnh khắc dễ chịu và cáu kỉnh, nhìn thấy Sapnap là đã nhận được một luồng không khí trong lành rồi. Từ khoảnh khắc Dream gần như tự vắt kiệt sự sống của chính mình trong nhà ga sân bay, đến giây phút anh cố gắng kéo kéo đẩy đẩy chiếc ghế của Sapnap ở sân chơi bowling - anh cảm thấy có cơ sở.

"Để cái ghế của tớ yên đi." Sapnap phàn nàn, xỏ đôi giày vừa xanh vừa đỏ của Dream.

Khi thả mình vào ghế, Dream quan sát bàn chân của họ dưới gầm bàn. "Tớ nghĩ tớ khá thích mấy thứ này."

Sapnap nhìn xuống. "Đôi giày á?"

"Ừa." Dream nói. "Chúng rất tuyệt."

"Cậu tính chôm chúng hả?"

Dream nhíu mày. "Đừng có khuyến khích tớ làm thế."

"Thôi nào, anh bạn," Sapnap nói, "hãy bắt đầu khoe mấy đôi giày của cậu đi. Rồi thì Twitter cũng sẽ ngừng làm phiền cậu thôi."

"Tớ không nghĩ chuyện đó có thể xảy ra đâu." Dream trầm ngâm.

"Khiêm tốn làm gì chứ. Cậu còn thở là họ còn simp."

Dream cười toe toét, rút ​​điện thoại ra. "Ồ, cậu nghĩ vậy sao?"

Họ đã ghi lại những khoảng thời gian đặc biệt bất cứ khi nào nó đột nhiên xuất hiện. Anh luôn ghét cái cách nút click của máy ảnh xóa bỏ anh khỏi khoảnh khắc của thực tại và giam anh trong một nghịch lý do chính anh đã tạo ra. Anh khao khát được nắm bắt thế giới xung quanh mình, nhưng làm như vậy có nghĩa là anh chọn việc bị loại bỏ khỏi hiện tại và trôi đạt đến những ký ức trong tương lai mà anh chưa tạo ra.

Gần đây, anh đang cố gắng tha thứ cho bản thân vì chỉ có thể tồn tại ở đây, và bây giờ. Dù sao thì hầu hết clip của anh cũng chỉ được gửi cho George thôi.

Sự đắm chìm trong thế giới ảo của anh đang giảm dần. Tuy nhiên, dành cho những trái tim tò mò của người xem, anh đã đăng một vài clip và vài tấm ảnh chụp nhanh ở đây và ở đó. Sapnap đã vô tình xuất hiện trong nhiều bức ảnh hơn những gì Dream nghĩ.

Anh gác chân lên chiếc ghế gần đó, xoay cổ chân để trưng ra đôi giày da.

"Được rồi, nếu cậu đang muốn khoe mẽ." Sapnap cũng nhét cặp giày màu xanh và đen của mình xuống ghế. "Lấy của tớ vào đó luôn nè."

Dream chụp bức ảnh, bật cười. "Bàn chân cậu nhỏ xíu ấy." Anh ngay lập tức nhận được một cú đá vào bắp chân. "Tớ nên đặt cap là gì đây?"

"Thế ghi là 'đi giày đôi với cậu bạn thân thiết nhất' đi." Sapnap gợi ý.

"Không và không."

"Để tớ viết nó." Sapnap lại thúc vào chân anh, rồi rút chân mình về. "Đi mà."

"Không." Dream nói.

Sapnap im một lúc và cẩn thận nói thêm, "Tớ sẽ giúp cậu dọn dẹp nhà cửa."

Thế là Dream đưa điện thoại cho anh ta luôn. Khi Sapnap bắt đầu gõ chữ trên màn hình Twitter, anh nói, "Tớ hi vọng cậu làm đúng như những gì cậu đã nói."

Sapnap vẫy vẫy tay một cách miễn cưỡng. Anh ta cười khúc khích. "Được, được rồi. Tớ tweet nó rồi này."

Anh ta đẩy nó phía Dream, người nhanh chóng chộp lấy điện thoại để đánh giá thiệt hại vì đã để Sapnap thực hiện quyền tự do ngôn luận.

Phía trên bức ảnh mấy đôi giày lố bịch của họ, có một dòng cap:

Này @GeorgeNotFound, cậu thích đôi giày của tớ chứ? :)

Anh trải một xấp khăn ăn lên bàn. "Sapnap à!"

Các con số trên tweet tăng lên theo cấp số nhân, trong khi Sapnap bật ra cực nhiều tràng cười sảng khoái. Một vài chiếc khăn ăn đã dùng lại tìm đường trở lại trên đùi Dream.

"Làm ơn đừng để tớ phải xử lý bất cứ thứ gì khác đấy." Dream nói, ném điện thoại lên bàn.

"Tớ sẽ không, sẽ không đâu." Sự vui thích trong giọng nói của Sapnap dần dần trở nên nghiêm trọng hơn. "Tớ thề đấy."

Điện thoại của Dream kêu rù rù trước họ. Anh nghiêng người qua nó để đọc thông báo trên màn hình. "Ôi giời ơi." Những ngón tay anh nhanh chóng bắt đầu gõ phím. "Anh ấy đã trả lời."

Sapnap háo hức ngồi thẳng dậy. "Cậu ấy nói gì vậy?"

Dream lướt qua câu trả lời, rồi cười, rồi đọc lại. Và một cảm giác anh không thể gọi tên lắng đọng trong lồng ngực, đã được kiểm soát và rất ôn hòa. "Anh ấy nói, 'ha-ha, cô gái ngồi cạnh em là ai thế.'"

"Chân tớ đâu có nhỏ như vậy." Sapnap đáp lại với vẻ khinh bỉ. "Cậu chỉ quá khổng lồ thôi, oke. Tớ thực sự ghét cái tính này của cậu ta."

"Ừa, tớ cũng thế mà." Dream nói một cách trìu mến, khi nhìn Sapnap nhanh chóng nhập một câu trả lời.

Dòng tweet là một cái gì đó thể hiện cách Sapnap bày tỏ sự phấn khích của anh ta khi được gặp George - hình như liên quan đến một số bài kiểm tra chiều cao hay bạo lực sau khi anh ta cuối cùng cũng dụ được George tham gia. Hiện tại, Dream hầu như không để tâm đến điều đó.

Những trò đùa của họ kết thức bằng việc tiếp tục nhai thức ăn một cách vô tâm. Dream ngân nga theo giai điệu disco yếu ớt tạo nên khoảng lặng giữa họ.

"Vậy..." Sapnap nhai một miếng bánh pizza vừa miệng, ném vỏ bánh lên cái hộp thiếc ở giữa. "ngày mai là cậu ta sang đây."

Dream trịnh trọng gật đầu. "Đúng vậy."

"Cậu cảm thấy thế nào?"

"Ừm thì," Dream nói. Ngón tay anh lướt qua mái tóc, nhẹ nhàng. "rất phấn khích, tớ đoán vậy."

Sapnap lặng lẽ nhìn anh.

"Có lẽ tớ nên tỏ ra lo lắng hơn," Dream tiếp tục, "nhưng tớ cũng chẳng biết. Vào lần cuối chúng tớ nói chuyện, mọi thứ vẫn ổn."

"Nhưng gặp mặt trực tiếp lại rất khác." Sapnap chỉ ra một cách thận trọng.

Dream tạo ra một vài cử chỉ nhỏ. "Không hẳn đâu."

Sapnap ợ. "Đúng rồi."

"Tớ không biết nữa." Dream lặp lại, tay nghịch chiếc khăn ăn và liên tục gấp nó lại. "Trong buổi trị liệu ngày hôm qua, ông ấy nói rằng tớ có vẻ đã thực sự sẵn sàng để gặp George. Ông ấy nói là 'cậu có vẻ như cậu đã sẵn sàng rồi'. Tớ rất thích điều đó."

Sapnap nhướn mày. "Ồ, tốt thật đấy." Sau một lúc, anh ta hỏi, "Thế cậu nghĩ thế nào?"

"Về cái gì cơ?"

"Cậu nói rằng ông ấy nghĩ cậu đã sẵn sàng." Sapnap giải thích. "Vậy cậu đang nghĩ gì? Cậu đã thực sự sẵn sàng chưa?"

"Tớ..." Lời khẳng định dễ dàng đang đè nặng trong miệng, khiến anh không thể nói nên lời. Lông mày anh chụm sát vào nhau. "Tớ đoán là tớ vẫn không chắc chắn lắm. Không phải là kiểu tớ có đủ khả năng làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc sẵn sàng làm việc đó, bởi vì nó chắc chắn sẽ xảy ra cho dù thế nào đi nữa. Nhưng chúng ta... chúng ta là bạn thân, cậu biết rồi đấy? Điều đó luôn được đặt lên đầu."

"Chắc chắn rồi." Sapnap nói.

Họ nhìn nhau chằm chằm trong một giây căng thẳng.

"Chúng ta quay lại chuyện này sau được không?" Dream nhẹ nhàng hỏi.

Sapnap gật đầu.

Ánh đèn nhấp nháy từ một clip hoạt hình đang nhảy múa trên bảng điểm gần đó. Khi các gia đình ở các làn đường gần đó đánh sập rất nhiều con pin, âm thanh rất chói tai nhưng rất vui.

"Cậu nghĩ đi trị liệu một lần một tuần là có hiệu quả à?" Sapnap hỏi.

"Ừ, tớ nghĩ vậy đấy." Dream nhẹ nhàng nói. "Có thể tớ sẽ tăng nó lên thành hai lần một tháng."

Sapnap cười khúc khích. "Cái gì cơ?" Anh ta đưa tay che cái cằm đầy râu của mình, như thể để giữ cho lời nói không trôi tuột ra. "Tớ chịu cậu luôn ấy."

"Thôi mà." Dream bật cười. "Cứ nói ra đi."

Sapnap hừ hừ. "Cậu thực sự muốn tớ làm thế à?"

"Cứ làm đi." Anh đảm bảo.

Đôi mắt của Sapnap như muốn khóa chặt Dream khi anh ta nói, "Cậu như kiểu đang muốn speed-run* khóa trị liệu ấy."

*Speed-run: khái niệm chỉ việc người chơi sẽ hoàn thành trò chơi trong thời gian ngắn nhất, nhanh nhất có thể.

Dream bắt đầu cười trước khi anh có thể ngăn mình lại. "Ôi chúa ơi. Im ngay đi." Mắt và mũi của Sapnap nhăn lại với vẻ vô cùng thích thú, nụ cười của anh rất dễ lây lan. "Tớ không làm thế, đồ ngốc ạ- tớ đang thực sự tiến bộ-"

"Cho tới nay thì cậu có bao nhiêu ngọc* rồi?" Sapnap ngắt.

*Ngọc Ender trong Minecraft, dùng để dịch chuyển tức thời:b.

"Có bao nhiêu- cậu là cái đồ phiền phức, chuyện đó thậm chí còn chẳng vui tý nào."

Sapnap không chịu bỏ cuộc. "Cậu đã tìm được Stronghold* chưa?"

*Là một khu vực dưới lòng đất ẩn dấu cánh cổng The End.

"Tớ ghét cậu." Dream nói, nhưng khuôn mặt anh hằn lên một nụ cười trìu mến.

Nó thực sự dễ dàng. Nó là tất cả mọi thứ.

Họ im lặng một lần nữa, và chìm vào một bầu không khí dễ chịu, nhẹ nhàng và trầm ngâm. Sapnap hắng giọng. "Thực sự đấy, Dream ạ." anh ta nói, "Tớ biết đôi khi cậu không muốn tớ nói về điều này, nhưng... cậu có vẻ thực sự hạnh phúc." Dream ném ngay ra một khuôn mặt đáng ngờ, Sapnap nhanh chóng sửa lời. "Được rồi, là kiểu hạnh phúc và phức tạp. Cậu luôn rất phức tạp."

"Cảm ơn cậu," Dream nói, "Sapnap."

"Thôi đi. Nó kiểu... khác với trước đây, cậu hạnh phúc vì cậu được người ta cho là như vậy. Nhưng bây giờ cậu đang bắt đầu hạnh phúc vì cậu chính là như vậy." Anh ta bắt gặp ánh mắt tha thiết của Dream. "Thật là tuyệt khi được nhìn thấy điều đó."

Một con sốc chạy khắp xương của Dream. Và sự nhẹ nhàng trong phổi anh gần như biến mất.

"Cảm ơn cậu." anh thở ra, "Tớ... tớ thực sự rất vui vì điều đó. Tớ-" Anh lại cười ngay sau đó. "Tớ thực sự không biết phải nói gì nữa. Chờ tớ một giây thôi."

Khi họ dừng lại, một giọng nói phát ra từ cái loa trên đầu gọi cho chủ nhân của một chiếc ví bị bỏ lại trong khu trò chơi điện tử. Sapnap và Dream đã cân nhắc việc mua vé để giết đi một ít thời gian ở đó, nhưng khi họ nhìn thấy một đám học sinh tiểu học chạy xung quanh các máy huỳnh quang, thì họ lùi lại.

Họ rõ ràng đã phát triển vượt trội so với bản thân của ngày xưa, cái hồi mà họ đã dành bốn giờ đồng hồ để mất tiền và phá cả đống kỷ lục cho đến khi mắt họ khô rang, và mẹ của Dream đến lôi hai đứa đi.

À không, gần như  thế thôi. Họ đã thức để chơi Minecraft đến năm giờ sáng vào đêm hôm trước cơ mà.

"Tớ làm tất cả việc này," Dream bắt đầu một cách từ từ "cậu biết đấy - những thứ chúng ta đã nói về. Thói quen ghi nhật ký và những thứ vớ vẩn khác."

Sapnap gật đầu cụt lủn.

"Gần đây, tớ đã dành nhiều thời gian cho bản thân và thật dễ dàng để nghĩ rằng tớ đang ổn, tất cả đều là của riêng tớ." Anh tiếp tục. "Nhưng thật khó để tiếp tục tin tưởng. Vì vậy... có một người khác chỉ ra rằng tớ có thể đi đúng đường, đó là một điều rất có ý nghĩa." Anh mỉm cười. "Thực sự cảm ơn cậu."

"Cậu thật đáng yêu." Sapnap nói, nhanh chóng phá nát mọi dấu vết của sự trang trọng đang dâng lên giữa họ.

Dream phàn nàn, sau đó họ cãi nhau, rồi lại quay trở lại đánh nốt phần cuối trong trò chơi của họ.

Cuối cùng, họ chia tay khu vực ồn ào và thở ra nhẹ nhõm khi những bản nhạc tổng hợp cất lên bên tai họ. Mặt trời hầu như chưa lặn xuống phía dưới đường chân trời và bóng đen của những chiếc xe trong bãi đậu tương phản với bầu trời màu cam mờ.

Sapnap chìa tay xin chìa khóa. Dream đảo mắt.

Thay vào đó, anh được đưa cho Sapnap một cái máy nghe nhạc.

Sau hàng giờ nghe nhạc trong không gian nghẹt thở và tiếng giày bowling kêu ken két chói tai, thật thú vị khi danh sách nhạc của Sapnap được phát ra qua loa và cách hai đứa trùm chăn chạy xe về nhà. Anh ta trầm ngâm nói với Dream về việc anh ta và Karl xáo trộn các tác phẩm trên Spotify của họ một cách vui thích vài tuần một lần và Dream kiên nhẫn nhắc nhở anh ta rằng anh đã nghe câu chuyện này trước đây rồi.

Bóng tối đã gần rơi xuống khi họ đậu xe bên ngoài nhà của Dream. Anh có một suy nghĩ mơ hồ khi chìa khóa của anh leng keng trên cánh cửa trước, và Sapnap đợi nó bật mở.

Lần tới khi chúng ta về đến nhà, tâm trí của anh thì thầm, George cũng sẽ ở đây.

Họ bước vào nhà và được chào đón bằng mớ hỗn độn mà họ đã tạo ra trong cả tuần qua. Giấy gói cũ, đống đĩa bẩn, hộp bánh pizza trống rỗng - tất cả đều ngổn ngang trên sàn nhà và Dream đã quan tâm đến mấy thứ đó hơn lúc anh ra khỏi nhà. Nó bốc mùi, vì có một lượng nhỏ thức ăn cũ. Khi Dream gạt lon nước tăng lực cũ sang một bên để vét sạch đống lộn xộn trên bàn bếp, thì Sapnap nhanh chóng chạy ra phòng khách.

"Này." Dream nói một cách sắc bén. "Đừng có trốn. Cậu đã nói là sẽ giúp tớ dọn dẹp mà."

"Nghe chả không giống tớ chút nào." Sapnap gọi, khi Dream nhìn anh ta sau cái trên quầy bếp có tường bao quanh.

Sau khi lấy một túi rác cho 'phi vụ dọn dẹp', Dream đi ra khỏi nhà bếp trong sự mệt mỏi. "Đừng bắt tớ làm điều này một lần nữa."

"Đừng có bắt tớ phải sạch sẽ." giọng nói bị bóp nghẹt của Sapnap vang lên từ nơi anh ta đang nằm trên chiếc ghế dài.

Dream thở dài trước những sợi tóc của Sapnap mà anh ta để lộ ra bên ngoài chiếc đệm cao. Một tiếng chìa khóa leng keng báo hiệu rằng anh ta đang mất cảnh giác.

"Muốn trăn trối gì không?" Dream hỏi một cách khoa trương.

"Chờ đã, tớ đang nhắn tin đấy-"

Tay anh tìm đến mặt sau của chiếc ghế dài khi anh nhảy qua nó một cách dễ dàng, hạ cánh nặng nề lên ngực Sapnap và đè cả cơ thể anh lên vào người Sapnap.

Một cơn ho khan xì ra khỏi phổi của Sapnap. "Cậu nói là cậu sẽ giúp." Dream lặp lại, nhấc người lên rồi lại thả xuống và nhận được thêm một tiếng kêu đau đớn bên dưới mình. "Cậu hứa rồi."

"Tớ không có-" Sapnap định chối, nhưng bàn tay của anh ta vỗ vào lưng Dream như một dấu hiệu đầu hàng.

Anh cười toe toét khi đứng dậy, không thèm liếc nhìn xuống Sapnap, người đang chết lên chết xuống vì ho. "Tớ nghĩ..." anh ta nói một cách khó khăn, "cậu làm gãy vài cái xương rồi."

Dream bắt đầu nhặt rác trên bàn cà phê trước mặt họ. "Cậu vẫn ổn mà."

Với một cơn ho không cần thiết, Sapnap từ từ ngồi dậy. "Tớ phải bắt đầu từ đâu đây?"

Dream ra hiệu với đống rác trên tay. "Ở đây. Hoặc chúng ta có thể bắt đầu từ trên lầu, nếu trên đó dễ dọn hơn."

Sapnap xoa ngực. "Tớ sẽ không dọn phòng của mình cho cậu ấy đâu."

Dream tự mình xếp chồng cốc và lau chúng bằng khăn ăn cũ.

"Và phòng của cậu ấy chắc chắn vẫn ổn," Sapnap tiếp tục, cố gắng nhưng không qua mắt được Dream. "Cậu đã kiểm tra nó, ờm... năm lần-"

"Im đi." Dream lầm bầm.

"Nếu mọi thứ không hoàn hảo cũng không sao mà. Cậu ấy chỉ là một chàng trai thôi."

Chiếc túi rác mỏng, màu trắng trong tay Dream bám đầy tĩnh điện khi anh mở nó ra. Tay anh di chuyển như máy, tập trung cao độ nhét rác vào bên trong và gạt thức ăn thừa ra khỏi bàn.

Anh nhanh chóng nói, "Tớ biết."

"Cậu ấy sẽ không quan tâm nếu có vụn, hoặc bụi- bạn tớ à, chậm lại nào." Sapnap lấy chiếc túi ra khỏi tay Dream. "Và ngồi xuống một giây đi."

Anh nhìn vào đôi bàn tay trống rỗng của mình, rồi sự lo lắng lạ kỳ đan vào lông mày của Sapnap, và anh cúi người xuống chiếc ghế dài.

Sapnap từ từ đưa lại túi rác cho anh. "Từ từ thôi. Được chứ?"

"Xin lỗi, tớ chỉ- điều này giúp tớ cảm thấy bình tĩnh hơn." Anh lẩm bẩm. Túi nhựa ấm lên khi nó tiếp xúc với những ngón tay của anh.

"Được rồi," Sapnap nói, "chúng ta sẽ dọn dẹp thật nhanh trong vài giây nữa. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Căn nhà rất là bẩn thỉu."

"Clay à."

Anh thở ra, dài và chậm. "Tớ đoán là..." anh nói, "...tớ đang lo lắng hơn những gì tớ đã nghĩ."

"Cậu có muốn, ừm- cậu gọi nó là gì nhỉ?" Sapnap hỏi, có cảm giác mình sắp dính vào một mớ bòng bong. "Sau khi chúng ta xơi mấy cái Quiznos*."

*Một loại bánh sandwich.

---

Dưới những ngọn đèn đường huỳnh quang cao lớn, họ ngả mình trong chiếc xe của Dream với những chiếc bánh mì nóng hổi trên tay. Bóng tối di chuyển chậm chạp của màn đêm khiến những cảm xúc trong họ chìm dần xuống. Họ trò chuyện qua những miếng thức ăn, về lý do tại sao bầu không khí tĩnh lặng và không gian trống trải của các bãi đậu xe lại gợi ra những cuộc trò chuyện như vậy.

Sapnap để ý rằng những lời nói của Dream dường như có sức nặng và bình tĩnh hơn lúc trước.

Dream nhai ngấu nghiến, và nuốt hết cái vị chua xuống khỏi lưỡi. Anh lại đang tự giải thích cái lời khuyên mà anh đã được đưa cho, bất cứ khi nào anh cảm thấy anh gần như không thể nói được thêm từ nào nữa:

Nói chuyện đến chết luôn đi. Nói chuyện cho đến khi ta không thể nói chuyện được nữa. Cho đến khi lời nói của ta biến mất hoàn toàn, và không còn một điều gì để thốt ra - chỉ khi đó ta mới nên rút lui vào im lặng.

"Nói chuyện đến khi chết đi." Dream kể lại.

Sapnap ngả người vào đệm đi-văng. "Đúng rồi đó. Đánh tớ nè."

"Nếu... nếu nó là một trò lừa thì sao." anh đặt câu hỏi, giọng nhỏ nhẹ.

"Tớ không lừa cậu đâu-"

"Không, không phải cậu - tớ cơ." Dream bực tức nói. "Điều gì sẽ xảy ra nếu tớ thực sự chỉ đang giả vờ? Tớ biết tớ cảm thấy tốt hơn so với trước đây cả cậu cũng nghĩ rằng tớ có vẻ tốt hơn so với trước đây, nhưng nếu tất cả chỉ là... giả thôi thì sao. Sự chữa lành giả mạo. Tất cả mọi thứ đều là giả."

Sapnap chậm rãi cau mày.

"George..." Giọng của Dream dịu lại. "George luôn có cách để hạ gục tớ khi tớ ít cảnh giác nhất. Bằng những cách mà tớ không bao giờ nghĩ là có thể." Lòng bàn tay anh cọ vào gáy, cố gắng xoa dịu sự căng thẳng nơi đó. "Bằng cách nào đấy, tớ cảm thấy như mình đang muốn nổi loạn ấy. Để đến một nơi nào đó, trong bong bóng nhỏ mà chúng ta đã tạo ra." Anh bắt gặp ánh mắt không hề dao động của Sapnap. "Cuối cùng thì khao khát ấy cũng sẽ bùng nổ thôi."

Sự yên tĩnh giữa cả hai khiến anh nhìn thấy hình phản chiếu trong mắt Sapnap; Dream nghe tiếng vang từ lời nói của anh, còn Sapnap thu mình lại. Cái túi rác trên tay Dream rũ xuống sàn.

"Theo tớ... nếu thứ đó muốn nổi dậy," Sapnap nói, "thì nó sẽ làm thế thôi."

Dream nhìn anh ta chằm chằm.

"Các cậu đã đàm thoại về vấn đề này một thời gian rồi. Tớ nghĩ... tớ nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta tham gia là vì mong đợi điều gì đó thay đổi." Ánh mắt của Sapnap tan đi. "George không đồng ý đến đây, vì nghĩ rằng mọi thứ sẽ được giữ nguyên. Cậu ấy không ngốc đâu."

"Cậu nghĩ tớ thật ngu ngốc à?" Dream nhẹ giọng hỏi.

Sapnap thở dài. "Không, Dream ạ. Tớ không có."

Ánh mắt anh đi xuống dưới, dõi theo những vết nút trên tấm thảm.

Đôi khi, thật khó để quên đi những đêm anh gọi cho Sapnap trong vài tháng qua và không hề nhận được câu trả lời. Còn tệ hơn là anh đã nhận ra, có nghĩa là Dream sắp phải nói ra điều mà trái tim anh đang như muốn vỡ tung vì phải giữ kín.

Sự cô đơn vẫn còn nguyên đó. Sự cô đơn ấy đã trở nên quá quen thuộc. Anh đã đi đường vòng, vấp ngã, lăn lộn trong bụi bẩn rất nhiều lần. Từ từ và chậm rãi, bắt đầu ở văn phòng của Tiến sĩ Lauren vào tuần sau, anh sẽ xếp các mảnh ghép của bản thân lại với nhau.

Anh bắt gặp ánh mắt của Sapnap một lần nữa. Anh đã nói với anh ta về điều này. Họ nghiên cứu nhau trong giây lát, trước khi Sapnap hỏi, "Cậu đã sẵn sàng để bắt đầu chưa?"

Dream gật đầu.

---

Họ tập trung vào việc sắp xếp và thu thập đồ đặc, nhốn nháo tìm kiếm các vật dụng để làm sạch. Dream đã bật ra quá nhiều lời chỉ trích về khá năng giữ ngăn nắp cực kỳ kém của cậu bạn mình. Vấn đề là Sapnap thường gọi mẹ anh ta đến thăm để dọn dẹp nhà cửa mỗi tháng một lần, mà Dream thì không thể để anh ta sống như vậy được.

"Cậu có nghiêm túc không vậy? Lần cuối cùng cậu hút bụi căn hộ của chính mình là khi nào đấy?" Dream hỏi, trong khi đang khởi động một cái máy màu trắng và tím.

Sapnap nghịch một cái gối lông xù. "Tớ chả biết. Có lẽ là khoảng thời gian tớ bắt đầu chuyển ra ngoài, vậy là tầm, mười tháng trước? Hay có lẽ là một năm."

"Nực cười thật sự."

Anh ta chế giễu. "Tớ sống như vậy đấy, cách đó vài dãy nhà. Và tớ luôn đưa cô ấy đi ăn tối và mua đồ ngay sau đó. Không phải là vấn đề lớn đâu." Sapnap quay lại nhìn món đồ trong tay Dream. "Còn thứ đó là một cái máy hút bụi kinh tởm chết tiệt."

Dream đưa cái tay cầm bằng nhựa về phía anh ta. "Muốn giúp không?"

"Không." Sapnap nhanh chóng bác bỏ. "Tự đi mà làm."

Dream đảo mắt và bật công tắc lên, làm quen với chuyển động ầm ầm đập vào lòng bàn tay. Anh rơi vào một vòng lặp hay ho với những công việc xung quanh nhà; phủi bụi, quét dọn, thậm chí sơn lại văn phòng trống mà anh định chuyển đồ đạc vào. Sự xuất hiện và thói quen nhây lười của Sapnap đã khiến Dream đột ngột văng khỏi vòng xoáy đó.

Trong khi anh di máy hút bụi trên thảm, Sapnap bắt đầu táy máy chiếc loa hình hộp trong nhà bếp.

"Cậu muốn kết nối loa không?" Sapnap hỏi, đặt nó trên quầy bằng đá cẩm thạch. "Chứ điện thoại của tớ sập hẳn rồi."

"Bật bài nào cũng được." Dream mở điện thoại của mình và ném nó cho Sapnap, lông mày của anh nhướng lên vì lo lắng khi nó gần như đập xuống nền gạch.

"Tâm trạng hiện tại của cậu là gì?"

Dream đẩy một món đồ chơi của Patches ra khỏi đường đi của máy hút bụi. "Cứ vào Spotify của tớ đi, tớ không quan tâm chuyện đấy đâu."

Những lời nhạc bắt đầu rơi ra từ chiếc loa, một đoạn các bài hát trong danh sách của Dream mà Sapnap đã bỏ qua với vẻ không quan tâm. Anh ta lật tìm một danh sách khác của Dream, và họ tiếp tục làm việc. Những giai điệu ồn ào vang lên trong khi họ dọn dẹp, sau đấy chúng chuyển qua những câu chuyện cười rồi họ di chuyển đến nhà bếp, nơi Sapnap tập trung chơi 'DJ' nhiều hơn là dọn dẹp.

Dream đã chôm chiếc giẻ đang không có việc gì làm khỏi tay Sapnap khi một bài hát quen thuộc truyền vào không khí xung quanh họ.

'Road shimmer, wigglin' the vision...'

'Những con đường lung linh ánh đèn, đu đưa trong tầm mắt anh...'

Anh phẩy tay bác bỏ mà không thèm để lại một cái liếc mắt. "Bỏ qua, bỏ qua."

Sapnap bỏ qua nó.

Một bản nhạc khác xuất hiện, nó mạnh mẽ với tông trầm và tiếng trống nhịp nhàng.

"Tớ thích cái này đấy." Sapnap trầm ngâm.

Dream nhẹ nhàng ngân nga theo. "Không phải cậu đã phát bài này tầm bốn lần sau stream của tớ hôm trước sao?"

"Tớ đâu có." Sapnap nói.

Dream liếc nhìn anh ta, bởi vì anh ta thực sự đã làm vậy.

Sự tò mò bị cuốn đi cùng với vết nước sốt trên đá cẩm thạch. Dream quăng tấm vải ướt cho Sapnap, cười toe toét với mảng áo dài màu xám nó để lại trên vai anh ta.

Một bộ sưu tập các bài hát lạc quan, 'hormone hạnh phúc' chạy qua căn bếp sôi động. Những cái đĩa được xếp chồng lên nhau; rác đã được thu gom. Những bản nhạc cổ hơn mà cả hai đều cho là do cha mẹ họ để lại khiến hai bật cười, và nó bắt đầu truyền âm thanh vòng qua căn phòng, xuống đến hành lang, tới phòng giặt là nơi Sapnap cuối cùng cũng bắt đầu làm việc.

Những rung động từ chiếc loa xoay quanh đầu Dream, khi họ nhảy múa, di chuyển một cách lố bịch và trượt đi trên nền nhà trơn bóng trong đôi tất ướt.

"Anh ta có thể làm được không, thưa quý vị khán giả? Một sự chuộc tội, sau hàng giờ lau sạch sàn nhà bằng khuôn mặt của anh ta, tất cả là dành cho chiến thắng của tôi-"

"Cậu di chuyển ra chỗ khác đê." Dream phàn nàn. Âm nhạc dồn dập từ phía sau anh.

Sapnap lùi lại sau những lon nước ngọt và chai nước rỗng đang được xếp thành hình tam giác trên sàn. "Anh ta đang chuẩn bị cho cú ném."

Dream bắt chước một cách khá giống tư thế chơi bowling của anh, lòng bàn tay ôm lấy quả bóng tennis đầy bụi mà họ tìm thấy dưới ngăn bàn ngoài tiền sảnh.

"Giải thưởng sẽ là sáu nghìn đô la nếu anh ta ăn được cú này, thưa các bạn." Sapnap nói một cách nghiêm túc, và khóe miệng Dream nhếch lên.

Anh tự phá vỡ ánh nhìn về phía các con pin giả để liếc nhìn Sapnap. "Nghiêm túc phải không?"

Anh quan sát bàn tay của Sapnap nhúng vào túi sau của mình, cố gắng lôi ra một thứ gì đó. "Ờm, ừm..." Anh ta lôi ra một vài đồng xu, và những tờ tiền rơi rắc xung quanh một tờ biên lai cũ. "Hai đô la và sáu xu."

"Số tiền lớn nha." Dream thở phào. Những ngón tay của anh cuộn tròn xung quanh quả bóng.

Sapnap gật đầu. "Lớn nhất đấy."

Màu xanh lá cây mờ ảo cuộn xuống lòng bàn tay anh khi anh hất nó ra, nhìn nó nảy lên và lướt qua hành lang nhỏ hẹp.

Nó đập vào các chai nhựa, khiến chúng va chạm với sàn gỗ. Gần như tất cả con pin đều ngã xuống theo hướng ngược lại - ngoại trừ một con vẫn đứng thẳng. Dream bật cười.

"Đưa tớ," Dream nói, "tiền thưởng nào." Anh ta đưa ra tờ thanh toán và biên lai, rồi anh mở nó ra. Dream cau mày. "Chúng ta thật sự mua nhiều thịt bò que như vậy à?"

"Đúng rồi đó bạn tôi." Sapnap uốn cong người để sắp xếp lại các chai rỗng trở lại đội hình đạt chuẩn. "Cậu đã đánh rắm như một cơn bão luôn."

Dream đảo mắt, và họ lại có một trò bowling tự chế và hát theo bất cứ thứ gì phát ra từ loa.

Các giai điệu của họ bị ngắt quãng khi một tiếng ping cụt lủn vang khắp nhà từ loa. Dream trượt dài và suýt vấp ngã khi với lấy điện thoại từ quầy.

Sapnap tiếp tục lớn tiếng nói theo anh ở phía xa.

Ngộp thở sau màn trình diễn nghèo nàn của mấy bài rap, Dream mở khóa màn hình để xem tin nhắn.

Nhịp tim của anh nhanh chóng đẩy lên đến một độ cao không tưởng.

Ngày mai lúc 11 giờ, George gửi.

Nụ cười nở trên khuôn mặt Dream rạng rỡ không thể tả nổi, làm đôi má anh ấm nóng và anh nhắm mắt lại. Răng anh cắn sâu vào môi dưới để giữ cho bản thân không mất cân bằng.

Các tin nhắn cũ hơn phía trên tin nhắn mới nhất của anh ấy kể chi tiết cuộc trò chuyện nho nhỏ về bowling mà họ đã chia sẻ vài giờ trước đó, cho đến khi Sapnap giành được cú strike đầu tiên, và Dream lơ đãng quên trả lời. George đã liên lạc với Dream thường xuyên hơn trong tuần qua. Anh ấy sẽ tò mò nghe kể về chuyến đi của Sapnap, thời tiết tháng 9 và bất kỳ chủ đề thông thường nào khác mà họ đã chọn.

Dream không thể không cảm thấy rằng chỉ có duy nhất một lựa chọn, nhưng cuộc trò chuyện của họ vẫn rất bình thường. Gần hai tháng kìm nén và gạn lọc vẫn chưa đẩy họ đến với sự thờ ơ nhạt nhẽo. Anh không thể không cảm thấy rằng có lẽ có một thứ gì đó vẫn đang ầm thầm phát triển và bên dưới bề mặt, bị phủ lấp hoàn toàn bởi hai từ mà họ đã đồng ý vào mùa hè.

Anh đã gọi nó là mơ tưởng. Còn hôm qua, bác sĩ trị liệu của anh gọi nó là hy vọng.

Sau khi mất một lúc để xoa dịu cảm giác phấn khích đang lan rộng trong ngón tay, Dream nhắn lại.

Ngày mai lúc mười một giờ, anh lặp lại.

Sau khi tắt máy, anh kéo điện hoại vào ngực và để nó dựa vào xương ức. Anh hít một hơi thật sâu.

Ngày mai, ngày mai, ngày mai.

Nụ cười của anh gần như chỉ toàn đớn đau.

Khi anh và Sapnap tiếp tục dọn dẹp và quét dọn xung quanh nhà, anh liên tục nghĩ về thông báo nhỏ nằm ngay bên dưới tin nhắn của anh trong suốt phần còn lại của buổi đêm.

Thông báo nhỏ với nội dung: Đã đọc lúc 9:09 tối.

-To be continued-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro